CHƯƠNG 41 – CÓ HỎI CÓ ĐÁP MỚI HAY
Vì khởi hành vào buổi chiều, mặt trời gần lặn lại thêm mưa lớn, họ buộc phải dừng chân sớm tại một quán trọ.
Tạ Lãm vốn đã quen với việc đi xa, mọi chuyện chỗ ở đều do hắn tự lo liệu.
Phùng Gia Ấu ở chung phòng với hắn. Quán trọ nơi quan ngoại đơn sơ, bày trí trong phòng ít ỏi nhưng vẫn sạch sẽ.
Nàng bước vào phòng trước, đứng yên không nói, đợi Tạ Lãm đóng cửa lại xin lỗi nàng.
Nhưng khi hắn vào phòng, tháo đao trên lưng ném qua một bên, không thèm liếc nàng lấy một cái, liền nằm xuống giường, gối đầu lên tay.
Phùng Gia Ấu ôm cơn giận ngồi xuống ghế, im lặng không nói một lời. Ngực nàng đau nhói, bàn tay vô thức đặt lên ngực, cảm giác tê buốt trong lòng bàn tay.
Một hồi lâu.
Tạ Lãm vén màn giường lên nhìn nàng: “Quán trọ này chẳng có hồ sơ cho nàng xem, nàng định trừng mắt ngồi cả đêm sao?”
Suốt cả buổi chiều từ khi bị hắn khiêng lên ngựa, nàng đã nhẫn nhịn, nhưng đến lúc này không thể chịu nổi thái độ lạnh nhạt của hắn.
Nàng đứng phắt dậy, chất vấn: “Rốt cuộc chàng giận ta chuyện gì? Ta thật sự không hiểu, sao đang yên lành, quan một đêm chàng như biến thành người khác?”
Tạ Lãm nghĩ thầm, cuối cùng nàng cũng nghĩ ra rồi đấy: “Ta đã bắt đầu thay đổi từ sáng hôm qua, đến tối nay nàng mới nhớ ra để hỏi? Nếu ta không đuổi theo, nàng định cả đời này cũng không hỏi tới đúng không?”
“Vì sao ta phải hỏi tới chàng chứ?” Phùng Gia Ấu cầm tách trà trên bàn, rót một chén uống để làm dịu cổ họng.
Đêm trước hắn còn dịu dàng dỗ dành khi nàng khó chịu. Đêm qua nàng đau lòng không ngủ được, sáng sớm dậy hắn đã lạnh nhạt, không thèm đoái hoài tới nàng.
Nàng đâu làm gì sai: “Dù sao cũng chẳng phải lỗi của ta.”
“Còn nhớ lần ta đòi nàng đưa đao không?” Tạ Lãm giữ câu này trong lòng suốt hai ngày nay, “Lúc đó ta định rời kinh thành về Tây Bắc. Nàng ra sức ngăn ta, còn đặt ba điều qui ước với ta. Nàng nói nàng có tâm bệnh, vì vậy sau này phu thê chúng ta không được tức giận rồi chia ly, tránh để lại tiếc nuối. Chính vì lời đó của nàng mà ta mới quyết định ở lại. Kết quả, nàng thì sao, nàng có để tâm không?”
Lúc đó hắn tức giận đòi đi, nàng đã thề thốt giữ hắn lại.
Giờ hắn tức giận nói không quay về, nàng lại hoàn toàn thờ ơ. Hắn uống rượu suốt đêm, hôm sau cũng không nói gì nhiều. Nàng chỉ liếc hắn một cái rồi chẳng thèm hỏi câu nào.
Nghĩ đến nguyên nhân mà thấy đau lòng. Trước kia nàng coi hắn như thiên mệnh, giờ đây đối với nàng, hắn chẳng qua chỉ là một công cụ bị vứt bỏ thôi!
Nghe hắn nhắc lại ba điều qui ước, động tác uống nước của Phùng Gia Ấu đột ngột khựng lại.
Không được tức giận rồi chia ly, quả thực là quan niệm về phu thê mà nàng vẫn luôn tin tưởng. Hóa ra nói thì dễ, nhưng thực hiện lại không hề đơn giản.
Phùng Gia Ấu nhận ra rằng, đối với người thân thiết, nàng thật dễ mơ hồ, càng gần gũi thì càng mơ hồ.
“Ta sai rồi.” Phùng Gia Ấu tỉnh ngộ từ sự mơ hồ, vội vàng điều chỉnh lại thái độ của mình.
Nghe nàng nhận lỗi, Tạ Lãm thoáng ngạc nhiên.
Phùng Gia Ấu nói: “Lần trước và lần này không giống nhau, nhưng sự khác biệt tuyệt đối không phải như chàng nghĩ.”
Tạ Lãm cố gắng nghe nàng biện hộ: “Vậy khác biệt là gì?”
“Trước đây ta xem chàng như đồng đội cùng nỗ lực, có thể bình tĩnh cùng nhau thương lượng mọi chuyện. Giờ ta xem chàng như…”
Phùng Gia Ấu ngừng lại một chút: “Xem chàng như tình lang. Vì thế chúng ta xảy ra chuyện, ta chỉ nghĩ chàng phải hạ mình trước chứ không phải ta, tự tôn của chàng không nên lớn hơn lòng kiêu hãnh của ta. Đây là vấn đề của ta, là ta đã sai rồi.”
Đây là khuyết điểm rất lớn của nàng. Trước kia khi ở bên Bùi Nghiên Chiêu, nàng và y giống như tiểu thư và người hầu, nàng lúc nào cũng tự cao tự đại. Sau khi từ bỏ mối tình ấy, nàng đã lâu không bộc lộ khuyết điểm này. Bây giờ nó đột nhiên lộ ra, ngay cả bản thân nàng cũng không nhận thấy.
Tạ Lãm đã chịu đựng biết bao nhiêu tổn thương trong mấy ngày qua, là người bình thường hẳn có khi đã suy sụp. Lẽ ra nàng phải quan tâm đến cảm xúc của hắn nhiều hơn.
Nhưng Tạ Lãm lúc này không nghe hiểu được nàng đang nói gì. Cơn giận tích tụ hai ngày qua, khi nghe hai chữ “tình lang” liền bay đi mất, còn nhanh hơn cả cuồng phong thổi cát bụi. Dù cố nhắc nhở bản thân đừng vô dụng như vậy, song gần như trong nháy mắt, hắn bị đánh cho tơi bời, cả xương cốt cũng mềm nhũn.
Phùng Gia Ấu bước đến gần hắn, dáng vẻ kiêu hãnh: “Nhưng không chia ly vì giận dỗi là chuyện của cả hai bên. Ta hồ đồ quên lời hứa, chàng nhớ rõ mà sao còn cố phạm?”
Tạ Lãm vốn đang nằm thoải mái trên giường, liền ngồi dậy ngay ngắn như lúc nhỏ bị cha trách mắng: “Ta cũng biết mình sai rồi.”
“Vậy thì không nhắc lại nữa.” Phùng Gia Ấu thấy thế thì thu lại, lật qua chuyện này, “Giờ chàng nói cho ta biết đi, tại sao hôm qua chàng đột nhiên thay đổi?”
Tạ Lãm do dự một lúc: “Đêm đó nàng nói không muốn trở thành gông xiềng của ta, muốn để ta tự do. Ta đã tin điều đó. Nhưng đêm qua, ta chợt nhận ra lý do thực sự nàng nói thế là…”
Phùng Gia Ấu: “Ừm?”
Tạ Lãm không muốn nhắc lại, sợ sẽ phá hỏng sự hòa hợp vừa mới khôi phục, nhưng chuyện đó vẫn luôn là nút thắt trong lòng, hắn không nhịn được: “Là vì ta thấy nàng không có trái tim.”
Phùng Gia Ấu cau mày: “Sao ta lại không có tim?”
Tạ Lãm nghiến răng: “Nàng dám nói việc nàng muốn ta tự do hoàn toàn là vì nghĩ cho ta, chứ không phải vì cảm thấy Lý Tự Tu thích hợp hơn ta, mạnh mẽ hơn ta không?”
Phùng Gia Ấu cảm thấy tim mình hơi nhói, im lặng không nói.
Đúng là tự chuốc nhục, Tạ Lãm chống hai khuỷu tay lên đùi, thân trên nghiêng về phía trước, cúi đầu không nhìn nàng nữa.
Phùng Gia Ấu nói: “Đêm đó chàng nói trên thế gian này ngoài cha chàng ra, không còn ai thực sự nghĩ cho chàng. Còn nói chàng sống không có ý nghĩa gì, vì không ai quan tâm chàng thực sự muốn gì. Dù không hề nhắc đến ta, nhưng từng câu đều trách móc ta chỉ xem chàng như công cụ. Với suy nghĩ đó, chàng bảo ta làm sao an ủi chàng đây? Ngoài việc cho chàng tự do, ta còn có thể làm gì?”
Tạ Lãm ngẩng đầu: “Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?”
Phùng Gia Ấu cảm thấy lồng ngực càng lúc càng khó chịu: “Trước đây chàng nói sẽ giúp ta trở thành phu nhân đại quan. Ban đầu ta thậm chí không coi đó là thật, chỉ nghĩ đùa cho vui với chàng. Ta nghĩ rằng, đã thành hôn với chàng, chúng ta lại ở chung với nhau rất tốt, vậy thì cứ an phận mà sống bên chàng thôi. Ta không bao giờ xem chàng là công cụ…”
Ngừng một lát, nàng tiếp tục: “Cứ cho là lúc ấy ta đã xem chàng như công cụ đi. Nhưng điều ta muốn là dựa vào chàng để sưởi ấm, để trò chuyện chia sẻ, và cũng hy vọng chàng sẽ cho ta một người thân cùng huyết thống.”
Tạ Lãm suy nghĩ mình làm sao cho nàng người thân cùng huyết thống, sau khi hiểu ra, hô hấp hắn rối loạn vài nhịp.
Phùng Gia Ấu cảm thấy tay chân hơi tê dại, cảm giác khó chịu càng ngày càng nặng nề: “Lúc ta quyết định trả tự do cho chàng, nếu như ta có ý nghĩ rằng Lý Tự Tu có lợi cho ta hơn chàng, thì đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa ta mãi mãi sẽ không thể đạt được điều mà ta…”
Tạ Lãm cắt ngang: “Nàng đừng nói nữa, ta tin nàng.”
“Ta thật sự chẳng muốn đâu. Ta cũng chỉ đủ dũng khí cho một lần đó thôi, thế nên ta né tránh chàng, vì sợ nếu cứ dây dưa mãi, ta sẽ càng không nỡ rời xa chàng. Sao chàng có thể nói ta không có trái tim…”
Phùng Gia Ấu nói không tiếp được nữa, ngồi xuống bên cạnh hắn, đầu tựa vào vai hắn, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Phu quân, ta thấy khó chịu lắm…”
Nàng nói “khó chịu” không chỉ là cảm giác trong lòng, mà là khó chịu thực sự.
Những năm gần đây, nàng thường xuyên thiếu ngủ, phải xử lý vô số hồ sơ vụ án và soạn thảo luật mới, tinh thần ngày càng kiệt quệ nên đôi khi bệnh cũ lại tái phát. Mệt mỏi quá độ hoặc cảm xúc quá kích động cũng dễ phát bệnh. Mấy ngày gần nàng đây liên tục cưỡi ngựa đi đường, thật sự rất mệt, có lẽ bệnh sắp tái phát rồi.
Phùng Gia Ấu bắt đầu toát mồ hôi lạnh, ý thức dần mơ hồ, cố gắng ôm chặt lấy cánh tay của Tạ Lãm: “Ta khó chịu quá, chàng mau…” Muốn nói là tìm đại phu, nhưng môi nàng đã tê cứng, nói không thành lời.
Nhưng Tạ Lãm không biết, tưởng nàng bị hắn làm cho tức giận nên khó chịu.
Nàng càng nói khó chịu, hắn càng tự trách, hận chính mình tại sao lại suy nghĩ lung tung rồi giận dỗi với nàng. Hắn vốn không phải người như vậy, nhưng không hiểu sao dạo này lại trở nên quái lạ, không còn giống hắn trước kia nữa.
“Ấu Nương…” Tạ Lãm đã có quyết định trong lòng, muốn kéo tay nàng để nói chuyện.
Nhưng đột nhiên hắn nhận ra tay nàng lạnh ngắt đến rợn người, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Hắn mới phát giác có gì đó không ổn, vội vàng kéo vai nàng quay lại đối diện với mình, nhưng thấy mắt nàng nhắm chặt, đôi môi tím tái.
“Ấu Nương?” Tạ Lãm liên tục gọi, phát hiện nàng đã không còn tỉnh táo nữa, hắn hoảng sợ đến mức mồ hôi lạnh túa ra khắp người.
“Tùng Yên?!” Hắn gọi lớn rồi mới nhớ ra Tùng Yên không đi theo. Bình thường luôn cảm thấy Tùng Yên vô dụng, giờ mới nhận ra tầm quan trọng của hắn.
Tạ Lãm lập tức bế nàng ra ngoài, hỏi lớn: “Gần đây có đại phu không?”
Chưởng quầy vội chỉ đường: “Đầu phố phía trước có một y quán…”
Tạ Lãm bế Phùng Gia Ấu nhảy thẳng từ trên lầu xuống, rồi lật đật chạy đi.
Trời còn chưa tối hẳn, y quán vẫn mở cửa. Không chờ Tạ Lãm nói rõ, đại phu vừa nhìn thấy tình trạng của Phùng Gia Ấu liền nói ngay: “Mau đặt nàng nằm xuống!”
Tạ Lãm vội vàng đặt nàng lên sập, ngồi xổm bên cạnh, chăm chú nhìn đại phu lấy vài cây kim bạc, châm vào các huyệt đạo trên cơ thể nàng.
Hắn biết không nên quấy rầy, nhưng không kìm được nỗi hoảng sợ trong lòng, bật hỏi: “Đại phu, phu nhân của ta bị làm sao? Nàng không sao chứ?”
Vừa châm kim, đại phu vừa đáp: “Yên tâm, công tử đã đưa đến kịp thời.”
Nghe vậy, Tạ Lãm càng lo lắng: “Vậy nếu không đến kịp, nàng có gặp nguy hiểm không?”
“Không chữa trị kịp thời, mất mạng là chuyện dễ gặp.” Loại suy tim rồi chết đột ngột này đại phu đã gặp nhiều rồi.
Tạ Lãm như rơi vào hầm băng: “Cái gì?”
Đại phu hỏi: “Phu nhân của công tử có phải thường xuyên lao tâm, lao lực không?”
“Nàng suy nghĩ rất nhiều.” Tạ Lãm nhớ đến đống hồ sơ chất cao như núi trên án thư và những quyển luật mới nàng đang soạn thảo.
“Loại bệnh này sợ nhất là lao tâm lao lực. Từ nay về sau phải chú ý, nếu không có ngày sẽ gục xuống và không bao giờ dậy nổi nữa.”
Sau khi châm cứu xong, cuối cùng một chút sắc hồng dần hiện lên trên má Phùng Gia Ấu.
Đại phu cũng thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán: “Tuy bệnh này nguy hiểm, nhưng chỉ cần qua được giai đoạn này thì sẽ ổn thôi, công tử không cần quá lo lắng.”
“Ta không lo lắng…” Tạ Lãm ngồi xổm bên cạnh sập, cúi đầu, trán tựa vào cánh tay nàng.
Cơ bắp cả người hắn không nghe khống chế, cứng đờ. Lúc này đừng nói đến vung đao, nếu ai đó đâm một nhát từ phía sau, hắn cũng không chắc mình có thể tránh nổi hay không. Hắn nghi ngờ mình cũng bệnh rồi, muốn gọi đại phu lại châm vài châm cho mình.
Tạ Lãm không khỏi nhớ lại lần ở cửa sau Đại Lý Tự, khi dư độc trong người Phùng Gia Ấu phát tác. Lúc đó, sau khi lên xe ngựa, hắn thấy bên trong xe toàn là máu đen nàng nôn ra, thảm lông trắng bị nhuốm máu, cảnh tượng vô cùng đáng sợ. Nàng ngất đi trong lòng San Hô, hơi thở mỏng manh, còn nghiêm trọng hơn bây giờ cả vạn lần.
Nhưng khi đó tâm trạng và phản ứng của hắn là gì?
Còn bây giờ thì sao?
Sự khác biệt thật quá lớn.
*
Phùng Gia Ấu nằm hơn nửa canh giờ, dần dần tỉnh lại. Mở mắt ra, nàng thấy mình đang ở một nơi xa lạ, theo bản năng co rụt lại. Nhưng bàn tay nàng đang được Tạ Lãm nắm chặt, cảm giác quen thuộc khiến nàng dần thả lỏng.
Tạ Lãm thấy nàng muốn ngồi dậy, liền ấn nàng xuống: “Đừng cử động. Đại phu bảo nàng nên nằm thêm một lát.”
Phùng Gia Ấu quay đầu, nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, có lẽ còn tệ hơn sắc mặt của nàng lúc này. Biết mình đã làm hắn lo lắng, nàng cố gắng nở một nụ cười để an ủi: “Ta không sao, chỉ là bệnh vặt thôi. Đã mấy lần rồi, không cần đại phu, ta cũng tự khỏe lại.”
“Cái này mà nàng gọi là bệnh vặt sao?” Tạ Lãm sợ đến gần như mất nửa cái mạng, hối hận hỏi, “Có phải là do ta làm nàng tức giận không?”
Hắn chưa bao giờ nổi giận với nàng, chỉ có lần này, cũng chỉ là chút bực tức nho nhỏ thôi, mà đã gặp phải sự “trả đũa” như vậy.
Sau này hắn không dám nữa.
Phùng Gia Ấu nhất quyết ngồi dậy, xoay nhẹ cổ đang hơi tê cứng: “Không phải. Trước đây ta đi tìm Phùng Hiếu An cãi nhau, bị ông ta làm cho tức đến nhảy dựng lên cũng chẳng sao. Lần cuối cùng phát bệnh là vào cuối năm ngoái, lúc đó ta giúp Thôi thiếu khanh kiểm tra lại đống hồ sơ từ các nơi gửi lên, làm việc gấp rút, bảy ngày liên tục mỗi ngày chỉ ngủ một canh giờ, đến ngày thứ tám thì đau tim đến mức suýt ngất xỉu. Gần đây suốt ngày cưỡi ngựa đi đường, ăn không ngon, ngủ không đủ, nên mệt quá thôi.”
Ngồi dậy thấy hơi chóng mặt, Phùng Gia Ấu lại nằm xuống.
Tạ Lãm từ ghế đứng lên, tiếp tục ngồi xổm bên cạnh nàng, hai tay bao bọc lấy tay nàng: “Ấu Nương, ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Phùng Gia Ấu: “Ừm?”
Tạ Lãm vừa định mở lời thì đại phu từ trong phòng đi ra: “Tỉnh rồi sao?”
Tạ Lãm vội nhường chỗ cho đại phu để ông kiểm tra.
Đại phu bắt mạch, hỏi han một hồi rồi kê vài đơn thuốc, sau đó nói nàng có thể rời đi nhưng sau này nhất định không được quá lao lực, quá bận tâm.
Phùng Gia Ấu ôm thuốc, Tạ Lãm ôm nàng rời khỏi y quán.
Bên ngoài trời bắt đầu mưa lâm râm. Họ quay lại hỏi mượn đại phu một chiếc ô. Phùng Gia Ấu ngoài việc ôm thuốc còn chừa tay để cầm ô.
Trời về đêm, trên phố dài đã không còn nhiều người qua lại.
Tạ Lãm ôm nàng đi chậm rãi, nhớ lại những điều đại phu dặn dò, nghiêm túc nói: “Nàng không được cưỡi ngựa nữa, nghỉ ngơi ở đây thêm vài ngày đi. Sau đó chúng ta mua một chiếc xe ngựa, thong thả về kinh thành, dù sao cũng không vội.”
“Và từ nay nàng phải ngủ sớm, nhất định phải ngủ trước giờ tý (khoảng 11h tối), không thể lại thức đến nửa đêm để xem hồ sơ.”
Phùng Gia Ấu từng thử đi ngủ sớm nhưng bất lực, đáp: “Sớm quá ta thực sự không ngủ được đâu.”
Tạ Lãm nghĩ đó là lời ngụy biện: “Thói quen có thể luyện ra được. Có nhiều thứ ta nghĩ không thể làm được, nhưng cha ta vẫn bắt ta rèn thành thói quen.”
Phùng Gia Ấu vẫn bướng bỉnh: “Ta không có cha.”
“Vậy để ta giúp nàng rèn luyện.” Tạ Lãm đã lên kế hoạch xong xuôi, “Nếu trước giờ tý nàng không chịu ngủ, ta sẽ tắt nến, rồi ném nàng lên giường và ép nàng ngủ.”
Phùng Gia Ấu hừ mũi coi thường: “Chàng nghĩ hay lắm. Đợi khi về kinh, Huyền Ảnh Ti đâu giống Đại Lý Tự, có thể để chàng rảnh rang mỗi ngày như vậy. Bận lắm đấy.”
Tạ Lãm thầm nghĩ dễ thôi: “Ta sẽ cảnh cáo Thẩm Khâu, nếu lão không cho ta về nhà trước giờ Tý, ta sẽ tạo phản.”
Phùng Gia Ấu không nhịn được cười, nhưng không đáp lại hắn.
Tạ Lãm nói: “Ta nói nghiêm túc đấy.”
Phùng Gia Ấu nhíu mày: “Chàng thật sự muốn tạo phản?”
“Đâu có, ta chỉ nói là… về nhà.” Tạ Lãm cúi đầu nhìn đôi mày đang nhíu lại của nàng, cuối cùng nói ra điều mà hai lần trước hắn chưa thể nói ra, “Ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Ta vẫn muốn đến kinh thành giúp nàng tranh chức đại quan. Mặc kệ ai đáng tin hơn, nhưng nếu không phải ta thì ta không thể yên tâm. Vì ta tự tin rằng, không ai trong số họ có thể hơn ta.”
Mưa bắt đầu lớn hơn, Phùng Gia Ấu dịch chiếc dù về phía giữa, không đáp lại lời hắn.
“Nàng chỉ cần che cho mình thôi, ta không sợ chút mưa này.” Tạ Lãm dùng trán nhẹ nhàng đẩy cán dù về phía nàng, “Nàng mau đồng ý với ta đi.”
Phùng Gia Ấu không chịu: “Chàng muốn ở bên thì cứ ở, sao nhất định phải bắt ta đồng ý?”
Tạ Lãm cố chấp: “Vì có hỏi có đáp mới hay.”
Phùng Gia Ấu hiểu rõ, nào phải chuyện hỏi đáp, mà vì hắn không tự tin, cần nàng thắt thêm một sợi dây vào cổ hắn.
Người này đúng là ăn roi mà chẳng nhớ đau.
Tạ Lãm giục: “Nàng mau đồng ý với ta đi.”
Phùng Gia Ấu im lặng một lúc, rồi dùng giọng yếu ớt nói lời tàn nhẫn: “Vốn dĩ ta đã không nỡ buông tay. Nếu đã cho chàng cơ hội rồi mà chàng không chịu chạy, cứ nhất định dính mãi vào ta như vậy, thì sau này có bị kinh thành trói chặt, có uất ức mà chết cũng là tự chàng chuốc lấy nhé. Muốn khóc thì lăn đi chỗ khác khóc, đừng đến làm phiền mắt ta đấy.”
“Đúng, đúng, đúng, chính là như vậy, là ta tự chuốc lấy.” Tạ Lãm cười rạng rỡ, “Ta luôn thích làm những chuyện như thế.”
Phùng Gia Ấu trợn mắt: “Chàng còn cười được? Không khóc một trận cho tự do sắp mất của mình sao?”
“Tự do là gì?” Tạ Lãm nhẹ nhàng tung nàng lên, nhưng vì nàng còn yếu, hắn không dám tung cao.
Hắn cười tươi đến nỗi mắt híp lại như trăng lưỡi liềm: “Cảm giác của ta bây giờ là, tự do như cuồng phong trên hoang mạc, dù mạnh mẽ đến đâu, thổi một lúc rồi cũng tan biến, tất cả đều là hư ảo. Thứ nặng trĩu trong tay ta bây giờ mới là thực.”
Bị tung lên chơi vơi, Phùng Gia Ấu hoảng hốt ôm chặt cổ hắn.
Khi rơi lại vào vòng tay Tạ Lãm, nàng ngẩng đầu nhìn nụ cười rạng ngời của hắn, cảm xúc bị lây nhiễm, môi nàng cũng cong lên theo. Dù đang đứng trong mưa, lòng nàng lại như được ánh sáng chiếu qua xua tan mọi mây mù.
Nhưng rất nhanh sau đó, trong đầu Phùng Gia Ấu chỉ còn lại hai chữ “nặng trĩu.”
Sức lực này của Tạ Lãm mà nói nàng nặng hả? Tùy Anh bảo nàng gầy đi cơ mà, sao lại nặng trĩu được?
*
Sáng hôm sau, sau khi uống thuốc trong phòng, Phùng Gia Ấu ra ngoài ăn sáng, chỉ ăn vài miếng qua loa.
Tạ Lãm cho rằng nàng không muốn ăn, nàng nói là không hợp miệng. Hắn hỏi nàng muốn ăn gì, nàng thuận miệng nói thuốc đắng nên muốn ăn mứt quả. Thế là hắn chạy đi mua về mười mấy loại.
Trong đại sảnh quán trọ, đám người Vân Phi nhìn thấy Tạ Lãm bận rộn tới lui, không khỏi trợn mắt há mồm.
Thái độ nổi giận đùng đùng của Tạ Lãm hôm qua với Phùng Gia Ấu mới là bình thường trong mắt họ. Còn vị Tạ Lãm hôm nay, thực sự khiến người ta nghi ngờ không biết có phải là thiếu chủ của họ hay không.
Tùy Anh cũng ngạc nhiên: “Sao có thể thay đổi nhanh như vậy?”
Thẩm Thời Hành cười nàng không hiểu biết: “Cô không biết phu thê đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa à?”
Tùy Anh chưa thành thân nên không biết, chỉ thán phục: “Tỷ muội của ta lợi hại thật.”
*
Cả đoàn dừng chân ở thành này vài ngày, chờ Phùng Gia Ấu hồi phục chút ít rồi tiếp tục lên đường, từ cưỡi ngựa đổi thành ngồi xe ngựa.
Khi ngồi xe, hành trình về kinh chẳng khác nào du ngoạn. Thêm vào đó, Huyền Ảnh Ti cũng không phái người đến thúc giục. Tạ Lãm từng đi nhiều nơi, tường tận nơi nào trên đường cảnh sắc đẹp đẽ, cả đoàn cứ thế vừa đi vừa chơi.
Thế nhưng, trên đường, Tạ Lãm lại nhận được một tin dữ. Lý Tự Tu đã khởi hành từ Kim Lăng, sắp đến kinh thành.
Dẫu bây giờ hắn không cần lo lắng người này có đáng tin cậy hay không, nhưng không hiểu vì cớ gì, hắn vẫn sai Vân Phi cưỡi ngựa nhanh đến kinh thành trước, theo dõi từng động tĩnh của Lý Tự Tu. Sau đó, hắn tiếp tục vừa chơi vừa đi, cố tình kéo dài đến cả tháng mới trở về.
Ngày về đến kinh thành, trời đổ mưa lớn, như muốn quét đi cái nóng mùa hạ, báo hiệu thu sắp đến.
Về đến Phùng phủ quen thuộc, Tạ Lãm tắm gội xong, ngồi xuống trước án thư mà hắn ghét nhất, nhưng lần này trong lòng lại dâng lên cảm giác an bình lạ kỳ. Hắn nhận ra hoàn cảnh có thể ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trạng. Trên hoang mạc Tây Bắc, hắn dễ sinh nóng nảy, nhưng về lại kinh thành, không, chính xác hơn là đi vào phòng cưới đầy thanh nhã của hắn và Phùng Gia Ấu, lòng hắn dễ dàng tĩnh lại.
Bên cạnh cửa sổ đột nhiên có người khẽ gọi: “Thiếu chủ.”
Tạ Lãm không khỏi thở dài: “Vân Phi, sao không đi cửa chính, lén lút ở góc tường làm gì? Không phải ngươi lẻn vào phủ đấy chứ?”
Vân Phi quả thật lẻn vào, ghé sát cửa sổ, hạ giọng: “Thuộc hạ nghe nói thiếu chủ đã về kinh thành, đặc biệt về vị Lý đại nhân…”
Tạ Lãm gọi hắn: “Đi vào cửa chính. Đây là nhà ta, không cần lén lút như ăn trộm.”
Vân Phi mặc áo tơi đành vòng qua cửa chính, ngượng ngùng nói: “Thuộc hạ vẫn chưa quen.”
“Dần dần sẽ quen thôi.” Tạ Lãm đứng dậy bước đến ngưỡng cửa, hạ giọng hỏi: “Vị Lý đại nhân đó thế nào?”
Vân Phi nghiêm nghị: “Theo thuộc hạ thấy, người này có vấn đề rất lớn.”
Tạ Lãm vừa nghe thì mắt sáng lên: “Nói nghe thử xem?”
Vân Phi vừa định nói, thì Tạ Lãm nhìn thấy Phùng Gia Ấu che dù bước vào cửa thùy hoa.
Từ sau cơn ngất lần trước, thân thể nàng không có gì khác lạ, đại phu dọc đường đi thăm khám xong đều nói vẫn ổn. Nhưng Tạ Lãm luôn cảm thấy sắc môi nàng vẫn còn hơi tím, cần phải tiếp tục điều dưỡng.
“Ngươi đợi một lát.” Tạ Lãm ra hiệu cho Vân Phi tạm dừng.
Sau khi về phủ, Phùng Gia Ấu đi nói chuyện với quản gia trước tiên, lúc này trở về, gặp Vân Phi nàng hỏi: “Đến nói chuyện về Lý đại nhân sao?”
Nàng đi vào trong phòng, Tạ Lãm kéo nàng lại: “Nàng cũng nghe một chút đi, Vân Phi nói người này không đơn giản.”
“Ồ?” Phùng Gia Ấu quả thực có chút tò mò.
“Ngươi nói đi.” Tạ Lãm ra hiệu cho Vân Phi.
“Vị Lý đại nhân này về kinh thành đã một tháng, chưa chính thức nhậm chức. Ngoài việc ở nhà bày trí hoa cỏ mang từ Kim Lăng về, thì chỉ ra ngoài dự các buổi yến tiệc khác nhau.”
Nhớ lại những điểm thiếu chủ đặc biệt dặn dò, Vân Phi nói tiếp: “Nhà y không có bất kỳ thị thiếp nào. Mỗi đêm đều ngồi trước án thư đến giờ Tý, trời chưa sáng đã dậy xem công văn, lúc nhàn rỗi thì chăm hoa. Ngày qua ngày hầu như không thay đổi.”
“Còn khi ra ngoài, lại rất đa dạng. Quan viên mở tiệc mời, có kẻ muốn chèn ép nên mời đến cao nhân các kiểu, nhưng Lý đại nhân này bác cổ luận kim, hoàn toàn không ai bì được.”
“Cũng có người cố hết sức nịnh bợ, nhưng y chẳng thiếu tiền. Nghe nói mấy năm ở Kim Lăng y dùng vốn nhỏ đánh cuộc to, mở vô số cửa hàng, gia sản rất dồi dào.”
“Về mỹ nhân, ai cũng biết y chẳng mảy may hứng thú với sắc đẹp. Có người mời danh cầm số một của kinh thành đến biểu diễn, muốn dùng tài nghệ làm y xiêu lòng. Kết quả chưa đàn hết một khúc, đã bị y bắt lỗi vài chỗ sai. Không những thế còn giành lấy đàn, gảy cho nàng nghe, tiếng đàn sâu lắng, tình cảm. Sau đó y còn nghiêm khắc khuyên bảo, khiến danh cầm kiêu ngạo ấy khóc ròng, trở về hoàn lương…”
Phùng Gia Ấu ngồi trước bàn chống cằm nghe, liếc mắt nhìn Tạ Lãm.
Tạ Lãm ngạc nhiên hỏi Vân Phi: “Ngươi nói hắn có vấn đề rất lớn mà?”
“Phải.” Vân Phi gật đầu, “Thuộc hạ thấy người này quá hoàn hảo. Chẳng trách được chọn làm đế sư, khi ngài phát hiện ra một ưu điểm của y, liền lập tức nhận ra đó chỉ là ưu điểm nhỏ nhất của y…”
“Được rồi, ngươi ngậm miệng đi.” Tạ Lãm bực mình, Vân Phi ở sơn trại thông minh như thế, sao vào kinh thành lại thành kẻ ngốc vậy?
“Thiếu chủ, còn một chuyện nữa.” Vân Phi bỗng nhớ ra.
“Gì nữa?” Tạ Lãm cau có hỏi.
“Lý đại nhân từ khi về kinh chỉ chủ động mời một người, là Thôi thiếu khanh của Đại Lý Tự, và đã mời hai lần.”
Phùng Gia Ấu khẽ nhíu mày, không rõ hai lần tìm Thôi thiếu khanh đó là nhằm vào nàng hay Tạ Lãm. Ngay khi nghe tin Lý Tự Tu sắp trở về kinh, nàng đã lo lắng thân phận của Tạ Lãm có thể bị y phát hiện.
Đang suy tư, quản gia che ô mang tới một thiếp mời: “Cô gia, Lý đại nhân từ Kim Lăng sai người đưa tới. Nói rằng, ngưỡng mộ ngài là người đầu tiên trong trăm năm qua của Đại Ngụy có thể chuyển từ Đại Lý Tự sang Huyền Ảnh Ti. Muốn mời ngài tối nay đến Vọng Tiên Lâu gặp mặt.”
Tạ Lãm liếc nhìn thiếp mời trong tay quản gia.
Giỏi cho Lý Tự Tu ghê gớm! Mình chân trước vừa chạm đến kinh thành, sau lưng thiếp mời đã bay tới. Trời mưa to như thế mà vẫn muốn bày Hồng Môn Yên sao?
“Không đi.” Tạ Lãm bảo quản gia từ chối, “Nói ta đi đường xa mệt mỏi, hôm khác sẽ hẹn lại.”
Cớ gì hắn mời là ta phải đội mưa mà tới, không lẽ ta phải nể mặt hắn.
Quản gia do dự nói: “Bên phía Lý đại nhân còn nói, ngài lúc này thay vì ngồi ở nhà nghe thuộc hạ báo cáo tin tức về y, chi bằng gặp trực tiếp một lần. Tai nghe chỉ là hư ảo, mắt thấy mới là thật, y cũng vậy.”
—
Share truyện lên: