Lãm Phương Hoa – Chương 82
Phùng Gia Ấu bất bình thay Tạ Lãm: “Ngài đã chứng kiến chàng trưởng thành, hiểu chàng hơn cả ta. Nhưng sao ta thấy ngài luôn có thành kiến với chàng?”
Phùng Gia Ấu bất bình thay Tạ Lãm: “Ngài đã chứng kiến chàng trưởng thành, hiểu chàng hơn cả ta. Nhưng sao ta thấy ngài luôn có thành kiến với chàng?”
Lên triều phải đi sớm hơn điểm danh cả một canh giờ, cứ như bắt làm việc vào giữa đêm khuya, đến trâu ngựa cũng không khổ như vậy. Nhưng hôm nay, Tạ Lãm lại dậy từ đầu giờ Sửu (1h – 1h40 sáng),
Chỉ có ba phần cơ hội sống sót thôi, vậy mà hắn lại đánh cược thành công. Nhưng ngươi yên tâm, ngũ tạng lục phủ của hắn đã hỏng hơn nửa, nhiều nhất chỉ sống thêm được mười năm.
Ông còn có thể hứa hẹn gì với Giang Hội Từ đây? Lời nói ra, đều là dối trá cả. Phùng Hiếu An chỉnh lại tư thế, đặt bút thẳng ngay. Thế nhưng, đầu bút đã chấm mực, lại chẳng thể hạ xuống.
Nhưng khi đứa con gái chưa tròn bốn tuổi nấp sau lưng vú nuôi, len lén nhìn bà bằng ánh mắt rụt rè. Lần đầu tiên trong lòng Giang Hội Từ nảy sinh oán hận Phùng Hiếu An, đồng thời cũng dần cảm thấy ghê tởm chính mình.
Tạ Lãm không tin. Chẳng lẽ hắn còn không hiểu nàng? Khi nghĩ chính sự, ánh mắt nàng không có vẻ thẫn thờ như vậy. Rõ ràng là tức cảnh sinh tình, cảnh sắc bên ngoài gợi lên chuyện cũ nào đó.
Hắn là người tập võ, cả nóng lạnh đều chịu được, đổ mồ hôi một lúc tính là gì? Nhân tiện lấy luôn một chiếc áo choàng quý giá của Lý Tự Tu, lời quá rồi.
Khi nàng thỏ thẻ bên tai, run rẩy gọi tên hắn, hồn phách hắn gần như bị nàng gọi bay mất. Hắn không mất lý trí đã là kỳ tích.
May mắn rằng ngày đó Bùi Nghiên Chiêu không mềm lòng, dứt khoát đẩy nàng ra, khiến nàng đau lòng tột độ. Nhờ vậy nàng mới có cơ hội gả cho người tốt hơn
Nàng bèn vòng tay ôm lấy cổ hắn, mượn lực nhướn người lên, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn. Tạ Lãm giật mình, ánh mắt trở nên sâu thẳm,
You cannot copy content of this page