Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 40

CHƯƠNG 40 – CÔNG CỤ DÙNG XONG RỒI VỨT

Phùng Gia Ấu biết hắn chỉ đang rối trí nhất thời, muốn khuyên nhủ nhưng khi mở miệng lại nghẹn ngào, cố nuốt lại lời định nói.

Nàng hít một hơi sâu để ổn định cảm xúc của mình.

Chính nàng cũng vì can đảm nhất thời mới đưa ra quyết định này, trong lòng vẫn còn vấn vương, chỉ khẽ gật đầu: “Chàng nghĩ kỹ rồi thì tốt.”

“Vậy nàng đừng khóc nữa.” Tạ Lãm quay lưng lại mới lên tiếng.

Phùng Gia Ấu đáp nhẹ “ừm”, trong lòng dễ chịu hơn nhiều, không còn rơi nước mắt nữa.

*

Khi quay lại trong thành, Tạ Lãm để Phùng Gia Ấu ngủ trong phòng mình, sắp xếp đồ ăn và chuyện tắm gội cho nàng.

Chỉ đến khi nàng tắt đèn, nằm lên giường ngủ, hắn mới đi đến căn phòng bên cạnh.

Làm sao có thể ngủ được? Ngồi một lúc trong căn phòng tối, hắn lại trèo lên mái nhà để đón gió.

Gió càng thổi càng phiền, không thích uống rượu nhưng hắn vẫn tìm một bình lâu năm trong hầm, nhấp vài ngụm dưới ánh sao.

Đêm nay, có lẽ hắn là người xui xẻo nhất thế gian.

Đột nhiên gánh trên vai mối thù sâu đậm, kẻ thù lại có thể là cậu ruột của mình, đại đô đốc Thiên Hạ Binh Mã của Đại Ngụy.

Người cha hắn kính ngưỡng từ nhỏ không phải cha ruột, nuôi hắn như nuôi chó, thậm chí còn mong hắn chết.

Hắn còn chưa thoát khỏi những cú sốc liên tiếp đó, thì giờ đến cả vợ cũng phải nhường cho kẻ khác.

Lúc này, Tạ Lãm thậm chí không biết nên buồn vì chuyện nào trước.

Cảm giác thảm thương đến mức hắn chẳng thèm quan tâm nữa.

Hắn uống rượu để đầu óc trống rỗng, nằm xuống trên mái nhà, nhắm mắt ngủ, bỏ lại mọi thứ sau lưng.

Trời đầy sao, xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động.

Trong cơn mơ màng, Tạ Lãm bất ngờ ngồi bật dậy. Hắn cau mày, ánh mắt sắc bén, càng nghĩ càng thấy không đúng.

Khi nãy Phùng Gia Ấu đã nói cái quỷ gì?

Nàng bảo trong lòng hắn có một cái gai mang tên “lừa dối”, bị cái gai đó đâm nên không bao giờ có thể thật lòng yêu nàng, chỉ cảm thấy nàng là gánh nặng.

Nàng không thể nhổ nó ra, nên mới buông tay.

Hoàn toàn không phải vậy! Giờ đây Tạ Lãm mới thực sự hiểu ra.

Cảm giác bức bối của hắn khi nghe nàng nói vậy hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện bị lừa dối. Mà vì nữ nhân này không có trái tim!

Từ đầu đến cuối, nàng chỉ xem hắn như công cụ.

Tỷ như bây giờ, khi tìm được nam nhân thích hợp hơn hắn, hay nói đúng hơn là công cụ tốt hơn, nàng lập tức muốn đá hắn ra, thay bằng cái mới.

Đáng giận nhất là nàng còn nói ra cả mớ lý lẽ chính đáng, chứng minh rằng hai người họ không hợp. Hoàn toàn đưa hắn vào tròng, như thể tất cả đều là suy nghĩ của hắn vậy.

Tạ Lãm tức giận nhảy khỏi mái nhà, định kéo nàng dậy để lý luận.

Hắn đã đi đến trước cửa phòng, nhưng rồi lại cố nhịn, thầm mắng chính mình: Tạ Tiểu Sơn, mày có cần làm thế không?

Chẳng lẽ nhất định phải nghe chính miệng nàng nói ra mày không bằng người khác?

Nếu nàng đã tìm được lựa chọn tốt hơn, vậy chúc nàng sớm đạt được ý nguyện đi.

*

Sáng hôm sau, khi Phùng Gia Ấu bước ra ngoài liền nhìn thấy Tạ Lãm đang ngồi trong sân. Chưa kịp đến gần đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ người hắn, khiến nàng phải nhăn mũi. Không biết tối qua hắn đã uống bao nhiêu.

Nghĩ lại, từ khi quen biết hắn đến giờ, Phùng Gia Ấu chưa bao giờ thấy hắn uống rượu.

Nhưng đột nhiên gặp biến cố, mượn rượu giải sầu cũng là chuyện bình thường.

Phùng Gia Ấu bước lên, định an ủi hắn vài câu, nhưng lại thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn, dáng vẻ như chẳng buồn đếm xỉa đến nàng.

Này là ý làm sao? Phùng Gia Ấu ấm ức. Nàng sợ hắn sau này không trở lại kinh thành nên lặn lội đường xa đến đây. Thấy hắn chịu quá nhiều trói buộc mới không thể không lựa chọn buông tay. Thật chẳng biết đêm qua hắn đã nghĩ lung tung cái gì, thầm mắng nhiếc nàng thế nào. Đúng là “chó cắn Lã Đồng Tân, không biết lòng người tốt”.

Phùng Gia Ấu không thèm để ý đến hắn nữa.

*

Sau bữa sáng, Tạ Lãm và Phùng Gia Ấu lên đường đến Uy Viễn Đạo.

Hắn trả lại con thiên lý mã của Phùng gia cho nàng, sau đó chọn đại một con ngựa khác.

Khi ra khỏi thành liền nói với Phùng Gia Ấu: “Ta đã nghĩ suốt cả đêm, điều tra vụ án của cha mẹ ruột ta không nhất thiết phải đích thân đến kinh thành. Còn về Lý Tự Tu, nàng đã nói không có vấn đề gì, với con mắt của nàng thì chắc hẳn không có vấn đề. Ta không đi kinh thành nữa, ta chỉ đưa nàng đến Uy Viễn Đạo, sau đó ta sẽ quay về.”

Phùng Gia Ấu đã đoán trước, chỉ đơn giản đáp “được”, gương mặt cũng không biểu lộ thêm cảm xúc hệt như hắn.

Tạ Lãm nói vậy là muốn xem phản ứng của nàng. Thấy nàng lại hờ hững, Tạ Lãm càng cảm thấy mình chẳng khác gì một công cụ bị vứt bỏ.

“Vậy nàng đi theo ta.”

Tạ Lãm cưỡi ngựa dẫn đường, bỏ xa nàng phía sau, không quay đầu lại một lần nào.

Phùng Gia Ấu cũng chẳng buồn gọi hắn. Mệt thì nàng cứ dừng lại, dù sao hắn cũng nghe được tiếng vó ngựa của nàng, nàng dừng hắn cũng sẽ dừng.

Buổi chiều, nàng ngồi bên bờ sông, còn hắn ngồi trên lưng ngựa cách đó hơn chục trượng.

Phùng Gia Ấu xoa lưng, đau nhức vì cưỡi ngựa quá lâu, nhìn ngắm bóng lưng hắn. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy cần giải quyết chuyện gấp, liền đứng dậy đi vào hẻm núi, tìm một chỗ kín đáo.

Khi xong việc, đang trên đường quay trở lại, nàng nghe thấy trên đầu có tiếng động sột soạt.

Ngẩng đầu, thoáng thấy một góc áo quen mắt. Trong đầu chợt nhớ ra hình như là nhóm kỵ binh Bắc Nhung đã gặp ở quán trọ quan ngoại lần trước?

Tên thủ lĩnh là gì nàng nhất thời quên mất, chỉ nhớ Tùng Yên nói đó là kẻ thù một mất một còn của Tạ Lãm, là nữ nhân vô cùng cường hãn.

Phùng Gia Ấu thầm sợ hãi nhưng không dám để lộ, gấp gáp chạy về phía Tạ Lãm.

Bên trên, vài người đang nói chuyện bằng tiếng Bắc Nhung.

“Nhìn rõ rồi, đó là nữ nhân Trung Nguyên mà chúng ta đã thấy ở khách điếm lần trước. Sao nàng ta lại chạy tới đây một mình?”

“Đây là địa phận của Mười Tám Trại. Chẳng lẽ nàng ta là người của trại?”

Tên phó thủ lĩnh nói: “Bắt nàng ta trước rồi tính sau.”

“Nhưng đại tiểu thư đã dặn…”

Họ trốn ở đây vì đại tiểu thư đang thâm nhập vào Uy Viễn Đạo.

Thiếu chủ đã tiếp nhận chiêu an của triều đình nhưng đại tiểu thư là người duy nhất không tin, cố chấp đến Uy Viễn Đạo điều tra. Chẳng biết nàng ta không tin thiếu chủ chấp nhận chiêu an của triều đình hay không tin hắn muốn thành hôn.

Đại tiểu thư của họ trước nay cao ngạo, nhưng bị thiếu trại chủ đánh cho khuất phục. Cho nên nàng luôn để mắt đến hắn. Người ngoài nghĩ rằng nàng muốn báo thù, nhưng trong thủ hạ có người phát hiện nàng nảy sinh tình ý với hắn.

Chỉ tiếc rằng Bắc Nhung và Mười Tám Trại là kẻ thù không đội trời chung. Thiếu chủ vì chuyện của ngũ sư phụ mà căm ghét họ đến tận xương tủy, hai người hoàn toàn không có khả năng.

Đại tiểu thư hiểu rõ điều đó, cũng đang cố gắng buông bỏ. Nhưng chỉ cần có chút động tĩnh gì liên quan đến hắn, nàng ta vẫn nhịn không được mà quan tâm.

Lần này nàng ta cảm thấy đám thuộc hạ của mình người đông cản trở, liền ra lệnh cho tất cả bọn họ ẩn nấp trong hẻm núi, không được lộ diện.

Phó thủ lĩnh lại nói: “Phải bắt nàng ta, nhìn trang phục cũng biết nàng ta không phải dân thường của trại.”

Ai nấy đều hiểu rõ trong lòng, chẳng qua vì thấy nữ tử kia xinh đẹp mà thôi, đã để mắt tới nàng ta từ lúc ở quán trọ. Bọn họ đã lâu rồi chưa được chạm tới nữ nhân, huống hồ lại là một mỹ nhân như vậy, lòng ai cũng ngứa ngáy, nhưng không dám.

Đại tiểu thư ghét nhất thuộc hạ làm chuyện này, nếu không giết hết thì cũng sẽ thiến sạch.

“Đại tiểu thư tạm thời không quay lại đâu, chúng ta không nói thì làm sao nàng ta biết được.”

“Chỉ sợ mấy người khác báo cáo.”

“Thế thì kéo tất cả xuống nước, không ai nói gì nữa…”

Mấy người đang thì thầm với nhau, bỗng một giọng nói lạnh lùng từ sau lưng truyền tới: “Yên tâm, đồng bọn của các ngươi sẽ không tiết lộ gì đâu.”

Cả đám giật mình quay đầu lại, thấy một nam nhân mặc đồ Trung Nguyên, tay cầm thanh đao cong.

Máu vẫn đang nhỏ giọt từ lưỡi đao.

Đó là vũ khí của người Bắc Nhung, nhưng lại nằm trong tay hắn!

“Ngươi là ai?” Tên phó thủ lĩnh kinh ngạc.

Mười mấy thủ hạ của gã nấp trong hang động cách nơi này không xa, bị giết mà không phát ra tiếng động nào?

Làm được như vậy, toàn bộ Tây Bắc chỉ có thiếu trại chủ, nhưng hắn không nên có mặt ở đây mới đúng.

Soạt! Vũ khí được rút ra. Đao trong tay bọn họ sắc bén nhưng không ai có chút ý chí chiến đâu, chỉ cầu làm sao để thoát thân.

Phùng Gia Ấu chạy thoát khỏi hẻm núi, xa xa nhìn thấy Tạ Lãm đang quỳ một gối bên bờ sông, vén tay áo rửa tay.

Nàng bất chấp tình trạng giữa hai người, vội vàng xách váy chạy tới, lo lắng nói: “Phu quân! Vừa rồi hình như ta thấy người Bắc Nhung. Hồi trước ở Ngọc Môn Quan…”

“Nàng nhìn lầm rồi. Quanh đây, trừ nàng và ta không có người sống.” Tạ Lãm nghe nàng gọi “phu quân”, sắc mặt âm trầm dần dịu lại.

Hắn đứng dậy, thả tay áo xuống, thái độ ôn hòa hơn trước nhiều, tiếp lời: “Nếu nàng nghỉ ngơi đủ rồi thì chúng ta đi thôi. Nếu không, đến khi trời tối sẽ khó mà tới được động đá nghỉ chân.”

“Ta nhìn nhầm ư?” Phùng Gia Ấu nhíu mày hỏi.

“Ừ, ta chắc chắn.” Tạ Lãm gật đầu.

Hắn khẳng định chắc nịch khiến Phùng Gia Ấu đành tin rằng mình thật sự đã nhìn nhầm. Có lẽ do gần đây không nghỉ ngơi đủ, tâm trạng căng thẳng quá mức nên  hoa mắt.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, cảm thán: “Làm ta sợ muốn chết.”

Nói đoạn, nàng lại xách váy chạy về lấy ngựa.

Tạ Lãm nhìn dáng chạy của nàng, không tự chủ mà khẽ nhếch môi. Thế nhưng nghĩ lại chuyện nàng vứt bỏ mình, mặt lại tối thui.

Lần này lên đường, Tạ Lãm không còn để nàng lại phía sau quá xa, thỉnh thoảng dừng lại đợi.

Phùng Gia Ấu theo chân Tạ Lãm còn dễ dàng hơn trước kia theo Tùng Yên nhiều. Bởi hắn thông thuộc đường hơn hẳn, tính toán chuẩn xác. Đến khi trời chạng vạng, cả hai vừa khéo tới một hang động thích hợp nghỉ chân.

Nàng thấy Tạ Lãm lấy từ túi hành lý bên yên ngựa ra hai tấm thảm da thú mềm mại. Một tấm trải trên chỗ đất bằng phẳng trong hang động, một đầu thảm cuộn lên làm gối. Tấm còn lại đưa cho nàng làm chăn đắp.

Sau khi rắc thuốc trừ côn trùng quanh hang, hắn bảo nàng đi ngủ, còn mình thì tựa vào vách đá ngồi ở góc hang, theo thói quen co một gối lên.

Khi tới đây Phùng Gia Ấu cũng từng ngủ ngoài trời, phải nằm trên đá cứng, khắp người đau nhức. Giờ được cuộn mình trong chăn da thú mềm mại, nàng cảm thấy còn thoải mái hơn cả nằm trên giường êm ái ở kinh thành.

Đêm nơi thảo nguyên lạnh lẽo vô cùng. Trong hang động tối tăm không chút ánh sáng, những tảng đá lởm chởm phủ bóng đen trông thật đáng sợ, nhưng trong lòng nàng lại tràn đầy an yên.

Đây chính là lý do khiến nàng vương vấn hắn. Tạ Lãm người này, trong thô kệch lại có sự tinh tế, rất biết cách chăm sóc người khác.

Không xong rồi, nàng bỗng thấy dao động. Nàng thật sự muốn cột hắn bên mình, mặc kệ hắn có vui vẻ hay không. Sau này nàng sẽ cố hết sức làm hắn vui, được không?

Nàng vốn luôn là kẻ ích kỷ, sao giờ tự dưng lại lo nghĩ cho hắn chứ?

Mà, mấu chốt là, hắn lại chẳng hề cảm kích, còn ở đó giận dỗi ngược lại nàng!

Phùng Gia Ấu chợt nổi giận, ngồi bật dậy sờ soạng xung quanh, định tìm một viên đá ném qua.

Đáng tiếc, Tạ Lãm đã dọn sạch mọi thứ quanh đó, chẳng còn lại gì.

Chẳng còn cách nào khác, nàng nghĩ đến việc tháo chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay để ném. Nhưng chiếc vòng này là báu vật ngoại tổ phụ tặng nàng, giá trị liên thành, nhỡ hắn không biết đỡ lấy, làm nó vỡ mất, nàng sẽ đau lòng chết mất.

Phùng Gia Ấu bực bội nằm thẳng xuống ngủ, kéo chăn trùm kín đầu.

Tạ Lãm nghe tiếng động của nàng, nhịn không được hỏi: “Nàng làm sao vậy?”

Phùng Gia Ấu không thèm đáp lại.

Tạ Lãm nhắc nhở: “Tấm chăn này không thoáng khí, cẩn thận đừng để ngạt thở.”

Phùng Gia Ấu quả thực cảm thấy khó thở, ban đầu tưởng do tức giận, nhưng sau khi hắn nói, nàng mới nhận ra đó là do chăn.

Tuy nhiên, cách hắn nói làm nàng không thoải mái, liền hất chăn ra, mang giày rồi đứng dậy: “Từ nhỏ ta sống trong gấm vóc, không quen ngủ hang đá. Mau lên, chúng ta đi ngay trong đêm, sáng mai là tới Uy Viễn Đạo. Ta muốn nằm trên giường êm ái của tướng phủ.”

Nói xong, nàng bước ngay ra ngoài. Chưa đến cửa hang đã bị cơn gió lạnh buốt thổi tới làm run lập cập.

Nghe tiếng gió lốc thổi vù vù, nàng xấu hổ ôm lấy hai tay, lúng túng chạy lại vào trong, cuộn mình vào tấm chăn ấm áp: “Thôi, chúng ta đợi đến mai hãy đi.”

Nhìn dáng vẻ đó của nàng, Tạ Lãm buồn cười quá. Biết nàng sẽ chạy về nên hắn cứ ngồi yên không nhúc nhích.

Phùng Gia Ấu nằm xuống, gần đây ngày nào cũng cưỡi ngựa không ngừng, nàng mệt lả, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Tạ Lãm nghe tiếng thở của nàng dần dần ổn định, không thể tin nổi nàng thật sự đã ngủ. Suốt cả ngày hôm nay hắn lạnh nhạt với nàng, vậy mà nàng chẳng hề để tâm sao?

Hôm qua nàng còn khóc lóc đau lòng, hôm nay lại thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra. Quả nhiên nước mắt tối qua đều là nước mắt cá sấu, thương cảm giả tạo.

Ban nãy khi nghe nàng trở mình, Tạ Lãm vẫn chờ nàng hỏi hắn một câu, rồi nhân cơ hội hỏi nàng, có phải xem hắn là công cụ dùng xong thì vứt hay không. Hắn không thể chủ động mở lời, vì cảm thấy điều đó chẳng khác nào tự rước lấy nhục.

Tạ Lãm phiền muộn đến phát bực, liền đứng dậy ra ngoài hứng gió lạnh.

*

Ngày hôm sau, hai người tiếp tục lên đường, càng lúc càng gần đến Uy Viễn Đạo.

Tạ Lãm đi trước dẫn đường, nhưng tốc độ càng lúc càng chậm, cuối cùng chỉ như đang đi bộ. Phùng Gia Ấu biết hắn có điều muốn nói với mình, nên nàng không vượt lên, cũng giảm tốc độ chậm rãi theo phía sau hắn.

Thấy hắn ba lần ghìm cương dừng lại, nàng thầm chờ mong hắn quay đầu lại nói gì đó, nhưng hắn lại quất roi thúc ngựa tiếp tục đi.

Phùng Gia Ấu thất vọng. Từ tận đáy lòng, nàng thầm mong Tạ Lãm sẽ nói rằng hắn không muốn buông tay, rằng tự do chẳng thể so với nàng, nàng quan trọng hơn.

Nhưng sự do dự của hắn đã chứng minh rằng nàng chẳng quan trọng đến thế. Thôi vậy, đã quyết định thì đừng hối hận nữa.

Cứ thế hai người lần lữa đến chiều mới tới nơi.

Trước cổng thành, Phùng Gia Ấu nói với hắn: “Chàng chỉ cần tiễn ta đến đây thôi, nếu không ta trở về cũng khó giải thích.”

Đây là muốn hắn mau chóng “chết” đi à?

Tạ Lãm khoanh tay cầm roi ngựa, lạnh nhạt đáp: “Ta bây giờ vẫn chưa thể “chết”. Ta cần gặp Thẩm Thời Hành, có việc muốn hỏi hắn. Nàng không cần lo lắng, tin về cái chết của ta sẽ sớm được truyền về.”

Phùng Gia Ấu im lặng một lúc rồi đáp: “Được thôi.”

Hai người cùng nhau lặng lẽ vào thành, rồi lặng lẽ tiến tới tướng phủ, kéo cương ngựa đi rất chậm.

Tùy Anh mấy ngày nay không rảnh để vui chơi, bận rộn tìm kiếm nàng khắp nơi. Thấy nàng trở về cùng Tạ Lãm mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng tưởng Tạ Lãm vừa gia nhập Huyền Ảnh Ti, nhận nhiệm vụ mới nên đến đây, hoàn toàn không hề nghi ngờ điều gì.

Tùy Anh nói với Tạ Lãm: “Ta thật sự ghen tỵ với phúc khí của huynh, cưới được thê tử tốt như vậy. Mới rời xa huynh một ngày đã kéo chúng ta chạy thẳng tới Tây Bắc hoang vắng này. Huynh biết nó đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực suốt dọc đường không? Huynh phải ghi tạc trong lòng đấy.”

Tạ Lãm thản nhiên đáp: “Đáng tiếc, nếu tin tức được truyền đến kinh thành sớm vài ngày, nàng đã không cần kéo các người tới Tây Bắc chịu khổ như vậy.”

“Tin tức gì?” Tùy Anh thắc mắc.

Phùng Gia Ấu cúi gầm mặt, giục: “Không phải chàng định tìm Thẩm Thời Hành sao, còn không mau đi đi?”

Tạ Lãm hỏi Thẩm Thời Hành đang ở đâu rồi quay người rời đi.

Tùy Anh, từng gặp Tạ Lãm ở Đại Lý Tự trước đây, vẫn còn cảm thán: “Ngày trước gặp hắn, ta thấy hắn thật điềm đạm. Làm sao sau khi vào Huyền Ảnh Ti lại trở nên kiêu ngạo như thế? Chẳng trách hắn thi đỗ vào Huyền Ảnh Ti, đúng là hợp với tính tình.”

Phùng Gia Ấu không muốn nói về Tạ Lãm nữa: “Ngươi mau thu xếp đi, chiều nay chúng ta lên đường về kinh thành.”

“Gấp vậy sao?” Tùy Anh thấy Phùng Gia Ấu đã gầy đi nhiều sau hơn nửa tháng lặn lội, còn bản thân mình cũng chẳng khá hơn.

Nàng thắc mắc: “Phu quân ngươi tạm thời không về, ngươi vội về kinh làm gì? Không có chuyện gì gấp thì hãy ở lại nghỉ ngơi vài ngày.”

Phùng Gia Ấu đáp lại bằng giọng lạnh lùng: “Ta không muốn ở đây nữa.” Nàng cũng chẳng buồn giải thích lý do, chỉ nói thêm: “Chúng ta đi thôi.”

Tùy Anh nghi ngờ: “Có phải hai ngươi cãi nhau rồi không? Ngươi từ xa chạy tới tìm hắn, hắn không cảm động, lại còn giận dỗi ngươi?”

Tùy Anh khẳng định đôi phu thê này xảy ra vấn đề, thảo nào vừa rồi Tạ Lãm xa cách như thế. Đáng ghét thật, lẽ ra nên đánh hắn một trận để hắn hiểu không được tùy tiện bắt nạt Phùng Gia Ấu.

Nhưng mà, người một trận thành danh trên võ trường như Tạ Lãm, hình như nàng đánh không lại.

Phùng Gia Ấu cười nhẹ: “Ngươi đừng nghĩ lung tung, ta chưa bao giờ rời khỏi kinh thành lâu như thế này, chỉ đơn giản là nhớ nhà thôi.” Để tránh bị phát hiện, nàng cúi đầu nhìn xuống chân mình.

Thấy nàng cố gắng che giấu, Tùy Anh không hỏi thêm, lập tức đồng ý: “Được rồi, chúng ta lập tức khởi hành.”

Khi Tùy Anh và Phùng Gia Ấu đang trò chuyện, Tạ Lãm đến gặp Thẩm Thời Hành.

Thẩm Thời Hành cũng cho rằng Tạ Lãm được giao nhiệm vụ bí mật: “Chả trách sao cha ta không cử người đến bắt ta về, hóa ra là biết Tạ huynh đang ở đây.”

“Không có người từ Huyền Ảnh Ti đến đón huynh sao?” Tạ Lãm nhíu mày, vậy ai sẽ đưa Phùng Gia Ấu trở về?

“Có chuyện gì sao? Tạ huynh không định về bây giờ à?” Thẩm Thời Hành cũng không muốn đi vội, hắn vừa được ra ngoài một chuyến, vẫn chưa chơi thỏa thích.

Tạ Lãm không trả lời mà hỏi lại: “Thẩm công tử, tân đế sư vừa được Nội Các chọn, huynh nghĩ Lý đại nhân đó là người thế nào?”

Thẩm Thời Hành hơi bối rối: “Tạ huynh đang muốn hỏi về khía cạnh nào?”

Tạ Lãm suy nghĩ rồi nói: “Ngoài tài học ra, cách làm người xử thế của hắn thế nào?”

Thẩm Thời Hành trầm ngâm một lúc rồi trả lời ngắn gọn: “Phong lưu.”

Tạ Lãm ngạc nhiên hỏi lại: “Phong lưu?”

Thẩm Thời Hành gật đầu: “Phong nhã, dí dỏm, không bị thế tục ràng buộc.”

Tạ Lãm tiếp tục hỏi: “Vậy huynh nghĩ hắn có để ý đến việc cưới một người tái giá, hoặc một góa phụ làm chính thê không?”

Thẩm Thời Hành ngạc nhiên đáp: “Có gì đâu mà để ý? Đừng nói là hắn, ngay cả ta cũng không để ý điều đó.”

Tạ Lãm bất chợt nhớ tới Thẩm Thời Hành từng nói hắn và Phùng Gia Ấu rất xứng đôi, liền lườm hắn một cái lạnh lẽo.

Thẩm Thời Hành cảm thấy như bị kim châm, khắp người không thoải mái, bất giác lắc lắc cổ.

Nhưng Tạ Lãm biết rõ Thẩm Thời Hành không có tình ý gì với Phùng Gia Ấu. Có lẽ hắn nghe được việc Tề Chiêm Văn khuyên Tạ Lãm hưu thê, nên muốn đứng ra bảo vệ nàng mà thôi.

Tạ Lãm tiếp tục hỏi: “Nhưng theo tập tục ở kinh thành, nếu Lý đại nhân trở thành đế sư mà cưới một góa phụ, chẳng phải sẽ bị người đời cười chê sao?”

Thẩm Thời Hành khoát tay: “Tạ huynh nghĩ nhiều quá rồi. Lý đại nhân là đệ tử của Hạ lão tiên sinh. Mấy người như họ bị ảnh hưởng chút phong lưu của thời Ngụy Tấn, yêu thích theo đuổi khí khái thoát tục. Những việc vốn bị người đời cười nhạo, họ mà làm thì càng cho thấy họ không bị ràng buộc. Thậm chí còn trở thành câu chuyện được mọi người ca tụng.”

Tạ Lãm không hiểu cái gì Ngụy Tấn mà Thẩm Thời Hành nói, trong đầu chỉ đọng lại hai chữ “phong lưu”.

Và tự động chuyển biến thành “hạ lưu.”

Ý chính là, loại hạ lưu như Lý Tự Tu này, chẳng việc gì là không dám làm.

Khó trách y suốt ngày mặt dày viết thư, tặng hoa.

Người này nghe qua là biết không đáng tin chút nào.

Thẩm Thời Hành phát hiện ra điều gì đó không ổn: “Tạ huynh, không lẽ huynh có nguồn tin gì khác sao? Lý đại nhân đến giờ vẫn chưa thành hôn, không phải là vì có sở thích đặc biệt nào đó đấy chứ… Chẳng lẽ, hắn yêu thích phụ nhân có chồng?”

Một câu nói làm sắc mặt Tạ Lãm càng thêm khó coi, quay đầu bỏ đi ngay lập tức.

Thẩm Thời Hành càng thêm tin chắc hắn có tin tức: “Trời ơi, chẳng lẽ Lý đại nhân thật sự chuộng mỹ nhân có chồng rồi? Còn thích lén lút với góa phụ? Chuyện này ghê rợn quá…”

May mà hắn không đuổi theo, nếu không chắc chắn sẽ bị đánh.

Thẩm Thời Hành cũng chẳng rảnh để suy nghĩ nhiều hơn, bởi ngay sau đó Tùy Anh đến thông báo hắn chuẩn bị hành lý, và chỉ cho hắn một khắc để thu dọn.

Tùy Anh tính tình vội vàng, từ lúc đồng ý rời đi đến khi họ ra tới cổng thành chỉ mất nửa canh giờ.

Tạ Lãm đi theo họ ra khỏi thành. Trên đường chỉ có Thẩm Thời Hành trò chuyện với hắn, Phùng Gia Ấu và Tùy Anh đều không để ý tới hắn.

Ngoài thành Uy Viễn Đạo còn nhộn nhịp hơn cả kinh thành, đủ các tộc người từ bốn phương đổ về.

Họ dắt ngựa đi đến ngã ba. Một con đường dẫn về phía bắc, quay lại Hắc Thủy Thành. Một con đường hướng về phía đông, dẫn họ trở vào quan nội về Trung Nguyên.

Trước mặt Tùy Anh và Thẩm Thời Hành, Phùng Gia Ấu đành vờ như không có gì, khẽ gọi một tiếng: “Phu quân, chàng ở lại nhớ cẩn thận mọi chuyện, chúng ta về trước nhé.”

Tạ Lãm hồi lâu mới gật đầu: “Trên đường cẩn thận.”

Phùng Gia Ấu đáp: “Khi chúng ta đến Bách Hộ Sở gần nhất của Huyền Ảnh Ti, sẽ để Thẩm công tử lộ danh tính.”

“Yên tâm đi.” Thẩm Thời Hành đồng ý.

Tạ Lãm nhìn ba người họ dắt ngựa đi trên con đường về quan nội. Trên đường đông người nên họ chỉ dẫn ngựa đi bộ.

Hắn cũng quay lưng bước lên con đường về nhà mình.

Phải rồi, cái trại trên hoang mạc ấy mới chính là nhà của hắn.

Dắt ngựa đi chầm chậm được mười mấy bước, Tạ Lãm không kìm được mà ngoái đầu lại, thấy Phùng Gia Ấu đã tụt lại khá xa so với Tùy Anh và Thẩm Thời Hành.

Có phải nàng cũng muốn quay đầu lại không?

Hắn đâu có kém! Chẳng phải hắn đã nói rồi sao, những gì không biết hắn đều có thể học, chỉ là vấn đề thời gian thôi mà.

Hắn đâu có kém: Nội tâm Tạ Lãm bất chợt so sánh bản thân với Lý Tự Tu. Hắn đang tự tìm cớ để thuyết phục bản thân không từ bỏ nàng.

Tạ Lãm nhìn bóng dáng gầy gò, đơn độc của nàng. Nghĩ đến dung nhan xinh đẹp đến mạng che mặt cũng không giấu nổi của nàng, lòng lại lo lắng nếu nàng gặp nguy hiểm trên đường thì phải làm sao?

Hay là hắn âm thầm đi theo?

Nhưng con đường đến Bách Hộ Sở của Huyền Ảnh Ti là đường lớn rộng mở, có thể gặp nguy hiểm gì được chứ? Hơn nữa, với võ công của Tùy Anh, những nguy hiểm thông thường hoàn toàn có thể đối phó được.

Đừng tìm cớ nữa, người ta đâu có thèm để ý đến mày.

Tạ Lãm quay người, kìm nén sự bực bội mà tiếp tục bước đi.

Đến khi phía trước vang lên tiếng vó ngựa, có một đội người ngựa từ Mười Tám Trại đối diện đi tới.

Vân Phi từ xa đã nhìn thấy thiếu chủ của mình, liền nhảy xuống ngựa, bước nhanh đến chỗ hắn. Ở ngoài không dám thi lễ như trong trại, chỉ ôm quyền nói: “Thiếu chủ.”

Tạ Lãm liếc nhìn hơn hai mươi người sau lưng y, đều là những thuộc hạ thân cận của hắn khi đi đánh dẹp Bắc Nhung: “Các ngươi sao lại tới đây? Còn ăn mặc như thế này?”

Vân Phi đáp: “Đại trại chủ nói để chúng thuộc hạ đi theo ngài vào kinh thành, làm chân tay giúp việc.”

Tạ Lãm đang phiền lòng, phẩy tay xua họ về: “Không cần, ta không đi cái kinh thành đáng ghét đó.”

Vân Phi không tiếp lời, trong lòng nghĩ đại trại chủ đã nói thiếu chủ sẽ đi kinh thành, nhất định là sẽ đi.

“Đại trại chủ còn dặn thuộc hạ mang theo thứ này.” Vân Phi mở chiếc hộp dài sau lưng ra, lấy ra thanh miêu đao gia truyền của Tạ gia, rồi lùi lại một bước, cung kính dâng lên.

Tạ Lãm khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn thanh đao trong tay Vân Phi bỗng hiện lên nét kỳ lạ.

Vân Phi trong lòng lo lắng không yên.

Đại trại chủ đã bảo người thì thiếu chủ sẽ nhận, nhưng còn thanh đao thì chưa chắc.

Nếu hắn nhất quyết không nhận, thì đưa cho thiếu phu nhân.

“Thiếu chủ…” Vân Phi dè dặt nói, “Đại trại chủ bảo ngài mang theo để phòng thân, nhưng ngàn vạn lần đừng dùng cứng đối cứng với kẻ địch.”

Vân Phi còn chưa nói hết câu, bỗng cảm thấy tay nhẹ bẫng.

Chỉ thấy Tạ Lãm đã giật phắt lấy thanh đao từ tay mình, Vân Phi giật mình.

“Thiếu chủ?” Hắn nhìn thế nào cũng thấy thiếu chủ của mình không bình thường.

“Ngươi dẫn bọn họ theo ta!” Tạ Lãm dặn Vân Phi một tiếng, rồi quay người, cầm đao bước nhanh đuổi theo Phùng Gia Ấu.

Phùng Gia Ấu đi đến chỗ thưa người, cưỡi lên ngựa, chuẩn bị ra roi thúc ngựa thì bỗng nghe thấy tiếng động phía sau. Nàng quay đầu lại, bắt gặp Tạ Lãm đang vội vàng chạy xuyên qua đám đông hướng về phía nàng.

Tạ Lãm tới trước ngựa, giơ lên thanh miêu đao trong tay rồi dùng chuôi đao chỉ về phía đội ngũ đang đuổi theo phía sau, không mấy vui vẻ nói: “Cha ta bảo ta làm việc không được bỏ dở giữa chừng, bắt buộc ta phải đi kinh thành.”

Phùng Gia Ấu nhìn thanh đao, rồi lại nhìn về đội người đang đuổi tới. Nàng chỉ nhận ra hai người, một là Vân Phi, người suy nghĩ chu toàn bên cạnh đại trại chủ, một là thiếu niên tên Tiểu Ba, thoạt trông ngốc nghếch nhưng nghe nói võ công rất lợi hại.

Bọn họ mặc trang phục của người quan nội, dung mạo cũng không phải là ngoại tộc, có lẽ đều là hậu duệ của những người bị lưu đày ở thành Hắc Thủy.

Tạ Triều Ninh quả thật rất chu đáo, Tạ Lãm vừa mới vào Huyền Ảnh Ti, dùng người quen thuộc của mình vẫn là tốt nhất.

Chỉ cần Thẩm Khâu gật đầu, nói rằng những người này đều được điều từ doanh trại ám vệ ra cho hắn dùng, sẽ không ai nghi ngờ gì.

Hơn nữa, Tạ Triều Ninh có lẽ còn sợ Tạ Lãm ở kinh thành ăn no rửng mỡ, trực tiếp đi đối đầu với Tề đại đô đốc. Muốn dùng những thuộc hạ này để kìm chế hắn.

Phùng Gia Ấu thực sự không hiểu, tại sao ai cũng muốn kìm chế hắn?

Ít nhất với nàng, Tạ Lãm không phải là người ngông cuồng, bốc đồng đến mức không màng đến hậu quả và cần phải kìm hãm đến vậy.

Có lẽ nàng vẫn chưa hiểu rõ hắn, hoặc cũng có thể, nàng đã kìm chế được hắn rồi.

Phùng Gia Ấu gật đầu nói: “Vậy chúng ta cùng đi thôi.”

Quanh một vòng, rốt cuộc lại giống với kế hoạch của hắn tối qua.

Vân Phi dắt ngựa của Tạ Lãm đến, đứng ở phía sau đợi hắn, rất biết điều không tiến lại gần quá.

Tạ Lãm hồi lâu không có động tĩnh, ngón tay vân vê dây cương Phùng Gia Ấu đang cầm, giống như muốn vê cho nó mỏng đi.

“Còn chuyện gì sao?” Phùng Gia Ấu nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn.

Tạ Lãm ngẩng đầu lên, dường như phải lấy hết can đảm mới nói: “Ta muốn cưỡi con ngựa của nàng, trước đây từ kinh thành đi một mạch trở về, ta nhận ra nó là một con ngựa tốt.”

“Đương nhiên là ngựa tốt rồi, bảo vật ông ngoại ta tặng, không có gì là không tốt cả.” Phùng Gia Ấu vừa nói vừa leo từ trên ngựa xuống, “Vậy chàng cưỡi con này, ta sẽ cưỡi ngựa của chàng.”

Nhìn theo bóng Phùng Gia Ấu bước về phía Vân Phi, Tạ Lãm mím chặt môi, nắm tay lại.

Hắn không thể kìm nén được nữa, bước nhanh về phía nàng.

Phùng Gia Ấu chỉ cảm thấy có một cơn gió lướt qua phía sau, Tạ Lãm đã vòng qua trước mặt nàng, không nói tiếng nào, cúi người xuống, tay trái vòng qua ôm lấy chân nàng.

Theo động tác hắn thẳng người dậy, Phùng Gia Ấu bị nhấc bổng khỏi mặt đất, ngồi trên cánh tay hắn, cơ thể theo quán tính không thể không gập người, nằm dựa trên vai hắn.

“Chàng mau thả ta xuống!” Từ góc nhìn của Phùng Gia Ấu, nàng vừa vặn thấy đám người Mười Tám Trại và Vân Phi.

Từng người trong số họ đều trố mắt nhìn, khiến nàng xấu hổ, bối rối đến vô cùng.

Nếu đã ôm thì ôm cho đàng hoàng, cái ôm kiểu cường đoạt này, chẳng phải là cố ý sao?

Phía trước, Tùy Anh lập tức định xuống ngựa, nhưng bị Thẩm Thời Hành giữ lại: “Chuyện của phu thê người ta, cô xen vào làm gì?”

Tùy Anh giận dữ nói: “Phu thê thì có thể bắt nạt người khác sao?”

Thẩm Thời Hành khuyên: “Cô không nhận ra hai người họ trước đó đang chiến tranh lạnh à? Cô còn không hiểu tính cách của Tiểu Gia ư? Đối với kẻ thù, muội ấy lạnh lùng đến mức đáng sợ, nhưng với người thân thiết, tính khí lại rất bướng bỉnh. Nếu cô không nhường, muội ấy dám chiến tranh lạnh với cô đến tận thế, chết cũng không quay đầu lại đâu.”

Ví dụ như với đại ca của hắn. Năm xưa sau khi đại ca hắn rời khỏi Phùng phủ, khi gặp lại chỉ vì một lần nhìn nàng với sắc mặt lạnh nhạt, mà từ đó nàng chẳng bao giờ cho đại ca một sắc mặt tử tế nữa.

Dù trong lòng biết đại ca có lẽ có gút mắc, nàng cũng không hỏi một lời.

Dù có khóc đến cạn nước mắt trong âm thầm, vẻ ngoài nàng vẫn cứng cỏi như một con nhím đầy gai.

Nếu không, đại ca hắn cũng không thay đổi đến mức ngày càng lạnh lùng cứng rắn, và mối quan hệ giữa hai người họ càng ngày càng tồi tệ.

Thẩm Thời Hành không phải đang chỉ trích Phùng Gia Ấu. Trong chuyện với đại ca của hắn, nàng chắc chắn là người bị hại. Hắn chỉ sợ nàng sẽ tiếp tục chịu khổ về sau.

Tùy Anh hừ lạnh một tiếng với hắn, nhưng không phản bác lại.

“Thả ta xuống!” Phùng Gia Ấu hét mãi cũng không có tác dụng.

Tạ Lãm chẳng thèm để ý đến nàng, dùng một tay ôm nàng quay lại chỗ con thiên lý mã. Khi hắn leo lên ngựa, Phùng Gia Ấu cũng bị hắn ném lên, ngồi nghiêng một bên phía trước.

Thiên lý mã bất ngờ chịu thêm trọng lượng, không chịu đứng yên, giậm chân trước sau.

Phùng Gia Ấu vốn đã cưỡi ngựa không giỏi, ngồi nghiêng lại không vững, đành phải vòng tay ôm lấy hắn: “Rốt cuộc chàng muốn làm gì?”

“Ta mới là người phải hỏi nàng muốn làm gì?” Tạ Lãm hạ giọng, “Nàng nói đi, bây giờ chúng ta còn là phu thê hay không? Tại sao nàng cứ né tránh ta như vậy?”

Phùng Gia Ấu cũng hạ giọng: “Chẳng phải chàng đã nói với ta rằng, theo quy định của trại các chàng, chỉ cần phu thê đi đến bờ mẫu hà bàn bạc, thì có thể giải trừ hôn ước sao?”

“Với điều kiện là trước đó cả hai phải cùng đi đến bái mẫu hà. Nàng và ta đã từng đi bái chưa?”

Tạ Lãm nhắc nhở nàng: “Nàng quên rồi sao? Chúng ta đã kết hôn theo phong tục Trung Nguyên. Nàng là thê tử danh chính ngôn thuận của ta, toàn bộ kinh thành đều biết.”

Phùng Gia Ấu đáp: “Nhưng chúng ta đều biết…”

“Ta không biết!” Tạ Lãm thấy nàng muốn thoát khỏi mình mà cúi người ra trước ôm lấy cổ ngựa, hắn bèn thúc mạnh vào bụng ngựa.

Con ngựa hoảng sợ liền hơi nhấc hai chân trước lên.

Phùng Gia Ấu thét lên một tiếng, đành phải rút tay, quay lại ôm lấy hắn lần nữa.

Tạ Lãm ổn định con ngựa, tức giận nói: “Trước không nói Lý Tự Tu có đáng tin cậy hay không. Cho dù hắn thật sự là phu quân nàng mong đợi, thì việc nàng bây giờ đã bắt đầu tỏ lòng trung thành với hắn, có phải quá sớm không?”

“Chàng nói ngu ngốc gì vậy hả? Ta tỏ lòng trung thành lúc nào?” Phùng Gia Ấu bị lời trách móc của hắn làm bực bội, lời này thật sự tổn thương người khác. Nếu không phải trước mặt có Tùy Anh, phía sau có nhóm người Mười Tám Trại, nàng đã tát cho hắn một cái rồi.

Tạ Lãm chất vấn: “Vậy thì nàng làm sao?”

Phùng Gia Ấu chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ đáng sợ của hắn, cũng chưa từng trực tiếp bị chất vấn như vậy, khiến nàng cảm thấy tủi thân, cắn môi không nói gì.

“Cảm thấy ta rất xa lạ có phải không?” Trong lòng Tạ Lãm còn uất ức hơn nàng, cố gắng tỏ ra cứng rắn, “Nàng đi hỏi những người phía sau đi, tính khí của ta luôn như vậy. Ta chỉ dành sự kiên nhẫn của mình cho vợ của ta. Nàng nhất quyết muốn rời bỏ ta, tại sao ta phải đối xử tử tế với nàng?”

Phùng Gia Ấu muốn cãi “ai nói nhất quyết phải rời bỏ chàng, rõ ràng là chàng không hề quyết tâm giữ ta lại”. Nhưng hiện giờ bị hắn đối xử thô lỗ trước mặt mọi người, nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, không muốn nói thêm với hắn nữa.

Nhưng nếu nàng bực dọc rồi cãi nhau ầm ĩ ở đây, nàng không thể chịu nổi sự xấu hổ ấy, đành đợi lát nữa riêng tư rồi sẽ lý luận với hắn.

Tạ Lãm xoay người, cầm lấy chân nàng, dễ dàng nhấc lên, cẩn thận đặt ngồi đúng tư thế: “Ta đã nói rồi, nếu hắn ta thực sự đáng tin, ta sẽ để nàng đi tìm Lý Tự Tu. Nhưng trước khi điều đó xảy ra, chỉ cần ta chưa viết hưu thư, chưa chết ngoài chiến trường, nàng vẫn là thê tử kết tóc của ta, ta có trách nhiệm chăm sóc nàng.”

Nói xong, hắn quay lại hô với Vân Phi và những người khác: “Đi thôi, lên đường đến kinh thành!”

Nhóm người Vân Phi suýt nữa hô lên “Thiếu chủ.” Bị Tạ Lãm trừng mắt, họ mới cuống cuồng nhớ ra, đồng loạt sửa lại: “Dạ, thiên hộ đại nhân!”


Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Bạn viết gì đi...x