Skip to content

Thần Khúc – Chương 141

DỰA CÁI NÀO

Bị Cửu Hoang ngắt lời, Bạch Tụng như mắc nghẹn.

Ông không nói tiếp mà nhìn về phía hắn, bỗng nhiên cười nói: “Tiểu huynh đệ, lúc nãy ngươi luận bàn về “phản phác quy chân” với Tống huynh, từng nhắc đến “yêu”.”

Cửu Hoang: “Thì sao?”

Bạch Tụng nhìn Khúc Duyệt ngồi chéo sau lưng hắn: “Về vị cô nương này, không biết tiểu huynh đệ thích vẻ ngoài mỹ lệ của nàng, hay tính cách và nhân phẩm của nàng?”

Lúc này Khúc Duyệt không hề cảm thấy ngượng ngùng, bình tĩnh nhìn lại ông ta.

Đây thực ra là chủ đề muôn thuở, yêu một người, bề ngoài và nội tâm bên trong, cái nào quan trọng hơn. 

Cửu Hoang sảng khoái đáp: “Ta yêu tất cả mọi thứ của Lục Nương.”

“Tiểu huynh đệ quả nhiên thực giác ngộ.” Bạch Tụng khen một câu, xoa xoa ngọc bội bên hông, nói, “Phật pháp thường đem vẻ ngoài ra khuyên thế nhân chớ có trứ tướng*. Theo ý của ta, bản thân việc này cũng là một loại hành vi “trứ tướng”.”

Trứ tướng: là một thuật ngữ Phật giáo có nghĩa là bị vướng mắc vào vẻ bề ngoài, ảo tưởng hoặc ý thức cá nhân đi chệch khỏi bản chất. “Tướng” dùng để chỉ nhận thức hoặc khái niệm về một sự vật nhất định được hình thành trong bộ não của chúng ta. Nó có thể được chia thành hữu hình (có thể nhìn thấy) và vô hình (nghĩa là ý thức).

“Phật dạy chúng sinh bình đẳng, như vậy, chữ “yêu” này cũng ứng không phân biệt cao thấp sang hèn. Yêu nhân cách hay yêu vẻ bề ngoài đều là yêu. Nếu nói sắc đẹp không trường tồn, vậy thì, liệu tình yêu xuất phát từ nhân cách có thể thiên trường địa cửu chăng?

Dáng vẻ bề ngoài là một phần của “ta”, nhân cách cũng là một phần của “ta”. Cho dù yêu vẻ ngoài, nhân cách hay mùi hương, đều là yêu “ta”. Hành động muốn loại bỏ mùi hương của Tuyệt Đại Phong Hoa, theo ý ta, là một loại hành vi “trứ tướng”. Vẻ bề ngoài kia là hắn, mùi hương cũng là hắn, hợp lại với nhau mới tạo thành Tuyệt Đại Phong Hoa chân chính.

Điều hắn cần làm, không phải là cố gắng loại bỏ mùi hương, mà là chấp nhận chính mình.

Quá trình chấp nhận chính là quá trình ngộ đạo, khi nào Tuyệt Đại Phong Hoa nhận thức được điểm này, sẽ có thể hợp đạo.”

Bạch Tụng nói xong. Tiếng nói chấm dứt một hồi lâu.

Bên trong các khoang mọi người sôi nổi phát biểu ý kiến của mình.

“Bạch tiền bối nói về “vẻ bề ngoài”, thực chất đang giảng về đạo pháp tự nhiên.”

“Đề này, muốn thắng Bạch tiền bối thì phải là đại sư Phật học!”

“Ta biết Bạch tiền bối không bị Phật gia thuyết phục. Ta vẫn nhớ phong thái của ông ấy khi đại diện cho tu đạo giả chúng ta tranh luận cùng Nhất Niệm Phật Tôn.”

— —

Trên boong thuyền.

Ẩm Triều Tịch đưa Câu Lê đến Điểm Tinh Nhai, trong khi Tuyệt Đại Phong Hoa cùng Huyễn Ba đi hội luận đạo. Nhưng vì sợ mọi người trong phòng bị mùi hương của mình ảnh hưởng, Tuyệt Đại Phong Hoa không đi vào.

Ẩn sĩ như Bạch Tụng cũng giống Ôn Tử Ngọ, ngày thường muốn gặp mặt bọn họ khó như lên trời. Cho nên nghe Bạch Tụng phân tích về mình, Tuyệt Đại Phong Hoa không thể không tự vấn.

Hắn đã “trứ tướng” ư?

— —

Khúc Duyệt cũng đang nghĩ, xuất phát từ đạo pháp tự nhiên, lập luận của Bạch Tụng rất khó bị lật đổ. Song, tuy chưa từng gặp Tuyệt Đại Phong Hoa, từ những gì hắn làm, nàng nhận ra hắn là người tùy tính, chưa chắc đã nhìn không thấu, chỉ là không muốn nghĩ nhiều thôi.

Tuy nhiên, luận đạo đều dựa vào “tính phổ biến”, không dựa vào “cá tính”.

Lại nói, sau khi Huyễn Ba tới, đầu óc căng thẳng của Cửu Hoang được thả lỏng. Trước đó hắn bị Khúc Duyệt liên tục nhắc nhở mới tập trung lắng nghe xem những lão nhân đó nói gì.

Bây giờ, lực chú ý của hắn lần nữa dời lên người Lục Nương. Thấy nàng liên tiếp nhíu mày, lòng Cửu Hoang chợt bừng lên lo lắng, chẳng lẽ câu nói “đều thích” kia của hắn chọc nàng không vui. Sư phụ từng nói, nữ nhân sợ nhất nam nhân háo sắc, thường xuyên cảm thấy nam nhân vì thấy các nàng xinh đẹp mới động tâm.

Nhưng Cửu Hoang quả thực thích tất cả, từ đầu đến chân, từ dung mạo đến tính cách, từ ưu điểm đến khuyết điểm… À không, Lục Nương nào có khuyết điểm.

Hắn hơi ngã người ra sau, truyền âm cho nàng: “Lục Nương, cho dù nàng không có mặt, cũng đều đẹp.”

Khúc Duyệt đang suy tư sự tình, đột nhiên bị hắn làm giật mình, nàng liếc hắn. Không thể truyền âm, bằng không nhất định phải hỏi hắn cái gì gọi là không có mặt.

Bị trừng mắt, Cửu Hoang càng hoảng loạn, nói: “Không phải, ý ta là, nàng xấu hay đẹp, kỳ thật ta không phân biệt được.”

Khúc Duyệt nghe hắn nói, hơi nổi nóng, túm cánh tay hắn, viết chữ lên lòng bàn tay hắn: “Vậy năm đó lúc ta tiếp cận chàng, nếu ta là cô nương đặc biệt xấu, chàng vẫn đưa ta về núi chăm sóc sao?”

Cửu Hoang hỏi lại: “Xấu cỡ nào?”

Khúc Duyệt viết tiếp lên lòng bàn tay hắn: “Giống như heo.”

Cửu Hoang ngẩn ra: “Heo rất đáng yêu mà.”

Hẵn đã từng nuôi heo con, ủn ỉn, vô cùng đáng yêu.

Khúc Duyệt: …

Quả nhiên, trong mắt hắn, người không bằng động vật.

Nhưng trong thế giới tu đạo giả, muốn tìm một “người xấu xí” ra làm ví dụ không phải là việc dễ.

Nàng nắm tay hắn, ngón tay gõ nhè nhẹ vào lòng bàn tay hắn vừa suy nghĩ tìm ví dụ giải thích.

Cửu Hoang bị nàng chọt chọt lòng bàn tay, cảm giác như lông chim phất qua tim, suýt chút nữa không giữ được dáng ngồi, dần dần mới phục hồi lại được. Đáng lẽ không nên hỏi “xấu cỡ nào”.

Năm đó Cửu Hoang nhặt nàng về núi chính là vì ánh mắt, ánh mắt người mù trống rỗng nhưng có thể nhìn ra trong đó ẩn đầy hoảng sợ. Hắn hoàn toàn không chú ý đến diện mạo nàng khi đó, trước nay hắn tiện tay nhặt động vật nhỏ bị thương về đều không phân biệt chúng trông xấu hay đẹp. Nhưng dần dần sau đó, hắn bắt đầu để ý Khúc Duyệt, mới chậm rãi phác họa từng nét hình dáng của nàng trong lòng, đến cuối cùng là khắc sâu vào trí nhớ.

Cửu Hoang muốn giải thích, lại cảm thấy không ổn, vậy chẳng phải tương đương với nói rằng nàng trông không khác gì những động vật nhỏ kia ư? Nàng sẽ thích nghe sao?

Cửu Hoang đau đầu, không suy ra được Lục Nương chung quy muốn nghe điều gì nên không dám nói lung tung chọc nàng không vui.

“Tiểu đạo hữu?” Bạch Tụng thấy mình nói xong một lúc lâu, khắp nơi reo hò, nhưng ba người trên đài Chu Tước đều không nói lời nào, cảm thấy phần thắng hơn phân nửa rồi.

Cửu Hoang phớt lờ ông ta, bận bịu nhìn Khúc Duyệt.

Khúc Duyệt lấy lại tinh thần, bối rối không biết nói thế nào. Trong hoàn cảnh này nàng vậy mà lại bị phân tâm, nũng nịu nói chuyện với Cửu Hoang.

Nàng nhẹ nhàng đẩy đẩy Cửu Hoang một chút.

Cửu Hoang nói: “So với người vừa nãy, ông còn nói linh tinh hơn.”

Bạch Tụng không giận: “Ồ?”

Cửu Hoang hỏi: “Ông có con không?”

Bạch Tụng gật đầu: “Đã có cháu, cùng độ tuổi với ngươi.”

Cửu Hoang: “Nếu có một ngày, ông nhìn thấy cháu ông ăn phân chim, ông nghĩ gì?”

Bạch Tụng nhíu mày: “Vì sao nó phải ăn phân chim?”

Cửu Hoang: “Cháu của ông, làm sao ta biết được?”

Bạch Tụng: …

Ông ta ổn định cảm xúc: “Không biết chung quy tiểu huynh đệ muốn nói gì?”

Cửu Hoang: “Ta muốn biết ông nhìn rồi có cảm thấy ghê tởm không? Có cản hắn lại không?”

Bạch Tụng đột nhiên hơi căng thẳng, không hiểu Cửu Hoang định nói gì.

Cửu Hoang không đợi ông ta trả lời: “Xem vẻ mặt của ông liền biết ông không chấp nhận nổi. Ông nói yêu nhân cách hay yêu sắc đẹp đều là yêu như nhau. Vậy thích ăn cơm và thích ăn phân chim cũng đều là thích, đều giống nhau có phải không?”

Bạch Tụng nào phải đèn cạn dầu: “Từ góc độ con người, ta không thể chấp nhận việc đó được. Tiểu huynh đệ, chắc ngươi cũng biết một loại côn trùng tên là bọ hung, tục gọi là bọ phân, chúng thích ăn phân…”

Cửu Hoang đột nhiên hiểu ra: “A, ý ông là cháu ông được di truyền từ lão đại bọ hung phải không?”

Khúc Duyệt nghe thấy trong khoang có người đập bàn rống: “Khốn kiếp tên tà tu đáng chết này!”

Có lẽ là cháu trai của Bạch Tụng.

Bạch Tụng cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, tiếp tục ý mình muốn nói: “Nhìn từ góc độ bọ hung, việc “thích ăn phân” của nó và “thích ăn đồ ăn ngon” của chúng ta đều là đạo lý giống nhau…”

Cửu Hoang đột nhiên xoay chuyển: “Cho nên, góc độ nhìn sự việc rất quan trọng, đúng không?”

Bạch Tụng gật đầu: “Đúng vậy.”

Cửu Hoang nói: “Vậy thì trong mắt Tuyệt Đại Phong Hoa, mùi hương của hắn và mùi hôi chẳng khác gì nhau, luôn có một đám bọ phân nghe mùi rồi bu tới, khiến hắn phiền càng thêm phiền. Hắn từ bán yêu tu thành người, con người không có thứ phiền phức này, hắn muốn làm người chân chính, loại bỏ mùi hôi thối, tránh khỏi đám bọ phân, hắn không đúng chỗ nào? Vì sao từ miệng ông lại trở thành không biết chấp nhận, không ngộ đạo chứ hả?”

Ngón tay của Bạch Tụng run rẩy miết ngọc bội.

Cửu Hoang nói tiếp: “Đổi sang một góc nhìn khác đi, tổ sư của cháu trai ông, vị đại lão bọ hung kia sau trăm đắng ngàn cay tu thành người, muốn ăn cơm giống con người, ông thế nào lại nhất mực bắt hắn tiếp tục ăn phân chim, còn rao giảng một đống đạo lý bảo hắn phải chấp nhận chính mình, chẳng phải ông xấu xa quá rồi sao?”

Ngón tay Bạch Tụng càng run rẩy lợi hại.

Bên trong các khoang.

“Mẹ kiếp, luận đạo như thế nào lại luận tới bọ phân chứ hả? Ta vừa mới nuốt một miếng linh quả, giờ muốn ói ra hết rồi.”

“Ngươi đừng nói năng thô tục thế. Nếu mọi thứ đều thuận theo tự nhiên, chúng ta còn nỗ lực để làm gì?”

“Thôi xong rồi, sao ta càng nhìn tên tà tu lôi thôi này càng thấy thuận mắt vậy, chắc ta điên rồi.”

“Khoan đã, trong Tam Thiên Giới này có một đại lão là bọ phân thật à?”

— —

“Biểu ca, không thể xem thường tên tà tu nha, ta thấy Bạch tiền bối nguy rồi.”

“Chủ yếu vì Bạch tiền bối đã dùng sai người để làm ví dụ, Tuyệt Đại Phong Hoa là một bán yêu. Tà tu này rất giỏi xoay chuyển, đem chủ đề từ đạo pháp tự nhiên chuyển thành quá trình tiến hóa. Bạch tiền bối quả thật đang gặp nguy, một khi bị hắn đưa đi xa, muốn quay lại bờ sẽ rất khó.”

— —

“Ha ha ha ha…” Trên boong, Tuyệt Đại Phong Hoa dựa vào mạn thuyền ôm bụng cười nghiêng ngã, suýt trào ra cả nước mắt.

Mệt hắn đã phải tự hỏi rất lâu bản thân mình có thật sự trứ tướng.

Lúc còn trẻ hắn từng thích một cô nương, theo đuổi nàng, đương nhiên được đáp lại. Hắn quả thật đã nghi ngờ nàng chung quy có thật sự yêu hắn, hay vì chịu ảnh hưởng của mùi hương.

Với bằng hữu cũng tương tự vậy.

Nhưng sau đó khi tu vi của hắn ngày càng cao, mùi hương càng ảnh hưởng mạnh mẽ lên cảm xúc người khác, hắn cũng chẳng buồn nghĩ nhiều. Đơn giản chỉ cảm thấy thật phiền hà!

— —

Khúc Duyệt ngồi trên đài Chu Tước, gương mặt không cảm xúc nhưng nội tâm đang cười ầm ĩ.

Nàng nhìn bóng lưng Cửu Hoang, khóe miệng chậm rãi nhếch lên. Tuy rất càn quấy nhưng đã báo thù được cho Ôn tiền bối, dù gì cách ba vị đại lão này đối xử với Ôn tiền bối cũng rất đáng khinh.

Đây tính là gì?

Vỏ quít dày có móng tay nhọn?

— —

Bình tĩnh!

Đã có vết xe đổ của Tống Viễn Linh, Bạch Tụng hít một hơi thật sâu, nhận ra mình nêu ví dụ không phù hợp nên bị Cửu Hoang kéo đi chệch hướng. Ông muốn tìm một ví dụ khác để đảo ngược tình thế. Từ khóe mắt, ông liếc nhìn Khúc Duyệt, định dùng nàng để tấn công Cửu Hoang. 

Bạch Tụng vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng tìm được biện pháp đối phó, vừa định lên tiếng, lại nghe Huyễn Ba trách mắng Cửu Hoang: “Ngươi mắng ai đó? Thứ chúng ta yêu thích không phải mùi hương, mà là khoái cảm do mùi hương mang lại, thế nào lại thành bọ phân vậy hả?”

Huyễn Ba hung ác trừng mắt với Cửu Hoang, quạt trong tay “phạch” một tiếng xếp lại, chỉ vào Bạch Tụng nói: “Lão vô lý, ngươi cũng vô lý y như vậy.”

Cùng trên đài Chu Tước, Huyễn Ba phủ định Cửu Hoang, Bạch Tụng vô cùng vui vẻ. Tịch yêu hiểu biết nhiều nhưng ông ta không tin hắn thông tuệ hơn mình.

Bạch Tụng ngồi thẳng người: “Không biết các hạ có cao kiến gì?”

Huyễn Ba xoay chiếc quạt trong tay: “Phật giảng “hồng nhan khô cốt” đều là hư giả, cần phải nhìn thấu. Ngươi lại cho rằng “hồng nhan khô cốt” là bản ngã, cần tiếp nhận ư?”

“Phải.”  Bạch Tụng thầm nghĩ đây là người am hiểu Phật pháp, đoán rằng hắn sẽ dùng Phật pháp để tranh luận với mình.

Huyễn Ba không hiểu: “Vậy ngươi hóa thành dung mạo lão nhân để làm gì? Vì diện mạo trẻ trung nhìn không đủ uyên bác, không đủ đạo mạo à?”

Nghe xong Bạch Tụng nhoẻn miệng cười, ông ta đã biết diện mạo của mình sẽ bị mang ra đàm luận: “Lúc ta nhập đạo đã mang hình dáng này, không cố ý hóa lão.”

Huyễn Ba gật gật đầu, nói tiếp, “Nhưng tu vi cỡ như ngươi hoàn toàn có thể nghĩ cách khôi phục thanh xuân kia mà.”

Bạch Tụng tự tin đáp: “Không phải ta đã nói sao, con người cần bình thản chấp nhận bản thân, vì sao ta phải khôi phục thanh xuân?”

“Vậy ngươi không đúng rồi.” Huyễn Ba bực dọc nói, “Nếu ngươi khôi phục thanh xuân liền có thể góp thêm một ít tốt đẹp cho thế giới, làm một ít cống hiến, thế nhưng ngươi không muốn, ngươi ích kỷ rồi đấy.”

Bạch Tụng ngẩn người.

Huyễn Ba: “Ích kỷ đã đành, ngươi còn nói năng thế kia về vẻ bên ngoài. Người ít đẹp vẫn có thể trở nên đẹp hơn, người xấu cố gắng trở nên xinh đẹp, nếu tất cả đều bị mấy lời của ngươi tẩy não, thật là xong đời… Tiểu lão đầu tử ngươi thật quá xấu rồi.”

Bạch Tụng trợn mắt: “Ta dựa vào năng lực để cống hiến cho thế giới, so với dựa vào vẻ bề ngoài…”

Huyễn Ba hỏi: “Ngươi có năng lực gì? Ngươi có thể làm thơ không?”

Bạch Tụng im lặng, một lát sau mỉm cười: “Không tinh nhưng biết một hai.”

Huyễn Ba: “Vậy ta ngẫu hứng làm một bài thơ, ngươi đối lại, cho ta xem xem năng lực của ngươi có đủ chống đỡ lời nói của ngươi hay không.”

Bạch Tụng: “Được.”

Trong các khoang.

“Chuyện gì xảy ra thế này? Ta đến nghe đạo, vừa mới chứng kiến xong tình ái thắm thiết, giờ lại biến thành trận so tài nghệ à?”

“Tịch yêu này tự rước lấy nhục, Bạch tiền bối chính là dùng văn nhập đạo đó!”

Huyễn Ba nhảy khỏi đài Chu Tước: “Mặt Trăng Nhỏ từng kể ta nghe chuyện đi bảy bước thành thơ, vậy ta sẽ làm xong một bài thơ trong vòng bảy bước, sau đó quay trở về, trong vòng bảy bước về đó ngươi cũng phải đối xong.”

Bạch Tụng làm tư thế mời.

Huyễn Ba vừa đi vừa đọc

Trên mặt biển
Có thuyền lâu
Bên trong lâu ngồi tiểu lão đầu
Nếp nhăn đầy mặt miệng đầy mỡ
Nhìn như tài cao bát đẩu
Kỳ thật là gối thêu hoa
Giảng đạo lý
Dựa lừa dối
Bịa chuyện

… …

Gần sáu bước Huyễn Ba đã đọc xong, sau khi hoàn thành bước thứ bảy, Huyễn Ba ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Tụng: “Ta phải quay trở về đây.”

Đang mắng ông ta ư?

Nhưng Huyễn Ba không chỉ đích danh, trong đại sảnh có đến ba tiểu lão đầu đang ngồi. Nếu ông ta lên tiếng, chẳng khác nào tự nhận là mình! Thật đáng giận!

Vì muốn công kích Ôn Tử Ngọ nên mới mời nhiều người đến xem như vậy, hiện giờ đành phải cắn răng chịu đựng, bằng không đã sớm động thủ rồi!

Bạch Tụng hơi mím môi, cười lạnh: “Đây là thơ của ngươi sao?”

Huyễn Ba bất mãn: “Sao không phải thơ? Từ cảm xúc mà ra, lời nói từ đáy lòng đều là thơ!”

Bạch Tụng phát cáu: “Vậy ngươi đi sáu bước nữa, đối lại cho ta nghe xem!”

“Có gì khó đâu!”

Huyễn Ba chán tranh cãi với ông ta, há mồm đọc ngay

Phòng luận đạo
Chu Tước đài
Toàn đài trông chờ Huyễn Ba tới
Cơ trí thông tuệ quá đáng yêu
Nhìn như hùng hổ dọa người
Kỳ thật lòng dạ cái thế
Giảng đạo lý
Dựa văn thải
Thật sự

Huyễn Ba đọc xong, vừa vặn hoàn thành bước thứ sáu: “Ngươi xem, Ba gia tài hoa hơn người như vậy nhưng vẫn luôn cố gắng tìm kiếm vẻ ngoài thật đẹp, tô điểm thêm cho vẻ đẹp của thế giới này. Mà ngươi thậm chí còn không tiếp nổi thơ của Ba gia ta…”

Rồi thở dài: “Tiểu lão đầu tử à, Ba gia khuyên ngươi nên nhanh chóng khôi phục thanh xuân đi, dựa vào gương mặt của mình, chớ đi khắp nơi lầm lạc con cháu nữa.”

— —


Share lên:

← Chương trước

Chương sau →

Có thể bạn quan tâm:

5 2 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x