CHƯƠNG 15
『 “Anh nghĩ tôi chỉ biết ru rú trong nhà thôi sao? Tôi sẽ giết anh, giết anh! Tôi thề đấy, tôi thực sự sẽ giết anh!” 』
“Khụ khụ!”
Hee-joo bị sặc và ho khan dữ dội. Tóc gáy cô dựng đứng, hai mắt mở to, toàn thân cứng đờ. Giọng nói này… quen thuộc đến rợn người.
『 “Đồ khốn! Tôi sẽ không tha cho anh! Tuyệt đối không! Tôi sẽ rạch mặt anh, đổ nước bẩn lên người anh, chặt anh thành tám khúc, rồi rải tro của anh lên… Tôi sẽ khiến anh biến mất không dấu vết!” 』
Cái… Cái gì thế này?!
Đây là… giọng nói đã bị biến âm của mình mà!
Sắc mặt Hee-joo trở nên trắng bệch, máu như rút cạn khỏi cơ thể. Mặc dù có vài câu là của tên bắt cóc, nhưng phần lớn vẫn là lời cô từng nói, bị khéo léo cắt ghép thành giọng một “kẻ uy hiếp” hoàn toàn mới.
Miệng cô há hốc, không tài nào khép lại.
『 “—Nếu không muốn chiếc xe của anh biến thành đống sắt vụn, thì dùng 2 tỷ won để giải quyết. Thấy tôi tốt bụng chưa?” 』
“……”
『 “—Ngày mai, tôi sẽ không chút do dự mà giết anh. Chuẩn bị sẵn sàng đi!” 』
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Ai là người đứng sau bản cắt ghép này?!
Hee-joo lảo đảo đứng lên, một hạt cơm vẫn còn dính ở khóe miệng. Cô bước đến gần màn hình TV, đầu óc trống rỗng, đôi tay run rẩy không ngừng.
Đột nhiên, bản năng mách bảo cô quay đầu lại.
Rầm —!
Cánh cửa bị đẩy mạnh, đập vào tường.
Một người đàn ông lấm lem xuất hiện. Mùi khói cháy nồng nặc xộc vào mũi Hee-joo.
Mái tóc vốn gọn gàng của anh giờ rối tung, lòa xòa trước trán. Áo sơ mi trắng dính đầy vệt đen ám khói, áo khoác và cà vạt thì không thấy đâu.
“……”
Một dự cảm chẳng lành lập tức bao trùm lấy Hee-joo. Cô cố gắng gạt bỏ suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu. Không thể nào…
Ánh mắt hai người giao nhau, không cách nào trốn tránh.
“Tôi muốn xem đùi em.”
“……!”
Hee-joo trợn mắt nhìn anh, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Có phải… cô vừa nghe nhầm không?
“Để tôi cởi hay em tự cởi?”
Ánh mắt Baek Sa-eon trần trụi lướt xuống phần dưới cơ thể cô, không hề che giấu.
Quả nhiên, cô không nghe nhầm.
Khoan đã, đùi? Tại sao lại là đùi vào lúc này…?
Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô, anh thản nhiên giải thích:
“Văn phòng của tôi bị phóng hỏa.”
Giọng anh khàn khàn, trầm thấp, ánh mắt sâu thẳm, xen lẫn vẻ lười biếng. Anh cúi người xuống, chăm chú nhìn cô.
“Chính là hắn.”
“……”
Baek Sa-eon khẽ hất cằm, chỉ vào màn hình TV.
Không… không thể nào!
Mặc dù giọng trong bản ghi âm là của cô, lời đe dọa cũng từ miệng cô nói ra, nhưng cô không phải kẻ phóng hỏa! Tuyệt đối không phải!
“Chỉ định chọc tức hắn một chút, thế mà hắn lại ra tay —”
Baek Sa-eon lạnh lùng vén những lọn tóc che mắt, nói một cách thản nhiên.
“Thật thú vị. Chỉ cần chỉnh sửa lại một chút.”
Ánh mắt anh lóe lên tia sáng kỳ lạ, khóe môi nhếch thành một nụ cười. Nhưng nụ cười đó không ấm áp mà méo mó, lạnh lùng như đeo một chiếc mặt nạ.
Hóa ra… là anh!
Khoảnh khắc ấy, như có tia sét đánh thẳng vào tâm trí Hee-joo.
Là anh đã chỉnh sửa bản ghi âm đó!
Cô bàng hoàng nhận ra tất cả những điều này là kế hoạch của Baek Sa-eon, một nước cờ được anh dựng nên để đối phó với kẻ uy hiếp.
Anh đứng đó, trông như một kẻ xảo quyệt, bình tĩnh khiêu chiến.
Tại sao… tại sao mọi chuyện lại trở nên rắc rối đến thế này?
Hee-joo cố gắng kìm nén cảm giác muốn ngất xỉu. Giọng nói biến âm của cô giờ đã phát sóng khắp cả nước.
“Vậy nên, tôi cần phải xác nhận. Hiện tại, em chính là manh mối duy nhất.”
Ánh mắt anh lạnh lẽo nhưng lại bùng cháy đầy mãnh liệt.
“Hong Hee-joo, lại đây.”
Vài Hee-joo khẽ run lên khi nghe giọng nói của anh.
Dù vậy, cô vẫn không dám tin anh thực sự sẽ…
“Đưa đùi qua đây.”
Ý định của anh đã rõ ràng đến mức không cần lời giải thích.
Với anh, chuyện vợ chồng chẳng khác gì một phần công việc. Sự thờ ơ đó khiến Hee-joo cảm thấy xấu hổ không thôi.
Cô từ từ lùi lại, nhưng lông mày Baek Sa-eon chỉ khẽ nhướn lên.
“Nếu hắn ta tìm được văn phòng của tôi, thì căn nhà này cũng không còn an toàn nữa.”
“…….”
“Vậy nên, hãy hợp tác. Tôi cần biết hắn đã tìm ra được gì, và bằng cách nào.”
Anh bước đến, bế bổng Hee-joo lên mà không để cô kịp phản kháng.
“Ah…!”
Cô vùng vẫy dữ dội, nhưng anh chỉ lạnh lùng liếc cô, thấp giọng ra lệnh:
“Ngoan ngoãn nghe lời, mới là cô bé ngoan.”
Cái gì cơ……!
Cổ Hee-joo đỏ ửng vì xấu hổ.
Baek Sa-eon bước qua hành lang, sải những bước dài, đưa cô vào phòng ngủ của anh.
Dù sống chung dưới một mái nhà suốt ba năm, nhưng cô chưa từng đặt chân vào nơi này.
Không xâm phạm lãnh địa của nhau – đó là quy tắc ngầm quan trọng với cặp vợ chồng hờ này, ngang bằng với sự im lặng.
Baek Sa-eon ném Hee-joo lên giường như một món đồ vô tri.
“Tôi cần kiểm tra tận mắt.”
Bóng anh đổ xuống, bao phủ lấy cô.
Khi mùi thuốc khử trùng phảng phất xộc vào mũi, cô cảm thấy lưng quần mình bị siết lấy.
Đợi đã… đợi đã…!
Cô túm chặt tay anh, đôi mắt lóe lên tia chống cự.
Anh khẽ tặc lưỡi, rồi cầm lấy chùm chìa khóa trên tủ đầu giường, mở con dao nhỏ gắn trên móc khóa và cắt thẳng vào quần của Hee-joo, cắt thẳng vào quần của cô.
“Cái gì……!”
Lớp vải trên đùi phải của Hee-joo bị xé rách, để lộ làn da trắng nõn.
Baek Sa-eon đặt tay lên đùi cô, đẩy vạt vải sang một bên, chăm chú nhìn.
Gương mặt lạnh lùng của anh khiến Hee-joo cảm thấy mình giống như một mẫu vật bị nghiên cứu.
Dù vậy, trái tim cô vẫn không thể kiềm chế mà đập nhanh hơn, nơi nào đó trong cơ thể lại đau nhói, nhạy cảm đến mức ngón chân cô co rút.
Ngón tay cái của anh ấn mạnh vào một điểm trên đùi, rồi khẽ thốt lên:
“Thật sự có nốt ruồi…”
Hơi thở anh nóng rực phả lên làn da cô.
“……Thật sự có.” Baek Sa-eon nhíu mày, lẩm bẩm.
Ánh mắt anh không thể rời khỏi đùi Hee-joo.
Anh tỉ mỉ đối chiếu với bức ảnh. Ba nốt ruồi son đỏ thắm.
Rất đặc biệt.
Giống hệt như trên ảnh.
Anh chau mày, khuôn mặt lạnh lẽo thoáng qua một tia bực bội:
“Tôi không nghĩ điều này là thật…”
“…….”
“Hong Hee-joo, tôi nên hiểu chuyện này thế nào đây?”
Cố ghìm lại nụ cười, Hee-joo đáp trả trong thầm lặng:
Cứ hoang mang đi, rồi sau đó chán ghét em nhiều vào!
Nếu anh không thể quản lý nổi vợ mình, thì đừng mơ chạm tay tới sự nghiệp chính trị!
“Rốt cuộc, bức ảnh đó được chụp khi nào… Không, thôi vậy. Quên đi.”
Baek Sa-eon vuốt mặt, thở hắt ra như muốn xua đi mớ suy nghĩ rối bời.
“Đưa điện thoại đây.”
“……!”
Câu nói đột ngột làm Hee-joo cứng đờ, ánh mắt bối rối không chớp lấy một lần.
Baek Sa-eon tiến thêm một bước, khoảng cách giữa hai người trở nên chật hẹp hơn bao giờ hết.
“Tôi cần kiểm tra xem điện thoại có bị hack không. Kiểm tra xong sẽ trả lại.”
“……”
“Đưa đây.”
Phản ứng bình tĩnh của anh khiến Hee-joo hơi thất vọng.
Khác với những gì cô lo lắng, Baek Sa-eon không hề hỏi gì về bức ảnh gợi cảm đó. Trọng tâm của anh hoàn toàn không phải ở nội dung bức ảnh, mà là cách nó bị rò rỉ.
……Đã nhìn thấy cả dây nịt tất rồi mà anh vẫn có vẻ mặt phẳng lặng như vậy.
Làm anh dao động và hoang mang, sao mà khó đến thế…
Ah…!
Đúng lúc ấy, bàn tay anh bất ngờ bóp mạnh lên bắp đùi mềm mại của cô. Lực đủ mạnh để khiến Hee-joo rít khẽ vì đau. Rồi anh đột ngột đứng bật dậy quay người đi, nhanh như cắt.
Baek Sa-eon hơi cúi đầu, từng nhịp thở phập phồng không đều.
Hee-joo ngây người nhìn dấu tay đỏ ửng trên đùi mình.
Rát bỏng, tê dại.
Rào rào—.
Baek Sa-eon bước thẳng vào phòng tắm, để dòng nước cuốn trôi lớp bụi khói bám đầy trên người.
“Tôi tuyệt đối không tha cho anh. Đừng có mà hối hận!”
“Anh xong đời rồi!”
Ngay khi câu nói ấy vang lên trong đầu, Baek Sa-eon nhìn thấy ngọn lửa đỏ rực bùng cháy.
Không phải ở Nhà Xanh, mà tại chính văn phòng riêng của anh.
Không rõ bằng cách nào, kẻ uy hiếp đã tìm được đến anh, thậm chí còn đánh thẳng vào điểm yếu nhất.
Baek Sa-eon nhớ lại gã đàn ông trong chiếc áo khoác đen và mũ bóng chày. Biết rõ có camera giám sát trên trần nhà, nhưng gã cố tình nâng vành mũ, nhìn thẳng vào ống kính.
Dù khẩu trang che kín gần hết khuôn mặt, ánh mắt ngông nghênh và ranh mãnh kia lại không thể giấu đi sự ngỗ ngược của một kẻ trẻ tuổi. Hắn còn lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, như thể thách thức.
Baek Sa-eon nghiến răng, bả vai bị bỏng đau nhói mỗi lần cơn tức giận dâng trào. Anh thô bạo rửa mặt, cố gắng tẩy sạch mùi khói ám trên người.
Bao lâu rồi anh mới lại bị chơi một vố đau thế này mà không thể phản kháng?
Miệng anh nhếch lên, tạo thành một nụ cười đầy nguy hiểm.
Đã nhận bao nhiêu thì nhất định sẽ trả lại gấp bội.
***
Sau khi điều trị oxy cao áp, Baek Sa-eon tỉnh dậy và lập tức đến văn phòng số ba. Anh nhanh chóng cho chỉnh sửa và phát tán đoạn băng ghi âm của kẻ uy hiếp. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng một tiếng đồng hồ.
Thao túng truyền thông và dư luận vốn là sở trường của anh.
Không quay lại bệnh viện, anh về thẳng nhà, chỉ vì một lý do duy nhất.
Cắn chặt răng, anh tùy ý quấn một chiếc khăn tắm quanh phần dưới cơ thể.
Vốn dĩ không hề muốn kéo cô ấy vào chuyện này.
Ánh mắt Baek Sa-eon trở nên tối tăm.
—
https://vymiu.com/khi-dien-thoai-do-chuong-edit-du-va-ro-rang/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích:
Sơ Huân tâm ý – Tuyết Lạc Thính Phong – Review & nghe audio
Bạch Phú Mỹ những năm 70 – Review & nghe audio
Một màu xuân (Trầm Tiêu Chi)
“Người sống cả đời nên không thẹn với lòng, nên tận hưởng lạc thú trước…