THÁI DƯƠNG BẢO
Khúc Duyệt chỉ đáp thế này: “Tiền bối, sau khi tịch yêu biến hóa, không thể không có chỗ sơ suất, vẫn sẽ bị nhận ra.”
Điêu Hoàng không thèm để ý: “Sau khi biến hóa, ta sẽ rút một tia căn nguyên dung nhập vào linh thể của hắn, dù là thần tiên cũng khó nhận ra, trừ phi cần phải thi triển pháp lực. Nhưng “ta” êm đẹp xuất hiện, không hề có dấu hiệu thiên nhân ngũ suy, đừng nói điểu tộc, cả Thập Cửu Châu cũng không ai dám động thủ với ta.”
Khúc Duyệt khuyên nhủ thêm: “Tính cách tiền bối Huyễn Ba tương đối… hoạt bát, sợ là hoàn toàn đối lập với tính cách của ngài, sẽ khiến người khác sinh nghi.”
Đây thật ra cũng là điểm Điêu Hoàng từng băn khoăn, con chim sẻ lắc lắc đầu: “Có ta ở bên cạnh hướng dẫn, hẳn là không đáng ngại. Huống chi ta chỉ huy điểu tộc đã lâu, thủ lĩnh của các tộc đều đã đổi nhiều thế hệ, những hậu bối của thế hệ này nhìn thấy ta thậm chí còn chẳng dám ngẩng đầu, họ không hiểu ta nhiều lắm.”
Y khẩn khoản nói: “Vì không biết rõ cô nương, sự việc lại liên quan đến hòa bình của điểu tộc, sự việc ở Tử Tinh Thành là ta không đúng, đã mạo phạm cô nương, xin cô thứ lỗi. Đợi ta khôi phục lại, ta sẽ đến quý giới tạ lỗi cho phải đạo.”
Lấy thân phận của y, lại nhìn trạng thái hiện tại của y, Khúc Duyệt có thể hiểu được những gì y làm. Trong lòng tuy buồn bực nhưng cuối cùng vẫn không bị tổn thương, có lẽ y đã dặn đám người Bạch Vũ kia không được tổn thương bọn họ.
Trong lòng Khúc Duyệt thầm xóa sổ. Nàng thường hành tẩu bên ngoài, so với việc kết giao được với một đại lão, ân oán nhỏ lúc trước không đáng nhắc tới, ở Thập Cửu Châu này, y sẽ là một trợ lực lớn cho nàng.
Khúc Duyệt hào phóng nói: “Vãn bối nhận lời xin lỗi của ngài.”
Điêu Hoàng lộ vẻ nhẹ nhõm: “Vậy cô nương đồng ý giúp đỡ?”
Y nghĩ Huyễn Ba là linh sủng của Khúc Duyệt, hoàn toàn không để ý đến ý nguyện của Huyễn Ba, cho rằng quyết định của Khúc Duyệt mới quan trọng.
Huyễn Ba cũng không nhận ra, lúc này hắn đang cực kỳ hưng phấn. Từ trước đến giờ hắn luôn yêu thích sắm vai các loại nhân vật, người xem nào giờ vẫn luôn là cua rùa biển linh tinh, lần này hắn có cơ hội làm thật.
A, thật cảm động quá, vui vẻ quá, thật muốn làm thơ.
Nhưng giày vẫn chưa cầm trong tay, hắn hối thúc: “Chim nhỏ à, giày của ngươi đâu?”
Điêu Hoàng tỏ vẻ xấu hổ: “Bây giờ ta vô cùng suy yếu, không thể mở ra vòng trữ vật.”
Huyễn Ba trừng mắt: “Ngươi đùa ta à?”
Điêu Hoàng nói: “Còn vài ngày nữa mới đến lễ triều bái, đủ thời gian cho ta khôi phục.”
“Được.” Huyễn Ba hỏi mượn Khúc Duyệt cái lồng tránh nước nàng hay dùng khi đi cùng hắn xuống biển, rồi biến thành hình dáng một chiếc lồng chim, “Ngươi vào đi, ta mang theo ngươi.”
Điêu Hoàng: “Không cần dùng lồng được không?”
Huyễn Ba: “Ngươi là chim, không ở trong lồng mới là lạ đấy!”
Không giải thích gì thêm, Huyễn Ba nắm đôi cánh nhỏ của Điêu Hoàng ném y vào trong lồng sắt. Sau khi thu nhỏ lại thân thể, mang theo chiếc lồng chui vào khuyên tai của Khúc Duyệt, dựa vào thành khuyên tai: “Đi nào Mặt Trăng Nhỏ, chúng ta đi Thái Dương Bảo.”
Khúc Duyệt dùng thảm bay tiếp tục lên đường: “Ta còn phải đến rừng Hắc Vũ.”
— —
Truyện được chia sẻ tại vymiu.wordpress.com và dembuon.vn
Đi thêm được một phần mười đoạn đường nữa, một luồng lửa lao thẳng về phía Khúc Duyệt.
Bạch Vũ vương dừng lại trước mặt nàng mười trượng, luồng khí do hắn lao đến suýt nữa đẩy nàng ngã nhào.
“Không phải Hắc Vũ lão quỷ.” Nghe được tin tức tốt, Bạch Vũ vương mỉm cười vui vẻ, “Đi thôi, đi Thái Dương Bảo.”
Tuy biết được tin tức Điêu Hoàng có lẽ đã chết, hắn vẫn muốn đi Thái Dương Bảo. Nếu Điêu Hoàng vẫn trốn không ra, các thủ lĩnh điểu tộc đang ngo ngoe rục rịch sẽ càng không cố kỵ.
Đi thì được rồi đấy, nhưng Khúc Duyệt oán giận: “Tốc độ ngài quá nhanh, vãn bối không đuổi kịp.”
Bạch Vũ vương liền bay đến phía sau Khúc Duyệt, một tay ôm ngang hông nàng: “Không ngại chứ?”
“Không ngại.” Khúc Duyệt thu thảm bay lại.
“Vậy đi thôi.” Bạch Vũ vương vỗ cánh, đã là vạn dặm.
Điểu tộc chiếm cứ Châu Cự Mộc, Châu Kính Vân và Châu Viêm Dương, rất gần Châu Vũ của vũ nhân tộc, và Thái Dương Bảo, nơi ở của Điêu Hoàng nằm trên cao nơi giao nhau giữa ba châu.
Ba châu ấy không cho phép vũ nhân đi vào, nhưng họ không đuổi kịp tốc độ kinh người của Bạch Vũ vương, không con chim nào có thể nhìn rõ, ngay cả người nhìn rõ cũng không đuổi kịp.
Chỉ mất nửa buổi tối đã đến Thái Dương Bảo, vì xung quanh có đặt nhiều kết giới nên tốc độ của Bạch Vũ vương chậm lại. Khúc Duyệt thả thần thức đi quan sát, Thái Dương Bảo nằm lơ lửng trong không trung thật giống một mặt trời, chiếu sáng rực rỡ giữa màn đêm.
Bạch Vũ vương ôm Khúc Duyệt chỉ xuyên qua được tầng kết giới bên ngoài, bị tầng bên trong cản lại. Hắn thả Khúc Duyệt ra, cung kính chắp tay, dùng nội lực gọi: “Điêu Hoàng tiền bối! Vãn bối Khương Từ đến bái kiến, nhân tiện xin một lời giải thích!”
Vài hộ vệ bay ra khỏi thành, dẫn đầu là một thanh niên thuộc điêu tộc, hắn quát: “Ngô hoàng gần đây không tiếp khách!”
Bạch Vũ vương bĩu môi: “Không tiếp khách hay là không dám gặp khách?”
“Láo xược!” Thanh niên điêu tộc cả giận mắng.
“Điêu Hoàng tiền bối, vị này chính là sứ giả của liên minh dị giới, có một số việc muốn hỏi ngài một chút.” Bạch Vũ vương không để ý đến người thanh niên kia, bày Khúc Duyệt ra.
“Ngươi kêu cũng vô dụng, ngô hoàng gần đây không tiếp khách!”
“Hay là Điêu Hoàng tiền bối không ở đây, không phải thế chứ? Chẳng bao lâu nữa đến lễ triều bái rồi, là ngày hội lớn của điểu tộc, Điêu Hoàng tiền bối chưa bao giờ vắng mặt, lúc này không nên rời khỏi Thái Dương Bảo mới đúng.” Bạch Vũ vương làm bộ như đang phỏng đoán.
“Không cần vũ nhân ngươi nhọc lòng!” Thái độ của thanh niên điêu tộc rất cứng rắn, “Mời về!”
Bạch Vũ vương không hề có ý rời khỏi.
Khúc Duyệt nhạy bén nghe được tiếng chim nhỏ vỗ cánh ở xung quanh, hẳn là thám tử do thủ lĩnh các điểu tộc phái đi.
Khúc Duyệt truyền âm cho Điêu Hoàng: “Tiền bối, hay là để Huyễn Ba đưa ngài lẻn vào trong, sau đó ngài lên tiếng cho hắn nghe thấy là được?”
Điêu Hoàng: “Không.”
Một từ “không” dứt khoát khiến Khúc Duyệt nghĩ đến mục đích của y.
Trước kia y mua chuộc vài bạch vũ nhân đến bắt nàng, có lẽ cũng là vì hiểu được tính cách của Bạch Vũ vương, nhất định sẽ chạy đến Thái Dương Bảo để chất vấn. Như vậy, đồng nghĩa với giúp thủ lĩnh của những điểu tộc kia ném đá dò đường, khiến những kẻ có lòng riêng không còn do dự nữa.
Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, bây giờ không dám hành động thiếu suy nghĩa nữa.
Nàng thậm chí hoài nghi thân thể Điêu Hoàng có khả năng không suy yếu như y thể hiện, chẳng qua bắt cóc thất bại nên chuyển sang khổ nhục kế và dụ dỗ. Huyễn Ba có thể giả dạng y lừa dối qua cửa được thì tốt, nếu không lừa được, y hẳn vẫn còn chiêu khác?
Tóm lại, có thể làm lão đại của điểu tộc trên vạn năm ở Thập Cửu Châu ắt không phải người có đầu óc đơn giản.
“Vậy được, bổn vương chờ đến ngày triều bái lại đến bái kiến, lúc đó Điêu Hoàng tiền bối hẳn phải có chứ?” Bạch Vũ vương đã đạt được mục đích, nhếch môi cười rồi chắp tay cáo từ.
Đưa Khúc Duyệt xuyên qua kết giới, chuẩn bị quay về Tử Tinh Thành.
Trước khi hắn giương cánh, Khúc Duyệt tranh nói trước: “Tiền bối, ngài trở về một mình thôi, vãn bối muốn ở lại đây thêm mấy ngày.”
“Ngươi ở lại đây làm gì? Tiếp theo nơi này e là không yên ổn.” Bạch Vũ vương đã đưa nàng đến, đương nhiên muốn đưa nàng trở về.
“Ta chưa từng gặp điểu tộc nên muốn đi xem một chút.” Khúc Duyệt không biết rõ hắn nên bịa đại một lý do.
Bạch Vũ vương không muốn quản nàng, điểu tộc tuy kỳ thị vũ nhân tộc nhưng cũng không vô cớ đả thương người: “Vậy được, nếu xảy ra chuyện gì thì đừng trách ta.”
Hắn chọn một khu rừng rồi thả Khúc Duyệt xuống, một mình rời đi.
Khúc Duyệt dò hỏi Điêu Hoàng: “Tiền bối, ngài định làm gì bây giờ?”
Có nhiều chim do thám như vậy, mỗi bước đều khó khăn.
Điêu Hoàng: “Chờ ta khôi phục trước đã.”
“Được.” Khúc Duyệt lại hỏi, “Ngài có manh mối về nước cực hàn không?”
“Có một ít.” Giọng Điêu Hoàng rất phiền muộn, “Thập Cửu Châu hình như có một hồ băng, nhưng ta không biết ở đâu.”
Hồ băng y nhắc đến có lẽ là Băng Ngọc Trì dùng trấn áp ma chủng trước đây. Khúc Duyệt thật ra lại biết cái hồ ấy ở đâu. Nàng cần phải chôn ma chủng ở gần đó, lỡ như bị Điêu Hoàng phát hiện, rồi chiếm đoạt ma chủng thì làm sao?
Khúc Duyệt hỏi: “Ngài cần phải vào trong nước hay là…?”
Điêu Hoàng đáp: “Cần phải uống chín mươi chín ngày.”
Vậy thì được, Khúc Duyệt quyết định chờ chuyện triều bái kết thúc, nàng sẽ đi Băng Ngọc Trì một chuyến quan sát địa hình, nhân tiện mang một ít nước về cho y uống thử.
Khúc Duyệt bán cho y một ân tình: “Vãn bối sẽ âm thầm nhờ huynh trưởng của vãn bối điều tra.”
Điêu Hoàng nhận ân tình này: “Đa tạ.”
Không còn gì để nói, Khúc Duyệt ngồi dưới tán cây thiền định.
Chờ đến lúc trời hửng sáng, Huyễn Ba sốt ruột hỏi: “Tiểu điêu nhi, ngươi có thể rồi chứ?”
“Có thể rồi.” Không thể cũng phải có thể, Điêu Hoàng trả lời xong không lấy giày ra, mà phát ra một tiếng kêu to.
Chỉ chốc lát sau, thanh niên điêu tộc lúc trước ngăn cản Bạch Vũ vương vội vàng chạy tới.
Khúc Duyệt không biết hai người dùng mật ngữ trao đổi chuyện gì, thanh niên điêu tộc kia liên tục gật đầu, nhìn về phía nàng với ánh mắt tràn ngập cảm kích.
“Cô nương, ta tên Húc Quang, mời theo ta nhập bảo*.”
Bảo: đây là chữ bảo trong Thái Dương Bảo, là một quần thể kiến trúc có tường thành bao quanh.
— —
Tẩm điện của Điêu Hoàng.
Khúc Duyệt được Húc Quang khéo léo hóa trang thành thị nữ điểu tộc, đầu cài mấy chiếc lông chim bói cá.
Chim sẻ đứng trên vai Húc Quang, dưới sự mong đợi háo hức của Huyễn Ba, sau khi nghẹn một lúc lâu rốt cuộc lấy một đôi ủng ra khỏi kho trữ vật ẩn trong ý thức hải.
Huyễn Ba hóa thành một dòng nước, bay ra khỏi khuyên tai, rồi tách thành hai phần rơi vào hai chiếc giày. Tựa như cây nẩy mầm, hai cái chân dần dần mọc lên từ đôi giày. Pháp y* thường mặc sẽ có khí tức dung hợp và lưu lại trong giày, vì thế Huyễn Ba có thể huyễn hóa ra cả quần áo.
Pháp y: quần áo của tu đạo giả trong truyện phần lớn đều không phải quần áo bình thường như phàm nhân mà được chế tạo đặc biệt bằng pháp thuật, ví dụ như quần áo của Rau Hẹ, do đó được gọi là pháp y.
Khúc Duyệt bứt lông chim trên đầu nhìn Huyễn Ba biến thân, tuy nàng chưa từng thấy hình dáng của Điêu Hoàng nhưng điểu tộc thông thường đều là chim đực trông đẹp mã, nhân dạng của Điêu Hoàng hẳn là không tệ.
Quả nhiên, ngũ quan lập thể thâm thúy, không quá mức cứng nhắc, là loại Huyễn Ba thích.
Hắn gật gù: “Tiểu Điêu nhi, ngươi trông không tệ.”
Nghe cách xưng hô “Tiểu Điêu nhi”, miệng Húc Quang giật một cái.
“Giọng nói.” Điêu Hoàng lại không quan tâm, chỉ nhắc nhở Huyễn Ba.
“Đừng lo, ta hóa cái gì sẽ giống cái đó, bây giờ không có người ngoài nên không cần.” Huyễn Ba cũng không để ý.
Điêu Hoàng vẫn nhắc nhở: “Quanh đây đều có mật thám, trừ Húc Quang ta không tin bất kỳ ai, cẩn thận vẫn hơn.”
Húc Quang tiếp lời: “Huyễn Ba tiền bối, giờ để ta hướng dẫn cho ngài một chút…”
Huyễn Ba xua xua tay: “Người ta nói mười năm mài một kiếm, ta có kinh nghiệm phong phú, không cần ngươi phải chỉ dạy.” Sau đó dùng giọng của Điêu Hoàng mà ngâm:
Khổ luyện một ngàn năm
Mài được kiếm sắc này
Xuyên bụng ngươi ngọt xớt
Ngươi kêu khóc thấu trời
Ngâm thơ vẫn chưa đủ, Huyễn Ba vung tay áo dài vừa hát vừa nhảy
Ta là hải yêu ngươi là điêu
Ta là cá còn ngươi là chim
Con cháu đi vào Thái Dương Bảo
Gặp ta đều đến khom lưng
Ô ô ô u
Khom lưng
Ô ô ô u
Hát rồi nhảy
…
Điêu Hoàng nhìn Huyễn Ba: ???
Huyễn Ba hoàn toàn không để ý đến y.
Hai mắt chim sẻ của Điêu Hoàng tròn xoe nhìn về phía Khúc Duyệt: ???
Khúc Duyệt lộ ra nụ cười ngượng ngùng mà lễ độ: “Ngài hiểu rồi đấy, đây chính là lý do vãn bối khuyên ngài suy xét kỹ càng…”
Trầm mặc một lúc, Điêu Hoàng gian nan lên tiếng: “Có chút ít vẫn còn hơn không.”
— —
Share lên:
Có thể bạn quan tâm: