Skip to content

Thần Khúc – Chương 206

HẬU TRUYỆN (TÁM)

Phủ đệ Diệp gia hòa thuận vui vẻ, trong thế giới Sơn Hải lại giương cung bạt kiếm.

Sau khi mây Vô Tướng bành trướng phạm vi che phủ, loáng thoáng nghe được tiếng mặt đất rung chuyển, chính là âm thanh chạy trốn tán loạn của bọn thú cảm ứng được uy lực của Vô Tướng.

Thế nhưng khu vực trung tâm cực kỳ an tĩnh.

Tuyết Lí Hồng đứng phía sau Tông Quyền, nhìn hắn quay người lại, đôi mày nhíu chặt, hai mắt phản chiếu hình ảnh của nàng, môi mấp máy hồi lâu. Nàng im lặng chờ hắn nói, đến nỗi sắp nghẹn chết cũng không đợi được hắn mở miệng.

Lần đầu tiên nàng thấy Tông Quyền luống cuống như thế này. 

Mà sự nhẫn nại của Vô Tướng lại cực tốt, không hề thúc giục, cứ an an tĩnh tĩnh, tựa như một đám mây thảnh thơi trôi lơ lửng trên bầu trời tươi đẹp sau giờ ngọ.

Tuyết Lí Hồng nhịn không được hỏi: “Này, thế nào?”

Tông Quyền thành thật đáp: “Trong tộc không có ghi chép về chuyện đấu pháp với Vô Tướng, theo tính toán của ta, ta và nó đánh ngang tay, sẽ lưỡng bại câu thương…”

Vô Tướng xen mồm: “Không phải lưỡng bại câu thương mà là không chết không ngừng.”

Tuyết Lí Hồng ngẩng đầu: “Sao phải tới mức này? Có thù oán gì đâu mà không chết không ngừng?”

Vô Tướng cười nói: “Trong ba lựa chọn “đánh ngươi”, “thừa nhận là chó” và “chiến với ta”, nếu hắn chọn ta thì chính là rất coi trọng ta, ta sẽ rất vui, đương nhiên muốn phụng bồi hắn đến cùng.”

Tuyết Lí Hồng: …

Vô Tướng: “Không tin à?”

Tuyết Lí Hồng không đáp, nàng rất tin con hung thú sống không biết bao nhiêu năm này cái gì cũng làm được.

Nàng truyền âm cho Tông Quyền: “Ngươi nghe ta một lần đi, đánh ta một chưởng là được.”

Tông Quyền xoay người đối mặt với nàng.

Tuyết Lí Hồng hiếm khi nghiêm túc: “Ta biết chuyện này tổn hại tôn nghiêm của ngươi, nhưng gia hỏa này thật biến thái, nếu ngươi và nó cùng đồng quy vu tận, hung thú xung quanh như hổ rình mồi, ta chắc chắc cũng chẳng có cách gì sống sót. Ngươi từng nói gì nào, bảo vệ tính mệnh của tộc nhân càng quan trọng hơn tôn nghiêm của Thiên Võ các ngươi, nếu không chính là kẻ nhu nhược.”

Tông Quyền chua chát trong lòng, hắn đâu có vì sợ tổn hại tôn nghiêm mà không đánh nàng, hắn chỉ đơn giản không muốn đánh, thậm chí không muốn nhớ lại hắn từng không dưới một lần đánh nàng lăn lộn khắp mặt đất, chật vật thê thảm.

Sở dĩ hắn do dự, một là vì không thể cúi đầu thừa nhận mình là chó. Phải, chỉ vì kiêu ngạo thành thói, đầu không cúi thấp được. Không có chút xíu phẫn nộ nào vì bị sỉ nhục, sự thật là vậy.

Hai là, hắn chợt nhớ, không phải hắn vừa mới nhắc nhở bản thân rằng tình cảm quái dị với Tuyết Lí Hồng là do sắc ý và dâm tâm gây ra, nhất định phải trừ bỏ hay sao? Nhưng cớ gì vừa quay đầu hắn đã quên sạch sẽ?

Ánh mắt Tông Quyền thoáng giằng co. Nếu đã vậy thì đánh nàng một chưởng thôi! Cần gì đắn đo nhiều thế làm chi! 

Sống đến từng tuổi này mà số lần hắn động não cộng gộp lại cũng không nhiều bằng lúc này!

Đánh!

Nhưng mà…

Không xuống tay được.

Tuyết Lí Hồng thấy hàng mi dài của hắn hơi rũ xuống, chớp chớp, mắt nhìn xuống, đồng tử dường như mất đi tiêu cự, hiển nhiên đang lâm vào đấu tranh nội tâm.

Nàng thực ra là người thần kinh thô, không nhạy cảm với chuyện tình yêu linh tinh, phần vì tính cách của nàng, phần vì đây là đặc tính của người Thiên Công. Song nàng đã từng một lần thất bại trong tình cảm, cũng học được nhiều điều từ đó. Thế nên nàng ngộ ra đôi chút.

Từ khi Tông Quyền đứng dưới hố đội núi Vô Tướng nhờ nàng vá áo làm phần thưởng, nàng ra khỏi thế giới Sơn Hải sau đó quay trở lại, trên đoạn đường đi về này lòng nàng đã hiểu ra vài chuyện.

Tuyết Lí Hồng chỉ tự vấn trong một sát, cánh tay đột nhiên vận lực, trong lòng bàn tay chợt xuất hiện một con dao khắc, đâm thẳng về phía linh đài của Tông Quyền!

Ra tay nhanh chóng và tàn nhẫn, dùng toàn lực chứ không nương tay.

Tông Quyền có ngốc cũng biết Tuyết Lí Hồng muốn làm gì. Hai người đang đứng rất gần nhau, chỉ trong chớp mắt, dù hắn không phản ứng, chân khí hộ thể vẫn sẽ chủ động thay hắn phản ứng, đẩy lùi toàn bộ sức tấn công của Tuyết Lí Hồng.

Trong tình huống bình thường, Tông Quyền rất nhanh có thể rút đi phần lớn linh khí hộ thể để bảo vệ Tuyết Lí Hồng không bị thương tổn. Nhưng hiện tại cường địch đang bao phủ trên đầu, chân khí hộ thể của Tông Quyền trong trạng thái cảnh giác cực cao, hắn chỉ có thể thu hồi một phần nhỏ.

Phần chân khí còn lại đủ để hất văng Tuyết Lí Hồng ngã lăn ra đất.

Mà Tông Quyền vì gắng thu lực quá mạnh, thân hình lảo đảo, khi đứng vững lại hắn lập tức bước nhanh đến bên nàng: “Ngươi có sao không?”

Kiểm tra thân thể nàng, nhủ thầm một tiếng “vẫn ổn”. Lăn lộn nhiều năm ở nhân gian, lại ngâm trong nước cực hàn của Băng Ngọc Trì hai trăm năm, thân thể nhỏ bé của nàng rắn chắc hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.

Thở phào một hơi, thấy nàng run rẩy muốn đứng lên, cánh tay hắn theo bản năng đưa ra, nhưng rồi vội vàng rụt lại.

Tuyết Lí Hồng miễn cưỡng đứng dậy, lảo đảo, miệng méo xệch vì đau.

Sở dĩ nàng dùng toàn lực là vì lo chân khí hộ thể của Tông Quyền cho rằng nàng không đáng ngại, nàng chưa bao giờ dám xem nhẹ thực lực của hắn. May mắn hắn nhanh chóng thu lại chân khí, nếu không sợ là nàng chẳng bò dậy nổi.

Tuyết Lí Hồng ngẩng đầu: “Vô Tướng, hắn đánh ta rồi.”

Vô Tướng cười: “Ngươi cảm thấy có thể tính à?”

Tuyết Lí Hồng: “Đương nhiên là tính!”

“Ngươi bảo tính là thế nào?” Lo lắng qua đi, Tông Quyền cảm thấy hơi bực, “Nó bắt ta lựa chọn, liên quan gì đến ngươi?”

“Ta chán nhìn bộ dạng đắn đo không quyết của ngươi.” Giọng điệu Tuyết Lí Hồng tỏ rõ không kiên nhẫn.

Đấu tranh nội tâm không được thông cảm mà còn bị ghét bỏ, Tông Quyền càng bực: “Chính ngươi bắt ta suy nghĩ kỹ rồi mới làm kia mà.”

Tuyết Lí Hồng ngưng một lát lại nói: “Nhưng có nhiều việc không cần nghĩ nhiều, cơ hội lướt qua nhanh, chờ ngươi nghĩ cẩn thận xong có khi đã không còn kịp rồi.”

Tông Quyền: “Vậy ta còn phải phân biệt trước cái gì cần nghĩ, cái gì không cần nghĩ, tiếp đó mới được nghĩ đến cái phải suy nghĩ cẩn thận à? Ngươi đòi hỏi nhiều quá vậy?”

Tuyết Lí Hồng nhướng mày: “Phải, ta là người đòi hỏi nhiều lắm đó. Nhưng mà ta đòi hỏi là chuyện của ta, có nghe hay không là chuyện của người khác.”

Tông Quyền: “Ngươi đúng là khiến người ta phiền toái.”

Tuyết Lí Hồng: “Ta đường đường là thiếu chủ tộc Thiên Công, xinh đẹp, giỏi giang, có tiền, còn có người bảo vệ do Thần chỉ định, ta mắc gì phải lấy lòng ai?”

Tông Quyền bị nàng phản bác đến không nói được gì. Hắn trước nay chưa bao giờ thắng được nàng trong khi tranh luận.

Thực ra, so với ba trăm năm trước Tông Quyền hiện giờ đã “cãi” giỏi hơn trước rất nhiều, đều nhờ nàng luyện ra trong những ngày ngồi ở Băng Ngọc Trì canh giữ nàng.

Hai người đang nói, tầm mắt đột nhiên thoáng đãng.

Hóa ra đám mây Vô Tướng trên đỉnh đầu đang lặng lẽ từ từ trôi đi.

Cứ như vậy mà đi sao? Tuyết Lí Hồng cau mày.

“Ngươi cứ như vậy mà đi sao?” Tông Quyền hỏi thẳng ra miệng.

“Ngươi muốn báo thù cho mấy tiểu Thiên Võ kia à?” Vô Tướng hỏi lại.

Tông Quyền lắc đầu: “Ban đầu tại chúng ta xông vào thế giới của các ngươi săn bắn, lại còn không biết tiến thoái, thực lực yếu kém, không thể coi là thù. Nhưng sau này khi ta cảm thấy có thể thắng ngươi, ta sẽ đến đây săn ngươi.”

Vô Tướng cười cười, không nói nửa chữ, dần dần bay xa.

Tông Quyền và Tuyết Lí Hồng rời khỏi thế giới Sơn Hải.

Tuyết Lí Hồng đã gửi tín hiệu về trước thông báo Tông Quyền không sao, kế đó hai người về tới Thiên Nhân Cảnh. Họ sử dụng cánh thiên nhân, cả hai đều bị thương nên bay chậm, một trước một sau, im lặng không nói một lời.

Đến nơi, thu cánh thiên nhân, lại một trước một sau bước lên bậc thang đi vào Thiên Môn.

“Tông đại nhân, Tuyết thiếu chủ.” Mấy thủ vệ chào hỏi, nhìn cảnh hai người cùng xuất hiện, bọn họ đánh mắt qua lại với nhau không ít.

Đường về tộc Thiên Võ và Thiên Công ở hai hướng ngược nhau.

Tông Quyền: “Ngươi bị thương, về nghỉ ngơi đi, ta cũng phải về bế quan.”

Tuyết Lí Hồng không đáp.

Tông Quyền ỉu xìu quay lưng bước đi.

“Tông Quyền!” Tuyết Lí Hồng gọi.

Hắn lập tức quay đầu: “Hử?”

Tuyết Lí Hồng đưa tay: “Cánh của ta.”

Tông Quyền mặt không cảm xúc lấy quả cầu nhỏ giắt trên lưng ném qua: “Cảm ơn.”

“Không có chi.” Tuyết Lí Hồng nhận lấy quả cầu nhỏ bỏ vào vòng trữ vật.

Hai người ai nấy tiếp tục đối lưng đi về hướng của mình, Tuyết Lí Hồng chợt gọi: “Tông Quyền!”

Tông Quyền dừng bước quay đầu: “Lại làm sao nữa?” Nhớ đến cái túi lúc trước dùng đựng não của hung thú vẫn còn giắt trên thắt lưng, “Cái này dính đầy máu ngươi cũng muốn đòi lại?”

Tuyết Lí Hồng nhìn hắn: “Khi đó có phải ngươi không nỡ đánh ta không?”

Đột ngột bị hỏi một câu thẳng thừng như vậy, Tông Quyền tức khắc cảm thấy không khí xung quanh như đặc quánh.

Tuyết Lí Hồng nói tiếp: “Vì thấy ngươi do dự nên ta thay ngươi đưa ra lựa chọn.”

Tông Quyền vội vàng giải thích: “Không phải, ta do dự là vì…”

Tuyết Lí Hồng ngắt lời hắn: “Bởi vì ngươi cảm thấy ngươi bị ảo cảnh lúc trước ảnh hưởng đúng không?”

Tông Quyền ấp úng, cuối cùng vẫn gật đầu.

Tuyết Lí Hồng cũng gật đầu: “Ta cũng cảm thấy vậy, ngươi thực sự nên bế quan cho tốt, trừ bỏ tâm ma, ổn định tinh thần.”

“Ta sẽ.” Tông Quyền đồng ý.

Chờ lúc đi xa nhau rồi, Tông Quyền mới từ từ ý thức được, vừa rồi nàng… có phải đang quan tâm đến hắn?

Về đến nhà, Tông Quyền đến gặp các trưởng lão giải thích tình hình bên trong Sơn Hải Giới, sau đó dâng hương tấm gội rồi bế quan.

Lần này hắn bế quan hai năm, đắm chìm trong thế giới hư không, đến khi xuất quan thì tinh thần phấn chấn, toàn thân nhẹ nhàng, tâm trạng thư thái, khác hoàn toàn lúc trước.

Ảnh hưởng của ảo cảnh nọ, bất luận đối với tâm hay thân đều đã không còn.

Sau khi ra khỏi tĩnh thất, quản gia đưa vòng trữ vật đến, bên trong y theo lời dặn của hắn, chỉ có một số đồ cần dùng hàng ngày.

Tông Quyền hài lòng gật đầu, chuẩn bị rút thần thức ra khỏi vòng trữ vật, chợt như nhận ra gì, lại nhìn kỹ khắp vòng trữ vật một lần, thắc mắc: “Sao không thấy bộ quần áo kia của ta vậy?”

Quản gia không hiểu: “Bộ nào ạ?”

Tông Quyền: “Bộ ta mặc khi trở về từ Sơn Hải Giới.”

Chính là bộ Tuyết Lí Hồng tự tay làm cho hắn, lúc tắm gội hắn đã thay ra.

Quản gia chợt nhớ: “Tuyết thiếu chủ cho người đến lấy lại rồi ạ, bảo rằng đó là của ngài ấy.”

Tông Quyền nhíu mày, ánh mắt sắc bén: “Ta đi tìm nàng.”

Rõ ràng đã cho hắn, hắn cũng đã mặc, cớ gì mà đòi lại?

Tông Quyền sải bước ra cửa, đi đến địa phận tộc Thiên Công hỏi Tuyết Lí Hồng đang ở đâu trong kho bảo vật. Hắn đã tìm hiểu thói quen của nàng, biết được nếu không ra khỏi Thiên Nhân Cảnh, nàng giống hệt một con chuột, làm ổ trong kho bảo vật suốt ngày.

Người Thiên Công thấy dáng vẻ hắn hùng hổ như vậy nào dám nói, ấp a ấp úng hồi lâu.

Cuối cùng Tuyết Lí Hồng lên tiếng: “Ta ở đây.”

Tông Quyền lần theo giọng nói đi vào bảo khố tìm nàng.

Tuyết Lí Hồng đang chế tạo nguyên liệu dùng làm chất dinh dưỡng nuôi phôi không gian. Hạt phôi không gian đã gieo xuống lúc trước đang phát triển vô cùng khả quan, cứ tiếp tục như vậy, có thể không lâu nữa, ước chừng mười năm liền có thể dời toàn bộ thế giới ma chủng vào.

Tuyết Lí Hồng ngồi sau bàn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Xuất quan rồi à? Cảm giác thế nào?”

Tông Quyền thoải mái đáp: “Đã trừ hết tâm ma, khe nứt trong thế giới ý thức cũng đã bịt kín. Nhập định tu luyện sẽ không gặp vấn đề gì.”

Tuyết Lí Hồng chậc lưỡi: “Vậy chúc mừng nha.”

Nàng nói rất thật lòng, độc dược là do nàng hạ, nếu Tông Quyền thật sự xảy ra vấn đề gì, nàng là người chịu trách nhiệm. Nhưng… trong lòng nàng không khỏi lóe lên một chút… thất vọng.

Tuyết Lí Hồng vội vã áp chế: “Ngươi đến tìm ta chỉ để nói chuyện này thôi sao?” Nhoẻn cười, “Nhìn mặt ngươi ta còn tưởng ngươi đến để đánh ta đấy.”

Tông Quyền lúc này mới ý thức được, thả lỏng vẻ mặt đôi chút: “Ta đến tìm ngươi là để hỏi, quần áo ngươi đưa ta rồi sao còn lấy lại?”

Nghe hắn nói xong, Tuyết Lí Hồng sửng sốt mới nhớ ra, bỏ công cụ trên tay xuống, lấy bộ áo kia ra từ vòng trữ vật: “Lúc trước ngươi bảo ta vá lại, ta vá xong rồi đây. Vốn định cho người đưa trả lại cho ngươi nhưng đúng lúc đó có việc bận nên quên mất.”

Tông Quyền cũng sửng sốt, bước tới cầm lấy áo từ tay nàng, quả nhiên chỗ rách đã được sửa lại, thậm chí còn không nhìn ra dấu vết đã từng bị rách.

Vẻ mặt Tông Quyền nháy mắt thay đổi, khóe môi vô thức cong lên, miệng lại trách nhẹ: “Cái trí nhớ này của ngươi!”

Tuyết Lí Hồng liếc hắn, đuổi người: “Được rồi, đi nhanh đi, đừng cản trở ta làm việc.”

“Ừ.” Tông Quyền đi ra cửa.

Lúc tới đen mặt, lúc đi lại mang theo nét cười.

Nhưng đi đi được một lúc, nụ cười của hắn tắt ngúm. Thậm chí còn lạnh hết cả lưng.

Chẳng phải lúc bế quan hắn đã có thể tĩnh tâm, hết thảy đều bình thường sao? Vì sao xuất quan xong, lại vì chuyện một tấm áo mà động lòng rồi?

Khủng hoảng, Tông Quyền mờ mịt quay về nhà.

Hắn lại đi vào bế quan, vẫn có thể dễ dàng vững vàng nhập định như cũ.

Xuất quan rồi, lấy ra bộ áo kia, hắn sung sướng mỉm cười.

Thử lại.

Vẫn như cũ.

 Lúc Tuyết Lí Hồng đang khắc các bộ phận dùng cho phôi không gian thì Tông Quyền lại đến nữa: “Thứ thuốc ngươi chuốc cho ta hồi trước, đối tượng trong ảo cảnh là nữ nhân ta nhìn thấy cuối cùng trước khi mất ý thức, chuyện này có thật không? Ngươi có gạt ta không?”

Tuyết Lí Hồng không hiểu sao tự dưng hắn nhắc đến chuyện này: “Nếu ngươi có người trong lòng thì trong ảo cảnh nhất định là người đó, nhưng nếu vô dục vô cầu thì sẽ là người cuối cùng nhìn thấy.”

“Ta cũng nghĩ vậy.” Tông Quyền xoè tay, “Ngươi cho ta một lọ thuốc đó đi.”

Tuyết Lí Hồng ngẩn ra: “Ngươi muốn nó làm gì?”

Tông Quyền: “Cứ đưa là được.”

Tuyết Lí Hồng thấy trạng thái hắn không đúng: “Không còn.”

Tông Quyền: “Ngươi chắc chắn có, đưa ta, nếu không ta hạ giới đi tìm.”

Tuyết Lí Hồng đành đưa cho hắn, nhìn hắn mấy lần, mơ hồ đoán được hắn muốn làm gì: “Thuốc này rất có hại cho thân thể đấy.”

Tông Quyền lấy được liền đi ngay, từ đầu đến cuối đều né tránh ánh mắt của Tuyết Lí Hồng.

Nàng ngồi một lúc, không cầm công cụ lên nữa, mày nhíu lại, suy nghĩ có nên đuổi theo đưa giải dược cho hắn hay không. Sau đó lại nghĩ, với người thích giữ mặt mũi như hắn, nhất định sẽ tìm một thiên nữ nhìn một cái rồi trốn đi làm thử nghiệm, cũng sẽ không ai đánh thức hắn.

Năm ngày sau, vào giữa đêm, Tuyết Lí Hồng nghe thấy tiếng bước chân chệnh choạng bên ngoài, liền ngẩng đầu lên.

Chốc lát sau Tông Quyền xuất hiện ở cửa.

Tuyết Lí Hồng đứng lên đi về phía hắn. Tuy hắn đã ăn mặc gọn gàng sạch sẽ nhưng giữa mày tràn đầy vẻ mệt mỏi, hơi thở cực kỳ không ổn định.

Tông Quyền như đi trên mây, thậm chí không có sức bước qua ngạch cửa, hắn vịn khung cửa nhìn nàng: “Ta đã thử rồi, trong ảo cảnh vẫn là nàng.”

— —

Editor muốn nói: Còn một chương cuối cùng nữa thôi.

Để bình luận, bấm vào nút tròn màu xanh lá bên trái màn hình, gõ nội dung bình luận, sau đó điền tên và địa chỉ email, bấm post comment là được.


Share truyện lên:

Hãy ủng hộ để giúp mình duy trì website, tiếp tục mang đến cho bạn nhiều truyện hay nhé.

← Chương trước

Chương sau →

Có thể bạn sẽ thích:

5 1 vote
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
1 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
Meomeo1302
Meomeo1302
3 months ago

Thấy Tông Quyền vậy làm t nhớ đến mối tình đầu thời còn đi học quá 😂

Cứ mỗi lần nghỉ hè xong là tinh thần t vô cùng thoải mái. Trong suốt gần 3 tháng không gặp, t có thể chắc chắn rằng mình đã không còn nỗi đơn phương gì nữa rồi. Nhưng không :v Đến khi gặp lại rồi tim t vẫn đập rộn ràng, tâm trạng hồi hợp, ngại ngùng cho t biết được là mình vẫn còn tình cảm với nó 😮‍💨 Haizz, thử đi thử lại bao lần vẫn không được, nói chứ sầu lắm á, bởi vậy t có thể hiểu được tâm trạng của Tông Trầm.

You cannot copy content of this page

1
0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x