CHƯƠNG 51
“Anh đã gặp không ít người ở Nhà Xanh. Ai nấy bề ngoài đều ra vẻ đạo mạo, nhưng bên trong thì mỗi người lại mang theo một con cáo già. Và kẻ cáo già nhất trong số đó chính là Baek Sa-eon.”
“…!”
Bởi biết rõ công việc thực sự của Baek Sa-eon, Hee-joo ngạc nhiên khi nghe Han Joon nhận xét. Cô vô thức cắn môi, ánh mắt lúng túng dời đi nơi khác.
“Ánh mắt của anh ta đúng là không bình thường. Thử hỏi có người đàn ông nào lại nhìn một cô dâu thay thế bằng ánh mắt như vậy chứ?”
Han Joon đưa tay gãi đầu, vẻ mặt đầy khó chịu. Loại đàn ông như thế này thực sự quá ích kỷ. Hắn chỉ quan tâm đến bản thân, bất chấp tất cả, và cuối cùng luôn để lại những tổn thương.
Anh ta liếc nhìn Hee-joo bằng một ánh mắt phức tạp. Cô trong sáng và xinh đẹp. Ban đầu, anh ta nghĩ cô thu thập video của Baek Sa-eon chỉ vì hâm mộ, nhưng hóa ra, đó lại là chồng cô.
[Có thể em sẽ ly hôn.]
“Cái gì?”
[Đó là lý do em đến tìm anh. Hãy giúp em có công việc đó. Bọn em không có đám cưới, không có ảnh chung, ít nhất thì video họp báo cũng có thể coi như chứng cứ cho thấy bọn em từng ở bên nhau.]
Hee-joo cúi đầu thật sâu.
“Haizz…”
Han Joon lại thấy thèm thuốc. Nhìn cô chẳng có chút tự tin nào vào cuộc hôn nhân của mình, có vẻ Baek Sa-eon thực sự không hề cho cô bất kỳ cơ hội nào.
Han Joon rủa thầm trong bụng. Bề ngoài thì lúc nào cũng nghiêm túc, mạnh mẽ nhưng bên trong lại thủ đoạn như rắn. Làm người vô tình và tàn nhẫn như thế thật chẳng hay ho gì. Người này thật là một mớ hỗn độn.
***
Diễn đàn Biến đổi Khí hậu tại Quốc hội.
Hội nghị kéo dài ba ngày được tổ chức nhân dịp kỷ niệm 15 năm thành lập, quy tụ các nghị sĩ từ cả hai đảng cầm quyền và đối lập, cùng với đại diện từ chính phủ, doanh nghiệp, giới học thuật, nghiên cứu và xã hội dân sự để thảo luận về chính sách năng lượng.
Vào ngày thứ hai, Hee-joo đến phòng họp báo. Cô quét mắt tìm kiếm Baek Sa-eon.
Bên ngoài lối vào, người biểu tình giơ cao biểu ngữ, hô vang khẩu hiệu phản đối.
Ngay lúc đó, ánh mắt cô bắt gặp Hong In-ah đang phỏng vấn những người biểu tình.
Cô theo bản năng quay đầu bỏ đi, bước chân vội vã vang vọng trên sàn nhà. Mỗi khi đứng trước mặt chị gái, cô liền cảm thấy mình là kẻ thứ ba chen ngang. Cảm giác khó chịu vì nhịp tim tang cao ập đến.
Mình đang phát điên sao…?
Dù là với tư cách người vợ trên danh nghĩa hay một kẻ quan hệ mập mờ với Baek Sa-eon, cô đều cảm thấy mình thật thảm hại. Tâm trạng bỗng chốc não nề.
“Xin lỗi, cô vào đây bằng cách nào?”
Một nhân viên an ninh chặn cô lại ở rào chắn tạm thời để kiểm tra thẻ ra vào. Hee-joo đưa thẻ nhân viên phòng Quan hệ Công chúng ra, và người đó liền mở rào cho cô đi tiếp.
Đi qua thảm xanh trải dài vào trong sảnh lớn, không gian bên trong tràn ngập tài liệu quảng báo về Diễn đàn, từ chính sách, hoạt động thực tiễn cho đến thông tin về giải thưởng Khí Hậu Xanh.
Không nhìn ngang ngó dọc, Hee-joo đi thẳng đến phòng chờ có biển đề “Phòng Quan hệ Công chúng.” Lướt mắt qua một lượt, cô lập tức thấy Baek Sa-eon. Anh đang đeo kính gọng mảnh, chăm chú rà soát tài liệu.
“…!”
Ánh mắt cô như bị ghim chặt vào anh, không sao rời đi được. Ngay cả với một người đã theo dõi Baek Sa-eon suốt thời gian dài như cô, đây cũng là lần hiếm hoi cô thấy anh đeo kính. Hee-joo bất giác nín thở, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Từ sống mũi thẳng tắp, điểm giữa hai chân mày, đến đường nét gọn gàng phía sau tai, rồi trượt xuống quai hàm sắc bén—— đôi kính gọng mảnh càng tôn lên vẻ sắc sảo, thông minh của anh. Bộ vest được cắt may chỉn chu càng làm nổi bật dáng vẻ trầm ổn khi anh chăm chú đọc tài liệu.
“Ơ, chẳng phải đây là cô phiên dịch sao?”
Ngay lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên. Là một đồng nghiệp nam từng cùng cô đi leo núi trước đây.
Hee-joo giật mình, vội gật đầu chào.
“Cô đến đây làm gì vậy? Sức khỏe ổn chưa? Nghe nói cô xuất viện sớm——”
Giữa lúc đồng nghiệp đang nhiệt tình hỏi han, Baek Sa-eon ngẩng đầu lên. Đôi mắt vẫn luôn chăm chú làm việc lúc này dời sang chỗ Hee-joo.
Thấy cô đứng ngây ra tại chỗ, anh liền đứng dậy, ánh mắt nghiêm nghị, đôi mày hơi nhíu.
“Hôm đó cô bị đưa vào viện, mọi người lo lắng lắm, nhưng người phát ngôn chẳng tiết lộ gì, cũng không cho ai vào thăm. Bọn tôi thật sự rất lo——”
“Phiên dịch viên Hong Hee-joo, cô đến đây làm gì?” Giọng điệu lạnh băng vang lên, cắt ngang câu nói của người đồng nghiệp.
Baek Sa-eon sải bước đến, ánh mắt tối lại.
Dường như đã lường trước phản ứng này, Hee-joo lấy một tập tài liệu ra, đưa cho anh. Baek Sa-eon đón lấy, ánh mắt băng lãnh liếc qua. Đó là một lá thư ủy quyền có đóng dấu của Giám đốc Han Joon.
Trong khi Baek Sa-eon lướt mắt đọc nhanh nội dung, Hee-joo để ý thấy quai hàm anh siết chặt, cô bất giác quay mặt đi.
“Giám đốc Han thật vô trách nhiệm.” Giọng anh trầm thấp, mang theo sự khó chịu. “Xin lỗi, nhưng tôi sẽ phải tìm một phiên dịch viên khác.”
Baek Sa-eon ngay lập tức quay sang nhân viên bên cạnh, ra lệnh: “Hãy tìm ngay một phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu.”
Sau khi nhân viên rời đi, Hee-joo hít sâu, ánh mắt không giấu được vẻ căng thẳng khi nhìn anh.
“Sao lại có biểu cảm đó?”
“……”
” Chỉ cần em đứng cạnh, dù không làm gì cũng đủ khiến anh mất tập trung. Em lại còn dùng cơ thể ốm yếu chưa hồi phục đó để làm việc, anh làm sao tập trung vào bài phát biểu được.”
Anh lắc nhẹ tập tài liệu trên tay. Khi thấy nét mặt Hee-joo vẫn cương quyết, ánh mắt Baek Sa-eon dần trở nên u ám.
“Hong Hee-joo, đừng bướng bỉnh nữa.”
Nhưng dường như cô đã đoán trước được phản ứng của anh. Cô lấy ra một tài liệu khác—— lần này là giấy điều động trực tiếp từ trưởng bộ phận truyền thông.
“Ha…!” Baek Sa-eon thở dài đầy bất lực khi nhìn thấy nó, “Không ngờ em lại chuẩn bị kỹ đến vậy.”
Dù lời nói có chút mỉa mai, nhưng nghe kỹ thì lại phảng phất chút tán thưởng. Hee-joo không kiềm được mà khẽ mỉm cười. Baek Sa-eon lập tức mím môi, cau mày nhìn cô—— biểu cảm giống hệt lúc tối qua…
Khi Baek Sa-eon tháo kính, đưa tay day sống mũi với vẻ mệt mỏi, Hee-joo theo phản xạ lùi lại một bước. Cô nghĩ rằng anh muốn cô rời đi. Nhưng bất ngờ, một bàn tay nắm lấy cánh tay cô.
“Em định đi đâu? Anh muốn hôn em.”
Rồi anh lập tức cúi xuống, mạnh mẽ áp môi lên môi cô.
“Mmm…!”
Người đàn ông lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng khi chạm vào cô lại như lửa bùng cháy. Hee-joo hoàn toàn bị cuốn vào nụ hôn ấy. Đầu lưỡi anh len qua đôi môi khép chặt của cô, còn đôi tay ôm chặt lấy eo cô, như thể muốn nuốt trọn cô vào người. Cái chạm ướt át, gấp gáp dần chậm lại, rồi từ từ rời xa.
“Chỉ còn một chút thời gian nữa là đến buổi họp báo. Em ổn chứ?”
Anh đặt tay lên vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô. Thấy mắt cô đỏ hoe, cuối cùng anh chỉ đành buông xuôi, khẽ cúi đầu.
Đúng như anh nói, thời gian không còn nhiều. Dù vậy, Hee-joo vẫn kiên định gật đầu. Chỉ cần có thể giữ lấy khoảnh khắc này, cô không mong đợi gì hơn.
Đây giống như một cơ hội cuối cùng, mọi năm tháng đã qua của cô sẽ gói gọn hết trong lần phiên dịch này.
***
Bục phát biểu màu xanh được đặt ngoài trời.
“Không ngờ chúng ta lại cùng bước lên sân khấu thế này…”
Baek Sa-eon khẽ thở dài, nhưng vẫn nắm lấy tay Hee-joo khi bước lên bục. Ngay khi đặt chân lên, tim cô đập loạn nhịp.
“Buổi họp báo hôm nay sẽ có sự tham gia của phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu của Nhà Xanh.”
Giọng phát ngôn viên vang lên rõ ràng. Ánh mắt của các phóng viên và khán giả lập tức đổ dồn vào Hee-joo. Trước vô số ánh nhìn hiếu kỳ, cổ họng cô khô khốc. Trong đám đông, cô nhìn thấy Hong In-ah với gương mặt cứng đờ.
Hai lòng bàn tay cô bắt đầu rịn mồ hôi, nhưng đứng tại đây, trên bục phát biểu, cô không hề trốn tránh bất kỳ ánh mắt nào.
Giống như đang mơ vậy…
Cô đang đứng bên cạnh Baek Sa-eon và phiên dịch cho anh sao? Một cảm giác phấn khích không thể kìm nén dâng trào.
Đúng lúc đó, ánh mắt Baek Sa-eon chạm vào cô. Không cần nói gì, họ cũng hiểu được suy nghĩ của đối phương. Hee-joo giơ tay lên, sẵn sàng bắt đầu phiên dịch, gần như đồng bộ với phát ngôn viên.
“Dù phải đối mặt với những thách thức như chiến tranh, khủng hoảng khí hậu và đại dịch, các quốc gia khu vực châu Á – Thái Bình Dương vẫn cần có những bước đi mạnh mẽ hơn để ứng phó với biến đổi khí hậu…”
Vừa nghe giọng nói trầm ổn của anh, Hee-joo vừa biến nó thành ngôn ngữ ký hiệu. Dù đã làm công việc này nhiều năm, nhưng lúc này đây, nó lại mang đến cảm giác mới mẻ như lần đầu tiên. Tim cô đập rộn ràng.
Đứng cạnh anh, cùng nói lên những lời này, tâm hồn trống trải của cô như được lấp đầy.
“Đã đến lúc người dân chung tay đóng góp cho quá trình phục hồi xanh. Chúng ta có năng lượng tái tạo, công nghệ khí hậu, chu trình tài nguyên…”
Hee-joo phiên dịch trơn tru hơn cả khi luyện tập. Không còn là một cuộc chạy đua vội vã, mà là một nhịp điệu tự nhiên.
Hôm nay anh ấy nói chậm hơn bình thường sao?
Ai cũng biết phong cách phát biểu của Baek Sa-eon—— dứt khoát, thẳng thắn, đôi khi gay gắt. Nhưng hôm nay, giọng anh trầm ổn và có phần nhẹ nhàng hơn.
Giống như… anh ấy đang điều chỉnh theo nhịp của mình vậy.
Cô chẳng bận tâm liệu đây có phải ảo giác không. Cảm giác này ngọt ngào đến mức cô quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ còn lại giọng nói của anh. Nó như một sợi dây, dẫn lối cho cô, trở thành toàn bộ thế giới mà cô có thể nhìn thấy.
Nhưng có lẽ, đó cũng chính là vấn đề.
Khi các phóng viên bất ngờ đứng dậy, đồng loạt hô lớn, cô mới nhận ra. Lực lượng an ninh cũng vội vã lao về phía bục phát biểu.
—
https://vymiu.com/khi-dien-thoai-do-chuong-edit-du-va-ro-rang/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích: