Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 14

CHƯƠNG 14 – HỘI ĐỒNG MINH THIÊN THU

“Hội Đồng Minh Thiên Thu? Là cái gì?”

Phùng Gia Ấu chưa bao giờ nghe qua: “Mà, tự dưng huynh điều tra cha ta làm gì?”

Trước kia nàng từng nhờ Thẩm Thời Hành giúp đỡ điều tra, nhưng thông tin trong Kho Tư Liệu đa số là những lời tán dương phẩm mạo và tài hoa của phụ thân nàng. Đương nhiên cũng có đôi câu nhắc đến sự nổi loạn của ông ấy. Ví dụ như gia gia sắp xếp cho ông ấy vào Hình Bộ, ông ấy bất mãn gây rắc rối một thời gian. Nhưng cuối cùng ông vẫn đến đó làm việc, biểu hiện tốt đẹp, thuận lợi thăng chức.

Thẩm Thời Hành lén lút liếc nhìn đằng sau, thấy Bùi Nghiên Chiêu và Tạ Lãm không biết đang nói gì mà cũng không nhìn qua bên này, mới hạ giọng nói: “Ta không muốn tìm hiểu đâu, nhưng mấy ngày trước đại ca chính miệng nói với ta, phụ thân muội hại huynh ấy tan nhà nát cửa.”

Phùng Gia Ấu tưởng như sét đánh ngang tai: “Cái gì?”

Thẩm Thời Hành nhắc nhở nàng đừng dừng lại đột ngột: “Muội phải giữ bình tĩnh ta mới dám nói tiếp.”

Phùng Gia Ấu giữ vững nhịp bước: “Huynh nói đi.”

Thẩm Thời Hành liền kể lại toàn bộ những gì Bùi Nghiên Chiêu nói với hắn. Nói xong, cẩn thận quan sát biểu cảm của Phùng Gia Ấu.

Phùng Gia Ấu trầm ngâm nói: “Thì ra là thế.”

“Chỉ vậy thôi?” Phản ứng của nàng hoàn toàn ngoài dự đoán của Thẩm Thời Hành.

“Chứ không thì sao?” Thân là nạn nhân, Phùng Gia Ấu biết rõ nhất Bùi Nghiên Chiêu thật sự hận nàng.

Trước khi hoàn toàn hết hi vọng với y, nàng đã từng nghĩ tới vô vàn nguyên nhân, cũng tìm ra trăm ngàn lý do để biện bạch cho y. Chỉ là chưa bao giờ nghĩ đến phụ thân nàng, cho nên mới giật mình.

Nàng giục Thẩm Thời Hành: “Nói tiếp đi, đừng lảm nhảm nữa.”

Thẩm Thời Hành chỉ đành tiếp tục: “Chuyện đại ca đổi tên từ Thẩm Vân Chiêu thành Bùi Nghiên Chiêu chính là ý của huynh ấy. Ta đoán huynh ấy vốn họ Bùi. Cha muội nhậm chức ở Hình Bộ, có lẽ là vì phán án sai lầm nên mới có thể hại huynh ấy tan cửa nát nhà.”

Chắc chắn là phán án sai, vì nếu người nhà đại ca bị trừng phạt đúng tội, đại ca sẽ không oán hận đến mức này.

Vì thế Thẩm Thời Hành lăn lộn trong Kho Tư Liệu, không ngủ không nghỉ lật tìm những vụ án ở Hình Bộ từng qua tay Phùng Hiếu An.

Quá khó khăn.

Những năm đó hoàng đế ngu ngốc vô đạo, sủng tin gian nịnh, Huyền Ảnh Ti trong tay đế vương trở thành thanh đao diệt trừ kẻ bất đồng chính kiến, suốt ngày xét nhà diệt tộc. Bá quan trong triều như cành khô sợ gió, dân chúng oán than dậy đất. Nam Cương Vương nhân cơ hội tạo phản, suýt nữa đánh vào nội địa Trung Nguyên.

Toàn Đại Ngụy hỗn loạn, khắp nơi đều có người nhân lúc cháy nhà đi hôi của và bị phán trọng tội, không ít người trong đó họ Bùi.

“Nhưng ta không tìm thấy vụ nào phù hợp với đại ca cả.” Thẩm Thời Hành cảm khái, “Cho nên ta nhận ra có lẽ phương hướng của ta đã sai rồi.”

Phùng Gia Ấu cười nhạo không thương tiếc: “Không phải có lẽ, mà chắc chắn là sai rồi. Huynh động não ngẫm lại coi, nếu cha ta thật sự kết án sai, với quyền thế của cha huynh hiện giờ, vì sao không lật lại bản án thay Bùi Nghiên Chiêu?”

Trừ phi chuyện kết án sai cũng có phần của Thẩm Khâu.

Nhưng nếu vậy, với tính tình của Bùi Nghiên Chiêu, y thà chết cũng không chịu để Thẩm Khâu nhận nuôi.

Thẩm Thời Hành ấm ức quá, hắn chỉ giỏi đào bới, đâu có giỏi bóc kén kéo tơ: “Nếu không ta gọi muội tới để bàn bạc làm gì, không phải vì sợ ta tiếp tục tìm sai hướng nữa à?”

Bóc kén kéo tơ:

nghĩa là bóc từng lớp kén để rút từng sợi tơ ra (quá trình lấy tơ làm nguyên liệu để dệt lụa), ý nói phân tích sự việc một cách cực kỳ chi tiết.

Phùng Gia Ấu cau mày: “Chuyện này hẳn là không hay ho gì, bất luận cha ta hay người nhà Bùi Nghiên Chiêu…”

Khả năng còn có thêm Thẩm Khâu khi đó vẫn còn là võ quan kinh kỳ nhỏ nhoi.

Suy nghĩ của Phùng Gia Ấu đảo một vòng rồi trở lại điểm xuất phát: “Vừa rồi huynh nhắc tới Hội Đồng Minh Thiên Thu là sao?”

Hội đồng minh:

chữ “minh” ở đây có nghĩa là hiểu biết, nhận thức. Hội đồng minh là hội của những người có cùng nhận thức.

Từ chùa miếu học đường cho đến giang hồ, mấy kiểu “minh” với “hội” này không hề hiếm thấy. Lấy kinh thành hiện tại làm ví dụ, không tính những nhóm quan văn xuất thân cùng một học viện, có vô số những nhóm nhỏ cùng sở thích cầm kỳ thư họa, dưỡng hoa, phẩm trà…

Thẩm Thời Hành lần nữa ngập ngừng muốn nói lại thôi: “Hơn hai mươi năm trước, gian nịnh hoành hành Đại Ngụy chúng ta, có một nhóm trí thức buồn bực bất đắc chí đã họp nhau bí mật thành lập Hội Đồng Minh, dùng thủ đoạn đặc biệt làm những chuyện đặc biệt…”

“Huynh nói tránh như vậy làm gì?” Phùng Gia Ấu nghiêng đầu liếc hắn, “Nói thẳng ra là mấy kẻ thất bại hận đời, giương lá cờ chính nghĩa, cùng nhau giết người phóng hỏa, đúng không?”

“Nhưng ngay từ đầu, chuyện bọn họ làm xác thật là chính nghĩa.” Thẩm Thời Hành biết nàng soạn thảo bộ luật, rất khó thuyết phục nàng chấp nhận loại hành vi ngoài vòng pháp luật như thế này.

Nhưng hắn cũng hiểu nàng không bảo thủ: “Như chuyện vị nữ lang trung dùng Xích Lưu Kim giết người mà ta từng nói đó. Lúc Nam Cương Vương tấn công, bà ấy dùng độc giết chết gian thương, cứu được vô số bá tánh trong thành, không phải cũng là dùng thủ đoạn đặc biệt làm việc đặc biệt à?”

“Huynh đã nói “ngay từ đầu”.” Phùng Gia Ấu nhịp nhịp ngón trỏ lên cằm mình, “Để ta đoán nhé. Về sau thành viên của cái hội đó ngày càng tăng lên nhưng lại quản lý không chặt chẽ. Hoặc là sau khi vài người được hưởng lợi thì muốn tiếp tục mưu lợi. Tóm lại, Hội Đồng Minh bắt đầu mất khống chế.”

Chẳng cần đoán, cả sách sử lẫn hồ sơ Đại Lý Tự có quá nhiều chuyện như vậy.

Thẩm Thời Hành cam chịu: “Đồng Minh Hội quả là nảy sinh vấn đề như muội nói. Lúc phát hiện ra, những người sáng lập ban đầu đã đề nghị giải tán hội, nhưng tình hình đã phát triển ngoài khống chế của bọn họ.”

Phùng Gia Ấu phát hiện: “Huynh vẫn đang nói đỡ cho mấy người sáng lập đó.”

Thẩm Thời Hành thở dài: “Cha ta chính là một trong số đó.”

Phùng Gia Ấu líu lưỡi: “Hả?”

“Muội hả cái gì?” Đường phía trước không dễ đi, Thẩm Thời Hành kéo nàng đến một con đường món khác lên núi, “Muội hỏi ta như vậy không phải đã biết rồi à?”

“Ta không ngờ huynh lại nói trắng ra.” Phùng Gia Ấu không nghĩ họ thân thiết đến mức hắn có thể để lộ nhược điểm của ông già nhà mình.

Tuy nhiên, có biết cũng vô dụng, với địa vị của Thẩm Khâu hôm nay, nàng chẳng làm gì được.

Phùng Gia Ấu chợt nghĩ ra: “Huynh không ngại nói với ta, lẽ nào vì cha ta cũng là một người sáng lập Hội Đồng Minh Thiên Thu?”

*

Phía sau, Bùi Nghiên Chiêu và Tạ Lãm đi song song nhau, thỉnh thoảng nói một hai câu, phần lớn thời gian là trầm mặc.

Bùi Nghiên Chiêu nhìn hai người phía trước càng lúc càng dán sát lại gần, nói chuyện hăng say, trong bụng không ngừng vang lên cảnh báo. Y chỉ muốn sải bước tiến lên khiêng Thẩm Thời Hành đi, lại không đành lòng bỏ qua cơ hội thử Tạ Lãm. 

Nếu người kế bên này đúng là kẻ đã giao thủ với y bên ngoài Phùng phủ, y cũng không dám trực tiếp vạch trần tại đây. Lỡ như hắn bắt Thẩm Thời Hành mang đi, y không có tự tin sẽ cản được, chỉ có thể bắt ngược lại Phùng Gia Ấu.

Bùi Nghiên Chiêu cảm thấy không tiện, cũng không chắc có thể dùng Phùng Gia Ấu để áp chế Tạ Lãm hay không.

“Tạ ti trực, hôn thê thân mật với nam nhân khác ngay trước mặt mà ngươi có thể bình thản như vậy, tính cách ngươi thật khiến người khác bội phục.”

Tạ Lãm nhìn về phía trước. Hai người kia không biết đang nói gì, Thẩm Thời Hành hơi nghiêng người, môi gần như dán sát vào bên tai Phùng Gia Ấu. Gì mà quân tử trời quang trăng sáng, Tạ Lãm thấy hắn hệt như con khỉ nhảy nhót lung tung.

Tạ Lãm chắp tay, dựa vào kỹ năng diễn xuất bị buộc mài dũa khi làm thuộc hạ của Trần tự chính, nhướng mày: “Không bình thản thì có ích gì, trước mặt Bùi thiên hộ, hạ quan đâu dám lỗ mảng.”

Bùi Nghiên Chiêu vậy mà lại nhếch môi cười, lời nói ẩn ý: “Ngươi biết ta ở đây mà vẫn tới, còn nói không dám lỗ mãng?”

Tạ Lãm làm như nghe không hiểu: “Xích Lưu Kim không có manh mối, Phùng tiểu thư vẫn còn nguy hiểm, ta nhận lệnh Thôi thiếu khanh đi theo bảo vệ cô ấy.”

“Mà, ta thấy cũng lạ.” Bùi Nghiên Chiêu hỏi, “Quan viên có thể vào Đại Lý Tự, ít nhiều có chút võ công phòng thân. Án Xích Lưu Kim cực kỳ hung hiểm, chỉ huy sứ đại nhân nhà ta đã phải chỉ đích danh ta đi bảo vệ Thẩm công tử, ngươi dựa vào gì mà đi theo bảo vệ Phùng tiểu thư?”

“Hung thủ lựa chọn dùng độc thì khả năng lớn võ công không cao, hoặc là sợ để lộ tung tích.” Tạ Lãm đáp cực kỳ trơn tru, “Cho nên hạ quan cảm thấy, hiểu biết kỹ càng về thủ pháp ám sát càng quan trọng hơn võ lực.”

Bùi Nghiên Chiêu cười nhạt: “Ý của ngươi là, ngươi hiểu biết hơn ta?”

Tạ Lãm vội vàng dừng bước, sợ hãi khom người: “Hạ quan không dám, chỉ là ngài hỏi hạ quan dựa vào gì, hạ quan trả lời mà thôi.”

“Được, vậy ngươi và ta so thử một lần.” Bùi Nghiên Chiêu không dừng bước, chắp tay sau lưng tiếp tục đi tới.

“Đánh cược tính mệnh của Thẩm công tử và Phùng tiểu thư, hạ quan không có can đảm so.”

“Bản quan nói so là so.”

Thấy hắn không quay đầu lại, sắc mặt Tạ Lãm biến lạnh. Từ lúc nhập kinh, thứ hắn chán ghét nhất chính là kiểu “ta là quan lớn, ta định đoạt” này, cùng một giuộc với Trần tự chính đáng chém ngàn đao. Thầm nghĩ, so thì so, ai sợ ai. Thù của con gái nhị thúc còn đó, sớm muộn cũng đem “Bùi thiên hộ” ngươi đánh thành “Bù tiền hóa”.

Bù tiền hóa:

món hàng phải bù thêm tiền mới bán được. Nó còn là tiếng lóng ý nói “con gái như cục nợ” khi gia đình nuôi con gái lớn lên, gả chồng còn phải chuẩn bị thật nhiều của hồi môn. Trong một số trường hợp, con trai đi ở rể cũng bị gọi bằng tên này. Mình giữ nguyên âm hán việt để đám bảo sự tương đồng khi đọc lên giống trong nguyên tác.

*

Phùng Gia Ấu vẫn chìm trong suy tư của mình.

Thực sự có khả năng.

Phụ thân trong lời kể của gia gia luôn là kẻ bất trị phản loạn. Còn cả tấm biển “Thiên Thu Các” treo trên cửa thư lâu và mấy câu đối bị đục xóa không rõ kia nữa.

“Ta đoán vậy.” Thẩm Thời Hành nói, “Những dấu vết ta phát hiện được trong Kho Tư Liệu chính là chuyện này.”

Hắn tìm hiểu về Tạ Lãm trước. Một tài tử nơi Đất Thục cách xa ngàn dặm mà Kho Tư Liệu còn sao chép lưu giữ “Trị Quốc Luận” hắn viết năm mười một tuổi. Trong khi Phùng Hiếu An người ở kinh thành, năm xưa kinh tài tuyệt diễm đến thế, ghi chép về ông trong Kho Tư Liệu lại ít ỏi đến đáng thương.

Hắn tiếp tục tìm kiếm cùng thời với Phùng Hiếu An, xác nhận điểm này: “Phỏng chừng sau khi cha ta nắm giữ Kho Tư Liệu, đã hủy bỏ những ghi chép liên quan đến cha muội, chỉ để lại vài mô tả không quan trọng.”

Những mô tả đó đều là ca ngợi, vừa xem liền biết người viết cực kỳ tôn sùng Phùng Hiếu An.

“Hai vị phụ thân của muội và ta ngày xưa có lẽ là bạn bè thân thiết, quý trọng lẫn nhau.”

Phùng Gia Ấu không tin nổi: “Vậy sao cha huynh còn để Bùi Nghiên Chiêu đến Phùng gia chúng ta báo thù?”

Thẩm Thời Hành lắc đầu: “Điểm này ta cũng không hiểu lắm. Ngay cả lai lịch của đại ca ta cũng không biết. Nhưng muội nghĩ xem, cha ta để mặc đại ca gây khó dễ cho muội, nhưng cũng không cản ta giúp muội. Từ lâu ta đã thấy lạ, ta và muội bị đồn đại ầm ĩ nhưng trước giờ ông ấy chưa từng hỏi nửa chữ.”

Càng nghe sắc mặt Phùng Gia Ấu càng tệ: “Vậy cha ta mất tích…”

“Ta đoán linh tinh thôi nhé, có lẽ năm đó cha muội nhất quyết thoát ly Hội Đồng Minh nên bị bọn họ xử tử.”

Thẩm Thời Hành giơ hai tay tỏ ý không chịu trách nhiệm về suy đoán của mình: “Hội Đồng Minh Thiên Thu bây giờ không biết đã giải tán hay là đổi tên, mai danh ẩn tích lâu lắm rồi. Thành viên Hội Đồng Minh vẫn còn sống đến giờ mà ta biết, trừ cha ta, còn có Liêu thị lang Binh Bộ, Thừa Tuyên Bố Chính Sứ nhị phẩm của Tây Nam Đạo, và thủ lĩnh thương hội Hồ Quảng.”

Thừa tuyên bố chính sứ:

là chức quan đứng đầu Thừa Tuyên Bố Chính Ti (nghĩa là thừa mệnh bố cáo lệnh của hoàng đế) của một tỉnh, thuộc hàng quan nhị phẩm hoặc tam phẩm tùy theo triều đại.

Thừa Tuyên Bố Chính Ti là cơ quan hành chính phụ trách vấn đề tài chính, thuế, tuyên truyền chính sách và chủ trưởng của triều đình cho tỉnh. Ban đầu chỉ gọi là Bố Chính Ti nhưng khi triều Minh thực hiện cải cách cơ chế thì thêm hai chữ “thừa tuyên” vào.

Phùng Gia Ấu trầm mặc.

Thẩm Thời Hành vuốt vuốt đường thêu trên ống tay áo: “Nói không chừng phương hướng ban đầu của ta cũng đúng đấy. Cha muội đã phán án sai, hại chết người nhà đại ca. Có điều không phải phán ở Hình Bộ mà phán với vai trò phán quan của Hội Đồng Minh Thiên Thu.”

Phùng Gia Ấu suy nghĩ một lát, hậm hực nói: “Cha huynh vậy mà lại nói cho huynh biết nhiều bí mật thế sao?”

“Muội sỉ nhục ta hả?” Hắn tức tối nhìn lại, “Ta dò ra tất cả bằng bản lĩnh thực sự đó!”

Mẫu thân Thẩm Thời Hành mất sớm, trước mười tuổi hắn luôn ở chung một phòng với Thẩm Khâu. Tình cờ hắn phát hiện có một người áo đen nửa đêm thường xuyên vào nhà họ. Thẩm Khâu chờ hắn ngủ sẽ đưa người này đi vào mật thất.

Thẩm Thời Hành cực kỳ tò mò. Lần nọ trong lúc chơi đùa, hắn cố ý đụng bể đầu, đụng đến máu chảy đầy mặt, ngất xỉu ngay tại chỗ. Sau khi tỉnh lại hắn giả vờ bị điếc.

Nhắc đến việc này Thẩm Thời Hành vẫn vạn phần bội phục nghị lực của chính mình: “Muội biết gạt cha ta khó thế nào không hả, giả vờ hơn nửa năm mới làm ông ấy bắt đầu tin tưởng rồi quen dần với chuyện ta là người điếc. Sau đó ban đêm người đó lại đến, bọn họ không đi vào mật thất mà ở lại luôn trong phòng trò chuyện, cuối cùng ta cũng biết được một chút.”

Phùng Gia Ấu: “…”

Đây chẳng khác nào, ngày phòng đêm phòng, giặc trong nhà khó phòng.

Thẩm Thời Hành thở vắn than dài: “Đáng hận người đó chỉ tới hai lần rồi không tới nữa, hại ta đến giờ cũng chẳng biết mấy về chuyện này. Nếu không ta đã sớm biết đại ca…”

Hắn chưa nói xong, Phùng Gia Ấu đột nhiên quay phắt lại phía sau, lớn tiếng gọi: “Bùi thiên hộ, có thể bước tới nói chuyện không?”


Share truyện lên:

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Bạn viết gì đi...x