Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 39

CHƯƠNG 39 – MỘT CHIẾC GAI CẮM SÂU TRONG LÒNG

Phùng Gia Ấu nói xong, rất lâu sau Tạ Lãm vẫn không đáp.

Phùng Gia Ấu quan sát tỉ mỉ biểu cảm của hắn, xác nhận những lời nàng nói đã phần nào chạm đến hắn. Đôi mắt hắn trước đó tràn ngập đau thương như chỉ chực rơi nước mắt, giờ lại sáng lên dịu dàng.

Tạ Lãm cảm thấy an ủi, nói: “Nàng chịu nghĩ cho ta như vậy, khiến ta cảm thấy mình đáng giá hơn.”

 Trong lòng Phùng Gia Ấu bỗng dâng lên một nỗi mất mát. Nàng tránh ánh nhìn ướt át của hắn, đưa mắt ngắm dòng sông lấp lánh dưới ánh sao.

Thì ra, khi gỡ bỏ đi ý thức trách nhiệm, hắn lại chẳng lưu luyến nàng nhiều như nàng tưởng.

Nhưng rồi nàng nghe Tạ Lãm trách: “Nhưng lần sau nàng nói dối cũng phải có chút thực tế chứ. Nếu thật sự có một người còn trẻ đã được chọn làm đế sư, ái mộ nàng nhiều năm như vậy, nàng đã sớm gả cho hắn rồi.”

Tạ Lãm dù sao cũng đã qua được khảo hạch của Huyền Ảnh Ti. Hắn biết theo quy củ của Đại Ngụy, đế sư thường là thái tử sư, sau khi thái tử lên ngôi thì thái tử sư sẽ trở thành đế sư.

Nhưng tiểu hoàng đế hiện nay đăng cơ khi còn trong tã lót, chưa từng vào Đông Cung.

Vì vậy, người chịu trách nhiệm dạy dỗ tiểu hoàng đế trực tiếp trở thành đế sư.

Tiểu hoàng đế hiện năm tuổi, đã thay đổi hai vị đế sư. Vị đầu tiên là thứ phụ của Nội Các trước đây, nhưng bị Từ công công và Tề đại đô đốc liên hợp lật đổ.

Vị thứ hai là người của phe thái hậu, nhưng các đại thần Nội Các cũng không đồng ý.

Vì chức vụ “đế sư” vô cùng đặc biệt. Từ khi Đại Ngụy lập quốc, bất cứ ai làm đế sư cho đến khi hoàng đế đăng cơ đều trở thành đại học sĩ của Nội Các.

Có thể nói, trở thành đế sư cũng đồng nghĩa với việc đã bước một chân vào Nội Các.

Lúc Tạ Lãm thi vào Huyền Ảnh Ti, vị đế sư thứ hai vừa bị Nội Các lật đổ. Các đại thần phụ chính còn đang tranh đấu với phe thái hậu, chưa xác định ai sẽ là người kế nhiệm.

Tạ Lãm không đoán ra người mà nàng nhắc đến là ai, nhưng chắc chắn người đó không liên quan gì đến nàng.

Hắn biết, nàng vốn muốn lấy một quyền thần trong Nội Các để giúp nàng thúc đẩy cải cách luật pháp. Từ “thiên mệnh” mà nàng biết được về một quyền thần Nội Các tương lai, nàng đã sẵn lòng hy sinh bản thân để cùng hắn leo lên từ địa vị thấp.

Việc nàng bịa ra câu chuyện này, là để gỡ bỏ chiếc gông trong lòng hắn liên quan đến nàng, hắn hiểu rõ điều đó.

Vì nếu điều này là thật, nàng sẽ thực sự không cần đến hắn nữa. Ngược lại, hắn có thể còn là trở ngại cho nàng trong việc thực hiện nguyện vọng. Sự kiên trì và lời hứa của hắn chỉ có giá trị khi đối phương thật sự cần hắn.

Không có lý do gì để ép đối phương phải chấp nhận.

“Nàng nghĩ được như vậy, ta thực sự rất vui.” Tạ Lãm cảm thấy được an ủi, những suy nghĩ tự ti và chán nản trước đó dường như đã vơi đi nhiều.

Hắn mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ tóc mai của nàng, dịu dàng hơn rất nhiều so với thường ngày.

Phùng Gia Ấu không vui, lườm hắn một cái: “Ý của chàng là gì? Có phải chàng nghĩ ta không xứng, rằng một đế sư đường đường chính chính sẽ không để ý đến ta?”

Tạ Lãm vội nói: “Sao có thể chứ? Chỉ tiếc là ở Đại Ngụy nữ nhân không thể làm quan, nếu không ta thấy nàng hoàn toàn đủ khả năng làm thủ phụ Nội Các. Ta hiểu mắt nhìn người của nàng mà…”

“Ta cũng từng có lúc nhìn lầm người. Năm đó ta đã nhìn lầm về Lý Tự Tu.” Phùng Gia Ấu nói, “Người này xuất thân từ bá phủ* đã sa sút nhiều năm. Năm đó thi khoa cử chỉ đạt hạng nhất của bảng nhì*, sau đó được chọn làm thứ cát sĩ của Hàn Lâm Viện. Mặc dù có câu “không phải Hàn Lâm không vào Nội Các”, nhưng người trong Hàn Lâm Viện có vô số. Huống chi khóa thi đó, trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa đều chẳng có gì nổi bật, càng không nói đến y.”

Bá phủ & Bảng nhì:

Bá phủ: Từ bá 伯 ở đây là một trong năm tước vị thời xưa đặt ra, gồm Công, Hầu, Bá, Tử, Nam. Bá phủ có thể hiểu là một gia tộc có tước vị Bá.

Bảng nhì: nguyên văn hán việt là nhị giáp. Trong thi tiến sĩ ngày xưa, người ta dùng nhất giáp” , “nhị giáp” , “tam giáp”  để chia hơn kém. Nhất giáp còn gọi là đỉnh giáp, gồm 3 thứ hạng cao nhất: trạng nguyên, thám hoa và bảng nhãn. Ở đây, Lý Tự Tu đạt hạng nhất của nhị giáp, tức là xếp ngay dưới bảng nhãn.

Tất nhiên, khi nàng từ chối người mai mối y mời đến cầu hôn, chỉ đơn giản vì không có hứng thú.

“Trên đường đến Uy Viễn Đạo, Thẩm Thời Hành nhận được tin tức rằng Lý Tự Tu đã được Nội Các đề cử làm tân đế sư, ta cũng ngạc nhiên. Mới biết được sau khi y đến Kim Lăng, nhiều năm qua đã gửi không ít tấu chương lên Nội Các và được đánh giá cao.”

“Tất nhiên, nhiêu đó không đủ để y được chọn. Chính nhờ danh sĩ đại nho Hạ Hi đứng ra đề cử, nói rằng Lý Tự Tu là học trò mà ông ấy dốc lòng dạy dỗ, có thể gánh vác trọng trách lớn.”

Không chỉ Phùng Gia Ấu, không ai có thể ngờ rằng Hạ lão tiên sinh, nay đã gần 90 tuổi, đã sớm ẩn cư từ trước khi xảy ra loạn lạc ở Nam Cương, vậy mà lại thu nhận một đệ tử cuối cùng*.

Đệ tử cuối cùng:

Nguyên văn hán việt là “quan môn đệ tử”, tức là đệ tử cuối cùng được thầy thu nhận, sau đó sẽ không trực tiếp thu nhận thêm đệ tử nào nữa. Mà thay vào đó, đệ tử của người thầy đó sẽ nhận đệ tử. Nói chung đệ tử quan môn thường là người được thầy yêu quý, có địa vị đặc biệt trong số các đệ tử. Đây là lý do vì sao khi Lý Tự Tu được thầy mình Hạ Hi đề cử, đã lập tức được Nội Các đề cử làm tân đế sư mặc dù trước đó y không có biểu hiện quá xuất sắc.

Hơn nữa, Lý Tự Tu chưa bao giờ nhắc đến điều này.

“Vị lão tiên sinh này trong đời đã dạy ra vô số quan lớn và danh nhân, trong đó có ba người vào Nội Các, một người trở thành thủ phụ. Ngay cả thái hậu cũng không có lời nào để nói, nên mặc kệ Nội Các lựa chọn.”

Phùng Gia Ấu nói với Tạ Lãm: “Không tin chàng có thể phái người đến kinh thành dò hỏi. Vừa mới chọn xong thôi, tin tức sẽ sớm lan truyền, xem có bao nhiêu người ngạc nhiên như ta. Theo lời Thẩm Thời Hành, mấy năm nay Lý Tự Tu ở Kim Lăng luôn tiến dần một cách thận trọng, không gây chú ý. Có lẽ coi cuộc tranh giành đế sư lần này là cơ hội trời cho, mới mời thầy của mình ra tay, khiến các đối thủ không kịp trở tay, thành công giành được vị trí.”

Nhưng trong mắt Phùng Gia Ấu, với thế cục hiện tại, Lý Tự Tu vẫn còn hơi vội, đáng lẽ nên chờ thêm một thời gian.

Nàng nhìn lại Tạ Lãm, thần sắc hắn bắt đầu trở nên khó lường.

Bàn tay đang vuốt tóc nàng rõ ràng đã cứng đờ.

“Vậy nên trên đường đến đây nàng đã bắt đầu hối hận rồi?” Tạ Lãm thu tay lại, đặt sau lưng.

Ánh mắt từng chất chứa đau thương giờ đã biến mất, thay vào đó là giận dữ.

Hắn chất vấn: “Vậy sao nàng còn đến Tây Bắc tìm ta? Đi thẳng đến Kim Lăng tìm hắn chẳng phải tốt rồi sao? Bảo Tùng Yên về nói với ta một tiếng, ta sẽ “chết” ở bên ngoài, nhường vị trí cho hắn.”

“Tại sao ta phải hối hận? Phu quân của ta tốt hơn y rất nhiều!”

Phùng Gia Ấu ngẩng đầu đón ánh mắt hắn, trong đôi mắt nàng tràn ngập chân thành: “Chàng yêu thương ta từ tận đáy lòng, trân trọng ta, mọi chuyện đều đứng trên lập trường của ta mà suy xét, vì ta mà liều mình, nhưng lại không đòi hỏi gì từ ta hết. Lòng ta hiểu rõ, đời này nếu bỏ lỡ chàng, ta sẽ không bao giờ gặp được người thứ hai như vậy. Ta giữ chặt chàng còn không kịp, làm sao có thể rời bỏ chàng?”

Những lời bất ngờ của nàng khiến Tạ Lãm ngây người. Khi tỉnh táo lại, hắn không biết phải làm sao, chỉ có thể lảng tránh, đưa mắt nhìn ra sông.

Nhưng ngay lập tức, hắn lại quay sang, ánh mắt một lần nữa va chạm với mắt nàng.

Đôi mắt nàng rất đẹp, ướt át như chứa đầy nước, lại dường như ẩn chứa một dòng cát lún nguy hiểm. Chỉ cần hắn sơ suất một chút, sẽ lập tức bị cuốn sâu vào đó.

“Nhưng bây giờ ta đã hiểu ra, ta không thể ích kỷ như vậy.” Phùng Gia Ấu nói.

Dù hai người bị lừa mà gắn bó với nhau, không ai có thể trách ai, nhưng Phùng Gia Ấu rất tỉnh táo nhận ra rằng nàng là người hưởng lợi trong trò lừa này, còn Tạ Lãm đã trả giá rất nhiều.

“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi. Tất cả những gì ta làm đều là tự nguyện, sao nàng lại nói là ích kỷ.” Tạ Lãm ngăn không cho nàng nói tiếp, “Chỉ vì hôm nay ta than thở vài câu sao? Nàng có biết ta vừa phải chịu bao nhiêu đả kích không? Chẳng lẽ thi thoảng ta không thể yếu đuối một chút sao? Mà nàng lại cứ phải bám vào đó?”

Phùng Gia Ấu đáp: “Ta không có…”

Tạ Lãm tiếp tục: “Ta chỉ là nhất thời nản lòng và bực tức, giận Tạ Lâm Khê và nhị thúc đã lừa dối ta. Nhưng thực ra, cuộc sống của ta ở kinh thành không tệ, thậm chí ta đã quen với những ngày nàng ở bên cạnh ta.”

Hắn chỉ vào vết thương trên môi dưới của mình: “Nàng hỏi ta vết thương này từ đâu mà có à? Là do ta nhớ nàng suốt mấy ngày xa cách mà tự mình làm ra. Ta không muốn nói vì sợ nàng coi thường ta. Lòng ta rối bời, ta không biết đó là do thói quen hay còn gì khác, ta vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng.”

Sau khi nói xong, Tạ Lãm định quay người đi, nhưng Phùng Gia Ấu giữ tay hắn lại, kéo hắn quay về đối diện với nàng: “Dù là thói quen hay là chút động lòng sau những ngày chung chăn gối, cũng không thể so sánh với trách nhiệm mà chàng cảm thấy đối với ta, còn xa mới bằng!”

Ánh mắt Tạ Lãm bắt đầu lẩn tránh.

Nhưng Phùng Gia Ấu là người cực kỳ thẳng thắn, nàng nói: “Bởi vì phần trách nhiệm đối với ta này, là do Tạ Lâm Khê lừa chàng vào kinh thành mà bắt đầu, rồi từng bước bị gạt mà nên. Nó sẽ trở thành cái gai chôn sâu trong lòng chàng, chỉ cần chút gió nhẹ thổi qua sẽ lập tức đâm cho chàng đau đớn. Nó liên tục nhắc nhở chàng rằng ta là gông xiềng mà họ đặt lên vai chàng.”

Bị trói buộc bởi một cái gông xiềng mang tên lừa dối, làm sao hắn có thể thực sự thích nàng từ tận đáy lòng?

Và cái gai này, dù nàng có cố gắng thế nào cũng không thể nhổ bỏ.

Chừng nào cái gai còn đó, thì chút động lòng kia chẳng khác gì mảnh bèo trôi, hễ gặp mưa gió là sẽ tan biến.

“Chàng thuộc về đại mạc, khát khao tự do. Còn ta thuộc về kinh thành, đầy toan tính công lợi. Chúng ta vốn dĩ không phù hợp.”

Phùng Gia Ấu buông tay hắn ra: “Trước đây, dù biết tất cả những điều này, ta vẫn muốn trói buộc chàng, vì ta không nỡ, cũng không có lựa chọn tốt hơn. Còn chàng, bởi vì ta không có lựa chọn nào tốt hơn mà đành tự nguyện mang gông xiềng. Giờ thì chúng ta đều nên cảm ơn Lý Tự Tu, chàng cuối cùng đã có thể thoát khỏi, đi làm những điều chàng muốn.”

Tạ Lãm rất muốn phản bác nàng, giận dữ mà trách nàng rằng rõ ràng nàng chỉ muốn đá hắn đi để tìm đến người có lợi hơn cho nàng.

Nhưng hắn không thể phản bác, bởi vì hắn biết nàng nói đúng, gần như câu nào cũng đánh trúng vào lòng hắn.

Lý trí của hắn bảo rằng đây là điều tốt, Phùng Gia Ấu không còn cần đến hắn nữa, và nàng cũng có thể sớm đạt được lý tưởng của mình.

Còn hắn, từ nay về sau cũng có thể quay lại cuộc sống tự do, không còn cảm thấy uất ức như khi đối đầu với Tạ Lâm Khê hôm nay.

Nhưng, hắn hoàn toàn không cảm thấy thoải mái khi thoát khỏi gông xiềng, trái lại trong lòng như có một tảng đá lớn đè nặng.

Hắn hoang mang hỏi: “Có phải nàng đã nghĩ mọi chuyện quá hoàn hảo rồi không? Lý Tự Tu mãi không có thê tử, biết đâu hắn có vấn đề gì. Nàng làm sao biết được rằng hắn vẫn đang đợi nàng?”

“Sinh nhật của ta vào tháng mười.” Phùng Gia Ấu đưa ra bằng chứng. “Mấy năm qua, mỗi lần đến sinh nhật, luôn có người gửi đến phủ ta một cành mộc phù dung, mà còn là loại hoa song sắc hiếm gặp. Ban đầu ta tưởng là ai đó ở kinh thành gửi, vì hoa vẫn còn rất tươi mới. Trên đường đi, Thẩm Thời Hành đã nói với ta, Lý Tự Tu có sở thích lớn nhất là trồng hoa cỏ, đặc biệt là những loài hoa quý hiếm.”

“Còn nữa…”

Tạ Lãm ngắt lời nàng: “Được rồi, nàng đừng nói thêm nữa!”

Ngay cả sinh nhật của nàng hắn còn không biết, hắn còn cố chấp làm gì?

“Nghe theo nàng, nàng nói gì cũng đúng.” Tạ Lãm vòng qua nàng, bước về phía con ngựa. “Đi thôi, về nghỉ ngơi, mai ta sẽ đưa nàng trở lại kinh thành.”

Phùng Gia Ấu quay đầu nói: “Không cần đâu, chàng đưa ta đến Uy Viễn Đạo là được, ta sẽ đi cùng Tùy Anh và mọi người về.”

Tay Tạ Lãm đang nắm lấy dây cương, bỗng khựng lại: “Sợ ta bị phát hiện sao? Vậy ta sẽ trốn mà đưa nàng đi.”

“Thật sự không cần, Thẩm Thời Hành đến Uy Viễn Đạo chắc chắn đã truyền tin tức về rồi. Người của Huyền Ảnh Ti có lẽ cũng đã đến, họ sẽ đưa chúng ta về.”

Phùng Gia Ấu cũng bước tới, leo lên ngựa, mái tóc dài của nàng khẽ bay lên rơi xuống cánh tay hắn. Nghĩ rằng không nên day dưa nữa, nàng khẽ vén lại tóc để tránh tiếp xúc với hắn.

Tạ Lãm vốn định nhảy lên lưng ngựa, cùng nàng cưỡi về. Nhưng khi thấy nàng bắt đầu tránh né, đôi mắt hắn rũ xuống, trầm lặng hồi lâu.

Hắn kéo dây cương, hỏi: “Nếu người đến là Bùi Nghiên Chiêu thì sao?”

“Hiện giờ y là trấn phủ của Bắc Trấn Phủ Ti, không dễ mà ra ngoài được.” Phùng Gia Ấu khuyên hắn đừng lo lắng.

Tạ Lãm không nói thêm gì nữa.

Cả quãng đường đều chìm trong im lặng, kể cả Phùng Gia Ấu.

Hắn dắt ngựa đi phía trước, ánh mắt nhìn ra xa còn ổn. Nhưng Phùng Gia Ấu cúi đầu là thấy bóng lưng hắn, khiến lòng nàng dâng lên cảm giác chua xót.

Mấy tháng sống cùng nhau, hắn suốt ngày ở nhà đọc sách. Từ sáng đến tối, ngoại trừ hai canh giờ buổi chiều đi học võ, họ gần như lúc nào cũng quấn quýt bên nhau, giữa hai người đã có tình cảm sâu đậm.

Mắt Phùng Gia Ấu bắt đầu đỏ hoe, nàng cắn chặt môi để không phát ra tiếng.

Nhưng tiếng nức nở khe khẽ của nàng không thoát khỏi tai Tạ Lãm.

Tạ Lãm gần như siết chặt dây cương đến mức nát vụn, muốn dỗ dành nàng, nhưng giờ hắn có tư cách gì để an ủi nàng đây.

Nàng đã bắt đầu vạch ranh giới với hắn.

Sau khi về lại thành, liệu họ có phải chia phòng không?

Sau này nếu nàng trở thành người của Lý Tự Tu, hắn vẫn muốn đến gần nàng thì thật vô sỉ.

Tạ Lãm không kìm được, nghĩ đến việc sau này nàng đối xử với Lý Tự Tu liệu có như cách nàng đối với hắn chăng? Suốt ngày dịu dàng quyến rũ, quấn quýt bên Lý Tự Tu, miện gọi “Lý Lang”? Chỉ nghĩ đến đó thôi, hắn đã muốn ngay lập tức rút đao chém chết Lý Tự Tu.

“Không được, ta còn phải đến kinh thành để điều tra mối thù của cha mẹ.” Khi gần đến cổng thành, Tạ Lãm đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn Phùng Gia Ấu đang nức nở,  “Dù sao họ cũng là người sinh ra ta, ta không thể vì bực bội mà bỏ mặc. Tên Tạ Lâm Khê vô dụng kia không thể trông cậy được, ta phải tự mình giải quyết.”

Hắn siết chặt nắm đấm: “Còn nữa, ta phải tự mình xem xem, tên Lý Tự Tu kia có đáng tin không. Nếu không, ta không thể yên lòng, không thể buông tay.”


Share truyện lên:

Follow Vy

Kết nối với mình để không bỏ lỡ những câu chuyện tuyệt vời! 🎧📚💕

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Bạn viết gì đi...x