CHƯƠNG 46
Lúc âm báo điện thoại reo lên đã là 11 giờ đêm. Cô áp máy lên tai, vẻ mặt trống rỗng.
“Mẹ nghe nói nó đã phẫu thuật bên Đức, quá trình phục hồi kéo dài khá lâu. Bây giờ nó đã nghe được rồi.”
“Những gì con làm bấy lâu nay, coi như kết thúc được rồi.”
Cảm giác sẽ thế nào nếu Baek Sa-eon đột nhiên không còn hiện diện bên cạnh cô nữa
Chị ấy đã trở về… Một cái bóng như mình, có lẽ sẽ biến mất trong chớp mắt thôi.
Sự tuyệt vọng quen thuộc ập đến như một cơn sóng dữ. Những cuộc gọi uy hiếp bao lâu nay hay chuyện ly hôn mà trước đây cô từng khao khát thực hiện, giờ lại trở nên thật lố bịch.
Đêm nay, tất cả ý chí và quyết tâm đều âm thầm tan biến.
Âm báo gọi đi vẫn tiếp tục vang lên, giống như một chiếc phao cứu sinh bập bềnh trong dòng xoáy của sợ hãi. Cô muốn nắm lấy để có thể giữ vững chính mình.
Đã vậy rồi tại sao không làm điều gì đó điên rồ?
Cô không cần phải làm người tốt làm chi, cứ buông thả, mặc cho bản năng chi phối. Sâu thẳm trong cô thật sự có một mặt như vậy.
Điện thoại được kết nối.
“Alo?” Hee-joo cất giọng đều đều. “Nghe nói người phát ngôn của Nhà Xanh thực ra còn kiêm luôn nghề phao tin đồn đúng không?”
Bàn tay cầm điện thoại dần lạnh buốt.
Mệt mỏi quá. Chuyện mình đang làm thực sự có ý nghĩa sao? Có phải trước nay mình vẫn đang mơ một giấc mơ ngu ngốc?
“Tôi sẽ phanh phui mọi chuyện…”
— “Ồ, ngoan quá.” Giọng nói bên kia lành lạnh, nhưng lại mang theo ý cười.
“Phơi bày hết những chuyện bẩn thỉu của anh ra là anh xong đời.”
— “Tưởng em sợ quá mà chạy trốn rồi, vậy mà vẫn gọi đến.”
“…”
— “Tôi hi vọng em hiểu thế gian này đáng sợ thế nào mà dừng lại. Nhưng khi mãi chẳng thấy em gọi, tôi đã lo lắng đấy.” Baek Sa-eon hạ giọng, thong thả nói tiếp, “Nếu 406 muốn tiếp tục làm với tôi thì cứ đúng giờ mà gọi điện nhé.”
Anh ấy đang nói gì vậy? Đang mỉa mai cô sao? Hee-joo không hiểu được, cô vô thức đảo mắt.
— “Hay là em đã tìm được nạn nhân khác rồi?”
Câu hỏi ấy lập tức khiến cô quên luôn chuyện về chị gái mình.
— “Tôi vẫn đang chờ kẻ uy hiếp đáng sợ là em đó.”
“…”
— “Nếu em dám chơi đùa với người khác, tôi sẽ tức giận đấy.”
Cô chết lặng. Rõ ràng cô là người uy hiếp, vậy mà tại sao lại có cảm giác như đang bị anh trêu đùa thế này?
— “Chỉ tập trung vào tôi thôi, đừng gọi cho ai khác. Một người thú vị như tôi chẳng phải đã đủ rồi sao?”
Hee-joo tức đến mức không nói được lời nào.
— “Nếu em bắt cá hai tay thì đừng gọi nữa. Tôi bên đây mòn mỏi, còn em thì lại vui vẻ với kẻ khác?”
“Cái gì… không…”
— “Vậy em định bù đắp thế nào đây? Tôi rất ghét những trễ giờ, kể cả là kẻ uy hiếp.”
Bên kia vang lên tiếng bật lửa khe khẽ, Hee-joo có thể mường tượng được đầu thuốc trắng dần dần bị thiêu rụi.
— “Đương nhiên phải bị phạt.”
“Sao ạ?” Cô vô thức dùng kính ngữ.
— “Em đang mặc gì?”
Chiếc điện thoại chợt trở nên nóng rực trong lòng bàn tay cô.
— “Hay là… bắt đầu bằng việc cởi quần nhé?”
“…Sa-eon, có phải cậu có người phụ nữ khác rồi không?”
“In-ah sắp về rồi.”
Lời nói của mẹ cô cứ quẩn quanh trong đầu từng chút xoáy sâu vào nỗi đau trong lòng Hee-joo. Những áp lực bấy lâu đè nặng càng khiến cô mệt mỏi và tuyệt vọng. Giây phút này, cô chỉ muốn thoát khỏi tất cả, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Và những lời vừa rồi của Baek Sa-eon như dầu không ngừng châm thêm vào đám cháy.
Thế nên, cơn giận của cô bùng nổ.
“Tôi cởi rồi đây, anh sẽ làm gì?” Cô cởi phăng quần dài, giọng điệu đầy khiêu khích.
— “…!”
“Anh thậm chí còn không chạm được vào tôi, vậy thì anh có thể làm gì chứ?”
— “Em cảm thấy thõa mãn nhất là khi nào?”
Dù cô có cố tình khiêu khích, giọng nói trầm thấp bên kia vẫn không hề dao động. Câu hỏi điềm tĩnh ấy khiến cô thoáng lúng túng. Đúng là đối thoại với Baek Sa-eon quá nguy hiểm.
“Cái đó… thì…” Cô không muốn qua loa trả lời.
Nhưng cô rất giận khi anh đặt câu hỏi quan tâm như vậy cho 406. Thái độ nghiêm túc, rất để tâm của anh càng khiến cô bực bội hơn.
Cô cau mày, cố nặn ra một câu trả lời.
“Chỉ khi tức giận.”
— …!
“Khi cực kỳ tức giận.”
— …
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, dường như có tiếng thở gấp, dù không rõ ràng.
— “Nghe như em thích kiểu thô bạo nhỉ?”
“Ừ, chắc là vậy.”
— …
“Phát tiết kiểu vậy cũng tốt. Tôi cứ nghĩ mình chẳng có ham muốn gì cả. Nhưng bây giờ tôi đang giận đến phát điên lên, muốn làm chuyện xấu, muốn chửi bới.”
— …
“Vì tôi muốn quên hết đi.”
— “Ai khiến em tức giận đến thế?”
“Chồng tôi.”
— …!
“Chồng tôi cũng giống anh —— một tên khốn nạn thực thụ.”
Bên kia dường như vội đưa điện thoại ra xa, tiếng ho khan vang lên.
— “Chồng em tệ đến thế sao?”
“Phải.” Hee-joo đáp thẳng thừng, “Ngay từ đầu, cuộc hôn nhân này đã là một sai lầm.”
— …
“Thứ bắt đầu bằng sai lầm, làm sao có thể kết thúc tốt đẹp?” Giọng cô đầy mỉa mai, khóe mắt dần nóng lên.
Nói ra điều này chẳng khác nào thừa nhận rằng cô đã cạn kiệt cảm xúc.
Hơn nữa, dù luôn lo lắng cho chị gái, Hee-joo lại không thực sự vui khi chị quay về. Cảm giác ấy khiến cô xấu hổ và đầy tội lỗi. Tâm trạng cô rối bời, như một mớ hỗn độn không lối thoát.
“Vì thế, bây giờ tôi không muốn nghĩ gì nữa.”
— …
“Chân tôi trống trơn rồi, tiếp theo thì sao?”
— …!
Đầu bên kia vang lên tiếng thở nặng nề, như thể anh đang cố kìm nén điều gì đó. Hee-joo không biết vẻ mặt anh lúc này thế nào, nhưng cô có thể tưởng tượng ra cảnh anh đưa tay lên vuốt mặt.
— Liếm ngón tay trước đi.
“Hả?”
— Làm ướt ngón trỏ và ngón giữa, rồi đưa xuống dưới.
Yêu cầu vừa lạ lẫm vừa khiến cô ngượng ngùng. Hee-joo nhắm chặt mắt lại, từ từ luồn tay vào trong chăn.
Cứ như thể anh biết rõ từng cử động của cô vậy. Giọng anh trầm xuống, hỏi tiếp:
— “Tay em đang ở đâu?”
“Trên bụng, gần rốn…” Cô đáp, thảng thốt khi cảm giác hai đùi mình tự nhiên mở rộng.
Mồ hôi lạnh toát ra khi những yêu cầu của anh liên tiếp đổ xuống.
— “Xuống thấp hơn,” anh ra lệnh.
“…!”
— “Tiếp tục đi.”
Cô hít một hơi thật sâu.
— “Em có cảm thấy gì không?” Anh hỏi.
Tay cô chạm vào làn da mềm mại, gợi lên một cảm giác kỳ lạ. “Mmm…” Môi cô hé mở một cách vô thức. Cô không biết đó là khó chịu hay khoái cảm, nhưng cảm giác này chưa từng có trước đây.
— “Mở rộng ra một chút và ấn vào,” Giọng anh càng lúc càng trầm, thúc giục.
— “Em có cảm thấy gì không?”
“Mmm… có…” Cô lẩm bẩm.
— “Giờ thì xoa đi.” Anh chỉ dẫn.
Càng chạm vào vùng nhạy cảm, cơ thể Hee-joo càng nóng bừng.
“Mmm…”
Dù không cố ý, hơi thở của cô trở nên nặng nề hơn, và một tiếng rên ngượng ngùng vô tình thoát ra.
Cô ngạc nhiên khi cơ thể mình có thể cảm nhận được khoái cảm như vậy, và những chỉ dẫn dứt khoát của người đàn ông càng khiến cô thêm kích thích.
— “Làm ướt ngón tay thêm chút nữa, rồi xuống thấp hơn một chút.”
“Mmm…”
— “Đi vào trong.”
“Mmm…”
Cơ thể cô dần nóng lên. Đôi chân mở rộng hơn mà không chút do dự, hoàn toàn không còn ngượng ngùng. Dù không hiểu rõ mình cần gì, cô vẫn khao khát thêm một cách ngốc nghếch.
— “Vào sâu một chút…”
— “Em sẽ phải tự làm thôi. Tôi không thể làm thay em được.” Giọng anh vang lên, nén chặt sự kìm nén.
“Ah… cảm giác thật mềm mại…”
— “…Chết tiệt.”
Giọng anh vừa như thở dài vừa như một lời nguyền rủa.
Vai Hee-joo run rẩy, nhưng kỳ lạ là cô cảm thấy như mình sắp mất trí. Tim cô đập thình thịch, chìm sâu hơn vào cảm giác kỳ lạ.
— “Thêm chút nữa.”
“Không… tôi không thể…”
— “Sợ hả?”
“Ừ…”
— “Em không thể khóc vì chuyện nhỏ nhặt thế này.”
Lời anh càng rót vào tai, cơ thể cô càng nóng lên, đồng thời một cảm giác thất vọng âm thầm len lỏi vào. Sao anh có thể nói những lời vượt quá giới hạn với một người phụ nữ mà anh chưa từng gặp?
Sự táo bạo ấy của anh như một cú đấm mạnh vào lòng tự trọng của cô.
“Không, tôi thích người khác làm hơn…!”
— “…“
“Tôi thích… ” Hee-joo chợt nhớ đến lời bài hát táo bạo mà cô từng nghe, cô nói, “Tôi thích… rắn hổ mang chúa.”
— “…“
“Và… roi da… cùng vòng cổ.”
— “…“
Baek Sa-eon bên kia phát ra âm thanh không rõ là thở dài hay bật cười. Nhưng Hee-joo không còn đủ tỉnh táo để để ý đến. Cơ thể và tâm trí cô như tách rời, một cảm giác phấn khích mơ hồ bao trùm.
“Tôi thích đàn ông có chiều sâu. Vì vậy tôi muốn ai đó chạm vào tôi…”
— “Vậy thì đi tìm ‘tên khốn nạn thực thụ’ – chồng của em đi. Chắc chắn hắn sẽ sẵn lòng lắm.”
“Không… không thể…”
— “… Sao anh ta có thể không phát điên vì người vợ xinh đẹp như em nài nỉ ngọt ngào thế này?”
“Chồng tôi… không phải kiểu người đó.” Hee-joo nói với hơi thở run rẩy, cố gắng thốt ra từng lời.
— “406, em không biết những tên khốn có thể lăng xả thế nào khi phát tình đâu. Chẳng khác gì thú hoang, điên cuồng chuyển động trên cơ thể của con cái.”
“…“
— “Đặc biệt là những người đàn ông đã phải kìm nén quá lâu.”
“Không, tôi không thể làm chuyện này với chồng tôi.” Hee-joo kiên quyết từ chối, sự quyết tâm hiện rõ trong giọng nói.
Giọng anh đột ngột sắc lạnh, mang theo một sự nguy hiểm:
— “Vậy thì làm với tôi. Mỗi ngày, nghe giọng tôi, và tự làm.”
“Mmm…!”
Cổ tay cô bắt đầu mỏi, nhưng cô không dừng lại. Cơn sóng khoái cảm làm mờ đi suy nghĩ, tầm nhìn của cô trở nên mờ ảo, cô nhìn chằm chằm vào khoảng không.
“Cảm giác… như anh đang ở ngay trước mặt tôi vậy.” Cô lẩm bẩm.
— “…“
“Như… anh đang chạm vào tôi.”
Cảm giác càng lúc càng mãnh liệt khi cô nhắm mắt lại.
“Ha, ha… mmm!” Hee-joo rên lên vài tiếng rõ ràng khi đạt đến cao trào.
Sau đó, khi tầm nhìn của cô trở nên rõ ràng, một cơn lạnh thấm vào lồng ngực. Ảo ảnh ngọt ngào biến mất, để lại một sự thỏa mãn trống rỗng, vừa vô lý lại vừa đau đớn. Sự vô lý này như phản chiếu chính thực tại của cô vậy.
Hơi thở nặng nề dần lắng xuống, để lại một cảm giác trống rỗng và tủi hổ.
Khi cô đang chìm trong cơn mê, tràn ngập cảm giác trống rỗng, cánh cửa đột nhiên bị đẩy mở.
—
https://vymiu.com/khi-dien-thoai-do-chuong-edit-du-va-ro-rang/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích: