Skip to content

Khi điện thoại đổ chuông – Chương 11

  • by
Khi điện thoại đổ chuông – Mở đầuKhi điện thoại đổ chuông – Chương 01Khi điện thoại đổ chuông – Chương 02Khi điện thoại đổ chuông – Chương 03Khi điện thoại đổ chuông – Chương 04Khi điện thoại đổ chuông – Chương 05Khi điện thoại đổ chuông – Chương 06Khi điện thoại đổ chuông – Chương 07Khi điện thoại đổ chuông – Chương 08Khi điện thoại đổ chuông – Chương 09Khi điện thoại đổ chuông – Chương 10Khi điện thoại đổ chuông – Chương 11Khi điện thoại đổ chuông – Chương 12Khi điện thoại đổ chuông – Chương 13Khi điện thoại đổ chuông – Chương 14Khi điện thoại đổ chuông – Chương 15Khi điện thoại đổ chuông – Chương 16Khi điện thoại đổ chuông – Chương 17Khi điện thoại đổ chuông – Chương 18Khi điện thoại đổ chuông – Chương 19Khi điện thoại đổ chuông – Chương 20Khi điện thoại đổ chuông – Chương 21Khi điện thoại đổ chuông – Chương 22Khi điện thoại đổ chuông – Chương 23Khi điện thoại đổ chuông – Chương 24Khi điện thoại đổ chuông – Chương 25Khi điện thoại đổ chuông – Chương 26Khi điện thoại đổ chuông – Chương 27Khi điện thoại đổ chuông – Chương 28Khi điện thoại đổ chuông – Chương 29Khi điện thoại đổ chuông – Chương 30Khi điện thoại đổ chuông – Chương 31Khi điện thoại đổ chuông – Chương 32Khi điện thoại đổ chuông – Chương 33Khi điện thoại đổ chuông – Chương 34Khi điện thoại đổ chuông – Chương 35Khi điện thoại đổ chuông – Chương 36Khi điện thoại đổ chuông – Chương 37Khi điện thoại đổ chuông – Chương 38Khi điện thoại đổ chuông – Chương 39Khi điện thoại đổ chuông – Chương 40Khi điện thoại đổ chuông – Chương 41Khi điện thoại đổ chuông – Chương 42Khi điện thoại đổ chuông – Chương 43Khi điện thoại đổ chuông – Chương 44Khi điện thoại đổ chuông – Chương 45Khi điện thoại đổ chuông – Chương 46Khi điện thoại đổ chuông – Chương 47Khi điện thoại đổ chuông – Chương 48Khi điện thoại đổ chuông – Chương 49Khi điện thoại đổ chuông – Chương 50Khi điện thoại đổ chuông – Chương 51Khi điện thoại đổ chuông – Chương 52Khi điện thoại đổ chuông – Chương 53Khi điện thoại đổ chuông – Chương 54Khi điện thoại đổ chuông – Chương 55Khi điện thoại đổ chuông – Chương 56Khi điện thoại đổ chuông – Chương 57Khi điện thoại đổ chuông – Chương 58Khi điện thoại đổ chuông – Chương 59Khi điện thoại đổ chuông – Chương 60Khi điện thoại đổ chuông – Chương 61Khi điện thoại đổ chuông – Chương 62Khi điện thoại đổ chuông – Chương 63Khi điện thoại đổ chuông – Chương 64Khi điện thoại đổ chuông – Chương 65Khi điện thoại đổ chuông – Chương 66Khi điện thoại đổ chuông – Chương 67Khi điện thoại đổ chuông – Chương 68Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 1Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 2Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 3Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 4Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 5Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 6Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 7Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 8Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 9Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 10

CHƯƠNG 11

Lần đầu tiên cô nhìn thấy Baek Sa-eon là khi vừa chuyển đến nhà Chủ tịch Hong.

“Phu nhân xuất thân là ca sĩ phòng trà, mang theo con gái riêng.”

Ngay từ ngày đầu tiên, những lời bàn tán đó đã lọt vào tai cô.

Người mẹ trước đây chỉ biết ném những món đồ trang điểm rẻ tiền vào mặt ba ruột cô, nay khi đối diện với Chủ tịch Hong thì hớn hở chạy chân trần ra đón, cười tươi như hoa.

Người chị xinh đẹp nhưng lạnh lùng như nàng công chúa thì lướt qua cô như thể cô không tồn tại.

Mẹ cô thà chăm chút gạt tàn thuốc của Chủ tịch Hong cả ngày, còn hơn để tâm đến bữa ăn của cô.

Hồi nhỏ, mỗi khi nhớ cha, cô thường lang thang trong khu nhà giàu rộng lớn mà chẳng biết làm gì.

“Cao quá…”

Những ngôi biệt thự trong khu này đều có tường cao ngất bao quanh, khiến cô có cảm giác như đang lạc giữa một mê cung. Khi lang thang trên những lối đi ngoằn nghèo giữa những căn nhà, cô thường tìm đến những góc nhỏ tối tăm để thu mình lại, gặm nhấm nỗi nhớ cha.

Ngày hôm ấy cũng là một ngày như mọi ngày.

“…!”

Nhưng trong góc quen thuộc đó, có một người đã đứng sẵn.

Đó là một thiếu niên, dáng người cao lớn, không giống trẻ con 9 tuổi, nhưng cũng không giống người trưởng thành.

Anh mặc đồng phục học sinh, gương mặt tái nhợt như ma.

Cơ thể gầy guộc với đôi vai nhô lên rõ rệt. Chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay nhẹ bay trong gió, làm lộ rõ thân hình mảnh khảnh đến mức gần như không còn chút thịt. Làn da trắng nhợt nhạt như thiếu ánh mặt trời.

Nhưng điều thu hút ánh nhìn nhất là sống mũi cao thanh tú và ánh mắt sắc bén, như thể ẩn chứa sự khó gần và nhạy cảm đến cực độ.

Cô đứng gần, lặng lẽ quan sát, cảm thấy thiếu niên thật khác biệt. Từ nhỏ, những người cô nhìn thấy trong hộp đêm của mẹ đều là người lớn.

Khuôn mặt anh vẫn còn nét non nớt, nhưng làn da trắng mịn không tì vết khiến cô không khỏi trầm trồ.

“Wow…”

Cô cố rướn cổ hết sức để nhìn anh. Và trong khoảnh khắc, ánh mắt hai người giao nhau.

“…!”

Từ đôi mắt lạnh lùng ấy nước mắt bất chợt trào ra. Thời gian như dừng lại trong khoảnh khắc ấy.

Nhận ra cô chỉ là một đứa bé, thiếu niên nhanh chóng cúi đầu, tựa lưng vào tường, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“Anh ơi… Anh sao thế?”

“….”

Thiếu niên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, đầy tơ máu nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt dữ dội ấy làm cô giật mình, bước lùi lại.

“Trời ạ…”

Nhưng ngay lập tức, một bàn tay lớn vươn ra.

“…!”

Bàn tay lớn ấy giống như định chộp lấy đầu cô, nhưng thay vào đó lại áp chặt lên mắt cô. Đầu ngón tay chạm tới thái dương, còn lòng bàn tay thì che kín mắt cô.

Hee-joo sợ đến mức suýt hét lên, nhưng tiếng nức nở của thiếu niên lại vang lên trước.

“Hức… hức…”

“…”

“Chết tiệt… Hức…”

Dù có thể dễ dàng vùng ra, dù có thể hét lớn, nhưng những tiếng khóc nghẹn ngào ấy khiến cô bất động. Cô không hiểu vì sao, nhưng không thể nhúc nhích.

Không nhìn thấy gì cả…

Cô cố gắng mở to mắt, nhưng bàn tay thiếu niên đã che khuất mọi thứ.

Mình muốn nhìn thấy mặt anh ấy…

Trong bầu không khí căng thẳng, thính giác của cô đột nhiên trở nên nhạy bén.

Âm thanh nức nở của anh như thấm vào tai cô, khiến từng dây thần kinh của cô căng lên, ngấu nghiến từng khoảnh khắc ấy.

“Là con gái của Kim Yeon-hee thì chắc chắn hát hay lắm nhỉ.”

Câu nói ấy đột nhiên vang lên trong trí nhớ của Hee-joo.

Mỗi lần khách nhìn thấy cô, họ đều buông lời như vậy trong lúc nhàn nhã ngậm tăm xỉa răng. Sau đó, họ lại tìm cách khơi chuyện, muốn cô hát một bài, nhưng lần nào cô cũng nhất quyết im lặng, không hé môi.

“Sóc con không chịu ị…”

“…”

“Không thích thạt dẻ, chỉ thích nho…”

“…”

“Nho ơi nho, quả nho xanh xanh…!”

Đột nhiên, tiếng khóc của thiếu niên ngừng lại.

“Bụng đau kêu ùng ục…”

“…”

“Lăn qua lăn lại… phốc phốc…”

“Em mấy tuổi rồi?” Giọng nói khàn đặc, chưa hoàn toàn qua giai đoạn vỡ giọng, bất ngờ cắt ngang tiếng hát ngây ngô của cô.

“Dạ… Chín tuổi.”

Thiếu niên không đáp, chỉ nhìn cô một lúc, rồi chậm rãi rút tay lại. Bàn tay ấy vừa rời khỏi mắt, ánh sáng tràn về, trả lại tầm nhìn của cô.

Trước mặt cô là một khuôn mặt lạnh lùng, không để lộ chút cảm xúc.

“Sau này, đừng hát nữa.”

***

Reng reng reng—!

Tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi.

“A…!”

Hee-joo giật mình tỉnh giấc, vô thức đưa tay lên xoa xoa tai.

Dù đã 20 năm trôi qua, ký ức về lần đầu gặp Baek Sa-eon vẫn khắc sâu trong tâm trí cô.

Trời ạ, mỗi lần tưởng đã quên thì lại thế này…

Khi ấy, bị ép phải nghe tiếng khóc nghẹn ngào, mắt bị bàn tay lạnh giá che kín. Có phải vì âm thanh quá mãnh liệt? Hay là do sự đột ngột và bất ngờ khiến cô hoảng sợ?

Ngày đó, cô chỉ biết đứng bất động, như bị thôi miên, nhìn bóng lưng cậu thiếu niên ấy khuất dần.

Sau này, cô lại gặp anh ở một buổi tiệc sân vườn.

“Anh ấy bảo sẽ chờ chị trưởng thành để cưới chị.”

Chị gái nhẹ nhàng kể lại như thế. Còn biểu cảm của cô lúc ấy thế nào, Hee-joo thực sự không nhớ nổi.

Lần gặp lại này, Baek Sa-eon không còn là thiếu niên gầy guộc trong góc tối nữa. Anh đã trở thành cháu trai thủ tướng, người thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Khí chất hoàn toàn khác biệt. Không còn lẩn khuất trong bóng tối, giờ đây anh đứng hiên ngang giữa khu vườn.

Dáng người chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng bộ vest vừa vặn khiến anh toát lên sự tự tin đầy khác biệt.

Hee-joo cố tìm lại bóng dáng thiếu niên cô từng thấy, nhưng khi anh đến gần, gương mặt lạnh lùng, chìa tay ra.

“Mười tuổi? Mười một tuổi?”

Kỳ lạ thật, rõ ràng anh không phải kẻ ngốc, sao lại không nhớ?

Anh lịch sự đứng yên, nhưng vẫn toát ra cảm giác đe dọa ngầm.

Khi cô đưa tay ra bắt, anh khẽ siết nhẹ. Hee-joo lập tức nhận ra, cái siết ấy không phải vô ý, mà là một lời cảnh cáo.

Những gì cô nhìn thấy trong góc tối ngày hôm đó đã trở thành điểm yếu của anh.

***

“Rốt cuộc, ai có thể nắm được điểm yếu của tiền bối chứ? Không biết sống chết mà dám uy hiếp, đúng là buồn cười!”

Mặc kệ trợ lý đang không ngừng oán thán, Baek Sa-eon bước nhanh qua hành lang Nhà Xanh.

Buổi sáng nay, anh vừa hoàn tất phần trả lời phỏng vấn đột xuất với báo chí để truyền đạt quan điểm của tổng thống về vụ bạo lực và bắt cóc gần đây. Giờ, anh phải vội vã đến dự cuộc họp quan trọng của Phòng Truyền thông.

Đồng nghiệp đi ngang qua đều chào hỏi. Anh chỉ khẽ gật đầu đáp lại, ánh mắt lạnh như băng, hỏi trợ lý:

“Tìm ra vị trí chưa?”

“À, tiền bối…”

“Video an ninh trên đường thì sao?”

“Đã kiểm tra tất cả, nhưng vẫn không tìm thấy…”

Baek Sa-eon khẽ nhíu mày.

“Được rồi, trả lời vậy đủ rồi.”

Trợ lý lúng túng, không tự chủ được mà biện minh:

“Phân tích viên nói, hình như có một kẻ khác đang tham gia. Hành động của hắn như muốn đùa giỡn với chúng ta.”

“…”

“Chưa đến mười phút, địa chỉ IP liên tục thay đổi. Cách làm này không giống một cá nhân, mà trông như một tổ chức. Hơn nữa, các đoạn video giám sát trong thời gian đó cũng đã bị xóa sạch. Đúng là đau đầu thật.”

“Một tổ chức…”

“Tiền bối, rốt cuộc hắn muốn gì?”

“2 tỷ.”

“Cái gì?”

Trợ lý há hốc miệng, không tin nổi vào tai mình.

“Đổi lấy cái gì ạ?”

“Hắn đe dọa sẽ tiết lộ đời tư của tôi.”

“Hả?”

Trợ lý kinh ngạc đến mức tròn mắt, ánh nhìn đầy sửng sốt như thể không tin vào tai mình.

“Đời tư cá nhân? Tiền bối, chẳng lẽ…”

Dù trong lòng biết điều này khó xảy ra, anh ta vẫn không khỏi nghi hoặc nhìn Baek Sa-eon.

Đời tư ư?

Baek Sa-eon, người sống theo lịch trình chặt chẽ từng phút từng giây, lại có đời tư đáng giá đến 2 tỷ won sao? Trợ lý Park Do Jae không sao hiểu nổi. Nếu nói về công việc của anh thì còn có lý, nhưng đời tư thì…

Baek Sa-eon đẩy cửa phòng họp, không ngoảnh lại, chỉ để lại một câu ngắn gọn: “Chuyện này để sau hãy nói.”

Trợ lý đứng yên tại chỗ, thở phào nhẹ nhõm khi áp lực nặng nề được giảm đi đôi phần.

“Đúng là người không ai đoán được…” Park Do Jae lẩm bẩm, trong lòng vừa ngưỡng mộ vừa cảm thấy khó hiểu.

Người ngoài có thể chế nhạo Baek Sa-eon là một “cái micro đẹp mã”, nhưng họ hoàn toàn không biết anh thực sự là ai. Không chỉ đơn thuần là một người phát ngôn quyền lực, Baek Sa-eon còn là nhân vật có sức ảnh hưởng lớn nhất trong Nhà Xanh.

Tổng thống đương nhiệm kín đáo và ít chia sẻ thông tin, nhưng mọi cuộc họp bí mật hay thảo luận quan trọng, dù lớn hay nhỏ, đều có sự góp mặt của Baek Sa-eon.

Anh không chỉ là một phần của cục diện quyền lực, mà còn là người hiểu rõ hơn bất kỳ ai về cách nó vận hành.

“Kẻ đe dọa đã tính sai rồi…” Park Do Jae lắc đầu, chặc lưỡi, “Bất kể hắn là ai, lần này hắn thật sự đã chọn sai đối thủ.”

***

Tại phòng Truyền thông của Nhà Xanh.

“Việc bố trí phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu không thể trì hoãn thêm được nữa.”

Câu nói này vang lên, phá tan không khí trầm mặc của cuộc họp. Ánh mắt sắc lạnh của Baek Sa-eon lướt qua người vừa lên tiếng.

Đây là chủ đề cuối cùng của buổi họp, với sự tham gia của các thư ký báo chí quốc tế, thư ký truyền thông quốc gia và thư ký ban tuyên truyền.

“Phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu…” Baek Sa-eon khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng lên một tia khó đoán.

“Quốc hội đã thông qua từ năm ngoái, nhưng Nhà Xanh vẫn trì hoãn. Ủy ban Nhân quyền Quốc gia cũng liên tục gửi công văn nhắc nhở. Nếu kéo dài sang nhiệm kỳ sau, không chỉ dư luận mà uy tín của tổng thống cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

Người phát biểu cẩn trọng quan sát phản ứng của các thư ký, cố gắng giải thích thêm.

“Bên cạnh nghị sĩ, bộ trưởng đều có phiên dịch viên, nhưng tại các cuộc họp báo của Nhà Xanh lại không có. Điều này thực sự không hợp lý chút nào.”

Baek Sa-eon vẫn giữ im lặng. Anh xoay xoay cây bút trong tay, đôi môi khẽ cong lên như đang nghiền ngẫm điều gì đó. Không ai trong phòng dám lên tiếng thêm, chờ đợi quyết định từ anh.

Bất ngờ, anh nhìn xuống điện thoại, rồi cất giọng trầm ổn:

“Được rồi.”

“Cái gì?”

“Bắt đầu tuyên truyền đi. Trước hết là tổ chức các buổi phỏng vấn.”

Lời nói của anh đơn giản nhưng mang theo một sự quả quyết không ai dám phản đối. Dường như trong đầu Baek Sa-eon đã có một kế hoạch mà không ai hiểu được.

Không khí trong phòng họp lặng đi, chỉ còn tiếng bút xoay nhịp nhàng trong tay anh. Những người có mặt không ai dám đặt thêm câu hỏi. Họ hiểu rõ, khi Baek Sa-eon đã đưa ra quyết định, thì đó chính là mệnh lệnh.

Và một khi anh đã muốn làm, mọi thứ sẽ phải được thực hiện đến nơi đến chốn.


Khi điện thoại đổ chuông – Mở đầuKhi điện thoại đổ chuông – Chương 01Khi điện thoại đổ chuông – Chương 02Khi điện thoại đổ chuông – Chương 03Khi điện thoại đổ chuông – Chương 04Khi điện thoại đổ chuông – Chương 05Khi điện thoại đổ chuông – Chương 06Khi điện thoại đổ chuông – Chương 07Khi điện thoại đổ chuông – Chương 08Khi điện thoại đổ chuông – Chương 09Khi điện thoại đổ chuông – Chương 10Khi điện thoại đổ chuông – Chương 11Khi điện thoại đổ chuông – Chương 12Khi điện thoại đổ chuông – Chương 13Khi điện thoại đổ chuông – Chương 14Khi điện thoại đổ chuông – Chương 15Khi điện thoại đổ chuông – Chương 16Khi điện thoại đổ chuông – Chương 17Khi điện thoại đổ chuông – Chương 18Khi điện thoại đổ chuông – Chương 19Khi điện thoại đổ chuông – Chương 20Khi điện thoại đổ chuông – Chương 21Khi điện thoại đổ chuông – Chương 22Khi điện thoại đổ chuông – Chương 23Khi điện thoại đổ chuông – Chương 24Khi điện thoại đổ chuông – Chương 25Khi điện thoại đổ chuông – Chương 26Khi điện thoại đổ chuông – Chương 27Khi điện thoại đổ chuông – Chương 28Khi điện thoại đổ chuông – Chương 29Khi điện thoại đổ chuông – Chương 30Khi điện thoại đổ chuông – Chương 31Khi điện thoại đổ chuông – Chương 32Khi điện thoại đổ chuông – Chương 33Khi điện thoại đổ chuông – Chương 34Khi điện thoại đổ chuông – Chương 35Khi điện thoại đổ chuông – Chương 36Khi điện thoại đổ chuông – Chương 37Khi điện thoại đổ chuông – Chương 38Khi điện thoại đổ chuông – Chương 39Khi điện thoại đổ chuông – Chương 40Khi điện thoại đổ chuông – Chương 41Khi điện thoại đổ chuông – Chương 42Khi điện thoại đổ chuông – Chương 43Khi điện thoại đổ chuông – Chương 44Khi điện thoại đổ chuông – Chương 45Khi điện thoại đổ chuông – Chương 46Khi điện thoại đổ chuông – Chương 47Khi điện thoại đổ chuông – Chương 48Khi điện thoại đổ chuông – Chương 49Khi điện thoại đổ chuông – Chương 50Khi điện thoại đổ chuông – Chương 51Khi điện thoại đổ chuông – Chương 52Khi điện thoại đổ chuông – Chương 53Khi điện thoại đổ chuông – Chương 54Khi điện thoại đổ chuông – Chương 55Khi điện thoại đổ chuông – Chương 56Khi điện thoại đổ chuông – Chương 57Khi điện thoại đổ chuông – Chương 58Khi điện thoại đổ chuông – Chương 59Khi điện thoại đổ chuông – Chương 60Khi điện thoại đổ chuông – Chương 61Khi điện thoại đổ chuông – Chương 62Khi điện thoại đổ chuông – Chương 63Khi điện thoại đổ chuông – Chương 64Khi điện thoại đổ chuông – Chương 65Khi điện thoại đổ chuông – Chương 66Khi điện thoại đổ chuông – Chương 67Khi điện thoại đổ chuông – Chương 68Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 1Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 2Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 3Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 4Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 5Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 6Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 7Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 8Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 9Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 10

Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Bạn viết gì đi...x