HẬU TRUYỆN (CHÍN) – KẾT THÚC
Nói xong câu này, như quả bóng bị xì hơi, tình trạng của Tông Quyền càng thêm tệ, phải bấu mạnh vào khung cửa đến mức hằn ra dấu mấy ngón tay mới miễn cưỡng không ngã.
Trông thật thảm, Tuyết Lý Hồng muốn chế giễu, nhưng nhìn dáng vẻ hắn nghiêm túc nàng không đành cười cợt.
Nàng cũng không nói lời nào.
Một người bên trong, một người bên ngoài cửa, cứ thế im lặng đứng đó.
Chờ mãi không thấy đáp lại, Tông Quyền đành mở miệng lần nữa: “Nàng hiểu không?”
“Hình như đã hiểu.” Tuyết Lý Hồng không thích làm ra vẻ, nàng gật đầu, “Ý của ngươi là, thử nghiệm xong ngươi rút ra kết luận rằng trước đây ngươi không nỡ đánh ta, không phải vì chịu ảnh hưởng của ảo cảnh mà là ngươi thật sự thích ta?”
“Nói đúng là có bị ảo cảnh ảnh hưởng một chút.” Tông Quyền dùng thực tiễn chứng minh và nghiên cứu tâm lý của bản thân thật thấu đáo, giống như khi hắn nghiên cứu võ học vậy.
Sự động tâm này của hắn không hoàn toàn bởi vì “dâm” mà động.
Nếu ngày ấy là một nữ nhân khác không phải Tuyết Lí Hồng, ảo cảnh kia cũng chỉ là ảo cảnh, thoát ra rồi, hắn dùng định lực sẽ nhanh chóng quên đi.
Nhưng bởi vì là Tuyết Lí Hồng, hắn mới không quên được.
Suy cho cùng quan hệ giữa hắn và Tuyết Lí Hồng thật sự sâu sắc, tính toán cẩn thận thì thời gian hắn ở bên cạnh nàng còn nhiều hơn ở cùng cha mẹ.
Ngược lại nếu không có loạt ảo cảnh kia, hắn sẽ không động lòng nhanh như vậy. Hơn nữa nếu sau đó không có qua lại gì với nàng, hắn căn bản sẽ không động tâm.
Thế nên Tông Quyền đã nghĩ thông suốt, cho dù xuất phát điểm là trong sáng hay đen tối, tóm lại hết thảy đều vừa khéo.
Mà không, là vừa đúng.
Không sớm cũng không muộn, không nhanh không chậm, vừa vặn đúng lúc.
“Cho nên ta không có gánh nặng, cũng không do dự.” Tông Quyền thẳng thắn chân thành thổ lộ tâm tư, hít một ngụm chân khí rồi nâng cao tinh thần nói hết, “Tuyết Lí Hồng, ta muốn cưới nàng.”
Đột ngột đến mức Tuyết Lí Hồng hơi sững người, hàng mi dài khẽ chớp: “Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”
Tông Quyền chắc chắn: “Nghĩ kỹ rồi.”
Hôn sự giữa hắn và tiểu thiên nữ kia vốn cũng chưa định. Trước đó hắn đã nói với các trưởng lão rằng chờ cô bé kia lớn hơn, có khả năng phân biệt mới bàn lại, nhưng bây giờ hắn muốn từ chối luôn.
Mà tộc thiên nhân cũng đã sớm tiếp nhận chuyện Tuyết Lí Hồng là nữ nhân, cùng hắn hợp thành một đôi “tai tiếng”, giờ có huỵch toẹt ra thì mọi người cũng chẳng ai ngạc nhiên.
“Ta sẽ tự gánh chịu hết những trở ngại khác và áp lực từ Thần Điện.”
Trước kia Tông Quyền cũng mơ hồ có cảm giác cách làm việc của Thần Điện ngày xưa hơi tàn nhẫn. Bây giờ, sau trận biến động vừa rồi, những thay đổi được thực hiện thật tốt.
Tuyết Lí Hồng lặng lẽ đứng sau bàn, vẻ mặt hơi thẫn thờ, im lặng không nói gì.
Nàng thấp hơn Tông Quyền, hắn lại đang kiệt sức, không thể xuất thần thức ra để nhìn, nàng cúi đầu nên hắn không thấy được biểu cảm trên mặt nàng.
“Ta… có phải ta nói thẳng quá không?” Lòng Tông Quyền chợt hồi hộp bất an, “Đây chẳng phải cũng là chuyện cần phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm sao?”
Lúc đi đến đây rất mệt, nãy giờ đứng nghỉ ngơi ở bậu cửa, cuối cùng hắn cũng đủ sức nhấc chân bước vào bên trong kho bảo vật của Tuyết Lí Hồng.
“Vậy thì không phải, ta thích kiểu mạnh mẽ trực tiếp như ngươi vậy.” Rất có sức thuyết phục, Tuyết Lí Hồng từ từ ngẩng đầu, “Nhưng có một việc ngươi quên nghĩ tới.”
Tông Quyền ngẩn ra: “Chuyện gì?”
Tuyết Lí Hồng đứng sau bàn chăm chú nhìn hắn bước tới: “Ta không thích ngươi lắm.”
Bước chân Tông Quyền lập tức khựng lại giữa chừng.
Hắn hoảng hốt, trong mắt là vẻ bi thương.
Hắn mất bình tĩnh, né tránh ánh mắt Tuyết Lí Hồng, luống cuống nói: “Lần trước nàng nói nàng không chán ghét ta, ta tưởng…”
“Đúng là ta không chán ghét ngươi, nhưng cách rất xa với thích ngươi.” Tuyết Lí Hồng nói.
“Không phải vì có chút thích mới không chán ghét sao?” Tông Quyền bình tĩnh lại nhìn nàng, ánh mắt thăm dò, “Biết rõ Vô Tướng nguy hiểm nhưng nàng vẫn quay lại, quở mắng ta nhiều như vậy, còn muốn lấy dây cột ta lại, không phải vì quan tâm đến ta sao?”
“Đúng là quan tâm ngươi.” Tuyết Lí Hồng thẳng thắn đáp, “Ta nói “không thích ngươi lắm”, chứ không phải là “không thích”, là vấn đề về mức độ, có hiểu không?”
Tông Quyền không hiểu, thích chính là thích, chán ghét là chán ghét, “mức độ” là thế nào?
Tuyết Lí Hồng nhức đầu, không biết nên giải thích thế nào cho tên ngốc này hiểu.
Sau toàn bộ những gì đã xảy ra, nàng quả thực có hơi động lòng. Chung quy, trừ chuyện ngốc nghếch, các mặt khác của Tông Quyền đều hợp với sở thích của nàng, khiến nàng rung rinh.
Hắn lấy thuốc mang đi làm thử nghiệm năm ngày, nàng cũng đồng thời suy nghĩ rất nhiều, thậm chí còn có chút chờ mong kết quả thử nghiệm của hắn. Nhưng nàng cũng hiểu, phần động tâm này của mình giống một chồi non yếu ớt, nói cắt đứt liền có thể cắt đứt.
Vốn trước đó Tuyết Lí Hồng còn do dự, nhưng tối này nhìn thấy bộ dạng hắn thảm hại thế này, nàng quyết định cho hắn một cơ hội.
Tuyết Lí Hồng mở miệng, cảm thấy mình cần đưa ra ví dụ cụ thể hay vật so sánh dễ hình dung tí xíu thì đầu óc tên này mới có sức hiểu được.
Đảo mắt một vòng, nàng đi vòng qua bàn đến bên cửa sổ, trên mặt bàn phía dưới cửa sổ đặt một chậu nhỏ, trồng linh thảo bên trong.
Nàng khom lưng, dùng ngón tay thon dài khảy khảy lá cây: “Lúc ngươi đi vào có nhìn thấy cái cây Bà Sa ngoài cửa không?”
Tông Quyền nhướng mày, người Thiên Công rất thích trồng cây, chỗ nào trong địa phận của họ cũng có cây. Hắn chưa từng nghiên cứu về cây nên chẳng biết cây nào là cây Bà Sa.
Tuyết Lí Hồng giải thích: “Là cái cây thẳng tắp, cao nhất đấy, ta trồng nó hồi ta tám tuổi, hơn một ngàn năm rồi.”
Tông Quyền đã nhớ ra.
“Tình cảm của ngươi dành cho ta giống như cây Bà Sa cao lớn đó.” Tuyết Lí Hồng nâng chiếc chậu nhỏ lên, chỉ vào đám cỏ trong chậu nói, “Tình cảm của ta đối với ngươi lại giống như cọng Toái Tinh Thảo nhỏ bé mong manh này vậy, ngươi đã hiểu chưa?”
Ngươi phải tiếp tục cố gắng, đối xử tốt với ta hơn, bao dung ta hơn, từ từ giành lấy sự chú ý, vun đắp tình cảm, đã hiểu rõ chưa?
Tông Quyền chăm chú nhìn đám cỏ hồi lâu: “Đã hiểu.”
…
Lúc đó Tuyết Lí Hồng thật sự nghĩ rằng hắn đã hiểu, nhưng không lâu sau liền đoán hắn có thể không hiểu.
Bởi vì sau đêm đó, Tông Quyền tựa như bốc hơi khỏi thế gian, suốt một năm không xuất hiện.
Tuyết Lí Hồng tưởng hắn bị hao tổn tinh khí quá độ nên bế quan tu dưỡng, nhưng sau đó tại hội nghị tộc thiên nhân, nàng gặp hắn, thân thể đã hồi phục nhưng lại cố tình né tránh nàng.
Chuyện này khiến Tuyết Lí Hồng tức điên, biết rõ có khả năng hắn đã nghĩ sai nhưng cũng không thèm đi giải thích lại.
Đồ ngốc, cho ngươi ngốc luôn đi!
Ai thèm vun đắp tình cảm với đồ ngốc như ngươi!
Quay về từ hội nghị, Tuyết Lí Hồng bực bội quăng bể chậu Toái Tinh Thảo kia!
Trằn trọc khó ngủ, nàng ngồi bật dậy từ trên giường, mắng “cái đồ não phẳng này!” rồi tròng giày vào đi đến tộc Thiên Võ.
Nhưng lại được báo, một canh giờ trước Tông Quyền đã hạ giới.
— —
Tông Quyền hạ giới để đi tìm Cửu Hoang.
Năm thứ hai khi hắn bế quan trừ tâm ma, Cửu Hoang và Khúc Duyệt đã thành thân.
Hôn lễ được cử hành tại Thập Cửu Châu, sau đó làm một lần nữa tại Hoa Hạ. Lễ cưới ở Thập Cửu Châu diễn ra hoành tráng và khí phái trong khi ở Hoa Hạ lại trang trọng và khiêm tốn, bởi vì một số lý do nên Khúc gia từ trước đến nay luôn khiêm tốn, chỉ mời bạn bè thân thích và đồng nghiệp ở Bộ.
Đối với Khúc Duyệt, kết hôn hay không cũng chẳng có gì khác nhau, án ma chủng chấm dứt, nàng đến ở trên núi của Ôn Tử Ngọ một thời gian, diệt sạch ma trùng trong tâm mạch thì trở về Bộ tiếp tục đi làm.
Tuy nhiên với Cửu Hoang lại là một thay đổi lớn, hắn phải nỗ lực để thích ứng với cuộc sống hiện đại. Hơn nữa, trong túi hắn không có tiền Hoa Hạ, đồng nghĩa với trở thành dân nghèo thực thụ.
Hắn không giống Huyễn Ba không biết xấu hổ, cứ quấn lấy Khúc Duyệt đòi mua cho cả dàn thiết bị âm thanh hình ảnh, cả ngày mê mẩn ngồi xem phim, hết khóc lóc sướt mướt đến cười ha ha hệt một tên tâm thần.
Cửu Hoang quyết chí tự lực cánh sinh, chưa kể còn có Khúc Xuân Thu ở đó suốt ngày châm chọc hắn.
Cửu Hoang suy nghĩ thật lâu, cảm thấy hắn có thể mở một cửa hàng bán bộ đồ mai táng ba món gồm quan tài, bài vị và áo liệm, nhưng lại được Khúc Duyệt báo cho biết hiện tại Hoa Hạ đều thực hiện hỏa táng.
Thế nên Cửu Hoang đi dạo cửa hàng mai táng xem vài vòng, cảm thấy hắn vẫn có thể mở tiệm. Không bán quan tài bài vị, hắn vẫn có thể bán áo liệm, vòng hoa, đồ vàng mã.
Cửu Hoang không biết làm biệt thự vàng mã nhưng hắn có thể làm trang viên cổ kính, làm xong mang đến cửa hàng mai táng liền bán được ngay.
Với tay nghề của hắn có thể tưởng tượng đồ vàng mã hắn làm ra trông như thế nào, rất nhanh liền trở thành cung không đủ cầu, các cửa hàng mai táng tranh nhau đặt hàng ở chỗ hắn.
Đương nhiên, mấy hoạt động thương mại này đều do Khúc Duyệt giúp đỡ thực hiện.
Khúc Duyệt cũng gợi ý hắn xem xét thêm vài cách mưu sinh khác, bằng bản lĩnh của hắn, tùy tiện tạo ra vài bảo vật Thiên Công bán cho tu đạo giả là dư sức đổi lấy khoản lớn tiền Hoa Hạ.
Cửu Hoang hình như lại không thích, lúc hắn tích cóp sính lễ cũng đều dựa vào sức lao động để kiếm tiền chứ không dựa vào pháp lực.
Nhưng nếu nói không muốn dựa vào pháp lực thì vẫn còn nhiều chiêu khác để kiếm tiền kia mà, ví dụ làm đồ thủ công mỹ nghệ, sản phẩm nghệ thuật gì đó, sau đó đưa lên mạng kinh doanh, vừa nhanh chóng nổi tiếng vừa kiếm tiền dễ như chơi.
Song Khúc Duyệt hiểu rõ thẩm mỹ của hắn, chính là cái gu ngay cả cải tiến cánh thiên nhân mà cũng làm thành hình dạng quan tài mới chịu. Cho nên nàng không khuyên hắn, chỉ ủng hộ hắn làm bất cứ gì hắn muốn.
Lúc Cửu Hoang tích góp đủ tiền Hoa Hạ liền thuê ngay một cửa hàng mặt tiền và mở tiệm vàng mã, cực kỳ vui vẻ.
Tuy nhiên, Khúc Tống lại không vui.
Bởi vì cửa hàng của Cửu Hoang mở xéo phía đối diện trụ sở Bộ Đặc Biệt.
Cửu Hoang chỉ đơn giản muốn ở gần Khúc Duyệt hơn, nhưng trong mắt Khúc Tống lại là cố ý khiến anh ngột ngạt. Ngồi trong văn phòng rộng rãi sáng sủa của mình, xuyên qua vách tường kính là có thể thấy ngay Cửu Hoang đang ngồi bên kia đường kết vòng hoa mai táng.
Ngày nọ Khúc Tống không chịu đựng được nữa, trong bữa cơm ở nhà nói với hắn hai câu. Ngày hôm sau, những hình nhân vàng mã trưng bày bên ngoài tiệm do Cửu Hoang làm đều nhìn giống hệt Khúc Tống.
Từ đó về sau, Khúc Tống không bao giờ nói gì nữa.
Lúc Tông Quyền tìm tới, Cửu Hoang đang ngồi trong tiệm dán vật cưỡi, nhờ ảnh hưởng của hắn mà siêu xe vàng mã bây giờ đã hết thời, vật cưỡi bắt đầu thành xu hướng.
Độc trong cơ thể hắn đã được áp chế nhưng vẫn không thể coi thường, hắn không thể mặc quần áo bình thường được nên vẫn giữ nguyên trên người bộ trường bào cổ trang Tuyết Lí Hồng làm cho. Vừa lúc đây cũng là xu hướng đang thịnh hành ở Hoa Hạ nên không bị xem là quái dị.
Nhưng mỹ nam như thế luôn thu hút không ít sự chú ý, hắn bị quay không ít video và lan truyền trên mạng, trở thành hiện tượng hot một thời gian. Khi vị soái ca cổ phong lạnh lùng trong video được phát hiện là chủ tiệm vàng mã, độ hot lại tăng lên lần nữa, còn thu hút rất nhiều người đến ngắm nghía.
“Ông tới tìm ta?” Cửu Hoang ngạc nhiên nhìn Tông Quyền, hắn tưởng Tông Quyền lại đến đưa thêm sính lễ, bèn truyền âm nói, “Không cần, cái vòng tay kia là đủ rồi.”
“Không phải.” Tông Quyền chắp tay sau lưng đi qua, bị người chung quanh thỉnh thoảng liếc nhìn nên hắn truyền âm, “Ta đến hỏi ngươi vài chuyện.”
“Ừm?” Cửu Hoang bỏ việc trong tay xuống, mời Tông Quyền vào bên trong cửa hàng, còn rót trà.
Tông Quyền rất chi là kinh ngạc: “Không tin nổi đấy.”
Cửu Hoang dọn dẹp giấy vàng mã, đóng cửa tiệm rồi ngồi bệt dưới đất tiếp tục làm việc: “Ông dầu gì cũng là cha thứ hai, hơn nữa, ta còn thua ông.”
Nghe vậy mặt Tông Quyền khôi phục vẻ rạng rỡ, có thể đánh bại logic của Cửu Hoang là chuyện hắn có thể kiêu ngạo cả đời.
Nhưng bụng hắn óc ách tâm sự, không duy trì vẻ rạng rỡ được lâu, buông chén trà, thở dài một hơi: “Ta thử buông bỏ nhưng hôm nay gặp lại nàng, ta phát hiện mình vẫn không buông được.”
“Cái gì?” Cửu Hoang nghe không hiểu ra sao.
“Sư phụ ngươi.” Tông Quyền nói.
Cửu Hoang nhíu nhíu mày: “Sư phụ ta làm sao?”
Tông Quyền muốn nói lại thôi, lúng túng khó xử quá, nhưng dù sao hắn cũng đã tới đây rồi, còn để ý thể diện chi nữa, bèn kể hết từ đầu đến cuối chuyện của hắn và Tuyết Lí Hồng cho Cửu Hoang nghe.
“Nàng đem cây cỏ ra so sánh, nói Toái Tinh Thảo thấp bé vĩnh viễn cũng không thể cao bằng cây Bà Sa, muốn cho ta chết tâm.”
Cửu Hoang nói: “Cái này có gì khó? Ông chặt cây Bà Sa, băm nát rồi rải đầy đất, không phải Toái Tinh Thảo thành cao hơn nhiều à?”
Tông Quyền sửng sốt, ờ cũng là một cách.
Cửu Hoang lại nói: “Nhưng có thể ông sẽ bị sư phụ ta đánh một trận, thành thật vẫn tốt hơn.”
“Vậy ngươi có cách gì không?” Ngay từ đầu Tông Quyền đã muốn hỏi Cửu Hoang.
Một là vì Cửu Hoang là đồ đệ của Tuyết Lí Hồng, nhất định rất hiểu nàng. Hai là hắn chỉ có nửa bộ não, chỉ số thông minh thấp như vậy mà có thể cưới được Khúc Duyệt, có thể thấy dù ngốc nhưng hắn vẫn là cao thủ trong phương diện tình cảm.
Cửu Hoang gợi ý cho hắn: “Toái Tinh Thảo quả thực yếu ớt, không thể thúc ép lớn lên được, nhưng đâu đó trong Tam Thiên Thế Giới chắc chắn có loại Toái Tinh Thảo biến dị còn cao lớn hơn cả cây Bà Sa kia của sư phụ, ông tìm đan dược sư hỏi thăm thử.”
Tông Quyền: A, đúng nhỉ.
Hắn lập tức đứng dậy: “Ta đi ngay.”
Cửu Hoang: “Cố lên!”
Tông Quyền: “Đa tạ!”
…
Lúc này Khúc Duyệt đang ở Học Viện Dị Nhân hoàn tất thủ tục nhập học cho bọn Bì Bì. Sau khi đoạt hạng nhất thí luyện nàng đưa cả bọn ra khỏi ma chủng, vào Học Viện Dị Nhân để tiếp nhận nền giáo dục hiện đại.
Chi Kỳ bị phán một trăm năm tù, đã đi lãnh án, chỉ bị giam tại tầng mười sáu Thiên La Tháp, thỉnh thoảng Giang Thiện Duy có thể đi thăm hắn.
Mà Giang Thiện Duy cũng vào Học Viện Dị Nhân. Tu vi hiện tại của hắn ngang ngửa với người đã tốt nghiệp, nhưng vì cảm thấy mình thiếu kiến thức căn bản nên hắn muốn vào đó học bổ túc.
Khúc Duyệt đăng ký xong thì quay về Bộ xử lý chút việc, kế đó đi đến tiệm vàng mã, chờ Cửu Hoang đóng cửa rồi cùng nhau về nhà.
Sau khi vào tiệm, thấy trên bàn có hai ly trà, nàng hỏi ngay: “Ai đến vậy?”
Có thể khiến Cửu Hoang rót trà mời không có mấy người.
Cửu Hoang: “Tông Quyền.”
“Hả?” Khúc Duyệt tò mò, đúng lúc đang khát, nàng ngồi xuống tự rót cho mình ly trà, vừa uống vừa hỏi: “Ông ấy đến tìm chàng làm gì?”
“Đến xin lời khuyên của ta.” Cửu Hoang giải thích mục đích đến thăm của Tông Quyền.
Khúc Duyệt nghe tới đoạn “cây lớn và cỏ nhỏ” thì suýt nữa phụt hết cả trà ra ngoài: “Sư phụ chàng nào có ý này đâu…”
Cửu Hoang chớp mắt: “Vậy có ý gì?”
Khúc Duyệt dở khóc dở cười, lắc đầu: “Mà thôi, giờ muốn tìm Tông Quyền cũng không dễ. Cứ để ông ấy đi, nếu thật sự tìm được, không chừng có thể chữa sai thành đúng.”
Nàng thầm nghĩ Tuyết Lí Hồng thật là, nói thẳng không phải được rồi sao, đánh giá cao chỉ số thông minh của Thiên Võ thuần huyết cùng với EQ của mấy gã trai thẳng quá rồi!
“Hử?” Cửu Hoang vẫn không hiểu.
Khúc Duyệt thu dọn bộ đồ uống trà, không thảo luận chuyện này với hắn nữa: “Đi thôi Rau Hẹ.”
Cửu Hoang cũng đã dọn dẹp xong, đóng cửa tiệm, cùng Khúc Duyệt đi về.
Hai người thong thả đi bộ trên vỉa hè, Cửu Hoang im lặng suốt, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nàng.
Khúc Duyệt nheo mắt quay sang, đúng lúc bắt lấy ánh mắt hắn: “Còn chuyện gì à?”
“Không, không.” Cửu Hoang chối ngay.
“Nói!” Khúc Duyệt còn không hiểu hắn sao.
Cửu Hoang ậm ừ hồi lâu mới nói: “Ác mộng lần trước của nàng…”
Không lâu trước đây, Khúc Duyệt gặp ác mộng.
Ác mộng đến từ việc chị dâu nàng mang thai, trong khi đại ca nàng mừng như điên thì đại tẩu nàng rầu không thôi, sinh con gái không sao, nếu sinh con trai và nó thừa hưởng sở thích sặc sỡ của Khúc Đường thì thật là…
Đêm đó Khúc Duyệt liền mơ.
Nàng mơ thấy mình cũng mang thai, sinh bé gái. Giống nàng như đúc, xinh xắn đáng yêu.
Tuy nhiên khi con bé được năm sáu tuổi, ở Nhà Trẻ Dị Nhân, một lời không hợp liền xách hắc đại thiết chùy tộc Thiên Công, vẻ mặt giống hệt Cửu Hoang khi xưa bẻ cổ người ta, đến gõ đầu mấy bạn học, Khúc Duyệt hoảng sợ giật mình tỉnh dậy, hoàn toàn không muốn nghĩ đến việc sinh con nữa.
Cửu Hoang lấy một cái nhẫn trữ vật đưa cho nàng, an ủi: “Lục Nương, nàng đừng lo.”
Khúc Duyệt hoài nghi nhận lấy, nhìn vào trong chỉ thấy một cây kẹo que thật lớn.
Thần thức vừa chuyển Khúc Duyệt điếng hồn, đó không phải kẹo que, mà là một cái đại thiết chùy hình dạng kẹo que!
Hai mắt Cửu Hoang long lanh: “Lục Nương nàng nghĩ thử xem, sau này con gái dùng kẹo que này đi gõ đầu người có phải rất đáng yêu không?”
Khúc Duyệt xoa giữa mày, đây là điểm mấu chốt làm nàng sợ hãi sao?
Thấy mặt nàng nhăn nhó, Cửu Hoang chột dạ: “Kiểu dáng này nhìn không được à? Vậy ta làm thêm mấy cái cho nàng chọn nhé.”
“Không cần, cứ cái này đi.” Khúc Duyệt bình tĩnh lại, cất nhẫn đi.
“Nếu nàng không thích thì đừng miễn cưỡng, cũng không phiền toái gì đâu.” Cửu Hoang nói.
“Được rồi, chàng nói nhiều quá đi.” Khúc Duyệt ôm cánh tay hắn, tiếp tục cùng nhau về nhà.
Hoàng hôn kéo dài chiếc bóng của hai người, đi hết con đường dài, lúc rẽ vào ngõ, hai chiếc bóng chồng lên nhau, tuy hai mà một.
— —
Mấy năm sau.
Phôi không gian gieo trong đại hư không đã khai thiên địa, phân âm dương.
Toàn bộ thế giới ma chủng được dời ra, trừ những nhân vật đặc biệt, toàn bộ người bên trong không hay biết gì.
Sau khi hoàn thành, Tuyết Lí Hồng mệt mỏi kiệt sức, đang chuẩn bị bế quan tu dưỡng thì Tông Quyền bất ngờ xuất hiện.
Phong trần mệt mỏi, hắn không nói không rằng bế nàng lên đi mất.
Nhờ Khúc Duyệt nên Tuyết Lí Hồng đã sớm biết mấy năm nay hắn làm gì. Lúc mới nghe được, nàng sửng sốt không nói nên lời, thời gian trôi qua nàng dần lo lắng nhớ nhung.
Vì vậy khi hắn ôm nàng đi trước ánh mắt kinh ngạc của người trong tộc, nàng không hề giãy giụa.
Tông Quyền mang nàng hạ giới, đến một nơi bí ẩn trong thế giới nào đó, đáp xuống một trang viên với đủ loại cỏ cây kỳ lạ.
Tông Quyền chỉ vào cây Toái Tinh Thảo cao đến tận mây ở trước mặt, nói: “Nàng xem, có phải cao hơn cây Bà Sa của nàng rất nhiều không? Cho nên, mọi chuyện đều có thể, nàng cho ta một cơ hội được không?”
Tuyết Lí Hồng thực sự rất sốc, nhưng nhìn thấy vẻ mặt “nắm chắc thắng lợi” của hắn, nàng không nhịn được bật cười.
Mấy năm nay Tông Quyền đã hao phí không biết bao nhiêu tâm lực mới tìm được nơi này. Giờ phút này thấy nàng cười xinh đẹp, mỏi mệt khắp người đều tiêu tan, vui sướng đến cực điểm.
— —
Tác giả có lời muốn nói: Truyện đã full rồi đó.
Nói gì đó nhé.
- Về phần thí luyện, vẫn còn ba cảnh chưa được viết. Thực ra thì tôi cũng không có ý định viết tiếp nữa, lãng phí chất xám và cũng không nhiều độc giả sẽ đọc (dữ liệu thống kê đã chứng minh). Không phải vì không kiếm được tiền mà những bạn đến sau có thể sẽ đặt mua trọn gói bộ truyện, nhưng nếu các bạn ấy không thích thí luyện mà phải mua hết thì sẽ uổng phí lắm. Vì thế tui đào một hố mới, dài hơn ba vạn chữ về thi đấu và chia sẻ miễn phí.
Nội dung thật sự rất tốn não nên trong thời gian nghỉ ngơi, mỗi tuần sẽ cập nhật một trận đấu, nếu quan tâm thì lưu lại nhé.
2. Về mười hai thanh thần kiếm.
Vẫn còn ba thanh chưa viết ra, cái này vốn dĩ không có ý định viết vì như tôi đã nói từ đầu, thế giới quan của “Thần Khúc” có hệ liệt (các bộ truyện có chi tiết/nhân vật liên quan)
Bộ truyện này chủ yếu nói về thế giới thiên nhân, U Minh Giới và Sơn Hải Giới được đề cập trong đây sẽ được viết trong những bộ hệ liệt khác, và yêu thú Vô Tướng là một easter egg (một chi tiết được tác giả ẩn giấu trong truyện/phim/game nhằm gây thú vị cho người xem).
Editor muốn nói:
Phần trò chuyện cuối sách của tác giả còn nữa nhưng chủ yếu là để giới thiệu cho hai bộ truyện tiếp theo.
Một là “Cha tui xuyên không về đón tui”, kể về mấy thanh thần kiếm, có sự xuất hiện của Khúc Tống, nhưng cốt truyện không liên quan đến bộ Thần Khúc này.
Hai là “Người thành phố thật kỳ lạ”, thể loại linh dị, hiện đại, kể về một cô gái từ nhỏ sống trên núi, một lần tình cờ hiến máu cho một anh chàng phú nhị đại đua xe gặp tai nạn, anh chàng này sau đó cứ nhắm mắt ngủ là nhìn thấy ma cưa xương mình, ở gần cô ấy thì lại không sao nữa. Bộ này tui đọc convert được 1/3, cũng thú vị lắm nhưng bận quá bỏ ngang giữa chừng vì đọc convert không dễ.
Vậy đó lần đầu tiên bước chân vào đường edit nó nhiều trầy trật, vui buồn đang xen nhưng vui nhiều hơn buồn. Lay lất bao nhiêu ngày tháng cuối cùng tui cũng hoàn thành được bộ truyện.
Tạm biệt Khúc Duyệt và Rau Hẹ, sư công và sư phụ Quyền Hồng dễ thương, bà con yêu thích họ, yêu thích thế giới ma chủng và thiên nhân thì hãy chia sẻ giúp để họ được biết đến nhiều hơn nha.
Và nếu mọi người vẫn yêu thích Kiều Gia thì nhất định phải đọc tiếp “Lãm Phương Hoa” nhé!
Phùng Gia Ấu, quý nữ trong một gia đình sa sút ở kinh thành, nằm mộng thấy vị quan nhất phẩm đương triều trong tương lai. Tỉnh lại mới phát hiện người này có thật, nhưng hiện giờ chỉ đang giữ một chức quan bé như hạt mè ở Đại Lý Tự. Nàng quyết định tiên hạ thủ vi cường, “cướp” về làm phu quân.
Tạ Lãm, thiếu trại chủ của Mười Tám Trại ở Mạc Bắc, mạo danh đến kinh thành, ẩn nấp trong Đại Lý Tự chuẩn bị làm đại sự. Không ngờ chân trước vừa đứng vững, chân sau đã bị một cô nương “cướp” mất.
Vẫn là cốt truyện biến ảo thông minh và đầy bất ngờ, pha chút hài hước nhẹ nhàng, nhưng so với Thần Khúc, bộ này có tuyến tình cảm đậm đà hơn, nhiều phân đoạn diễn biến tâm lý sâu sắc. Cặp chính hay mà cặp phụ cũng để lại nhiều lưu luyến.
Truyện đã được mua bản quyền làm phim truyền hình và phim chiếu mạng, và cũng là bộ truyện đầu tiên của tác giả được mua bản quyền xuất bản sách bên Trung.
Để biết khi nào tui ra chương truyện mới, hoàn thành bộ truyện audio mới thì hãy đăng ký nhen, điền email vào khung bên dưới để nhận thông báo nha. (Ai đã đăng ký nhận thông báo bài viết mới rồi thì không cần)
Share truyện lên:
Cảm ơn bạn đã đồng hành cùng mình! Nếu thấy nội dung hữu ích, bạn có thể ủng hộ một chút để giúp mình duy trì website và mang đến nhiều truyện hay hơn nữa.
Sự đóng góp của bạn thực sự là nguồn động lực lớn để mình tiếp tục phát triển!
Có thể bạn sẽ thích:
Thank editor nhiều nhoaa 🩷🩷🩷
Hóng bộ truyện tiếp theo
Thanks nàng luôn ủng hộ từng chương
Truyện quá hay luôn, ủng hộ nhiệt liệt. Đi làm tối mắt díp lại vẫn cố đọc. Bà dịch rất rất mượt luôn. Tui thấy mấy chữ như tiện nhân lúc Tuyết Lý Hồng gọi Tông Quyền có thể dịch tên khốn…
Cảm ơn bà buồn ngủ díp mắt mà vẫn đọc nha. Cảm ơn lời gợi ý dịch nữa, tui sẽ cân nhắc cho những bộ sau. Chúc bà năm mới may mắn và an yên nhé.
Cảm on editor! Bạn rất có tâm và cẩn thận với truyện này. Đọc edit rất hay và mượt. Mãi gần cuối truyện mới thấy bạn hướng dẫn để lại comment chứ nếu biết trc là comment từ sớm rồi.
Cảm ơn bạn rất nhiều. Hi vọng gặp lại bạn trong bộ sau.
Cảm ơn editor nhiều nhé, truyện rất hay và dễ thương
Cũng cảm ơn bạn An chăm chỉ bình luận cho nhà tui sôi động hơn nha.
Trời ơi truyện hay quá trời quá đất. Mỗi nhân vật trong truyện đều có cá tính riêng, đọc hết r mà tiếc ghê. Cũng rất cảm ơn chị Vy đã edit siêu mượt, đem đến trải nghiệm đọc tuyệt vời ạ 🥰🥰🥰
Được khen thích quá, cảm ơn bạn nhiều.
Hóng bộ sau của Kiều Gia Tiểu Kiều mà bạn edit quá nè. Đọc được bộ Bí Ẩn Đôi Long Phượng với bộ này của tác giả thấy ưng quá chừng luôn. Thường đọc truyện cùng tác giả tui hay vô thức so sánh lắm, mà 2 bộ này hay quá xá, mỗi bộ có một cái hay riêng nên tui hong so sánh được gì luôn. Có chăng là thích bộ này hơn vì tui thích có nhiều anh chị em trong nhà nên A Duyệt có tới 5 anh trai là quá hợp gu tui. Hóng bạn up full trên Wattpad nhá! Tui từ chương 92 của Wattpad mà nhảy sang đây đây. Cảm ơn bạn đã góp phần mang đến cho đọc giả một bộ truyện siêu hay luôn. Vô cùng hóng hố tiếp theo của nhà nha ❤️
Đọc comment của nàng cho từng chương tui vui lắm luôn á, gần như là hóng comment của nàng 🥰 Cảm ơn nàng nhiều.
Bà tác giả hứa viết thí luyện ở ngoại truyện, rốt cuộc thất hứa luôn 🙂
Đúng là lòng người mà… ahhhh
Cảm ơn editor vì đã edit truyện nha. Dịch mượt hết sức à, đọc vô cùng thú vị. Bà có tâm ghê, tui đọc bên watpad có cmt mấy cái được rep, vui lắm kkk. Hóng bộ truyện sau của Kiều gia mà bà edit 🤩 Tui chưa đọc bộ Bí ẩn đôi long phượng, để giờ tui đi tìm đọc thử hehe :3
Tại mấy nay tui không còn nhiều thời gian nên chỉ có thể reply vài cái. Được bà comment tới tấp tui vui lắm đó. Hẹn gặp lại bà trong bộ sau nha.
Rất rất cảm ơn chin đã dịch bộ truyện nàyy :3 rất mong đợi bộ tiếp theo ạ
Hẹn gặp lại bạn ha 🥰
Cảm ơn cậu đã chuyển ngữ truyện Thần Khúc nhé, thích cách viết của Kiều Gia lắm luôn, thắt nút mở nút đúng chỗ chứ không để lâu, mà cậu cũng chuyển ngữ mượt nữa.
Cậu đã vất vả rồi, cuối cùng, mong chờ bôn sau của Kiểu Gia và cậu 💪🏻💪🏻
Tui cũng rất vui vì thỉnh thoảng mở lên lại thấy comment của cậu, cảm ơn cậu nhiều nhen.
Cảm ơn editor nhiều nha. Thật sự là 1 bộ truyện hay không thể thiếu công của người dịch. Lâu rồi mình mới đọc được truyện hay đến thế. Ủng hộ editor choả lò nhiều tác phẩm hay v nhaaa
Cám ơn editor rất nhèo vì đã chuyển ngữ, lâu lắm rồi tui mới đọc được 1 bộ cuốn từ chương đầu. Mà tác giả không nhắc gì đến Quân Chấp buồn ghê 🥺
Tung hoa tung bông cảm hơn editor ❤️❤️❤️❤️❤️