CHƯƠNG 5
Tiếng mưa tí tách rơi trên kính xe, hòa cùng bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Hee-joo cảm thấy cổ họng khô rát, như thể mọi hơi thở đều bị bóp nghẹt.
Tên bắt cóc ngồi bên cạnh, chăm chú vào điện thoại, cố gắng liên lạc với Baek Sa-eon qua Telegram – một ứng dụng gọi điện khó truy vết.
Hắn nhếch môi cười nhạt, giọng đắc ý:
“Đây là Telegram phiên bản Mỹ. Gọi qua mạng nên không ai lần ra được đâu. À, tôi còn đổi số hiển thị bằng VPN, nhưng tiếc là chỉ dùng được khoảng mười phút thôi.”
“…”
“À này, chị có biết tôi giả giọng của Baek Sa-eon giỏi đến mức nào không?”
Hắn cười khoái trá, tận hưởng cảm giác chiến thắng nhỏ nhoi. Nhưng khi cuộc gọi bị ngắt vì không ai bắt máy, vẻ đắc thắng trên mặt hắn lập tức vụt tắt.
Trong không gian chật hẹp của chiếc xe, chỉ còn tiếng mưa rơi đều đặn và nhịp thở nặng nề của hai người. Hắn nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận. Hắn bấm lại số, vừa lẩm bẩm vừa chửi thề:
“Nghe máy đi chứ! Chết tiệt thật, nghe máy đi!”
Hee-joo lặng lẽ quan sát bên ngoài, tay nhấn nhẹ nút cần gạt nước, cố gắng đánh giá tình hình. Túi xách và điện thoại của cô đã bị hắn đè dưới người.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu – nếu bất ngờ đánh tay lái thì sao? Chỉ cần đâm xe vào đâu đó, tạo hiện trường tai nạn, sẽ có người chú ý…
Cô thầm đếm ngược, nắm chặt vô lăng. Khi thời cơ đến, cô bất ngờ xoay mạnh tay lái.
“K-Khốn nạn!”
Chiếc xe chệch khỏi quỹ đạo, khiến tên bắt cóc mất thăng bằng, ngã sang một bên. Điện thoại trên tay hắn rơi xuống sàn. Đôi mắt hắn trợn trừng, cơn giận bùng lên. Hắn lập tức túm lấy tóc Hee-joo, đồng thời rút con dao từ túi, ép chặt lưỡi dao lạnh ngắt vào má cô.
“Cô điên à?”
Cơn đau từ da đầu và cảm giác kim loại lạnh lẽo khiến Hee-joo căng cứng toàn thân. Cô cố giữ bình tĩnh, khó nhọc thốt lên:
“Không… Không có ích gì đâu…”
Giọng cô khàn đặc, xa lạ đến mức chính cô cũng không nhận ra. Nhưng khi những lời đó thoát ra, cô chợt cảm thấy như vừa phá vỡ một tấm màn vô hình đã kìm hãm mình từ lâu.
“Baek Sa-eon… sẽ không thỏa hiệp dễ dàng.”
Tên bắt cóc nhếch môi cười, nhưng trong mắt hắn có một tia dao động.
“Tại sao? Cô là vợ hắn cơ mà. Người thân duy nhất của hắn chẳng phải là cô sao?”
Chiếc xe tròng trành, suýt lấn sang làn đường ngược chiều. Hắn cười khẩy, đầy mỉa mai:
“Nếu cô chết, hắn cũng phải lo tang lễ cho cô thôi.”
Hee-joo nhắm mắt lại. Lời hắn nói chẳng khác nào một giấc mơ ngu ngốc. Một kẻ như Baek Sa-eon—không có điểm yếu, không thể bị uy hiếp—sẽ nhượng bộ chỉ vì cô ư? Nực cười.
Bỗng, âm báo cuộc gọi ngừng lại.
Tên bắt cóc sững sờ nhìn màn hình, rồi quay sang cô. Cả hai đều căng thẳng.
Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng của Baek Sa-eon vang lên từ đầu dây bên kia:
— “Anh kiên nhẫn thật đấy.”
Khác với sự thờ ơ trong cuộc gọi trước, lần này trong giọng anh thấp thoáng chút cáu kỉnh, nhưng vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh chết người.
Tên bắt cóc phá lên cười, như thể vừa nhận được món quà lớn. Hắn ngân nga vài câu hát, giọng bị bóp méo nghe thô ráp và kỳ dị.
“Baek Sa-eon này, anh có thích giọng nói này không, thích không?”
Hắn đẩy điện thoại về phía Hee-joo, ra hiệu cho cô nói chuyện. Nhưng khi nghĩ đến người ở đầu dây bên kia, môi cô cứng đờ.
“Thôi nào, nói chuyện tiền bạc trước đã, ha?”
Đầu bên kia im lặng.
Tên bắt cóc hạ giọng, nén cười:
“Anh nghĩ vợ mình đáng giá bao nhiêu?”
Hắn nín thở chờ đợi.
— “Tôi không thừa lời, gặp nhau ở tòa đi.”
“Hả? Anh có nghe rõ không? Vợ anh—”
— “Sẽ không có tiền chuộc.”
Baek Sa-eon lạnh lùng cắt ngang.
— “Anh muốn nói gì thì cứ nói, hát hò gì cũng được… Khi nào vứt xác, thì gọi cho tôi.”
Giọng anh sắc lạnh, tàn nhẫn đến mức khiến không gian như đóng băng.
Tút… tút…
Âm thanh tín hiệu bị ngắt vang lên, lạnh lẽo đến nghẹt thở.
Hee-joo cảm thấy mắt mình cay xè.
Cô cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế, nhưng không thể ngăn được cơ thể run rẩy. Sao có thể như vậy?
Không chút do dự. Không một chút quan tâm.
Sự tàn nhẫn ấy như xé toạc mọi hy vọng cuối cùng trong cô.
“Chị gái, nghe rồi chứ? Cái thằng không biết lý lẽ đó…”
“Tên khốn!” Hee-joo bật thốt, giọng khàn đặc, run rẩy.
Từng lời thốt ra khiến tim cô đập dồn dập, như thể vừa phạm vào điều gì cấm kỵ. Nhưng lúc này, cảm giác bị chà đạp đã vượt quá giới hạn chịu đựng.
Cô nhìn thẳng vào tên bắt cóc, cứng rắn nói:
“Gọi lại đi.”
Hắn trợn mắt: “Cái gì?”
“Gọi lại. Gọi thêm một lần nữa…”
Chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng Hee-joo đã thở dốc, như thể vừa leo qua một ngọn núi. Sự phẫn nộ dồn nén khiến mặt cô nóng bừng.
“Chị nói thật đấy à?”
“…”
Một điều gì đó trong cô rạn nứt.
Niềm hy vọng mong manh bấy lâu nay—giờ phút này hoàn toàn sụp đổ.
“2 tỷ.”
“Hả?”
“Tiền chuộc tôi.”
Tên bắt cóc nhìn chằm chằm Hee-joo, không chớp mắt.
“Không, đó là cái giá anh ta phải trả.”
Cô bất ngờ đạp mạnh chân ga. Chiếc xe lao đi với tốc độ điên cuồng, rung lắc dữ dội.
Tạch tạch tạch—âm thanh tín hiệu gọi đi vang lên lần nữa. Hee-joo nghiến răng, cố giữ vững tay lái.
“Tôi không phải nhược điểm của Baek Sa-eon.”
“Hả?”
“Uy hiếp kiểu này sẽ chẳng bao giờ có tác dụng với anh ta.”
Baek Sa-eon luôn hiện diện bên cô như một chiếc bóng—lạnh lùng, xa cách, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn lấy một lần.
Sự hờ hững đó từng khiến Hee-joo cảm thấy nhỏ bé, vô dụng. Có lẽ vì cô không phải con gái ruột của chủ tịch, cũng không phải chị cả, càng không phải vị hôn thê thực sự.
Làm vợ Baek Sa-eon, ngay từ đầu đã là một giấc mộng viển vông. Những xúc cảm yếu đuối vừa chớm nở trong tim cô sớm đã bị dập tắt, chôn vùi dưới lớp tro tàn của sự tuyệt vọng quen thuộc.
Sự vô tình của anh ta không còn là điều gì xa lạ. Với Baek Sa-eon, lạnh lùng đã trở thành bản năng.
“Khi nào vứt xác thì gọi cho tôi”… sao?
Những lời này chẳng khác nào đẩy người khác vào đường cùng.
“…Anh ta ghét nhất là những rắc rối bất ngờ.”
Tại sao cảm giác này lại giống như mọi thứ đã đến hồi kết?
“Suốt 5 năm qua, để tránh tranh chấp chính trị, anh ta thậm chí không về nhà. Baek Sa-eon là kiểu người sẵn sàng cắt đứt mọi mối quan hệ vì mục tiêu, kể cả tình thân.”
Với một người như vậy, thì hôn nhân còn có ý nghĩa gì?
“Ngay từ đầu, anh đã chọn nhầm con tin.”
“…”
“Không phải tôi, mà là nhân cách và danh dự của anh ta—đó mới là thứ nên bị bắt cóc.”
Hee-joo siết chặt vô lăng, các ngón tay trắng bệch vì lực nắm.
Tên bắt cóc nhíu mày nhìn cô, vẻ khó hiểu khi chiếc xe tăng tốc.
“Mâu thuẫn quá, chị gái. Chẳng phải vừa nói anh ta không có nhược điểm sao?”
“…”
“Nếu không có điểm yếu, thì sao lại dễ bị đánh bại?”
“Không có, thì tạo ra một cái.”
“Hả?”
Baek Sa-eon theo đuổi quyền lực. Giống như bao kẻ trong giới chính trị, anh sở hữu sự sắc sảo và tham vọng mãnh liệt.
Anh không dựa vào thế lực gia đình mà tự mình gây dựng mọi thứ. Baek Sa-eon quản lý bản thân nghiêm ngặt, không cho phép bất kỳ sơ suất nào tồn tại.
Nếu tham vọng quyền lực là di truyền, thì anh chắc chắn đã thừa hưởng đặc điểm ấy.
Khi một người chưa từng cúi đầu trước ai, đột nhiên bước vào Nhà Xanh, Hee-joo dường như đã hiểu rõ anh thực sự muốn gì.
Chính vì thế, suốt 5 năm qua, anh có thể điềm nhiên đảm nhiệm vị trí người phát ngôn của Nhà Xanh mà không hề dao động.
Có thời điểm, anh thậm chí nổi tiếng và được tin tưởng hơn cả tổng thống, nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ từ công chúng.
Vậy thì… cách để khiến một người phát ngôn hoàn hảo rơi vào cảnh khó khăn là gì?
“Vậy là, chị gái đang giúp tôi hả? Vì sao?”
Hee-joo liếc nhìn tên bắt cóc đang cầm điện thoại đàm phán.
“Có thể thay đổi giọng nói của tôi không?”
“Có, biến âm xong đều giống nhau, họ sẽ không phát hiện đâu.”
Cô khẽ liếm đôi môi nhợt nhạt vì căng thẳng.
Chị gái bị tai nạn khiến thính giác suy giảm, đi đâu cũng phải dẫn theo cô. Một đứa trẻ nhỏ bé, khoác chiếc ba lô, ngồi giữa hai người trưởng thành.
Từ thủ ngữ đến chữ viết, cô trở thành cầu nối giữa anh và chị gái suốt mười năm.
Nói cách khác, cô hiểu rõ Baek Sa-eon—từ khi anh còn là thiếu niên, rồi đến hai mươi, ba mươi.
Cô biết anh là người như thế nào.
Vì vậy, đừng chạm vào anh.
Kiềm chế. Nhẫn nhịn. Không nói gì, cũng không làm gì cả.
Từ bao giờ, suy nghĩ ấy đã trở thành câu thần chú để cô tự an ủi mình?
Chưa một ai thực sự coi cô là người quan trọng…
Bíp—
Điện thoại đột nhiên được kết nối.
Hee-joo giật mình.
“Đừng cúp máy, đồ khốn!”
Cô bộc phát cơn giận, giọng nói mang theo sự phẫn nộ. Những uất ức bị đè nén bao lâu nay cuối cùng cũng vỡ òa.
“Nếu không muốn mất mặt trước cả nước, thì nghe cho kỹ đây…!”
Hee-joo vội lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má bằng tay áo.
Chính cô cũng không rõ mình đang cảm thấy gì.
Lần đầu tiên, cô lên tiếng trước mặt Baek Sa-eon.
Lần đầu để lộ bản thân trong một tình huống như thế này.
Cảm giác bi thương và đau lòng trào dâng, đè nén lấy cô.
— A, tiền “bối! Khoan đã, tiền bối, em bấm nhầm rồi…”
Một giọng nói lạ lẫm vang lên, hoảng hốt.
— “Số điện thoại nào? 406 à? Lại kiểu gọi đe dọa cũ rích? Cúp đi, không cần nghe mấy thứ vớ vẩn này.”
— “Nhưng tiền bối, giọng nói này nghe thật kỳ lạ…”
— “Trợ lý Park, tôi bảo cậu cúp máy. Chưa đủ bận sao?”
Dù không nhìn thấy, nhưng trong đầu Hee-joo vẫn hiện lên khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc.
Đừng đi.
Sao lại cứ thế mà bỏ mặc?
Cô gấp gáp nói:
“Baek Sa-eon, anh sẽ hối hận. Tôi sẽ phanh phui cuộc sống riêng tư bẩn thỉu của anh!”
Ngay khi mạch máu nơi cổ căng lên, một tiếng cười nhạo vọng đến qua điện thoại.
—
Chia sẻ link truyện này để giúp Google nhận diện web chính chủ, đẩy lùi mấy trang copy 📉, đồng thời giúp mình duy trì website lâu dài và mang đến cho bạn nhiều bộ truyện hay hơn nữa! 📚✨
https://vymiu.com/khi-dien-thoai-do-chuong-edit-du-va-ro-rang/
Hoặc bấm nút share lên các mạng xã hội bên dưới ↓
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích: