Skip to content

Khi điện thoại đổ chuông – Chương 12

  • by
Khi điện thoại đổ chuông – Mở đầuKhi điện thoại đổ chuông – Chương 01Khi điện thoại đổ chuông – Chương 02Khi điện thoại đổ chuông – Chương 03Khi điện thoại đổ chuông – Chương 04Khi điện thoại đổ chuông – Chương 05Khi điện thoại đổ chuông – Chương 06Khi điện thoại đổ chuông – Chương 07Khi điện thoại đổ chuông – Chương 08Khi điện thoại đổ chuông – Chương 09Khi điện thoại đổ chuông – Chương 10Khi điện thoại đổ chuông – Chương 11Khi điện thoại đổ chuông – Chương 12Khi điện thoại đổ chuông – Chương 13Khi điện thoại đổ chuông – Chương 14Khi điện thoại đổ chuông – Chương 15Khi điện thoại đổ chuông – Chương 16Khi điện thoại đổ chuông – Chương 17Khi điện thoại đổ chuông – Chương 18Khi điện thoại đổ chuông – Chương 19Khi điện thoại đổ chuông – Chương 20Khi điện thoại đổ chuông – Chương 21Khi điện thoại đổ chuông – Chương 22Khi điện thoại đổ chuông – Chương 23Khi điện thoại đổ chuông – Chương 24Khi điện thoại đổ chuông – Chương 25Khi điện thoại đổ chuông – Chương 26Khi điện thoại đổ chuông – Chương 27Khi điện thoại đổ chuông – Chương 28Khi điện thoại đổ chuông – Chương 29Khi điện thoại đổ chuông – Chương 30Khi điện thoại đổ chuông – Chương 31Khi điện thoại đổ chuông – Chương 32Khi điện thoại đổ chuông – Chương 33Khi điện thoại đổ chuông – Chương 34Khi điện thoại đổ chuông – Chương 35Khi điện thoại đổ chuông – Chương 36Khi điện thoại đổ chuông – Chương 37Khi điện thoại đổ chuông – Chương 38Khi điện thoại đổ chuông – Chương 39Khi điện thoại đổ chuông – Chương 40Khi điện thoại đổ chuông – Chương 41Khi điện thoại đổ chuông – Chương 42Khi điện thoại đổ chuông – Chương 43Khi điện thoại đổ chuông – Chương 44Khi điện thoại đổ chuông – Chương 45Khi điện thoại đổ chuông – Chương 46Khi điện thoại đổ chuông – Chương 47Khi điện thoại đổ chuông – Chương 48Khi điện thoại đổ chuông – Chương 49Khi điện thoại đổ chuông – Chương 50Khi điện thoại đổ chuông – Chương 51Khi điện thoại đổ chuông – Chương 52Khi điện thoại đổ chuông – Chương 53Khi điện thoại đổ chuông – Chương 54Khi điện thoại đổ chuông – Chương 55Khi điện thoại đổ chuông – Chương 56Khi điện thoại đổ chuông – Chương 57Khi điện thoại đổ chuông – Chương 58Khi điện thoại đổ chuông – Chương 59Khi điện thoại đổ chuông – Chương 60Khi điện thoại đổ chuông – Chương 61Khi điện thoại đổ chuông – Chương 62Khi điện thoại đổ chuông – Chương 63Khi điện thoại đổ chuông – Chương 64Khi điện thoại đổ chuông – Chương 65Khi điện thoại đổ chuông – Chương 66Khi điện thoại đổ chuông – Chương 67Khi điện thoại đổ chuông – Chương 68Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 1Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 2Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 3Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 4Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 5Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 6Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 7Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 8Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 9Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 10

CHƯƠNG 12

“Em đến thăm ông ấy.”

Hee-joo giơ điện thoại cho y tá xem màn hình, y tá nhìn thoáng qua rồi nở nụ cười rạng rỡ:

“Hee-joo, lâu lắm rồi không gặp em.”

Cô mỉm cười nhẹ đáp lại, bước chân chậm rãi trên hành lang chưa quen thuộc. Qua lớp kính trong suốt, khu vườn xanh mướt hiện lên như một bức tranh yên bình. Đây là viện dưỡng lão cao cấp hàng đầu.

Hee-joo dừng lại trước cánh cửa phòng quen thuộc, khẽ chỉnh lại trang phục trước khi đẩy cửa bước vào.

Người đàn ông lớn tuổi ngồi ngoài ban công, ánh mắt thẫn thờ, ngẩn ngơ nhìn về một góc vô định trong vườn.

Cô bước đến gần, nhẹ nhàng kéo tấm chăn đã trượt xuống khỏi người ông, rồi dịu dàng nói:

“Ba, con đến thăm ba đây.”

Giọng cô nhẹ tựa gió thoảng, trầm lắng mà mỏng manh:

“Dạo này ba thế nào? Ăn uống có ngon miệng không?”

Hee-joo hỏi rất dịu dàng, ánh mắt ba cô vẫn xa xăm, trống rỗng, như thể đang lạc lối trong thế giới riêng.

“Ba ở đây có thoải mái không?”

“…”

“Ba, nói gì đi được không? Ba…”

Khi còn trẻ, ba Hee-joo từng là diễn viên hài độc thoại. Chỉ với một quả cà chua nhỏ, ông đã có thể khiến cô cười ngặt nghẽo. Trong căn phòng chật hẹp đằng sau hộp đêm cũ, dù thiếu thốn đủ bề, Hee-joo chưa bao giờ cảm thấy cô độc.

Cho đến ngày mẹ cô lọt vào mắt xanh của Chủ tịch Hong.

Khi ấy, ba cô đã mắc bệnh phổi. Ông thở khò khè, lưỡi khô nứt, mỗi lần thở ra đều nặng mùi. Mẹ cô chán ghét, bắt đầu xa lánh ông, không muốn nói chuyện với ông.

Hee-joo đã tận mắt chứng kiến người đàn ông vui vẻ, sôi nổi ấy dần dần lụi tàn. Mẹ cô trở thành nhân tình của người khác, còn ba chỉ lặng lẽ chịu đựng.

Người đàn ông từng khiến biết bao người cười nghiêng ngả giờ đây lại bị lãng quên. Ngay cả khi mẹ bỏ đi, ông vẫn không một lời oán trách, chỉ cúi đầu, mắt đỏ ửng đầy tuyệt vọng.

“Khi đó, sao ba không nói gì? Cả đời ba sống bằng lời nói, tại sao không hét lên mắng bà ấy? Chỉ cần một câu trách móc cũng được mà…”

Cô khẽ vuốt ve bàn tay gầy guộc của ba, giọng nghẹn lại.

“Ba ơi… Giờ con không muốn sống thế này nữa.”

“…”

“Con biết… Làm vậy là sai. Con xin lỗi.”

Gương mặt già nua của ông vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, như thể đang chờ đợi một điều gì đó.

“Có lẽ, phải tìm một nơi khác cho ba thôi…”

Người đàn ông bị bỏ rơi, mất tất cả.

Dẫu vậy, cuối đời ông vẫn sống trong đầy đủ tiện nghi, nhờ số tiền mẹ gửi chu cấp. Hee-joo đã thỏa thuận với mẹ để ba được chăm sóc tốt. Cô đồng ý làm theo mong muốn của mẹ, thay chị gái gánh vác trách nhiệm.

“Nếu con ly hôn, mẹ sẽ cắt chu cấp.”

Vì ba, cô đã nhẫn nhịn suốt ngần ấy năm, nhưng giờ đây, sự kiên nhẫn của cô cũng dần cạn kiệt.

Ngay khi Hee-joo nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, đôi mắt mờ đục của ba bỗng sáng lên đôi chút. Đôi môi khô khốc khẽ động đậy:

“Yeon-hee… Yeon-hee à…”

Gương mặt Hee-joo lập tức biến sắc.

“Lại nữa rồi… Lần nào cũng vậy!”

Ở bất cứ nơi nào, cô vẫn không thể thoát khỏi vai trò là người đứng giữa.

Ba nhìn cô, nhưng trong ánh mắt ông chỉ thấy hình bóng mẹ. Mẹ lợi dụng cô như một công cụ, một tấm bình phong.

Đến khi chị gái bị thương, chị lại muốn dùng cô làm cầu nối với thế giới bên ngoài.

Từ ngày trở thành người phiên dịch cho người khiếm thính, Hee-joo đã quen với việc chỉ là kẻ truyền đạt ý nghĩ của người khác.

Mọi người luôn nhìn xuyên qua cô, để nhìn thấy ai đó khác.

“Đúng vậy, ba. Vì đây là điều con giỏi nhất…”

Ánh mắt cô bỗng chốc trở nên lạnh lùng, tràn đầy quyết tâm.

***

Âm báo cuộc gọi đi vang lên đúng 10 giờ tối.

Reng… Reng…

Thời điểm chính xác như hôm qua. Đồng hồ đếm ngược hiện lên trên màn hình, bắt đầu chạy —— không sai một giây.

Hee-joo hít sâu, cố giữ bình tĩnh.

Hôm nay mình không được hoảng loạn.

Ngay khi âm báo gọi đi dừng lại, cô mạnh mẽ lên tiếng:

“Quyết định chưa?”

— “Sao lúc nào cũng gọi đúng giờ vậy?”

“  thôi. Dù sao anh cũng không thể gọi lại mà.”

— “…

“Ngay cả số của tôi, anh còn không biết nữa là.”

— “…

“Được rồi, ngoan ngoãn trả lời đi.”

Một nụ cười thoáng qua trên môi Hee-joo.

Không ngờ thật đó, mình đang đe dọa Baek Sa-eon.

Hee-joo kích động siết chặt điện thoại.

“Vậy, anh quyết định thế nào? Để mọi thứ về lại như cũ hay 2 tỷ?”

— “Trước hết, tôi muốn biết một chuyện.”

Giọng đối phương chợt trở nên chậm rãi, kéo dài từng từ như đang nghiền ngẫm:

— “Hong Hee-joo!”

“…!”

Tên cô được gọi rõ ràng, đầy đủ, khiến cô rùng mình. Anh… Anh biết là cô ư?

— “Làm sao anh biết cái tên này? Làm sao biết cô ấy là vợ tôi?”

“… Hả?”

— “Tôi đã phong tỏa toàn bộ thông tin cá nhân của Hee-joo rồi.”

“…”

— “Rốt cuộc bị tiết lộ từ đâu?”

“…”

— “Cô ấy không thể nào nói cho anh những chuyện này…”

Giọng nói của đối phương chậm rãi, như đang lẩm bẩm.

Hee-joo thầm thở phào nhẹ nhõm, anh ấy vẫn chưa nhận ra cô.

Cô thả lỏng, nhưng trái tim vẫn đập mạnh.

— “Anh đang ở gần tôi sao?”

“…!”

— “Tuy tôi có thể chặn truyền thông, nhưng không thể bịt miệng đồng nghiệp hay người quen. Có thể chúng ta có mối liên hệ chung.”

“Chỉ là một cái tên thôi mà, cần gì phản ứng lớn vậy…!”

Hee-joo cố gắng che giấu sự căng thẳng, nhưng giọng nói vô tình cao hẳn lên.

Lẽ ra cô phải nắm quyền chủ động, nhưng giờ lại bị anh áp đảo, khiến cảm giác bực bội dâng trào. Quyền kiểm soát tình thế trơn tuột khỏi tay cô, như cầm phải cục xà phòng ướt.

“Vẫn không hiểu tình hình sao? Tôi đã nói rồi, tôi sẽ kéo anh xuống! Gắn lên anh một cái nhãn bẩn thỉu!”

— “Tôi biết.”

“Cái gì?”

— “Có kẻ điên đã xông vào xe của vợ tôi.”

“Chuyện đó quan trọng sao?”

Hee-joo nhíu mày, khó hiểu trước sự thay đổi kỳ lạ trong cuộc đối thoại.

Rõ ràng, anh chẳng quan tâm sống chết của cô, nhưng sao bỗng dưng lại có thái độ như vậy?

— “Tôi sẽ không thỏa hiệp.”

“Nghĩa là anh không quan tâm đến danh tiếng của mình?”

— “Tuy tôi không thể chịu đựng vết nhơ.”

Vậy rốt cuộc anh muốn gì đây…? Cuộc đối thoại cứ xoay vòng mà không đi đến đâu.

Cô nhìn đồng hồ đếm ngược, đúng như dự đoán, anh đang cố kéo dài thời gian.

Quả nhiên là vậy – cô nghĩ.

Baek Sa-eon muốn tìm cách kiểm soát tình hình mà không gây căng thẳng.

Hiện tại, anh không chỉ ngoan ngoãn nghe điện thoại, mà còn chắc chắn đang truy tìm vị trí của cô. Suýt nữa khiến cô lầm tưởng anh quan tâm đến mình.

Hee-joo lấy lại bình tĩnh, cô không dễ dàng để anh toại nguyện.

Đây là lý do vì sao cô đã chuẩn bị phương án dự phòng.

“Nhưng tôi phát hiện ra một điều rất thú vị. Anh còn rất nhiều bí mật bẩn thỉu có thể bị phơi bày.”

Cô tạm rời điện thoại, tay hơi run nhưng vẫn quyết đoán gửi đi một bức ảnh.

“Sao hả, nhìn rõ chưa?”

— “…!

“Vẫn không muốn thỏa hiệp sao?”

— “… Đây là cái gì?”

Giọng anh đột nhiên gay gắt, khiến cô bật cười.

“Gì vậy? Là chồng cô ấy mà anh còn không nhận ra ư?”

— “… Nói rõ ràng hơn đi.”

“Không phải vợ anh sao? Rõ ràng thế này còn gì.”

— “Anh tốt nhất nên cầu nguyện rằng tôi đoán sai.”

Giọng anh trầm xuống, đầy đe dọa, nhưng khóe miệng Hee-joo khẽ cong lên.

“Đây là đùi của vợ anh đấy.”

— “…!”

Đây chính là quân bài dự phòng mà cô đã chuẩn bị từ trước.

“Vậy nên tôi mới nhắc anh đưa ra quyết định sớm.”

Thú vị thay, nhân vật trung tâm của một tin đồn chẳng nhất thiết phải là người trực tiếp liên quan. Những người thân cận, đôi khi lại là kẻ kéo quan chức xuống ngựa dễ dàng nhất.

Chính vì lẽ đó, Hee-joo quyết định tự mình ra tay. Đã nói đến bước này thì thêm một bức ảnh nữa cũng chẳng có gì phải ngại ngần.

Góc chụp khá táo bạo.

Phần hông của cô hiện rõ, không chút che giấu, hai chân hơi mở để lộ mặt trong đùi trần trụi. Nhưng thứ thu hút ánh nhìn nhất lại là sợi dây buộc tất chân màu đen mảnh mai, nối liền với nội y đầy khiêu khích.

Vợ của một quan chức chính phủ mà lại có đời sống phóng túng thế này sao?

Chưa kể, nếu cô lan truyền tin đồn rằng người phụ nữ ấy còn dùng công quỹ từ phủ tổng thống để chi trả cho những thú vui này, Baek Sa-eon chắc chắn sẽ bị dồn đến chân tường.

Đây, chính là lá bài tẩy của một kẻ biết cách tống tiền.

“Bây giờ, tôi không cần nói thêm gì nữa.”

— “…”

“Nhưng bức ảnh này sẽ được sử dụng như thế nào, kể một câu chuyện ra sao…”

— “…”

“Anh tự tưởng tượng đi.”

Tiếng cười lạnh lùng chợt vang lên, nhưng không phải một tiếng cười thật sự. Âm thanh ấy nghe giống như tiếng vải vóc cọ vào nhau, sắc lạnh đến rợn người.

“Ngày mai, tôi sẽ hỏi lại anh. Giải quyết nhanh vụ của Hong Hee-joo, hay đưa tôi 2 tỷ? Nếu không, đừng mong làm nghị sĩ quốc hội nữa.”

— “…”

“Tôi cũng tốt bụng đấy chứ. Cho anh nhiều lựa chọn mà. Vậy nên, cũng nên thể hiện chút thành ý đi.”

Trong ba lựa chọn, rõ ràng cách dễ nhất là chấp nhận yêu cầu đầu tiên của cô.

Ấy vậy mà, Hee-joo vẫn chẳng hiểu nổi tại sao Baek Sa-eon lại chần chừ trước một quyết định quá rõ ràng như vậy.

“Oppa, tôi sẽ không nhượng bộ đâu.”

— “… Làm sao chứng minh được người trong ảnh là vợ tôi?”

“Anh hỏi kiểu gì thế? Chồng mà lại nói vậy sao?”

Hee-joo nhếch môi cười khẩy, ngắt ngang giọng nói đầy căng thẳng của đối phương.

“Chẳng lẽ anh không biết trên đùi của Hong Hee-joo có dấu hiệu đặc biệt nào sao?”

— “…”

“Không thể nào không biết được, đúng không?”

— “…”

“Hay là anh chưa từng quan tâm, hoặc chưa từng nhìn thấy?”

Cô bật cười không kiềm chế được. Baek Sa-eon rơi vào im lặng, một sự im lặng kéo dài và nặng nề đến kỳ lạ.

Hee-joo thầm nghĩ: À, đây mới là nghệ thuật tống tiền thực sự!

Cô chưa bao giờ dám tưởng tượng rằng một ngày nào đó, mình có thể khiến Baek Sa-eon – người đàn ông lạnh lùng và vô tình kia – im lặng bất lực như vậy.

Hee-joo cảm thấy sự im lặng này thật ngọt ngào. Cuối cùng, cô cũng khiến anh nếm trải chút khuất nhục.

Cơn giận trong lòng dần lắng xuống. Cô đưa tay khẽ vuốt gò má đang nóng bừng của mình.


Khi điện thoại đổ chuông – Mở đầuKhi điện thoại đổ chuông – Chương 01Khi điện thoại đổ chuông – Chương 02Khi điện thoại đổ chuông – Chương 03Khi điện thoại đổ chuông – Chương 04Khi điện thoại đổ chuông – Chương 05Khi điện thoại đổ chuông – Chương 06Khi điện thoại đổ chuông – Chương 07Khi điện thoại đổ chuông – Chương 08Khi điện thoại đổ chuông – Chương 09Khi điện thoại đổ chuông – Chương 10Khi điện thoại đổ chuông – Chương 11Khi điện thoại đổ chuông – Chương 12Khi điện thoại đổ chuông – Chương 13Khi điện thoại đổ chuông – Chương 14Khi điện thoại đổ chuông – Chương 15Khi điện thoại đổ chuông – Chương 16Khi điện thoại đổ chuông – Chương 17Khi điện thoại đổ chuông – Chương 18Khi điện thoại đổ chuông – Chương 19Khi điện thoại đổ chuông – Chương 20Khi điện thoại đổ chuông – Chương 21Khi điện thoại đổ chuông – Chương 22Khi điện thoại đổ chuông – Chương 23Khi điện thoại đổ chuông – Chương 24Khi điện thoại đổ chuông – Chương 25Khi điện thoại đổ chuông – Chương 26Khi điện thoại đổ chuông – Chương 27Khi điện thoại đổ chuông – Chương 28Khi điện thoại đổ chuông – Chương 29Khi điện thoại đổ chuông – Chương 30Khi điện thoại đổ chuông – Chương 31Khi điện thoại đổ chuông – Chương 32Khi điện thoại đổ chuông – Chương 33Khi điện thoại đổ chuông – Chương 34Khi điện thoại đổ chuông – Chương 35Khi điện thoại đổ chuông – Chương 36Khi điện thoại đổ chuông – Chương 37Khi điện thoại đổ chuông – Chương 38Khi điện thoại đổ chuông – Chương 39Khi điện thoại đổ chuông – Chương 40Khi điện thoại đổ chuông – Chương 41Khi điện thoại đổ chuông – Chương 42Khi điện thoại đổ chuông – Chương 43Khi điện thoại đổ chuông – Chương 44Khi điện thoại đổ chuông – Chương 45Khi điện thoại đổ chuông – Chương 46Khi điện thoại đổ chuông – Chương 47Khi điện thoại đổ chuông – Chương 48Khi điện thoại đổ chuông – Chương 49Khi điện thoại đổ chuông – Chương 50Khi điện thoại đổ chuông – Chương 51Khi điện thoại đổ chuông – Chương 52Khi điện thoại đổ chuông – Chương 53Khi điện thoại đổ chuông – Chương 54Khi điện thoại đổ chuông – Chương 55Khi điện thoại đổ chuông – Chương 56Khi điện thoại đổ chuông – Chương 57Khi điện thoại đổ chuông – Chương 58Khi điện thoại đổ chuông – Chương 59Khi điện thoại đổ chuông – Chương 60Khi điện thoại đổ chuông – Chương 61Khi điện thoại đổ chuông – Chương 62Khi điện thoại đổ chuông – Chương 63Khi điện thoại đổ chuông – Chương 64Khi điện thoại đổ chuông – Chương 65Khi điện thoại đổ chuông – Chương 66Khi điện thoại đổ chuông – Chương 67Khi điện thoại đổ chuông – Chương 68Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 1Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 2Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 3Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 4Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 5Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 6Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 7Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 8Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 9Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 10

Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Bạn viết gì đi...x