Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 9
“Hong Hee-joo, bây giờ em thấy thế nào?”
“Thấy thế nào là sao?”
“Cảm giác khi kết hôn với anh lần thứ hai đấy.”
Hee-joo bật cười: “Sẽ không có lần thứ ba đâu.”
“Hong Hee-joo, bây giờ em thấy thế nào?”
“Thấy thế nào là sao?”
“Cảm giác khi kết hôn với anh lần thứ hai đấy.”
Hee-joo bật cười: “Sẽ không có lần thứ ba đâu.”
“…Trước đây.” Giọng anh trầm thấp, chậm rãi vang lên. “Em mặc váy trắng, lén lút uống soju trong vườn. Khi đó trông cũng hệt như thế này.”
“Anh đã muốn bắt em đi. Muốn có được em.”
Hee-joo không nói, bởi từ nhỏ, cô đã chứng kiến cảnh chị gái mình bị anh mắng thậm tệ. Cảm thấy chị thật đáng thương nên cô cũng chẳng có ý định kể ra.
Ánh mắt anh loé lên tia sắc bén đầy tham vọng, và Hee-joo nhận ra ngay—đây chính là người đàn ông mà cô từng biết. Một kẻ sinh ra để theo đuổi quyền lực.
Anh ta vẫn bộc lộ sự quan tâm dành cho Hee-joo. Ví dụ như thay vì kẻ một đường gạch đỏ lên lỗi sai trong bài tập—giống như anh ta vẫn làm với cô—thì lại vẽ một cái cán ô.
Vừa rồi, tôi thấy một người trên phố trông giống hệt Baek Sa-eon – cựu phát ngôn viên! Ngay trên đại lộ ấy! Ban đầu tôi không nhận ra vì anh ta đeo khẩu trang.
Giữa đêm khuya, đột ngột xông vào chỗ ở của một cặp vợ chồng vừa tái hợp sau thời gian dài xa cách, bọn họ cũng không khỏi có chút bối rối.
Hee-joo không chút do dự mà chìm vào khoảnh khắc hạnh phúc này, hoàn toàn trao trọn bản thân cho anh. Và thế là, một lần nữa, họ lại rơi vào những ngày tháng chẳng thể rời xa chiếc giường.
Đam mê cuồng nhiệt không kiềm chế gần như đẩy cô đến bờ vực điên loạn. Nhớ lại những tiếng rên không ngừng từ đêm qua, tai cô đỏ rực. Chân họ đan vào nhau cho đến khi họ nhìn thấy mặt trời mọc,
Đôi mắt vô định của Baek Sa-eon dừng lại trên khuôn mặt cô, như kẻ đang lạc trong một cơn mộng mị. Siết chặt vòng tay, Hee-joo gồng mình đạp nước, hướng về phía ánh sáng lờ mờ phía trên.
You cannot copy content of this page