Skip to content

Thần Khúc – Chương 190

NẤU TỪ TỪ

Dù Khúc Duyệt không nói gì nhưng Quân Chấp ngồi trên thuyền trăng nhìn ánh mắt “tuyệt vọng” của nàng đã hiểu hết thảy.

Đáng lẽ không nên đến đây.

Mãi đến giờ Quân Chấp mới nhớ, Phúc Sương nhiều lần xếp chót có lẽ cũng liên quan đến mình. Vậy chàng trốn tránh Quân Thư là đúng rồi, chàng chiếm lấy khối thân thể này cũng đồng nghĩa phải gánh vác những mối quan hệ nhân duyên của nó.

Nguyên Hóa Nhất ngồi chếch phía sau, thoáng thấy sắc mặt chàng u ám, do dự một chút rồi truyền âm: “Phụ thân bảo ta gia tăng khó khăn cho Tiểu Muội, cho nên ta mới chỉ thị chọn mười đề thi có liên quan đến thời gian tráo đổi với mười trong hai mươi quyển trục ban đầu. Khả năng Tiểu Muội bắt được đề thi liên quan đến thời gian đương nhiên sẽ tăng lên.”

Quân Chấp giật mình: “Nói như vậy, trước kia ngươi cũng không ít lần ngáng chân Phúc Sương ta?”

Nguyên Hóa Nhất không trả lời chỉ nhướng mày: “Cho nên ngươi đừng nghĩ nhiều, không liên quan đến vận đen của ngươi đâu.”

Quân Chấp như trút được gánh nặng, mỉm cười nói: “Đa tạ.”

Nhưng đã trải qua vạn kiếp, trong lòng Quân Chấp hiểu rất rõ, dù là nguyên nhân gì, hết thảy đều do chàng.

— —

Không có thời gian để ủ rũ, Khúc Duyệt lao mình vào ba đề thi. Điều nàng có thể làm bây giờ là tận hết sức lực để hiểu thấu đáo ba đề thi và đưa ra giải pháp tốt nhất.

Người xem trên diễn võ trường không thể đưa thần thức vào quyển trục, chỉ có thể quan sát hai huấn luyện sư. Đại đa số ánh mắt đều tập trung nhìn Khúc Duyệt. Được nghe kể rất nhiều chuyện nàng từng làm nên họ không xem thường nàng.

Phó Thông nhắm mắt, sắc mặt thản nhiên, trong khi Khúc Duyệt nhíu mày càng lúc càng chặt, hơi thở cũng dồn dập, có thể thấy đang cực kỳ khẩn trương.

“Xem ra là nói quá lên rồi!”

“Chắc chắn có năng lực nhưng có lẽ vì nhỏ tuổi, khả năng chịu đựng kém.”

“Đúng vậy. Đây là lần thứ sáu Phó tiền bối dự thi, sao có thể so sánh được.”

Một nén nhang trôi qua.

Trưởng lão chủ trì hô: “Ngừng!” Phất tay đẩy thần thức của hai người ra khỏi mấy quyển trục, “Tiếp theo, hai vị có một khắc (15 phút) để hướng dẫn.”

“Được!” Phó Thông ung dung chắp tay, trong đầu vẫn đang tổng hợp lại những đề thi. Y liếc mắt nhìn trạng thái mơ mơ hồ hồ của Khúc Duyệt, chuyện tốt, nhưng cũng có thể đây là đòn tâm lý, cố ý khiến y khinh nhờn.

Khúc Duyệt bây giờ nào còn sức đánh đòn tâm lý, nàng thật sự mơ hồ, là bởi nàng đang phân chia suy nghĩ của mình, liên tục phân tích và tổng hợp đề thi cùng năng lực của năm người Bì Bì để tìm giải pháp.

Làm nhiều việc cùng lúc không phải chuyện khó đối với nàng.

Tuyết Lí Hồng dạy Cửu Hoang tập trung không bị phân tâm.

Nhưng những gì Khúc Xuân Thu dạy nàng hoàn toàn ngược lại. Lúc Khúc Duyệt mới vài tuổi, bên trong Lưu Ly Tráo, ông vừa uống trà vừa chơi đàn và vừa kể chuyện cho Khúc Duyệt nghe.

Trẻ con nhà người khác khi còn nhỏ hay được kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ, mà Khúc Duyệt lại được nghe những chuyện trinh thám điều tra, còn kèm theo cả nhạc đệm riêng. Cứ thế trong nhiều ngày, ở mỗi kết cục của các câu chuyện Khúc Duyệt được yêu cầu phải đoán ra chân tướng. Nàng dần dần tập thành thói quen vừa nghe vừa sắp xếp thông tin.

Một ngày nọ, Khúc Xuân Thu kể chuyện xong lại hỏi: “Câu hỏi hôm nay là, từ lúc vi phụ bắt đầu kể chuyện, tiếng đàn đã thay đổi nhịp điệu mấy lần?”

Khúc Duyệt: ?

Bắt buộc Khúc Duyệt vừa tìm manh mối trong câu chuyện vừa phân tích tiếng đàn.

Ngày khác Khúc Xuân Thu lại hỏi: “Vừa rồi vi phụ đã uống trà mấy lần?”

Khúc Duyệt: …

Qua mấy ngày, câu hỏi của Khúc Xuân Thu lại biến thành: “Vừa rồi Đại Ca con vừa đi qua cửa, tua ngọc bội nó đeo bên hông hôm nay có màu gì?”

Khúc Đường tuyệt đối không mặc một bộ quần áo hai ngày. Ngọc bội là tín vật đính ước không thể đổi nhưng tua đính trên ngọc nhất định phải thay đổi màu sắc và kiểu dáng.

Thế nên để đối phó với đủ loại câu hỏi bất ngờ của Khúc Xuân Thu, Khúc Duyệt dần dần luyện thành kỹ năng đa nhiệm, mắt có thể nhìn sáu đường, tai có thể nghe tám hướng.

Tuy nhiên đề thi ngày hôm nay, trong tình hình Trục Đông Lưu trở thành vô dụng, ngay cả thần tiên cũng không làm được.

Ví dụ như đề thứ nhất, Khúc Duyệt nghĩ đến hai mắt tối sầm vẫn không tìm được cách có thể thắng không thua.

Bên trong quyển trục, các đại lão của chín nước dựng nên một vùng rừng ma núi quái dài một trăm dặm, rộng năm mươi dặm, không thể bay, ngoài chướng khí và đủ loại pháp trận, còn có rất nhiều Thiên Ma thú. Đây không phải ảo cảnh Thần Tạo, là một không gian thật chân chính, mỗi Thiên Ma thú đều được bắt về từ Ma Thú Cốc.

Nhiệm vụ của người dự thi là săn giết những ma thú này. Trong vòng hai mươi bốn canh giờ, đội nào giết được nhiều hơn sẽ giành chiến thắng. Ko thể cướp đoạt, ai ra đòn trước ma thú sẽ thuộc về người đó. Có thể quấy rối nhưng đó đồng nghĩa với tự làm mình mất thời gian.

Đây là cuộc thi đồng đội lấy “hợp tác” làm chủ đề, cho nên còn có một điều kiện giới hạn giúp làm nổi bật chủ đề và gia tăng độ khó.

Sau khi trận đấu bắt đầu, một người bất kỳ trong năm người của đội sẽ phải mang ấn ký “loại bỏ”. Ví dụ như Trục Đông Lưu, giữa mày hắn sẽ xuất hiện ấn ký “loại bỏ”. Hắn phải đi tìm đồng đội của mình ngay lập tức, đập tay với họ và ấn ký sẽ biến mất. Nếu không đập tay trong vòng nửa canh giờ, Trục Đông Lưu sẽ bị đưa ra khỏi quyển trục và tất cả yêu thú đã giết được đều không tính vào thành tích toàn đội.

Hắn là người không có khái niệm thời gian, chẳng biết nôn nóng cùng không sốt ruột. Phải làm thế nào đây?

Dù cả năm người cùng nhau hành động, hoặc chọn một người đi kèm Trục Đông Lưu, cách nào hiển nhiên cũng sẽ thua. Bởi vì yêu thú không khó giết, khó khăn chính là không gian rừng núi quá rộng lớn, nhiều ngõ ngách. Trong hai mươi bốn canh giờ (một canh giờ = hai tiếng), suốt hai ngày, năm người cần thiết chia nhau ra.

“Tiên sinh?”

Bên trong kết giới ngăn cản thần thức, mấy người Bì Bì đang chờ Khúc Duyệt hướng dẫn.

Đặc biệt là Trục Đông Lưu.

Trên đai lưng đồng phục của hắn treo một cái đồng hồ cát, được Khúc Duyệt vạch vài đường bút đỏ trên bình thủy tinh chứa cát. Nàng vốn định đưa cho hắn một cái đồng hồ hiện đại nhưng nó quá xa lạ với hắn, sẽ không tạo cảm giác gấp gáp. Tuy nhiên đồng hồ cát cũng không mấy tác dụng, hắn nhìn cát màu lam chảy liên tục trong bình thủy tinh cũng không hiểu được chúng có nghĩa là bao lâu đã trôi qua và còn lại bao nhiêu thời gian.

Khúc Duyệt lấy lại tinh thần: “Bây giờ nghe ta…”

Bốn người một hạc đều nghiêm túc nghe.

Mới nói đến đề thứ nhất, Vân Kiếm Bình đã kinh ngạc xen mồm: “Vì sao…”

Khúc Duyệt ngắt lời: “Đừng hỏi tại sao, chỉ cần ghi nhớ lời ta nói là được.”

— —

Bên phía Vân Vụ quốc.

Phó Thông nói với năm đệ tử tham gia thí luyện: “Đề thứ nhất, Thiên Ma thú không mạnh, sau khi vào quyển trục cứ tản ra mà đánh.” Lại chỉ vào hai nam đệ tử tướng mạo giống hệt nhau, “Hai người cũng tản ra, nhưng đừng tách ra quá xa, một người đi theo Trục Đông Lưu…”

Bên trong quyển trục không thể sử dụng bất kỳ tín hiệu nào, truyền âm ngoài mười trượng không hiệu quả, nhưng hai người song sinh này có thể liên lạc với nhau bằng linh cảm.

Đệ đệ song sinh khó hiểu: “Đi theo Trục Đông Lưu để làm gì ạ?”

Phó Thông không giải thích, y nhận được tin tức Trục Đông Lưu không có khái niệm về thời gian: “Cứ vừa săn giết Thiên Ma thú vừa để ý Trục Đông Lưu, sau khi thấy giữa mày hắn xuất hiện ấn ký loại bỏ thì tiến lên cản chân hắn nửa canh giờ. Nếu ngươi xuất hiện ấn ký trước, thì gọi ca ca của ngươi tới, đập tay với ngươi rồi tiếp tục đi theo để ý Trục Đông Lưu, thà giết ít Thiên Ma thú một chút nhưng vẫn đảm bảo để mắt tới hắn.”

Đệ đệ bối rối hỏi: “Sư tôn, ta chưa chắc ngăn được Trục Đông Lưu đâu, nghe nói hắn có cơ duyên lấy được thần kiếm, trong lúc gấp gáp không chừng có thể đột phá. Thế chẳng phải chúng ta không trộm được gà còn mất nắm gạo sao?”

Phó Thông: “Sẽ không đâu.”

Không có khái niệm thời gian lấy gì mà gấp, chỉ cần loại bỏ Trục Đông Lưu, năm chọi bốn, nhất định sẽ thắng.

— —

Trưởng lão hô: “Đã đến giờ!” Mở ra quyển trục, “Đệ tử dự thi vào đi.”

“Ta chỉ có thể hướng dẫn tổng thể, sau khi đi, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, các người có thể thương lượng với nhau, nếu có bất đồng, hãy lấy ý kiến của Bì Bì làm chuẩn.” Khúc Duyệt dặn dò xong rồi xua tay với bọn họ, “Vào đi thôi.”

“Vâng tiên sinh!”

Bước vào quyển trục, họ bị ngăn bên ngoài một cánh cửa đồng cùng năm đệ tử Vân Vụ quốc. Sau khi trưởng lão thông báo luật đấu lại lần nữa cho họ cùng khán giả trong diễn võ trường, cánh cửa đồng từ từ mở ra.

Trưởng lão ngân dài giọng: “Thi đấu bắt đầu—-!”

Người xem đấu háo hức ngóng nhìn.

Cặp song sinh trộm liếc nhìn Trục Đông Lưu trong khi hắn trao đổi ánh mắt với những người khác trong đội.

Lúc những người khác của Vân Vụ quốc chuẩn bị bước qua cánh cửa đồng, Hạ Cô Nhận là người đầu tiên rút kiếm, lập tức tấn công một người! 

Đệ tử đó là kiếm tu duy nhất trong năm người Vân Vụ quốc, hắn giật mình kinh hãi cũng rút kiếm chặn lại!

Khán giả xôn xao!

Quân Thư, Vân Kiếm Bình, Trục Đông Lưu đồng loạt rút kiếm, nhất thời kiếm quang chói lóa, kiếm khí đan xen vây quanh mấy người còn lại.

Người dẫn đầu Vân Vụ quốc nói: “Chớ dây dưa với bọn họ, xông ra đi!”

Ý đồ phá vây không nhanh bằng tốc độ Bì Bì, bị một cánh của Bì Bì quạt trở về, lần nữa lọt vào trong kiếm trận. Tóm lại, Bì Bì phụ trách bịt kín chỗ rò rỉ, bảo đảm không cho ai trong năm người trốn thoát.

— —

Cảnh tượng trong quyển trục được phóng chiếu giữa không trung.

Phó Thông thấy thế thì kinh ngạc nhìn Khúc Duyệt: “Khúc tiên sinh muốn khiến bọn ta kiệt sức trước sao?”

Khúc Duyệt lắc đầu.

Phó Thông cảm thấy buồn cười: “Thực lực của Phúc Sương các người tuy mạnh đấy nhưng mấy hài tử đó đều tu vi cấp ba, chênh nhau không quá lớn. Nếu cứ tiếp tục đánh như vậy có thể sẽ đánh mãi đến lúc kết thúc…”

Nói đến đây, nụ cười của y chợt tắt.

Quả nhiên, Khúc Duyệt ngại ngùng nói: “Vãn bối đúng là muốn họ đánh tới lúc kết thúc…”

Khi đó thành tích của hai bên đều là số không, tương đương với một trận hòa.

Khúc Duyệt đã tính đủ đường, không cách nào có xác suất thắng cuộc cao hơn phân nửa, cho nên hòa vẫn tốt hơn.

Quả thực giảo hoạt hệt như lời đồn. Phó Thông lộ vẻ không vui, nhìn về phía trưởng lão chủ trì mở miệng định nói gì đó rồi lại nhịn xuống.

Bởi vì Phúc Sương không vi phạm bất kỳ qui tắc nào.

— —

Không bước vào được cửa đồng, đánh hai ngày hai đêm, hai bên sức cùng lực kiệt, thành tích cuối cùng đều là số không.

Đề thứ nhất hòa nhau.

Không có thời gian nghỉ ngơi, trực tiếp tiến vào quyển trục khác, bắt đầu trận đấu thứ hai.

Hệt như lúc trước, luật thi đấu vừa tuyên bố xong, trưởng lão hô lên thi đấu bắt đầu, Phúc Sương liền động thủ không chút lưu tình. Chung cuộc tiếp tục hòa.

Đến trận thứ ba, Phúc Sương lại như vậy.

Suốt năm ngày, khán giả trong diễn võ trường mệt mỏi nhìn hai đám người đánh nhau tối tăm mặt mũi, không ngừng nghỉ bên ngoài cánh cửa đồng.

Họ không biết tình hình của Trục Đông Lưu nên không hiểu vì sao Khúc Duyệt quyết phải thủ hòa. Tuy nhiên họ hiểu được một việc, Phúc Sương quả không còn như trước kia.

Kiếm tu Phúc Sương trước kia là một đám đầu gỗ, nói đánh yêu thú thì cứ vậy đi đánh yêu thú, khinh thường dùng bất luận tâm cơ hay thủ đoạn gì, đặt khí phách của kiếm tu giả lên trên hết thảy.

Hiện tại, hiển nhiên ai cũng đặt chữ “thắng” lên đầu. Kiếm tu giả mà “co được giãn được” thì thật đáng sợ.

Lúc trước mọi người đều mỉa mai khi nghe nói Phúc Sương lần này quyết chí tiến vào ba thứ hạng đầu, bây giờ cảm thấy chuyện này dường như không phải việc khó nữa.

— —

Ba trận đều hòa, trưởng lão chủ trì đau đầu lợi hại.

Phúc Sương đang làm bừa nhưng lại không thể ngăn cản, bởi họ không phạm quy.

Khúc Duyệt: “Theo luật, ba trận thắng hai sẽ thắng, hòa phải đấu thêm. Hai đội hiện đang hòa cho nên cần đấu thêm một ván nữa, một ván quyết định thắng bại.”

Mục đích của Khúc Duyệt chính là chịu đựng để vượt qua ba đề thi có giới hạn thời gian và sau đó rút đề thi mới. Nàng không tin lần rút tiếp theo sẽ lại liên quan đến thời gian. Nhưng cho dù vậy, thì cứ tiếp tục lập lại kịch bản cũ, tiếp tục thủ hòa cho đến khi tìm được đề không liên quan đến thời gian mới thôi.

Nhân đây cũng giúp Khúc Duyệt ngộ ra một đạo lý, kiếp nạn là cháo, tâm thái là lửa, cứ nấu từ từ thôi.

Trưởng lão hết biết nói gì: “Được, lại rút một đề, các ngươi gieo xúc xắc lần nữa.”

Khúc Duyệt đưa ra thỉnh cầu: “Vãn bối có thể nhờ người đại diện không?”

Thông thường đều là huấn luyện sư trực tiếp gieo, nhưng không có qui định không được dùng người đại diện, trưởng lão sảng khoái gật đầu, nhủ thầm chỉ cần ngươi đừng cứ tiếp tục thủ hòa, muốn thế nào cũng được.

Khúc Duyệt lật đật gọi Giang Thiện Duy ngồi trên khán đài xuống, gia hỏa này là con trai yêu của Thiên Đạo nha.

Giang Thiện Duy đi đến bên cạnh Khúc Duyệt, hưng phấn hỏi: “Sư tỷ, tỷ muốn ta giúp gieo xúc xắc à?”

Khúc Duyệt vừa định gật đầu, bỗng nhiên lắc: “Không được!”

Nàng bay lên boong thuyền mặt trăng gọi: “Cha, cha thay con gieo xúc xắc đi!”

Khúc Xuân Thu: “Con cho rằng vi phụ vượt xong tam kiếp thì vận may sẽ tăng lên sao?”

Khúc Duyệt: “Không, con muốn cha lấy độc trị độc.”

— —


Share truyện lên:

Ủng hộ để tiếp sức cho mình duy trì website lâu dài, mang đến cho bạn thêm nhiều truyện và audio hay

← Chương trước

Chương sau →

Có thể bạn sẽ thích:

5 3 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
3 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
Arina Hùynh
Arina Hùynh
1 year ago

Mị lại hóng 😽

Canhchuacakhoto
Canhchuacakhoto
7 months ago

Cha Khúc kiểu: Được, con gái iu đc lắm

You cannot copy content of this page

3
0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x