Khi điện thoại đổ chuông – Chương 13
Bức ảnh chết tiệt ấy. Anh đã nói rằng nó giả, nhưng khi nhìn kỹ, từng chi tiết trên cơ thể——từ đầu gối, vết sẹo, đến ngón chân——đều trùng khớp với Hee-joo.
Bức ảnh chết tiệt ấy. Anh đã nói rằng nó giả, nhưng khi nhìn kỹ, từng chi tiết trên cơ thể——từ đầu gối, vết sẹo, đến ngón chân——đều trùng khớp với Hee-joo.
— “… Đây là cái gì? Giọng anh đột nhiên gay gắt, khiến cô bật cười.
“Gì vậy? Là chồng cô ấy mà anh còn không nhận ra ư?”
Cô cố rướn hết sức để nhìn anh. Khi ánh mắt hai người giao nhau, từ đôi mắt lạnh lùng ấy nước mắt bất chợt trào ra. Thời gian như dừng lại
“Đầu, cổ, gò má, môi,…” Ánh mắt anh từ từ chuyển đến từng bộ phận mà anh vừa nhắc đến. “Có phải hắn đã chạm vào em không?”
Lúc anh nói đến chuyện vứt xác, giọng điệu của anh thế nào? Vậy mà bây giờ lại có thể thốt ra câu “liên lụy đến vợ tôi”?
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng lần đầu tiên mình cất tiếng nói với Baek Sa-eon lại là trong một cuộc gọi uy hiếp… Bây giờ, cô đã sẵn sàng.
Baek Sa-eon sẽ, như thường lệ, lướt qua cô như thể trong căn nhà này chỉ có tường và đồ đạc. Dù cô không chủ ý né tránh, anh cũng sẽ là người quay đi trước.
Cô giả vờ câm để nhận được lòng thương hại từ Chủ tịch, đồng thời khiến mối quan hệ với chị gái trở nên gần gũi hơn. Cô luôn sống trong sợ hãi.
Làm vợ Baek Sa-eon, ngay từ đầu đã là một giấc mộng viển vông. Những xúc cảm yếu đuối vừa chớm nở trong tim cô sớm đã bị dập tắt.
Khoảnh khắc giọng nói ấy vang lên, cô run bắn. Dù giữa họ chẳng thể gọi là vợ chồng, nhưng khi nghe thấy tiếng anh, cô vẫn thấy thân quen.