CHƯƠNG 22
“Hãy đàm phán đàng hoàng đi! Đừng làm như vậy, nói chuyện nghiêm túc một chút được không?”
— “Đàm phán? Đàm phán cái gì?”
“Bình tĩnh lại đi…”
— “Người cần bình tĩnh ở đây là anh đấy, đồ điên.”
“Đây là hiểu lầm! Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu!”
Hee-joo cao giọng, gần như không thể kiểm soát.
Sai lầm bắt đầu từ đâu? Chỉ là một bức ảnh dây nịt tất, làm thế nào mà nó lại trở thành bằng chứng ngoại tình?
Cô đưa tay lên xoa mặt, nén cảm giác bất lực.
Dù có kích thích trí tưởng tượng đến đâu, chẳng lẽ điều đó đồng nghĩa với việc cô là nhân tình của ai sao?
Sao anh không nghĩ đây chỉ là bức ảnh của một tay paparazzi, một người trong hộp đêm, hoặc một kẻ uy hiếp? Bức ảnh bị rò rỉ từ một bữa tiệc… Còn rất nhiều khả năng khác mà! Đặc biệt là với một người như Baek Sa-eon, kẻ đầy rẫy kẻ thù.
Nhưng tại sao, trong vô vàn giả thuyết, anh lại chọn nghĩ đến ngoại tình?
Từ khi ngừng giao tiếp thường xuyên, Hee-joo gần như đánh mất khả năng xử lý những tình huống nhạy cảm. Cô không nhận ra rằng đôi khi, chỉ cần thay đổi cách nói chuyện một chút cũng đủ xoay chuyển tình thế.
Tất cả những gì cô làm được là lặp lại lời người khác, tự trói mình vào sự bất lực. Đây chính là điểm yếu chí mạng của cô. Hee-joo thất thần.
— “406, anh có đang nghe không?”
Hee-joo nhìn đồng hồ đếm ngược, ánh mắt trống rỗng.
Cô biết, mọi chuyện đang trượt khỏi tầm kiểm soát. Cô cần một lối thoát. Cô không thể để lời uy hiếp của mình biến thành một màn dây dưa tình cảm. Nếu muốn uy hiếp, cô phải ra đòn chí mạng.
Ánh mắt cô dần sáng lên với sự quyết tâm.
“Anh chưa từng nghĩ tôi làm vậy là vì Hong In-ah sao?”
Baek Sa-eon lập tức im bặt.
“Đẩy Hong Hee-joo ra khỏi cuộc đời anh là vì In-ah cần một chỗ đứng. Không có Hong Hee-joo… mọi thứ sẽ trở lại quỹ đạo vốn có.”
Mỗi lời cô thốt ra như một lưỡi dao cứa vào lòng mình, khiến hơi thở trở nên dồn dập.
“Tôi đã nói ngay từ đầu, từ bỏ Hong Hee-joo và đưa vị hôn thê của anh trở lại. Anh không hiểu sao?”
Baek Sa-eon im lặng.
“Tại sao anh lại đi đến kết luận này? Tôi chỉ đưa anh một bức ảnh thôi mà, đâu nói thêm gì.”
— “…”
“Anh bị hoang tưởng à? Anh đang nghĩ cái quái gì vậy?”
Cô cố ý gay gắt để gỡ gạc tình thế.
— “Ha… Tôi…”
Chợt có tiếng cười khẩy vang lên, tiếp đó là lầm bầm gì đó. Nhưng ngay sau đó, Baek Sa-eon nói rõ ràng và lạnh lẽo.
— “406, anh chẳng biết gì cả.”
“Gì cơ?”
— “Người cuối cùng mà Hong In-ah gặp trước khi biến mất… chính là tôi.”
“…!”
— “Có vẻ như anh chưa nghe điều này từ Hee-joo nhỉ.”
Chị ấy… gặp Baek Sa-eon trước khi biến mất sao? Anh là người cuối cùng nhìn thấy chị ấy?
Hee-joo cứng đờ người.
— “Vậy nên đừng lấy Hong In-ah làm cớ nữa. Hãy nói thẳng đi. Có vẻ như anh đang rối loạn nên mới nói lung tung, 406.”
“…”
— “Hay là, xem tôi như một kẻ hoang tưởng khiến anh dễ chịu hơn?”
“…!”
Lúc này, Hee-joo chẳng nghe thấy gì nữa. Cái tên “In-ah” đột ngột vang lên làm đầu óc cô rối tung. Tất cả những gì cô định nói đều tan biến.
Cô cắn chặt môi.
— “Dù anh có làm gì đi nữa, Hong In-ah cũng không thể quay lại.”
Giọng nói anh chắc nịch.
— “Vậy, anh định làm gì đây? Tôi vừa phá hủy động cơ uy hiếp của anh rồi đấy.”
Baek Sa-eon hạ giọng, lời lẽ nhẹ nhàng đến lạ, như đang thuyết phục cô.
Nhưng tâm trí Hee-joo chỉ xoay quanh cái tên In-ah.
Chị ấy đã làm gì? Hai người họ đã nói gì vào đêm trước lễ cưới?
Baek Sa-eon có biết chị ấy ở đâu không?
— “Vậy, anh sẽ dừng những trò uy hiếp vô nghĩa này chứ?”
Lời nói vô thức bật ra từ môi cô:
“Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn sẽ tiếp tục…”
Câu nói vang lên trước cả khi cô kịp suy nghĩ.
— “Phải rồi, tôi biết anh sẽ nói thế mà.”
“Nhưng tôi không phải nhân tình của cô ấy. Thực sự không phải…”
— “Ah, không phải tình nhân? Được thôi.”
“Tôi không động đến phụ nữ đã có chồng.”
— “Ah, vậy là anh không đụng đến phụ nữ đã có chồng.”
“…Ý anh là gì?”
— “Vậy nghĩa là chuyện đó xảy ra trước kia.”
“Cái gì? Khoan đã, tôi không có ý đó…”
Đôi mắt vô hồn của cô tập trung trở lại, nhận ra mình đã lỡ lời, thì đã quá muộn để rút lại.
— “Thế giới giờ thật điên loạn. Quấy rối, bám đuôi, thậm chí sát hại những người phụ nữ từng qua lại với mình… Cặn bã ở khắp nơi.”
Cuối cùng, Hee-joo cũng hiểu điều gì khiến anh phản ứng như vậy.
— “Anh biết tôi ghét anh đến mức nào không, 406?”
Baek Sa-eon là kiểu người kiêu ngạo đến mức không ai bì kịp. Và nếu muốn chọc giận anh, cô phải giẫm đạp lên lãnh địa của anh.
Dù chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, nhưng “vợ” cũng là một phần trong đó mà anh không cho phép bất kỳ ai xâm phạm.
— “Có vẻ như anh cũng ghét tôi. Vậy tại sao không đối mặt trực tiếp?”
Ha… Hee-joo khẽ nhắm mắt, hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh và dồn hết can đảm. Cô quyết định nhập vai thuận theo hoàn cảnh.
“… Nhưng Hong Hee-joo chỉ có mỗi nốt ruồi trên đùi thôi sao?”
— “…!”
“Đúng là thú vị nhất khi chơi đùa với Hong Hee-joo.”
Câu nói vừa dứt, đầu dây bên kia có tiếng rơi vỡ loảng xoảng.
Hee-joo hơi giật mình, nhưng thay vì hoảng loạn, cô thấy mình càng tập trung hơn. Tim cô đập nhanh hơn, từng lời thốt ra từ miệng cô cũng gấp gáp và mạnh mẽ hơn.
“Anh không sợ lửa, cũng chẳng ngại nhổ răng. Vậy nếu tôi đến gần Hong Hee-joo lần nữa thì sao?”
— “Tôi sẽ đưa anh 2 tỷ won.”
“Cái gì cơ?”
Lời đề nghị bất ngờ khiến cô sững người.
— “Nhưng anh phải gặp tôi.”
“…!”
— “Tôi muốn nhìn thấy mặt của 406.”
Tiếng đồng hồ báo hết giờ vang lên dồn dập. Baek Sa-eon nói, giọng thong thả nhưng đầy vẻ giễu cợt.
— “Có vẻ như đến lúc phải chạy rồi. Anh cứ cúp trước đi.”
Cuộc gọi #4 kết thúc.
Hee-joo đổ người xuống ghế sofa, nét mặt hiện rõ sự kiệt quệ.
“Tiền bối! Sau khi phân tích camera giám sát của viện dưỡng lão, chúng tôi đã phát hiện kẻ phóng hỏa và người đó chính là cùng một người!”
Trợ lý Park lao vào phòng, nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, anh ta khựng lại, lùi về sau trong bàng hoàng.
Baek Sa-eon đang dựa vào bàn làm việc, đầu cúi thấp như thể đang sám hối. Nhưng dáng vẻ ấy lại toát ra một cơn giận dữ không thể nói thành lời.
Mạch máu trên cổ anh gồ lên rõ rệt, đôi vai rộng căng cứng một cách kỳ lạ. Cả cơ thể anh run rẩy, từng hơi thở nặng nhọc như bị xé toạc từ sâu trong lồng ngực.
“Ơ… Tiền bối?” Park Do-jae cảm nhận bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở, dè dặt tiến lại gần.
“… Con mẹ nó!”
Lời chửi thề bật ra từ giọng nói trầm thấp, run rẩy của Baek Sa-eon khiến trợ lý càng thêm kinh ngạc. Người đàn ông luôn giữ vẻ điềm tĩnh và sắc sảo nay lại để lộ ra sự mất kiểm soát, đầy thô tục.
Những tài liệu rơi vãi bị anh siết chặt trong tay. Một nụ cười nửa miệng thoáng hiện trên gương mặt, hoang dại và đầy mỉa mai. Người đàn ông vốn lạnh lùng, lãnh đạm giờ đây trông như đang bị thiêu đốt bởi cơn sốt cảm xúc không cách nào chế ngự.
Lời nói của kẻ điên kia như một ngọn lửa, cháy rực từ cuống họng xuống tận dạ dày anh.
“Hồi trước, tôi từng có một bể cá nhỏ.”
“Gì cơ ạ?”
Park Do-jae ngạc nhiên, trợn mắt. Điều này hoàn toàn không giống với phong cách của Baek Sa-eon.
“Thế giới ngoài kia lúc nào cũng tham lam, ồn ào và phiền phức. Nhưng mỗi lần đứng trước bể cá ấy, tôi lại thấy yên bình đến lạ thường.”
“…”
“Trong tất cả những thứ xung quanh tôi, đó là thứ duy nhất thực sự yên tĩnh. Chỉ cần nhìn vào nó, tôi như được thở dễ dàng hơn.”
Baek Sa-eon cúi đầu, giọng trầm thấp nhưng phảng phất bóng tối u uất.
“Có lẽ tôi rất giỏi trong việc tận dụng bể cá ấy, một bể cá nhỏ có thể nuốt trọn mọi tiếng ồn ào của thế giới…”
Một luồng đau nhức nhói lên ở thái dương anh, càng khiến anh thêm khó chịu.
“Giữ nó bên mình thật sự rất hữu ích.”
Anh từ từ đứng thẳng người dậy.
“Tôi đã đặt chiếc bể cá ấy ngay bên cạnh mình…”
Ánh mắt vốn dửng dưng giờ lại thấp thoáng một cảm xúc khó tả.
“Nhưng có kẻ đã lén uống nước trong đó.”
“…!”
“Trong trường hợp này, chiếc bể cá thuộc về ai?”
“…Gì cơ?”
Park Do-jae hoàn toàn bối rối trước câu hỏi kỳ lạ. Nhưng với sự nhạy bén của một trợ lý dày kinh nghiệm, anh ta bắt đầu phân tích để tìm ra trọng tâm trong lời nói của cấp trên.
“… Nhà anh bị trộm ạ?”
Baek Sa-eon im lặng, nhìn anh ta chằm chằm. Nhưng ánh mắt ấy không dừng ở gương mặt của trợ lý, mà như xuyên qua một khoảng không vô định phía sau.
Cảm nhận sự nặng nề trong bầu không khí, Park Do-jae nhanh chóng tìm cách phản ứng. Anh biết đây là cơ hội hiếm hoi để ghi điểm với vị cấp trên vốn kiệm lời này.
“Cái bể cá trong nhà, tất nhiên là của tiền bối rồi!”
Nhưng gương mặt của Baek Sa-eon không hề thay đổi. Biểu cảm lãnh đạm ấy khiến người ta không khỏi rùng mình.
“Tôi chưa bao giờ động vào chiếc bể cá đó. Tôi chỉ đặt nó ở nơi dễ thấy. Mỗi ngày khi về nhà, tôi đều nhìn nó và nghĩ rằng đó là bể cá của tôi.”
“…”
“Nhưng tôi đã quên mất… nó có thể di chuyển.”
Anh xoay cổ qua lại, nụ cười kỳ quái thoáng hiện trên môi.
Park Do-jae vội giấu đi sự kinh hãi, cố giữ vẻ bình thản. Ai cũng có những thứ mình quý trọng, nhưng cấp trên của anh rõ ràng là… đặc biệt. Nếu chiếc bể cá ấy tượng trưng cho một người phụ nữ, thì…
Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Park Do-jae.
“Bẩn thỉu…”
Baek Sa-eon lẩm bẩm với chính mình, vừa nhanh chóng khoác áo.
Trợ lý Park, như thường lệ, không bỏ lỡ cơ hội chen vào lời:
“Nếu chỉ là uống hết nước thôi, tiền bối hoàn toàn có thể đổ đầy lại mà.”
—
https://vymiu.com/khi-dien-thoai-do-chuong-edit-du-va-ro-rang/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích: