Skip to content

Khi điện thoại đổ chuông – Chương 25

  • by
Khi điện thoại đổ chuông – Mở đầuKhi điện thoại đổ chuông – Chương 01Khi điện thoại đổ chuông – Chương 02Khi điện thoại đổ chuông – Chương 03Khi điện thoại đổ chuông – Chương 04Khi điện thoại đổ chuông – Chương 05Khi điện thoại đổ chuông – Chương 06Khi điện thoại đổ chuông – Chương 07Khi điện thoại đổ chuông – Chương 08Khi điện thoại đổ chuông – Chương 09Khi điện thoại đổ chuông – Chương 10Khi điện thoại đổ chuông – Chương 11Khi điện thoại đổ chuông – Chương 12Khi điện thoại đổ chuông – Chương 13Khi điện thoại đổ chuông – Chương 14Khi điện thoại đổ chuông – Chương 15Khi điện thoại đổ chuông – Chương 16Khi điện thoại đổ chuông – Chương 17Khi điện thoại đổ chuông – Chương 18Khi điện thoại đổ chuông – Chương 19Khi điện thoại đổ chuông – Chương 20Khi điện thoại đổ chuông – Chương 21Khi điện thoại đổ chuông – Chương 22Khi điện thoại đổ chuông – Chương 23Khi điện thoại đổ chuông – Chương 24Khi điện thoại đổ chuông – Chương 25Khi điện thoại đổ chuông – Chương 26Khi điện thoại đổ chuông – Chương 27Khi điện thoại đổ chuông – Chương 28Khi điện thoại đổ chuông – Chương 29Khi điện thoại đổ chuông – Chương 30Khi điện thoại đổ chuông – Chương 31Khi điện thoại đổ chuông – Chương 32Khi điện thoại đổ chuông – Chương 33Khi điện thoại đổ chuông – Chương 34Khi điện thoại đổ chuông – Chương 35Khi điện thoại đổ chuông – Chương 36Khi điện thoại đổ chuông – Chương 37Khi điện thoại đổ chuông – Chương 38Khi điện thoại đổ chuông – Chương 39Khi điện thoại đổ chuông – Chương 40Khi điện thoại đổ chuông – Chương 41Khi điện thoại đổ chuông – Chương 42Khi điện thoại đổ chuông – Chương 43Khi điện thoại đổ chuông – Chương 44Khi điện thoại đổ chuông – Chương 45Khi điện thoại đổ chuông – Chương 46Khi điện thoại đổ chuông – Chương 47Khi điện thoại đổ chuông – Chương 48Khi điện thoại đổ chuông – Chương 49Khi điện thoại đổ chuông – Chương 50Khi điện thoại đổ chuông – Chương 51Khi điện thoại đổ chuông – Chương 52Khi điện thoại đổ chuông – Chương 53Khi điện thoại đổ chuông – Chương 54Khi điện thoại đổ chuông – Chương 55Khi điện thoại đổ chuông – Chương 56Khi điện thoại đổ chuông – Chương 57Khi điện thoại đổ chuông – Chương 58Khi điện thoại đổ chuông – Chương 59Khi điện thoại đổ chuông – Chương 60Khi điện thoại đổ chuông – Chương 61Khi điện thoại đổ chuông – Chương 62Khi điện thoại đổ chuông – Chương 63Khi điện thoại đổ chuông – Chương 64Khi điện thoại đổ chuông – Chương 65Khi điện thoại đổ chuông – Chương 66Khi điện thoại đổ chuông – Chương 67Khi điện thoại đổ chuông – Chương 68Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 1Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 2Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 3Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 4Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 5Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 6Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 7Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 8Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 9Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 10

CHƯƠNG 25

Trong hoàn cảnh này mà làm việc chung với Baek Sa-eon chẳng khác nào tự đẩy mình vào bẫy.

“Quy trình bắt đầu với việc xét duyệt hồ sơ, em sẽ cần một lá thư giới thiệu. Anh chỉ có thể viết một thư cho trung tâm của chúng ta thôi. Nếu em không hứng thú, anh sẽ dành nó cho người khác.”

“…!”

Ánh mắt Hee-joo lóe lên một tia khát khao, dù cô không muốn thừa nhận.

“Sao trông em háo hức thế mà vẫn cố làm ra vẻ thờ ơ? Cái kiểu cứng rắn này chỉ là diễn kịch thôi, đúng không?”

Han Joon đột ngột ngừng lại, ném một ánh nhìn đầy ẩn ý về phía cô.

“Đừng nói với anh… là vì chuyện đó đấy nhé?”

[Anh đang nói gì vậy?]

“Khi anh còn hẹn hò, mấy cô bạn gái của anh cũng hay có kiểu phản ứng giống hệt em mỗi khi sắp gặp idol của họ, lao đến buổi ký tặng hay tranh vé concert, mặt mũi tái nhợt, chân thì run lẩy bẩy. Em cũng đang hồi hộp phấn khích vì chuyện này, đúng không?”

“…!”

“Ồ? Sao lại giật mình thế? Đáng ngờ thật đấy…”

Han Joon nở nụ cười khiêu khích, cánh mũi hơi phập phồng như thể vừa bắt được nhược điểm của cô.

“Em thực sự định từ bỏ cơ hội trở thành một ‘fan girl thành công’ sao?”

[Không phải vậy!]

“Cưng à, Baek Sa-eon có vợ rồi. Nhưng ít nhất em cũng phải làm gì đó để sự nghiệp của mình thăng tiến chứ, nếu không thì uổng lắm.”

Hee-joo tức đến mức không thốt nên lời, còn Han Joon thì cười khoái chí, rõ ràng là đang cố tình trêu chọc cô.

“Anh không hiểu nổi mấy cô gái trẻ như em nghĩ gì trong đầu.”

[Em sắp 30 rồi!]

“Anh không ngờ em lại cuồng đến mức này đấy.”

[Không phải như vậy]

“Tôi nghe nói Baek Sa-eon là người rất xuất sắc, đúng không? Vậy thì vợ anh ta chắc chắn cũng không phải người tầm thường đâu. Một người đàn ông như vậy sẽ không cưới đại ai được.”

“…”

Chân mày Hee-joo nhíu chặt.

Là người chưa bao giờ vượt qua được Baek Sa-eon, chưa từng đứng ngang hàng với anh, thậm chí chẳng theo kịp bóng lưng anh, cô chính là “người vợ mờ nhạt” mà thiên hạ thường coi thường.

[Viết thư giới thiệu cho em đi.]

“Gì cơ?”

[Em sẽ tham gia phỏng vấn.]

Ánh mắt cô ánh lên sự quyết tâm. Đó là một quyết định bốc đồng, nhưng lần này, cô muốn đứng trong thế giới của anh, dù chỉ trong chốc lát.

Nếu trở thành phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu của Nhà Xanh, có lẽ đây sẽ là cơ hội duy nhất để cô đứng ngang hàng với anh, ít nhất là trên bề mặt.

Thay vì nhận sự thương hại trong chiến dịch tranh cử của bố chồng, cô muốn tự xây dựng đỉnh cao sự nghiệp của mình.

Cuộc hôn nhân chính trị nhạt nhẽo và mệt mỏi này ít nhất cũng phải mang lại một lợi ích gì đó cho cô.

***

Trong đầu Hee-joo cứ lặp đi lặp lại những từ “lỡ miệng,” “chửi thề,” và “lăng mạ không thể tha thứ” mà tên bắt cóc đã nói.

Khiến Baek Sa-eon mất bình tĩnh đến mức chửi thề và lăng mạ ư? Làm sao cô có thể xử lý yêu cầu quái gở này được đây?

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy phiền muộn đến vậy chỉ vì một cuộc điện thoại.

Hee-joo bật loa ngoài, ánh mắt dừng lại trên gương bàn trang điểm trước mặt.

— “Hôm nay chúng ta có nhiều chuyện để bàn với nhau đấy!” Giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên.

“Ờ… thật ra, tôi không chắc…” Hee-joo đáp, vô thức xoa trán đau nhức.

— “Trước tiên, gửi cho tôi tất cả ảnh của Hong Hee-joo mà anh có.”

“Cái gì?”

— “Kể cả ảnh gốc.”

Ánh mắt mơ màng của cô bỗng trở nên tỉnh táo.

…Ồ, mình làm gì có? Thật sự không có!

“Anh nghĩ chỉ một bức ảnh chụp đùi của vợ tôi mà có thể kéo cô ấy vào chuyện này à? Anh đang đánh giá thấp khả năng thao túng truyền thông của tôi sao?”

Hee-joo lặng thinh nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại phát ra giọng nói lạnh băng đó.

“Còn ảnh nào nữa không? Anh có vẻ ám ảnh với vị trí của nốt ruồi nhỉ? Chỉ một tấm ảnh thôi sao?”

…Thật sự không có! Mình đã bảo là không có mà!

“Để mặt cô ấy xuất hiện trong đó thì sao? Có một nốt ruồi trên chân mày của cô ấy đấy.”

“…!”

Lời nói ấy khiến cảm xúc của Hee-joo đột ngột trở nên rối bời.

Cô cúi sát gương, vén tóc mái sang một bên. Đúng như vậy, một nốt ruồi nhỏ ẩn dưới chân mày.

Baek Sa-eon làm sao biết được điều này? Ngay cả bản thân cô cũng chưa bao giờ để ý đến nó cho đến khi đủ tuổi trang điểm.

“Tôi… tại sao tôi phải đưa ảnh cho anh?” Cô lắp bắp, giọng run nhưng vẫn giữ vững lập trường

— “Gã biến thái 406 lại giở trò sao?”

“…!”

— “Vậy thì chỉ cần chuyển ảnh cho tôi, đừng đưa cho ai khác.”

Đầu óc Hee-joo trở nên trống rỗng, nhưng tim thì đập liên hồi.

— “Tôi sẽ trả giá xứng đáng. Chúng ta thõa thuận đi.”

Baek Sa-eon đề nghị, giọng điệu trầm ổn nhưng mang theo sự ép buộc không thể chối từ.

Hee-joo dao động. Một lần nữa, cô lại bị cuốn theo anh.

Người như anh tại sao lại không bỏ được cô vợ vốn chỉ là người thay thế? Lại còn để bản thân bị đe dọa thế này… Mình không hiểu nổi…

Tại sao anh lại cố chấp không buông bỏ một người tầm thường như Hong Hee-joo đến vậy?

Nhưng lần này tuyệt đối không được!

Ánh mắt cô dần trở nên kiên định. Từ cuộc điện thoại trước, cô đã nhận ra anh phản ứng quá mức khi có chuyện liên quan đến “vợ”. Thay vì nhắm vào danh tiếng, đánh vào điểm này sẽ có hiệu quả hơn nhiều.

Hee-joo quyết định xoay hướng cuộc chơi về phía mình.

Và đúng như cô dự đoán, cách tốt nhất để khơi gợi phản ứng từ anh chính là…

“Tôi sẽ đưa anh một thứ khác, không phải ảnh.”

— “Lại trò gì nữa đây?”

Hee-joo nhắm mắt, hít sâu một hơi.

“…Ah, ah-ha.”

— “…!”

“Mmm, mmm.”

— “Anh… Anh đang làm cái quái gì vậy?”

Lần đầu tiên, phát ngôn viên của Nhà Xanh nghẹn lời.

Mặt Hee-joo nóng bừng như sắp bốc cháy, nhưng cô không dừng lại. Chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu: phải khiến anh ấy phát điên.

“Mmm…!”

Cô biết rằng tiếng rên đã được xử lý âm thanh nghe thật kinh tởm, nhưng cô vẫn cố chấp tiếp tục.

— “Là vậy sao?”

Baek Sa-eon lặng người, như thể bị giáng một cú trời giáng.

“Tôi chỉ đang lặp lại những gì mình đã nghe thôi mà.” Hee-joo thản nhiên nói.

— “…”

“Không phải thế này còn có giá trị hơn mấy tấm ảnh sao?”

— “Huh… chết tiệt…”

Tiếng thở dài đầy bực dọc và bất lực ở đầu dây bên kia khiến khóe môi Hee-joo khẽ nhếch lên.

“Có cần tôi làm lại không?”

— “…”

“Khụ, ừm, mmm, đại loại là như vậy đấy.”

Từ điện thoại vang lên tiếng hô hấp nặng nề.

— “…Thằng khốn chó chết!”

Lời chửi rủa buột miệng ấy giống như một lời tuyên bố, rằng lần này, cô đã thắng.

Lần đầu tiên trong những lần đối đầu với Baek Sa-eon, Hee-joo cảm thấy mình đang nắm đằng chuôi. Cảm giác này thật khó tả, có chút tội lỗi, nhưng cũng đầy thõa mãn

— “Mày biết rõ tao là chồng Hee-joo, vậy mà vẫn dám sỉ nhục cô ấy trước mặt tao?”

Giọng anh trầm xuống, từng chữ thốt ra như dao găm cắm thẳng vào người.

— “Tao sẽ đổ nước đầy miệng mày cho đến khi phổi mày nổ tung. Tao sẽ đổ cho đến khi dây thanh âm, khí quản, thực quản của mày trương phình. Để xem lúc đó mày còn kêu được gì nữa.”

Lời đe dọa khiến Hee-joo lạnh sống lưng.

Cô vội kiểm tra chức năng ghi âm, chắc chắn rằng nó vẫn đang hoạt động.

“Oa, kinh thật, thật sự quá kinh… Nhưng cứ tiếp tục đi nào.”

Cô run lên, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

— “Xác chết do ngạt nước sẽ trương phình khi chạm vào. 406, nếu mày có cha mẹ, tao sẽ quăng xác mày trước mặt họ. Nếu không, tao sẽ cho chó ăn.”

Baek Sa-eon nói không chút do dự. Khoảnh khắc lời nói ấy rời khỏi miệng anh, ranh giới giữa đe dọa suông và hành động thật sự đã hoàn toàn bị xóa nhòa.

Chỉ cần một chút khiêu khích, anh liền bộc phát hoàn toàn.

— “Loại như mày, 406, chính là thứ làm xã hội này mục ruỗng. Không biết điều gì nên nói và không nên nói, chỉ biết ngồi đó rên rỉ hổn hển. Thứ bẩn thỉu như vậy đáng lẽ không nên tồn tại.”

“…”

— “Súc miệng bằng xà phòng đi. Ruột lợn còn phải rửa bằng hóa chất——mày cũng không ngoại lệ.”

“Ồ, tra tấn bằng nước à? Vậy tiếp theo là gì?”

Bên kia đột nhiên im bặt.

— “Ngay từ đầu, tao đã cảm thấy…”

“Cảm thấy gì?”

— “Nói chuyện với mày thật kinh tởm.”

“Hả?”

— “Đừng có nuốt nước bọt nữa. Mày tưởng tao không nghe thấy à?”

“…!”

— “Sở thích của mày ghê tởm lắm.”

“…Sở thích?”

— “Đừng nói với tao là mày đã dạy Hee-joo mấy thứ này… Hah, con mẹ mày!”

Cái quái gì thế…

Hee-joo theo phản xạ kéo điện thoại ra xa tai. Cô có cảm giác nó đang nóng lên, không phải vì máy, mà vì những lời nguyền rủa của Baek Sa-eon.

Bụng cô quặn lại khó chịu.

— “Nói năng cẩn thận đấy. Đặc biệt là về chuyện giữa chúng ta. Hee-joo không được biết bất cứ điều gì.”

Giọng anh trầm xuống, phủ đầy bóng tối.

— “Đừng làm vấy bẩn ký ức của cô ấy. Cô ấy không cần phải chịu đựng những thứ này.”

“…!”

— “Dù mày có làm loạn thế nào, người mất đi lòng tự trọng và tôn nghiêm chỉ có mày, không phải Hee-joo. Hãy nhớ kỹ điều đó.”

Tim Hee-joo chùng xuống, cơn đau nhói lan khắp lồng ngực.

Baek Sa-eon là một người đàn ông đầy mâu thuẫn.

Trong vai kẻ uy hiếp, mỗi lần đối thoại với anh, cô lại cảm nhận điều này sâu sắc hơn.

Bề ngoài, anh lạnh lùng và xa cách. Nhưng sâu thẳm bên trong, không ai bảo vệ và lo lắng cho cô vợ nhỏ của mình nhiều như anh.

“…Từ khi nào anh lại quan tâm cô ấy đến vậy?”

Thừa nhận điều này thật khó khăn. Một cảm xúc nào đó dồn nén trong lòng cô, như một cái hắt hơi, bất ngờ bùng nổ.

“Nói với tôi mấy chuyện này thì có ích gì? Anh nên tự mình nói với cô ấy mới đúng!”

— “Nếu có một điều tao biết ơn cái tên 406 này…” Giọng nói của Baek Sa-eon vang lên, lạnh lùng nhưng sắc bén.

— “…Thì đó là hắn đã làm tao thức tỉnh.”

Câu nói này rất khó hiểu, nhưng nó khiến toàn thân Hee-joo nổi da gà.

— “Mày đã hoàn toàn đảo lộn cuộc sống của tao.”

“…!”

— “Nếu mày biết tao đã làm những gì vì Hee-joo,” Giọng anh trầm xuống, mang theo nét mỉa mai, “Mày sẽ không dám giở mấy trò rẻ tiền đó trước mặt tao.”

Lời nói ấy như một nhát dao ghim chặt cô vào chỗ.

Một nỗi nghi ngờ chợt lóe lên trong tâm trí Hee-joo.

Anh ấy đang giấu giếm điều gì đó.

Cảm giác bất an đột ngột tràn đến, khiến cô rùng mình.


Khi điện thoại đổ chuông – Mở đầuKhi điện thoại đổ chuông – Chương 01Khi điện thoại đổ chuông – Chương 02Khi điện thoại đổ chuông – Chương 03Khi điện thoại đổ chuông – Chương 04Khi điện thoại đổ chuông – Chương 05Khi điện thoại đổ chuông – Chương 06Khi điện thoại đổ chuông – Chương 07Khi điện thoại đổ chuông – Chương 08Khi điện thoại đổ chuông – Chương 09Khi điện thoại đổ chuông – Chương 10Khi điện thoại đổ chuông – Chương 11Khi điện thoại đổ chuông – Chương 12Khi điện thoại đổ chuông – Chương 13Khi điện thoại đổ chuông – Chương 14Khi điện thoại đổ chuông – Chương 15Khi điện thoại đổ chuông – Chương 16Khi điện thoại đổ chuông – Chương 17Khi điện thoại đổ chuông – Chương 18Khi điện thoại đổ chuông – Chương 19Khi điện thoại đổ chuông – Chương 20Khi điện thoại đổ chuông – Chương 21Khi điện thoại đổ chuông – Chương 22Khi điện thoại đổ chuông – Chương 23Khi điện thoại đổ chuông – Chương 24Khi điện thoại đổ chuông – Chương 25Khi điện thoại đổ chuông – Chương 26Khi điện thoại đổ chuông – Chương 27Khi điện thoại đổ chuông – Chương 28Khi điện thoại đổ chuông – Chương 29Khi điện thoại đổ chuông – Chương 30Khi điện thoại đổ chuông – Chương 31Khi điện thoại đổ chuông – Chương 32Khi điện thoại đổ chuông – Chương 33Khi điện thoại đổ chuông – Chương 34Khi điện thoại đổ chuông – Chương 35Khi điện thoại đổ chuông – Chương 36Khi điện thoại đổ chuông – Chương 37Khi điện thoại đổ chuông – Chương 38Khi điện thoại đổ chuông – Chương 39Khi điện thoại đổ chuông – Chương 40Khi điện thoại đổ chuông – Chương 41Khi điện thoại đổ chuông – Chương 42Khi điện thoại đổ chuông – Chương 43Khi điện thoại đổ chuông – Chương 44Khi điện thoại đổ chuông – Chương 45Khi điện thoại đổ chuông – Chương 46Khi điện thoại đổ chuông – Chương 47Khi điện thoại đổ chuông – Chương 48Khi điện thoại đổ chuông – Chương 49Khi điện thoại đổ chuông – Chương 50Khi điện thoại đổ chuông – Chương 51Khi điện thoại đổ chuông – Chương 52Khi điện thoại đổ chuông – Chương 53Khi điện thoại đổ chuông – Chương 54Khi điện thoại đổ chuông – Chương 55Khi điện thoại đổ chuông – Chương 56Khi điện thoại đổ chuông – Chương 57Khi điện thoại đổ chuông – Chương 58Khi điện thoại đổ chuông – Chương 59Khi điện thoại đổ chuông – Chương 60Khi điện thoại đổ chuông – Chương 61Khi điện thoại đổ chuông – Chương 62Khi điện thoại đổ chuông – Chương 63Khi điện thoại đổ chuông – Chương 64Khi điện thoại đổ chuông – Chương 65Khi điện thoại đổ chuông – Chương 66Khi điện thoại đổ chuông – Chương 67Khi điện thoại đổ chuông – Chương 68Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 1Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 2Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 3Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 4Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 5Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 6Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 7Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 8Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 9Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 10

Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Bạn viết gì đi...x