[danh_sach_chuong category=”lam-phuong-hoa” type=”dropdown”]
CHƯƠNG 101 – CÙNG CHA CÙNG MẸ
Editor: Vẫn chưa có thời gian beta a, mọi người đọc tạm.
Không bao lâu sau, trong rừng vọng lại tiếng vó ngựa. Nghe như từng bước chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng mà thong thả, nhưng lại như tiếng trống trận dồn dập nện vào lòng người, khiến ngực Phùng Gia Ấu khó thở.
Cái gọi là nhà dột còn gặp mưa suốt đêm chẳng phải chính là lúc này ư?
Nhất định phải dồn hết thảy vào một lúc, ép Tạ Lãm phát điên mới thôi?
Phùng Gia Ấu giận đến nghiến răng, khẽ giọng nói:
“Phu quân, chàng có tin vào khả năng phán đoán của nhị thúc không?”
Tạ Lãm nhíu mày:
“Hửm?”
Phùng Gia Ấu hạ quyết tâm:
“Nhị thúc nói, cha ruột của chàng là Lục Ngự sử, chuyện này không có gì để nghi ngờ gì.”
Dù không biết lát nữa Tề Phong sẽ nói gì, và nói ra điều này bây giờ có thể gây tác dụng ngược, nhưng nàng vẫn phải lên tiếng.
Vì nàng biết, trong lòng Tạ Lãm đã bắt đầu hoài nghi.
“Trên sa mạc, khi bị nắng gắt chiếu vào, da chàng sẽ ửng đỏ rất nặng, nên thường xuyên phải đeo mặt nạ. Lục Ngự sử cũng bị hệt như vậy.”
Nói xong, nàng không nhìn Tạ Lãm, chỉ cúi quan sát bàn tay đang siết chặt chuôi đao, gân xanh nổi lên đáng sợ. Nàng đưa tay, lòng bàn tay áp lên nắm tay ấy, dịu dàng mà kiên định.
Tạ Lãm nới lỏng tay một chút.
Tề Phong cuối cùng cũng cưỡi ngựa bước ra khỏi rừng:
“Bị thương mà vẫn giữ được sự cảnh giác thế này, miễn cưỡng coi như đạt yêu cầu.”
Nghe ông ta khen, Tạ Lãm chỉ cảm thấy buồn nôn như nuốt phải ruồi:
“Có thể trực tiếp về cùng chúng ta, lại chọn lén lút bám theo sau, chỉ để xem thử khi ta bị thương có còn đủ cảnh giác hay không à?”
Tề Phong không đáp, ánh mắt chuyển sang nhìn Phùng Gia Ấu.
Tạ Lãm lập tức siết chặt vòng tay, bảo vệ người con gái trong lòng mình, đồng thời kéo mạnh dây cương, điều ngựa lệch sang một bên, khiến Tề Phong không thể nhìn thẳng vào nàng.
Rồi hắn mở miệng, giọng lạnh tanh:
“Đại đô đốc cứ việc nói thẳng, mọi chuyện về ta, nội tử đều rõ cả.”
Tề Phong thu hết mọi hành động vào mắt, khẽ cau mày. Hắn cái gì cũng tốt, chỉ có điều vướng bận nhi nữ tình trường mà đánh mất chí lớn.
Khi định lên tiếng chỉ trích, ông ta lại nhớ tới quá khứ của chính mình, lời muốn nói bỗng nghẹn lại.
Tề Phong gật đầu:
“Quả thật là có ý đó, nhưng cũng vì ở trong bóng tối tiện bảo vệ con hơn.”
Tạ Lãm muốn lập tức muốn mỉa mai: “Ta cần ông bảo vệ chắc? Ông là cái thá gì?”
Nhưng hắn chỉ hít sâu một hơi, cố kìm nén nói:
“Ta có tài đức gì mà khiến Đại đô đốc bận lòng đến vậy?”
Tề Phong đáp:
“Con quên rồi sao, ta muốn mời con vào quân phủ. Con là nhân tài ta coi trọng, sao có thể để vùi thây ở Nam Cương.”
Tạ Lãm mất kiên nhẫn:
“Ta đã từ chối rồi. Ta không có hứng thú với quân phủ, chỉ muốn ở lại Huyền Ảnh Ti.”
Tề Phong kiên quyết:
“Con nhất định phải đến quân phủ của ta. Ở bên ta mới là nơi con an thân lập mệnh.”
Lời này thật quá nực cười, kết hợp với vẻ tự mãn của ông ta khiến Tạ Lãm không nhịn được bật cười lớn.
Tiếng cười đầy mỉa mai.
Hắn thực sự rất muốn giết Tề Phong ngay tại đây, rồi đổ cho quân Nam Cương.
Cơ hội này thật hiếm có.
Từ lúc Tề Phong ra tay bắt Ông Nhược Di, Tạ Lãm đã lâm thầm ước lượng thực lực của ông ta. Trong tình trạng hiện tại của hắn, vẫn có thể liều một phen.
Nhưng viên Tiểu Kim Hoàn hắn uống không phải để giết Tề PHong mà để đưa Phùng Gia Ấu cùng Hàn Trầm và những người khác an toàn về quân doanh.
Không được để xảy ra bất kỳ sơ suất nào.
Tạ Lãm đang định quay ngựa rời đi thì Tề Phong lại nói thêm, giọng đầy vẻ yêu thương:
“Con lưu lạc bên ngoài bao nhiêu năm, ta chưa từng làm tròn trách nhiệm của người cha. Những gì ta nợ con đều sẽ bù đắp hết.”
Tạ Lãm đã cố gắng hết sức để không nghĩ đến khả năng ông ta từng vấy bẩn mẹ mình.
Nhưng khi nghe thấy hai chữ “người cha,” toàn thân hắn cứng đờ, mắt đỏ bừng lên:
“Tề Phong, ông rốt cuộc có thôi đi không? Ai là con trai của ông?”
Hắn muốn cúi xuống nói với Phùng Gia Ấu rằng mình không nhịn nổi nữa rồi, cảm giác nghẹn ở ngực còn khó chịu và đau đớn hơn bất kỳ vết thương nào trên người.
Mà Phùng Gia Ấu vốn cũng không muốn khuyên hắn nhẫn nhịn. Người xưa nay không chịu được âm ức như hắn, có thể nhịn Tề Phong đến giờ phút này đã là giỏi lắm. Huống chi, Tề Phong lúc này còn không ngừng “khiêu khích”. Đối lại là nàng, có lẽ cũng chẳng nhịn nổi.
Tề Phong nhíu mày:
“Con kích động như vậy, không chịu nổi áp lực sao?”
Lời vừa dứt, đao trong tay Tạ Lãm bổ thẳng vào mặt ông ta.
Tề Phong thả dây cương, nghiêng người né tránh, nhưng vẫn không kịp, cánh tay bị rạch một đường.
Chưa kịp đứng vững, Tạ Lãm đã lao tới truy sát, chém thêm một nhát nữa!
Tề Phong vội rút đao bên hông ra đỡ.
“Con bình tĩnh lại đã.” Tề Phong không sợ, chỉ lo hắn cố gắng quá sức làm tổn thương thân thể, “Con muốn biết nguyên do, ta sẽ nói rõ cho con.”
Tạ Lãm định chém nhát thứ ba, nhưng nghe vậy thì tạm dừng.
Vết thương trên vai hắn lại bắt đầu chảy máu, nhưng không giống như khi giao chiến ở thành hoang, lần này hắn chẳng cảm nhận được bao nhiêu đau đớn.
Một phần vì Tiểu Kim Hoàn có tác dụng giảm đau trong ba ngày, một phần vì cơn giận tột độ làm lu mờ cả cảm giác đau.
Máu trên tay Tề Phong cũng bắt đầu chảy dọc theo thân đao, nhưng thần sắc ông ta đầy hưng phấn:
“Con xem con đi, có chỗ nào không giống con trai ta? Tên họ Lục vô dụng kia làm gì sinh được đứa con như con?”
Tạ Lãm không muốn phí thêm một câu với ông ta:
“Ông không chịu nói thật, vậy để ta hỏi, năm đó ở trạm dịch Kinh Bắc, có phải ông phái người thảm sát cả nhà Lục Ngự sử không?”
Tề Phong đáp:
“Con thừa nhận rồi phải không? Người trước kia lẻn vào phủ ta, đến Phật đường xem tranh chính là con? Con cũng biết người trong tranh là mẹ con… Không cần chối, đường nét gương mặt và đôi mắt con rất giống bà ấy, đặc biệt là khi cười. Ngày đó ở Huyền Ảnh Ti, ta đã chắc chắn con chính là đứa con ta không cam lòng từ bỏ, đã tìm kiếm suốt hai mươi năm qua.”
Tạ Lãm chẳng buồn để ý:
“Ông trả lời câu hỏi của ta trước.”
“Không phải ta phái người đi.” Tề Phong phủ nhận, “Đó là cha ta, ông nội con. Những người đó đều là tử sĩ ông ấy đích thân nuôi dưỡng.”
Tề gia vốn là khai quốc đại tướng được phong hầu, nhưng do không ủng hộ vương gia tạo phản mà chọn bảo vệ hoàng đế, sau khi vương gia lên ngôi đã bị tước mất tước vị và gạt ra ngoài lề quyền lực.
Tề gia dần sa sút, đời sau nối tiếp đời trước càng thêm thê thảm vì thiếu thốn tài nguyên.
Mãi đến đời Tề Phong, thiên phú quân sự và chính trị của ông đã thắp lại hy vọng cho cha mình. Cha ông ta dốc hết tâm sức bồi dưỡng con trai.
“Đương nhiên, cũng phải trách tên họ Lục vô dụng kia.”
Mỗi lần nhắc đến em rể Lục Thanh Đình, Tề Phong lại giận không kìm được:
“Mẹ con được Tề gia nhận nuôi. Cha nàng và cha ta là chiến hữu, lúc cha nàng tử trận trên chiến trường, nàng mới chỉ vài tháng tuổi. Ta và nàng là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm. Nhưng cha ta dùng tiền đồ của ta ép buộc,
Chúng ta vốn thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, nhưng cha ta dùng tiền đồ của ta bức ép nàng, buộc nàng phải gả cho tên họ Lục đó…”
Cha ông ta chọn gả Tề Tư cho một thư sinh xuất thân thấp kém chỉ vì tên đó là học trò của cựu Thủ phụ Nội Các. Nếu tên đó đỗ đạc, mai này có thể có ích cho Tề gia.
Ai ngờ, tên họ Lục kia tuy đỗ trạng nguyên thật, nhưng đầu óc trì độn!
Bao nhiêu văn võ bá quan trong triều, y chẳng nể mặt ai, gây thù chuốc oán khắp nơi, thậm chí còn khiến Tề Phong bị vạ lây.
Về sau, trong vụ kho lương Điền Trung, ngay cả con trai độc nhất của ân sư mình, y cũng dâng sớ hặc tội không thương tiếc. Vì thế mới bị điều khỏi kinh thành, chuyển đến Kinh Bắc.
“Phụ thân ta cho rằng nếu không trừ khử hắn, sớm muộn gì cũng khiến cả Tề gia gặp họa. Đúng lúc thiên hạ đại loạn, nên ông ấy tính toán muốn dùng cái chết của hắn để mở đường cho ta.”
Mặt Tạ Lãm vô cảm:
“Ông nói cha ông phái người đi làm. Vậy ta hỏi ông, ông có biết trước không?”
Tề Phong trầm mặc chốc lát rồi nói:
“Ta đã khuyên can.”
Một câu này chính là thừa nhận đã biết. Tạ Lãm siết chặt chuôi đao:
“Vậy ông đích thị là đồng phạm.”
Tề Phong không thừa nhận, bởi ông ta không lên kế hoạch, cũng chưa từng có ý định đó, chỉ không ngăn cản mà thôi:
“Con biết lúc đó mỗi ngày ở Điền Nam có bao nhiêu người chết không? Còn ta, rõ ràng có tài nhưng lại bị điều đến Liêu Đông xa xôi, giữ một chức võ quan nhỏ bé, chẳng làm được gì. Ta thực sự cần cơ hội đó. Hơn nữa, còn có thể nhân cơ hội này mang mẹ con các con trở về.”
Ông ta không chống nổi sự cám dỗ ấy.
Cũng không tin rằng trên đời có bao nhiêu người có thể cưỡng lại được.
“Chỉ tiếc rằng… đêm đó không biết đã xảy ra biến cố gì, mẹ con lại chết…” Nhắc đến chuyện này, Tề Phong thoáng buồn bã, rồi quay sang nhìn Tạ Lãm, “Ta đang muốn hỏi con, năm đó rốt cuộc ai đã giết người của chúng ta rồi cướp con đi?”
Tề Phong hận nhất kẻ năm đó đã phá hoại giữa chừng:
“Hắn khiến cha con ta xa cách gần hai mươi năm, khiến con lưu lạc bên ngoài. Chuyện này, ta nhất định phải đối mặt tính sổ với hắn. Ta thậm chí nghi ngờ, cái chết của mẹ con có liên quan đến hắn…”
Tề Phong chưa kịp nói hết, trước mắt đã loáng lên một bóng dáng. Tạ Lãm lần nữa ra tay với ông ta.
Tề Phong phản ứng rất nhanh, chỉ né mà không đánh, nhưng trong lòng dần sinh giận:
“Trước kia con không biết thì thôi, giờ đã biết, sao còn dám ra tay với ta?”
“Ông giết cả nhà ta, làm nhục mẹ ta, giờ còn muốn ra tay với nghĩa phụ ta. Ta không giết ông thì còn xứng sống trên đời này sao?”
“Người chết là cả nhà họ Lục, có liên quan gì đến con?”
Tề Phong liên tục nhượng bộ, nhưng khi bị một đao trúng chân trái, không nhịn nổi nữa, liền dốc toàn lực phản công, ép Tạ Lãm lùi lại:
“Cha ruột con là Đại đô đốc!”
Tạ Lãm lùi mấy bước mới đứng vững, miệng phun ra một búng máu. Hắn đã đánh giá thấp Tề Phong. Với thương thế hiện tại, hắn không chắc có thể thắng được ông ta, trừ khi liều một trận lấy mạng đổi mạng.
Nếu Phùng Gia Ấu không ở đây, với tâm trạng lúc này, hắn thực sự sẽ làm vậy. Nhưng hiện tại, hắn không định đánh nữa. Núi xanh còn đó, chẳng lo thiếu củi đốt.
Đột nhiên nghe thấy Tề Phong nói:
“Còn nữa, ta đã nói rồi, ta và mẹ con đôi bên đều có tình. Con có biết vụ huyết án ở dịch quán Kinh Bắc năm đó là do chính mẹ con gật đầu đồng ý không? Nàng cũng muốn ta tận dụng cơ hội này, mang con về bên ta.”
Tạ Lãm vừa quay lưng định tìm Phùng Gia Ấu thì sững sờ, đứng chết trân tại chỗ.
Trước đó, Phùng Gia Ấu cưỡi ngựa, né một bên lặng lẽ quan sát, để yên cho Tạ Lãm giải quyết mối thù riêng.
Nhưng lúc này nàng không thể không lên tiếng:
“Tề Đại đô đốc, cái gọi là “Lục phu nhân gật đầu đồng ý”, có phải là do phụ thân ngài nói với ngài không? Ta đoán đó chỉ là lời dối trá để ép ngài hạ quyết tâm mà thôi.”
Tề Phong nhìn nàng thúc ngựa tiến tới vài bước, ra chiều cực kỳ không hài lòng, phớt lờ nàng.
Phùng Gia Ấu tự nói tiếp:
“Ta dám khẳng định, Lục phu nhân chắc chắn không biết chuyện.”
Tề Phong ném ánh mắt lạnh lùng về phía nàng:
“Ngươi là đàn bà con gái, biết gì mà nói?”
Phùng Gia Ấu ngồi trên lưng ngựa, bình tĩnh nhìn lại, không hề sợ hãi:
“Nếu Lục phu nhân biết trước, bà sẽ không đánh ngất con trai mình, nhét vào thùng nước rồi giấu dưới giếng, khiến người của các ngài lục soát khắp dịch quán, mãi mới tìm ra.”
Nhờ có Tạ Triều Ninh quay lại đúng lúc mới kịp thời mới cứu được Tạ Lãm.
Phùng Gia Ấu nói:
“Phu quân ta năm đó chỉ mới vài tháng tuổi. Ngài là người luyện võ, hẳn cũng biết đánh ngất một đứa trẻ sơ sinh sẽ rất dễ gây tổn thương khó lường cho cơ thể nó. Nếu không phải bất đắc dĩ, sao Lục phu nhân sao lại nhẫn tâm làm vậy?”
Nghe nàng nói vậy, Tạ Lãm bừng tỉnh.
Đến lượt Tề Phong sững sờ. Những người được phái đi Kinh Bắc năm ấy không ai trở về, ông ta hoàn toàn không biết chuyện Tề Tư đánh ngất và giấu con mình đi.
Hơn nữa, Phùng Gia Ấu nói không sai, quả thực mọi chuyện ông ta biết được đều do cha ông ta nói lại.
Ông ta đóng quân ở Liêu Đông quanh năm, ít khi liên lạc với Tề Tư. Có lẽ vì cảm thấy áy náy với chồng, sau khi kết hôn, Tề Tư thường tránh mặt ông ta.
Cho nên lần về kinh báo cáo công tác đó, hiếm hoi với gặp nhau, vì bị sự lạnh nhạt của bà kích thích, Tề Phong uống rượu giải sầu rồi mới…
Chẳng lẽ cái chết của Tề Tư là do cha ông ta?
Thấy Tề Phong thất, Tạ Lãm khẽ nheo mắt.
Hắn siết chặt chuôi đao, nhanh chóng tính toán góc độ, bất ngờ tấn công.
Phản ứng của Tề Phong không tồi, nhưng đao của Tạ Lãm chọn góc hiểm hóc. Ông ta không kịp tránh, lại bị thương ở chân phải.
Cả hai chân đều trúng đao, dù vết thương không sâu nhưng khiến ông ta chảy máu không ngừng, cử động khó khăn.
Đã lâu lắm rồi Tề Phong không bị ai làm tổn thương như thế. Trong khoảnh khắc, ông ta động sát tâm, nhưng rồi cố gắng kìm nén, đau lòng nói:
“Không trách con, không phải lỗi của con. Nói cho ta biết, nghĩa phụ của con là ai, tất cả đều là lỗi của hắn.”
Nhìn Tạ Lãm sắp bị ông ta làm phát điên, biết rằng giết Tề Phong lúc này cũng chẳng có lợi, Phùng Gia Ấu bèn hỏi:
“Tề đại đô đốc, trước đây ngài nghĩ Lục phu nhân đồng ý vụ thảm án ở dịch quán, hiểu lầm phu quân ta là con trai ngài, ta có thể hiểu. Nhưng tại sao bây giờ ngài vẫn chắc chắn như vậy?”
Tề Phong dùng chuôi đao chỉ vào Tạ Lãm:
“Tên vô dụng họ Lục kia đi vài bước đã thở hổn hển, có thể sinh ra một đứa con trai như nó sao?”
Phùng Gia Ấu nhíu mày:
“Đó không phải bằng chứng.”
Tề Phong cũng muốn Tạ Lãm tin, liền đưa ra bằng chứng khó nói:
“Ta và mẹ nó… Nó sinh ra đúng mười tháng sau đó.”
Phùng Gia Ấu hỏi lại:
“Ông không nghĩ rằng Lục phu nhân có thể sinh non sao? Trước đó bà ấy đã từng như vậy. Con trai lớn của bà vì sinh non khó nuôi mà gửi vào chùa nhờ Phật tổ che chờ…”
Tề Phong kinh ngạc:
“Đứa trẻ đó không chết sao?”
Phùng Gia Ấu lắc đầu:
“Phu quân của ta cũng sinh non, nhưng trời sinh thể trạng cường tráng… Ta cho ông biết thêm một chuyện nữa, hai huynh đệ họ chỉ cách nhau một hai tuổi, nhưng dung mạo giống hệt nhau, như hai giọt nước. Theo hiểu biết của ta, khả năng lớn là cùng cha cùng mẹ.”
—
https://vymiu.com/lam-phuong-hoa-kieu-gia-tieu-kieu/
Share truyện lên:
[danh_sach_chuong category=”lam-phuong-hoa” type=”dropdown”]
[nut_chuong]
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha
Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích: