Skip to content

Thần Khúc – Chương 104

CON TRAI RUỘT

Cửu Hoang nói xong, đầu Diệp Thừa Tích quay cuồng hồi lâu mới ý thức được hắn đang nói chuyện gì. Cảm xúc chuyển từ phấn khích sang hoang mang, lên xuống phập phồng.

Ánh mắt Cửu Hoang vô cùng chân thành tha thiết: “Ông cân nhắc một chút xem?”

Diệp Thừa Tích nhìn bộ dạng nghiêm túc của hắn: “Nếu ngươi thật là con trai ta, nghe ngươi nói lời này, ta dù không muốn thanh lý môn hộ cũng sẽ xuất một chưởng cho ngươi chết tâm.”

Cửu Hoang nhìn lại đầy nguy hiểm: “Ông tự cao quá rồi, một chưởng của ông không đánh ta chết được đâu, ít nhất cũng phải năm mươi chưởng, nhưng ta nào phải tên ngốc đứng im cho ông đánh.” Rồi tỏ vẻ khó hiểu, “Ông là kiếm tu, phải lấy kiếm chém chết ta mới đúng, xuất chưởng ra làm chi?”

Cái quỷ gì?

Hắn nghiêm túc sao?

Diệp Thừa Tích ổn định cảm xúc: “Bây giờ nói mấy chuyện này vô nghĩa, nào, ngươi rút một sợi chân khí từ đan điền, so sánh với ta cái đã.”

“Được.” Cửu Hoang biết đây chính là nhận thân, hắn dồn khí đan điền, có một luồng linh khí màu lục sẫm quấn quanh ngón trỏ tựa như sợi tơ.

Qua khe hở giữa các chấn song, Cửu Hoang vươn ngón tay về phía Diệp Thừa Tích. Ông đưa tay ra, ngón trỏ cũng có một tia linh khí quấn quanh, nhưng nó có màu vàng kim rực rỡ.

Đầu ngón tay chạm nhau, hai sợi kinh khí quấn quanh đầu ngón tay tựa như hai con rắn nhỏ, đụng vào nhau, kiểm tra lẫn nhau.

Chân khí Cửu Hoang kịch độc và đằng đằng sát khí, đột nhiên lao về phía bên kia.

Chân khí Diệp Thừa Tích lui về phía sau nhưng tu vi của ông cao hơn Cửu Hoang rất nhiều, nhanh chóng phản công lại.

Ước chừng trong một khắc, hai luồng chân khí giằng co qua lại không phân cao thấp, hoàn toàn không có dấu hiệu tương hợp.

Diệp Thừa Tích khó nén nỗi thất vọng, thu hồi ngón tay cùng chân khí, đôi mắt hẹp dài hơi nhíu lại, lạnh lùng liếc Cửu Hoang một cái, không nói một lời, chắp tay sau lưng rời khỏi nhà giam.

Có lẽ ông điên rồi mới quan tâm đến mấy lời quàng xiên của tên tà tu đầu óc không bình thường này.

— —

Khúc Duyệt vẫn luôn lắng nghe động tĩnh của Diệp Thừa Tích, nhận ra bước chân của ông nên đuổi theo ông đến bên ngoài nhà lao.

Nàng lo lắng sốt ruột chờ bên ngoài, lúc Diệp Thừa Tích đi ra, trông ông rất cô đơn, giữa mày lộ rõ vẻ thất vọng.

Là thất vọng vì con trai bị dưỡng thành tà tu?

Chỉ thất vọng mà không phẫn nộ?

Khúc Duyệt bối rối không rõ.

“Khúc cô nương.” Diệp Thừa Tích vừa ra khỏi cửa đá nhà giam, liền bắt được khí tức của Khúc Duyệt đang trốn.

Nàng bước ra khỏi hòn núi giả: “Diệp tiền bối!”

Diệp Thừa Tích hỏi: “Hoang Sơn quân chẳng qua chỉ là một phạm nhân của quý giới, cô nương có phải đã chú ý quá mức rồi không?”

Khúc Duyệt vẻ mặt xấu hổ: “Ngài có điều không biết, sở dĩ mười năm trước Hoang Sơn quân bị bắt, là vì vãn bối làm mật thám hai năm bên cạnh hắn…”

Diệp Thừa Tích hiểu ra.

Khúc Duyệt thỉnh cầu: “Vãn bối có thể vào gặp hắn không?”

“Có thể.” Diệp Thừa Tích gật đầu đồng ý, khẽ thở dài rồi nâng bước rời đi. Lòng nặng trĩu, bước chân cực chậm.

Khúc Duyệt nhìn theo bóng ông, nhíu mày nghi hoặc, xoay người tiến vào nhà giam. Bên trong có gió thổi, so với Thiên La Tháp thật tốt hơn rất nhiều.

Cửu Hoang vừa thấy Khúc Duyệt đến liền ngơ ngẩn nói: “Lục Nương, ông ấy không phải cha ta.”

“Làm sao?”

“Linh khí của ta và ông ấy không tương hợp…”

Sau khi nghe Cửu Hoang kể lại, Khúc Duyệt không dò ra manh mối nào, nếu hai người họ không phải cha con, Diệp Thừa Tùng làm nhiều việc như vậy thì được gì?

“Vậy, Diệp Thừa Tích thất vọng là vì chàng không phải con ông ấy?” Khúc Duyệt trầm ngâm, “Mà không phải bởi vì con trai là tà tu?”

Xem ra chuyện con trai còn sống hay không là điều quan trọng nhất trong lòng ông ấy.

“Không biết!” Cửu Hoang không rảnh xem Diệp Thừa Tích thất vọng hay không, vịt đến miệng lại bay đi, hắn rất thất vọng, “Tóm lại là nhầm rồi, ta không có quan hệ gì với ông ta cả.”

“Chưa chắc.”

“Hả?”

“Chàng muốn nhận người cha này?”

“Rất muốn.”

Khúc Duyệt bỏ lại Cửu Hoang, rời khỏi nhà giam, đuổi theo hướng Diệp Thừa Tích vừa đi.

Ông ấy đang đứng ở gốc cây Ngưng Hương bị đốn, lặng lẽ nhìn chằm chằm, không rõ đang nghĩ gì.

“Tiền bối.” Sau một phen suy đoán, Khúc Duyệt chậm rãi tiến lên, “Vãn bối đi gặp Hoang Sơn quân, hắn nói…”

Diệp Thừa Tích ngắt lời: “Cô nương, ta biết hắn không bình thường, sẽ không so đo. Nhưng người làm chuyện sai trái đều phải trả giá, ta sẽ không thả hắn ra khỏi nhà giam.”

“Ngài hiểu lầm rồi.” Nhiều việc vẫn đang trong quá trình điều tra, Khúc Duyệt lại không biết nhiều về Diệp Thừa Tích, nàng không thể tiết lộ quá nhiều, “Vãn bối chỉ muốn cho ngài biết một việc, lúc Hoang Sơn quân năm tuổi, đã từng ăn một miếng Quả Hợp Đạo Ác.”

Diệp Thừa Tích kinh ngạc: “Tuổi còn nhỏ, ăn Quả Hợp Đạo Ác lại không chết ư?”

Khúc Duyệt nói: “Được sư phụ hắn nhặt mạng về, sau đó thể chất thay đổi, khắp người đều là độc. Trong trường hợp này, rất có khả năng linh khí của người cùng huyết thống sẽ không tương hợp, đúng không?”

Ánh mắt Diệp Thừa Tích lấp lánh, vừa rồi ông nhìn thấy thuộc tính linh khí của Cửu Hoang quả thật kỳ lạ.

Khúc Duyệt đề nghị: “Nếu muốn loại trừ khả năng này, thỉnh ngài cho vãn bối một sợi tóc. Thế giới của vãn bối có một cách kiểm tra…”

“Không cần.”

Diệp Thừa Tích đã có chủ ý, vội vàng tránh Khúc Duyệt, một lần nữa đi vào nhà giam.

Ông mở cửa phòng giam của Cửu Hoang: “Đi theo ta.”

— —

Diệp Thừa Tích dẫn Cửu Hoang vào một đại điện thờ đầy linh bài, vẻ mặt nghiêm trang, ông bậc lửa thắp ba nén hương. Sau khi hành đại lễ với những linh bài đó, giữa điện trống rỗng bỗng hiện ra một bàn trận pháp.

Xuyên qua trận pháp, hai người được dịch chuyển đến một thâm cốc bên dưới vực sâu.

Diệp Thừa Tích dừng lại trước một cổng đá đóng kín, chỉ vào một con sư tử đá canh cổng, nói với Cửu Hoang: “Ngươi nhìn con sư tử này đi.”

Cửu Hoang đã nhìn vào nó rồi, con sư tử đang há miệng, trong miệng chứa một quả cầu trong suốt, một sợi chỉ đỏ lơ lửng bên trong, tựa như một vệt máu.

Điêu khắc tổng thể rất sống động, vượt xa kỹ năng của hắn. Hơn nữa, hắn đã từng nhìn thấy nó trong tập bản vẽ Thiên Công, nhưng không có thời gian nên không xem kỹ, không biết nó dùng làm gì.

Diệp Thừa Tích nói: “Bên trong minh châu này có một tia máu do tổ tiên để lại.” Chứa đựng tinh khí của hậu duệ Thiên Võ tộc, “Con cháu trực hệ của Diệp gia đưa tay vào lấy viên ngọc ra, sẽ có thể mở cửa bảo khố. Nếu không phải con cháu trực hệ Diệp gia sẽ không lấy được.”

Cửu Hoang hỏi: “Ông muốn cho ta thử?”

Diệp Thừa Tích dặn dò: “Không được sử dụng pháp lực đoạt lấy, sẽ bị sư tư cắn…”

Ông chưa kịp nói hết, Cửu Hoang đã vươn tay vào miệng con sư tử, thuận lợi lấy hạt châu ra. Tiếp theo đó cửa đá rầm rập tách ra làm hai. Sau khi hết hoảng hốt, mắt Diệp Thừa Tích mở to nhìn trân trối.

Cửu Hoang một tay nâng hạt châu, nhìn về phía ông. Hốc mắt Diệp Thừa Tích từ từ đỏ lên.

Nó thật sự là… con mình a!

— —

Khúc Duyệt biết Diệp Thừa Tích có cách khác để xác định, khi ông dẫn Cửu Hoang ra, nàng cảm thấy có chút bồn chồn.

Nếu Cửu Hoang thật sự là con trai ông, xác nhận xong và cơn xúc động “mất rồi tìm lại được” qua đi, ông ấy tất rơi vào rối rắm giằng co.

Tuy nhiên, sự việc diễn biến hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Khúc Duyệt.

Rối rắm giằng co ư? Không hề tồn tại.

Sau khi Diệp Thừa Tích quay ra, việc đầu tiên là triệu tập tất cả trưởng lão đang hiện diện trong Diệp gia đến, tuyên bố Cửu Hoang là con trai cả thất lạc nhiều năm của ông.

Các trưởng lão trong tộc khiếp sợ kinh ngạc, rối rít phản đối Diệp Thừa Tích công khai việc này. Nhưng ông ấy không đồng ý, cho rằng mình mắc nợ con trai quá nhiều, con trai nhất định phải nhận tổ quy tông.

Các trưởng lão hiểu được lợi hại, ra sức khuyên bảo nhưng không những không thuyết phục được Diệp Thừa Tích thay đổi ý định, ngược lại còn khiến ông tức giận và đưa ra một quyết định kinh người.

Người trong thiên hạ có thể thay đổi quyết định của Diệp Thừa Tích chỉ gồm, thần long thấy đầu không thấy đuôi – lão tổ đã hợp đạo, phu nhân Nhan Linh luôn vân du bên ngoài, huynh trưởng Diệp Thừa Tùng đang bế quan và Quy Hải Tông.

Các trưởng lão tức tốc chạy đến báo cho tông chủ Quy Hải Tông – Phó Đạo Nhân. Bởi vậy Diệp Thừa Tích chân trước vừa bước ra khỏi cuộc họp gia tộc, Phó Đạo Nhân đã mời ông đến Quy Hải Tông.

— —

“Chuyện Kiếm Phong không cần tra xét nữa.” Diệp Thừa Tích cười như gió xuân bước vào phòng nghị sự, “Ta tự bỏ tiền xây lại.” Sau khi ngồi xuống ông nhìn về phía phong chủ Khí Phong – Cảnh Khải, “Ta đang muốn tìm ngươi đây, giúp con trai ta làm mấy bộ đồ mới, hệ kim và có thể chống độc, cần bất cứ vật liệu gì cứ đến Diệp gia của ta lấy.”

Một đoàn các phong chủ của Quy Hải Tông vốn còn chưa tin, hiện giờ đều choáng váng.

Cảnh Khải bĩu môi: “Lão Diệp, ông thật sự làm rõ rồi sao?”

Diệp Thừa Tích hỏi lại: “Ông sẽ nhận lầm con ruột của mình sao?”

“Diệp phong chủ!” Nhiếp Đồng – Linh Thú Phong lo lắng nói, “Nghe nói ông không chỉ muốn nhận con, còn muốn gióng trống khua chiêng cho mọi người cùng biết?”

“Không sai.” Diệp Thừa Tích cười, “Chờ dựng lại Kiếm Phong xong, ta tính toán chọn ngày tốt nhận con, mở tiệc chiêu đãi các thế lực lớn khắp Thập Cửu Châu. Đồng thời lấy ra bảy thanh kiếm thượng cổ nổi tiếng, tổ chức đại hội thưởng kiếm, quy tắc tham gia sẽ bàn sau nhưng tóm lại, ai có duyên với kiếm sẽ được tặng.”

Một đoàn phong chủ hít sâu một hơi, thất thần nhìn nhau, trong ánh mắt không giống nhau lộ ra một thông điệp: Điên rồi, điên rồi, điên rồi, lão Diệp điên rồi!

Bảy thanh kiếm cổ nổi tiếng đấy!

Tin tức sẽ không chỉ truyền khắp Thập Cửu Châu, mà sẽ là sự kiện trọng đại của cả Tam Thiên Thế Giớiq, nhất định sẽ hấp dẫn vô số kiếm tu chạy đến!

Khâu Tuyển đau đầu: “Diệp, Diệp phong chủ à, Hoang Sơn quân là tà tu…”

Diệp Thừa Tích lập tức ngắt lời: “Ta biết ông muốn nói gì, nhưng thanh danh Hoang Sơn quân tàn bạo truyền đến từ Châu Nam Man, trong Châu Nam Man yêu tà khắp nơi, ác giả ác báo, sao không thể giết chúng?

Khâu Tuyển: “Nhưng Hoang Sơn quân nuôi dưỡng rắn độc thả ra thế giới khác…”

Diệp Thừa Tích lại ngắt lời: “Không phải hắn đã bị giam trong Thiên La Tháp, bị trừng phạt rồi ư? Hắn đã hối cải để làm còn người mới, ngay cả Khúc cô nương bắt giữ hắn cũng nói bản tính hắn không xấu, vụ án năm đó có điều kỳ lạ. Lùi lại một bước mà nói, cho dù hắn thật sự tội ác chồng chất, ta sẽ tự xử phạt dạy dỗ, cũng có thể đại nghĩa diệt thân. Nhưng trước hết phải để hắn nhận tổ quy tông, Diệp Thừa Tích ta mới có tư cách dạy dỗ hắn.”

“Nhưng Diệp gia…”

“Thanh danh của Diệp gia không cần chư vị nhọc lòng, nếu chư vị lo lắng thanh danh Quy Hải Tông bị ta liên lụy, vậy trục xuất ta là được!”

Cảnh Khải trừng mắt: “Lão Diệp! Ông nói cho đàng hoàng, ông định hù dọa ai hả?”

Diệp Thừa Tích lập tức tháo ngọc bài tượng trưng cho thân phận đang đeo bên hông xuống rồi đặt lên bàn, tỏ ý ông không chỉ nói suông.

Thấy thái độ ông kiên quyết, mấy người nhìn về phía vị đại lão không có cảm giác tồn tại nhất tông môn – Phó Đạo Nhân: “Tông chủ?”

Phó Đạo Nhân chậm rãi nói: “Diệp phong chủ, chúng ta đều hiểu ông muốn tổ chức nhận con thật rầm rộ…”

Hiện giờ Cửu Hoang mang trên mình tội sư phụ rút hồn lạm sát, Diệp Thừa Tích nhận lại hắn chẳng khác nào vứt bỏ tội lỗi của Cửu Hoang.

Theo quy định của Thập Cửu Châu, người có gia môn phồn thịnh không cần gánh vác tội của sư môn.

Phó Đạo Nhân nói: “Ông hãy thử nghĩ xem, chuyện Lão Hoang Sơn quân rút hồn đột nhiên bị truyền ra, Hoang Sơn quân lại là con trai ruột của ông trở về từ cõi chết, việc này chắc chắn có kẻ muốn gây chuyện!” 

Cảnh Khải tiếp lời: “Ta cũng lo lắng cái này.”

Diệp Thừa Tích chẳng hề quan tâm: “Có gì phải sợ? Đơn giản là giặc đến thì đánh, nước lên nâng nền.”

Cho dù thật sự phải trả giá, con trai lớn mất đi lại tìm được, không sao cả.

“Vậy được.” Phó Đạo Nhân gật đầu, “Ta không có ý kiến.”

Tông chủ đã không có ý kiến, các phong chủ tự nhiên chẳng thể nói gì nữa. Những người như bọn họ ai chẳng phải đi trên mũi đao, há sợ ai?

— —

Kiếm Phong chưa khởi công xây dựng lại, tin tức Diệp Thừa Tích chuẩn bị làm tiệc chiêu đãi các thế lực lớn ở Thập Cửu Châu, còn lấy ra bảy thanh kiếm cổ nổi tiếng để tổ chức đại hội thưởng kiếm đã truyền đi huyên náo.

Lý do cũng được tiết lộ nhưng không mấy người tin tưởng.

— —

Khúc Duyệt đi theo Bạch Vũ vương làm việc như đã hứa. Trước khi đi, nàng dùng Nhất Tuyến Khiên thông báo với Khúc Tống về tình hình nơi này, giọng điệu không lạc quan: “Nhị Ca, tỳ bà của muội không có ở đây, nhờ huynh đi thỉnh Tuyệt Đại tiền bối đến Thập Cửu Châu bảo vệ Rau Hẹ.”

Khúc Tống: “Có Diệp Thừa Tích ở đó mà muội vẫn lo lắng cho Rau Hẹ?”

“Không chắc được, cẩn thận vẫn hơn.”

“Ừm.”

Sau khi ngắt kết nối, Khúc Tống đi xuống tầng mười tám Thiên La Tháp, bước vào lồng số hai, chắp tay chào: “Tuyệt Đại tiền bối.”

Tuyệt Đại Phong Hoa: “Tiểu lão đệ của ta ở Thập Cửu Châu gặp chuyện gì à?”

Khúc Tống thuật lại hoàn chỉnh toàn bộ lời Khúc Duyệt: “Ngài xem có thể qua đó một chuyến không?”

“Đương nhiên phải đi, tiệc mừng tiểu lão đệ của ta nhận tổ quy tông há có thể thiếu lão tử được?” Tuyệt Đại Phong Hoa vui vẻ nói, “Ẩm huynh, cùng đi không?”

Ẩm Triều Tịch từ chối: “Ta không đi, Cái Thế tiểu huynh đệ không thích ta lắm.”

Tuyệt Đại Phong Hoa khuyên: “Đại hội thưởng kiếm đấy! Dựa vào danh vọng của Diệp gia Thập Cửu Châu, rất có thể Ẩm huynh sẽ gặp đồng môn, không chừng có thể giúp lão tử tìm tin tức về Thiên Hận Kiếm.”

Ẩm Triều Tịch: “Cái này…”

“Lão tử có linh tính Ẩm huynh nhất định thu hoạch được gì đó tại đại hội thưởng kiếm.”

“Vì sao?”

“Huynh và Diệp Thừa Tích có duyên.”

“Ồ?”

Tuyệt Đại Phong Hoa: “Hai người đều là kiếm tu, chữ cuối trong tên của hai người phát âm giống nhau, duyên phận đấy, ha ha ha…”

Ẩm Triều Tịch: “Ha ha ha ha…”

Khúc Tống: … Chuyện này có gì buồn cười? Quả nhiên, có thể thành bạn tù đều không bình thường.

Một lúc sau, Tháp Linh ngồi xổm trong ngọn lửa bên dưới cũng cười “ha ha ha”.

Khúc Tống: ??? Rốt cuộc buồn cười chỗ nào?

— —

Khúc Duyệt đi theo Bạch Vũ vương rời khỏi Tử Tinh Thành đến Hắc Vũ Nhân tộc.

Cửu Hoang muốn đi cùng nhưng Khúc Duyệt không cho.

Hắn điêu khắc phần gốc còn nằm lại trên đất của cây Ngưng Hương thành một chiếc bàn gỗ.

Sau khi Khúc Duyệt đi, Diệp Thừa Tích ngồi uống trà bên chiếc bàn ấy, gọi Cửu Hoang lại nói: “Lúc trước con đòi ta chuẩn bị sính lễ, có phải là để cưới tiểu cô nương Khúc gia này không?”

Cửu Hoang buồn bực không vui thật sự không muốn nói chuyện với ông, nhưng vì lý tưởng cả đời, hắn cần phải duy trì thái độ tốt với Diệp Thừa Tích: “Đúng vậy, nhà Lục Nương rất có tiền.”

“Khúc gia xem thường con à?”

“Không có, nhưng ta không thể ủy khuất Lục Nương, không để người khác chê cười nàng.”

“Vậy thì tốt.” Diệp Thừa Tích cười nhẹ, “Sau đại hội thưởng kiếm, ta sẽ gửi thiếp đến Khúc gia.”

Cửu Hoang sửng sốt: “Để làm gì? Ông muốn mời đại ca Khúc Đường của nàng?”

Diệp Thừa Tích không hiểu vì sao hắn đột nhiên khẩn trương như vậy: “Làm sao vậy?”

Cửu Hoang nhắc nhở: “Khúc Đường là người rất coi trọng hình thức. Ông mời hắn đến, nhất định phải cho đủ thể diện, đủ phô trương.”

Diệp Thừa Tích không biết nên khóc hay cười: “Ta không hiểu biết Khúc gia lắm, nhưng Diệp gia chúng ta và bọn họ hẳn là môn đăng hộ đối. Nhiều năm trước ta đã gặp cha nàng – Khúc Xuân Thu, cũng từng đàm luận, không phân cao thấp với ông ấy. Con không cần lo ta làm mất mặt con trước con trai ông ấy.”

Cửu Hoang nói: “Môn đăng hộ đối? Khúc Xuân Thu sinh sáu đứa con, ông chỉ có hai đứa. Lục Nương có năm ca ca, ta chỉ có một đệ đệ, sao gọi là tương xứng được?”

 Chữ “hộ” trong môn đăng hộ đối có nghĩa hộ tịch, dòng dõi, đó là lý do vì sao Rau Hẹ liên tưởng như vậy.

Diệp Thừa Tích sửng sốt: “Con trai, môn đăng hộ đối không phải hiểu như vậy…”

Cửu Hoang khó hiểu: “Ngay cả con cái cũng không sinh nhiều bằng Khúc Xuân Thu, sao có dũng khí nói ra bốn chữ không phân cao thấp?”

Diệp Thừa Tích: …

— —

Tác giả có lời muốn nói:

Lão Diệp: Ta cần một người phiên dịch!

Điêu Hoàng: Rốt cuộc đến lượt bổn điêu ta lên sân khấu rồi!


Share lên:

← Chương trước

Chương sau →

Có thể bạn quan tâm:

5 3 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
1 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
An
An
10 months ago

Ở chung lâu ngày với mấy bạn tù ko bình thường, Tháp Linh dần bị đồng hoá rùi 😂

You cannot copy content of this page

1
0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x