Skip to content

Khi điện thoại đổ chuông – Chương 29

  • by
Khi điện thoại đổ chuông – Mở đầuKhi điện thoại đổ chuông – Chương 01Khi điện thoại đổ chuông – Chương 02Khi điện thoại đổ chuông – Chương 03Khi điện thoại đổ chuông – Chương 04Khi điện thoại đổ chuông – Chương 05Khi điện thoại đổ chuông – Chương 06Khi điện thoại đổ chuông – Chương 07Khi điện thoại đổ chuông – Chương 08Khi điện thoại đổ chuông – Chương 09Khi điện thoại đổ chuông – Chương 10Khi điện thoại đổ chuông – Chương 11Khi điện thoại đổ chuông – Chương 12Khi điện thoại đổ chuông – Chương 13Khi điện thoại đổ chuông – Chương 14Khi điện thoại đổ chuông – Chương 15Khi điện thoại đổ chuông – Chương 16Khi điện thoại đổ chuông – Chương 17Khi điện thoại đổ chuông – Chương 18Khi điện thoại đổ chuông – Chương 19Khi điện thoại đổ chuông – Chương 20Khi điện thoại đổ chuông – Chương 21Khi điện thoại đổ chuông – Chương 22Khi điện thoại đổ chuông – Chương 23Khi điện thoại đổ chuông – Chương 24Khi điện thoại đổ chuông – Chương 25Khi điện thoại đổ chuông – Chương 26Khi điện thoại đổ chuông – Chương 27Khi điện thoại đổ chuông – Chương 28Khi điện thoại đổ chuông – Chương 29Khi điện thoại đổ chuông – Chương 30Khi điện thoại đổ chuông – Chương 31Khi điện thoại đổ chuông – Chương 32Khi điện thoại đổ chuông – Chương 33Khi điện thoại đổ chuông – Chương 34Khi điện thoại đổ chuông – Chương 35Khi điện thoại đổ chuông – Chương 36Khi điện thoại đổ chuông – Chương 37Khi điện thoại đổ chuông – Chương 38Khi điện thoại đổ chuông – Chương 39Khi điện thoại đổ chuông – Chương 40Khi điện thoại đổ chuông – Chương 41Khi điện thoại đổ chuông – Chương 42Khi điện thoại đổ chuông – Chương 43Khi điện thoại đổ chuông – Chương 44Khi điện thoại đổ chuông – Chương 45Khi điện thoại đổ chuông – Chương 46Khi điện thoại đổ chuông – Chương 47Khi điện thoại đổ chuông – Chương 48Khi điện thoại đổ chuông – Chương 49Khi điện thoại đổ chuông – Chương 50Khi điện thoại đổ chuông – Chương 51Khi điện thoại đổ chuông – Chương 52Khi điện thoại đổ chuông – Chương 53Khi điện thoại đổ chuông – Chương 54Khi điện thoại đổ chuông – Chương 55Khi điện thoại đổ chuông – Chương 56Khi điện thoại đổ chuông – Chương 57Khi điện thoại đổ chuông – Chương 58Khi điện thoại đổ chuông – Chương 59Khi điện thoại đổ chuông – Chương 60Khi điện thoại đổ chuông – Chương 61Khi điện thoại đổ chuông – Chương 62Khi điện thoại đổ chuông – Chương 63Khi điện thoại đổ chuông – Chương 64Khi điện thoại đổ chuông – Chương 65Khi điện thoại đổ chuông – Chương 66Khi điện thoại đổ chuông – Chương 67Khi điện thoại đổ chuông – Chương 68Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 1Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 2Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 3Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 4Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 5Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 6Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 7Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 8Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 9Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 10

CHƯƠNG 29

Trên đường về nhà.

“…”

“…”

Vừa lên xe, Hee-joo đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cô ôm chặt túi xách vào lòng, đôi lúc khẽ hé mắt nhìn quanh với vẻ cảnh giác, rồi lại thiếp đi. Hơi thở cô phảng phất mùi champagne nhè nhẹ.

Baek Sa-eon đưa tay đỡ lấy đầu cô, ngăn nó lắc lư theo chuyển động của xe, rồi cẩn thận cài dây an toàn cho cô.

Sau đó, anh lấy điện thoại ra khỏi túi, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên màn hình cuộc gọi vừa kết thúc.

406…

Ngay từ đầu, anh đã có kế hoạch tiết lộ một vài chuyện với kẻ uy hiếp. Nhưng không phải vào lúc này, và chắc chắn không theo cách hỗn loạn như vậy.

Mình chỉ định bịa ra một câu chuyện để kéo gần khoảng cách…

Nhưng khi kẻ uy hiếp bắt đầu buông lời xúc phạm Hee-joo, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Nếu khi ấy anh hùa theo, chỉ trích cô như một kẻ vô can, có lẽ tình hình sẽ khác. Nhưng Baek Sa-eon không làm được.

Anh siết nhẹ quai hàm, ánh mắt lặng lẽ trượt theo những ánh đèn mờ ảo bên ngoài cửa xe.

Bởi vì… anh không thể chịu đựng được điều đó.

“Khốn kiếp…”

Cơn suy nghĩ bị cắt ngang khi điện thoại đột ngột rung lên. Không chần chừ, anh bắt máy, ánh mắt vô thức liếc sang Hee-joo.

Chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia đã gấp gáp hét lên:

“Tiền bối! Bọn em tìm ra rồi! Đã xác định được vị trí của chúng!”

“Giữ bình tĩnh, nói rõ ràng hơn đi.” Giọng anh trầm xuống, cố không làm Hee-joo thức giấc. Cùng lúc đó, anh nhẹ nhàng vén mấy lọn tóc lòa xòa trên trán cô ra sau tai.

“Là kẻ uy hiếp! Anh biết cuộc gọi vừa rồi kéo dài hơn 10 phút không? Nhờ vậy, bọn em đã lần theo tín hiệu và xác định được vị trí. Chúng ta đã tìm thấy rồi!”

Sự phấn khích trong giọng trợ lý vang vọng qua loa điện thoại, nhưng Baek Sa-eon chỉ khẽ nhướn mày.

Hơn mười phút? 406 mắc sai lầm à?

“Bọn chúng đang ở rất gần—— ngay tại khách sạn Sogong-dong, nơi anh đã đến tối nay!”

“Cái gì?”

Lần đầu tiên, ánh mắt anh rời khỏi Hee-joo. Sắc mặt anh trầm xuống.

“Có vẻ như đó là một trong những người tham dự tiệc của Nhật báo Chungwoon hôm nay.”

Một tiếng cười nhạt bật ra từ cổ họng Baek Sa-eon.

Giống như một trò chơi méo mó đã được thiết lập để trêu ngươi anh vậy.

Baek Sa-eon không xa lạ gì với việc truy lùng tội phạm. Nhưng 406 thì khác——hắn khiến anh có cảm giác muốn nghiền nát đến tận cùng.

Kẻ đó đã cố tình nhắm vào điểm yếu sâu kín nhất của anh để chứng tỏ bản thân là bậc thầy thao túng.

Anh quyết định đích thân điều tra danh sách khách mời, nhân viên tạm thời và đội ngũ phục vụ tại sự kiện để tìm ra mối liên hệ.

“Tiến độ giải mã giọng nói sao rồi?” Giọng anh thấp hẳn xuống.

“À… Đây không phải là giọng biến đổi thông thường mà là âm thanh đã được mã hóa. Rất phức tạp, nhưng nhóm kỹ thuật đang bóc tách từng lớp.”

Baek Sa-eon kéo lại chiếc khăn choàng đã trượt khỏi vai Hee-joo, nhưng giữa đôi mày vẫn đọng nét suy tư.

Sau khi đưa cô về nhà, anh lập tức lái xe thẳng đến văn phòng thứ ba.

Dù đã khuya, nơi đó vẫn sáng đèn. Vài nhân viên đang tập trung làm việc trước màn hình máy tính.

Vừa bước vào, Park Do-jae——người trợ lý kiệt sức của anh——tiến tới với một xấp tài liệu trên tay.

“Tiền bối, anh nhận được thông báo từ cảnh sát chưa?”

“À——”

Đang cởi áo khoác dở, Baek Sa-eon khựng lại.

Anh đã giao chuyện của ba ruột Hee-joo cho trợ lý xử lý vì hôm nay bận rộn tham dự sự kiện của Nhật báo Chungwoon. Vốn dĩ anh cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng, chỉ báo án theo thông lệ.

Nhưng rồi, hình ảnh Hee-joo ngồi trên lan can, áp điện thoại lên tai hiện lên trong đầu anh.

Ánh mắt anh tối sầm lại, như thể đang ráp nối những mảnh ghép còn thiếu.

Anh đứng im lặng hồi lâu, rồi bất chợt cất giọng——điềm tĩnh nhưng mang theo sự quyết liệt không thể chối từ.

“998K-4568.”

“Dạ?”

“Biển số của một chiếc xe cảnh sát. Tôi cần trích xuất camera hành trình vào khoảng 3 giờ chiều ngày 14 tháng 10.”

Yêu cầu bất ngờ khiến Park Do-jae thoáng ngẩn ra.

“Sao đột nhiên lại—— chuyện này là thế nào?”

Baek Sa-eon vẫn giữ nguyên giọng điệu bình thản.

“Tôi muốn xem gương mặt của vợ tôi.”

Khoảnh khắc ấy, Park Do-jae cứng đờ.

“Cái… cái gì?”

“Có vấn đề gì à?”

Trợ lý há miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại cứng họng.

Toàn bộ dữ liệu camera hành trình của các xe tuần tra và Đội điều tra hình sự đều đã được một chương trình của Cục Tình báo Quốc gia kiểm soát.

“Bao lâu thì có thể lấy được?” Baek Sa-eon hỏi, giọng không hề dao động.

Dưới ánh mắt lạnh lẽo của anh, Park Do-jae vội vàng quay trở lại bàn làm việc.

Tuy nhiên, khi xoay người đi, biểu cảm bối rối ban nãy trên mặt trợ lý lập tức biến mất, thay vào đó là ánh nhìn sắc lạnh đầy tính toán.

***

“Thả tôi xuống xe.”

“Cái gì?”

“Tôi không chịu được nữa. Làm ơn… thả tôi xuống đi.”

Ánh sáng xanh nhợt nhạt từ màn hình máy tính hắt lên gương mặt Baek Sa-eon trong căn phòng tối. Anh sững lại, ánh mắt ghim chặt vào hình ảnh trên màn hình.

Là Hong Hee-joo.

“Cô tưởng đây là taxi chắc?”

“Chỉ cần thả tôi xuống thôi. Làm ơn.”

“Nhưng bây giờ đang giữa đường. Làm sao mà——”

“Không sao đâu, tôi tự đi được. Sẽ ổn cả.”

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

“Làm ơn… tôi xin anh. Thả tôi xuống đi. Ugh——”

Trên màn hình, Hee-joo đang hoảng loạn đập vào cửa xe, chân cô quẫy đạp dữ dội.

Giọng cô vang lên, rõ ràng và tuyệt vọng:

“Cho tôi xuống. Làm ơn.”

Baek Sa-eon đưa tay lên cổ xoa nhẹ, vô thức làm đổ tách cà phê trên bàn. Chất lỏng đen loang ra, thấm vào đống giấy tờ, nhưng anh chẳng buồn để tâm.

Ánh mắt anh dán chặt vào màn hình, cháy bỏng đến mức gần như muốn thiêu rụi mọi thứ trước mặt.

Hong Hee-joo… có thể nói?

Cô ấy vừa lên tiếng?

Từ bao giờ…?

Ngón tay siết chặt thành nắm đấm, hơi thở anh nặng nề.

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy…

Ngay cả khi cà phê thấm vào ống tay áo, để lại một vệt ố đậm, anh vẫn không quan tâm. Thay vào đó, anh nhấn nút phát lại.

Gương mặt anh méo mó vì những cảm xúc chồng chéo lên nhau.

“Tôi không chịu được nữa. Làm ơn, cho tôi xuống xe.”

“Tôi không chịu được nữa. Làm ơn, cho tôi xuống xe.”

“Tôi không chịu được nữa. Làm ơn, cho tôi xuống xe.”

Giọng nói ấy vang lên rõ ràng, không hề có dấu hiệu bị bóp méo. Anh ép mình nghe đi nghe lại. Nhưng dù có phát bao nhiêu lần, cảm giác hoang mang, khó tin vẫn bủa vây lấy anh.

Cái miệng ấy… suốt bao năm qua vẫn luôn im lặng.

Vậy mà giờ đây, nó lại cất lên một cách dễ dàng——yếu ớt, mong manh đến đau lòng.

“Ha…”

Anh lại nhấn nút phát lại.

“Tôi không chịu được nữa. Làm ơn, cho tôi xuống xe.”

“Tôi không chịu được nữa. Làm ơn, cho tôi xuống xe.”

“Tôi không chịu được nữa. Làm ơn, cho tôi xuống xe.”

Ánh mắt anh ghim chặt vào đôi môi cô trên màn hình.

Hai mươi năm.

Hai mươi năm im lặng.

Chính vì sự im lặng ấy, anh chưa bao giờ nghi ngờ chứng mất ngôn ngữ của cô.
Vậy mà giờ đây, cảm giác như có một viên gạch nện thẳng vào gáy, khiến cả cơ thể anh tê dại.

Làm anh choáng váng.

Làm anh lạnh buốt.

“You can ring my be-e-ell…”

Giai điệu đều đều vang lên, hòa vào hình ảnh trên màn hình như một bản nhạc nền méo mó.

Anh nhấn phát lại lần nữa.

Cả đêm hôm đó, Baek Sa-eon ngồi yên như thế.

Đến sáng hôm sau, anh buộc phải chấp nhận một sự thật không thể chối cãi.

Hong Hee-joo có thể nói.

Lông mày anh cau chặt.

***

Ánh sáng ban mai len qua rèm cửa.

Hee-joo mở mắt, bóng đen phủ xuống khiến cô bật thẳng dậy, nhưng âm thanh nghẹn lại trong cổ họng, chỉ phát ra một tiếng nấc khe khẽ.

Sao… sao lại…

Đứng bên cạnh giường, Baek Sa-eon lặng lẽ nhìn cô chằm chằm.

Không một chút biểu cảm.

Nhưng điều đáng sợ hơn cả ánh mắt sắc bén ấy chính là sự im lặng chết chóc——cứ như thể anh đã đứng đó rất lâu rồi.

Anh vẫn mặc bộ đồ hôm qua, nhưng có vài điểm khác biệt. Cà vạt không thấy đâu. Ống tay áo vương những vết cà phê khô.

Dáng vẻ gọn gàng thường ngày của anh đã hoàn toàn biến mất.

Bản năng khiến Hee-joo vô thức đưa tay lên ôm lấy cổ, rồi lùi về phía sau.

Baek Sa-eon vẫn nhìn cô, không chớp mắt.

“Hong Hee-joo, ngủ ngon chứ?”

“…”

Giọng anh không hề giống một câu chào hỏi bình thường. Ẩn trong đó là một sự căng thẳng kỳ lạ, như thể cơn giận đang âm ỉ chực trào.

Cảm nhận được bầu không khí bất thường, Hee-joo khẽ cau mày.

Thấy cô không đáp, Baek Sa-eon bật cười khẽ.

“À——cảm giác này còn tệ hơn tôi tưởng.”

Anh đưa tay lên day thái dương, như thể đang chịu đựng một cơn đau đầu dữ dội.

Hàng chân mày nhíu chặt, sự bực bội hiện rõ trong từng đường nét.

“Tôi luôn nghĩ Hong Hee-joo là một người trầm lặng——”

Giọng anh chậm rãi, mang theo một cảm giác khó tả.

Ánh mắt lướt qua môi cô, dừng lại hồi lâu.

“Quả là màn dạo đầu chấn động?”

“…!”

“Muốn thử không?”

Anh liếm môi, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ chớp chậm rãi như đang cân nhắc điều gì đó.

“Tôi từng nghĩ trên đời này không có bí mật nào mà tôi không biết.”

Anh tựa đầu vào tường, lẩm bẩm.

“Vậy mà hôm nay, tôi bị vả thẳng vào mặt.”

“Hong Hee-joo, em biết cách chọn thời điểm đấy.”

Sau đó, anh trèo lên giường, ngả người xuống nệm một cách nặng nề. Hơi thở anh phảng phất mùi cà phê nhàn nhạt.

Hoảng hốt, Hee-joo vội vàng muốn rời khỏi giường. Nhưng trước khi kịp nhúc nhích, bàn tay anh đã túm lấy cổ chân cô.

Lực nắm mạnh hơn cô tưởng, giữ chặt đến mức cô không thể động đậy.

Anh kéo nhẹ cổ chân cô, duỗi thẳng ra, rồi đắp chăn cho cô một cách ngay ngắn.

“Cô gái nhút nhát Hong Hee-joo… biết cách chọn thời điểm thật đấy.”

Mí mắt anh khẽ khàng khép hờ, giọng nói vương chút mệt mỏi.

Rồi anh nhìn cô.

Nhìn thẳng vào cô, bằng ánh mắt sâu hun hút.

“Một cái miệng quá đắt giá.”

Hee-joo chỉ có thể sững sờ nhìn anh, hoàn toàn không biết phải nói gì.


Khi điện thoại đổ chuông – Mở đầuKhi điện thoại đổ chuông – Chương 01Khi điện thoại đổ chuông – Chương 02Khi điện thoại đổ chuông – Chương 03Khi điện thoại đổ chuông – Chương 04Khi điện thoại đổ chuông – Chương 05Khi điện thoại đổ chuông – Chương 06Khi điện thoại đổ chuông – Chương 07Khi điện thoại đổ chuông – Chương 08Khi điện thoại đổ chuông – Chương 09Khi điện thoại đổ chuông – Chương 10Khi điện thoại đổ chuông – Chương 11Khi điện thoại đổ chuông – Chương 12Khi điện thoại đổ chuông – Chương 13Khi điện thoại đổ chuông – Chương 14Khi điện thoại đổ chuông – Chương 15Khi điện thoại đổ chuông – Chương 16Khi điện thoại đổ chuông – Chương 17Khi điện thoại đổ chuông – Chương 18Khi điện thoại đổ chuông – Chương 19Khi điện thoại đổ chuông – Chương 20Khi điện thoại đổ chuông – Chương 21Khi điện thoại đổ chuông – Chương 22Khi điện thoại đổ chuông – Chương 23Khi điện thoại đổ chuông – Chương 24Khi điện thoại đổ chuông – Chương 25Khi điện thoại đổ chuông – Chương 26Khi điện thoại đổ chuông – Chương 27Khi điện thoại đổ chuông – Chương 28Khi điện thoại đổ chuông – Chương 29Khi điện thoại đổ chuông – Chương 30Khi điện thoại đổ chuông – Chương 31Khi điện thoại đổ chuông – Chương 32Khi điện thoại đổ chuông – Chương 33Khi điện thoại đổ chuông – Chương 34Khi điện thoại đổ chuông – Chương 35Khi điện thoại đổ chuông – Chương 36Khi điện thoại đổ chuông – Chương 37Khi điện thoại đổ chuông – Chương 38Khi điện thoại đổ chuông – Chương 39Khi điện thoại đổ chuông – Chương 40Khi điện thoại đổ chuông – Chương 41Khi điện thoại đổ chuông – Chương 42Khi điện thoại đổ chuông – Chương 43Khi điện thoại đổ chuông – Chương 44Khi điện thoại đổ chuông – Chương 45Khi điện thoại đổ chuông – Chương 46Khi điện thoại đổ chuông – Chương 47Khi điện thoại đổ chuông – Chương 48Khi điện thoại đổ chuông – Chương 49Khi điện thoại đổ chuông – Chương 50Khi điện thoại đổ chuông – Chương 51Khi điện thoại đổ chuông – Chương 52Khi điện thoại đổ chuông – Chương 53Khi điện thoại đổ chuông – Chương 54Khi điện thoại đổ chuông – Chương 55Khi điện thoại đổ chuông – Chương 56Khi điện thoại đổ chuông – Chương 57Khi điện thoại đổ chuông – Chương 58Khi điện thoại đổ chuông – Chương 59Khi điện thoại đổ chuông – Chương 60Khi điện thoại đổ chuông – Chương 61Khi điện thoại đổ chuông – Chương 62Khi điện thoại đổ chuông – Chương 63Khi điện thoại đổ chuông – Chương 64Khi điện thoại đổ chuông – Chương 65Khi điện thoại đổ chuông – Chương 66Khi điện thoại đổ chuông – Chương 67Khi điện thoại đổ chuông – Chương 68Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 1Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 2Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 3Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 4Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 5Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 6Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 7Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 8Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 9Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 10

Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Bạn viết gì đi...x