CHƯƠNG 44
“Sau này cháu tiếp quản việc cúng bái tổ tiên thì phải làm hết những chuyện này. Nếu không, gia đình còn mặt mũi gì nữa?”
“Cháu không có ý định tiếp quản.”
“Cái gì?”
“Việc cúng bái tổ tiên, cháu sẽ không tiếp nhận.”
Lời nói dứt khoát của anh khiến căn phòng như đông cứng lại.
“Cháu nói thế là có ý gì? Nếu cháu không đảm nhận, thì ai sẽ làm? Cháu là cháu đích tôn, đây là nghĩa vụ của cháu!”
Dù thường cảm thấy mình là người ngoài, Hee-joo chưa bao giờ thực sự bị gạt ra khỏi những cuộc tranh luận gia đình. Họ luôn tìm cách kéo cô vào cuộc.
“Nếu cháu muốn hưởng thừa kế thì phải làm lễ cúng!”
“Vậy thì chú nhận đi.” Baek Sa-eon đáp ngay lập tức.
“Cái gì?”
“Nếu cháu tiếp quản, cháu sẽ hủy bỏ lễ cúng từ đời của cháu.”
“Sao cháu dám nói như vậy!”
“Nếu ai cảm thấy việc này quan trọng, thì chính người đó hãy đứng ra làm.”
Baek Sa-eon quét mắt qua những gương mặt sững sờ của các bậc thân tộc, giọng điệu thản nhiên như thể đang công bố kết quả đấu giá.
Một sự im lặng lạnh lẽo bao trùm căn nhà.
Mẹ anh, Shim Gyu-jin, chỉ khẽ nhún vai, quan sát tình hình với vẻ thích thú.
“Và tại sao cháu phải bắt vợ mình làm những việc này? Cô ấy không kết hôn để nấu nướng cho người chết.”
“…!”
“Những kẻ muốn hưởng lợi mà không bỏ công sức sẽ không nhận được phúc đức của tổ tiên đâu.”
Những lời sắc bén của anh khiến Hee-joo ngồi không yên, không khí căng thẳng như dòng điện chạy trên da thịt cô.
“Cái gì? Người chết?!” Khuôn mặt người chú đỏ bừng, giọng nói cao vút.
“Thằng nhãi ranh…! Nếu không có sức ảnh hưởng ông nội mày, một nửa số người ở đây đã phải chờ thêm mười năm nữa mới được thăng chức hay đắc cử!”
“Vâng, chuyện đó có vẻ là thật.” Baek Sa-eon đáp lạnh nhạt.
“Nhưng mày vừa nói gì? Người chết?”
“Chẳng lẽ còn sống sao?” Anh hờ hững, “Tôn kính tổ tiên và bắt vợ cháu làm việc cực nhọc là hai việc hoàn toàn khác nhau. Cháu không ngu ngốc đến mức làm chuyện đó.”
“Thằng nhãi này…!”
“Cháu không nấu ăn cho vợ cháu thì thôi cớ gì lại bắt cô ấy đi nấu cho người khác…” Anh tặc lưỡi, tay nắm chặt lấy Hee-joo.
Tim cô đập loạn nhịp khi Baek Sa-eon đứng ra bảo vệ cô, nhưng cô vẫn cố giữ vẻ mặt điềm tĩnh.
“Nếu muốn gia đình chúng ta phát triển vững mạnh hơn bây giờ, thì hãy dạy dỗ con cái cho tử tế. Cháu đã nghe không ít chuyện đâu.”
“Hừm…!” Không thể phản bác, người chú liền chuyển mục tiêu sang Hee-joo, “Thế nên mới cần tìm con dâu cho cẩn thận…”
Baek Sa-eon nhếch môi cười khẩy.
“Nếu lễ cúng quan trọng như vậy, tại sao lúc chọn vợ cho hai đứa con trai, chú lại ưu tiên tài sản hơn phẩm hạnh? Nếu chỉ cần người chuẩn bị đồ cúng, thì kiếm luôn một bà đồng là xong?”
“Thằng khốn…!”
Mỡ dưới cằm người chú rung lên bần bật, nhưng trước khi tranh cãi nổ ra thêm, Hee-joo siết nhẹ tay Baek Sa-eon.
Anh liếc nhìn cô, rồi quyết định im lặng.
“Hee-joo à.” Giọng nói dịu dàng của Shim Gyu-jin vang lên, xoa dịu bầu không khí căng thẳng.
“Con thấy túi xách của mẹ trên bàn kia không? Mang lên phòng làm việc giúp mẹ nhé?”
Ánh mắt hai người chạm nhau, và nụ cười ấm áp của bà khiến Baek Sa-eon buông tay Hee-joo.
Tim mình suýt rớt ra ngoài mất…
Hee-joo nhanh chóng rời khỏi phòng khách căng thẳng, bước lên tầng hai.
Căn phòng làm việc yên tĩnh là một sự giải thoát.
Giữa những kệ sách cao ngất, cô thở ra nhẹ nhõm, đặt túi xuống ghế.
Ôi…!
Vài tấm ảnh cũ trên bàn thu hút sự chú ý của cô.
Ảnh cưới, ảnh gia đình, ảnh nhận giải thưởng, nhưng nổi bật nhất là bức ảnh chụp Baek Sa-eon khi còn bé.
Cô cắn nhẹ môi, cầm khung ảnh lên.
Hóa ra lúc nhỏ anh ấy trông thế này…
Trong bộ hanbok màu sắc rực rỡ mừng thôi nôi, cậu bé Baek Sa-eon nắm chặt những đồ vật từ nghi thức bốc đồ.
Nhìn kỹ hơn, đó là chiếc điện thoại di động đời đầu, thứ mà chỉ những gia đình giàu có mới sở hữu vào năm 1988. Tay còn lại cầm một chiếc búa đồ chơi.
Ồ…
Hee-joo trầm trồ, nghĩ rằng ngay từ nhỏ anh đã chọn những thứ thật đặc biệt.
Nhanh chóng đặt khung ảnh trở lại, cô giả vờ như chưa từng nhìn thấy và vội vàng quay đi, không muốn nghĩ quá nhiều về bức chân dung kỳ lạ của tuổi thơ anh.
Một cảm giác tội lỗi thoáng lướt qua trong cô.
Khi cô định rời khỏi phòng làm việc…
“Hửm?”
Cô nhíu mày.
Một tập tài liệu về một công ty dịch vụ tang lễ đập vào mắt.
Đó là tờ rơi quảng cáo các dịch vụ tang lễ, bao gồm vật dụng, phương tiện, và nhân sự hỗ trợ…
Sao lại có thứ này nhỉ?
Cô nghiêng đầu đầy thắc mắc.
Nhưng khi bước ra khỏi phòng làm việc, câu hỏi đó dần phai nhạt.
Khi các bậc trưởng bối tiến hành nghi thức cúng bái tổ tiên, Hee-joo ngồi trong phòng khách, lặng lẽ quan sát.
Mẹ chồng cô, người vừa nấu nướng suốt buổi sáng, giờ đã thay sang bộ váy tím sang trọng, tay rót rượu kính lên di ảnh của Baek Jang-ho.
Đôi mắt bà hoe đỏ khi nhìn di ảnh người cha chồng, nhưng rồi bà khẽ lau nước mắt, bước qua phía bên này.
Trong phòng khách, mẹ chồng, cô trẻ và các nàng dâu cùng tề tựu với nhau trò chuyện. Ngồi giữa họ, Hee-joo cảm thấy lạc lõng, không sao dựa lưng thoải mái vào ghế. Sự bối rối hiện rõ trong từng cử chỉ.
“Chị dâu, rốt cuộc Sa-eon ăn gì mà cao lớn thế?”
“Hồi trước ông cụ (ý nói ông nội Baek Sa-eon) cũng cao như vậy mà.”
Trong thế hệ này của gia tộc, Baek Sa-eon nổi bật với chiều cao 1m88. Giữa đám đông, anh lúc nào cũng dễ dàng lọt vào tầm mắt.
Vốn vẫn im lặng lắng nghe, Hee-joo lập tức chú ý hơn khi tên anh được nhắc đến.
“Hồi nhỏ, nó hoạt bát lắm, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, nghịch ngợm không ai quản nổi. Không ngờ sau này lại trở nên trầm lặng như vậy.”
“Thế sao ạ?” Một cô cháu dâu ngạc nhiên hỏi lại.
“Lúc trước nó hiếu động vô cùng, không cách nào giữ yên được.”
Nhưng trong ký ức của Hee-joo, Baek Sa-eon luôn có phần xa cách, như thể lúc nào cũng kiềm chế bản thân. Ấn tượng ban đầu ấy quá sâu sắc, đến mức cô không thể dung hòa với những lời kể về anh lúc nhỏ.
Cô trẻ chặc lưỡi nói:
“Chị nuôi nó như báu vật vậy, chị dâu à. Là cháu đích tôn, từ bé nó gần như không được ra ngoài. Thành thật mà nói, ngoài lễ thôi nôi, em chẳng có mấy ký ức về nó hồi bé.”
“Được nuôi dạy đặc biệt cũng là lẽ đương nhiên thôi, cháu đích tôn mà. Trách nhiệm đâu có nhẹ nhàng gì.”
“Nhưng chị bao bọc nó quá mức…”
“Không, đó là ý của bố.” Shim Gyu-jin khẽ cười, chen vào.
“Ông ấy sợ người khác dị nghị, nên đích thân giám sát mọi thứ trong việc nuôi dạy và giáo dục Sa-eon. Tôi thực sự rất biết ơn bố về điều đó.”
Những chuyện này với Hee-joo đều quá xa lạ, khiến cô vô thức ngồi thẳng lưng hơn dù cả người đã bắt đầu tê cứng. Vai đau nhức, cô cúi đầu xoa nhẹ, rồi vô tình bắt gặp ánh mắt của mẹ chồng.
“Con mệt thì lên lầu nghỉ đi.” Shim Gyu-jin nói với vẻ dịu dàng.
“…”
Mọi ánh nhìn lập tức dồn về phía Hee-joo. Cuộc trò chuyện đã chuyển sang chủ đề bầu cử tổng thống, nhưng giờ đây cô lại trở thành tâm điểm. Bàn tay cô vô thức nắm lại vì căng thẳng, nhưng cô vẫn lắc đầu, ra hiệu rằng mình ổn.
“Đừng ép mình quá. Con vừa xuất viện, vẫn chưa hồi phục hoàn toàn…”
“Cô ta đâu cần ngồi đây.” Ai đó lầm bầm, lời nói sắc như gai nhọn.
Những tiếng xì xào vang lên:
“À, cô ta đấy à? Người chẳng bao giờ mở miệng nói chuyện…”
Cảm giác như một con vịt xấu xí giữa đàn thiên nga khiến Hee-joo nghèn nghẹn. Cô chậm rãi đứng dậy.
Những ánh mắt vẫn dõi theo, xoáy sâu vào từng bước chân cô rời đi.
Lúc Baek Sa-eon đứng chắn trước mặt, che chở cô khỏi mọi ánh nhìn, cô đã không cảm nhận được chuyện này. Nhưng bây giờ, khi chỉ có một mình, sự bảo vệ mạnh mẽ của anh lại hiện lên rõ mồn một.
Anh ấy thật sự quan tâm đến mình… đúng không?
Cánh cửa phòng lâu ngày không sử dụng phát ra tiếng kẽo kẹt khi bị đẩy ra, kéo Hee-joo ra khỏi suy nghĩ miên man.
Dù đây chỉ là căn phòng đã lâu Baek Sa-eon không ở, cô vẫn cảm thấy căng thẳng. Căn phòng lạnh lẽo, như thể chẳng hề chào đón.
Hee-joo đưa tay chạm nhẹ lên tường, cảm nhận sự lạnh lẽo của xi măng. Cô rụt rè tiếp tục bước về phía trước.
Đây là phòng của Baek Sa-eon đã ở từ nhỏ…
Những món đồ để lâu không dùng được phủ vải trắng nằm im lìm, tỏa ra bầu không khí u ám. Sau khi hai mươi tuổi anh đã rời khỏi nơi này và chưa bao giờ trở lại.
Hee-joo ngồi xuống giường, ngửi thấy mùi bụi bặm và cũ kỹ.
Ơ…?
Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
…Từ đây có thể nhìn thấy phòng mình?
Cô ghé thật sát cửa sổ kính để chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm.
Cô vô thức hít một hơi khi nhận ra tầm nhìn sang ngôi nhà bên cạnh rất rõ ràng. Chính xác hơn, là căn phòng nhỏ trên tầng hai nhà họ Hong.
Ở đó, ngay cạnh cửa sổ là bàn học của cô, nơi cô thường luyện tập ngôn ngữ ký hiệu suốt đêm.
Cảm giác hoài niệm trào dâng khi nhìn về căn phòng cũ.
Ngôn ngữ ký hiệu đối với cô không hề dễ dàng, đặc biệt khi luôn có ánh mắt nghiêm khắc của mẹ dõi theo, như thể giam cầm cả giọng nói của cô.
Dù vậy, khao khát được mẹ yêu thương vẫn khiến cô kiên trì luyện tập mỗi đêm.
Anh ấy có nhìn thấy mình lúc đó không?
Ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong đầu trước khi cánh cửa bất ngờ bật mở.
“Hong Hee-joo.”
“…!”
Anh không bật đèn, chỉ bước thẳng về phía cô, từng bước dứt khoát, không chút do dự. Trong bóng tối, đôi mắt anh lấp lánh sáng rực.
—
https://vymiu.com/khi-dien-thoai-do-chuong-edit-du-va-ro-rang/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích: