HẬU TRUYỆN (BẢY)
Bên trong thế giới Sơn Hải.
Tuyết Lí Hồng bị tiếng nói bất chợt cất lên của Vô Tướng chấn cho nhảy dựng, thần kinh căng thẳng.
Vô Tướng có thể nói chuyện sao?
Còn là giọng nói nam tử trầm thấp nữa, bản xếp hạng hung thú Sơn Hải chưa từng đề cập tới.
Tông Quyền thì vẫn đứng trơ ra như phỗng trong hố, đám mây Vô Tướng trên đầu hắn nhẹ nhàng thúc giục: “Sao vẫn chưa đánh vậy? Ta không vội, các ngươi giải quyết mâu thuẫn xong hết đi, sau đó ngươi và ta tiếp tục thi thố cũng không muộn.”
Lúc này Tông Quyền mới phản ứng, liền thu nhỏ cung thần và nắm chặt trong tay. Thân hình nhoáng cái đứng chắn trước người Tuyết Lí Hồng, đặt nàng vào trong vòng linh khí hộ thể của hắn, sau đó ngẩng đầu lạnh lùng nhìn đám mây trên cao.
Tuyết Lí Hồng đứng phía sau có thể nhìn ra được cơ bắp hắn căng cứng, có chút khẩn trương. Trước đó chiến đấu với mãng long, hắn đã tiêu hao quá độ, vừa rồi đội núi cứu người hắn đã bị nội thương. Bây giờ lại thêm Vô Tướng đột nhiên vượt ngoài những gì sách vở ghi chép, khiến người nhìn mà khủng hoảng. Tuy nhiên, nàng lờ mờ nhận ra, sự lo lắng của Tông Quyền là xuất phát từ việc hắn không biết có thể bảo vệ nàng trong tình trạng này hay không.
Tuyết Lí Hồng vốn đang rất khẩn trương lại từ từ thả lỏng.
Vô Tướng uể oải nói: “Nam nhân nói phải giữ lời, nói đánh thì phải đánh.”
Tông Quyền siết chặt cung: “Có liên quan gì đến ngươi.”
Dường như Vô Tướng mỉm cười: “Ngươi đánh nàng một chưởng, hoặc là chính miệng ngươi thừa nhận ngươi là chó, ta sẽ tha cho các ngươi.”
“Thì ra, Vô Tướng đệ nhất hung thú của Sơn Hải Giới lại không nhờ vào thực lực để thượng vị, mà nhờ vào độ biến thái sao?” Tuyết Lí Hồng nhớ lại cảnh tượng nó bắt các thiên nhân quỳ gối trong hố.
Hung thú giết người cũng là lẽ thường. Hung thú vốn xung đột với con người, Tông Quyền lao vào Sơn Hải săn giết hung thú cũng không thèm hỏi hung thú đó đã từng hại người qua chưa. Dựa vào qui định của tộc thiên nhân, không có lý do gì để trả thù cho người bị giết khi đi săn. Nhưng Vô Tướng rõ ràng có thể bóp chết bọn họ chỉ bằng một ngón tay, lại cố tình muốn giẫm đạp tự tôn của họ.
Nghe Tuyết Lí Hồng châm chọc, Vô Tướng cười: “Lúc ta hóa núi, đang ngủ thì bị một tên tiểu Thiên Võ đạp một cước. Ta bắt hắn quỳ xuống xin lỗi, nói chỉ cần xin lỗi ta sẽ buông tha cho hắn. Hắn không chịu, ỷ vào đông người, cả đám trẻ con thay nhau nhục mạ lão già như ta, như thế không lễ phép, ta rất không vui.”
Lại chuyển sang hỏi Tông Quyền: “Đại Thiên Võ, lựa chọn rồi chưa? Hoặc giả nếu ngươi không chọn cái nào, ta đây liền ăn hết cả hai người các ngươi.”
“Khấu khí ngươi lớn thật!” Cung thần trong tay Tông Quyền tỏa sáng, “Ngươi có tin trước khi ngươi ăn ta, ta có thể đánh vỡ ngươi!”
“Ta tin chứ, ngươi rất mạnh! Thiên Võ mạnh giống như ngươi ta từng gặp tổng cộng ba người.” Vô Tướng chậm rãi nói, “Nhưng không may ngươi vừa giết mãng long xong, hao phí sức lực quá lớn, ngươi hãy nghĩ cho kỹ đi!”
Trong lúc nói chuyện, đám mây mà Vô Tướng hóa thành giống như một cục bông xoay tròn trong không trung, càng xoay càng nở lớn, lấy hai người làm trung tâm, bao phủ bốn phương tám hướng hơn mười dặm.
Tuyết Lí Hồng ngẩng đầu, thấy đám mây trên cao thấp thoáng mang hình dáng của một khuôn mặt người, nàng hỏi: “Hắn đánh ta một chưởng, ngươi sẽ thật sự dừng tay?”
Vô Tướng: “Đương nhiên!”
Tuyết Lí Hồng từ phía sau đẩy Tông Quyền một cái: “Đánh ta một chưởng là được.”
Bắt Tông Quyền tự thừa nhận là chó trước mặt hung thú là chuyện hão huyền. Lúc Vô Tướng đặt điều kiện, hắn không đỏ mắt xông lên chém giết đã xem như suy nghĩ kỹ rồi mới làm.
Tông Quyền bất động.
Tuyết Lí Hồng khuyên hắn: “Từ chuyện nó bắt người ta quỳ có thể thấy nó không thích giết chóc, chỉ là kẻ biến thái thôi.”
Nếu Tông Quyền thật sự đánh nàng một chưởng, nó sẽ mất hứng mà bỏ đi thôi. Không cần phải chiến đấu mệt nhọc. Tuyết Lí Hồng tin tưởng bản lĩnh của Tông Quyền nhưng nếu hắn và Vô Tướng đánh nhau, hai bên đều sẽ bị thương và khẳng định sẽ thu hút thêm hung thú cấp cao khác đến.
Bất luận nghĩ như thế nào, Tuyết Lí Hồng đều không lo cho an nguy của bản thân. Từ trong tiềm thức, nàng dường như chắc chắn Tông Quyền nhất định sẽ bảo vệ nàng khỏi thương tổn. Cho nên nàng không muốn hắn vì vậy mà rơi vào khốn đốn.
Tuyết Lí Hồng lại đẩy hắn cái nữa: “Đánh đi, ngươi còn nghĩ cái gì nữa? Hồi trước đánh ta ngươi còn chê ít đấy, chưởng này ta không ghi thù đâu, đến đi!”
“Ngươi đừng ồn ào!” Tông Quyền quay sang quát bảo nàng im miệng.
“Ngươi…” Tuyết Lí Hồng muốn nói ngươi hung hăng cái gì hả, không phải ta đang nghĩ cho ngươi sao.
Tông Quyền đã kịp thời bồi thêm: “Không phải ngươi bảo ta động não sao, giờ ta đang suy nghĩ.”
Tuyết Lí Hồng á khẩu không trả lời được.
Tông Quyền im lặng nãy giờ là bởi hắn đang đưa linh khí phiêu tán vào đám mây Vô Tướng, ước lượng sức mạnh của nó đồng thời tính toán khả năng của chính hắn và lúc này.
Nếu đổi thành mấy canh giờ trước, hắn khẳng định đã xông lên từ sớm. Nhưng vì mới bị Tuyết Lí Hồng mắng xối xả một trận, ăn cả đống mệt như vậy, hắn không thể bốc đồng như trước nữa.
Tông Quyền phát hiện, Tuyết Lí Hồng dường như đang nắm một đầu dây thừng mà sợi dây này không nhìn thấy cũng không sờ được, lặng yên không tiếng động trói hắn lại.
Nghĩ đến đây, Tông Quyền chậm rãi quay đầu nhìn Tuyết Lí Hồng.
Nàng không đọc được ánh mắt hắn: “Làm sao?”
Tông Quyền há miệng nhưng không thốt nên lời.
— —
Diệp gia.
Một câu “chủ quản của Khúc gia” vừa ra khỏi miệng, không chỉ Khúc Xuân Thu thay đổi sắc mặt và mấy huynh đệ Khúc gia cũng run lập cập theo.
Khúc Đường và Khúc Tống trao đổi ánh mắt, mẫu thân quá là anh minh thần võ đi, đoán được phụ thân bằng mặt không bằng lòng, lợi dụng cơ hội đưa yêu sách, cho nên dù bận rộn trăm công nghìn việc nhưng bà vẫn đích thân đến giám sát.
Nội tâm Nguyên Hóa Nhất nảy ra một ý, ánh mắt liền thể hiện: Xem ra mẫu thân rất thích Cửu Hoang.
Khúc Đường đáp lại bằng mắt: Không có gì lạ, tiêu chuẩn nhìn người của mẫu thân không giống người thường. Rau Hẹ như vậy mẫu thân lại thấy cực kỳ tốt. Mấy huynh đệ chúng ta phong thần tuấn lãng, thông tuệ hơn người, mẫu thân ngược lại không thích.
Khúc Tống ném qua ánh mắt: Không bao gồm ta, mẫu thân rất thích ta.
…
Khi Khúc Duyệt nghe thấy tin này, bao nhiêu buồn bực hóa hư không, mặt mày u ám chuyển rạng rỡ. Nàng đột nhiên nghĩ, mẫu thân của Cửu Hoang cáo ốm không ra, bế quan tu dưỡng, phải chăng vì đã đoán được mẫu thân nàng sẽ đến, cho nên không dám gặp mặt?
Người Diệp gia đều tỏ vẻ nghi hoặc, trộm đưa mắt quan sát Khúc Xuân Thu.
Diệp Thừa Tích không hiểu chuyện ra sao, bồi thêm một câu: “Chủ gì của Khúc gia?”
Quản gia hơi xấu hổ: “Dạ…”
Khúc Xuân Thu chỉ có thể ho nhẹ: “Phu nhân ta thích đùa, khiến Diệp huynh chê cười rồi.”
Lúc này Diệp Thừa Tích mới ngộ ra rằng đây là mẫu thân của Khúc Duyệt, nhưng ông cũng không biết thân phận thật của Hàn Lộ.
Diệp Thừa Tích vốn hơi bực vì Khúc Xuân Thu không cho ông chút mặt mũi nào, song khi nhìn tình hình lúc này, bực dọc dần dần tiêu tán, hơn thế còn nảy sinh tâm lý hả hê khi thấy người gặp họa. Chậc chậc, không nhìn ra, Khúc Xuân Thu tính khí như thế mà lại sợ vợ.
Diệp Thừa Tích nói với quản gia: “Mau mời!”
Khúc Xuân Thu như đang ngồi trên đống than, nghe thấy trong giọng nói Diệp Thừa Tích ẩn chứa ý cười, mày khẽ nhíu nhưng khóe miệng lại nhếch lên, cười nhẹ như không, nói: “Nói mới nhớ, tính tình con gái ta không khác gì phu nhân ta cả.”
Diệp Thừa Tích phải ngẫm nghĩ một chút mới hiểu ra, ý Khúc Xuân Thu là: Ta hôm nay chính là con trai ngươi ngày mai đó, cứ tiếp tục cười đi!
Diệp Thừa Tích thật đúng là không cười nổi.
Ngay cả Khúc Xuân Thu còn bị “dạy bảo” cho thành sợ vợ, huống chi là đứa con trai ngốc của ông.
Một lát sau, Hàn Lộ đến. Bà mặc váy lụa trắng, mái tóc dài buông xõa thường thấy khi ở Thiên Nhân Cảnh lúc này được búi cao cài trâm, trông nhiều thêm vài phần cao quý, bớt đi mấy phần lạnh lùng.
Khúc Duyệt vốn tưởng mẫu thân e ngại thân phận Thiên Nữ, sẽ thay đổi dung mạo hoặc mang mặt nạ gì đó, không ngờ bà vẫn để mặt thật đi gặp người.
“Mẫu thân!” Huynh đệ Khúc gia và Khúc Duyệt đồng loạt đứng dậy đón chào.
Cửu Hoang cũng đứng lên, chờ bọn họ dứt lời mới hô một tiếng “Bá mẫu!”
Hắn vẫn như trước không e ngại Hàn Lộ, chỉ sợ hãi Khúc Xuân Thu, cho dù nhìn thấy dáng vẻ sợ Hàn Lộ của ông.
Hàn Lộ mắt nhìn thẳng bước vào, lúc đi ngang qua Khúc Duyệt thì mỉm cười với nàng, sau đó gật đầu với Cửu Hoang.
Tiếp theo nhìn Diệp Thừa Tích ở vị trí chủ vị, chào: “Diệp đạo hữu!”
Ngó lơ Khúc Xuân Thu.
Diệp Thừa Tích không nhìn ra tu vi của bà nhưng khí độ này vừa nhìn liền biết là người ở địa vị cao lâu năm: “Khúc phu nhân!”
“Phu nhân!” Khúc Xuân Thu mỉm cười gật đầu, dáng vẻ tao nhã nhưng lại lén lút truyền âm, “Cái gì mà chủ quản Khúc gia, nàng nói như vậy là làm xấu mặt ta trước mặt con gái.”
“Ta cho chàng đầy đủ thể diện, để chàng đến lo liệu hôn sự của con gái, chàng lại làm cái gì?” Hàn Lộ không đuổi Khúc Xuân Thu khỏi ghế chủ vị mà ngồi vào ghế phía dưới bên phải do Khúc Đường vừa nhường.
Lúc ở ngoài, Hàn Lộ vẫn thường chừa cho ông chút mặt mũi.
Khúc Xuân Thu nhân lúc nâng tay uống trà dùng tay áo dài che nửa bên mặt, ngượng ngùng truyền âm: “Nàng vừa mới tới, sao biết ta đã làm gì?”
Hàn Lộ nhẹ nhàng đáp: “Vẻ mặt chàng thế này, liếc mắt một cái ta cũng biết chàng đã làm gì.”
Khúc Xuân Thu: …
“Mẹ! Cha đã…” Khúc Duyệt truyền âm cáo trạng.
“Không sao đâu.” Hàn Lộ trấn an, môi cong cong.
Nụ cười của Hàn Lộ dường như mang theo không khí ấm áp ùa đến bao phủ Khúc Duyệt trong đó. Nàng có cảm giác như bản thân đang ngâm trong suối nước nóng giữa trời đông giá rét, cảm giác thoải mái dễ chịu lan tràn từ đầu đến từng ngón chân. Nếu không phải đang giữa chốn đông người, nàng đã nhào đến kéo tay áo Hàn Lộ làm nũng một phen.
Không phải vì Hàn Lộ xuất hiện giải quyết được cục diện khó khăn trước mắt mà vì bà nguyện ý đích thân ra mặt lo liệu chuyện của nàng. Dẫu gì nhiễu loạn ở Thiên Nhân Cảnh chỉ mới bình ổn chưa lâu, Đại Tư Tế bế quan, Thần Điện lại chỉ còn một mình bà là hộ pháp. Hơn nữa, có lẽ trong suy nghĩ của Hàn Lộ, đính hôn không phải chuyện gì to tát, vì hồi Khúc Đường thành thân bà cũng không xuất hiện.
Khúc Xuân Thu vừa nhìn thấy biểu cảm của Khúc Duyệt liền không nhịn được: “Hàn Lộ, nàng cố ý! Nhân lúc con gái đang bực ta, nàng tranh thủ ban ơn lấy lòng nó.”
Hàn Lộ không phủ nhận: “Nếu chàng không làm loạn, sao ta có thể ra tay? Lúc hứa với ta chàng nói rất hay, chớp mắt liền thay đổi, thế mà chàng còn trách ta?”
Khúc Xuân Thu bị bà nói đến nghẹn không thốt được gì, tuy rằng chột dạ không dám chất vấn bà nữa, nhưng vẫn ráng biện giải: “Ta nuôi con gái lớn hao tốn biết bao tâm lực, mà cứ như vậy tặng không cho một tên ngốc, lẽ nào ta không thể làm khó dễ một chút?”
Hàn Lộ: “Chàng đâu chỉ đơn thuần làm khó dễ, chàng đang lái sự tình theo hướng ép hai đứa nó chia tay.”
Khúc Xuân Thu cười lạnh: “Nếu có thể chia tay thì sao gọi là mối duyên tốt?”
Hàn Lộ nói: “Diệp gia là một trong bốn gia tộc hàng đầu Thập Cửu Châu, Diệp Thừa Tích lại là người đứng đầu chính đạo, bắt ông ấy đồng ý cho trưởng tử đi ở rể là chuyện không có khả năng. Nhưng Cửu Hoang chắc chắn chẳng quan tâm mà đồng ý, thế chẳng khác nào bắt nó tự trục xuất khỏi gia môn, khiến cha con bọn họ bất hòa.”
Khúc Xuân Thu định mở miệng thì bị Hàn Lộ chặn họng: “Ta hiểu chàng nghĩ gì, chàng không muốn nháo đến mức không thể vãn hồi, chàng chỉ muốn thấy Cửu Hoang vứt bỏ hết thảy mới miễn cưỡng cảm thấy nó xứng đáng với A Duyệt. Chàng chỉ muốn phát tiết một chút thôi.”
Ngón tay Khúc Xuân Thu gõ gõ trên mặt bàn, không nói.
Đại sảnh đột nhiên an tĩnh, bầu không khí trở nên ngưng trọng.
Diệp Thừa Tích mở miệng hai lần nhưng rồi đều ngậm lại, châm trà uống trà, tĩnh xem kỳ biến.
Khúc Duyệt chưa từng có cơ hội nhìn thấy cha mẹ mình ở chung, thấy trạng thái quái dị của bọn họ, nàng không khỏi nhìn về phía Khúc Đường.
Khúc Đường ý bảo nàng đừng nôn nóng: “Không việc gì, phụ thân chắc chắn sẽ cúi đầu.”
Khúc Duyệt xoa cằm, cảm thấy thú vị, cũng có chút khó tin: “Nhà chúng ta thật sự đều do mẫu thân làm chủ ạ?”
Khúc Đường cười tủm tỉm: “Phụ thân luôn luôn tôn trọng mẫu thân!” Mỗi lần muốn nhấc đuôi lên đều bị giẫm bẹp a, “Tựa như ta cũng rất tôn trọng đại tẩu của muội vậy.”
Chốc lát sau, Khúc Xuân Thu nói với Hàn Lộ: “Ta biết mình làm điều thừa, nhưng trong lòng ta thật không thoải mái.” Liếc mắt nhìn Cửu Hoang, nói, “Tiểu tử này thật sự quá ngu xuẩn, ta rất chướng mắt hắn.”
Hàn Lộ trầm mặc: “Ta hỏi chàng một chuyện.”
Khúc Xuân Thu: “Ừm?”
Hàn Lộ: “Cửu Hoang như vậy, so với chàng như vậy, chàng cảm thấy ai sẽ làm con rể tốt hơn?”
Khúc Xuân Thu: …
Ông xoa xoa huyệt thái dương, đau đầu: “Con gái nhà ta không thể tìm được người bình thường hơn sao?”
“Ta sợ chàng lại càng không thích người bình thường, ngoài ra, còn một mặt khác nữa.” Hàn Lộ không để ý đến lời phàn nàn của ông, “Vợ của Đại Lang có thân thế đơn giản, hôn sự cũng làm dễ dàng, nhưng chàng đừng quên, chàng còn bốn đứa con trai, nếu chàng gặp phải thông gia giống chàng, chàng làm sao đây?”
“Ha!” Khúc Xuân Thu không thấy thẹn, ngược lại còn đắc ý nói: “Nói thì dễ, có mấy người được như ta?”
“Chàng cũng biết à?” Hàn Lộ lắc đầu, “Chàng cẩn thận nhân quả báo ứng đấy.”
Khúc Xuân Thu là quỷ tu, cả đời trải qua cơ man nào tai họa, với ông mà nói, điều kiêng kỵ nhất chính là báo ứng. Lời của Hàn Lộ nói trúng chỗ hiểm của ông, bèn oán giận nói: “Đều do nàng, sinh nhiều con trai vậy làm gì, một đám bỏ đi, chỉ biết cho ta thêm phiền toái.”
Nói rồi, ánh mắt sắc bén quét qua đám con trai, trừ bỏ Khúc Đường đã thành thân.
Mấy con trai không hiểu tại sao, chỉ biết cúi đầu.
Hàn Lộ: “Bây giờ chàng tiếp tục nói chuyện với Diệp Thừa Tích hay để ta làm?”
“Đương nhiên là ta, nàng ngồi im đi.” Khúc Xuân Thu sao có thể ném địa vị “chủ quản” trước mặt con gái yêu được.
“Chỉ cần chàng ngoan ngoãn, ta đương nhiên sẽ không nhiều lời.” Hàn Lộ không giấu được nét cười trên môi.
Khúc Xuân Thu hít sâu một hơi, giữ vững nụ cười giả tạo trên mặt, bỏ đi cảm giác khó chịu vừa rồi, nói với Diệp Thừa Tích: “Diệp huynh, vừa rồi chúng ta đã nói đến sính lễ…”
Ông ấy bằng lòng lướt qua, Diệp Thừa Tích đương nhiên cũng không nhắc lại: “Chúng ta người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Khúc huynh thích món nào cứ việc đề ra.”
Khúc Xuân Thu thì có thể thích gì, khóe miệng vừa nhấc lên định ngầm châm chọc một câu thì nghe thấy tiếng Hàn Lộ đặt ly xuống mặt bàn đánh “cộp”. Nhẹ nhàng thôi nhưng lại khiến tim ông giật thót, khóe môi vừa nhếch lập tức được đè thẳng.
Khúc Xuân Thu chỉ có thể hậm hực nói: “Diệp huynh xem rồi làm là được.”
Diệp Thừa Tích không tin nổi, vội vàng gật đầu: “Ta đã biết rõ.”
Sự xem như đã thành.
Khúc Duyệt khẽ kéo tay áo Cửu Hoang, nháy mắt với hắn.
Cửu Hoang phải mất một lúc mới phản ứng: “Được rồi?”
Khúc Duyệt cười ngọt ngào: “Kế tiếp định ngày nữa là xong.”
Cửu Hoang không nén nổi cũng nhoẻn cười.
Khúc Xuân Thu nhìn thấy bộ dáng cười ngốc nghếch của hắn thì ngọn lửa trong lòng lại bắt đầu bùng lên, truyền âm nói: “Tiểu tử ngươi đừng vui mừng quá sớm, chờ ngươi bước qua đại môn của Khúc gia ta rồi, xem ta trị ngươi như thế nào!”
Cửu Hoang rùng mình một cái, vội vàng nói: “Sẽ không đâu!”
Khúc Xuân Thu cười lạnh: “Sẽ không? Rồi ngươi xem ta có thể hay không?”
Sự thật sau đó chứng minh Khúc Xuân Thu thực sự không thể.
Bởi vì khi vào nhà của Khúc gia, Cửu Hoang luôn nhảy qua cửa sổ, không bao giờ bước qua đại môn.
— —
Editor muốn nói:
Cảm thấy Ba Khúc tệ quá hen, tính ưa sĩ diện, kiêu ngạo, lại còn xấu miệng. Tuy nhiên nghĩ kỹ thì mình cảm thấy đó chỉ là bề nổi, như trước đây Hàn Lộ đã từng phân tích với Khúc Duyệt, nội tâm của ông ấy yếu đuối, những thương tổn từ ngày xưa biến ông ấy thành quỷ tu với tính cách ngang ngược như bây giờ, muốn cả thế giới này ghét mình, nhưng thật ra về bản chất ông ấy vẫn là một người rất tốt. Nếu không Hàn Lộ đã chẳng yêu ông hơn ngàn năm.
Mẹ Hàn Lộ quá tuyệt đi, mấy bà vợ bình thường nghe chồng nói câu “đều do nàng, sinh nhiều con trai như vậy làm gì, một đám bỏ đi chỉ biết cho ta thêm phiền toái” là tức sôi máu, xắn tay áo lên cãi cho ra lẽ “tự mình tôi sinh con chắc”. Nhưng mẹ Hàn quá hiểu chồng, bà chẳng làm điều thừa mà đi đôi co vô ích với ông ấy, dô thẳng vấn đề “giờ chàng nói hay để ta nói?”. Khúc Xuân Thu rén liền, miệng lưỡi thế thôi chứ vợ bảo gì làm y nấy hà.
— —
Share truyện lên:
Có thể bạn sẽ thích:
Nhà phải có nóc 😆😆😆
Nhà vậy mới là ngôi nhà hạnh phúc []~( ̄▽ ̄)~*
Ba Khúc đúng là chỉ có cái miệng tem tép thôi, ng từng chịu nhiều tổn thương hay thích dùng lời nói làm tổn thương ng khác, để ng khác ko thích mình, mình ko thích họ thì cũng ko có cơ hội bị tổn thương sau này
Ba Khúc là kiểu đùa thôi đừng đùa quá, đùa quá nó hỏng vui á! Ổng giỡn một hai lần thì được, nhưng chuyện trọng đại mà làm vậy hoài nó không hay.