HẬU TRUYỆN (SÁU)
Tuyết Lí Hồng vừa định xoay người, nghe được câu cuối cùng này chợt sững sờ.
Nhất thời, nàng không biết nên phản ứng như thế nào, bèn ra vẻ châm chọc hắn như trước đây: “Ngươi có tiền đồ thật nhỉ, vá lại hả? Không muốn đòi một bộ đồ mới à?”
Nói xong không thèm để ý phản ứng của hắn, nàng cho đám thiếu niên bị thương uống đan dược, sau đó triệu hồi ra pháp khí bay có hình dạng đĩa bay, phủ thêm lên một chiếc lồng ẩn khí tức, tựa như đóng gói, đưa cả bọn đi khỏi.
Sau khi dẫn hết mọi người ra khỏi Sơn Hải Giới, xác định không còn nguy hiểm nào nữa, nàng dặn dò mấy câu rồi để họ tự quay về trong tộc.
Tuyết Lí Hồng do dự một lúc rồi vòng vèo đi trở vào.
Nàng quay lại chỗ ngọn núi Vô Tướng kia.
Tông Quyền tập trung ứng phó với ngọn núi nên mãi đến khi nàng đến sát rìa hố mới nhận ra, ngẩng đầu liền hỏi: “Sao ngươi lại quay lại?”
Tuyết Lí Hồng vừa định mở miệng, Tông Quyền đã nói tiếp: “Ngươi không cần lo lắng, ta không sao. Ta và nó đã so thực lực, nó không giết chết ta được.”
“Ta không lo lắng cho ngươi một chút nào hết.” Tuyết Lí Hồng trợn mắt cười lạnh một tiếng, “Ta thật sự nhịn không được nên phải quay lại mắng ngươi một trận.”
Tông Quyền ngẩn ra: “Sao ngươi lại mắng ta?”
Giọng Tuyết Lí Hồng càng lúc càng lạnh: “Có phải ngươi cảm thấy hành động vừa rồi của mình hết sức dũng cảm?”
Tông Quyền càng nhìn càng thấy không đúng, hỏi lại: “Khoan nói tới dũng cảm gì đó, ta đâu có làm gì sai, thái độ này của ngươi là sao?”
“Ta phục cái đầu của mấy người Thiên Võ các ngươi quá!” Tuyết Lí Hồng hận không thể nhặt một hòn đá trên đất đập vào đầu hắn, “Chuyện này vốn cũng chẳng khó, ta chỉ cần làm mấy con chuột chũi, cho bọn chúng đào vài cái địa đạo. Sau đó lại làm thêm mười mấy người máy, sau khi kéo người thật vào địa đạo thì ném người máy ra thay thế…”
Tông Quyền vừa nghe nàng nói vừa cẩn thận phân tích, phương án của nàng rất khả thi, dù thất bại, hắn vẫn có thể làm tiếp cách của bây giờ.
Đột nhiên, hắn cảm thấy mình chịu khổ vô ích rồi, bất mãn hỏi: “Vậy sao ngươi không nói sớm?”
Tuyết Lí Hồng tức khí: “Ngươi cho ta cơ hội nói à? Chưa kịp gì hết ngươi đã xông lên làm anh hùng!”
Hình như hắn đã không cho nàng cơ hội thật. Tông Quyền cố gắng giữ vững cung thần, vừa cảm thấy xấu vô cùng. Trong nháy mắt, hắn từ anh hùng trở thành một tên ngốc tự đâm đầu vào cột.
Tuyết Lí Hồng xoa ngực vuốt xuống cơn bực, nhưng càng nghĩ lại càng không nén nổi, cất giọng mắng tiếp: “Ta thắc mắc không hiểu ngươi làm sao mà lớn được, làm sao mà sống sót nổi đến bây giờ đó, toàn nhờ vào vận may thôi hả? Mượn câu Khúc Duyệt từng mắng đồ đệ của ta, mang ra mắng ngươi rất thích hợp, lúc mẹ ngươi sinh ra ngươi, đáng lẽ nên ném ngươi đi, rồi nuôi nhau thai lớn lên!”
Tông Quyền bị nàng mắng đến không ngẩng đầu lên nổi.
Tuyết Lí Hồng không dừng lại được, trước giờ khi mắng Tông Quyền nàng luôn xem hắn như kẻ thù mà mắng, lời lẽ luôn ẩn chứa oán hận và địch ý. Bây giờ nàng nhìn hắn giống như khi nhìn Cửu Hoang hồi còn nhỏ, trong mắt toàn là hận “sắt không thành thép”, tiếng mắng cũng đặc biệt vang đội. Nếu không có ngọn núi Vô Tướng cản trở, nàng đã bước lên, giống như đá Cửu Hoang, tung cho hắn một cước rồi.
“Ngươi nói xem ngươi ăn bao nhiêu khổ thế rồi, rốt cuộc có thể nhớ lâu được một chút không hả?”
“Từ giờ về sau có thể chừa cho người khác một chút thời gian tự hỏi không, đừng hở tí là xúc động như vậy được không hả?”
Tông Quyền vốn ngạo nghễ thẳng tắp đứng trong hố, lúc này bị mắng xối xả như một đứa con nít, cung và xương lung lay, choáng váng đến không chống đỡ nổi.
Hắn tái mặt nói: “Ngươi có thể cứu ta ra trước rồi mắng ta được không?”
“Cứu ngươi? Ha!” Tuyết Lí Hồng dứt khoát ngồi xuống đất lôi công cụ ra làm việc, vừa nói, “Ngươi cứ ở đó chờ đi, ngồi dưới đó từ từ suy nghĩ, sau này trước khi làm gì có nên động não một chút không.”
Tông Quyền bị nàng mắng khó chịu, liền đáp: “Ngươi cũng nói ta không có đầu óc, nếu ta động não không phải cũng như thế này sao?”
Tuyết Lí Hồng nói: “Ngươi không có đầu óc nhưng ta có, ngươi chờ ta động não trước không được à? Chỉ phá một ngọn núi nhỏ thôi, có đáng để đem cả mạng ra dùng không hả?”
Tông Quyền trả lại một câu: “Đâu phải lần nào ngươi cũng ở bên cạnh ta.”
Còn dám già mồm, nếu đổi thành Cửu Hoang, Tuyết Lí Hồng đã vả miệng hắn: “Xem ra ta phải lấy dây thừng xích ngươi lại bên cạnh mới được nhỉ?”
Tông Quyền phát bực: “Ngươi dám mắng ta là chó?”
Tuyết Lí Hồng ha ha cười: “Mắng ngươi thì sao? Bây giờ ngươi đang bị đè, lẽ nào còn bản lĩnh đánh ta?”
Tông Quyền giữ vững tôn nghiêm: “Tốt nhất ngươi đừng cứu ta ra, ra khỏi hố ta sẽ đánh ngươi!”
Tuyết Lí Hồng: “Có bản lĩnh thì đánh ta ngay đi!”
Tông Quyền: “Ngươi chờ đó…”
Lời còn chưa nói xong, áp lực đè trên người hắn đột nhiên biến mất, núi Vô Tướng ở phía trên đột nhiên hóa thành đám mây, nhàn nhạt lên tiếng: “Không cần chờ, ngươi đánh đi!”
Tông Quyền đứng dưới hố: …
— —
Thập Cửu châu, Tử Tinh Thành.
Cửu Hoang ở trong phòng cực kỳ hồi hộp, bởi vì Khúc Duyệt vừa mới triệu hoán hắn nhập vào người gỗ, nói cho hắn biết sau khi nàng năn nỉ ỉ ôi, Khúc Xuân Thu cũng quyết định không phô trương nữa, chừa mặt mũi cho Diệp Thừa Tích, buổi tối trước ngày đại hội thưởng kiếm sẽ đến nơi.
Cũng chính là buổi tối hôm nay.
Sau khi báo cho Diệp Thừa Tích biết, Cửu Hoang quay về phòng ngồi, cực kỳ giống một tân nương chờ gả đi.
“Cộc, cộc” có người gõ cửa.
Cửu Hoang đưa thần thức đảo qua, mày hơi nhíu lại, là mẫu thân hắn, Nhan Linh.
Gia chủ Nhan gia, cữu cữu Nhan Phong của Cửu Hoang mất tích, kỳ thật đã bị Thiên Nhân Cảnh âm thầm giải quyết, thân phận Thiên Linh của họ không để lộ ra ngoài. Nhưng vì Nhan Linh căn bản không biết rằng Phong Hòe còn sống và những chuyện ông ta đã làm, Tuyết Lí Hồng niệm tình lớn lên cùng nhau, đã cầu tình thay Nhan Linh. Thiên Nhân Cảnh quyết định tạm hoãn truy cứu nàng ta.
Chuyện này cũng khá khó xử, bởi vì Nhan gia là tự nguyện hiến tế, nếu tính Nhan Linh có tội, như vậy thân xác của Quân Chấp cũng được Quân gia hiến tế sẽ trở thành khó xử lý. Còn việc Nhan Linh có nói thật những việc nàng ta từng làm với Cửu Hoang cho Diệp Thừa Tích biết hay không thì lại là vấn đề tình cảm giữa hai vợ chồng bọn họ.
Cửu Hoang đi ra mở cửa: “Nương.”
Nhan Linh đi vào, tặng hai cái ngọc bội đồng tâm cho hắn: “Cái này do ta tự tay làm, chắc chắn không bằng tay nghề của con nhưng là tâm ý của ta.”
Cửu Hoang không cự tuyệt, trực tiếp nhận lấy.
Hành động này ngược lại khiến Nhan Linh bối rối không biết làm thế nào. Đối với đứa con trai này, lòng nàng ta tràn đầy hối lỗi, luôn muốn bù đắp cho hắn, muốn gần gũi với hắn hơn.
Nhưng hắn dương như lại chẳng hề để bụng điều gì.
Nàng ta hỏi: “Sư phụ con không tới sao?”
Cửu Hoang: “Sư phụ nói không rảnh.” Bổ sung thêm, “Sư phụ tới cũng không tiện.”
Nhan Linh nhìn hắn, mắt hoen đỏ: “Con trai, ta biết con hận ta…”
“Con không hận.” Cửu Hoang đã nói rất nhiều lần, Nhan Linh cũng đã nói không ít lời xin lỗi, Cửu Hoang không muốn tiếp tục nói chuyện này nữa, “Con đã nói rất nhiều lần, con không để ý, chỉ cần sau này ngài đối xử tốt với Lục Nương, con sẽ đối xử tốt với ngài. Chỉ cần Lục Nương nguyện ý gọi ngài một tiếng mẫu thân, con cũng nguyện ý.”
— —
Chạng vạng, đoàn người Khúc Xuân Thu tới nơi.
Khúc Duyệt thấp thỏm bất an, sợ Cửu Hoang không nghe lời không chịu thay quần áo. Đến khi nhìn thấy các công tử Diệp gia đã bỏ đi trang phục màu sắc rực rỡ, trở về với phong cách của Diệp gia, nàng mới thở phào một hơi.
Nhưng khi Cửu Hoang cùng Diệp Thừa Tích bước ra nghênh đón, trên người hắn vẫn là bộ đồ lụa sa màu vàng kia. Hơn nữa, Diệp Thừa Tích vừa mới bước tới đón Khúc Xuân Thu, chưa kịp chào hỏi, Cửu Hoang đã chạy ra đứng sau lưng Khúc Xuân Thu.
Dù Khúc Đường có năn nỉ thế nào, Khúc Xuân Thu toàn thân không phải trắng thì là trang phục đen, tuyệt đối không chịu phối hợp với “chỉnh thể” màu sắc rực rỡ của Khúc Đường. Vì thế, sáu người huynh muội nhà họ Khúc vừa vặn sáu màu sắc, chỉ thiếu duy nhất màu vàng.
Cửu Hoang vừa vặn bổ sung phần thiếu này.
Khúc Đường vốn cảm thấy Tử Tinh Thành quá mức hoành tráng khí phái, cho rằng Diệp Thừa Tích đang muốn ra oai phủ đầu với Khúc gia, giờ thấy Cửu Hoang như vậy hiển nhiên vô cùng hài lòng.
Khúc Đường chậc lưỡi nói: “Tiểu Cái Thế, từ lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã biết ngươi vô cùng tốt rồi. Đại Ca ta vẫn luôn thích ngươi nhất.”
Vừa nói vừa vỗ vỗ vai Cửu Hoang, tỏ vẻ vô cùng hài lòng.
Khúc Tống đứng bên cạnh: “Xong rồi, trong nhà sau này lại có thêm một kẻ xu nịnh nữa.”
Nguyên Hóa Nhất bị ép mặc bộ trang phục sặc sỡ chói mắt nhất, đang thầm oán thán thì lại nghe câu này của Khúc Tống, càng thấy không vui, truyền âm nói: “Nhị Ca, chừa chút mặt mũi cho đệ trước mặt người ngoài chứ.”
Khúc Tống nhìn hắn ra vẻ lấy làm lạ: “Ta nói đệ sao? Đệ vội vàng tranh phần thế này lẽ nào đã nhớ ra rồi? Ký ức đã khôi phục rồi? Nhớ lại trước kia mình chính là kẻ xu nịnh?”
Ai, tự rước lấy nhục rồi, Nguyên Hóa Nhất một mực im miệng.
Trong tay hắn cầm kiếm Thiên Hiền, kiếm được đặt trong vỏ thiết kế đặc biệt. Lúc này Thiên Hiền không còn trong trạng thái xương cột sống nữa mà là một thanh kiếm sắc bén. Đây chứng tỏ kiếm tâm của hắn đã dần hoàn thiện, ký ức cũng chỉ còn cách một tầng giấy cửa sổ mỏng manh nữa thôi, một bước nữa là có thể đâm thủng, tuy nhiên hắn không gấp gáp.
Cửu Hoang nhìn biểu cảm của Đại Ca, Nhị Ca và Tam Ca, thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hắn quay đầu nhìn Khúc Minh, Khúc Minh giơ ngón cái về phía hắn.
Cửu Hoang lại nhìn Khúc Thanh. Khúc Thanh rất cảm động khi người không có cảm giác tồn tại như mình lại thực sự được nhớ đến, bèn cũng bật ngón cái với Cửu Hoang.
Được rồi, năm ca ca đều đã qua cửa.
Cửu Hoang hít một hơi thật sâu nhìn chằm chằm Khúc Xuân Thu đang đứng trước mặt mình.
Khúc Duyệt lấy làm quái lạ, đây không giống chuyện Cửu Hoang có thể làm, nàng truyền âm hỏi: “Ai dạy chàng làm chuyện này vậy?”
Cửu Hoang ăn ngay nói thật: “Là nương của ta.”
Khúc Duyệt: “… Nương của chàng chủ động dạy chàng ư?”
Cửu Hoang: “Đúng vậy.”
Hắn vốn nghĩ cha mình rất lợi hại có thể ôm được mỹ nhân về, sau này mới phát hiện không phải cha mình lợi hại mà là nương lợi hại, nhưng phần lợi hại này hắn không coi trọng.
Cửu Hoang nói: “Ta đã nghiên cứu rồi, cảm thấy cách này không có gì không ổn, đúng không Lục Nương?”
“Ừ.” Đúng là không ảnh hưởng toàn cục, Khúc Duyệt rất vui khi hắn chịu động não nghiên cứu, “Cha ta và các huynh đều rất vui, nhưng mà cha chàng lại không vui lắm đâu.”
Cửu Hoang nhìn Diệp Thừa Tích, quả nhiên sắc mặt tương đối kém, thậm chí không muốn nói chuyện.
Khúc Duyệt vội vàng dạy hắn hai câu.
Cửu Hoang lập tức nói với Diệp Thừa Tích: “Cha, con đã làm bọn họ vui vẻ, áp lực của cha được giảm bớt rồi.”
“Cảm ơn, không ngờ con cũng nghĩ cho ta.” Diệp Thừa Tích đâu có bực gì, thật ra là dở khóc dở cười thôi.
Nhưng cảm thấy lời con trai cũng có điểm hợp lý, ông đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị gây khó dễ, nhưng trước mắt xem ra có khả năng nhẹ nhàng hơn chút thật.
Diệp Thừa Tích mỉm cười chắp tay: “Khúc huynh, nhiều năm không gặp, huynh nay đã hợp đạo, mà ta thì vẫn loay hoay giậm chân tại chỗ.”
Khúc Xuân Thu cũng ưu nhã chắp tay đáp lễ, cười nói: “Mọi việc đều có ưu có khuyết, ta hợp đạo thì sao chứ, vẫn chỉ là kẻ vô danh thôi, không giống Diệp huynh sớm đã nổi danh khắp Tam Thiên Thế Giới.”
Diệp Thừa Tích cười: “Hư danh mà thôi, không đáng nhắc đến! Xin mời vào.”
Khúc Xuân Thu lễ độ chào hỏi thêm vài câu rồi theo Diệp Thừa Tích cùng đi vào.
Diệp Thừa Tích chợt nhớ đến lời con trai từng nói với mình, ông chỉ sinh được hai đứa trong khi Khúc Xuân Thu người ta sinh được sáu, sao có thể gọi là môn đăng hộ đối, lực lượng ngang nhau? Ông lập tức thả thần thức ra quan sát, liền thấy đi theo phía sau Khúc Xuân Thu là một đoàn con trai, còn vô cùng khí phái.
— —
Sau khi đoàn người đi vào sảnh, Diệp Thừa Tích và Khúc Xuân Thu đương nhiên ngồi xuống hai ghế trên.
Thị nữ dâng trà nước xong xuôi, hai người bắt đầu khách sáo nói chuyện phiếm, đều về chuyện năm xưa gặp mặt luận võ thế nào cùng tu luyện tu vi ra sao, chẳng bên nào có ý hướng đề tài sang chủ đề kết hôn của con trai và con gái mình.
Khúc Duyệt ngồi cạnh Cửu Hoang, truyền âm trò chuyện với hắn. Chủ yếu vì nàng thấy hắn cứ nhấp nhổm không yên, tay chân luống cuống nên rất sợ hắn không nhịn được mà xen mồm trong lúc hai vị phụ thân nói chuyện.
“Sư phụ chàng đâu? Chàng có đến chỗ tường thành đó tìm bà ấy không?”
“Ngày đó ta nghe lời nàng nói, nửa đêm có quay lại xem, sư phụ ta đã đi mất, Tông Quyền cũng không thấy, phỏng chừng hai người đã đi cùng nhau rồi.”
Khúc Duyệt gật gù: “Vậy tốt rồi, chứng tỏ sư phụ chàng đã buông xuống.”
Cửu Hoang cũng gật đầu: “Lục Nương, sao bọn họ cứ nói đông nói tây, không đi vào chính đề vậy?”
Khúc Duyệt trêu hắn: “Chính đề nào?”
“Thì là…” Nhận ra Khúc Duyệt đang trêu mình, vành tai Cửu Hoang ửng hồng: “Nàng biết rồi mà.”
Khúc Duyệt nghe tiếng tim hắn đập như đánh trống bèn trấn an: “Chàng không cần gấp. Lúc hai vị phụ thân nói chuyện, chàng nhất định không được xen vào, đặc biệt là lúc nói đến hôn sự, dù bọn họ nói gì, ngay cả khi tranh chấp, chàng cũng không được nói xen vào đâu.”
Cửu Hoang buồn bực: “Vì sao?”
Cãi nhau cũng mặc kệ ư?
Khúc Duyệt cúi đầu nhìn mũi chân, cười nói: “Chàng phải biết hai người họ không phải người thường, vì muốn hai chúng ta sau này có thể chiếm thượng phong nên họ nhất định sẽ giằng co với nhau một lúc. Hơn nữa họ đều là người có chừng mực, biết lúc nào nên dừng, chàng xen vào sẽ chỉ làm rối hơn thôi.”
Cửu Hoang chừng như đã hiểu: “Ta biết rồi, ta sẽ không nói câu nào.”
Sau hai chung trà, rốt cuộc Diệp Thừa Tích cũng lên tiếng: “Năm đó cùng Khúc huynh nhất kiến như cố, cảm thấy huynh và ta vô cùng hợp ý. Nhưng sau đó lại không còn dịp gặp lại, ta vẫn luôn thắc mắc duyên phận này đã chạy đi đâu, thật không ngờ lại chạy đến chỗ con gái huynh và con trai ta.”
Nhất kiến như cố: vừa gặp đã như quen từ lâu.
Vào chính đề rồi đây. Tiểu bối ngồi bên dưới của hai nhà Khúc – Diệp đều ngưng thần nín thở tập trung lắng nghe. Ngay cả Khúc Duyệt cũng hơi khẩn trương, dù gì nàng cũng chưa từng trải qua chuyện thế này, hai má nàng thậm chí còn ửng hồng.
Khúc Xuân Thu mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó nói: “Đúng vậy, ta cũng thật sự không ngờ được, lúc ta nhìn thấy đứa con rể này, quả thực không tin được duyên phận này từ đâu ra, dây tơ hồng này từ đâu tới.”
Diệp Thừa Tích mơ hồ nghe ra trong lời nói của Khúc Xuân Thu có ẩn ý, nhưng ông vẫn chưa hiểu lắm, thấy Khúc Xuân Thu còn có chuyện muốn nói, liền chờ.
Khúc Xuân Thu thở dài một tiếng: “Ta có năm đứa con trai, nhưng đứa con gái này chính là viên ngọc quý trong tay. Vốn dĩ đã định rằng hợp đạo không thành, nhưng vì con gái ta lại có thể kéo dài hơi tàn, sống thêm một thời gian. Tuổi ta đã nhiều, sau này cũng chẳng có khả năng lại sinh thêm một con gái nữa, cho nên rất muốn con gái ở lại bên cạnh làm bạn, không muốn nó rời ta quá xa, bằng không ta hợp đạo cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Ý tứ của lời này vô cùng rõ ràng, chính là không muốn Khúc Duyệt gả đến Diệp gia mà muốn Cửu Hoang đến ở rể Khúc gia, sống tại Hoa Hạ.
Thật ra trong thế giới tu đạo vốn chẳng có loại tập tục này. Người như bọn họ muốn đi đâu thì đi, không tồn tại khái niệm gả chồng hay ở rể.
Nhưng một khi nói thẳng ra như vậy, liền trở thành vấn đề nghiêm trọng.
Trong lòng Khúc Duyệt giật thót, ngẩng phắt đầu nhìn phụ thân, rõ ràng ở nhà đã nói xong xuôi, sao giờ lâm trận lại thay đổi?
Lại quan sát sắc mặt Diệp Thừa Tích, quả nhiên xám xịt trong chớp mắt.
Mọi người Diệp gia cũng lộ ý bất mãn nhưng không dám bày ra mặt với Khúc Xuân Thu, chỉ đành trừng mắt với huynh đệ Khúc gia.
Năm huynh đệ Khúc gia nhàn nhã uống trà.
Kỳ thật trong bụng cũng sốt hết cả ruột, Khúc Tống truyền âm: “Đại Ca, làm sao bây giờ? Mẫu thân đã dặn dò vạn lần bảo chúng ta khuyên phụ thân, tuyệt đối không thể để phụ thân đề ra chuyện ở rể này, không cho phụ thân quấy rối, giờ…”
“Ta có thể làm gì đây?” Khúc Đường vừa định mở miệng để xoa dịu bầu không khí thì bị Khúc Xuân Thu trừng mắt, ý bảo câm miệng lại, hắn đúng là chẳng còn cách nào: “Phụ thân hợp đạo xong, tu vi tăng cao thì lá gan cũng lớn hơn, ngay cả lời của mẫu thân mà cũng dám không nghe. Ai… tới lúc mẫu thân biết được chuyện này, sợ là nhà chúng ta sẽ phải hứng một trận can qua rồi. Chúng ta mau chạy ra ngoài trốn hết đi cho an toàn, đáng sợ lắm!”
Khúc Tống nghe xong càng cảm thấy hết chỗ nói, chừng nào mới có thể dựa dẫm vào huynh trưởng nhà mình đây: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện sau này! Nếu hôn sự này thực sự bị phụ thân phá hỏng, sau này Khúc gia và Diệp gia sao còn qua lại với nhau được nữa?”
Khúc Đường bị gợi lên tò mò: “Không phải đệ ghét nhất Rau Hẹ sao? Giờ đột nhiên lo lắng cho hắn vậy?”
“Ai nói? Ta không lo lắng cho hắn. Đây không phải là ta đang lo lắng cho Tiểu Muội sao?”
Hai người đồng thời nhìn về phía Khúc Duyệt, thấy nàng vừa sầu vừa giận lại vừa uất.
Khúc Xuân Thu hỏi Diệp Thừa Tích: “Ta đề nghị như thế huynh thấy thế nào?”
Diệp Thừa Tích cũng không có lời nào để nói, tay ông siết cái ly, dễ dàng nhận ra ông đang gắng đè xuống bực dọc.
Đây đúng là kết quả mà Khúc Xuân Thu muốn, trừ phu nhân của mình, ông chẳng sợ làm bất luận kẻ nào tức giận.
Khúc Xuân Thu đang thầm sảng khoái trong lòng thì đột nhiên nghe thấy quản gia Diệp gia ở bên ngoài nói: “Gia chủ, bên ngoài có người cầu kiến.”
Diệp Thừa Tích hậm hực hỏi: “Ai?”
Quản gia: “Chưa từng gặp ạ, người đó tự giới thiệu là chủ quản của Khúc gia.”
Câu này vừa thốt, sắc mặt Khúc Xuân Thu nháy mắt đen như đáy nồi.
— —
Share truyện lên:
Có thể bạn sẽ thích:
Lưu Ly Mỹ Nhân Sát – Thập Tứ Lang
Một màu xuân (Trầm Tiêu Chi)
“Người sống cả đời nên không thẹn với lòng, nên tận hưởng lạc thú trước…
Ai thé ????
Mẹ Khúc Duyệt tới hẻ? 😆
Phu nhân tới ~~~ Cho chừaaaaa
Nóc nhà tớiiii, coi Khúc Đại phá phách kiểu gì =)))