CHƯƠNG 35
Trên xe buýt, Hee-joo đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, cô bất ngờ nhận ra mình đang tựa đầu lên vai Baek Sa-eon. Suốt quãng đường dài, anh chẳng hề đẩy cô ra. Cảm giác ngượng ngùng ập đến, Hee-joo vội vã xuống xe, cố tránh ánh mắt của anh.
Lá phong rực rỡ phủ kín cả ngọn núi. Những mảng đỏ rực nổi bật trên nền trời trong xanh, tạo nên một khung cảnh đẹp như tranh vẽ.
“Wow…”
Khắp nơi ngập tràn sắc đỏ. Trái tim vốn đã loạn nhịp từ trước, giờ lại càng đập mạnh hơn.
Dưới chân núi, ngay trước khu nghỉ dưỡng, các nhân viên đang tập trung. Chuyến đi này là hoạt động tập thể của phòng Quan hệ Công chúng, với sự tham gia đầy đủ của trưởng phòng, phát ngôn viên, cùng các thư ký và trợ lý.
Nhìn vào trang phục của họ, có thể thấy ai cũng đã quen với những chuyến leo núi kiểu này, quần áo chuyên dụng, ba lô, gậy leo núi, mũ… mọi thứ đều được chuẩn bị kỹ càng.
So với họ, Hee-joo trông chẳng khác gì đang đi dạo quanh nhà. Cô chỉ mặc bộ đồ thể thao rộng rãi và mang theo một chiếc ba lô nhỏ đơn giản.
Đúng lúc đó, Baek Sa-eon, người đang sắp xếp đội hình, bất ngờ bước đến, kéo khóa túi của cô ra xem. Nhìn vào bên trong, anh khẽ nhíu mày.
“Biết ngay mà.”
Không nói thêm lời nào, anh nhanh chóng mở túi mình, lấy nước, khăn, chocolate và cả hộp sơ cứu bỏ vào túi của cô. Sau đó, anh cởi chiếc áo gió đang mặc, buộc ngang eo cô.
“Nếu lạnh thì mặc vào.”
Chiếc áo đen ôm sát cơ thể anh, làm nổi bật từng đường nét rắn rỏi. Khi cúi xuống thắt chặt áo quanh eo cô, bờ vai anh khẽ chuyển động dưới lớp vải. Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức Hee-joo chẳng kịp phản ứng.
“Uầy, phát ngôn viên Baek, anh chưa bao giờ quan tâm tụi tôi thế này đâu nhé!”
“Đúng đó, sao không kiểm tra túi của tôi luôn đi?”
“Phân biệt đối xử thế này là sao?”
Những lời trêu chọc vang lên từ mọi phía. Người phát ngôn lạnh lùng của Nhà Xanh giờ lại ân cần với nữ phiên dịch viên mới đến mức khó tin.
“Đúng, tôi thiên vị đấy!” anh đáp một cách thản nhiên, giọng điệu chẳng mấy bận tâm.
Nói xong, anh chỉ lướt mắt qua Hee-joo rồi quay lại tiếp tục sắp xếp đội hình.
Hee-joo, vẫn còn bối rối, chỉ biết gãi nhẹ vành tai mình.
Cuộc leo núi bắt đầu.
“Phù… phù…”
“Năm nào cũng hành xác thế này sao trời…”
“Thật luôn á… ai nghĩ ra cái hoạt động này vậy?”
Nhóm nhân viên vất vả trèo lên, hơi thở nặng nề hơn theo từng bước chân. Dần dần, chẳng ai còn hơi sức để trò chuyện, chỉ còn tiếng lách cách của dụng cụ leo núi vang lên giữa rừng.
Con đường đá quanh co. Những rễ cây ngoằn ngoèo, bụi cây rậm rạp. Những bậc đá gồ ghề kéo dài lên dốc cao.
Dù là thử thách thể lực, nhưng hành trình này lại rất hợp với Hee-joo. Cô cứ dõi theo bóng lưng của Baek Sa-eon ở phía trước mà tiến bước. Chẳng mấy chốc, cô đã vượt qua cả những đồng nghiệp có kinh nghiệm.
Trưởng phòng Quan hệ Công chúng lớn tuổi tròn mắt ngạc nhiên.
“Ôi trời, phiên dịch viên của chúng ta có thể lực tốt thật đấy!”
Hee-joo chỉ có thể cười gượng, nhưng rồi ông cũng bị cô bỏ xa.
“Hee-joo, cẩn thận kìa.”
Baek Sa-eon giơ tay chỉ vào một hòn đá nhọn nhô lên khỏi mặt đất.
Lúc này, chỉ còn hai người họ đi ở phía trước.
Baek Sa-eon đi trước, thỉnh thoảng quay lại nhìn cô, ánh mắt thoáng chút bất ngờ.
Thực ra, chân Hee-joo đã mỏi nhừ, nhưng cô lại cảm thấy một sự an tâm kỳ lạ.
Hóa ra, theo kịp bước chân anh ấy không khó như mình nghĩ…
Cô chợt thấy thích thú với việc leo núi, vì phát hiện ra theo sau Baek Sa-eon lại đơn giản đến thế.
“Em chưa than thở lần nào nhỉ.”
Anh bất ngờ dừng lại, mở nắp chai nước và uống một hơi dài.
“Hee-joo, có phải em thấy khó chịu khi ở cạnh tôi không?”
Chai nước 500ml cạn sạch trong chớp mắt. Anh bóp nhẹ vỏ chai trong tay, giọng nói trầm ổn.
Sao tự nhiên anh lại hỏi vậy…
“Tôi phải làm gì thì em mới chịu nói chuyện với tôi?”
Anh đưa tay vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt đầy bực bội.
“Có phải phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu của chúng ta đã ám ảnh tôi không nhỉ? Gần đây, đầu óc tôi toàn nghĩ xem Hong Hee-joo đang muốn nói gì.”
“…!”
“Tôi đã cẩn thận với em đến mức này, tôi tự hỏi… rốt cuộc tôi có phải là kẻ ngốc không?”
Lông mày anh nhíu lại khi đưa cho cô một chai nước mới.
“Từ cái lúc em bật khóc nức nở, lẽ ra tôi nên nghi ngờ mọi chuyện sớm hơn.”
Vì anh không buông chai nước, Hee-joo đành bất đắc dĩ giằng co như chơi kéo co. Lúc đó, ánh mắt sắc bén của anh nhìn thẳng vào cô.
“Hee-joo, trên đời này có một thứ gọi là ‘tình cảm có thể tha thứ’. Em biết không, người bị đánh trước thường là kẻ sáng suốt hơn đấy.”
Một cơn gió núi lướt qua mang theo sự lạnh lẽo khiến Hee-joo rùng mình.
Cô cố giữ vẻ thản nhiên, giật ra chai nước rồi vặn nắp.
Hee-joo cảm nhận có gì đó không ổn, nhưng lại cho rằng đó chỉ là sự bất mãn của Baek Sa-eon vì 406 đã “vạch tội” cô.
Mồ hôi đổ ra vì leo núi ban nãy giờ đã khô, để lại cảm giác lạnh buốt trên cổ.
“Chỉ nhắc em vậy thôi.”
“……”
“Đừng tự chuốc rắc rối vào mình nữa.”
Trong lúc cô uống nước, trên gương mặt anh thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Cuối cùng, họ cũng lên đến đỉnh núi. Chuyến leo núi bắt đầu từ sáng đến chiều thì lên đến đỉnh.
“Woa! Cuối cùng cũng tới nơi!”
“Ôi…”
“Cảnh đẹp thật đấy… nhưng tôi mệt quá rồi…”
Trên đỉnh núi chỉ có bầu trời trải dài vô tận. Trong khi nghe những tiếng than thở của đồng nghiệp, Hee-joo lén liếc nhìn Baek Sa-eon. Anh im lặng hơn hẳn.
Vừa lên tới nơi, anh đã lập tức đeo tai nghe, dường như đang tập trung vào thứ gì đó. Đến đây rồi mà vẫn làm việc sao?
“Được rồi, mọi người, tìm một góc có khung cảnh đẹp nhất nào!”
Trưởng phòng Quan hệ Công chúng tập hợp nhân viên, trợ lý nhanh chóng lấy máy ảnh ra.
“Chụp ảnh kỷ niệm nào! Giữ vững biểu ngữ! Cẩn thận vách núi! Đừng đẩy người phía sau, ai đứng trước thì khom xuống một chút…”
Mọi người dường như đã quá quen với những hoạt động thế này, nhanh chóng vào vị trí. Hee-joo không biết nên đứng đâu, chỉ đành chọn một góc phía sau, khéo léo để lộ gương mặt giữa đám đông.
“Đây là hoạt động nhóm cuối cùng trong nhiệm kỳ của tôi tại phòng Quan hệ công chúng Nhà Xanh. Nhìn thấy mọi người tụ họp thế này, thật sự rất xúc động! Nào, đếm đến ba để chụp nhé! Mọi người giơ tay phải lên tạo dáng ‘cổ vũ’ nào!”
Giữa nơi những tán cây cong nghiêng giao nhau với bầu trời, hàng chục cánh tay đồng loạt giơ lên, tạo nên một khung cảnh đẹp như tranh.
“Ah——!”
Bỗng nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên, phá tan bầu không khí yên bình.
Tất cả đồng loạt quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh. Baek Sa-eon lập tức chạy đến, kéo theo cả băng rôn.
“Có người ngã xuống rồi!”
Một giọng nói hoảng loạn hét lên.
Mọi người vội quỳ xuống, nhìn xuống vách đá. Nhưng những gì họ thấy chỉ là một độ dốc thẳng đứng.
Gió rừng thổi ào ào. Những tán lá phong đỏ rực xao động như sóng cuộn.
Vách núi im lặng đến chết chóc, như thể vừa nuốt chửng một người.
“Hong Hee-joo!”
Tiếng gọi vỡ òa của một người đàn ông vang vọng khắp thung lũng.
***
Phòng Quan hệ công chúng rơi vào tình trạng báo động.
Trong chuyến hội thảo, một thông dịch viên ngôn ngữ ký hiệu mới tuyển đã gặp tai nạn, rơi xuống núi.
“119 đâu? Đã gọi bao lâu rồi mà?!” Trưởng phòng Quan hệ công chúng hét vào điện thoại, “Có biết tôi là ai không?!”
Ông vừa la hét vừa vung tay vào không trung như muốn ép người bên kia phải nghe theo.
Xảy ra sự cố nghiêm trọng thế này vào đúng giai đoạn cuối trong nhiệm kỳ là điều không thể chấp nhận được. Vì sự ổn định chính trị, họ không thể để phe đối lập có cớ để công kích. Việc để nhân viên công vụ gặp nguy hiểm do sơ suất là một đề tài quá dễ để bị chỉ trích.
“Đội cứu hộ sắp đến rồi.”
Giữa bầu không khí căng thẳng, một giọng nói khàn đặc vang lên.
Đó là Baek Sa-eon, mắt anh đỏ ngầu.
Trưởng phòng Quan hệ công chúng nhìn anh, cẩn trọng lên tiếng.
“Cậu bình tĩnh lại chưa?”
Baek Sa-eon nghiến răng chặt đến mức nếm được cả vị máu.
Người đàn ông lúc nào cũng điềm tĩnh trong mắt mọi người giờ đây lại như ngọn núi lửa chực phun trào. Các nhân viên khác e dè, không ai dám đến gần.
Chiếc trực thăng cứu hộ đầu tiên đã đến và không tìm được gì.
Baek Sa-eon vẫn cứ đứng trên đỉnh núi, lặng thinh nhìn xuống vách đá bên dưới. Không ai biết anh đang nghĩ gì.
“Nhân viên đều chưa biết quan hệ của cậu với phiên dịch viên Hong Hee-joo đâu. Trông cậu bây giờ thật thảm hại.”
Hee-joo đã biến mất ngay trước mắt anh. Đó là điều anh chưa bao giờ dám tưởng tượng.
“Không liên lạc được sao?”
“Điện thoại của cô ấy tắt máy.”
“Còn cách nào khác để liên lạc không?”
“……”
Baek Sa-eon cảm thấy một cơn buồn nôn cuộn lên. Cảm giác bất lực bao trùm.
Từng trải qua bao phen sóng gió, nhưng từ khi trưởng thành, đây là lần đầu tiên Baek Sa-eon cảm nhận nỗi thất bại khủng khiếp đến vậy.
Anh khẽ bật cười chua chát.
Tôi đã cố gắng leo cao đến vậy là vì ai?
Tôi đã quyết tâm đến vậy, sao em có thể biến mất thế này?
Baek Sa-eon nuốt xuống nỗi chua xót nơi cổ họng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nếu thật sự là em… Nếu linh cảm của tôi là đúng…
Không biết từ lúc nào, mặt trời đã khuất sau rặng núi.
—
https://vymiu.com/khi-dien-thoai-do-chuong-edit-du-va-ro-rang/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích: