CHƯƠNG 31
Các giám khảo khác dường như chẳng bận tâm đến việc Hee-joo có trả lời hay không. Chỉ có Baek Sa-eon là người gây náo động.
Vậy thì… chỉ cần khiến anh ấy im lặng là được, đúng không?
Ánh mắt Hee-joo thoáng dao động. Sau đó, cô nở một nụ cười rạng rỡ, dùng ngôn ngữ ký hiệu:
[Nếu tôi trúng tuyển, tôi sẽ còn nỗ lực nghiên cứu chăm chỉ hơn nữa!]
Nắm bắt thời cơ, cô tươi cười rạng rỡ, đầy tự tin.
Ngay khoảnh khắc ấy, Baek Sa-eon khẽ đưa tay che cằm, ánh mắt trở nên khó đoán.
Anh ấy đang nghĩ cô quá tự mãn sao?
Nhìn thấy hàng mày anh cau lại, suy nghĩ đó trong đầu Hee-joo càng lớn dần.
Nhưng rồi, khi anh ngồi thẳng lưng, gương mặt đã trở về vẻ lạnh lùng vốn có.
“Vậy thì thế này nhé. Tôi sẽ ngẫu hứng đọc một đoạn văn mà cô chưa từng thấy. Cô có thể dịch được không?”
[Vâng…!]
“Tự tin đấy nhỉ?” Anh khẽ nhếch môi cười.
Hee-joo siết nhẹ tay, ánh mắt kiên định khóa chặt vào anh. Giây phút này, cô gạt bỏ mọi suy nghĩ về việc anh là chồng mình, hay là người mà cô đang uy hiếp. Điều duy nhất cô muốn chứng minh là năng lực của bản thân.
Cuộc đời cô là những chuỗi ngày kiềm nén và chật vật. Nhưng có một điều cô luôn tự hào, chính là sự kiên trì không ngừng hướng về Baek Sa-eon.
Giọng nói, hơi thở, biểu cảm của anh, từng cử động nhỏ nhất.
Cô không thể đến gần anh, nên chỉ có thể chọn cách ghi nhớ. Thu thập từng mảnh ghép về anh, rồi lặp đi lặp lại, luyện tập không ngừng. Cô đã đồng bộ hóa chính mình với nhịp thở của Baek Sa-eon.
Nếu không kiên trì như vậy, có lẽ cô đã gục ngã từ lâu rồi.
Đôi mắt sâu thẳm của Hee-joo chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt.
“…”
“…”
Ánh nhìn hai người giao nhau, sắc bén và căng thẳng.
“Được rồi, bắt đầu thôi.”
Giọng anh trầm ổn vang lên, dứt khoát như một tín hiệu khai màn. Trong khoảnh khắc ấy, Hee-joo quên mất rằng mình đang ở trong phòng phỏng vấn.
Bởi vì đây không còn đơn thuần là một bài kiểm tra.
Mà là minh chứng cho cách cô tồn tại và vươn lên.
Baek Sa-eon cất giọng, trầm tĩnh và rõ ràng:
“Ngày Các Cặp Đôi là một ngày kỷ niệm chính thức, được lập ra nhằm nhắc nhở mọi người về tầm quan trọng của hôn nhân và thúc đẩy một gia đình hòa hợp.”
Vừa nói, anh vừa chậm rãi quan sát Hee-joo.
“Ở đây, chúng ta có một đôi vợ chồng.”
[Ở đây, chúng ta có một đôi vợ chồng.] Đôi tay cô dịch lại chính xác và liền mạch.
“Họ đã bên nhau rất lâu, nhưng trong lòng mỗi người lại cất giấu những bí mật chưa từng hé lộ.”
Bất chợt, ánh mắt anh sắc bén hơn.
“Vào ngày đặc biệt này, họ cùng nhau sửa lại ‘Mười Điều Răn của hôn nhân’.”
Hee-joo bắt trọn từng chữ, không chệch một nhịp. Nhịp tim cô dồn dập trong lồng ngực. Nhanh hơn, chính xác hơn, cô khao khát theo kịp anh, đạt đến sự đồng bộ hoàn hảo.
Ánh mắt cô rực lên mãnh liệt.
Cô muốn học theo người đàn ông này, muốn vươn tới tầm cao của anh. Là một người vốn dĩ yếu đuối, cô theo bản năng tìm kiếm một điểm tựa vững chắc để bám víu.
Nhưng rồi…
“Một, liên tục than phiền về công việc.”
…Hả?
Động tác của cô thoáng chững lại nhưng nhanh chóng bắt kịp.
“Hai, lúc nào cũng quát tháo khi nói chuyện.”
“…”
“Ba, đem bạn đời ra so sánh với người khác.”
“…”
“Bốn, khăng khăng giữ ý kiến của mình dù không hợp lý.”
Gương mặt Hee-joo dần trở nên khó hiểu.
“Năm, nhõng nhẽo như trẻ con.”
“…”
“Sáu, bám dính không rời… “
Đột nhiên, Baek Sa-eon dừng lại.
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, căng thẳng đến mức gần như đóng băng.
Giây phút đó, không ai cử động, như thể bị kẹt lại trong một sự giao tranh vô hình.
Baek Sa-eon đột nhiên nhận ra điều gì đó, đôi môi anh mím chặt.
Cuối cùng, chính anh là người nhượng bộ trước.
“… Thôi được, đến đây là kết thúc.”
Anh nới lỏng cà vạt, như thể để cổ họng khô khốc dễ thở hơn.
RẦM!
Cửa phòng phỏng vấn bật mở rồi đóng sập lại.
Baek Sa-eon sải bước dọc hành lang trống trải, từng bước chân nặng nề, dồn dập như đang trốn chạy khỏi điều gì đó.
“Tiền bối, anh có sao không? Chuyện gì vậy?”
Trợ lý Park hối hả chạy theo, thở dốc vì lo lắng. Nhưng Baek Sa-eon không đáp, ánh mắt lơ đãng như thể tâm trí đang bị xáo trộn.
Phải đến khi Park suýt đưa tay giữ anh lại, Baek Sa-eon mới giật mình nhận ra trạng thái bất thường của bản thân.
“Hm… có chuyện gì sao?”
“Ơ… Tiền bối, anh ổn chứ?” Trợ lý Park hỏi, mồ hôi lấm tấm trên trán, gãi đầu đầy bối rối.
Người đuổi theo là anh ta, vậy mà người thở dốc lại là Baek Sa-eon.
Nhưng việc trước mắt quan trọng hơn, trợ lý Park hít sâu rồi báo cáo:
“Là về một số bài đăng kỳ lạ trên mạng.”
Baek Sa-eon khẽ cau mày, ra hiệu cho anh ta tiếp tục.
“Nội dung liên quan đến anh… một vụ bê bối. May mà trước khi bọn em kịp ra tay, các bài đăng đó đã tự động biến mất. Hiện tại, bọn em đang xử lý những nội dung bị chia sẻ hoặc chụp màn hình lại. Nhưng thông tin khá là… phiền phức.”
“Nói rằng tôi đang chơi đùa với hai chị em à?” Baek Sa-eon hỏi, giọng bình thản như thể đã đoán trước được.
“Cái gì?! Không đời nào! Em không tin mấy thứ vớ vẩn đó!” Trợ lý Park lắp bắp, hoảng hốt.
“Vừa nghe liền biết là vô lý, nên tin đồn không lan rộng. Hơn nữa, các bài đăng biến mất rất nhanh. Nhưng dù sao thì… nó cũng có sức ảnh hưởng.”
“Đó là một lời cảnh cáo.”
“Cảnh cáo?”
“Họ cố tình đăng lên để tôi nhìn thấy, chỉ là để dằn mặt tôi thôi.” Baek Sa-eon nhếch môi, nụ cười nhạt nhẽo thoáng qua. “406 đúng là biết cách tạo kịch tính đấy.”
“…?”
“…Đúng là rất biết gây chuyện.” Anh lẩm bẩm, giọng điệu đan xen giữa trào phúng và thích thú.
Họ đã rà soát danh sách khách mời suốt cả đêm nhưng không tìm ra điều gì bất thường. Ngay cả khi mở rộng phạm vi điều tra đến các mối liên hệ của Hong In-ah, những người liên quan đến Hee-joo, bạn bè, đồng nghiệp cũ, thậm chí cả gia đình của họ, kết quả vẫn hoàn toàn trống rỗng.
Cứ như thể 406 là một bóng ma vậy.
“Có vẻ như dữ liệu chúng ta có vẫn chưa đủ. Cần thêm thông tin về kẻ uy hiếp.”
“Một tên trộm bẩm sinh, đúng là đáng khinh.” Baek Sa-eon bực bội tặc lưỡi.
“…?”
“Nếu không phải ở trường học hay công việc, vậy thì cô ấy đã gặp người này ở đâu?” Anh lại lặp lại động tác tặc lưỡi đầy khó chịu.
“À…! Bọn em cũng đang đối chiếu danh sách những kẻ từng phạm tội bạo lực và thành viên của các ứng dụng hẹn hò để tìm điểm trùng khớp.” Trợ lý Park nhanh chóng bổ sung.
“Hãy ưu tiên những vụ chỉ bị phạt hành chính nhưng không có tiền án.”
“Rõ ạ, nhưng mà… có nên hỏi trực tiếp phu nhân không?” Trợ lý Park ngập ngừng, nhớ lại đoạn ghi âm họ đã phân tích.
Câu trả lời nhận được chỉ là một sự phủ nhận lạnh lùng.
“Tuyệt đối không được để cô ấy biết.”
Trợ lý Park nhìn Baek Sa-eon đầy khó hiểu. Nhưng trước khi anh ta kịp hỏi thêm, một tia sắc lạnh lướt qua trên gương mặt Baek Sa-eon.
“Em biết là có những chuyện tế nhị không tiện bàn bạc giữa vợ chồng… Nhưng nếu hỏi phu nhân, có lẽ sẽ tìm ra manh mối nhanh hơn… ”
“Mất bao lâu không quan trọng.” Baek Sa-eon cắt ngang, giọng dứt khoát. “Dù văn phòng tôi có bị thiêu rụi hay bố tôi gặp chuyện, tôi cũng không quan tâm. Chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi.”
“…!”
“Chỉ cần Hee-joo không sao…” Giọng anh đột nhiên trầm xuống, mang theo cảm xúc khó lường khiến Park thoáng chững lại.
“…Tên 406 đó có gọi cho tôi hàng trăm lần cũng được.” Baek Sa-eon khẽ thở dài, nới lỏng cà vạt.
Cảm giác ngột ngạt trong phòng phỏng vấn vẫn chưa tan biến. Hình ảnh đôi tay Hee-joo chuyển động linh hoạt trong không trung, không hiểu sao, cảnh tượng ấy lại khiến anh cảm thấy nghẹt thở đến vậy.
“Tôi sẽ tiếp tục giữ nguyên hiện trạng…” Baek Sa-eon lặng lẽ nhìn ra bầu trời u ám bên ngoài, ánh mắt trĩu nặng.
“…Không thể để cô ấy bị dồn ép đến mức phải bỏ chạy.”
***
Cuộc phỏng vấn cuối cùng cũng kết thúc.
Kiệt sức, Hee-joo ăn tối cùng giám đốc Han Joon rồi trở về nhà. Cô thiếp đi ngay khi chạm vào giường và chỉ tỉnh dậy khi kim đồng hồ đã chỉ gần 10 giờ tối.
“Ưm…”
Dù đã xử lý khéo léo mọi yêu cầu vô lý, kẻ uy hiếp vẫn chưa liên lạc lại.
Ngay lúc đó, tiếng bíp của khóa cửa vang lên.
Ai đó đang vào nhà.
“…!”
Còn mười phút nữa là đến cuộc gọi.
Sao hôm nay anh ấy lại về sớm thế?!
Người đáng lẽ vẫn phải ở văn phòng để chờ điện thoại, lại bất ngờ xuất hiện ở đây.
Khoan đã, khoan đã…! Mình có thể gọi điện uy hiếp ngay trong nhà không? Anh ấy có nghe thấy không? Cách âm có đủ tốt không?
Cơn hoảng loạn ập đến.
Sắc mặt Hee-joo tái nhợt. Cô vội vàng chạy vào phòng, nhét đồng hồ hẹn giờ, điện thoại đàm phán, những tờ ghi chú và tài liệu rải rác vào túi xách. Sau đó, cô hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi bước ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra.
“Trễ thế này rồi, em định đi đâu?”
“…!”
Ánh mắt cô chạm phải Baek Sa-eon, người vừa bước vào với chiếc cặp trong tay. Anh nhìn lướt qua bộ đồ cô đang mặc, nhướn nhẹ mày.
Bị bắt tại trận.
Hee-joo lén đảo mắt, rồi lặng lẽ chỉ về phía cửa, khẽ mấp máy môi: “Siêu thị.”
Sau đó, cô cúi đầu thật thấp rồi bước nhanh ra ngoài.
“…”
Nhưng chưa kịp đi xa, Baek Sa-eon đã nắm lấy túi xách của cô, kéo lại. Dây đeo trượt khỏi vai, khiến mọi thứ bên trong rơi lả tả xuống sàn.
Anh tặc lưỡi, cúi xuống nhặt đồ.
Chiếc đồng hồ hẹn giờ, do cú va chạm mạnh, lập tức phát ra tiếng bíp inh ỏi.
“…Hong Hee-joo, cái này là gì?”
Baek Sa-eon cầm lấy món đồ dưới đất, ánh mắt lạnh băng.
Nghe thấy tông giọng bất thường của anh, Hee-joo chết sững.
Anh ấy nhận ra âm thanh này sao?!
Cô vội tắt tiếng đồng hồ, cuống cuồng nhặt lại điện thoại đàm phán, nhét vội vào túi.
Tiêu rồi.
Cô nhắm chặt mắt, chuẩn bị tinh thần đối mặt với anh.
Nhưng rồi…
Một giọng nói trầm thấp bất ngờ cất lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
“Thưa quý tòa, tôi là một kẻ điên. Tôi thích còng tay và vòng cổ.”
“…!”
Thứ anh đang cầm trên tay, không phải đồng hồ hẹn giờ hay điện thoại, mà là… tờ lời bài hát mà giám đốc Han Joon đã đưa cho cô.
—
https://vymiu.com/khi-dien-thoai-do-chuong-edit-du-va-ro-rang/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích: