Khi điện thoại đổ chuông – Chương 48
Lần đầu tiên sau ba năm, kể từ ngày chị biến mất không một lời trước đám cưới, cô lại nhìn thấy gương mặt ấy. Đôi mắt hơi xếch, mái tóc dài buộc hờ hững, những đường nét xinh đẹp của quá khứ vẫn vẹn nguyên.
Lần đầu tiên sau ba năm, kể từ ngày chị biến mất không một lời trước đám cưới, cô lại nhìn thấy gương mặt ấy. Đôi mắt hơi xếch, mái tóc dài buộc hờ hững, những đường nét xinh đẹp của quá khứ vẫn vẹn nguyên.
Cô nhẹ nhàng liếm môi anh, thỉnh thoảng cắn nhẹ chúng. Khi lưỡi cô trượt qua hàm răng gọn gàng của anh và chạm vào phần mềm mại bên trong, anh đột ngột đẩy cô ra và đứng dậy.
Tay cô chạm vào làn da mềm mại, gợi lên một cảm giác kỳ lạ. “Mmm…” Cô không biết đó là khó chịu hay khoái cảm, nhưng cảm giác này chưa từng có trước đây.
“Mỗi lần tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng về dòng sông, tôi luôn nhìn thấy một cô bé tên Hee-joo bên đó, đôi tay không ngừng múa may.” Giọng anh đều đều, như đang hồi tưởng về một điều gì xa xăm.
Cậu bé Baek Sa-eon nắm chặt những đồ vật từ nghi thức bốc đồ, một chiếc điện thoại di động đời đầu, tay còn lại cầm một chiếc búa đồ chơi.
“À, liêm sỉ và lễ nghĩa sao?” Anh khẽ cười, gật đầu lãnh đạm. “Những thứ đó chỉ được mang ra khi muốn hưởng lợi từ người khác mà không cần đáp lại.”
— “Muốn chơi đùa trên giường của vợ tôi hôm nay không?”
Cơn giận tưởng chừng đã nguội lạnh lại lần nữa dâng trào như lớp trầm tích được khuấy lên trong Hee-joo.
“Quan tâm chồng là tốt, nhưng đừng đứng ra bênh vực đàn ông khác.” Anh nói, tay bất giác chạm vào má cô, ngay vị trí Han Joon đã chạm vào trước đó
“Mở miệng lớn hơn.”
Tiếng thở dồn dập và đứt quãng, ướt át mà gấp gáp, khiến Hee-joo cảm thấy nóng bừng.
“Tôi bảo, mở miệng lớn hơn. Để tôi có thể đẩy vào sâu hơn.”
“Từ giờ đừng gọi cho tôi nữa. Nếu em phớt lờ lời cảnh báo này và gọi lại, em sẽ hối hận. Nếu nghĩ mình chịu được, thì cứ thử đi.”
You cannot copy content of this page