Skip to content

Khi điện thoại đổ chuông – Chương 27

  • by
Khi điện thoại đổ chuông – Mở đầuKhi điện thoại đổ chuông – Chương 01Khi điện thoại đổ chuông – Chương 02Khi điện thoại đổ chuông – Chương 03Khi điện thoại đổ chuông – Chương 04Khi điện thoại đổ chuông – Chương 05Khi điện thoại đổ chuông – Chương 06Khi điện thoại đổ chuông – Chương 07Khi điện thoại đổ chuông – Chương 08Khi điện thoại đổ chuông – Chương 09Khi điện thoại đổ chuông – Chương 10Khi điện thoại đổ chuông – Chương 11Khi điện thoại đổ chuông – Chương 12Khi điện thoại đổ chuông – Chương 13Khi điện thoại đổ chuông – Chương 14Khi điện thoại đổ chuông – Chương 15Khi điện thoại đổ chuông – Chương 16Khi điện thoại đổ chuông – Chương 17Khi điện thoại đổ chuông – Chương 18Khi điện thoại đổ chuông – Chương 19Khi điện thoại đổ chuông – Chương 20Khi điện thoại đổ chuông – Chương 21Khi điện thoại đổ chuông – Chương 22Khi điện thoại đổ chuông – Chương 23Khi điện thoại đổ chuông – Chương 24Khi điện thoại đổ chuông – Chương 25Khi điện thoại đổ chuông – Chương 26Khi điện thoại đổ chuông – Chương 27Khi điện thoại đổ chuông – Chương 28Khi điện thoại đổ chuông – Chương 29Khi điện thoại đổ chuông – Chương 30Khi điện thoại đổ chuông – Chương 31Khi điện thoại đổ chuông – Chương 32Khi điện thoại đổ chuông – Chương 33Khi điện thoại đổ chuông – Chương 34Khi điện thoại đổ chuông – Chương 35Khi điện thoại đổ chuông – Chương 36Khi điện thoại đổ chuông – Chương 37Khi điện thoại đổ chuông – Chương 38Khi điện thoại đổ chuông – Chương 39Khi điện thoại đổ chuông – Chương 40Khi điện thoại đổ chuông – Chương 41Khi điện thoại đổ chuông – Chương 42Khi điện thoại đổ chuông – Chương 43Khi điện thoại đổ chuông – Chương 44Khi điện thoại đổ chuông – Chương 45Khi điện thoại đổ chuông – Chương 46Khi điện thoại đổ chuông – Chương 47Khi điện thoại đổ chuông – Chương 48Khi điện thoại đổ chuông – Chương 49Khi điện thoại đổ chuông – Chương 50Khi điện thoại đổ chuông – Chương 51Khi điện thoại đổ chuông – Chương 52Khi điện thoại đổ chuông – Chương 53Khi điện thoại đổ chuông – Chương 54Khi điện thoại đổ chuông – Chương 55Khi điện thoại đổ chuông – Chương 56Khi điện thoại đổ chuông – Chương 57Khi điện thoại đổ chuông – Chương 58Khi điện thoại đổ chuông – Chương 59Khi điện thoại đổ chuông – Chương 60Khi điện thoại đổ chuông – Chương 61Khi điện thoại đổ chuông – Chương 62Khi điện thoại đổ chuông – Chương 63Khi điện thoại đổ chuông – Chương 64Khi điện thoại đổ chuông – Chương 65Khi điện thoại đổ chuông – Chương 66Khi điện thoại đổ chuông – Chương 67Khi điện thoại đổ chuông – Chương 68Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 1Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 2Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 3Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 4Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 5Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 6Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 7Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 8Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 9Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 10

CHƯƠNG 27

Tầng hai của một khách sạn ở Sogong-dong, Seoul.

Vừa bước vào, Hee-joo lập tức cảm thấy bầu không khí nơi này thật ngột ngạt và nặng nề.

Căn phòng chật kín những nhân vật có tầm ảnh hưởng: Phó Thủ tướng phụ trách kinh tế, các bộ trưởng, cố vấn cấp cao của chính phủ, cùng hàng loạt gương mặt quyền lực trong giới chính trị, tài chính, kinh doanh, lao động, văn hóa, thể thao, truyền thông và học thuật. Chỉ cần lướt mắt một vòng cũng đủ thấy áp lực đang đè nặng lên không gian này.

“Ồ, con rể Baek!”

Ngay gần lối vào, Kim Yeon-hee đang tiếp đón khách liền nở một nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy họ. Thậm chí, bà còn có vẻ vui mừng khi gặp con rể hơn là gặp con gái mình.

“Nghe nói Nghị viên Baek và Nhật báo Chungwoon đang liên minh, có đúng không?”

“Hôm nay là lần đầu tiên dẫn vợ đến dự sự kiện à?”

“Có vẻ như nghị viên Baek thực sự đang chuẩn bị tranh cử tổng thống…”

Những tiếng thì thầm bàn tán len lỏi trong không khí, từng câu từng chữ rơi vào tai Baek Sa-eon. Và chẳng mấy chốc, ánh mắt hiếu kỳ bắt đầu hướng về người phụ nữ đang khoác tay anh.

Một luồng khí lạnh lướt dọc sống lưng, nhưng Hee-joo vẫn cố giữ bình tĩnh, nhắc nhở bản thân về vai trò của mình tối nay.

Chỉ là một món trang trí. Thế thôi.

Ngay lúc ấy, Kim Yeon-hee rẽ qua đám đông, tiến lại gần họ.

“Hai đứa đi cùng nhau à? Mẹ cứ tưởng con không đến.”

“Dạo này mẹ vẫn khỏe chứ?” Baek Sa-eon hỏi, giọng điệu lịch sự nhưng lạnh nhạt.

“Dĩ nhiên là khỏe rồi, sao lại không chứ?” Kim Yeon-hee cười tươi, chẳng hề để tâm đến thái độ xa cách của anh.

“Nhưng mà, con rể Baek này, mẹ có thể mượn con gái mẹ một lát được không?”

Baek Sa-eon khẽ nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Hee-joo theo phản xạ lại vô thức siết chặt tay anh.

“…!”

Hành động bất ngờ khiến ánh mắt vốn lạnh lùng của anh thoáng dao động. Nhận ra mình vừa làm gì, cô vội buông tay, nhưng cái nhíu mày của anh chỉ càng sâu hơn khi quan sát cô.

Giọng anh trầm khàn:

“Không muốn đi à?”

“…”

Họ nhìn nhau. Đôi mắt anh vẫn lạnh như mọi khi, nhưng dường như có gì đó… khác biệt. Một sự thay đổi nhỏ, mơ hồ, nhưng không thể bỏ qua.

Như thể…

Bất kể cô yêu cầu điều gì, anh cũng sẽ đồng ý vậy.

Hee-joo lập tức lắc đầu xua đi suy nghĩ hoang đường ấy.

Mình đang nghĩ vớ vẩn gì thế này…!

Cô lắc đầu lần nữa.

“Hee-joo!”

Giọng của mẹ cô vang lên, phá tan khoảnh khắc ấy, kéo cô trở về thực tại. Bà bước đến, xen giữa hai người, thô bạo cắt ngang bầu không khí căng thẳng.

“Sao con có thể làm phiền con rể Baek như vậy?”

Kim Yeon-hee siết chặt cổ tay Hee-joo, kéo cô rời khỏi anh, đồng thời vẫn giữ nụ cười rạng rỡ khi chào hỏi những vị khách xung quanh. Như thể giữa họ chẳng hề có bất kỳ bất hòa nào.

Nhưng ngay khi chỉ còn lại hai người, gương mặt bà lập tức thay đổi.

“Ba con có chuyện gì vậy?”

Nụ cười dịu dàng ban nãy tan biến, thay vào đó là vẻ mặt đầy khó chịu.

“Nghe nói ông ta đã được chuyển đến một viện dưỡng lão khác.”

“…”

“Tại sao Baek Sa-eon lại biết chuyện này? Chẳng lẽ… con đã để lộ rồi sao?”

Hee-joo do dự một lát rồi khẽ gật đầu.

Ngay lập tức, Kim Yeon-hee nghiến răng, cố kìm nén cơn giận.

“Cuối cùng con cũng để lộ người đàn ông thảm hại đó.”

Bà siết chặt cổ tay Hee-joo, bàn tay run lên vì tức giận.

“Con nghĩ việc phơi bày chuyện này trước mặt Baek Sa-eon thì có gì đáng tự hào à?”

“…”

“Nếu người ta nhìn mẹ như một người đàn bà lén lút chăm sóc chồng cũ thì sao? Nếu chủ tịch Hong biết được thì sao?”

Bà nhìn cô chằm chằm, từng lời nói đều mang theo một nỗi lo sợ bị vạch trần.

“Mẹ đã phải giấu ông ấy để giúp đỡ con. Nhưng đây là giới hạn cuối cùng của mẹ rồi…!”

Giữa cơn giận dữ, sâu bên trong ánh mắt bà, Hee-joo thoáng thấy một thứ khác, không chỉ là sự bực tức, mà còn là nỗi nhục nhã đang bị đè nén.

Trước khi trở thành một “phu nhân quyền quý,” Kim Yeon-hee đã từng có một cuộc hôn nhân, một quá khứ mà bà chỉ muốn chôn thật sâu.

Nhưng chính sự chối bỏ mạnh mẽ ấy lại càng khiến những vết thương trong lòng Hee-joo thêm nhức nhối.

“Nếu còn khiến mẹ tức giận một lần nữa, mẹ sẽ đưa ba con vào bệnh viện tâm thần thay vì viện dưỡng lão đấy.”

“…!”

Mắt Hee-joo mở to, ánh nhìn dâng đầy phản kháng.

“Ông ta có thế nào cũng không được làm lớn chuyện. Dù gì cũng chỉ là một lão già, mất vài cái răng thì đã sao? Nhưng nếu để chủ tịch Hong bị lôi vào, con nghĩ mẹ có thể yên ổn chắc?”

Tay Hee-joo siết chặt. Lời đe dọa ấy khiến cô như nghẹt thở.

“Haizz…” Kim Yeon-hee thở dài, lắc đầu đầy thất vọng.

“Con vẫn không hiểu cái gì mới là quan trọng.”

“…”

“Hoặc là con tự xử lý chuyện của ba con trong im lặng, hoặc tốt nhất là che giấu cho kỹ.”

Dứt lời, bà khẽ vuốt lại mái tóc, lấy lại vẻ ngoài sang trọng như chưa từng có cuộc đối thoại nào vừa diễn ra.

Ánh mắt bà bất chợt dừng lại ở một góc phòng, nơi Baek Sa-eon đang đứng giữa vòng vây của những kẻ mến mộ.

“Vị trí này vốn dĩ đã quá cao so với con. Nếu hiểu điều đó thì hãy cư xử cho đúng mực.”

Anh vẫn vậy, phong thái hoàn hảo, dáng vẻ ung dung, chẳng mảy may để tâm đến những lời xì xào. Một cảnh tượng quen thuộc. Một khoảng cách vĩnh viễn không thể rút ngắn.

“Trước khi con đánh mất tất cả.”

“…!”

Lời cảnh báo ấy như một nhát dao lạnh lẽo cắm sâu vào tim cô.

Nhưng ngay sau đó, mẹ cô đã nhanh chóng thay đổi sắc mặt, giọng điệu tươi sáng, niềm nở vẫy tay với ai đó.

“Oh trời, bà Joong—!”

Hee-joo lặng lẽ lùi lại, nép sau một cây cột để trấn tĩnh hơi thở rối loạn của mình.

Cơn đau trên cổ tay do bị siết chặt không là gì so với cảm giác bị chính mẹ ruột đối xử như một kẻ dư thừa.

Hình như thuốc hết tác dụng rồi…

Dù đã cố gắng đến đâu, cảm giác nặng nề mỗi khi đối diện với bà vẫn không hề giảm đi.

Bây giờ là 9 giờ 50 phút tối.

Nhưng ngay khi nhớ đến việc mình cần làm, ánh mắt Hee-joo bỗng thay đổi.

Mệt mỏi hóa thành quyết tâm. Tuyệt vọng biến thành ý chí. Vì cô đang nắm trong tay một thứ còn quan trọng hơn cả việc duy trì cuộc hôn nhân bề ngoài.

Cô cầm lấy ly champagne từ tay người phục vụ, uống cạn trong một hơi, rồi siết chặt túi xách, bước về phía nhà vệ sinh.

“Hôm nay cậu có thấy Hong Hee-joo không?”

“À, có thấy.” Một tiếng “à” kéo dài, kèm theo âm mũi khịt nhẹ.

Hee-joo đang rửa tay thì dừng lại.

“Cô ta đúng là không biết xấu hổ. Cướp mất vị trí của In-ah mà chẳng tỏ ra áy náy chút nào.”

“Mà nói mới nhớ, dạo này anh Sa-eon thay đổi nhiều thật đấy. Trông chững chạc hơn hẳn, có thấy không?”

“Vị trí đó vốn dĩ thuộc về In-ah mà!”

Lời nói mỉa mai khiến Hee-joo khẽ cứng người.

“Từ đầu mình đã thấy cô ta có gì đó sai sai rồi.”

“Lại mấy suy đoán vớ vẩn của cậu chứ gì.”

Dù tranh cãi, nhưng giọng họ vẫn mang nét thân mật.

“Từ lúc cô ta bắt đầu bám theo In-ah, lo liệu lịch trình giúp chị ấy, mình đã thấy lạ rồi. Lúc nào cũng im lặng, mắt cứ láo liên, chẳng có chút hiện diện nào cả. Đúng kiểu người u ám.”

“Có khi nào cô ta học ngôn ngữ ký hiệu chỉ để bám lấy tiểu thư của Nhật báo Chungwoon, rồi nhân cơ hội mà leo lên không?”

“Ai mà ngờ cô ta còn cướp luôn vị hôn phu của chị mình chứ!”

Hee-joo để mặc nước chảy, đứng lặng người.

Từ trường mầm non danh giá đến cấp ba trực thuộc đại học danh tiếng, bạn bè của Hong In-ah vốn chẳng ưa gì sự tồn tại của cô.

Là cầu nối giao tiếp giữa chị gái và thế giới, cô luôn có mặt trong những buổi tụ tập của họ. Nhưng sau khi In-ah biến mất, tin đồn bắt đầu lan khắp nơi.

Thậm chí, ý tưởng đe dọa Baek Sa-eon bằng “đời tư bẩn thỉu” cũng bắt nguồn từ những lời bàn tán như thế này.

“Không biết In-ah giờ ở đâu nhỉ? Vẫn bặt vô âm tín à?”

“Đừng nói chị ấy chết ở đâu rồi nhé…”

“Ối, nghe ghê quá đấy!”

Hee-joo ngước nhìn chính mình trong gương.

Khuôn mặt u ám hằn đầy tổn thương của cô trông chẳng khác nào những gì họ miêu tả, cũng giống như những gì cô đã làm. Giấu mình sau giọng nói biến âm của kẻ uy hiếp.

***

Đã gần 10 giờ tối.

Khi cánh cửa thang máy mở ra, màn đêm đen đặc ùa vào.

Sân thượng vắng lặng, chỉ có cơn gió lạnh cắt da.

Reng… reng… reng… Âm báo gọi đi vang lên.

Dưới ánh đèn rực rỡ của thành phố, Hee-joo chẳng buồn đưa mắt nhìn.

Mỗi hơi thở hóa thành làn khói trắng mong manh giữa gió trời.

— “A lô.”

“…”

— “406, nói đi.”

“…”

Lạ lùng thay, sống mũi cô bỗng cay xè.

Chỉ vừa nghe thấy giọng trầm quen thuộc, đôi mắt cô đã nhói lên như bị kim chích. Muốn nói điều gì đó, nhưng rốt cuộc lại chỉ mím chặt môi.

— “Có chuyện gì?”

Có lẽ sự im lặng của cô khiến anh cảm thấy bất an, giọng anh trở nên nghiêm nghị hơn.

— “406.”

Dưới sự thúc giục đầy cứng rắn ấy, cuối cùng cô cũng lên tiếng——như thể không thể kìm nén được nữa.

“Khi vị hôn thê của anh biến mất, và Hong Hee-joo thay thế cô ấy… anh đã cảm thấy thế nào?”

Chính cô cũng nhận ra, câu hỏi này chẳng khác nào một nhát dao tự đâm vào lòng mình. Nhưng cô vẫn muốn khắc sâu thêm vết thương ấy. Bởi cô tin rằng nỗi đau này có thể xóa đi chút dư âm mơ hồ còn sót lại trong lòng.

“Hừm… Tôi hiểu. Khi đó chắc anh cũng không dễ chịu lắm nhỉ.”

— “Gần như thế.”

Hee-joo nhắm chặt mắt.

— “Chính xác hơn, lúc đầu tôi chỉ thấy trống rỗng.”

“…!”

— “Một cô nhóc đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch của tôi.”

“…”

— “Tôi buộc phải lập lại kế hoạch. Thật phiền phức.”

Kiểu phản ứng lạnh lùng và thực dụng đặc trưng của anh. Hee-joo bật cười chua chát, ngồi lên lan can.

Cô nói:

“…Oppa, cũng có lý do cả đấy. Cô ấy không có tiền, không có quan hệ, không có cổ phần công ty. Nghề nghiệp chẳng ra làm sao, đã làm dâu nhà chính trị mà không hề có khả năng giao tiếp. Người ta căn bản không để cô ấy vào mắt.”

Cô lặng lẽ nhìn vào màn đêm đen kịt.

“…chỉ như một file đính kèm của Hong In-ah mà thôi.”

Cô cười khẽ—— tiếng cười đượm màu tự giễu.

“Càng khôi hài là chính cô ấy cũng tự biết điều đó.”

Giọng cô nhỏ dần, khi mà hơi men từ ly rượu ban nãy giờ đã lan tỏa trong cơ thể, mang đến thứ hơi ấm tê dại.

“Nhưng mỗi lần muốn rời đi, cô ấy đều do dự. Vì không đủ can đảm… vì sự giàu sang quá mức cám dỗ. Hong Hee-joo chỉ là một kẻ hèn nhát cúi đầu trước đồng tiền mà thôi.

— “…” Đầu dây bên kia im lặng.

“Không nói chuyện được cũng tốt lắm. Nếu mở miệng ra, có khi sẽ có khói đen bốc lên ấy chứ.”

Cô đung đưa đôi chân lơ lửng ngoài lan can, khẽ đá vài cái. Baek Sa-eon vẫn im lặng. Lúc này, cô mới nhận ra mình đã độc thoại khá lâu.

“Này?”

Bên kia đầu dây, một âm thanh vang lên.

Âm thanh nghiến răng ken két.


Khi điện thoại đổ chuông – Mở đầuKhi điện thoại đổ chuông – Chương 01Khi điện thoại đổ chuông – Chương 02Khi điện thoại đổ chuông – Chương 03Khi điện thoại đổ chuông – Chương 04Khi điện thoại đổ chuông – Chương 05Khi điện thoại đổ chuông – Chương 06Khi điện thoại đổ chuông – Chương 07Khi điện thoại đổ chuông – Chương 08Khi điện thoại đổ chuông – Chương 09Khi điện thoại đổ chuông – Chương 10Khi điện thoại đổ chuông – Chương 11Khi điện thoại đổ chuông – Chương 12Khi điện thoại đổ chuông – Chương 13Khi điện thoại đổ chuông – Chương 14Khi điện thoại đổ chuông – Chương 15Khi điện thoại đổ chuông – Chương 16Khi điện thoại đổ chuông – Chương 17Khi điện thoại đổ chuông – Chương 18Khi điện thoại đổ chuông – Chương 19Khi điện thoại đổ chuông – Chương 20Khi điện thoại đổ chuông – Chương 21Khi điện thoại đổ chuông – Chương 22Khi điện thoại đổ chuông – Chương 23Khi điện thoại đổ chuông – Chương 24Khi điện thoại đổ chuông – Chương 25Khi điện thoại đổ chuông – Chương 26Khi điện thoại đổ chuông – Chương 27Khi điện thoại đổ chuông – Chương 28Khi điện thoại đổ chuông – Chương 29Khi điện thoại đổ chuông – Chương 30Khi điện thoại đổ chuông – Chương 31Khi điện thoại đổ chuông – Chương 32Khi điện thoại đổ chuông – Chương 33Khi điện thoại đổ chuông – Chương 34Khi điện thoại đổ chuông – Chương 35Khi điện thoại đổ chuông – Chương 36Khi điện thoại đổ chuông – Chương 37Khi điện thoại đổ chuông – Chương 38Khi điện thoại đổ chuông – Chương 39Khi điện thoại đổ chuông – Chương 40Khi điện thoại đổ chuông – Chương 41Khi điện thoại đổ chuông – Chương 42Khi điện thoại đổ chuông – Chương 43Khi điện thoại đổ chuông – Chương 44Khi điện thoại đổ chuông – Chương 45Khi điện thoại đổ chuông – Chương 46Khi điện thoại đổ chuông – Chương 47Khi điện thoại đổ chuông – Chương 48Khi điện thoại đổ chuông – Chương 49Khi điện thoại đổ chuông – Chương 50Khi điện thoại đổ chuông – Chương 51Khi điện thoại đổ chuông – Chương 52Khi điện thoại đổ chuông – Chương 53Khi điện thoại đổ chuông – Chương 54Khi điện thoại đổ chuông – Chương 55Khi điện thoại đổ chuông – Chương 56Khi điện thoại đổ chuông – Chương 57Khi điện thoại đổ chuông – Chương 58Khi điện thoại đổ chuông – Chương 59Khi điện thoại đổ chuông – Chương 60Khi điện thoại đổ chuông – Chương 61Khi điện thoại đổ chuông – Chương 62Khi điện thoại đổ chuông – Chương 63Khi điện thoại đổ chuông – Chương 64Khi điện thoại đổ chuông – Chương 65Khi điện thoại đổ chuông – Chương 66Khi điện thoại đổ chuông – Chương 67Khi điện thoại đổ chuông – Chương 68Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 1Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 2Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 3Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 4Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 5Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 6Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 7Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 8Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 9Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 10

Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Bạn viết gì đi...x