CHƯƠNG 6
— “Kẻ thất bại ru rú trong nhà làm chuyện vô bổ.”
Giọng nói ấy sắc bén, lạnh lùng như một lưỡi dao, giống hệt sự khinh miệt mà anh thường bộc lộ.
— “Muốn xem ai bẩn thỉu hơn sao?”
“Nghe tôi nói hết đã…!”
— “Vậy thì gặp nhau ở tòa án đi. Tôi sẽ vạch trần anh trước công chúng.”
Cuộc gọi bị ngắt một cách lạnh lùng, như chính giọng điệu của Baek Sa-eon. Cảm giác bị sỉ nhục lan từ mu bàn tay nóng rát đến tận gương mặt.
“Gọi lại!”
“Hả? Gì cơ?”
“Tiếp tục gọi! Gọi đến khi nào anh ta nghe máy mới thôi!”
Hee-joo như một bộ xương bị vặn vẹo, cả người run rẩy.
“Chị… chị gái, nhưng mà…”
Điện thoại không gọi được nữa, tiếng tút tút chuyển sang hộp thư thoại.
“Số máy quý khách vừa gọi đang tắt máy. Xin để lại lời nhắn sau tiếng bíp. Cước phí sẽ được tính sau khi kết nối.”
Bíp.
Đồ khốn. Một kẻ đáng ghét không có chút tình người.
“Aaaaa, chị gái! Đằng trước…!”
Mọi âm thanh đột ngột biến mất.
“――!”
Ngay cả khi buông tay lái, trong đầu Hee-joo vẫn chỉ hiện lên ánh mắt khinh miệt của Baek Sa-eon.
Mọi thứ quay cuồng.
***
Cảnh tượng cũ chợt hiện lên trong đầu Hee-joo.
“Tại sao chỉ có mày là không sao…!”
Tiếng hét đầy giận dữ của mẹ như xé toạc tâm hồn cô bé chín tuổi ngày ấy.
Sau tai nạn, khi khó khăn lắm Hee-joo mới mở mắt, điều đầu tiên cô thấy là trần nhà trắng toát. Mùi thuốc sát trùng của bệnh viện nồng nặc len lỏi vào mũi, khiến cô khó chịu.
Cô cố gượng ngồi dậy, cửa phòng bệnh bất chợt bật mở. Kim Yeon-hee bước vào, dáng đi loạng choạng.
“Mẹ…”
Nhìn thấy mẹ, Hee-joo cảm thấy yên tâm hơn đôi chút. Nhưng khi cô đưa tay ra, phản ứng của mẹ như thể đang nhìn thấy điều gì kinh khủng.
“Tại sao chỉ có mày không sao…!”
Gương mặt mẹ tái nhợt, môi run rẩy. Với một cô bé mới chín tuổi, những lời này thật khó hiểu.
“Đáng lẽ… mày cũng nên bị thương…”
Một cảm giác lạnh lẽo lan dần trong lồng ngực, nhưng nước mắt lại chảy dài trên gương mặt mẹ. Đó là nỗi đau, sự phẫn uất, nhưng đáng sợ nhất vẫn là nỗi hoảng loạn hiện hữu rõ rệt.
Mẹ đang sợ cô.
Đứa con gái gần như không bị thương chút nào lại trở thành nỗi ám ảnh của bà.
“Mẹ… mẹ…”
Hee-joo cất tiếng gọi yếu ớt, cố gắng an ủi mẹ bằng cách nhào vào lòng bà, điều mà cô hiếm khi làm. Nhưng mẹ chỉ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy căm ghét, như thể cô không phải con gái mình.
“Làm sao đây… Phải làm sao bây giờ…?”
Kim Yeon-hee ôm mặt, lẩm bẩm, gào khóc trong tuyệt vọng.
Con gái ruột của Chủ tịch Hong, Hong In-ah, bị thanh sắt xuyên qua cửa sổ làm tổn thương tai. Bảo mẫu của cô bé đi cùng xe đã chết. Đó là đứa con gái duy nhất mà chủ tịch Hong có với người vợ cũ trước khi tái hôn với bà.
Còn, đứa con trai duy nhất, đứa con kỳ diệu mà bà sinh ra khi làm tình nhân của chủ tịch Hong cũng đã không còn.
Chiếc xe chở bọn trẻ bị va chạm với xe tải trên cầu Dongjak. Duy nhất chỉ có Hee-joo bình an vô sự.
“Nếu chủ tịch biết chuyện này…”
Kim Yeon-hee bật khóc, nỗi xấu hổ và dằn vặt hiện rõ trên gương mặt.
“Con gái ruột thì bị tàn tật, con trai cưng thì chết, chỉ có mình mày…! Nếu ông ấy biết chỉ có mày, một đứa không máu mủ ruột rà, lại không sao cả…”
Bà loạng choạng, như mất hết sức lực.
“Dù không nói ra, nhưng chắc chắn trong lòng ông ấy sẽ dần xa lánh mẹ. Làm sao mẹ không hiểu suy nghĩ của đàn ông? Mẹ đã cố gắng bao nhiêu mới có được ngày hôm nay…”
“Mẹ…”
“Nếu nhìn thấy mày, ông ấy sẽ tức giận. Rồi cuối cùng, mẹ cũng sẽ bị ông ấy ghét bỏ. Chắc chắn sẽ là như vậy.”
Kim Yeon-hee lẩm bẩm như đang tự nói với mình, nhưng ánh mắt lại hướng về Hee-joo. Bà cắn móng tay, đi qua đi lại trong phòng bệnh, dáng vẻ đầy cuồng loạn.
Cuối cùng, bà thô bạo nắm vai Hee-joo, giọng nói đầy kích động:
“Cứ nói là mày bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng vì vụ tai nạn.” Bà như đang đứng bên bờ vực thẳm.
“Mày không thể không sao được, không thể là người bình thường được!”
Bàn tay tái nhợt siết chặt vai Hee-joo, những lời bà nói như lưỡi dao cứa sâu vào tâm hồn non nớt.
“Đúng rồi… tốt nhất là không nói gì cả!”
“Mẹ… mẹ…”
“Tỉnh táo lại đi! Mày muốn quay về sống trong căn phòng tối tăm ở hộp đêm sao?”
Lời quát của mẹ như một cái roi giáng xuống, khiến Hee-joo câm lặng. Cô nhìn mẹ với đôi mắt đẫm lệ, miệng khẽ hé nhưng không thể phát ra tiếng.
“Từ giờ trở đi, mày không được nói một lời nào.”
“Ưm… mẹ…”
“Mày đã chịu cú sốc lớn, đầu óc bị ảnh hưởng. Tay chân thì lành lặn, nhưng đầu óc… có vấn đề.”
Bà đè chặt vai Hee-joo, ánh mắt sắc lạnh khiến cô run rẩy.
“Từ nay, mày không được nói gì nữa, Hong Hee-joo. Nhớ lần chúng ta xem vở kịch ‘Nàng tiên cá’ chứ? Từ bây giờ, mày phải như cô ấy, không nói một lời nào…”
“Mẹ… con sợ…”
“Sao mày không chịu nghe lời hả!”
Kim Yeon-hee bất ngờ đánh mạnh vào miệng Hee-joo.
“Chị mày đã không còn nghe được, em trai mày thì chết… Chỉ có mày…!”
Giọng nói sắc lạnh ấy như bóp nghẹt trái tim cô bé.
“Ngay cả chút tiếng nói nhỏ nhoi, mày cũng không bỏ được sao?”
Hee-joo muốn nói không, nhưng chỉ biết lắc đầu thật mạnh, rồi vội vàng lau nước mắt.
“Chỉ cần chủ tịch thương hại mày, mẹ con mình mới có thể sống yên ổn…”
Cô bé chẳng hiểu gì cả, chỉ biết gật đầu như cái máy.
Nhớ lại em trai luôn ê a tập nói, và người chị xinh đẹp lạnh lùng như công chúa, Hee-joo đã học được điều quan trọng nhất trong cuộc sống: ưu tiên sống còn.
“Đến khi nào ạ?”
Hee-joo mím môi, dùng khẩu hình không tiếng động hỏi.
“Còn nhớ vở kịch đó không, Hee-joo? Cho đến khi hóa thành bọt biển.”
Kim Yeon-hee mỉm cười đầy nước mắt, đôi môi mấy máy, trả lời cũng không phát ra âm thanh.
***
Rào Rào——
Tiếng mưa rơi dồn dập át đi mọi ký ức rời rạc. Thính giác là thứ đầu tiên khôi phục.
Khi đôi tai dần thông thoáng, cảm giác cũng ùa về, theo sau đó là mí mắt khẽ run rẩy.
Cô chớp mắt, ngơ ngác nhìn quanh. Đau đớn dường như tan biến.
Nước mưa len qua khung cửa sổ vỡ, tràn vào trong xe.
Đã xảy ra tai nạn…
Ý thức của cô dần tỉnh táo.
Chiếc xe mất lái, trượt dài trên mặt đường mưa, đâm vào hàng rào bảo hộ rồi lộn nhào xuống bờ sông. Thân xe bẹp dúm như một tờ giấy, chênh vênh bên mép nước. Bên trong hỗn độn, chỉ còn mỗi cô.
Tên bắt cóc chắc đã bỏ trốn.
Hee-joo bất động, thở hổn hển. Tất cả —— cảm xúc, tình cảnh, cuộc đời —— đều rối tung, khiến cô muốn buông xuôi.
Rốt cuộc mình đã sai ở đâu?
Cô giả vờ câm để nhận được lòng thương hại từ Chủ tịch, đồng thời khiến mối quan hệ với chị gái trở nên gần gũi hơn. Nhưng trong gia đình tưởng chừng gắn kết ấy, chỉ có cô luôn sống trong sợ hãi.
Cô từng nghĩ, im lặng sẽ giúp mọi chuyện ổn thỏa. Ảo tưởng đó đã giam cầm cô suốt bao năm.
Hee-joo dễ dàng chìm trong cảm giác bất lực, mơ hồ. Tất cả bắt nguồn từ bí mật lớn lao cô mang trong mình từ thuở nhỏ.
Dưới sức nặng ấy, cô không thể mở miệng. Việc lên tiếng còn đáng sợ hơn cả cái chết.
“Cảm… ơn…”
Radio trong xe bất chợt phát ra âm thanh rè rè, sau đó dần rõ hơn. Nếu đây là cái giá phải trả để cô lấy lại tiếng nói… Nếu đây là cái kết mà cô phải chấp nhận…
“… Nhà Xanh đã chính thức thông báo lúc 5 giờ 55 phút chiều nay rằng ‘Cuộc đàm phán đã thành công’. Lực lượng vũ trang của Argan đã đồng ý thả tự do cho tất cả con tin người Hàn Quốc…. Tiếp theo, phát ngôn viên Baek Sa-eon của Nhà Xanh…”
Đầu Hee-joo yếu ớt gục xuống bảng điều khiển trước mặt.
“Cảm ơn các gia đình con tin đã kiên nhẫn chịu đựng. Cảm ơn người dân và giới truyền thông đã tích cực hợp tác.”
Giọng nói trầm ấm vang lên, phá tan màn sương mờ trong ý thức cô. Mỗi từ như từng giọt mưa sắc nhọn, thấm qua từng lớp da thịt. Hee-joo không kìm được siết chặt nắm tay.
“Để đưa những con tin bị bắt cóc sớm được đoàn tụ với gia đình, chúng tôi sẽ áp dụng mọi biện pháp cần thiết.”
Ban đầu, giọng nói như ngọn cỏ lay động yếu ớt, và rồi dần lan rộng thành những tràng cười giễu cợt vang dội.
Khóe mắt Hee-joo ngân ngấn nước, cô ho khan.
Cuối cùng, cô hiểu điều mẹ mình từng nói:
“…Cho đến khi tất cả tan thành bọt biển.”
Chân cô mắc kẹt trong thân xe biến dạng, tê cứng như bị điện giật. Từ mắt cá chân đến đùi, tất cả như sắp tan thành bọt biển và biến mất.
Hy vọng vỡ vụn từng chút một. Cô cảm nhận rõ một thứ gì đó đang sụp đổ.
Bị dồn đến bước đường cùng, cô chợt nhận ra…
“Ngoài ra, chúng tôi xin gửi lời chia buồn sâu sắc tới gia đình của hai người đã hy sinh trong vụ bắt cóc này và cầu nguyện cho họ được an nghỉ.”
Hai mắt cô nhức nhối như lửa đốt.
Giọng nói kia đầy thành kính, lễ độ và chân thành, nhưng lòng cô chỉ thấy trống rỗng.
Dù thiện chí của anh ấy được xếp ngay ngắn, trật tự, thì mãi mãi cũng không bao giờ đến lượt của Hee-joo.
Cô nhìn chằm chằm qua ô cửa kính như đang đối diện với nhà tù cả đời mình. Quá khứ hay hiện tại, tình cảnh vẫn không hề thay đổi.
Hee-joo cắn chặt răng, gắng rút chân ra khỏi khung xe kẹp chặt. Cô nhặt lên một mảnh kim loại gần đó, bắt đầu đập vào cửa kính.
Tiếng rầm rầm vang vọng khắp không gian chật hẹp.
Gương mặt cô lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt hiện rõ sự kiên quyết.
Cô đang xây dựng một “ngôi nhà” mới cho chính mình. Không phải nhà chồng, cũng chẳng phải nhà mẹ đẻ —— mà là một nơi chỉ thuộc về cô.
Bọt biển tan biến.
—
https://vymiu.com/khi-dien-thoai-do-chuong-edit-du-va-ro-rang/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích: