Skip to content

Thần Khúc – Chương 149

ĐƯỜNG THIÊN MỆNH

Biểu cảm trên mặt thoáng đông cứng, Ngưng Sương nói: “Ngươi tưởng đưa người ngoài vào Thần Điện dễ dàng như vậy sao?”

Hàn Lộ: “Không dễ dàng, cho nên ta mới cảm thấy ngươi điên rồi.”

“Vậy ngươi cứ tìm đi, tìm được người cứ việc mang đi.” Ngưng Sương làm động tác “xin mời tự nhiên”, khóe môi cong lên chế nhạo, đáy mắt không mang theo một tia ấm áp nào.

“Ta không tìm, đi, theo ta đi gặp cô cô.” Hàn Lộ thờ ơ với sự khiêu khích của bà ta, giọng nhẹ nhàng bâng quơ, “Con gái ta thân là Thiên Nữ, vô tội, cô cô sẽ bảo vệ nó. Chúng ta đi, nhiều lắm ta và ngươi ngọc nát đá tan thôi.”

Hàn Lộ bày ra thái độ cực kỳ rõ ràng: Ta không sợ gì cả, cũng không thèm để ý phu quân Khúc Xuân Thu chết hay sống, chỉ xem ngươi có sợ liên lụy đến người sau lưng kia không.

Sắc mặt Ngưng Sương tối sầm, cùng Hàn Lộ đối mắt.

Giằng co một lúc lâu, hai người không nói một lời.

Cuối cùng Ngưng Sương lui một bước: “Oan có đầu nợ có chủ, ta không muốn tổn thương con gái ngươi.”

Nếu Hàn Lộ không đến, bà ta cũng định thả Khúc Duyệt ra. Đầu ngón tay điểm vào mi tâm, bà ta rút ra một dải sương trắng.

Khúc Duyệt đang khẩn trương nhìn hai người giằng co, trước mắt bỗng nhiên lâm vào tối đen mờ mịt, tựa như lúc đầu Ngưng Sương rút nàng ra khỏi thân thể vậy.

Nhìn không thấy cũng không sao, không nghe thấy gì mới kinh hoảng, nàng dè dặt gọi: “Mẹ?”

“Mẹ ơi?”

—- “Ta đây, đừng sợ!”

Khúc Duyệt ổn định lại. Dần dần, trước mặt lần nữa xuất hiện một khe hở ánh sáng.

Nàng thích ứng rất nhanh, hiện giờ nàng hẳn đã vào trong ý thức của mẹ, đổi vị trí, nhìn thấy Ngưng Sương.

Trang phục của Ngưng Sương giống mẹ, khí chất lạnh như băng tương đồng, chỉ khác môi thoa một lớp son, làm bà ta tăng thêm vài phần tươi tắn.

Hàn Lộ hỏi: “Ngươi làm sao kéo nó lên đây được?”

Ngưng Sương không nói.

Hàn Lộ không hỏi tiếp, xoay người bỏ đi.

Ngưng Sương gọi bà lại: “Ta đã xin lệnh của cô cô, mấy ngày này đều ở đây trông coi Thiên Mệnh Quỹ, ngươi chết tâm đi.”

Hàn Lộ không quay đầu lại: “Tùy ngươi, ta chưa bao giờ muốn tư dùng thần khí.”

Ngưng Sương không tin: “Ngươi thật không lo lắng cho mệnh số của Khúc Xuân Thu?”

Hàn Lộ nhàn nhạt nói: “Nếu thật chàng chạy trời không khỏi nắng, ngươi còn không tiếc tự tổn hại, dùng cấm thuật câu con gái của ta lên đây làm gì?”

Sau giây lát cứng họng, Ngưng Sương cười nói: “Ta cũng không gạt ngươi, hắn vốn chạy trời không khỏi nắng, nhưng không biết vì sao đột nhiên có một đường sinh cơ, nhưng vẫn là cửu tử nhất sinh như cũ. Ngươi biết tính ta rồi, ta rất nghiêm túc, cho dù đường sinh cơ này cực kỳ mỏng manh, ta cũng muốn tìm ra rồi chặt đứt cho yên tâm.”

“Vậy ngươi cứ cố gắng đi.” Sắc mặt Hàn Lộ vẫn không đổi.

Cửa điện chậm rãi mở ra, Ngưng Sương lại nói: “Ta vẫn luôn cho rằng ngươi vì muốn trở thành Đại Tư Tế mới vứt bỏ hết thảy để vào Thần Điện, mà giờ biết nguyên nhân, ta ngược lại không căm hận ngươi nhiều nữa.”

Hàn Lộ: “Ngươi chán ghét hay yêu thích, với ta mà nói, chẳng có ý nghĩa gì.”

Nói xong, bà đi ra, cửa điện tự động khép lại.

Bên ngoài điện là một cầu thang dẫn xuống dưới, nhìn không thấy tận cùng. Khúc Duyệt muốn nhìn Thiên Nhân Giới trông thế nào, nhưng trong mắt chỉ toàn màu trắng, tuyết phủ mênh mông, có cảm giác như trong “nơi cao hứng gió lạnh”.

Hàn Lộ rẽ phải, đi dọc theo hành lang dài. Dọc đường đi, Khúc Duyệt nhìn thấy rất nhiều thiên nữ, họ sôi nổi hành lễ vấn an, gọi “cô cô”.

Hàn Lộ hỏi: “Con bây giờ tên gì? Khúc Hoa Hạ?”

“Khúc Duyệt, duyệt trong hỷ duyệt*.” Mẹ thật sự chẳng biết gì về nàng cả.

Hỷ duyệt: vui sướng, khoái trá.

Hàn Lộ gật đầu: “Ta chỉ cảm nhận được cha con đang trải qua thiên kiếp khi hợp đạo. Hiện giờ đang xảy ra chuyện gì?”

“Nhan gia ở Thập Cửu Châu, cha nói với con việc này có lẽ liên quan đến Phong Hòe…”

Khúc Duyệt kể lại toàn bộ sự tình.

Hàn Lộ đi thật chậm, sau khi Khúc Duyệt nói xong một lúc lâu, bà vẫn im lặng.

Hai mẹ con thật xa cách, Khúc Duyệt năm lần bảy lượt muốn mở miệng nhưng chẳng biết nói gì: “Mẹ, mẹ đang nghĩ gì?”

Hàn Lộ dừng trước một khoảng sân trống trải: “Xem ra Phong Hòe vẫn còn sống, ta vốn tưởng rằng, Ngưng Sương chỉ hận ta năm đó hại chết Phong Hòe, mới tra ra cha con, muốn cha con chết vì thiên mệnh, cho nên ta mới không để ý nàng ta… Mấy năm nay, là ta thất trách.”

Lại lẩm bẩm tự nói, “Ma chủng, hỏa ma chủng vẫn tồn tại, chưa từng mai một, đây không phải dấu hiệu tốt.”

Khúc Duyệt nghe bà nói, trong lòng cảm thấy khó chịu. Nàng vốn nghĩ sẽ được nghe câu trả lời thế này: Ta sẽ tìm một đường sinh cơ cho cha con. Nhưng từ những gì bà nói, tựa như chuyện cha nàng có hợp đạo thành công hay không chẳng liên quan gì đến bà.

Khúc Duyệt không phải người có thể nhịn, đặc biệt trước mặt người thân: “Mẹ, Thiên Mệnh Quỹ có thật sự hữu dụng không?”

“Đương nhiên.”

“Con muốn thử, sửa mệnh cho cha.”

“Không được.” Hàn Lộ quả quyết cự tuyệt, “Thế là vi phạm.”

Khúc Duyệt hơi trầm mặc: “Thì ra mẹ tuân thủ quy củ như vậy sao?”

Hàn Lộ nghiêm khắc nói: “Vậy theo ý con, nếu đã làm một việc ác, làm thêm tám hay mười việc nữa cũng không sao?”

“Không phải.” Khúc Duyệt đương nhiên không có ý như vậy, “Con chỉ không rõ…”

Hàn Lộ ngắt lời nàng: “Quy củ cũng có khác nhau. Thiên Mệnh Quỹ không dùng để nhìn trộm vận mệnh, mà là đoán họa phúc cát hung trong Tam Thiên Thế Giới.”

Từ thời thượng cổ, mục đích sự tồn tại của thiên nhân là để thay Thần bảo hộ chúng sinh. Tất cả chúng sinh trong tất cả các thế giới, được sinh ra cùng kiếp nạn. Khi Thiên Mệnh Quỹ vận hành có thể đoán trước kiếp nạn, phát ra cảnh báo. Thiên Nữ cảm nhận, tiếp đó cùng Thiên Linh thương thảo đối sách, giao cho Thiên Công chế tạo công cụ ứng phó với tài kiếp, sau cùng Thiên Võ thực hiện.

Thiên Mệnh Quỹ vận hành với quy luật nhất định. Nếu lấy công làm tư, sẽ xáo trộn trật tự bình thường của Thiên Mệnh Quỹ, cần một thời gian mới có thể phục hồi. Trong thời gian phục hồi, rất khó dự đoán chính xác kiếp nạn.

Nghe mẹ nói xong, Khúc Duyệt không hé răng.

“Nhưng ta không sử dụng Thiên Mệnh Quỹ, không liên quan đến việc ta không cho con dùng.” Hàn Lộ nhìn về tòa điện nom như bị vùi lấp trong tuyết, “Thiên mệnh, ngay từ lúc biết được, sẽ tác động rất lớn đến tư duy, không bằng lấy bất biến ứng vạn biến.”

“Như thế nào là lấy bất biến ứng vạn biến ạ?” Khúc Duyệt hỏi.

“Chờ cha con vượt qua lôi kiếp rồi xuất quan, trăm ngày tiếp theo mới là mấu chốt, ông ấy sẽ phải chịu mệnh kiếp.” Hàn Lộ rũ mắt, “Ma chủng là nơi thích hợp ẩn thân, ta sẽ suy nghĩ tìm đường sinh cơ cho ông ấy.”

Nghe đến đây, Khúc Duyệt đột nhiên hiểu được tính cách của Khúc Tống từ đâu mà có. Mẹ nàng nhìn như lạnh nhạt, thật ra là người không giỏi biểu đạt.

Khúc Duyệt đang định nói chuyện, chợt nghe thấy giọng một nam nhân vang lên từ phía sau: “Hàn Lộ.”

“Hình tộc trưởng.” Hàn Lộ không quay đầu lại, Khúc Duyệt không thấy mặt người này, chỉ nghe được tiếng bước chân của ông ta trên tuyết.

“Cô đứng một mình ở đây làm gì?” Hình Du ngừng cách nửa trượng sau lưng nàng.

Hàn Lộ nói: “Ta có cần giải thích với ông không?”

Hình Du cười nói: “Đương nhiên không cần, ta có việc cần tìm Đại Tư Tế, đúng lúc đi ngang qua…”

Hàn Lộ nói: “Vậy đi tiếp đi.”

Khúc Duyệt không nghe thấy tiếng bước chân của vị “Hình tộc trưởng” kia, đoán chừng ông ta mắc kẹt trong sự xấu hổ.

Hàn Lộ thấy ông ta không đi, tự mình cất bước tiếp tục đi về phía trước, đổi nơi khác.

Tiếp đó nói với Khúc Duyệt: “Nàng ta cưỡng ép câu con tới đây, là một tổn thương cho ý thức của con. Ta giúp con dưỡng thương xong sẽ đưa con về. Trùng trong tâm mạch của con, cha con sẽ có cách.”

“Cảm ơn mẹ.” Khúc Duyệt thế mới biết mẹ nàng đi thật chậm trong tuyết, là vì muốn hấp thụ linh khí nhiều hơn.

Trong lòng nàng ấm áp, cảm thấy khoảng cách với bà giảm đi rất nhiều, nàng hỏi: “Mẹ, con rất tò mò…”

“Tò mò cái gì?”

“Ngưng Sương cô nương để ý mẹ như vậy, mẹ làm sao đến Phàm Nhân Cảnh gặp cha được?”

“Ta là Hộ Pháp Thần Điện, Đại Tư Tế thường xuyên phái ta rời khỏi Thiên Nhân Cảnh ra ngoài xử lý sự vụ, ai có thể cản ta?”

Thì ra là thế, Khúc Duyệt cười nói: “Mẹ thật đẹp, đáng tiếc con không được thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ…”

Nàng thật ra không tệ, nhìn kỹ lông mày và mũi rất giống mẹ. Nhưng nhìn toàn diện, nàng và mẹ không giống nhau, có lẽ vì khí chất khác nhau.

“Thảo nào năm đó cha nhất kiến chung tình với mẹ, đuổi theo mẹ qua mấy thế giới…”

“Vậy sao?” Hàn Lộ bay đến trên núi tuyết, từ góc độ này Khúc Duyệt có thể nhìn xuống hơn phân nửa Thần Điện, “Cha con nói như vậy à? Sao ta lại nhớ rõ rằng ta đuổi theo ông ấy suốt?”

Khúc Duyệt ngẩn ra.

Hàn Lộ nói: “Ta vừa mới hạ giới, chân còn chưa đứng vững liền bị ông ấy đánh ngất xỉu, cướp đi cánh thiên nhân của ta rồi chạy mất…”

Khúc Duyệt: ???

“Mẹ thật biết nói đùa.” Cha dù quá đáng thế nào, cũng đâu thể đối xử với tiên nữ như vậy, Khúc Duyệt cười ha ha hai tiếng rồi hỏi, “Đúng rồi mẹ, mẹ sinh cho cha nhiều con như vậy, có phải vì muốn sinh một con gái để chứng minh Thiên Nữ phải gả cho Thiên Võ mới có thể kéo dài hậu đại là lời nói dối?”

“Nói dối? Thiên Nữ gả cho Thiên Võ là thích hợp nhất.” Hàn Lộ khoanh chân ngồi lên tảng đá nhô lên giữa tuyết, “Thiên Võ là thanh kiếm sắc bén của thiên nhân, gánh vác trọng trách bảo hộ toàn bộ tộc thiên nhân. Tuy nhiên, quá cứng cũng hỏng, Thiên Võ dễ bị ma hóa nhất. Kết hợp với Thiên Nữ sẽ hạ thấp nguy cơ ma hóa của họ. Mà con của Thiên Nữ và Thiên Võ sinh ra, nhìn chung là những đứa trẻ ưu tú nhất. Cho nên đó không phải lời nói dối.”

Khúc Duyệt gật gật đầu, nếu không phải việc cưỡng ép ghép đôi khiến người khó chấp nhận, Thiên Nữ và Thiên Võ tựa như công chúa và kỵ sĩ, thật rất xứng đôi.

Khúc Duyệt nghĩ nghĩ, lại cười nói: “Con hiểu rồi, mẹ sợ không có mẹ bên cạnh cha sẽ buồn đúng không?”

“Ta là…” Hàn Lộ hơi ngập ngừng, bà tựa hồ không giỏi nói dối, “Ta muốn ông ấy tìm chút việc để làm, ở nhà chăm sóc con cái, ít đi ra ngoài gây họa.”

Khúc Duyệt: ???

Cái này… nói tiếp thế nào đây?

Khúc Duyệt vội vàng đổi đề tài: “Mẹ, cái Thiên Mệnh Quỹ đó, mẹ thật sự chưa bao giờ dùng tới?”

Hàn Lộ trầm mặc: “Thật ra, rất lâu trước kia, lúc ta chưa hiểu biết đã từng trộm dùng.”

Khúc Duyệt hỏi: “Mẹ dùng để làm gì?”

Hàn Lộ đáp: “Muốn tìm một đường vận mệnh, rốt cuộc ta nên làm thế nào mới có thể tránh khỏi cha con…”

Khúc Duyệt: …

Giọng điệu Hàn Lộ có vài phần bất đắc dĩ: “Nhưng mà ta hao hết tinh khí thần, liên tiếp nhìn trộm mười mấy đường vận mệnh, song tất cả đều chỉ một hướng, cha con. Khi đó ta hoàn toàn tin lời cha con nói, ông ấy có một thứ tồn tại ngoài vận mệnh.”

Khúc Duyệt bỗng nhiên nhớ tới lời Cửu Hoang nói tại hội luận đạo, cho dù hắn chết, tình yêu vẫn cứ tồn tại.

Khúc Duyệt mỉm cười: “Là yêu ạ?”

Hàn Lộ: “Không, là cha con mặt dày.”

Khúc Duyệt: …

Hôm nay không nói nổi nữa.


Share lên:

← Chương trước

Chương sau →

Có thể bạn quan tâm:

4.8 6 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
3 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận
yukiyuhana4231
yukiyuhana4231
5 months ago

Tình yêu của bậc phụ huynh Khúc Duyệt tưởng cảm động hoá ra cảm lạnh quá trời. Cha ngược mẹ lên lên xuống xuống, tai hoạ sống ngàn năm chắc chắc Khúc Xuân Thu ko chết đc đâu

Thiên Diệp
Thiên Diệp
4 months ago

Một lần nữa củng cố luận điểm “Đại lão không đáng tin”!

You cannot copy content of this page

3
0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x