Skip to content

Khi điện thoại đổ chuông – Chương 28

  • by
Khi điện thoại đổ chuông – Mở đầuKhi điện thoại đổ chuông – Chương 01Khi điện thoại đổ chuông – Chương 02Khi điện thoại đổ chuông – Chương 03Khi điện thoại đổ chuông – Chương 04Khi điện thoại đổ chuông – Chương 05Khi điện thoại đổ chuông – Chương 06Khi điện thoại đổ chuông – Chương 07Khi điện thoại đổ chuông – Chương 08Khi điện thoại đổ chuông – Chương 09Khi điện thoại đổ chuông – Chương 10Khi điện thoại đổ chuông – Chương 11Khi điện thoại đổ chuông – Chương 12Khi điện thoại đổ chuông – Chương 13Khi điện thoại đổ chuông – Chương 14Khi điện thoại đổ chuông – Chương 15Khi điện thoại đổ chuông – Chương 16Khi điện thoại đổ chuông – Chương 17Khi điện thoại đổ chuông – Chương 18Khi điện thoại đổ chuông – Chương 19Khi điện thoại đổ chuông – Chương 20Khi điện thoại đổ chuông – Chương 21Khi điện thoại đổ chuông – Chương 22Khi điện thoại đổ chuông – Chương 23Khi điện thoại đổ chuông – Chương 24Khi điện thoại đổ chuông – Chương 25Khi điện thoại đổ chuông – Chương 26Khi điện thoại đổ chuông – Chương 27Khi điện thoại đổ chuông – Chương 28Khi điện thoại đổ chuông – Chương 29Khi điện thoại đổ chuông – Chương 30Khi điện thoại đổ chuông – Chương 31Khi điện thoại đổ chuông – Chương 32Khi điện thoại đổ chuông – Chương 33Khi điện thoại đổ chuông – Chương 34Khi điện thoại đổ chuông – Chương 35Khi điện thoại đổ chuông – Chương 36Khi điện thoại đổ chuông – Chương 37Khi điện thoại đổ chuông – Chương 38Khi điện thoại đổ chuông – Chương 39Khi điện thoại đổ chuông – Chương 40Khi điện thoại đổ chuông – Chương 41Khi điện thoại đổ chuông – Chương 42Khi điện thoại đổ chuông – Chương 43Khi điện thoại đổ chuông – Chương 44Khi điện thoại đổ chuông – Chương 45Khi điện thoại đổ chuông – Chương 46Khi điện thoại đổ chuông – Chương 47Khi điện thoại đổ chuông – Chương 48Khi điện thoại đổ chuông – Chương 49Khi điện thoại đổ chuông – Chương 50Khi điện thoại đổ chuông – Chương 51Khi điện thoại đổ chuông – Chương 52Khi điện thoại đổ chuông – Chương 53Khi điện thoại đổ chuông – Chương 54Khi điện thoại đổ chuông – Chương 55Khi điện thoại đổ chuông – Chương 56Khi điện thoại đổ chuông – Chương 57Khi điện thoại đổ chuông – Chương 58Khi điện thoại đổ chuông – Chương 59Khi điện thoại đổ chuông – Chương 60Khi điện thoại đổ chuông – Chương 61Khi điện thoại đổ chuông – Chương 62Khi điện thoại đổ chuông – Chương 63Khi điện thoại đổ chuông – Chương 64Khi điện thoại đổ chuông – Chương 65Khi điện thoại đổ chuông – Chương 66Khi điện thoại đổ chuông – Chương 67Khi điện thoại đổ chuông – Chương 68Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 1Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 2Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 3Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 4Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 5Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 6Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 7Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 8Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 9Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 10

CHƯƠNG 28

— “406.”

“Cái gì?”

— “Anh luôn mang suy nghĩ này khi gặp Hee-joo sao?” Giọng anh trầm thấp, kìm nén cơn giận, sắc lạnh như một lưỡi dao.

— “Dựa vào đâu mà dám hạ thấp cô ấy như thế?”

“Cái gì?”

— “…Hóa ra là kiểu quan hệ này… Đúng là khiến người ta tức chết…”

Điện thoại dường như bị đưa ra xa, giọng nói vang lên mơ hồ.

“…”

— “Ngay cả những điểm tốt của cô ấy anh cũng không nhận ra, thì đừng mở miệng uy hiếp nữa. Anh không đủ tư cách. Trong số những kẻ mong tôi thất bại, 406, anh thật khiến tôi thất vọng.”

— “Ngày nào tôi cũng phải đối phó với đủ loại rác rưởi rồi… (lầm bầm chửi thề).”

“…!”

Khoan đã… anh ấy vừa chửi thề sao? Lại nữa à?

— “Càng hiểu anh, 406, tôi càng thấy anh chẳng có gì đáng để bận tâm.”

Dù Baek Sa-eon rõ ràng đang đứng về phía cô, nhưng không hiểu sao Hee-joo lại có cảm giác như bản thân đang bị trách móc. Một chút phản kháng chợt dâng lên trong lòng.

“Đó là vì anh không thực sự hiểu cô ấy…”

— “Tôi không hiểu cô ấy?” Anh bật cười, một tiếng cười khẽ nhưng đầy châm biếm.

— “Nếu tôi không hiểu cô ấy, thì ai hiểu?”

“…!”

— “Hee-joo không phải kiểu người u ám. Cô ấy luôn quan sát xung quanh rất cẩn thận. Cô ấy không vụng về trong giao tiếp, chỉ là người khác quá thô lỗ với cô ấy trước. Anh bảo nghề nghiệp của cô ấy chẳng ra gì sao? Vì cô ấy đam mê công việc đó. Anh nói cô ấy cúi đầu trước đồng tiền ư? Đó là vì…”

Giọng Baek Sa-eon trầm ổn, chắc chắn, không một chút do dự.

— “Cô ấy yêu mẹ mình.”

Chỉ một câu nói ngắn ngủi ấy thôi cũng đủ khiến nước mắt cô bất giác trào ra.

Như thể thứ gì đó đã bị đè nén bấy lâu nay cuối cùng cũng vỡ tung, tan thành từng mảnh. Tai cô ù đi, vội vàng đưa tay quệt đi những giọt nước nóng hổi lăn dài trên má.

— “Hơn nữa, nếu Hee-joo thở ra khói thì càng tốt. Tôi vốn nghiện thuốc lâu năm, hít khói chẳng sao cả.”

Anh bật cười khẽ.

Cái gì…? Hút thuốc? Anh vừa thừa nhận mình nghiện thuốc sao?

Một cơn gió lạnh bất chợt lướt qua vai, khiến cô chợt nhớ ra mình đã làm rơi chiếc khăn choàng ở đâu đó.

Hee-joo vội đưa tay che miệng, ho khẽ một tiếng.

“Anh… Khụ! Thì biết cái gì chứ…!” Bản thân cô cũng không biết mình đang nói gì, chỉ buột miệng nói loạn xạ.

Lúc này, cô không còn là kẻ nặc danh giấu giọng để uy hiếp người khác nữa, mà chỉ là chính mình, Hong Hee-joo.

“Anh ở cạnh cô ấy được bao lâu mà dám nói hiểu cô ấy? Đừng tự huyễn hoặc nữa. Trong dòng thời gian của Hong Hee-joo, anh thậm chí còn chẳng tồn tại…! Giữa hai người chẳng có gì cả!”

Thở hổn hển, Hee-joo vô thức đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn vương nơi khóe mắt.

Đầu dây bên kia im lặng, chỉ có tiếng thở nặng nề cùng tiếng bước chân chậm rãi vang lên.

— “…Hồi nhỏ, tôi từng mắc chứng rối loạn ăn uống.”

“Cái gì?”

— “Khi đó, Hee-joo…”

Giọng anh bỗng ngắt quãng, như thể anh vừa đưa điện thoại ra xa.

Chuyện gì đang xảy ra?

“Này? Alo?”

Cảm giác bất an dâng lên trong lòng cô, nhưng chẳng ai đáp lại.

— “…Hee… đang ở đâu…”

Lần này, giọng anh vang lên rời rạc, cứng nhắc, như thể đang nói chuyện với ai khác, chứ không phải với cô.

Gió lạnh thổi rối mái tóc cô. Hee-joo khẽ cau mày, cố tập trung lắng nghe. Trong khi đó, hơi men trong người dần tan đi.

— “Vì ở trước mặt trẻ con nên tôi đã thả lỏng một chút.”

Chỉ trong tích tắc, giọng anh lại trở về vẻ điềm tĩnh thường ngày, lạnh nhạt như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

— “Khi ấy, tôi thấy ăn uống hay nói chuyện đều là những việc vô cùng phiền phức.”

“Sao cơ? Vì sao?” Hee-joo vội hỏi.

— “…”

Lại một khoảng lặng dài.

Hee-joo đưa tay xoa trán, nhận ra mình đã quá hấp tấp. Cô có đang nóng vội quá không?

Sau một lúc im lặng, cuối cùng Baek Sa-eon cũng lên tiếng. Giọng anh trầm xuống, như thể đang lựa chọn từng từ, hoặc có lẽ… đang do dự liệu có nên nói ra hay không.

— “Cứ xem như đó là biểu hiện của thời kỳ dậy thì đầy nổi loạn đi.”

Cô không hoàn toàn hiểu được ý anh, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

— “Nhưng khi ở cạnh Hee-joo, mọi thứ đều trở nên tự nhiên. Dù có bị bắt gặp đang khóc hay nổi giận, tôi cũng chưa từng thấy xấu hổ.”

Đúng là vậy. Baek Sa-eon khi ở trước mặt cô dường như bớt đi sự dè dặt so với khi đứng trước những người khác.

Từ cách anh hành động đến giọng điệu khi nói chuyện…

Trước đây, cô từng nghĩ rằng anh xem thường một đứa trẻ như mình. Nhưng giờ đây, một cơn đau nhói chợt len lỏi vào tâm trí cô——một lời nhắc nhở chua xót về sự tàn khốc của những mặc cảm vô hình.

— “Khi đó, tôi nghĩ đó là vì cô ấy còn nhỏ, không nói được, hậu đậu và sợ tôi. Nên tôi coi thường cô ấy.”

“…”

— “Đó là suy nghĩ của tôi lúc ấy.”

Đột nhiên, giọng anh trở nên lạnh băng.

— “Hee-joo u ám sao? Thử nói tôi nghe xem, biển có u ám không?”

“…!”

Giọng điệu sắc bén đến mức khiến cô bất giác rụt vai, bàn tay còn lại siết chặt lấy ngực mình như để tìm chút hơi ấm.

Giọng nói ấy… còn lạnh hơn cả cơn gió đêm.

— “Nếu chỉ làm được đến thế, tốt nhất là dừng lại đi.”

Những lời ấy tuy lạnh lùng nhưng lại khơi lên trong lòng cô một tia ấm áp kỳ lạ.

“…Tại sao? Tại sao lúc nào anh cũng nói vậy, lúc nào cũng tỏ ra như thể có quyền phán xét tôi…”

Cô phản bác, nhưng anh không để cô nói hết câu.

— “Cô có biết cô ấy đã phải lặp đi lặp lại cùng một việc bao nhiêu lần không? Hàng chục, thậm chí hàng trăm lần, chỉ để trở thành con người như bây giờ?”

“…!”

— “Những gì Hee-joo đã trải qua, nếu không phải là một trận chiến, thì còn có thể gọi là gì?”

Tầm nhìn cô trở nên mơ hồ, dường như có gì đó trong lòng đang vỡ vụn.

— “Cô ấy không phải một file đính kèm, mà là một con người độc lập, một người hoàn toàn khác.”

“…”

— “Thế nên, đừng tùy tiện phán xét vợ tôi.”

Cô đâu có gọi cho anh chỉ để nghe những lời này. Vậy mà, từng câu nói của Baek Sa-eon lại như một liều thuốc xoa dịu vết nứt trong lòng cô.

Giữa những mâu thuẫn ấy, Hee-joo lặng người. Những lời cay nghiệt từ bạn bè Hong In-ah đột nhiên trở nên vô nghĩa, thực tại xung quanh cũng nhạt nhòa trước sự kiên định của anh.

Lúc này, cô không thể không tự hỏi:

Anh vẫn luôn quan sát mình sao?

Hay vì mình quá trẻ con và ngu ngốc, nên anh mới để tâm?

Nhưng khi những suy nghĩ ấy bật ra thành lời, chúng lại mang theo vẻ bướng bỉnh đầy gai góc.

“Còn anh thì sao? Tại sao anh lại đối xử với Hong Hee-joo như thể cô ấy không hề tồn tại?”

— “Cô ấy nói với anh vậy à, 406?”

Câu hỏi bất ngờ khiến cô khựng lại.

“Đừng nói cứ như tôi chẳng biết gì về cô ấy hết!” Cô gắt lên.

Đúng lúc đó, một tiếng ding vang nhẹ, cửa thang máy mở ra.

Hee-joo vô thức quay đầu lại.

“…!”

“…!”

Cả hai đứng sững, vẫn còn cầm điện thoại trên tay, nhìn chằm chằm vào nhau.

“Em…”

Ánh mắt Baek Sa-eon tối sầm khi thấy cô ngồi chênh vênh trên lan can. Không chút chần chừ, anh nhét điện thoại vào túi, sải bước về phía cô với vẻ mặt lạnh băng.

Hoảng hốt, Hee-joo vội giấu điện thoại vào túi xách.

Baek Sa-eon bước tới, không chút do dự, anh vòng tay qua eo cô, kéo cô xuống khỏi lan can và đặt cô đứng vững trên mặt đất.

“Em định tự sát đấy à?!”

Giọng anh sắc như lưỡi dao.

“Ơ…!”

“Quăng hết quần áo lung tung rồi leo lên lan can, em nghĩ gì vậy hả?”

“Ưg…!”

Bị anh quát lớn, Hee-joo giật mình, nấc lên một tiếng. Mới vài giây trước, họ còn đang nói chuyện điện thoại, vậy mà bây giờ, cô đã đứng đối diện với anh.

Anh đưa tay quệt qua khóe mắt cô, giọng lẩm bẩm:

“…Chết tiệt, tôi đã tìm em khắp nơi.”

Nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, trong lòng Hee-joo dâng lên một cảm giác có lỗi.

Trên tay anh là chiếc khăn choàng mà cô đã bỏ quên trong nhà vệ sinh.

“Ở trường không dạy em rằng không được đi một mình đến những nơi cao và tối sao?” Anh cau mày, áp tay vào hai má cô.

“Ưm…!”

Đôi môi cô bị ép lại, vô thức bĩu ra như một con cá, còn chóp mũi anh lướt nhẹ qua gò má cô.

“Hong Hee-joo đã uống rượu.” Anh nhận xét, giọng điệu lạnh lùng.

“…!”

Cô cứng đờ. Ánh mắt anh càng lạnh hơn.

“Sao? Uống rượu rồi leo lên lan can, cảm giác có tuyệt lắm không?” Giọng anh chế giễu, rồi đặt khăn choàng lên vai cô.

Khi bắt gặp ánh mắt không cảm xúc của anh, trong lòng Hee-joo chợt dâng lên một khao khát mãnh liệt, một khao khát muốn phá vỡ sự bình tĩnh của anh.

Tại sao… trước đây anh lại lạnh lùng với em như vậy?

Tại sao bây giờ lại hành xử thế này?

Tại sao chúng ta không thể giả vờ như một cặp vợ chồng thực sự?

Cô mở miệng, nhưng cổ họng nghẹn lại, không thể thốt ra dù chỉ một lời. Đối diện với bất kỳ ai, giọng nói của cô vẫn luôn mắc kẹt trong lồng ngực.

Baek Sa-eon dường như đọc được những câu hỏi trong ánh mắt cô. Anh nghiêng đầu, giọng điệu thản nhiên:

“Em đang gọi điện à?”

“…!”

Hee-joo giật mình, ánh mắt khẽ dao động. Anh nhìn cô, ánh mắt sắc bén hơn.

“Nếu không, tại sao lại áp điện thoại lên tai?”

Anh siết chặt vòng tay ôm lấy eo cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô không rời.

Hee-joo nín thở, đôi môi mấp máy khẩu hình: Mẹ…

Anh cúi xuống, gương mặt sát lại gần, như muốn đọc lời nói từ môi cô.

“À…” Anh khẽ hừ một tiếng, đôi mày nhíu chặt, rõ ràng vẫn không tin.

Dẫu vậy, anh vẫn không đứng thẳng dậy, ánh mắt bám chặt lấy môi cô, không chịu rời đi.

“Ah…!”

Đột nhiên, Hee-joo cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ thể hơi lảo đảo. Ngay lúc đó, cô bị anh bế bổng lên. Baek Sa-eon giữ nguyên tư thế ôm eo cô, nhấc cô lên cao.

“Đây là hình phạt.” Anh nói thản nhiên.

“…!”

Những ngón tay anh ấn chặt vào eo cô, để lại cảm giác như một dấu vết hằn sâu.

Với sự chênh lệch chiều cao rõ ràng, anh dễ dàng bế cô lên như thể nhấc một tấm biển báo. Hee-joo buộc phải ngước nhìn anh, theo phản xạ bám chặt vào vai anh để giữ thăng bằng.

“Rõ ràng là lạnh, vậy mà…” Anh lầm bầm, rồi bỗng khựng lại. “Thôi, quên đi.”

Câu “quên đi” ấy, cô đã nghe rất nhiều lần. Nó dường như là một thói quen của anh, một cách để kìm nén những lời không nên nói, che giấu những cảm xúc không nên để lộ.

Đôi môi vốn đang định nói điều gì đó rất nhanh lại mím chặt.

Cái lạnh từ lâu đã bị cô ném ra khỏi đầu.


Khi điện thoại đổ chuông – Mở đầuKhi điện thoại đổ chuông – Chương 01Khi điện thoại đổ chuông – Chương 02Khi điện thoại đổ chuông – Chương 03Khi điện thoại đổ chuông – Chương 04Khi điện thoại đổ chuông – Chương 05Khi điện thoại đổ chuông – Chương 06Khi điện thoại đổ chuông – Chương 07Khi điện thoại đổ chuông – Chương 08Khi điện thoại đổ chuông – Chương 09Khi điện thoại đổ chuông – Chương 10Khi điện thoại đổ chuông – Chương 11Khi điện thoại đổ chuông – Chương 12Khi điện thoại đổ chuông – Chương 13Khi điện thoại đổ chuông – Chương 14Khi điện thoại đổ chuông – Chương 15Khi điện thoại đổ chuông – Chương 16Khi điện thoại đổ chuông – Chương 17Khi điện thoại đổ chuông – Chương 18Khi điện thoại đổ chuông – Chương 19Khi điện thoại đổ chuông – Chương 20Khi điện thoại đổ chuông – Chương 21Khi điện thoại đổ chuông – Chương 22Khi điện thoại đổ chuông – Chương 23Khi điện thoại đổ chuông – Chương 24Khi điện thoại đổ chuông – Chương 25Khi điện thoại đổ chuông – Chương 26Khi điện thoại đổ chuông – Chương 27Khi điện thoại đổ chuông – Chương 28Khi điện thoại đổ chuông – Chương 29Khi điện thoại đổ chuông – Chương 30Khi điện thoại đổ chuông – Chương 31Khi điện thoại đổ chuông – Chương 32Khi điện thoại đổ chuông – Chương 33Khi điện thoại đổ chuông – Chương 34Khi điện thoại đổ chuông – Chương 35Khi điện thoại đổ chuông – Chương 36Khi điện thoại đổ chuông – Chương 37Khi điện thoại đổ chuông – Chương 38Khi điện thoại đổ chuông – Chương 39Khi điện thoại đổ chuông – Chương 40Khi điện thoại đổ chuông – Chương 41Khi điện thoại đổ chuông – Chương 42Khi điện thoại đổ chuông – Chương 43Khi điện thoại đổ chuông – Chương 44Khi điện thoại đổ chuông – Chương 45Khi điện thoại đổ chuông – Chương 46Khi điện thoại đổ chuông – Chương 47Khi điện thoại đổ chuông – Chương 48Khi điện thoại đổ chuông – Chương 49Khi điện thoại đổ chuông – Chương 50Khi điện thoại đổ chuông – Chương 51Khi điện thoại đổ chuông – Chương 52Khi điện thoại đổ chuông – Chương 53Khi điện thoại đổ chuông – Chương 54Khi điện thoại đổ chuông – Chương 55Khi điện thoại đổ chuông – Chương 56Khi điện thoại đổ chuông – Chương 57Khi điện thoại đổ chuông – Chương 58Khi điện thoại đổ chuông – Chương 59Khi điện thoại đổ chuông – Chương 60Khi điện thoại đổ chuông – Chương 61Khi điện thoại đổ chuông – Chương 62Khi điện thoại đổ chuông – Chương 63Khi điện thoại đổ chuông – Chương 64Khi điện thoại đổ chuông – Chương 65Khi điện thoại đổ chuông – Chương 66Khi điện thoại đổ chuông – Chương 67Khi điện thoại đổ chuông – Chương 68Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 1Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 2Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 3Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 4Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 5Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 6Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 7Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 8Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 9Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 10

Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Bạn viết gì đi...x