CHƯƠNG 45
“Em tìm được chỗ ngồi đẹp thật đấy.” Baek Sa-eon nói, rồi ngồi xuống cạnh Hee-joo.
“Tôi thích ngồi ở đây, nhìn ra ngoài cửa sổ. Em đoán xem tại sao?”
Hee-joo không thể rời mắt khỏi anh. Khuôn mặt ấy, khi hướng ra ngoài, trông thật lạnh lùng và xa cách.
Những đường nét thanh thoát như được chạm khắc một cách hoàn hảo, nhưng lại toát lên vẻ gì đó vừa xa vời, vừa khó nắm bắt. Đằng sau gương mặt ấy là m ột quá khứ mà cô không tài nào đoán định được.
“Mỗi lần tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng về dòng sông, tôi luôn nhìn thấy một cô bé tên Hee-joo bên đó, đôi tay không ngừng múa may.”
Giọng anh đều đều, như thể đang hồi tưởng về một điều gì xa xăm.
“Một cô nhóc chăm chỉ đến mức ngay cả đêm cũng chẳng chịu ngủ yên.”
“…!”
“Nhưng dù vậy, tôi vẫn không thể hiểu được em đang nói gì. Cảm giác ấy giống như bị mắc kẹt dưới nước vậy. Có lẽ cũng giống như khi đi thăm thủy cung… hoặc có lẽ, tôi vẫn đang chìm dưới dòng sông ấy.”
Lần đầu tiên, cô nghe anh nói về những điều này.
“Nhưng khi nhìn thấy những động tác tay của em, tôi lại thấy bình tĩnh hơn.”
“…”
“Tôi biết rằng giấc mơ đã kết thúc và mình đã quay về thực tại.”
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô. Hơi ấm từ lòng bàn tay anh lan tỏa, khiến nhịp tim cô bỗng trở nên hỗn loạn.
“Dạy tôi một ký hiệu đi.”
“…!”
Cô ngước lên, ánh mắt đầy ngạc nhiên. Baek Sa-eon nghiêng đầu, như thể đang chờ đợi.
“Tôi muốn học ngôn ngữ của Hong Hee-joo.”
Người đàn ông đáng ghét này… Sao đột nhiên lại muốn học chuyện này chứ?
“Hồi nhỏ, em hay làm động tác này lắm.”
Anh chạm nhẹ ngón út vào cằm, mô phỏng lại một ký hiệu quen thuộc.
Hee-joo mím môi. Cô nhớ lại một bà cô trong bệnh viện từng nói: Những người đàn ông ngoại tình hay mua hoa và quà cho vợ mình.
Đúng là đồ khốn mà…
Đó là ký hiệu đầu tiên cô học được, cũng là ký hiệu cô hay dùng nhất để che giấu tổn thương của mình. Nó có nghĩa là: Em không sao.
“Tôi đã chờ,” Baek Sa-eon khẽ nói, ánh mắt họ giao nhau trong căn phòng mờ tối, “Chờ em mở lời trước.”
Hee-joo mím môi. Ánh mắt anh như muốn khóa chặt cô, khiến cô có cảm giác không thể trốn chạy.
Đêm nay tràn ngập những điều chưa nói, những cảm xúc chưa thể gọi tên.
***
Sau khi lễ cúng kết thúc, Baek Sa-eon định rời đi ngay thì mẹ chồng giữ anh lại.
“Đã đến tận đây rồi, không thể để con đi tay không được.”
Bà gói sẵn một ít đồ ăn để anh mang về.
Cùng lúc đó, Hee-joo cũng nhân tiện ghé qua nhà mẹ đẻ.
“Không mệt sao? Sao đột nhiên lại đến vậy?”
Ánh mắt mẹ cô hôm nay có vẻ dịu dàng và thân thiện lạ thường. Khi cởi giày, Hee-joo bỗng khựng lại, cảm thấy không quen với sự nhiệt tình của bà.
Kim Yeon-hee tươi cười nhận quà rồi dẫn họ vào phòng khách.
“Cha có nhà không ạ?” Baek Sa-eon hỏi.
“À, ông ấy… không có nhà lúc này.” Kim Yeon-hee đáp, ánh mắt vô thức liếc về phía Hee-joo.
Khoảnh khắc ấy, trên gương mặt bà thoáng hiện lên vẻ gì đó khó hiểu, một ánh nhìn chập chờn giữa mỉa mai và do dự.
Kim Yeon-hee vốn không giỏi che giấu cảm xúc. Nhưng lần này, Hee-joo lại không tài nào đoán được bà đang nghĩ gì.
Một cảm giác bất an chợt dâng lên trong lòng cô.
Duy chỉ có cô, đứa con gái đã quen sống dưới cái bóng của người mẹ này suốt bao năm, mới có thể nhận ra sự thay đổi nhỏ ấy.
Cổ họng khô khốc, tâm trạng cô cũng theo đó mà chùng xuống.
Kim Yeon-hee nhanh chóng lấy lại dáng vẻ hòa nhã, khẽ cười:
“Ngồi xuống uống tách trà trước đã.”
Không lâu sau, bàn trà được dọn ra. Kim Yeon-hee ngồi trên chiếc sô pha xa hoa, ánh mắt chuyển qua lại giữa hai người.
“Đã hơn ba năm rồi kể từ khi hai đứa kết hôn, đây là lần đầu tiên ba người chúng ta cùng ngồi với nhau thế này.”
Hee-joo vừa định cầm tách trà thì cổ tay cô bị giữ lại.
“Uống của anh đi.” Baek Sa-eon dùng cằm chỉ vào tách trà mà anh đã mở nắp trước để làm nguội. “Đừng vội. Em có thể bị bỏng đấy.”
Đúng là trà của anh đã nguội hơn hẳn. Hee-joo ngoan ngoãn nhận lấy, nhấp một ngụm.
Kim Yeon-hee nhìn cảnh đó, ánh mắt lóe lên một tia nhìn khó đoán.
“Sa-eon này, thật lòng mà nói, con không thấy chán khi ở bên Hee-joo sao?”
“…!”
Hee-joo cứng đờ, nhưng vẫn bình tĩnh uống thêm một ngụm trà.
“Nó chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng làm được gì ra hồn. Ở bên nó, chắc con cũng chẳng thấy hợp đâu nhỉ?”
Vị trà bỗng trở nên nhạt nhẽo đến lạ.
Mẹ cô vốn luôn buông lời hạ thấp cô trước mặt người khác. Nhưng hôm nay, không hiểu vì sao, mặt cô lại nóng bừng lên vì xấu hổ.
“Không hề.”
“Hửm?”
Baek Sa-eon đặt tách trà xuống bàn một cách dứt khoát.
“Chỉ cần nhìn Hee-joo thôi cũng đủ thú vị rồi. Và…”
Anh hơi nghiêng người về phía trước, hai tay đan lại đặt trên đầu gối. Dù tư thế có phần thấp hơn so với mẹ vợ, nhưng bầu không khí xung quanh anh vẫn không hề giảm bớt sự uy nghiêm.
Ánh mắt anh sắc bén, nhìn thẳng vào Kim Yeon-hee.
“Kiểu hạ mình này khiến con rất khó chịu.”
“Cậu nói gì cơ?”
“Xin đừng hạ thấp Hee-joo trước mặt con nữa. Làm vậy không khiến con cảm thấy dễ chịu hay nể trọng gì đâu. Ngược lại, đó là một sự xúc phạm. Con không thích, đừng làm vậy nữa.”
Kim Yeon-hee thoáng sững lại, có lẽ không ngờ anh lại thẳng thừng đến vậy.
“…Sa-eon, có phải cậu có người phụ nữ khác rồi không?”
“Phụt——! Khụ khụ!” Hee-joo sặc trà, suýt nữa phun ra ngoài.
Baek Sa-eon lập tức đưa tay ra, giúp cô lau đi giọt nước trên cằm. Hee-joo đỏ bừng mặt, ho sặc sụa không ngừng.
Mẹ cô híp mắt lại, ánh nhìn một lần nữa lướt qua cả hai người.
“Lạ thật…” Bà lẩm bẩm, giọng điệu đầy ẩn ý.
“Hee-joo.”
Với một tiếng cạch sắc lạnh, mẹ cô đặt tách trà xuống. Khóe môi bà khẽ nhếch lên, nở một nụ cười mơ hồ.
“In-ah sắp về rồi.”
“…!”
Trong thoáng chốc, Hee-joo có cảm giác như mình vừa nghe phải một ngôn ngữ xa lạ. Những lời ấy hoàn toàn không có nghĩa gì với cô. Tim cô đập mạnh, dồn dập đến mức tưởng chừng như sắp vỡ tung.
Cô biết mình vừa nghe thấy gì đó, nhưng đầu óc lại không thể tiếp thu một cách rõ ràng. Lời mẹ cô nói như một ảo giác thoáng qua, mong manh và không thực.
Nhưng ngay lúc ấy, những ngón tay của người đàn ông đang chạm vào cằm cô khẽ khựng lại, sự cứng nhắc trong động tác đó không hề là ảo ảnh.
Điều này là thật.
Hee-joo cuối cùng cũng hiểu ra.
Chị cô… sắp trở về?
Cô cố xoay đầu lại, nhìn về phía mẹ mình.
“Mẹ không biết con bé đã làm gì hay sống ở đâu suốt thời gian qua. Nhưng có vẻ như chủ tịch Hong biết.”
Giọng mẹ cô hạ thấp, như thể thừa nhận rằng, dù thế nào đi nữa, một người cha vẫn sẽ quan tâm đến đứa con ruột của mình.
“Mẹ nghe nói nó đã phẫu thuật bên Đức, quá trình phục hồi kéo dài khá lâu.” Kim Yeon-hee nhẹ nhàng chạm vào tai mình.
“Bây giờ nó đã nghe được rồi.”
“…!”
Hee-joo nuốt khan, cổ họng khô khốc.
Mẹ cô hờ hững nhún vai, nhìn thẳng vào cô.
“Những gì con làm bấy lâu nay, coi như kết thúc rồi đi.”
Nụ cười của mẹ vẫn còn vương lại trong tâm trí Hee-joo như một vệt mờ hư ảo.
Vị hôn thê thực sự của Baek Sa-eon sắp trở về.
Chị cô sắp trở về.
Nỗi mong chờ, sự cảnh giác, niềm vui và cảm giác tự ti cùng lúc ập đến, đè nặng đến mức khiến cô nghẹt thở.
***
Sau khi đưa cô về nhà, Baek Sa-eon quay trở lại văn phòng.
Còn Hee-joo, cô ngồi trong căn phòng tối, cảm giác như mình đang rơi vào một khoảng không vô tận. Ngón tay siết chặt chiếc điện thoại, cả người run rẩy.
Chị sắp trở về…
Cô lẩm bẩm, bàn tay lạnh giá vuốt qua gương mặt nhợt nhạt.
Có lẽ… cô nên ở lại bệnh viện lâu hơn một chút.
Nỗi sợ hãi ăn sâu bén rễ, cùng với sự bất an chẳng thể xua tan, lại một lần nữa trỗi dậy. Nó quấn lấy cô như một bóng ma, không cách nào rũ bỏ.
Phải chăng… bấy lâu nay, cô đã hiểu sai tất cả?
Dù cô không chủ động đề nghị ly hôn… nhưng nếu Hong In-ah xuất hiện, chỉ riêng sự tồn tại của chị ấy thôi cũng đủ để đảo lộn tất cả.
Ý nghĩ ấy giáng xuống như một nhát búa, đánh thẳng vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng, khiến cô hoàn toàn bất lực.
Cô chẳng thể làm gì.
Dù đã hơn mười giờ đêm, cô cũng không còn sức để gọi cho ai. Ngay cả việc nhích người một chút thôi cũng thấy mệt mỏi và vô nghĩa.
Cảm giác bất lực tưởng chừng đã bị chôn vùi giờ lại trỗi dậy, len lỏi từ cổ chân, từ từ dâng lên, như muốn nhấn chìm cô hoàn toàn.
Gọi điện thì có ích gì chứ?
Đôi mắt cô dần trở nên trố ng rỗng khi sự tuyệt vọng lấn át lý trí.
Mười phút trôi qua. Rồi ba mươi. Bốn mươi. Một tiếng…
Cô nằm trên giường, chớp mắt vô định.
Đúng lúc đó, điện thoại rung lên.
“…!”
Là… kẻ bắt cóc ư?
Hee-joo giật mình bật dậy, vội vã lục túi tìm điện thoại.
Nhưng khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, cô sững người.
Tại sao…
Ánh mắt cô dừng lại trên dòng chữ “Chồng giao dịch” đang sáng lên.
Đầu óc cô trở nên trống rỗng, không biết phải phản ứng thế nào. Điện thoại trong tay cô tựa như một mẩu giấy bị vo nát.
Cô do dự trong chốc lát, rồi cuối cùng cũng vuốt màn hình nhận cuộc gọi.
––“Hong Hee-joo.”
Vừa kết nối, giọng nói trầm thấp của anh lập tức tràn ra, như một cơn lũ cuốn phăng mọi suy nghĩ trong cô.
––“Đừng nói gì cả. Chỉ cần thả lỏng và lắng nghe.”
“…!”
Cảm giác như Baek Sa-eon đã đọc thấu tất cả suy nghĩ của cô. Giọng anh vững vàng, nhưng lại mang theo một sự trấn an lặng lẽ.
––“Em đang ngủ à? Nếu có, chạm nhẹ vào điện thoại.”
“…”
Cô không trả lời. Anh khẽ hừ nhẹ.
Gì thế này?
–– “Giám đốc trung tâm Han Jun.”
Mắt Hee-joo mở to ngỡ ngàng, không hiểu được anh muốn nói gì. Tại sao lại nhắc đến Han Joon?
–– “Em không đang gọi điện nói chuyện với anh ta đó chứ?”
Cái gì cơ…!
Cô bực bội gõ nhẹ lên màn hình, xem như câu trả lời.
Baek Sa-eon lẩm bẩm gì đó, giọng anh thấp dần rồi tan vào im lặng.
Nhưng lúc này, Hee-joo chẳng còn muốn để tâm đến những lời anh nói nữa. Cô chỉ trống rỗng nhìn lên trần nhà.
Giữa khoảng lặng vô nghĩa kéo dài, anh lại cất lời.
— “Tôi sẽ về ngay.”
Giọng nói trầm thấp của anh đọng lại trong không gian một thoáng trước khi cuộc gọi kết thúc.
Vì 406 không gọi nên anh mới về sớm đúng không?
Ý nghĩ ấy khiến tâm trạng cô càng chìm sâu vào tuyệt vọng.
Gương mặt cô khẽ nhăn lại. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô đưa tay với lấy chiếc điện thoại đàm phán.
Âm báo cuộc gọi đi vang lên.
Những cảm xúc chưa kịp giải tỏa đột nhiên trào dâng từ sâu bên trong, như một dòng suối vỡ bờ, không cách nào kìm nén.
—
https://vymiu.com/khi-dien-thoai-do-chuong-edit-du-va-ro-rang/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích: