Skip to content

Thần Khúc – Chương 95

ĐỔI CHỦ Ý

“Xin hỏi tiền bối, phương thức tu luyện thế này có liên quan gì đến Thiên Đạo?” Kiến thức của Khúc Duyệt về kiếm tu đã bị mười hai thanh thần kiếm này đánh nát bét.

Đối với Thiên Hiền, Thiên Hố, Thiên Khuyết, nàng còn có thể lĩnh ngộ được vài đạo lý, nhưng Thiên Nộ là cái thứ gì thế này?

Ẩm Triều Tịch do dự: “Ta và sư phụ từng nghiên cứu, có lẽ tổ sư gia muốn kiếm chủ hiểu được một đạo lý, con người là linh trưởng của vạn vật, người…”

Bài cũ hát lại nữa rồi. Ở đây không có người lạ, Khúc Duyệt nói xen vào, ngắt lời hắn: “Người ti tiện tắc vô địch?”

Tầng mười tám im ắng trong chớp mắt rồi Tuyệt Đại Phong Hoa bật cười to: “Ha ha ha, tiểu lão muội, ha ha ha, ngươi muốn làm lão tử cười đến chết sao?”

Chú thích: câu nói của Khúc Duyệt trong nguyên tác là “nhân chí tiện tắc vô địch”, là một câu đùa, nói trại từ thành ngữ “thủy chí thanh tắc vô ngư, nhân chí tra tắc vô đồ”- nước trong thì không có cá, người hay phán xét thì không có bạn, cho nên Tuyệt Đại Phong Hoa mới cảm thấy hài hước. 

Ẩm Triều Tịch lại có cảm giác “một lời bừng tỉnh người trong mộng”: “A, có lẽ đúng là khả năng này, chung quy tổ sư gia còn làm một thanh ma kiếm, một thanh tà kiếm, vốn chính là chúng sinh bách thái, đạo pháp vạn vật…”

Khúc Duyệt lười nói tiếp: “Cửu Hoang, ta đi lên tìm Nhị Ca.”

Cửu Hoang gật đầu: “Được.”

“Ai, từ từ đã.” Ẩm Triều Tịch gọi nàng lại, “Câu Lê sao rồi?”

“Câu Lê tiền bối biết ngài đang ở trong tháp cũng không biểu hiện cảm xúc gì nhiều, hiện giờ đang ở trong phòng của ngài trước kia, mỗi ngày ngồi thiền luyện công.”

“Vậy ngươi có biết vì sao hắn bị bắt vào không?”

“Không biết, hắn không nói.”

Ẩm Triều Tịch thở dài, không hé răng nữa.

Trước khi đi ra, Khúc Duyệt chần chừ một lát, lấy hộp công cụ ra khỏi vòng trữ vật: “Cửu Hoang, vừa rồi trong lúc vô tình ta tìm được bảo vật, đang định mang đi nộp. Ta nhìn thấy bên trong có khoảng hơn chục dao khắc, chàng chọn một cái để dùng đi.”

Cửu Hoang ngồi xuống bên trong lồng, Khúc Duyệt dựng hộp công cụ thẳng đứng, xuyên qua khe hở chuyền vào bên trong cho hắn.

Khi vừa mở hộp ra, Cửu Hoang nao nao, thần thức hướng vào không gian bên trong hộp dò xét tìm kiếm, đôi mắt đen dần sáng lên lấp lánh. Khúc Duyệt thấy hắn chậm rãi hít vào một hơi, ngực ưỡn thẳng, hồi lâu vẫn chưa thở ra. Nàng nhận ra hắn cực kỳ thích bộ dụng cụ này, nâng niu nó trong tay.

Nàng nói: “Lấy thêm vài món cũng được.”

Không ngờ sau khi thần thức của Cửu Hoang quanh quẩn bên mấy con dao khắc một lúc, hắn đóng hộp lại, luồn qua khe hở đưa lại ra ngoài.

Khúc Duyệt không đưa tay ra, hỏi: “Không muốn sao?”

Cửu Hoang lắc đầu: “Lục Nương nàng không hiểu, đây là nguyên bộ, số lượng không ít hơn một ngàn, mỗi cái đều có tác dụng riêng, nếu ta lấy đi một dao khắc sẽ khiến cho chủ nhân của nó sau này gặp khó khăn.”

“Vậy được.” Khúc Duyệt lấy lại hộp dụng cụ, sẽ không còn là một bộ công cụ của Thiên Công tộc nữa nếu thiếu đi một cái.

— —

Tháp Linh đi cùng Khúc Duyệt trở lại phòng gương đưa nàng ra khỏi tháp.

Khúc Duyệt không vội, buồn bực hỏi: “Không phải lúc trước ngươi cảnh cáo ta rằng tầng mười tám toàn là người cùng hung cực ác sao? Kết quả lại là vua nhảy hố Ẩm Triều Tịch, bây giờ còn có Tuyệt Đại Phong Hoa, chẳng lẽ ngoài Rau Hẹ, những người khác của tầng mười tám đều là tự nguyện đi vào?”

Thảo nào phụ thân yên tâm để nàng tiếp xúc với mấy đại lão này.

Đừng nói Khúc Duyệt, ngay cả Tháp Linh cũng cảm thấy ngoài ý muốn: “Ta không biết người khác, nhưng Câu Lê ma quân đúng là tàn bạo khát máu, phạm vô số tội, bị bắt vào tháp là xứng đáng.”

Khúc Duyệt lại không phải chưa từng gặp Câu Lê: “Ta không biết hắn có tội hay không, nhưng ta thấy ngoại trừ tính cách âm trầm, bình thường hắn rất dễ nói chuyện, nào có thấy khát máu gì?”

Tháp Linh ngượng ngùng khi bị chất vấn, cảm thấy tôn nghiêm bị bay sạch, vốn là một quản giáo nghiêm túc, giờ lại giống như người quản lý nhà trẻ.

Nó nhắc nhở: “Câu Lê có hai hình thái, hắn sẽ biến thân, ngươi đừng bất cẩn.”

“Biến thân?” Khúc Duyệt liếc nhìn nó, “Chẳng lẽ đêm trăng tròn sẽ biến thành người sói?”

“Ta không thể tiết lộ quá nhiều về phạm nhân.” Tháp Linh nói với giọng lạnh lùng, “Ngươi có đi hay không?”

Khúc Duyệt chui vào trong gương đến ngay trước cửa văn phòng của Khúc Tống.

Nàng gõ cửa rồi đi vào, lấy ra quyển sách bằng da và hộp công cụ của Thiên Công tộc, đặt lên bàn làm việc của Khúc Tống.

Nàng kể lại những gì mình đã trải qua rồi đề nghị: “Bộ trưởng, thuộc hạ muốn đưa Cửu Hoang đến Thập Cửu Châu càng sớm càng tốt, đi trước dò đường, không mang theo ma chủng. Xin bộ trưởng thông báo cho mấy người Diệp Lam Khuynh, sáng mai chúng ta xuất phát.”

Khúc Tống mở quyển sách Thiên Công ra, ánh mắt gắt gao: “Muội không quay về ma chủng nữa sao?”

Khúc Duyệt vội vàng nói: “Về chứ, cho nên còn muốn xin vài vị sư huynh ở bộ phận kỹ thuật giúp đỡ, thiết lập một pháp trận nối liền nơi này của chúng ta và Thập Cửu Châu, giúp thuộc hạ đi tới đi lui.”

Khúc Tống ngẩng đầu lên từ quyển sách: “Thập Cửu Châu xa như thế, một chuyến đi về đã tiêu phí rất lớn, muội còn muốn lập pháp trận, sao không lên trời luôn đi?”

Biết ngay huynh ấy sẽ không đồng ý mà, Khúc Duyệt đứng nghiêm túc: “Bộ trưởng, thuộc hạ chỉ xin giúp đỡ, chi phí tốn kém tính cho cá nhân thuộc hạ đi.”

“Chi phí cho một lần đi về, lấy tiền lương một trăm năm của muội bù vào vẫn không đủ.”

“Bộ trưởng không cần lo, thuộc hạ sẽ viết giấy nợ.”

Đầu ngón tay Khúc Tống gõ gõ trên mặt bàn: “Ta e là muội vẫn không kham nổi.”

Khúc Duyệt ưỡn ngực: “Không sợ, tục ngữ nói chỉ có hòa thượng chạy được chứ miếu thì đứng yên, thuộc hạ không kham nổi thì phía trên còn có năm vị ca ca, Nhị Ca của thuộc hạ là minh chủ của Liên Minh tu đạo giả Hoa Hạ, Tam Ca còn là quốc sư của cả một quốc gia, một người lại một người đều có tiền.”

Khóe miệng nhếch lên nhỏ đến mức khó phát hiện, Khúc Tống chỉ ra cửa lạnh giọng quát: “Cút!”

“Vâng!” Khúc Duyệt thầm vui mừng, Nhị Ca không phản đối nghĩa là đồng ý rồi.

Nàng rời khỏi văn phòng.

Sau khi cài đặt cấm môn, Khúc Tống nhìn chằm chằm quyển sách và hộp công cụ Thiên Công một lúc lâu. Tiếp theo bật lửa đốt một lá bùa truyền âm: “Đại Ca!”

Giọng nói Khúc Đường truyền đến: “Lại có chuyện gì vậy?”

“Sáng mai A Duyệt sẽ đi Thập Cửu Châu điều tra nhà họ Diệp, đi về rất bất tiện, vốn có thể dùng Cửa Tùy Thân trong đàn tỳ bà nhưng muội ấy không thể nào mở ra bốn cánh cửa còn lại. Có thể nào do Kim Quang Lưu Ly Tráo hay không, cha đã từng nói…”

Bang! Bang! Có tiếng đập cửa.

Là Khúc Duyệt quay trở lại.

Khúc Tống tắt bùa: “Vào đi!”

Khúc Duyệt đi vào, đứng yên trước bàn.

“Còn có việc gì?”

“Muội…”

Bối rối và do dự, gương mặt Khúc Duyệt nhăn nhó như một tờ giấy nhàu nát.

Khúc Tống kỳ quái nhìn nàng: “Có việc thì nói, không có thì đi ra ngoài.”

“Thuộc hạ nghĩ lại rồi, quyết định không nộp lên.” Khúc Duyệt định lấy hộp công cụ và quyển sách lại.

“Muội giữ lại làm gì?” Khúc Tống quát bảo nàng ngừng lại, “Vật ấy nằm trong tay muội chẳng có chút giá trị nào, mang đến cho Phù Khí Tông mới có thể tận dụng tốt nhất.”

Tay Khúc Duyệt khựng lại một chút rồi nhất quyết muốn lấy lại: “Đây thật ra là đồ thuộc sở hữu của riêng muội, không nộp lên cũng được mà?”

“Muội muốn đưa cho Rau Hẹ?” Khúc Tống chợt nhận ra, mặt đen thui hỏi: “Muội biết đây là gì không?”

“Công cụ của Thiên Công tộc.”

“Là báu vật thượng cổ, bản thân những công cụ đó đã là pháp bảo quý hiếm, vậy mà muội muốn đưa cho Cửu Hoang để dành khắc gỗ? Làm quan tài? Xây nhà?”

Khúc Duyệt không còn lời nào để nói, cười ngượng ngùng, rồi nhanh tay vơ hết vào vòng trữ vật. Sợ Khúc Tống giận chó đánh mèo, bỏ luôn chuyện giúp nàng lập pháp trận xuyên không, Khúc Duyệt nhanh chân phóng ra khỏi phòng.

Lần thứ hai khóa lại cấm môn, Khúc Tống bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường.

truyện được chia sẻ tại vymiu.wordpress.com và wattpad@vymiu1910, hãy đọc tại nhà của mình để tiếp thêm động lực cho mình lấp hố nhé

Tháp Linh nhận được chỉ thị phóng thích Cửu Hoang.

Sau khi rời khỏi lồng giam, pháp lực của Cửu Hoang khôi phục, hắn bay đến bên ngoài lồng số hai.

Lồng giam số hai phủ kín mít chú văn vàng kim, không nhìn thấy người bên trong, Cửu Hoang hỏi: “Ngươi thật không muốn đi ra ngoài cùng ta?”

“Đa tạ ý tốt nhưng lão ca không dám tùy tiện đi ra ngoài.” Tuyệt Đại Phong Hoa rên một tiếng rồi vỗ ngực bảo đảm, “Nhưng nếu tiểu lão đệ cần, dù có núi đao biển lửa, lão ca ta nhất định không chối từ.”

“Ta không có việc gì cần ngươi giúp.” Từ trước đến nay Cửu Hoang vẫn luôn tự mình giải quyết chuyện của mình, hắn chỉ lo y bị Ẩm Triều Tịch lừa thôi, “Tạm biệt!”

“Tiểu lão đệ bảo trọng, đừng quên lão ca…”

“Cũng đừng kết nghĩa huynh đệ với người khác nữa…”

Trong tiếng lải nhải của Tuyệt Đại Phong Hoa, Cửu Hoang rời tầng mười tám, đi ra Thiên La Tháp.

Nhìn thấy Khúc Duyệt đứng quay lưng về phía cửa tháp, Cửu Hoang bước nhanh đến: “Lục Nương!”

“Nhị Ca ta đã báo cho đoàn người Diệp Lam Khuynh, sáng sớm mai chúng ta sẽ đi.” Khúc Duyệt quay đầu lại mỉm cười, không chút giấu diếm, lấy quyển sách và hộp công cụ ra đưa cho hắn.

Cửu Hoang không nhận mà nói: “Không phải nàng nói…”

Khúc Duyệt ngắt lời: “Chàng nói thiếu một cái không được, vậy ta tặng cả hộp cho chàng là được rồi.”

Cửu Hoang ngơ ngẩn không thể tin, môi hơi nhếch lên thành nụ cười nhưng rất nhanh đã khôi phục như cũ “Có… có thể sao? Nàng không cần nộp lên?”

Hộp công cụ không nặng, nhưng quyển sách bằng da lại rất dày nặng, Khúc Duyệt phất tay: “Không cần nói nhiều, mau cầm đi.”

Cửu Hoang vội vàng nhận lấy, yêu thích không nỡ buông tay, ôm vào trong lòng, thậm chí cũng không muốn bỏ vào vòng trữ vật.

Khúc Duyệt quan sát vẻ mặt hắn: “Thích sao?”

“Thích!” Cửu Hoang gật đầu liên tục. Vốn đã cực kỳ vừa ý với mấy dụng cụ này, lại còn do Lục Nương tặng, càng có ý nghĩa sâu sắc hơn.

Khúc Duyệt hiếm khi thấy hắn vui vẻ như thế, những rối rắm tích tụ trong lòng nhanh chóng tan biến. Ban đầu nàng cũng nghĩ như Khúc Tống, bảo vật này nên đưa đến Phù Khí Tông để được tận dụng một cách tốt nhất, đó cũng là một loại tôn trọng đối với nó. Nhưng nghĩ kỹ lại, Cửu Hoang đã cho nàng rất nhiều thứ nhưng hình như nàng chưa bao giờ hồi đáp lại. Hiếm khi gặp được bảo vật mà hắn thích, nhìn bộ dạng luyến tiếc không muốn buông lúc ở trong lồng giam, nàng thật không muốn làm hắn thất vọng.

Đang vui vẻ, Cửu Hoang đột nhiên nhíu mày: “Lục Nương, đây có phải đồ Nhị Ca nàng bồi thường cho ta?”

Khúc Duyệt hả một tiếng.

Cửu Hoang muốn trả lại cho nàng: “Hắn bồi thường cho án tù oan của ta phải không? Ta không cần.”

Khúc Duyệt lui về phía sau một bước, buồn cười nói: “Cái này không tính là nhiệm vụ, dựa theo qui định thì chúng thuộc về ta, ta có quyền định đoạt, không có quan hệ gì với tổng bộ hết.”

Cửu Hoang chưa tin hoàn toàn, xác nhận lại: “Thật sự?”

“Thật!”

“Là nàng cho ta? Không có điều kiện gì khác?”

Khúc Duyệt bị hỏi đến không nói nên lời, liên tục đáp “đúng vậy” vài lần.

“Nhưng vì sao nàng đổi chủ ý?” Cửu Hoang có chút hiểu biết đối với Khúc Duyệt, nàng rất thực tế, bảo vật quý giá thế này đối với nàng mà nói, đưa cho hắn chính là lãng phí.

Khúc Duyệt không trả lời.

Vừa rồi sau khi ra khỏi phòng Khúc Tống, ma xui quỷ khiến thế nào nàng sinh ra một ý niệm. Đưa bộ công cụ này đến Phù Khí Tông, đối với bảo vật là tận dụng tốt nhất, giúp chúng phát huy giá trị. Nhưng mà nếu đưa cho Cửu Hoang, cũng có thể xem là tận dụng tốt nhất được mà. Ít nhất có thể làm Cửu Hoang vui vẻ và giảm bớt cảm giác tội lỗi của nàng?

— —


Share lên:

← Chương trước

Chương sau →

Có thể bạn quan tâm:

4.8 4 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x