CHƯƠNG 32
Ôi không…!!
“Tôi cần một người đàn ông hết mình, uống Hennessy và hút cỏ. Không phải rắn thường mà phải như hổ mang chúa to lớn.”
Hee-joo hoảng hốt lao tới giật lại tờ giấy nhưng Baek Sa-eon dễ dàng né người sang chỗ khác và tiếp tục đọc trôi chảy. Giọng trầm ấm mà sắc sảo như thể đang diễn đọc một kịch bản đầy kịch tính.
“Nếu hơi cong, nghiêng một chút thì càng tốt.”
Baek Sa-eon nghiến răng.
“Nếu có râu, tôi sẽ làm ướt nó. Đeo mặt nạ, siết chặt cổ… hừm…”
Anh lướt qua từng dòng chữ với ánh mắt lạnh lùng, sắc bén. Hee-joo đỏ bừng mặt, cúi đầu, không dám nhìn lên vì quá xấu hổ. Nhưng ánh mắt của anh ngày càng trở nên lạnh lẽo.
“Quỳ xuống, cưỡi lên——”
“……”
“Giờ em đã ướt rồi… hah…”
Anh thở dài, cuối cùng đưa tay day trán, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt, trông chẳng khác nào một giáo sư đang dạy dỗ học trò phạm lỗi.
“Hong Hee-joo.”
Anh bật cười, nhưng đó không phải là một nụ cười vui vẻ.
“Ai viết cái này?”
“……!”
Anh vo tờ giấy nhăn nhúm trong lòng bàn tay, mắt lóe lên tia nguy hiểm.
“Tại sao em có thứ này? Đừng nói với tôi… là em viết đấy nhé?”
Lời buộc tội vô lý khiến Hee-joo bối rối. Cô vội vàng rút điện thoại ra, mở ô chat với “Chồng giao dịch” ba năm nay chưa hề đụng tới rồi hấp tấp gõ một tin nhắn.
[9:52 PM]: Đây là lời bài hát của một ca sĩ nước ngoài do giám đốc Han Joon giới thiệu! Buổi biểu diễn cần người phiên dịch. Em đã từ chối. Tờ giấy đó… chỉ là tình cờ để vào túi thôi.
Baek Sa-eon lạnh lùng mở thông báo trên điện thoại, ánh mắt sắc bén quét qua màn hình rất lâu như đang xác minh điều gì đó.
“Hong Hee-joo, tôi bảo thủ hơn em tưởng đấy.”
‘…Hả?’
Hee-joo chỉ biết chớp mắt đầy khó hiểu.
“Tôi cực kỳ không thích tên Han Joon đó. Giờ thì sao đây?”
“…!”
“Nếu em nhận việc, chắc chắn sẽ phải luyện tập cùng anh ta. Giám đốc Han Joon, gặp một cấp dưới nhỏ hơn tận mười hai tuổi, ‘hướng dẫn’ cho em.”
“……”
“Từ này diễn tả thế nào, ngữ cảnh ra sao, biểu cảm thế nào mới đúng——”
Baek Sa-eon nghiêng cổ một chút, động tác chậm rãi nhưng đầy áp lực, Hee-joo dường như nghe được tiếng khớp xương kêu răng rắc.
“Cong, to.”
“……!”
“Những câu này em thậm chí còn chưa từng nói với chồng mình.”
Anh liếm môi, hơi thở nóng dần, khẽ lẩm bẩm.
“Suýt nữa buột miệng nói ra mất.”
Cảm thấy tình hình ngày càng nguy hiểm, Hee-joo vội vàng gõ thêm một tin nhắn.
[9:53 PM] Anh hiểu nhầm rồi! Ca sĩ này nổi tiếng với ca từ táo bạo…
“Vậy à?” Baek Sa-eon chậm rãi nhìn cô, ánh mắt lóe lên tia thích thú. “Tôi đã xem ngôn ngữ ký hiệu của em hôm nay. Nếu phải dịch nội dung nóng bỏng này, em sẽ dùng biểu cảm nào?”
‘Gì… gì cơ?’
Hee-joo càng thêm bối rối.
Như thể đang cố kiềm nén một cảm xúc kích động nào đó, anh nuốt khan, giọng nói trở nên khàn hơn.
“Không đời nào.”
Anh bật cười lạnh, nhét tờ giấy nhàu nát vào túi áo khoác.
“Tờ này bị tịch thu. Chuyện này dừng ở đây. Không bàn thêm.”
“……”
“Siêu thị? Quên đi. Ngoan ngoãn về ngủ đi.”
Ánh mắt anh trầm xuống, mang theo ý cảnh cáo rõ ràng. Hee-joo giả vờ bình thản, nhưng ngón tay vẫn tiếp tục gõ trên màn hình điện thoại.
Kim đồng hồ tích tắc trôi qua, âm thanh ấy chỉ có cô mới nghe thấy.
[9:55 PM] Đi siêu thị… Em cần mua băng vệ sinh.
Mặt cô vốn đã đỏ vì ngượng, giờ lại càng nóng rực hơn. Nhận được tin nhắn, Baek Sa-eon khẽ nhíu mày.
“Nhưng vẫn chưa tới kỳ của em mà?”
“……!”
Cái gì?! Hee-joo trợn mắt nhìn anh đầy kinh ngạc.
“Giờ này, sao tôi có thể để em đi một mình? Là đi siêu thị thật, hay có ý định gì khác, tôi làm sao biết được?”
Sự nghi ngờ trong giọng anh ngày càng rõ rệt.
“Để tôi đi thay em.”
“……!”
“Em ngoan ngoãn ở nhà đi.”
Hee-joo chớp mắt, không ngờ mọi chuyện lại rẽ theo hướng này, nhưng đây cũng không phải kết quả quá tệ. Nếu cô không thể đi, để Baek Sa-eon rời khỏi nhà cũng là một cách.
Anh liếc đồng hồ đeo tay, dường như định gọi điện cho ai đó.
Nhanh chóng chớp lấy cơ hội, Hee-joo gõ thêm một tin nhắn.
[9:56 PM] “Loại nhỏ, trung bình, lớn và siêu lớn có cánh. Cả tampon nhỏ và lớn nữa. À, mua thêm đồ ăn vặt…”
Cô cố tình liệt kê nhiều thứ để kéo dài thời gian anh vắng mặt. Nhận được tin nhắn, gương mặt Baek Sa-eon thoáng lộ vẻ khó xử. Anh gãi chân mày, hỏi:
“Muốn ăn gì?”
Hee-joo nghiêm túc trả lời.
[9:56 PM] “Gà rán…”
***
Baek Sa-eon vừa đóng cửa rời đi, Hee-joo lập tức bấm điện thoại. Cô kéo rèm cửa, lặng lẽ quan sát.
Khu dân cư này yên tĩnh, không rộng lớn, cũng chẳng có những tòa nhà cao tầng. Từ vị trí của mình, cô thấy bóng lưng anh dần khuất xa, vừa đi vừa trò chuyện qua điện thoại.
Anh nói:
— “Nghe nói 406 ở cùng khu với tôi. Có khi nào đang lảng vảng quanh nhà tôi không?”
“……!”
Tim cô hẫng một nhịp.
Quả nhiên, đẩy Baek Sa-eon ra khỏi nhà là quyết định đúng đắn. Nếu cô gọi điện khi anh vẫn còn ở đây, trong tình trạng căng thẳng thế này, chỉ cần một chút sơ suất cũng có thể lộ tẩy.
— “Có gan thì gặp tôi đi?”
“Anh muốn tôi tự chui đầu vào rọ à?”
— “Xem ra não anh chưa đến mức hỏng hẳn nhỉ.”
“Cái gì?”
— “Anh nhận ra điều đó, chứng tỏ anh chưa hoàn toàn vô dụng.”
Giọng Baek Sa-eon đầy giễu cợt.
Hee-joo hít sâu, cố giữ bình tĩnh. Cô không thể để cảm xúc chi phối như lần trước. Đêm nay, cô có một chuyện quan trọng cần hỏi Baek Sa-eon.
“Tôi không vô dụng, đó là lý do anh vẫn chưa bắt được tôi.”
— “…Cũng là lý do tôi đã dành cả ngày chỉ để nghĩ về 406.”
Giọng anh kéo dài, có chút méo mó kỳ lạ.
— “Tôi không biết anh bao nhiêu tuổi, tên gì, cũng chẳng có số điện thoại. Nhưng nếu anh gọi, tôi sẽ bắt máy.”
“……!”
Giọng Baek Sa-eon nghe có vẻ bình thản, nhưng lời nói lại ngập tràn châm chọc, khiến Hee-joo không khỏi rùng mình.
— “Chính vì biết quá ít nên tôi lại càng tò mò. Tôi muốn xem trí thông minh của anh cao đến đâu, là điên thanh lịch hay điên một cách bẩn thỉu, lúc đánh người liệu có nhớ đến bữa ăn không. Tôi thực sự hứng thú với cái đầu của loại như anh.”
Câu này là một lời dụ dỗ hay một sự trách móc đây?
Nhưng dù là gì đi nữa, anh vừa thả mồi, Hee-joo lập tức cắn câu.
Cô khẽ ho, rồi hỏi:
“Vậy… chơi trò hỏi đáp nhé?”
— “…”
Sau một khoảng lặng, cuối cùng anh cũng trả lời.
— “Được.”
“Tôi hỏi trước.”
— “Hỏi đi.”
Cổ họng Hee-joo khô khốc. Cô đi qua đi lại trong phòng khách, rồi cuối cùng trở về phòng, nằm xuống giường. Những câu hỏi bị kìm nén bấy lâu nay tràn ra.
“Vị hôn thê thật sự của anh… Anh có biết cô ấy đang ở đâu không?”
— “Biết.”
“……!”
Chỉ một từ ngắn ngủi, nhưng đối với Hee-joo, đó là một cú đánh mạnh.
Anh ấy biết sao?
Chân cô mềm nhũn, như thể mất hết cảm giác.
“Cô ấy… bây giờ ở đâu?” Cô gấp gáp hỏi.
Baek Sa-eon vẫn giữ giọng điệu thản nhiên.
— “Đến lượt tôi.”
— “Anh đã bao giờ nghe giọng của Hee-joo chưa? Không phải tiếng thở, mà là giọng thật sự.”
“……!”
Câu hỏi bất ngờ khiến cô sững sờ.
Anh đang chất vấn một kẻ uy hiếp, vậy mà thứ anh quan tâm lại là chuyện này?
Gương mặt Hee-joo dần hiện lên vẻ bất lực.
Qua những cuộc trò chuyện trước đó, cô đã nhận ra một điều: bất kể nội dung cuộc gọi là gì, Baek Sa-eon luôn bị khiêu khích. Từ cuộc điện thoại đầu tiên với tên bắt cóc, đến vụ hỏa hoạn trong văn phòng, người chồng vốn điềm tĩnh của cô đã thay đổi.
Sau những cuộc gọi, anh nói nhiều hơn, can thiệp vào chuyện của cô nhiều hơn, thậm chí còn cố nắm giữ cô bằng những hành động cụ thể. Dù cuộc gọi có xoay quanh chuyện gì, cuối cùng nó cũng quay về cô.
Hiểu rõ điều này, Hee-joo không muốn tập trung vào câu hỏi vừa rồi của anh. Cô hờ hững đáp:
“Chỉ là tiếng rên rỉ thôi.”
— “Không thể nào.”
Giọng anh dứt khoát, lạnh lùng, như một nhát dao sắc bén.
Nhưng Hee-joo không dễ dàng bỏ qua.
“Tôi đã trả lời rồi, giờ đến lượt tôi?”
— “…”
Khoảng lặng kéo dài, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự không hài lòng của anh.
“Hong In-ah bây giờ ở đâu?”
— “Không ở đây.”
“Đó mà cũng tính là trả lời à? Nói nghiêm túc chút đi!” Hee-joo cau mày, giọng đầy bực dọc.
— “Câu hỏi kiểu đó cũng tính sao?”
“Đừng có cứng nhắc như thế…!”
— “Tôi không hiểu tại sao 406 lại quan tâm đến Hong In-ah như vậy.”
“Đây cũng là một câu hỏi à?”
— “Cứ coi như vậy đi.”
Trong mắt Baek Sa-eon, “406” chẳng qua chỉ là một gã bạn trai cũ biến thái nào đó của Hee-joo. Cô tiếp tục nhập vai.
“Bởi vì Hee-joo… có vẻ rất để tâm đến chuyện này.”
— “Cụ thể hơn đi.”
“Ý tôi là, chuyện giữa anh và chị gái cô ấy.”
— “Thế thì tôi sẽ không trả lời.”
“Cái gì?” Hee-joo sững sờ trước sự thẳng thừng của anh.
— “Nếu tôi nói ra, 406 có thể lợi dụng chuyện đó để đối phó với Hee-joo. Vậy nên, tôi sẽ không nói.”
“…!”
— “Đó là câu trả lời của tôi.”
Trời ạ…
Hee-joo há hốc miệng, nhưng không thốt nên lời.
— “Dù 406 có giở trò gì, tôi cũng sẵn sàng chơi đến cùng. Nên cứ giải quyết mọi chuyện giữa hai chúng ta thôi.”
“…”
— “Thay vì nhắm vào Hee-joo, cứ thoải mái đốt xe tôi đi. Giờ nó là xe của tôi rồi.”
Lời nói như một sự khiêu khích, nhưng giọng điệu lại lạnh băng.
Ngay sau đó, anh nhanh chóng quay lại chủ đề chính.
— “Hee-joo đã nói gì với 406?”
Nghe vậy, cô không nhịn được mà bật cười.
“Anh thực sự tò mò về những gì cô ấy nói với tôi à?”
Người đàn ông này đang nghĩ gì vậy? Sao Baek Sa-eon lại để tâm đến chuyện đó?
Nhưng với tư cách kẻ uy hiếp 406, cô không thể để lộ chút nghi ngờ nào về bản thân… Đặc biệt là về chuyện Hee-joo có thể nói chuyện.
“Thật ra thì, cô ấy chẳng nói gì cả.”
— “À, ra vậy…”
Anh bật cười khẽ, kéo dài âm điệu. Nhưng lạ thay, Hee-joo có cảm giác… dường như anh hài lòng.
Cảm giác này thật sự rất kỳ quái.
Cố xua đi sự bứt rứt, cô tiếp tục đặt câu hỏi. Cô không cho phép mình dừng lại ở đây.
—
https://vymiu.com/khi-dien-thoai-do-chuong-edit-du-va-ro-rang/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích: