CHƯƠNG 18
“Các anh có thể đi được rồi.”
“À… được thôi…”
Viên cảnh sát gãi đầu lúng túng trước khi quay lại xe tuần tra. Dù họ đã rời đi, Baek Sa-eon vẫn đứng chắn trước mặt Hee-joo, che cô khỏi tầm mắt người khác.
Làm sao anh ấy có thể tìm thấy mình ở đây…?
Hee-joo ngước nhìn anh, đầu óc rối tung.
“Em đang thắc mắc làm sao tôi tìm ra em, đúng không?”
“…!”
“Tôi đã sắp xếp một vệ sĩ cho em. Các y tá ở viện dưỡng lão cũng có số của tôi.”
Baek Sa-eon nói như thể đó là lẽ đương nhiên. Anh khẽ kéo lỏng cà vạt, động tác dứt khoát nhưng không giấu nổi vẻ khó chịu.
Anh ấy biết viện dưỡng lão này sao? Còn có cả vệ sĩ…?
Cô chưa từng được thông báo về chuyện này.
“Tôi đã để lại thông tin liên lạc, bảo họ liên lạc ngay với tôi khi ba em gặp nguy hiểm.”
“…!”
Lời nói của anh khiến cô cảm thấy như bị đánh trúng vào tim. Không phải Chủ tịch Hong… Là anh ấy, chính anh ấy đã biết cô thường xuyên đến đây. Nhưng từ bao giờ?
Hee-joo chớp mắt, đầu óc quay cuồng với hàng loạt câu hỏi.
“Hãy chuyển ba đến một viện dưỡng lão khác đi, phòng khi có chuyện bất ngờ xảy ra.”
“…”
“Tôi có thể đoán được ai đứng sau chuyện này.”
Hàm anh siết chặt, gương mặt cứng lại.
“Bọn chúng dám gây sự đến cả nơi này.”
Giọng anh trầm, lạnh lẽo, không chút hơi ấm, như bị đóng băng bởi cơn giận. Nhưng trong mắt Hee-joo, dáng vẻ ấy lại như đang tức giận thay cho cô.
Cô cắn môi, cố kìm nén cảm xúc dâng trào. Dù lý do họ giận dữ không giống nhau, nhưng họ lại cùng chia sẻ một cảm xúc, tại cùng một thời điểm, ở cùng một nơi.
Dù có thể chỉ là ảo tưởng, nhưng người chồng xa cách, lạnh lùng này dường như đang đồng cảm với nỗi đau của cô.
“Hãy về nhà thôi.”
“…”
“Em không cần lo lắng, tôi sẽ lo chuyện của ba.”
Lời nói của anh như thắp lên thứ cảm xúc mà cô không cách nào kìm nén được. Nước mắt trào ra ngay tức khắc.
Anh đã gọi “ba” một cách tự nhiên, lại còn theo cô đến tận đây…
Hee-joo không dám hỏi. Cô chỉ nắm chặt lấy ống tay áo anh.
Baek Sa-eon liếc xuống bàn tay cô. Điếu thuốc chưa châm ngậm hờ trên môi, khuôn mặt anh vẫn không chút biểu cảm. Anh nhấn nhẹ điếu thuốc giữa răng như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Xin lỗi, tôi không giỏi đoán suy nghĩ người khác.”
“…”
“Nhưng tôi biết một điều.”
Anh dùng tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình.
“Nếu không phải tôi đến, mà là người khác…”
“…!”
Anh nhấn nhẹ, khiến đôi môi cô khẽ nhô ra, căng lên đầy quyến rũ. Ánh mắt anh lướt chậm lên đó, đầy ý tứ.
“Em vẫn sẽ mang biểu cảm đáng thương này.”
Anh quay lưng, bước đi được vài bước thì khựng lại khi nghe thấy tiếng khóc nấc nghẹn phía sau.
“Hu… hu…”
Tiếng khóc bật ra, phá vỡ sự im lặng.
“…!”
Ánh mắt sắc bén của anh dừng lại. Biểu cảm trên gương mặt anh phức tạp, không rõ là bất ngờ hay khó chịu. Nhưng sự vô cảm ấy chỉ càng khiến Hee-joo cảm thấy tủi thân hơn.
“Hức… hức…”
Baek Sa-eon giơ tay ra như định làm gì đó, rồi lại rụt về, như thể anh vừa nhìn thấy một điều gì lạ lùng. Anh đứng yên, không nhúc nhích, như thời gian ngừng trôi.
“Em khóc thành tiếng sao?” Anh nhíu mày, giọng vẫn lạnh lùng. “Hong Hee-joo, em thật sự khóc thành tiếng.”
Giọng anh trầm, không rõ là đang tường thuật hay mỉa mai. Nhưng dù thế nào, đây rõ ràng không phải cách dỗ dành một người vợ đang khóc.
Người đàn ông này, không thể nghi ngờ, chẳng có chút kinh nghiệm nào trong việc an ủi phụ nữ.
“Hu… hu…”
Baek Sa-eon hơi cúi người, chống tay lên đầu gối, nhìn cô bằng ánh mắt lãnh đạm. Đôi mắt anh lặng lẽ dừng lại trên gương mặt đẫm nước của cô, như đang cân nhắc điều gì.
“Tôi không thể để em đứng đây khóc mãi thế này.”
“Một cô nhóc dễ khóc như em, trước đây sao chẳng bao giờ khóc…”
Anh bỏ lửng câu nói, ánh nhìn phức tạp thoáng lướt qua đôi mắt sâu thẳm.
Hee-joo như sực tỉnh, vội đưa tay che miệng lại, sợ rằng âm thanh nức nở của mình sẽ làm anh khó chịu.
Baek Sa-eon nhếch môi, buông một tiếng “hừ” khẽ, rồi bất chợt kéo tay cô xuống. Hàng chân mày rậm hơi nhíu lại, ánh mắt sắc bén thoáng nét giễu cợt.
“Vừa mới lên tiếng được một chút, đã định im lặng rồi sao?”
Anh hơi nghiêng đầu, nheo mắt lại, để lộ một nụ cười nhạt. Lần đầu tiên, cô thấy đôi mắt anh cong lên đồng điệu với khóe môi, tạo nên một biểu cảm khó đoán.
Hee-joo ngẩng đầu nhìn anh, nhưng chẳng mấy chốc, khuôn mặt anh lại trở về vẻ lạnh lùng thường thấy. Baek Sa-eon giơ tay, nhẹ nhàng sờ lên gáy cô như để kiểm tra điều gì.
“Những giọt nước mắt còn lại, để dành lên xe rồi hãy khóc tiếp.”
“Ư…!”
“Tôi không biết hát để dỗ đâu, nên tốt nhất em đừng mong chờ điều đó.”
Nói rồi, anh kéo cô về phía chiếc xe, ép cô ngồi vào ghế sau. Không khí trong xe yên tĩnh đến mức tiếng thút thít của cô như vọng lại, làm lấp đầy sự tĩnh lặng.
Baek Sa-eon im lặng suốt chặng đường, ánh mắt chỉ tập trung vào chiếc máy tính bảng trên tay. Anh liên tục lật qua lật lại như thể đang giải quyết một công việc khẩn cấp nào đó.
Hee-joo rụt rè liếc nhìn anh, rồi lại nhanh chóng quay đi, cúi gằm mặt xuống. Tiếng nấc nhỏ dần, nhưng cô không thể che giấu đôi mắt sưng húp và chiếc mũi đỏ của mình.
Có lúc, Baek Sa-eon bất giác nhếch môi cười nhẹ, nhưng cô không nhận ra.
Tại sao… ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh ấy, mình lại bật khóc?
Hee-joo siết chặt tay, trong lòng ngập tràn sự rối bời. Cô không ngừng tự trách bản thân, không hiểu vì sao mình lại yếu đuối trước mặt anh.
Cô đưa mắt nhìn anh lần nữa, dáng vẻ anh vẫn lạnh lùng như một bức tượng. Nhưng kỳ lạ thay, chính sự xa cách ấy lại mang đến cho cô chút cảm giác an toàn.
Nghĩ lại, đây là lần đầu tiên chúng ta ngồi chung xe…
Dòng suy nghĩ của cô bị cắt ngang khi giọng anh vang lên, vẫn lạnh lùng như thường lệ:
“Hong Hee-joo, cứ căng thẳng như thế là lại muốn nôn sao?”
“…!”
“Đây không phải xe chở phạm nhân. Thả lỏng ra.”
Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi chiếc máy tính bảng, nhưng lời nói lại nhắm thẳng vào cô một cách chuẩn xác. Hee-joo đỏ bừng mặt, như thể anh vừa bóc trần mọi suy nghĩ của cô.
Cô co người lại như một con nhím thu mình, nhưng cơ thể căng cứng cả ngày dài giờ dần thả lỏng khi tựa vào lớp da mềm mại của ghế.
Chiếc xe dừng lại trước một khách sạn sang trọng. Nhìn thấy logo quen thuộc, tim Hee-joo bỗng đập thình thịch.
Hôm nay là ngày đó… Ngày ăn tối định kỳ với bố mẹ chồng!
Thái dương cô bắt đầu giật từng hồi khi nghĩ đến điều này.
“Hãy nghỉ ngơi một chút trước khi ăn tối.”
“…!”
Nghỉ ngơi ở khách sạn sao?!
Hee-joo sững người, mặt tái mét. Baek Sa-eon nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt tập trung như chờ đợi phản ứng.
“Với bộ dạng này của em, không thể đi đâu được. Lên phòng nghỉ ngơi, truyền dịch cho khỏe.”
“…”
“Nhân tiện, nhớ hỉ mũi luôn nhé.”
Anh gập máy tính bảng lại, rồi mở cửa xe. Hee-joo vội bước theo, nhưng không tránh khỏi cảm giác những ánh mắt xung quanh đang đổ dồn về mình.
Đi sau lưng người đàn ông luôn là tâm điểm chú ý, cô không khỏi cảm thấy nhỏ bé. Mọi người biết Baek Sa-eon đã kết hôn, nhưng chẳng ai biết gì về người vợ của anh.
Sống dưới danh phận này, mình mãi mãi sẽ là đối tượng bị săm soi…
Đột nhiên, giọng anh lạnh lùng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô:
“Em muốn để người ta đồn rằng em ngoại tình sao?”
“…!”
Thấy cô run rẩy, anh liếc nhìn cô, vẻ mặt không đổi:
“Đừng căng thẳng thế! Phá hỏng không khí lắm.”
“Sớm muộn gì, người ta cũng sẽ biết tôi là chồng em.”
Không đời nào! Trước khi điều đó xảy ra, mình nhất định phải ly hôn.
“Quen dần đi.”
Câu nói hờ hững của anh khiến Hee-joo càng thêm tái nhợt. Những lời đe dọa trong quá khứ, bức ảnh khêu gợi với dây nịt tất… lẽ nào anh không hề bận tâm?
Hay tất cả những cuộc gọi đó chẳng hề hiệu quả?
Trong lòng cô dấy lên một nỗi bất an không tên. Khi đến tầng cao nhất của khách sạn, cô lập tức lao vào phòng tắm.
Đứng trước gương, nhìn vào đôi mắt sưng đỏ và đôi môi run rẩy của chính mình, cô chỉ muốn tự trách bản thân.
Chỉ có mình mới cứu được chính mình.
Hee-joo hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh. Cô phải hoàn thành yêu cầu của tên bắt cóc, ly hôn, và sau đó…
Chạy trốn mãi mãi.
Với quyết tâm ấy, cô bước ra ngoài. Nhưng ngay lập tức, cô va phải Baek Sa-eon, người đang nhàn nhã đứng dựa vào tường.
—
https://vymiu.com/khi-dien-thoai-do-chuong-edit-du-va-ro-rang/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích: