Skip to content

Thần Khúc – Chương 148

HAI HỘ PHÁP

Với trình hiểu biết của Khúc Duyệt, nàng không cách nào lý giải vì sao trong nháy mắt mình đã đến được Thiên Nhân Cảnh.

“Làm sao con vào ý thức của mẹ được?”

—- “Con là con gái ta, huyết mạch tương thích. Ta sử dụng một loại cấm thuật kết nối ý thức của hai ta. Có thể xem như là… Nhất Tuyến Khiên cấp cao hơn.”

Khúc Duyệt láng máng hiểu rằng nàng chưa đi vào Thiên Nhân Cảnh, chỉ kết nối ý thức với mẹ, giống như thu được tín hiệu, làm video call?

Nàng lúc này nôn nóng muốn nhìn xem diện mạo của mẹ thế nào, trong lòng chất chứa vạn điều muốn nói nhưng lại như nghẹn ở cổ, nhất thời không thốt được gì.

Nhưng nàng biết không thể lãng phí thời gian, cấm thuật thường sẽ có phản lực rất lớn, mẹ kết nối với nàng nhất định vì thiên kiếp của cha.

Qua hình ảnh mờ ảo, Khúc Duyệt cảm nhận được khung cảnh xung quanh mình đang thay đổi, mẹ dường như đang đi về phía pháp khí hình đồng hồ ở trung tâm ngôi điện.

—- “Con gái, lần này cha con có lẽ sẽ chết.” Hàn Lộ vừa đi vừa nói.

Một lúc sau Khúc Duyệt mới lên tiếng: “Vì sao thế được? Rồng thiên kiếp đã chết hết, mây thiên kiếp cũng sắp tan rồi mà.”

—- “Trong tam kiếp của Hợp Đạo, mệnh kiếp khó vượt qua nhất, vận mệnh của phụ thân con là như vậy.”

“Nhưng…” Khúc Duyệt chết lặng.

Trước khi cha bế quan đã nhiều lần nhấn mạnh cơ hội thành công chỉ có một phần, tựa như sắp xếp hậu sự, cha đã dặn dò các anh rất nhiều việc. Lúc ra đi cũng không cho bất kỳ ai trong nhà biết nơi ông bế quan. Có thể về chính là phúc khí, nếu không về được, các con cứ coi như ông đã đi chu du thiên hạ, không cần nhặt xác của ông.

Phần suy nghĩ khoáng đạt này, Khúc Duyệt tin không phải giả tạo. Cho nên nàng vẫn luôn học ông, xem nhẹ sinh tử.

Thế nhưng, khi nàng vô tình đến được nơi ông bế quan, một khắc trước còn trò chuyện cùng ông, một khắc sau liền phải trải qua sinh ly tử biệt…

Không thể nào tiếp thu.

Khúc Duyệt thấp giọng hỏi: “Vậy mẹ dùng cấm thuật đưa con đến là vì có cách cứu cha sao?”

Nàng hỏi đến đây, Hàn Lộ đã đến trước mặt đồng hồ màu đồng xanh.

—- “Con biết vật này không?”

Xuyên qua khe hở rộng nửa thước, Khúc Duyệt nhìn chiếc đồng hồ cổ xưa dày nặng.

Đồng hồ mặt trời là công cụ đo thời gian, cần có ánh mặt trời chiếu vào, được đặt trong đền thế này, đoán chừng nó là một loại pháp bảo về thời gian.

—- “Đây là Thiên Mệnh Quỹ.”

Khúc Duyệt hỏi: “Pháp bảo do Thiên Công tộc làm ra?”

—- “Không phải, là bảo vật do thiên nhân bảo vệ qua nhiều thế hệ. Tộc Thiên Nữ còn được gọi là thần nữ, những người có thể giao tiếp với thần, nhưng sự thật là Thiên Nữ có thể khởi động Thiên Mệnh Quỹ, thấy rõ được thiên cơ…”

Khúc Duyệt giật mình, vậy đây chính là một máy đoán mệnh chính xác rồi.

Nàng hiểu ra: “Mẹ muốn giúp cha tránh thoát nguy hiểm?”

—- “Phải, ta muốn tìm đường sống cho cha con. Nhưng thiên cơ khó dò, đường vận mệnh rắc rối phức tạp, có đôi khi chỉ tính ra được một ít manh mối vụn vặt, không đủ để thay đổi đường vận mệnh.”

—- “Ta và cha con tuy là phu thê nhưng vẫn là hai thân thể huyết mạch khác nhau. Cho nên con gái, con phải làm.”

Khúc Duyệt thoáng kinh ngạc: “Con có thể ư?”

—- “Đương nhiên có thể.”

Khúc Duyệt: “Con phải làm thế nào?”

—- “Ta khởi động Thiên Mệnh Quỹ, con tập trung nghĩ về cha con, nhìn vào kim đồng hồ, từ từ đưa ý thức vào trong kim đồng hồ… Khi con quay lại từ Thiên Mệnh Quỹ, kể lại tỉ mỉ toàn bộ những gì con nhìn thấy cho ta là được.”

“Dạ.”

Khúc Duyệt không nhiều lời, ngưng thần nghĩ về cha nàng, thả ý thức vào kim đồng hồ, chờ đợi Hàn Lộ khởi động Thiên Mệnh Quỹ.

Dường như Hàn Lộ có mang bao tay, khi thi pháp, bà tháo bao tay xuống. Bắt quyết, đầu ngón tay hội tụ pháp lực, trỏ vào Thiên Mệnh Quỹ.

Từ góc nhìn của Khúc Duyệt, nàng thấy được những ngón tay, móng tay được cắt giũa cực kỳ tinh xảo, sơn màu sắc xinh đẹp.

Giữa bàng hoàng, Khúc Duyệt nổi lên nghi ngờ. Nàng rất ít khi trang điểm, không phải vì cảm thấy bản thân đã rất xinh đẹp mà vì lười. Nàng nhớ Đại Ca từng nói nàng rất giống mẹ, mẹ thích màu sắc đơn giản, trước nay chưa từng tô điểm.

Mà đôi bàn tay này, đốt ngón tay thon dài, nhưng rất khô gầy, tựa như da bọc xương, giống như người đang trong tình trạng “đói khát” cực độ.

Đặt lên người một tu đạo giả, đây sẽ là hiện tượng lão hóa bất thường, thường xảy ra sau khi chịu trọng thương, hoặc phản phệ khi sử dụng cấm thuật.

Hiện giờ mẹ nàng đang sử dụng cấm thuật, còn điều khiển Thiên Mệnh Quỹ, bị phản phệ là bình thường, nhưng sẽ không lập tức xuất hiện thế này.

Khúc Duyệt suy ra đây hẳn không phải là lần đầu tiên bà sử dụng cấm thuật. 

Bà vì cha mà vất vả làm đến thế này?

Nếu đúng như vậy, vì sao cha vừa vượt xong tâm kiếp, nhờ nàng tình cờ đi ngang mà vượt qua thiên kiếp, bây giờ lại phải rơi vào tử lộ?

Vù vù—!

Thiên Mệnh Quỹ bất chợt quay vù vù, màu đồng xanh dần dần biến mất, thần khí phát ra ánh sáng lóa.

—- “Con gái, có thể rồi.” Giọng Hàn Lộ yếu ớt.

“À.” Nghi ngờ của Khúc Duyệt ngày càng lớn, đây đúng là mẹ của nàng sao?

Nhưng nếu không phải, làm sao ý thức của nàng có thể kết nối với bà?

Khúc Duyệt không dám đoán bừa, cũng không dám tin lời người này nói mà đi nhìn vận mệnh của cha. Nếu người này không phải mẹ, ý đồ thật đáng chết.

Khúc Duyệt vừa tự hỏi, vừa giả vờ nhìn chăm chú vào kim đồng hồ.

Ước chừng qua một khắc, nàng kêu lên: “Mẹ, con không làm được!”

—- “Đừng vội, lần đầu tiên con dùng Thiên Mệnh Quỹ, bình thường thôi, bình tĩnh tiếp tục đi.”

Khúc Duyệt tiếp tục giả vờ, thật lâu sau: “Mẹ, con bị Thiên Ma trùng chui vào huyết mạch, gần đây thân thể không khỏe, ý thức cũng suy yếu, chắc không làm được đâu.”

—- “Con gái ngoan, chuyện liên quan đến sinh tử của cha, con cố gắng một chút đi.”

Khúc Duyệt nắm chắc chín phần đây không phải mẹ nàng.

Chẳng màng đến chuyện ma trùng, cũng mặc kệ “con gái” cảm thấy khó chịu thế nào, trong giọng nói thanh lãnh vẫn chỉ có dịu dàng, không hề đau lòng.

Không thể nghe lời bà ta, Khúc Duyệt hạ quyết tâm như vậy. Bà ta có thể nhốt nàng vào ý thức của mình có thể liên quan đến Thiên Ma trùng trong tâm mạch. Nhưng Khúc Duyệt không thể thẳng thừng dò hỏi về chuyện của phụ thân bởi nàng vẫn bị nhốt trong ý thức của bà ta. Không biết bà ta có thể làm gì mình, tốt nhất giả vờ không biết gì, không hoàn thành chuyện bà ta muốn, chờ bà ta trả nàng lại thân thể của mình.

Khúc Duyệt tiếp tục dây dưa.

Một khắc, nửa canh giờ, một canh giờ…

—- “Vẫn không được sao?” Giọng bà ta hơi nóng nảy.

Khúc Duyệt tự trách: “Con thật sự không làm được.”

Bà ta không nói gì.

Khúc Duyệt càng căng thẳng.

Đúng lúc này, xuyên qua kết giới, Khúc Duyệt nghe thấy ngoài điện vang lên giọng nữ tử: “Cô cô, cô cô nhà ta cảm nhận được Thiên Mệnh Quỹ có dị động, được Đại Tư Tế lệnh đến đây canh gác… Cô cô nhà ta đã dặn không muốn bị quấy rầy.”

“Tránh ra!”

“Cô cô không thể…”

Há có thể ngăn được.

Cửa lớn dày nặng của Thần Điện bị hai tay đẩy ra.

Bên ngoài gió tuyết rất lớn, những bông tuyết to lớn bị kình phong cuốn vào trong điện.

“Kẻ giả mạo” đã đóng Thiên Mệnh Quỹ, chờ đợi người tới.

Khúc Duyệt xuyên qua khe hở, nhìn tuyết bay phất vào mặt mình, một nữ tử đứng ngoài cửa, chưa đi vào, lẳng lặng đối diện với “chính mình”.

Phục trang khác hoàn toàn với tưởng tượng của Khúc Duyệt về Thiên Nữ, không có búi tóc diễm lệ, không lụa là phiêu dật, mái tóc đen dài đến đầu gối được kẹp lại phía sau bằng một vật trang trí bằng bạc hình chiếc lược, mày lá liễu cong cong, mặt phù dung trong sáng, trang phục đơn giản thuần sắc trắng.

Rất đẹp lại giống tuyết bên ngoài cửa kia, khiến người không dám tới gần.

“Ngưng Sương!” Bà đứng chặn ở cửa, mặt không biểu cảm nói, “Nghe nói Thiên Mệnh Quỹ có dị động?”

Khi bà ấy lên tiếng, Khúc Duyệt rúng động. Giọng của bà ấy giống hệt “kẻ giả mạo”, nói cách khác, “kẻ giả mạo” thật sự giả mạo bà ấy.

Bà ấy mới chính là mẹ!

“Vào đi.” Ngưng Sương vẫy tay đã mang bao tay.

Hàn Lộ vượt qua cửa, đạp lên lớp tuyết trong trên sàn điện đi vào, cửa phía sau tự động khép lại.

Khúc Duyệt thoáng nhìn được bên ngoài có rất nhiều nữ tử áo trắng đang quỳ.

—- “Ngươi không hề giật mình, có thể thấy ngươi đã đoán được ta không phải mẫu thân ngươi phải không?”

Ngưng Sương đang nói với Khúc Duyệt trong ý thức hải.

Nếu mẹ nàng đến trễ một chút, có lẽ Ngưng Sương đã thả nàng về rồi.

Khúc Duyệt không cảm thấy tiếc hận, càng không sợ hãi, cuối cùng đã gặp được mẹ, nàng vô cùng sung sướng, cũng vô cùng an tâm.

—- “Ngươi năm nay hai mươi tám tuổi, từ lúc sinh ra đến giờ mẫu thân ngươi chưa từng ở bên cạnh chăm sóc ngươi, thậm chí chưa từng đến Phàm Nhân Cảnh thăm ngươi, ngươi không hận nàng ta sao?”

Khúc Duyệt nói: “Làm sao cô cô biết mẹ ta chưa từng đến thăm ta?”

—- “Hai mươi tám năm nay ta luôn theo dõi nàng ta, đương nhiên biết nàng ta chưa từng rời đi.”

Thần Điện là thánh địa thiên nhân tộc, đại diện cho quyền lực chí cao vô thượng. Đại Tư Tế luôn luôn là Thiên Nữ, hai vị hộ pháp bên cạnh cũng đều là Thiên Nữ. Ngưng Sương và Hàn Lộ đều là hộ pháp hiện tại, Đại Tế Tư đang dần già đi, một trong hai người họ sẽ được chọn làm Đại Tư Tế đời kế tiếp.

Ngưng Sương không quan tâm, bà ta vào Thần Điện chỉ vì năm đó bà ta quan tâm Phong Hòe. Phong Hòe thuộc tộc Thiên Linh, không thể cưới bà, bà thà rằng vào Thần Điện trọn đời không gả. Bà ta luôn nhắm vào Hàn Lộ bởi vì Hàn Lộ là người đưa Phong Hòe lên đoạn đầu đài.

Hàn Lộ đứng yên trước mặt Ngưng Sương, liếc mắt nhìn Thiên Mệnh Quỹ: “Ngươi thật to gan, lại lén lút sử dụng Thiên Mệnh Quỹ lần nữa.”

Ngưng Sương cười lớn: “Ngươi không muốn dùng hay sao? Phu quân ở Phàm Nhân Cảnh kia của ngươi đang gặp thiên kiếp đấy… Một phàm nhân mà dám nhúng chàm thiên nữ, Thiên Đạo không thể nào buông tha hắn, chạy trời không khỏi nắng đâu.”

Ánh mắt Hàn Lộ lạnh như băng: “Chạy trời không khỏi nắng là do ngươi lợi dụng Thiên Mệnh Quỹ tạo thành, không liên quan đến Thiên Đạo.”

“Ôi chao!” Ngưng Sương che miệng cười giả tạo: “Ngươi thừa nhận rồi!”

“Thừa nhận thì thế nào?” Hàn Lộ lạnh lùng nói, “Ngươi dám đi cáo trạng với cô cô sao? Ngươi vẫn luôn lén lút dùng Thiên Mệnh Quỹ, rốt cuộc đang làm gì, ngươi không sợ cô cô điều tra à?”

Ý cười của Ngưng Sương thu lại, lạnh lùng nói: “Hàn Lộ, lỗi lầm nhỏ này của ta, so với ngươi, cái nào nặng cái nào nhẹ ngươi phân không rõ sao?”

“Chỉ là khác biệt giữa nghiền xương thành tro và lưu toàn thây mà thôi.” Hàn Lộ tỏ vẻ không thèm để ý, tiến lên trước một bước, nhìn chăm chú vào mắt Ngưng Sương, “Ngươi làm gì con gái ta? Ta cảm nhận được nó đang ở trong Thần Điện. Ngươi vì muốn đưa phu quân ta vào chỗ chết nên bắt con gái ta tới đây, lợi dụng nó tính toán thiên cơ đúng không?”

Khúc Duyệt đang rầu rĩ không biết làm cách nào để mẹ biết sự hiện diện của nàng, không ngờ mẹ lại đến đây vì nàng.

— —


Share lên:

← Chương trước

Chương sau →

Có thể bạn quan tâm:

5 3 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x