CHƯƠNG 4
Hee-joo làm theo lời, vươn tay nắm lấy vô lăng.
“Tôi nghe lời, chị gái cũng nghe lời. Xe không thể dừng lại, không thể dừng lại. Chúng ta cùng nhau đến đích.”
Hơi thở của người đàn ông bên cạnh khiến cô khó chịu đến cực độ.
Ở chung một không gian chật hẹp với một gã xa lạ, lại còn phải nghe hắn lảm nhảm, Hee-joo sợ hãi tột độ. Cô chỉ biết dấn mạnh chân ga, hai tay bám chặt vào vô lăng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Tạch tạch tạch tạch.
Tiếng gõ phím quen thuộc vang lên, khiến cô không kìm được mà liếc sang bên cạnh.
Gã đàn ông cầm một chiếc điện thoại khá lớn, bật loa ngoài, gọi cho ai đó. Số điện thoại trên màn hình trông rất quen.
Tạch tạch tạch tạch.
Tiếng bấm số dồn dập, bàn tay hắn run lên như một kẻ say.
Tạch tạch tạch tạch.
Hơi thở của gã ngày càng gấp gáp, nhưng Hee-joo vẫn cố gắng nhìn thẳng phía trước.
— “Alo, tôi là Baek Sa-eon.”
“…!”
Khoảnh khắc giọng nói ấy vang lên, cô run bắn. Dù giữa họ chẳng thể gọi là vợ chồng, nhưng khi nghe thấy tiếng anh, cô vẫn thấy thân quen.
Nước mắt không kìm được mà trào ra, nhưng miệng bị bịt chặt, hơi thở cũng nghẹn lại.
— “Nếu không nói gì, tôi sẽ cúp máy.” Giọng nói kia lạnh nhạt, mang theo sự mệt mỏi và chán ghét.
“A, a, Baek Sa-eon. Là Baek Sa-eon. Cái đó, cái đó…”
Tên bắt cóc đưa điện thoại lên, nở một nụ cười, như thể cơn giận dữ ban nãy chưa từng tồn tại.
— “Dãy số này dường như không phải của Hàn Quốc.”
Baek Sa-eon cất giọng, rõ ràng là đang xác nhận lại số điện thoại.
“À, đúng rồi, ừ, hắc hắc.”
— “Anh là ai?”
Baek Sa-eon lạnh lùng hỏi.
— “Vui lòng cho biết danh tính của anh.”
“Tôi sẽ giết cô ta, giết cô ta.”
— “…”
“Tôi đã nhốt cô ta lại. Vợ anh, tôi sẽ giết cô ta.”
Lúc trước còn nói năng lộn xộn, vậy mà bây giờ giọng hắn lại rõ ràng đến đáng sợ.
Hee-joo loạng choạng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giữ chặt vô lăng. Lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đầu dây bên kia im lặng. Sau đó, một tiếng cười lạnh vang lên, kèm theo tiếng lầm bầm khó chịu, mơ hồ không rõ.
— “Chúng tôi không nhận mấy cuộc gọi trêu chọc.”
Cuộc gọi kết thúc bằng một câu đáp gọn lỏn.
Tên bắt cóc giận dữ nhổ nước bọt xuống sàn xe, đập đầu vào ghế. Một góc nào đó trong tim Hee-joo cũng lạnh buốt.
“Chị à, nghe tôi nói này.” Hắn nghiến răng ken két.
“Nếu Baek Sa-eon còn cúp máy, phớt lờ tôi…”
“…”
“Chị sẽ chết thật đấy.”
Hee-joo cố nuốt xuống nước mắt.
“Chị có biết chúng ta đang đi đâu không?”
“…”
“Nhìn định vị đi, là hồ đấy.”
Cô quay đầu nhìn màn hình, dòng chữ “Đại lộ Unicorn 1, bờ hồ Thanh Minh” hiện lên rõ ràng.
“Chúng ta sẽ rơi xuống hồ đấy.”
Tên bắt cóc bật cười thích thú.
“Vì vậy, Baek Sa-eon phải quan tâm đến chị thì chúng ta mới sống sót được.”
Xong rồi!
Lại một lần nữa, suy nghĩ ấy vụt qua đầu Hee-joo.
***
“Tiền bối, có chuyện gì vậy ạ?”
Baek Sa-eon trầm ngâm nhìn điện thoại, như thể không nghe thấy câu hỏi của trợ lý.
“Hay để em sạc điện thoại cho anh nhé?”
Trợ lý Park nhanh nhảu hỏi, nhưng Baek Sa-eon vẫn không đáp.
Số điện thoại của phát ngôn viên Nhà Xanh chỉ được công khai cho một số phóng viên chính trị. Nhưng vài năm trước, có kẻ sau khi từ chức đã tiết lộ số của anh, khiến anh gặp không ít phiền toái. Các cuộc gọi quấy rối và đe dọa liên tục kéo đến.
Nhưng chưa từng có ai nhắc đến “vợ”. Chưa từng có lần nào.
Baek Sa-eon nhíu mày, bấm gọi một số điện thoại.
Anh liên lạc với trưởng phòng phụ trách lịch trình của gia đình.
“Thư ký trưởng, hôm nay phiên dịch viên Hong Hee-joo có lịch trình gì không?”
Lần đầu tiên anh chủ động gọi điện, giọng nói ngắn gọn, không hề rào trước đón sau.
“Cô ấy có hẹn với mẹ à? Hiểu rồi.”
Sau khi nghe câu trả lời, anh lặp lại để xác nhận. Mẹ anh đã gặp phu nhân chủ tịch Hong.
Dù vậy, cảm giác bất an vẫn chưa tan đi. Anh gõ nhẹ ngón tay lên bàn, rồi lại cầm điện thoại lên.
“Mẹ, hôm nay mẹ rời khỏi nhà chủ tịch Hong lúc mấy giờ?”
Đổi số điện thoại để tránh bị làm phiền chỉ là giải pháp tạm thời, nhưng Baek Sa-eon đã ngừng làm điều đó từ lâu. Anh đơn giản là chặn số.
Quà nhậm chức khi trở thành phát ngôn viên Nhà Xanh là một chiếc áo chống đạn – lời nhắc nhở rằng công việc này chưa bao giờ dễ dàng.
Những cuộc gọi chửi bới giờ chẳng khác nào tiếng muỗi vo ve. Nhưng có một câu nói cứ bám lấy tâm trí anh.
Cô ấy đâu rồi?
Baek Sa-eon xoa trán, cảm nhận cơn đau âm ỉ.
Cô ấy nhỏ hơn anh sáu tuổi. Trong đầu anh bỗng hiện lên hình ảnh một cô bé trong bộ đồng phục học sinh, đôi mắt tràn đầy tò mò, nhìn anh không rời.
Có lẽ cô ấy đang ở nhà.
Nhưng sự nghi ngờ vẫn không chịu buông tha. Anh cầm điện thoại lên, gọi thêm lần nữa.
“Con là Baek Sa-eon. Chào mẹ, dạo này mẹ vẫn khỏe chứ? Hee-joo đang ở chỗ mẹ phải không ạ?”
— “Ừ, con bé đang ở đây. Mẹ sẽ chăm sóc nó cẩn thận, con yên tâm. Con gái mà, ở với mẹ sẽ thoải mái hơn.” Giọng Kim Yeon Hee đầy chắc chắn.
“Cô ấy khỏe là tốt rồi ạ.”
— “Dĩ nhiên, có mẹ bên cạnh mà.” Kim Yeon Hee cười khẽ.
Kết thúc ba cuộc gọi, Baek Sa-eon chỉnh lại cà vạt, dù thực tế nó đã được nới lỏng từ trước.
Thông tin về vợ anh luôn được giữ kín. Làm sao tên bắt cóc lại biết được?
Hay là…
Ánh mắt anh khẽ nheo lại, dòng suy nghĩ thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.
“Lừa đảo qua điện thoại, trò cũ rích.”
Câu nói đột ngột khiến trợ lý bên cạnh giật bắn.
“406-000-1290.” Giọng anh lạnh lùng đọc dãy số. “Truy tìm nguồn gốc số này.”
“Dạ…”
“Nhớ rõ chưa?”
“Ơ… à…”
“406-000-1290.”
“406…000…12…” Trợ lý lẩm bẩm nhắc lại, nhưng đúng lúc đó, điện thoại nội tuyến vang lên. Anh ta giật mình, vội nhấc máy.
“Vâng, tôi qua ngay!”
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi không dứt. Bầu trời xám xịt như sắc mặt trầm ngâm của Baek Sa-eon.
“Tiền bối, đường dây nóng của chính phủ Argan gọi tới, anh nghe đi ạ!”
Baek Sa-eon nhìn màn hình điện thoại di động chỉ còn 4% pin, suy nghĩ một chút rồi nhét nó vào túi.
***
Reng reng… Reng reng… Âm báo gọi đi vẫn vang lên đều đặn.
“Nghe máy đi… Làm ơn, nghe máy đi…”
Hệ thống dẫn đường đưa Hee-joo đến một nơi cô chưa từng đặt chân tới. Con đường phía trước càng lúc càng hoang vắng, lạnh lẽo.
Chuông điện thoại đổ, nhưng không ai bắt máy.
Tên bắt cóc bực tức, đá mạnh vào lưng ghế.
Cú đá làm cả người Hee-joo chấn động. Cô siết chặt vô lăng, cố giữ bình tĩnh giữa cơn rung lắc dữ dội khiến dạ dày nhộn nhạo. Chỉ mong chuyện này nhanh chóng kết thúc.
Cô có nên hét lên không?
Nếu Baek Sa-eon nghe máy, cô có thể hét thật to để cầu cứu. Nhưng liệu anh có nhận ra giọng mình không?
Hơn nữa… Hee-joo đã ba lần trượt kỳ thi phiên dịch thủ ngữ. Nếu cô cất tiếng, liệu có ai tin rằng cô không giả câm?
“Chết tiệt!” Tên bắt cóc gầm lên, mắt đỏ ngầu vì tức giận. “Hắn lại không thèm nghe máy!”
Hắn nhào lên ghế phụ, cúi người lục lọi dưới ghế.
Chợt—một con dao lóe sáng trong tay hắn.
“…!”
Khoan đã… Sao lại có dao trong xe? Hắn đã giấu nó từ lúc nào?
“Nghe máy đi, đồ chết tiệt! Nghe máy đi!”
Tên đàn ông điên cuồng, mắt rực lên sự cuồng loạn. Hắn nhìn chằm chằm Hee-joo, lưỡi dao giơ cao.
Phập!
Lưỡi dao xuyên qua lớp da ghế, xé toạc một đường dài. Chỉ cần lệch đi vài phân nữa, nó đã có thể cắt vào tai cô.
Hee-joo không dám cử động, môi tái nhợt. Cô hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh.
Tên bắt cóc tiếp tục bấm điện thoại, đầu hắn đập mạnh vào cửa kính, khiến cả xe rung lên.
Hắn không bình thường chút nào.
Cảm giác căng thẳng siết chặt cơ thể Hee-joo. Cô nắm vô lăng, nhưng bàn tay run rẩy không thể kiểm soát.
Reng reng… Reng reng…
“Nghe máy đi!” Tên bắt cóc gào lên. Nhưng ngay khi Hee-joo bắt đầu nhen nhóm hy vọng, hắn bỗng nhiên ngắt máy.
“A, chị à, tôi sai rồi! Sai thật rồi!”
Hắn cười khùng khục, đưa điện thoại lên như khoe chiến lợi phẩm.
“Tôi quên… quên đổi giọng mất rồi!”
Tiếng cười của hắn vang lên, rộn rã nhưng đáng sợ. Ngoại hình hắn trông như một chàng trai trẻ thanh tú, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn bất thường.
“Chị này, nếu tôi bị bắt thì sao nhỉ?”
Giọng hắn nghe như đang đùa, nhưng nụ cười vẫn chẳng hề biến mất.
“Chỉ là điện thoại này không có SIM thôi mà. Tôi đã chỉnh sửa hết rồi, chỉnh sửa đấy.”
“…”
“Vậy nên không ai truy được. Đây chỉ là điện thoại ảo, không để lại dấu vết gì cả.”
Hắn rút dao ra khỏi ghế, ánh mắt khóa chặt Hee-joo. Cô vội tập trung lái xe, cố che giấu sự run rẩy.
“Đây là ứng dụng liên lạc của cảnh sát. Hình như gọi là Telegram thì phải. Tôi đã cài đặt nó vào điện thoại. Nó không dùng sóng vô tuyến đâu nhé. Còn nữa…” Hắn cười, ngả người ra ghế. “Tôi chỉ cho phép nó kết nối với một người duy nhất – Baek Sa-eon. Mọi cuộc gọi đều chỉ truyền đến anh ta thôi. Hay hơn nữa là… có cả hiệu ứng biến đổi giọng nói. Không ai giải mã được đâu.”
Hee-joo nuốt khan.
Tên bắt cóc đã chuẩn bị kỹ lưỡng hơn cô tưởng.
—
https://vymiu.com/khi-dien-thoai-do-chuong-edit-du-va-ro-rang/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích:
Gả Vai Ác (Bố Đinh Lưu Ly) – Nghe truyện audio hay
Khi điện thoại đổ chuông – BẢN EDIT RÕ RÀNG & ĐẦY ĐỦ
Một màu xuân (Trầm Tiêu Chi)
“Người sống cả đời nên không thẹn với lòng, nên tận hưởng lạc thú trước…