CHƯƠNG 30
“Số báo danh phỏng vấn 4, 5, 6 chuẩn bị.”
Hee-joo lúng túng chạm vào tấm thẻ số ghim trên áo khi đứng dậy. Khoảng sân rộng lớn cùng những mái ngói xanh uy nghi khiến cô càng ý thức rõ ràng về nơi mình đang có mặt.
Hôm nay là buổi phỏng vấn tại Nhà Xanh.
Dù tối qua cô đã ngủ đủ giấc và cảm thấy ổn về thể chất, nhưng vẫn có một sự mệt mỏi kỳ lạ đè nặng lên người, giống như sau một cơn cảm nhẹ.
Có lẽ là do rượu, thứ mà cô hiếm khi động đến. Hoặc cũng có thể là do những lời nói của anh đêm qua cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí, không cách nào xóa nhòa được.
Và sáng nay…
Liệu có chạm mặt anh ở đây không?
Cảm giác về bàn tay siết chặt cổ chân cô, hơi ấm của cái chạm ấy vẫn như còn lưu lại trên da.
Hee-joo vội lắc đầu thật mạnh.
Tập trung, tập trung!
Cô phải gạt tất cả những suy nghĩ này sang một bên. Nhất là hôm nay. Cô phải làm tốt.
Hít sâu một hơi, Hee-joo cố trấn tĩnh giữa bầu không khí căng thẳng. Cô nắm chặt tay, chuẩn bị cho phần thi phía trước.
Mình thật sự muốn công việc này.
Trở thành phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu tại Nhà Xanh sẽ là một trải nghiệm vô giá. Dù sau này cô làm việc ở trung tâm hỗ trợ người khiếm thính trong nước hay theo đuổi cơ hội quốc tế, vị trí này sẽ là một điểm sáng trong hồ sơ của cô.
Khi bước vào phòng phỏng vấn, Hee-joo sững lại.
…!
Khoan đã. Khoan đã. Sao anh lại có mặt trong này?!
Vừa nhìn thấy hội đồng phỏng vấn, mắt cô lập tức tối sầm.
Tại sao anh ấy lại ngồi trong ban giám khảo?!
Cô lảng tránh ánh mắt sắc bén của người đàn ông đó, tim đập nhanh đến mức muốn nghẹt thở.
“Vòng cuối cùng của buổi phỏng vấn là bài kiểm tra thực hành phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu,” một giám khảo lên tiếng. “Chúng tôi đã mời người phát ngôn Baek Sa-eon hỗ trợ phần thi này.”
“Phiên dịch thời gian thực là kỹ năng quan trọng tại Nhà Xanh, nơi yêu cầu tốc độ phản hồi nhanh và độ chính xác cao trong ngôn ngữ ký hiệu. Chúng tôi sẽ đánh giá ứng viên dựa trên khả năng dịch trực tiếp bài phát biểu của người phát ngôn.”
Dù luôn tự hào rằng mình có thể phân định rõ ràng giữa công việc và cảm xúc cá nhân, lần này Hee-joo lại có cảm giác rằng Baek Sa-eon chưa từng rời mắt khỏi cô.
Cô cố tình tránh ánh nhìn của anh, nhưng ngược lại, ánh mắt anh càng trở nên lạnh lùng hơn.
“Bây giờ, chúng tôi sẽ phát một đoạn trích từ buổi họp báo trước đây. Các ứng viên sẽ lần lượt dịch lại. Các chuyên gia từ hiệp hội sẽ đánh giá phần thể hiện của các bạn.”
Màn hình sáng lên, hiện ra khung cảnh quen thuộc với bục phát biểu màu xanh đặc trưng.
“Ứng viên số 4, phiên dịch viên Hong Hee-joo, xin bắt đầu.”
Hee-joo hít sâu, bước lên phía trước.
Video bắt đầu chạy, và trên màn hình, hình ảnh người phát ngôn Baek Sa-eon xuất hiện.
Chỉ với một cái liếc mắt qua cà vạt, bộ vest, kiểu tóc và biểu cảm của anh, Hee-joo lập tức nhận ra buổi họp báo này.
Bài phát biểu nhân kỷ niệm Ngày Tự trị Địa phương lần thứ 8.
Ngay khi giọng nói trầm ổn của Baek Sa-eon vang lên trong video, bàn tay của Hee-joo liền cử động một cách gần như phản xạ.
“Thưa các công dân đáng kính, cư dân Gyeongbuk, người dân Gyeongju, các nhà lãnh đạo chính quyền địa phương và nghị sĩ địa phương…”
[Thưa các công dân đáng kính, cư dân Gyeongbuk, người dân Gyeongju, các nhà lãnh đạo chính quyền địa phương vvà nghị sĩ địa phương…]
Động tác ký hiệu của cô trôi chảy, nhịp nhàng theo từng câu nói của anh, không hề sai lệch dù chỉ một nhịp.
Người đàn ông khoanh tay, im lặng quan sát từng cử chỉ của cô.
Cả lông mày của cô ấy cũng chuyển động giống mình.
Thường ngày, Hee-joo là một người kín tiếng, dè dặt. Nhưng bây giờ, cô lại hoàn toàn khác.
Đôi tay cô lướt qua từng câu chữ với sự trôi chảy hoàn hảo, sắc nét mà rõ ràng.
Không có chút do dự nào trong thái độ, chỉ có sự tập trung đầy sức sống.
Baek Sa-eon, dù bề ngoài không biểu lộ cảm xúc, vẫn không giấu nổi sự kinh ngạc.
Các động tác của cô rành mạch, có nhịp điệu và độ chính xác cao.
Đây không phải là người phụ nữ nhút nhát, luôn né tránh ánh mắt anh. Đây là một con người hoàn toàn khác.
Những biểu cảm phong phú, những cái gật đầu nhẹ, cách nhướng mày tinh tế, và các cử động phi ngôn ngữ khác.
Ngôn ngữ ký hiệu của Hee-joo không chỉ là động tác tay mà còn là một sự diễn đạt đầy đủ sắc thái, từng dấu phẩy, dấu chấm, dấu chấm than đều được thể hiện qua cả cơ thể cô.
Baek Sa-eon quan sát tất cả những điều đó một cách kỹ lưỡng, nhìn thấy trong khung hình nhỏ bé của cô một sức mạnh mà trước giờ anh chưa từng chú ý đến.
Từ bao giờ em đã trở thành như thế này?
Anh khẽ cau mày, như thể đang cố đè nén một cảm xúc nào đó.
“Cho tôi xuống xe, làm ơn…”
Giọng nói của cô trong video văng vẳng trong đầu anh, âm vang nặng nề như một đêm hè oi ả.
Ngay lập tức, cơ thể nóng rực của anh như bị dội một gáo nước lạnh, trở nên băng giá.
Giọng nói đó, quá xa lạ, dù anh đã nghe đi nghe lại bao nhiêu lần, vẫn chẳng thể quen thuộc.
Giọng nói mà cô đã che giấu bấy lâu nay.
Cảm giác mất kiểm soát đêm đó giờ đây lại siết chặt lấy anh.
Khốn kiếp.
Chiếc bút trong tay anh cong lại dưới sức siết chặt.
Trong khi đó, Hee-joo, hoàn toàn không hay biết cơn bão đang cuộn trào trong lòng người đối diện, vẫn tập trung hết mức vào phần dịch của mình.
Khi phần thi của ứng viên số 4, 5 và 6 kết thúc, họ trở về chỗ ngồi, cố gắng điều chỉnh hơi thở. Trong khi đó, ban giám khảo bắt đầu ghi chép nhận xét.
Chính lúc ấy, Baek Sa-eon chậm rãi ngả người ra sau, khẽ chạm ngón tay lên mặt trước khi lên tiếng.
“Ứng viên số 4, thông dịch viên Hong Hee-joo.”
“…!”
Dù giọng anh không to, nhưng ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Dù không muốn, Hee-joo vẫn phải đối diện với ánh mắt anh——ánh mắt cô luôn trốn tránh. Nhưng lần này, ánh mắt anh còn lạnh lẽo và sắc bén hơn cô tưởng tượng.
Cô nuốt khan, hai bàn tay vô thức siết chặt trên đầu gối.
“Thông dịch viên Hong Hee-joo, cô đã biết trước nội dung bài phát biểu này phải không?”
“…!”
“Có lúc tay cô di chuyển nhanh hơn cả giọng nói.”
Tim cô hẫng đi một nhịp.
“Sau khi quan sát ba phần trình bày, tôi nhận thấy có một phần khiến tôi cảm thấy khác biệt rõ rệt. Tôi hỏi lại lần nữa: cô đã biết trước nội dung bài phát biểu này phải không?”
Câu hỏi thứ hai, được thốt ra bằng giọng điệu lạnh băng, không để lại chút khoảng trống nào cho sự lưỡng lự.
Hee-joo cắn chặt đầu lưỡi đang tê cứng, miễn cưỡng gật đầu.
[Đây là… đoạn video tôi từng luyện tập trước đây.] Cô giải thích bằng ngôn ngữ ký hiệu.
Một thành viên khác trong hội đồng dịch lại câu trả lời của cô. Baek Sa-eon khẽ nhướn mày.
“Vậy, chúng ta có thể kiểm tra cô với một đoạn video khác không?”
“Vâng.” Cô đáp, căng thẳng đứng dậy.
Đoạn video tiếp theo bắt đầu phát. Nhưng lần này cũng là một bài phát biểu quen thuộc, diễn văn tại Diễn đàn Hợp tác Địa phương Hàn-Nga lần thứ tư.
Đây là một trong những tài liệu cô từng luyện từ những ngày đầu học thông dịch.
“Dừng lại.” Baek Sa-eon bấm tạm dừng bằng điều khiển.
“Bài phát biểu này cũng là một trong những nội dung cô đã biết trước, đúng không?”
“…!”
Làm sao anh ấy biết?
Hee-joo giật mình, rồi chậm rãi gật đầu.
Sau đó, anh tiếp tục đổi video thêm bốn, năm lần nữa: bài phát biểu tại Hội nghị Thượng đỉnh ASEAN+3, bài diễn văn về Chiến lược Kinh tế Công bằng, sự kiện Ngày Thiếu nhi tại Nhà Xanh, buổi họp báo về Tăng trưởng Đổi mới do khu vực tư nhân dẫn dắt…
“Đủ rồi. Dừng lại.”
“…!”
“Cứ thế này thì không có hồi kết mất.”
Ánh mắt anh dừng lại trên người Hee-joo, phức tạp nhưng cũng đầy tò mò. Cô vô thức cúi đầu, cảm thấy lúng túng.
Cuối cùng, lấy hết can đảm, cô ra ký hiệu thú nhận:
[Dù chọn bao nhiêu video đi nữa, kết quả cũng sẽ như vậy.]
Nghe phần dịch lại, Baek Sa-eon hỏi tiếp.
“Tất cả sao?”
[Vâng.]
“Cô có thể giải thích lý do không?”
Cô thoáng chần chừ dưới ánh mắt dò xét của hội đồng phỏng vấn.
Cô nghĩ rằng việc thể hiện sự chân thành với công việc trong tình huống này có lẽ sẽ là một điểm cộng.
[Tôi đã luyện tập rất nhiều với các bài phát biểu của Người phát ngôn Baek Sa-eon.]
“Chỉ vì luyện tập thôi sao?” Anh cau mày.
“Các video này được chọn ngẫu nhiên, không theo bất kỳ trình tự thời gian hay chủ đề cụ thể nào. Nhưng cách cô dịch lại khớp chính xác với nhịp điệu giọng nói của tôi. Cô nghĩ đó chỉ là trùng hợp?”
“…”
“Cô đã luyện với video của tôi không chỉ một hay hai lần?”
Hơn cả sự chuẩn bị kỹ lưỡng của bản thân, Hee-joo còn bất ngờ vì việc Baek Sa-eon có thể nhận ra mức độ quen thuộc của cô với từng đoạn phát biểu một cách chính xác đến vậy.
Dù cô cố tình điều chỉnh tốc độ chậm lại, hay xen kẽ một số lỗi nhỏ để giảm bớt sự trôi chảy, thì mọi chiêu trò ấy đều hoàn toàn vô ích trước anh.
“Thông dịch viên Hong Hee-joo, trả lời đi.”
Cô mím môi, rồi hít sâu.
[Bởi vì tôi đã quá ngưỡng mộ các bài phát biểu của anh.]
“Cô vừa nói gì?” Anh nhướng mày, vẻ nghi hoặc.
[Tôi rất ngưỡng mộ những bài phát biểu của anh.]
Cô lặp lại, bối rối nhưng vẫn kiên định.
[Tôi cũng hi vọng trở thành một phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu cho các cơ quan quốc gia. Vì thế, tôi đã tập trung nghiên cứu rất kỹ về công việc của anh… Tôi xin lỗi. Nhưng dù chọn đoạn video nào, kết quả vẫn sẽ như vậy.]
“…”
[Tôi đã nghiên cứu rất kỹ về cách anh nói, nghiên cứu chuyển động của khẩu hình miệng, đặc biệt là động tác môi và cử động hàm. Bây giờ tôi gần như có thể dự đoán được âm tiếp theo phát ra khi nhìn thấy chuyển động miệng…]
Hee-joo cố giấu đi sự xấu hổ, căng thẳng nói thêm.
Mong rằng họ sẽ nhìn cô như một ứng viên đã chuẩn bị kỹ lưỡng…
Các thành viên hội đồng trao đổi ánh mắt, dường như khá hài lòng với câu trả lời.
Baek Sa-eon vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm. Nhưng khi một giám khảo mỉm cười dịch lại câu trả lời của Hee-joo, hàng lông mày của anh thoáng giãn ra. Vẻ nghiêm nghị thường thấy bỗng dịu xuống trong chốc lát.
“Thông dịch viên Hong Hee-joo.” Anh gọi.
“…!”
Lần này, giọng anh vẫn không lớn, nhưng lại mang theo sức ép khiến mọi người trong phòng phải chú ý.
Cô nuốt khan, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
“Những người ở đây có mặt để đánh giá màn trình diễn của cô, không phải để dịch hộ cô. Hãy trả lời trực tiếp.”
Gì cơ?
Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng.
Theo lời Giám đốc Han Joon, các vấn đề sức khỏe cá nhân không ảnh hưởng đến kết quả tuyển dụng. Quy trình đánh giá được thực hiện một cách khách quan, chỉ tập trung vào kỹ năng phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu.
Trong thư giới thiệu, Han Joon đã giải thích rõ về chứng mất ngôn ngữ thời gian dài của Hee-joo, cũng như kinh nghiệm dày dặn của cô trong việc thông dịch cho các chương trình phát sóng, hội thảo, bài giảng, sự kiện tôn giáo và giáo dục. Chính nhờ vậy, cô đã vượt qua vòng xét duyệt hồ sơ.
Nhưng…
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Baek Sa-eon sẽ ép cô đến mức này.
Đây là cố tình gây khó dễ sao?
Hee-joo mím môi, cảm giác nó đang run lên.
“Nếu cô đã nghiên cứu tôi kỹ đến vậy…” Anh khẽ cười, ánh nhìn lạnh nhạt.
“…”
“Tôi cũng rất muốn nghe xem cô hiểu tôi đến mức nào.”
Ánh mắt anh khóa chặt vào môi cô, sắc bén đến đáng sợ.
—
https://vymiu.com/khi-dien-thoai-do-chuong-edit-du-va-ro-rang/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích:
Cá voi cô đơn (Hàm Yên) – Review & nghe audio
Một màu xuân (Trầm Tiêu Chi)
“Người sống cả đời nên không thẹn với lòng, nên tận hưởng lạc thú trước…