CHƯƠNG 47 – VỪA MÀI GIŨA TÍNH TÌNH VỪA HỌC HỎI KIẾN THỨC
Nói xong, Tạ Lãm kiên nhẫn chờ Phùng Gia Ấu đáp lại, nhưng mãi không thấy: “Sao nàng không nói gì?”
Phùng Gia Ấu đang giận, nắm chặt tay đấm vào vai hắn: “Nếu chàng thực sự không muốn thì cứ nói thẳng, dọa ta làm gì chứ?”
Còn nói sẽ cho nàng được thống khoái nữa chứ! Nàng chỉ hận trong tầm tay không có vũ khí, nếu không đã cho hắn thống khoái ngay lập tức.
Lần đầu tiên ấp ủ được chút lửa tình với hắn, vừa mới nhen nhóm lại bị hắn dập tắt sạch trơn. Mọi chuyện đang thuận lợi, nước chảy thành sông, lại bị hắn chặn lại ngang xương!
“Ta đâu có dọa nàng.”
Tạ Lãm nào có không muốn? Lúc này hắn khao khát đến phát điên, hai mắt đỏ ngầu. Sở dĩ có thể nhịn được mà nói chuyện cùng nàng, chẳng qua vì nàng vừa oán trách – mỗi lần hắn chủ động đều làm nàng đau.
Hắn đang tìm cách để nàng tin tưởng thôi mà: “Ta nói trước để nàng biết và chịu đựng ta một chút. Ta mà hồ đồ thì dễ mất kiểm soát lắm.”
“Ta không chịu! Chàng đi tìm người khác mà quen thêm mười lần đi, sau đó hẵng quay lại.”
Phùng Gia Ấu không thèm hiểu nỗi lòng của hắn. Hứng thú vừa mới bùng lên đã bị hắn dọa cho tiêu tan, sao không bực bội được chứ.
Vậy mà còn suốt ngày càu nhàu rằng nàng không có trái tim. Nhìn bộ dạng đáng ghét này của hắn xem, trái tim phải bao lớn mới dung chứa nổi hắn chứ?
“Ta đi tìm ai đây?” Câu này của nàng làm ngực Tạ Lãm nghẹn lại.
Nàng không nói thêm, chỉ bắt đầu vùng vẫy đẩy hắn ra. Nhưng sức lực yếu ớt của nàng chẳng khác nào lông chim cào ngứa, càng kích thích hắn không kiểm soát nổi.
Chỉ một động tác lật người, Tạ Lãm đã khiến nàng ngã xuống.
Thân thể nặng nề của hắn phủ lên, khiến lưng nàng chìm sâu vào tấm đệm mềm mại.
Phùng Gia Ấu chưa từng biết, thì ra tấm đệm lại dày đến vậy, có thể khiến nàng như bị khảm vào trong. May mà hắn kịp thời ngồi dậy, nàng mới có thể hít thở.
Tạ Lãm nôn nóng đến nỗi không còn biết cách cởi áo, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng xé vải vang lên trong bóng tối.
Dù không thấy gì, nàng vẫn cảm nhận rõ luồng khí nóng rực lan ra từ hắn.
Phùng Gia Ấu nằm đó, bỗng nhiên lúng túng, mặt nóng bừng, tim đập thình thịch. Lửa tình vừa tan biến dường như lại có dấu hiệu trỗi dậy!
“Nàng, nàng chịu đựng một chút, ta…”
Phùng Gia Ấu co chân đạp hắn một cái hòng làm hắn câm miệng.
Nhưng cổ chân nàng bị hắn bắt lấy.
Nàng cắn môi, chờ đợi hắn áp xuống gần gũi, tình tự với nàng.
Thế nhưng, dường như hắn chẳng có ý định ấy, vẫn cứ quỳ ngồi tại chỗ.
Phùng Gia Ấu cảm thấy chân mình sắp bị bóp đến bầm tím mà vẫn không rõ hắn đang định làm gì.
Nàng bất chợt kinh hãi, chẳng lẽ hắn định không làm gì cả mà trực tiếp “tiến công” luôn sao?
Nhìn từ hành động sau đó, quả thực là thế!
Trời ơi!!!
Phùng Gia Ấu như sắp ngạt thở, trong đầu bất giác hiện lên lời hắn nói ban nãy: “Nhắm mắt lại mà vung đao loạn xạ, đối phương muốn chết thảm bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Thì ra, hắn thật sự không hề dọa nàng.
Đây là lần đầu tiên của nàng, hắn lại định xông thẳng thế này, chẳng lẽ thật sự muốn ‘lấy mạng’ nàng sao?
Lúc này, Phùng Gia Ấu cảm nhận rõ ‘thanh đao’ kia đã nhắm thẳng tới nàng.
Nàng hét lên: “Ta chết mất!”
Rồi dùng hết sức đạp vào ngực hắn, muốn đẩy hắn ra xa: “Mau tránh ra, chàng làm bậy như vậy, ta chịu không nổi đâu!”
Tạ Lãm bừa bãi đè nàng lại, giọng khàn đặc, run rẩy: “Không phải đã nói rồi sao, nàng phải cho ta cơ hội để quen dần.”
Phùng Gia Ấu hoảng loạn nói: “Đây không phải vấn đề quen hay không! Chàng… chàng làm thế này là sai rồi!”
Chung quy vẫn là cô nương chưa trải đời, nàng không hiểu hết, mà cũng xấu hổ chẳng dám nói rõ, bèn van nài: “Phu quân à, hay là đêm nay thôi đi. Ta đã mệt cả đêm, thật sự muốn ngủ rồi.”
Lòng bàn tay Tạ Lãm đầy mồ hôi: “Ấu Nương…”
Giọng hắn mang theo cầu khẩn rõ rệt, hơi thở cũng dồn dập.
Phùng Gia Ấu biết lúc này bảo hắn dừng lại thì hắn không chịu nổi. Mà cũng chính nàng là người khơi mào, bây giờ rút lui thì thật sự rất quá đáng với hắn.
Nhưng, nàng không chết thì ai chết đây?
Phùng Gia Ấu dội cho hắn gáo nước lạnh: “Sao thế? Ta không muốn, chàng định ép buộc ta ư? Giống như chàng giết người vậy, chẳng cần quan tâm người ta có muốn bị giết hay không?”
Nàng nói đến mức này, quả nhiên Tạ Lãm buông lỏng tay đang giữ nàng ra.
Phùng Gia Ấu vội vàng xoay người bỏ chạy, dựa vào ký ức mà tìm lấy bộ nam trang mặc ban ngày, vừa đi vừa khoác lên người.
Vì có Tạ Lãm ở đây, trong sân không một thị vệ nào, nàng mặc quần áo không chỉnh tề mà bước ra cửa, đến phòng phía Tây gọi San Hô: “Giúp ta chuẩn bị nước, ta muốn tắm.”
Ban đầu nàng đã định tắm rửa rồi mới ngủ, bây giờ nhân tiện làm luôn để Tạ Lãm có không gian tự bình tĩnh lại.
“Tiểu thư, cô gia bắt nạt cô sao?” San Hô luôn túc trực hầu hạ nàng nên biết rõ hai người cho tới giờ vẫn chưa viên phòng. Tối nay rõ ràng đã ngủ rồi, bây giờ lại dậy tắm, San Hô tưởng chuyện đã thành.
Nhìn thấy hai chân tiểu thư đầy dấu đỏ, với làn da mềm mại được chăm sóc cẩn thận của tiểu thư, ngày mai chưa biết chừng còn xuất hiện vết bầm tím.
Phùng Gia Ấu ngâm mình trong nước, xoa bóp đôi chân ban nãy suýt bị hắn bẻ gãy: “Chàng đâu dám bắt nạt ta.”
Như lời hắn nói, vì quá căng thẳng mà ra tay thiếu nhẹ nhàng.
Nhưng chuyện này cũng không có gì to tát, may mà hắn nói trước câu ấy, làm nàng tắt lửa. Nếu không, nhất thời bất cẩn để hắn thành công, giờ đây chắc nàng đang vừa đánh hắn vừa khóc rống.
Sau khi tắm xong, thay áo ngủ, Phùng Gia Ấu quay lại phòng ngủ.
Đèn đã được thắp sáng. Nàng nhìn thấy Tạ Lãm cũng đã mặc xong trung y, ngồi trên mép giường, hai cánh tay đặt trên đầu gối, hai tay đan vào nhau, còn cúi đầu xuống.
Nhìn đuôi tóc cột đàng hoàng trước khi ngủ giờ bị hắn vò rối tung, Phùng Gia Ấu thầm trách mình tối nay khi không chọc ghẹo hắn làm chi.
Nhưng thế này cũng tốt, phát hiện vấn đề sớm thì có thể giải quyết sớm.
Chỉ là việc này quá ngượng ngùng để nói ra, Phùng Gia Ấu vịn vào khung cửa gian trong, đứng tại đó mà không vào: “Phu quân, chàng có ổn không?”
Mãi một lúc Tạ Lãm mới ngẩng đầu lên, sắc mặt không vui: “Nàng nói xem ta có ổn không?”
Rõ ràng đang ngủ ngon lành, lại cứ phải lôi hắn dậy, lăn lộn hắn đến gần chết không sống nổi, có phải cố tình hay không đây?
Phùng Gia Ấu bực bội kéo váy lên: “Chàng dỗi gì chứ, mau lại đây nhìn chân ta nè.”
Sau khi ngâm nước nóng, những vết đỏ trên làn da trắng càng thêm rõ ràng.
Lúc trước trong bóng tối Tạ Lãm không nhìn thấy, giờ hắn ngẩn người, vừa rồi rõ ràng đã rất kiềm chế, sao lại thế này?
Hắn tự trách mà quay nhìn nơi khác: “Tại nàng chọc ghẹo ta trước. Hơn nữa ta đã nói rồi, ta cần quen dần, quen rồi thì ta mới có thể làm tốt.”
Phùng Gia Ấu buông váy xuống: “Tay chàng có thể thành quen, nhưng thứ khác thì không.”
Tạ Lãm nhíu mày hỏi: “Thứ gì khác?”
Lúc tắm, Phùng Gia Ấu đã nghĩ kỹ, nàng nghiêng mặt, bỏ qua xấu hổ mà nói: “Lần đầu chàng ra chiến trường giết loạn xạ, là vì quá căng thẳng mà quên mất chiêu thức, quen rồi thì sẽ ổn. Nhưng vừa rồi chàng đâu phải là quên chiêu, mà là chàng vốn dĩ không biết chiêu thức…”
“Ta đương nhiên biết.” Da mặt Tạ Lãm còn mỏng hơn cả nàng, cúi đầu xuống lần nữa, “Nhưng trước đó chẳng phải nàng oán trách ta, nói ta mỗi lần chủ động hôn hay ôm đều làm đau nàng sao? Thế nên ta dứt khoát bỏ qua tất cả, chỉ làm bước cuối cùng thôi, để nàng khỏi đau thêm hai lần.”
Phùng Gia Ấu: “……” Rốt cuộc là nàng đã gả cho nhân tài gì vậy?
Nàng đau đầu cực kỳ: “Nếu bỏ qua hết như vậy, chàng không chỉ làm ta đau, mà còn có thể làm ta bị thương… Phu quân, trước kia chàng sống trong trại, chàng… chàng và đám nam nhân kia, chẳng lẽ chưa từng nói chuyện này với nhau sao?”
Hắn ngẩng đầu, Phùng Gia Ấu nhìn ánh mắt hắn liền biết là chưa từng nói qua.
Do người dân trại chất phác quá sao? Hoặc hắn chỉ thích nói chuyện võ học với người khác?
Vẻ mặt Tạ Lãm đầy nghi hoặc: “Nói chuyện gì?”
Phùng Gia Ấu đau đầu ôi chao, thực sự không thể vứt hết mặt mũi nói với hắn chuyện “nữ nhân làm từ nước”. Chuyện cần nói quá nhiều, mà một số điều nàng cũng chỉ nghe người ta kể lại.
Từ nhỏ lớn lên bên cạnh gia gia, mỗi lần gặp mẫu thân nàng chỉ toàn bị mắng mỏ, chưa từng được dạy dỗ những chuyện kín đáo này.
Hơn nữa, khi ở cùng Bùi Nghiên Chiêu, nàng còn quá nhỏ, lớn hơn một chút thì đã chia xa rồi, những điều nàng hiểu biết thật sự chẳng nhiều.
Trước khi thành hôn, thật ra ma ma cũng đã giảng giải, nhưng toàn là dạy nàng cách lấy sắc hầu người, nàng nghe vài câu liền không muốn nghe nữa.
“Ta mệt rồi, ta muốn ngủ.” Mặt nàng gần như nhăn hết cả lại, đi đến mép giường rồi leo lên.
Tạ Lãm đứng dậy né tránh nàng, chuẩn bị đi tắt đèn, lại nghe nàng nói: “Để đèn sáng đi.”
Tạ Lãm quay ra gian ngoài, ngồi xuống trước án thư, không muốn nằm cạnh nàng nữa.
Phùng Gia Ấu cũng chẳng để ý đến hắn, tự mình ngủ.
*
Dù chuyện không thành, nhưng giữa hai người lại có chút thay đổi.
Sau khi thức dậy, Phùng Gia Ấu đã quên mất nỗi hoảng sợ đêm qua. Vừa trông thấy Tạ Lãm, trong đầu nàng liền hiện lên sự gần gũi thân mật tối qua, khiến nàng vài lần muốn tránh ánh mắt của hắn.
Còn Tạ Lãm, sau khi bình tĩnh lại, càng không dám nghĩ tới những gì mình đã làm, đã nói đêm qua. Bởi mỗi khi nhớ lại, ngọn lửa trong lòng hắn lại bùng lên. Ngồi đối diện nàng dùng bữa sáng, hắn hầu như không dám ngẩng đầu.
Phùng Gia Ấu thấy hắn như vậy, trái lại càng bình tĩnh hơn, càng khẳng định suy nghĩ trước đây của mình là đúng.
Chìa khóa để mối quan hệ phu thê của họ tiến triển nhanh chóng chính là sự gần gũi này. Rốt cuộc hai người đã thổ lộ đến mức đó rồi, không còn gì cách trở nữa.
Nàng ăn chưa được mấy miếng đã đặt đũa xuống: “Lát nữa chàng tới nha môn, ta sẽ đi cùng chàng.”
Tạ Lãm lúc này mới ngẩng đầu lên: “Ta đi tới Huyền Ảnh Ti, không phải Đại Lý Tự.”
Phùng Gia Ấu đứng dậy bước tới án thư, cầm chiếc hộp gỗ mà Từ Tông Hiến để lại: “Ta tới Huyền Ảnh Ti tìm Thẩm công tử.”
Thẩm Thời Hành cũng mới về kinh thành hôm qua, giờ chắc chắn đang ở Kho Tư Liệu nghiên cứu những chuyện lạ xảy ra gần đây.
Tạ Lãm gật đầu: “Được.”
Phùng Gia Ấu không thay nam trang, chỉ đội một chiếc mũ rèm. Nàng vốn định giúp hắn mặc quan phục như trước đây, nhưng thấy hắn đã nhanh chóng mặc xong.
Hai người ra khỏi cửa, hướng về Huyền Ảnh Ti.
Trên xe ngựa, Tạ Lãm thấy nàng cứ cúi đầu nghịch chiếc hộp gỗ, không nhịn được hỏi: “Ấu Nương, có phải ta là người vô lương tâm không?”
Phùng Gia Ấu khó hiểu: “Hử?”
“Ta đang nói về phụ mẫu thân sinh của ta. Họ chết thảm như vậy, nhưng từ khi ta biết chuyện đến giờ, trong lòng ta không có quá nhiều cảm xúc, càng không giống như nàng, luôn nghĩ đến việc điều tra chân tướng.”
Không so với Phùng Gia Ấu, chỉ so với Tạ Lâm Khê thôi, Tạ Lãm đã cảm thấy mình vô lương tâm: “Mãi đến khi gặp Tề Phong trên phố tối qua, ta mới cảm thấy trong lòng có chút khác lạ.”
“Điều đó là bình thường thôi.” Phùng Gia Ấu an ủi hắn, “Ta luôn nhớ đến gia gia vì tình cảm của ta với ông rất nhiều. Tạ Lâm Khê cũng nhớ phụ mẫu vì huynh ấy đã biết từ nhỏ.”
Tạ Lãm từ lâu đã độc lập, và rất hài lòng với hoàn cảnh trưởng thành của mình. Có phụ mẫu thân sinh hay không không ảnh hưởng nhiều tới hắn, cộng thêm tính cách phóng khoáng, hắn càng không suy nghĩ nhiều.
“Chỉ là phu quân phải hiểu rõ một điều.” Phùng Gia Ấu nhìn hắn, “Lục ngự sử và phu nhân không chủ động bỏ rơi chàng, họ đã bị kẻ ác tước đoạt quyền được ở bên chàng trong suốt quá trình trưởng thành.”
Những lời này khiến Tạ Lãm cảm thấy càng thêm nặng lòng, rất khó chịu, nhưng lại không thể nói rõ cảm giác đó.
Phùng Gia Ấu đổi chủ đề: “Chàng gặp Tề Phong tối qua à?”
Tạ Lãm gật đầu: “Tối qua ta luyện tập quá trình thích khách ám sát trên con phố nơi Lý Tự Tu bị tấn công. Ông ta ngồi trong xe ngựa nhìn từ xa, đợi ta diễn xong liền khen một tiếng “diệu”. Nhưng đứng xa như thế, cũng không nghe rõ bọn ta nói chuyện, chẳng biết ông ta thấy diệu ở đâu.”
Phùng Gia Ấu lo lắng: “Tề Phong cũng là một cao thủ võ thuật, hẳn là từ màn diễn tập của chàng đã nhận ra khả năng võ công của chàng không hề tầm thường.”
Khi đang nói, xe đã tới cửa Huyền Ảnh Ti. Tạ Lãm nói: “Ta vào trong gọi Thẩm Thời Hành ra cho nàng.”
Phùng Gia Ấu gật đầu: “Được.”
Tạ Lãm vừa bước xuống xe, đúng lúc một đội người ngựa của Huyền Ảnh Ti từ bên ngoài trở về.
Viên quan bách hộ thấy hắn liền vội vã tiến tới ôm quyền: “Thiên hộ đại nhân! Sau một đêm điều tra, chúng ta đã cơ bản xác định được danh tính của thích khách. Đúng như ngài dự đoán, nàng ta sống ở gần phường An Nhân, là một nữ cầm sư ở Phong Triều Lâu, tên là Cốc Thiên Kiều.”
Phùng Gia Ấu hơi sửng sốt, Cốc Thiên Kiều – đệ nhất cầm sư kinh thành?
Tạ Lãm cũng nhớ ra chuyện Vân Phi từng nói, rằng nữ cầm sư này đã từng biểu diễn trước mặt Lý Tự Tu, nhưng lại bị y bắt bẻ sai sót, cướp đi cây đàn, khiến nàng ta tức tưởi khóc rời đi.
Chẳng lẽ vì vậy mà ôm hận trong lòng?
Tạ Lãm hỏi: “Nàng ta hiện đang ở đâu?”
Viên bách hộ đáp: “Sau khi hành thích, Cốc Thiên Kiều đã trở về Phong Triều Lâu, nhưng không lâu sau lại ra ngoài, sau đó không ai thấy tung tích của nàng ta nữa. Theo điều tra, nàng ta rời đi sau khi nghe tin Huyền Ảnh Ti của chúng ta tiếp nhận vụ án.”
Phùng Gia Ấu không kìm được, liền hỏi qua rèm: “Lúc rời đi nàng ta mặc gì, mang theo những gì?”
Viên bách hộ không biết trong xe có người, lại là một nữ tử, thấy Tạ Lãm sắc mặt bình thường, đoán là phu nhân của hắn, bèn đáp: “Nàng ta mặc áo váy thường ngày của mình ở trong lâu, chỉ mang theo một chiếc mũ có rèm.”
“Phu quân.” Phùng Gia Ấu khẽ gọi.
Tạ Lãm lập tức bước đến bên cửa sổ xe ngựa, ghé tai lại gần.
Phùng Gia Ấu hơi vén một góc rèm, thấp giọng nói: “Cốc Thiên Kiều hẳn biết Bùi Nghiên Chiêu có thói quen diễn tập tại hiện trường, nên sẽ muốn nhìn thử có uy hiếp gì không. Ban đầu nàng ta không định bỏ trốn, dù không nghe được chàng nói gì, nhưng thấy chàng tái hiện hoàn toàn quá trình hành thích, trong lòng sợ hãi nên mới bỏ chạy.”
Tạ Lãm hồi tưởng lại: “Nhưng khi đó ta cũng đã nghĩ đến việc nàng ta có thể đang ở gần đó, liền lập tức cho người phong tỏa và điều tra, đặc biệt chú ý tới nữ tử. Nàng ta làm thế nào trốn thoát được?”
Tối qua dù có đông người đứng xem, nhưng nữ tử lại không nhiều.
Phùng Gia Ấu trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu nàng ta đã lên xe ngựa của Tề Phong thì sao?”
Tạ Lãm thoáng sững sờ, chợt hiểu ra: “Chẳng trách Tề Phong đột nhiên hô lớn ‘Diệu’, không phải nói với chúng ta, mà là nói cho Cốc Thiên Kiều nghe?”
“Không dám chắc chắn, ta cũng không hiểu vì sao một nữ thích khách lại đáng để Tề Phong đích thân cứu giúp.” Phùng Gia Ấu nhíu mày, “Dù sao đi nữa, chàng hãy phái người điều tra hành tung của Tề Phong tối qua, xem liệu ông ta có lý do chính đáng để đi qua con đường đó không. Khoan đã, không thể trực tiếp phái người điều tra, chàng đi báo với Thẩm Khâu trước đi.”
Tạ Lãm đáp một tiếng “Được”, rồi nhanh chóng đi vào trong nha môn.
Hỏi xong Thẩm Khâu đang ở đâu, hắn liền đến gặp rồi giải thích sự tình.
Nghe xong, Thẩm Khâu liền quở trách: “Tề Phong đã bị tình nghi, còn điều tra hành tung làm gì, ngươi không sợ rút dây động rừng à?” Nói rồi tháo tấm thẻ bài bên hông xuống, “Cầm lệnh của ta, trực tiếp điều động người tới khám xét phủ Đại Đô Đốc, mặc kệ hắn có phải hay không, cứ khám xét trước đã.”
Tạ Lãm đưa tay nhận lấy thẻ bài, thoáng ngẩn người một chút.
Thẩm Khâu với dáng vẻ cao ngạo ngồi trên ghế, cười khẩy: “Sao rồi Tạ Tiểu Sơn, làm việc ở Huyền Ảnh Ti của ta có thấy khó chịu không? Đợi khi nào ngươi ngồi được vào vị trí của ta, ngươi sẽ hiểu thế nào mới là tiêu dao tự tại.”
Tạ Lãm không thèm đáp lại, trong sảnh chỉ có hai người, hắn cầm thẻ bài rồi rời đi.
Thẩm Khâu từ phía sau nói vọng theo: “Còn nữa, những người ngươi mang đến ta đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, ngươi có thể sử dụng bất cứ lúc nào.”
Tạ Lãm dừng bước, quay đầu nhìn ông: “Ông thực sự không sợ ta có mưu đồ gì sao?”
“Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi.” Thẩm Khâu cười lạnh: “Lão tử không đấu lại ngươi, nhưng ta ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, tiểu tử, học hỏi đi.”
*
Tạ Lãm không đáp, ánh mắt chỉ thoáng lướt qua rồi quay lưng rời đi, bóng dáng hắn chìm trong đám người hối hả.
Từ phía sau, Thẩm Khâu bình tĩnh nói: “Còn nữa, những người ngươi muốn, ta đã sắp xếp xong xuôi. Bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng.”
Tạ Lãm dừng bước, khẽ ngoảnh đầu nhìn: “Ông thực sự không sợ ta có mưu đồ sao?”
“Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi,” Thẩm Khâu bật cười lạnh lẽo: “Lão tử không đấu lại ngươi, nhưng những trò này, ta thấy nhiều rồi, ngươi còn non lắm.”
*
Phủ Đại Đô Đốc.
Tề Chiêm Văn đang chuẩn bị ra phủ để đến Kinh Kỳ Ti, đột nhiên nghe tin có một nhóm lớn người của Huyền Ảnh Ti bao vây toàn bộ phủ đệ, khiến hắn không khỏi kinh ngạc.
Huyền Ảnh Ti hành sự thay thiên tử, trừ hoàng cung khắp thiên hạ không nơi nào họ không thể xông vào.
“Đã thông báo cho phụ thân ta chưa?” Tề Chiêm Văn vội vàng bước ra cổng phủ.
Tạ Lãm khoanh tay đứng đó, lặng lẽ nhìn hắn tiến tới.
Bước chân của Tề Chiêm Văn trở nên nặng nề. Lần cuối gặp mặt, Tạ Lãm chỉ là viên quan tép riu vô danh ở Đại Lý Tự, dễ dàng bị nghiền nát như con kiến. Chưa được bao lâu, hắn đã trở thành thiên hộ của Huyền Ảnh Ti, được Thẩm Khâu trọng dụng.
Khoác lên người y phục đen tuyền đặc trưng của Huyền Ảnh Ti, sau lưng là chúng huyền ảnh vệ, khí thế hoàn toàn khác trước.
“Tề phó thống lĩnh, lâu rồi không gặp!” Tạ Lãm lạnh nhạt lên tiếng, “Ta nhớ ta còn nợ ngươi một câu trả lời.”
Tim Tề Chiêm Văn giật thót, biết Tạ Lãm nhắc đến chuyện bảo hắn hưu thê: “Tạ thiên hộ, thực ra đó chỉ là hiểu lầm thôi.”
Hắn đã hiểu lầm ý của Tiết Trản, sau này gặp lại hắn mới biết Tiết Trản hoàn toàn không có ý với Phùng Gia Ấu.
Tạ Lãm giơ lên lệnh bài Thẩm Khâu đã đưa: “Lục soát!”
“Rõ!” Huyền ảnh vệ phía sau lập tức vào đội hình, tiến vào phủ Đại Đô Đốc.
Người trong phủ định ngăn lại, nhưng bị Tề Chiêm Văn quát lớn: “Cho họ vào!”
Tạ Lãm cũng bước vào trong, Tề Chiêm Văn theo sát bên cạnh, hỏi: “Tạ thiên hộ, các người đang tìm gì?”
Tạ Lãm đáp thẳng: “Ta nghi ngờ Tề đại đô đốc đang che giấu thích khách đã ám sát Lý đại nhân đêm qua.”
“Cái gì?!” Tề Chiêm Văn kinh hãi, “Ngươi định trả thù ta sao? Ngươi dám vu oan phụ thân ta tội ám sát đế sư?”
Tạ Lãm không để ý tới hắn.
Tề Chiêm Văn ghé sát vào, giọng thì thầm: “Tạ thiên hộ, trước đây ta đã hiểu lầm, từ nay về sau sẽ không quấy rầy phu nhân của ngươi nữa, ngươi còn muốn thế nào?”
“Ý ngươi là, thê tử ta không bị ngươi nhìn chằm chằm nữa, ta nên cảm kích ngươi sao?” Tạ Lãm nhìn khuôn mặt ngạo mạn của Tề Chiêm Văn liền chán ghét, chỉ muốn ném hắn đi thật xa để khỏi thách thức sự kiên nhẫn của mình.
Thật là tiểu nhân đắc chí, Tề Chiêm Văn cười lạnh: “Ngươi tưởng ta sợ ngươi sao? Hôm nay ta chỉ nể mặt Thẩm chỉ huy sứ.”
Tạ Lãm cũng muốn đáp, nếu ta không mặc bộ quan phục này, thì ngươi đã chẳng còn mạng.
“Ngươi cứ từ từ mà lục soát!” Tề Chiêm Văn phất tay áo bỏ đi.
Tạ Lãm chỉ giả vờ lục soát vài nơi, rồi đi đến phật đường, nơi treo bức chân dung muội muội của Tề Phong, cũng chính là mẹ ruột của hắn.
Không rõ Tề Phong treo bức tranh này ở đây để làm gì, là cảm giác tội lỗi chăng?
Nếu thấy có tội, cứ nhìn bức tranh này, làm sao ông ta có thể ngủ ngon mỗi đêm?
Tạ Lãm ngẩng đầu, chăm chú nhìn người trong tranh, nhớ đến lời nói của Phùng Gia Ấu trước kia, bỗng thẫn thờ.
Nếu không có vụ mưu sát năm đó, người cùng hắn lớn lên sẽ là Lục phu nhân trong tranh và Lục ngự sử. Có phải một người sẽ ngày ngày chăm lo chuyện ngủ nghỉ ăn uống của hắn, người còn lại sẽ dạy hắn viết chữ đọc sách?
Nếu cha hắn phát hiện hắn không phải người thích đọc sách, liệu có thất vọng không?
Chắc không đâu, vì trong nhà còn có đại ca ham đọc sách. Hai đứa con trai, một văn một võ, bất kỳ bậc cha mẹ nào cũng sẽ vô cùng tự hào.
Nghĩ nhiều khiến lồng ngực đau nhói, Tạ Lãm ngăn dòng suy nghĩ phiêu tán, quay người bước ra khỏi phật đường.
Phủ Đại Đô Đốc rất rộng, vài chục người lục soát suốt nửa canh giờ, cuối cùng quay lại bẩm báo: “Bẩm thiên hộ đại nhân, không tìm thấy nữ thích khách kia.”
Tạ Lãm ra lệnh rút quân, không tìm được thì rời đi.
Tề Chiêm Văn chặn lại: “Ta khuyên Tạ thiên hộ một câu, ở kinh thành này, người không có hậu thuẫn như con diều, bay cao đến đâu cũng vô ích. Dây càng mỏng càng dễ đứt, bay càng cao, rơi càng đau.”
Tạ Lãm vượt qua hắn, lạnh lùng nói: “Vậy Tề phó thống lĩnh nên đi đốt nhang khấn phật, cầu cho sợi dây sau lưng ta đừng đứt.”
Ra khỏi phủ Đại Đô Đốc, Vân Phi nhanh chóng tiến lại gần hắn: “Thiếu chủ, mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa rồi…”
*
Biết được Thẩm Thời Hành vẫn đang say giấc trong Kho Tư Liệu chưa tỉnh, Phùng Gia Ấu bảo đưa xe ngựa đến cổng sau của Huyền Ảnh Ti.
Đợi gần một canh giờ, Thẩm Thời Hành mới vội vã từ trong đi ra, bước lên xe ngựa: “Sao muội không kêu họ gọi ta dậy?”
Phùng Gia Ấu hươ hươ tập bản sao hồ sơ trên tay: “Ta cũng không gấp.”
Thẩm Thời Hành nghĩ nàng đến để lấy tấu chương: “Tấu chương của Lý Tự Tu gửi lên Nội Các không dễ lấy đâu.”
“Không sao.” Phùng Gia Ấu giờ chẳng còn lo nghĩ chuyện Lý Tự Tu nữa, Tạ Lãm đã lộ mặt trước Từ Tông Hiến, còn sợ bị Lý Tự Tu phát hiện sao?
Phùng Gia Ấu chợt nhận ra, lá gan của mình đã được mấy đại nhân vật tôi luyện càng ngày càng lớn.
“Nè, trước tiên huynh xem giúp ta vật này đi.” Nàng đưa hộp gỗ trống không bên cạnh cho Thẩm Thời Hành, “Có người nói với ta rằng, tai nạn năm xưa của gia gia ta không phải sự cố, mà vì ông đã chặn đường ai đó, hộp gỗ này chính là bằng chứng.”
Thẩm Thời Hành nhận lấy hộp gỗ, nhìn trái nhìn phải: “Ây, đây chẳng phải hộp gỗ hoàng hoa lê rất bình thường sao?”
Phùng Gia Ấu cười: “Huynh cứ cầm về nghiên cứu trước đi, ta sẽ điều tra theo hướng khác.”
Thẩm Thời Hành gật đầu: “Được thôi.”
Phùng Gia Ấu lại nói: “Ta còn cần huynh giúp một việc nữa, nói chuyện với phu quân của ta một chút.”
Thẩm Thời Hành đang chăm chú nghịch hộp gỗ, ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Nói chuyện gì?”
“Chuyện nam nhân các người hay nói về nữ nhân ấy.” Phùng Gia Ấu đáp, “Phu quân ta trước nay chỉ biết đọc sách, đầu óc ngây ngô như tên khờ.”
Thẩm Thời Hành ngớ ra một lúc mới hiểu ý nàng.
“Nói chung, phiền huynh giúp chỉ bảo cho chàng chút ít.” Phùng Gia Ấu suy đi nghĩ lại, cuối cùng cảm thấy chuyện này giao cho Thẩm Thời Hành là hợp lý nhất.
Trước mặt Thẩm Thời Hành, nàng chẳng ngại ngùng chút nào, bởi nàng chưa bao giờ xem hắn như nam nhân. So với Tùy Anh, hắn càng giống bạn gái thân thiết của nàng hơn.
Nhưng sự thật là hắn đích thực là nam nhân, hơn nữa còn hiểu biết rất nhiều.
“Đừng! Muội tha cho ta đi, ta thực sự không thể dạy được Tạ huynh đâu.” Thẩm Thời Hành xua tay liên tục, “Ta mà tìm hắn nói chuyện này, ta lo hắn sẽ đánh ta mất. Với lại, ta cũng đâu có hiểu chuyện nam nữ, ta không thê không thiếp, còn chẳng bằng hắn.”
Phùng Gia Ấu không tin: “Huynh đã viết hơn chục cuốn truyện phong lưu, dù ta chưa đọc qua nhưng cũng biết chúng được khen là miêu tả rất tinh tế. Huynh dám nói là không hiểu sao?”
Thẩm Thời Hành ngạc nhiên: “Trên đường từ Tây Bắc về, ta còn viết chuyện phong lưu giữa con trai Diệp thủ phụ và một xà tinh, muội nghĩ ta từng gặp xà tinh à?”
Phùng Gia Ấu: “…”
“Lý do ta viết được tỉ mỉ như vậy là vì ban đêm ta chạy tới ngõ hoa lâu để quan sát.” Thẩm Thời Hành đột nhiên sáng mắt, “Ta biết rồi, tối nay ta có thể dẫn Tạ huynh đi quan sát cùng…”
Phùng Gia Ấu thẳng chân đá hắn xuống khỏi xe ngựa.
*
Đêm đó, gần đến giờ tý Tạ Lãm mới về đến nhà.
Vừa bước vào phòng, liền nhận ra ánh mắt Phùng Gia Ấu đang nhìn mình không ổn chút nào, đầy vẻ thẩm định.
“Sao chàng về trễ vậy?”
“Nàng biết rõ mà, Huyền Ảnh Ti không nuôi kẻ nhàn rỗi.” Tạ Lãm bước đến bàn, rót nước uống, hơi né tránh ánh mắt của nàng.
Chính sự né tránh này khiến sắc mặt Phùng Gia Ấu biến đổi: “Nói thật đi!”
Tạ Lãm suýt sặc nước, trong lòng giật thót, đúng là không gì qua được mắt nàng.
Phùng Gia Ấu đứng dậy, trừng mắt nhìn hắn: “Có phải chàng vừa đi cùng Thẩm Thời Hành không?”
Tạ Lãm khó hiểu: “Ta với hắn thì có thể đi đâu?”
Xem ra không phải, Phùng Gia Ấu lại ngồi xuống, tiếp tục xem hồ sơ: “Vậy chàng đã đi đâu?”
Tạ Lãm thành thật trả lời: “Hôm nay ta đi lục soát phủ Đại Đô Đốc. Biết rõ sẽ không tìm được gì, nên ta cho một thuộc hạ tinh thông cơ quan đi tìm mật đạo trong phủ ông ta. Tìm ra ba đường, còn ước lượng được lối ra.”
Phùng Gia Ấu hiểu ra, hắn muốn canh chừng lối ra của mật đạo, xem thử Tề Phong có định đưa nữ thích khách ra ngoài hay không: “Lần này chàng dụng tâm ghê nhỉ, thật sự định nhân cơ hội này đối đầu với Tề Phong sao?”
Tạ Lãm đáp: “Ít nhất cũng phải thăm dò thực lực của ông ta.”
Phùng Gia Ấu nhắc nhở: “Chàng phải cẩn thận, ông ta không chỉ võ công cao cường mà còn rất thâm hiểm.”
“Nàng yên tâm, ta sẽ không dại dột đối đầu trực diện với ông ta.” Tạ Lãm hiểu rõ, đấu tay đôi với Tề Phong hắn sẽ không thua, nhưng Tề Phong chắc chắn sẽ không một mình đấu tay đôi với hắn.
Giống như tên ám vệ bên cạnh Từ Tông Hiến có thể cản phá thanh tre hắn phóng ra vậy, một người đã khó đối phó, mà Từ Tông Hiến lại nuôi cả một đội.
Tề Phong chắc cũng tương tự.
Trước đây Tạ Lãm có thể liều mạng thử sức, nhưng giờ đã có gia thất, hắn không dám mạo hiểm nữa.
Phùng Gia Ấu biết hắn không dám, nhưng lo hắn bị kích động, tuy nhiên lúc này khuyên hắn đừng nóng vội cũng chẳng có tác dụng gì.
“Không bàn chuyện đó nữa.” Tạ Lãm vừa đi vào gian trong cởi quan phục, “Đã gần giờ tý rồi, mau nghỉ ngơi thôi.”
Khi đang buộc lại tóc, thấy Phùng Gia Ấu vẫn ngồi im trên ghế, hắn định bước đến bế nàng về giường ngủ, nhưng chuyện đêm qua chợt nhoáng lên trong đầu, liền khựng lại.
Chết thật, sau đêm qua, hắn không thể nào ngủ chung giường với nàng nữa. Ở cùng phòng vào ban đêm thế này đã khiến hắn không chịu nổi rồi. Không cần nàng khiêu khích, chỉ cần nhìn nàng thêm một chút là hắn đã thấy cổ họng khô khốc, tâm trí ngứa ngáy không yên.
Phùng Gia Ấu chậm rãi gấp lại hồ sơ rồi đứng lên, thấy hắn đang phức tạp nhìn mình, cũng thoáng giật mình.
Chết thật, trong đầu nàng toàn là hình ảnh thanh đao kia kề sát chỗ trọng yếu, chỉ cần thêm chút nữa là đã chém giết nàng.
Hai người cứ ngại ngùng đứng đó, lặng thinh, như thể đang so xem ai mới là người lúng túng hơn.
Không ngờ, Tạ Lãm mở lời trước: “Ấu Nương, ta đã suy nghĩ kỹ rồi. Đêm qua là lỗi của ta, rõ ràng ta có vấn đề, không nghĩ đến việc thay đổi bản thân, lại bắt nàng chịu đựng.”
Phùng Gia Ấu hơi cúi đầu, không nhìn hắn, cũng không nói lời nào.
“Ta sẽ tìm cách sửa chữa.” Mặc dù Tạ Lãm không rõ mình sẽ sửa thế nào, nhưng hắn biết chắc phải sửa.
Cuối cùng Phùng Gia Ấu cũng cất tiếng: “Thực ra, không khó để chữa cái bệnh căng thẳng đến ngu muội của chàng, cũng không cần ta chịu đựng mười lần đâu.”
Nàng ra hiệu cho hắn đến gần, nhường chỗ ngồi ở án thư cho hắn.
Tạ Lãm khó hiểu nhưng vẫn bước tới ngồi xuống.
Phùng Gia Ấu từ giá sách phía sau ôm ra từng chồng sách.
Bìa của những quyển sách này đều được bọc kín bằng vải lụa. Tạ Lãm nghi ngờ cầm một quyển lên xem, hóa ra là sách tranh. Hắn lật qua vài trang, con ngươi co rút, lập tức đóng sách lại.
Phùng Gia Ấu nói: “Chàng tranh thủ thời gian xem hết chúng đi, ta nghĩ vậy cũng đủ rồi.”
Thẩm Thời Hành xem nhiều đến nỗi bước qua phố hoa liễu mà không chút động lòng, Tạ Lãm hẳn cũng tương tự thôi.
Vừa rèn tính nhẫn nại, vừa học hỏi thêm kiến thức, một công đôi việc.
Tạ Lãm nghe nàng nói nhẹ như không mà hoảng: “Ấu Nương, nàng nghĩ ta bớt chút thời gian là có thể xem hết đống này à?”
Phùng Gia Ấu nhấn tay lên chồng sách: “So với hồi thi vào Huyền Ảnh Ti thì ít hơn nhiều mà! Hai ngày một quyển, chỉ mất một hai tháng thôi.”
“Chỉ mất?” Tạ Lãm bật dậy khỏi ghế, “Bắt ta đọc những thứ này liên tục suốt một hai tháng, thà nàng cầm dao cho ta một nhát chết quách đi còn hơn!”
Hắn chợt nhận ra, một thân võ công này của mình hoàn toàn vô dụng trước mặt nàng. Nàng mới thật sự là kẻ giết người không thấy máu.
—
Editor muốn nói: nhắc lại xíu phòng trường hợp mọi người quên. Nếu bạn đã từng bình luận rồi, hoặc đã subscribe thì chỉ cần gõ nội dung bình luận, tick vào “I’m not a robot” rồi bấm “Post comment” là được nhen. Không cần nhập lại email và tên.
Share truyện lên:
Thiệt tui chưa gặp được cặp nào viên phòng gian nan như cặp này luôn á.