Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 62

CHƯƠNG 62 – TÊN NGỐC ĐẦN THỐI

Thực ra, trong lòng Phùng Gia Ấu căng thẳng tột độ, nên nàng mới buông vài câu châm biếm cho vơi nỗi sợ hãi. Khi lời vừa dứt, thì một tiếng “choang!” chát chúa vang lên, làm nàng giật mình ù cả tai.

Kẻ nào đó bên cạnh vung đao đánh lén nàng, nhưng đã bị Tạ Lãm kịp thời chặn đứt lưỡi đao! Phùng Gia Ấu thoáng thấy lưỡi đao gãy văng xuống đất, tiếp theo kẻ kia đổ gục ngay bên chân nàng. Mặt hắn không quay về phía nàng nhưng máu hòa cùng nước mưa nhanh chóng lan ra, nhuộm đỏ mặt đất.

Phùng Gia Ấu chấn động, theo bản năng muốn lùi lại. Nhưng cơ thể nàng chỉ khẽ chao đảo một chút, rồi cố kìm nén, đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.

Vừa đứng vững, lại có thêm một người ngã xuống, máu bắn ra như đóa hoa trong màn mưa.

Dùng ô che chắn tầm mắt rõ ràng là không đủ, các sát thủ tấn công đều nhắm vào nàng, nên khi chết cũng gục xuống ngay dưới chân nàng.

Phùng Gia Ấu siết chặt tay cầm dù, nhắm chặt mắt.

Chỉ một thoáng, Tạ Lãm đã hạ gục gần hết bọn chúng. Vì còn phải bảo vệ Phùng Gia Ấu, hắn chỉ thủ không công ngay từ đầu, nên đám người này mới không chết nhanh hơn.

Khi chỉ còn lại ba kẻ, một tên sợ hãi bỏ chạy. Tạ Lãm định phóng phi đao, nhưng lại thay đổi ý định, thả cho hắn chạy. Giữ hắn lại có tác dụng hơn là giết, có thể gây chấn nhiếp cho những kẻ đang mai phục phía trước.

Nghe tiếng Tạ Lãm tra đao vào vỏ, Phùng Gia Ấu mở mắt. Thấy hắn muốn che mắt nàng lại, nàng tránh đi, nói: “Không sao.”

Nàng cố gắng không nhìn thi thể dưới chân, nâng cao chiếc dù che mưa cho hắn.

Tạ Lãm đẩy tay nàng: “Nàng lo cho mình là được rồi, ta đã ướt cả rồi, che hay không có khác gì đâu?” Rồi hắn nắm tay nàng, đi vòng qua những thi thể dưới đất đến chuồng ngựa, “Nàng đứng yên ở đây, đừng di chuyển.”

Xác nhận xung quanh không còn phục kích, hắn tung người lên đuổi theo con ngựa đang lồng lộn. Trong ánh chớp và tiếng sấm vang dội, Phùng Gia Ấu nhìn hắn kéo dây cương vài lần, nhanh chóng trấn tĩnh con ngựa đang hoảng sợ.

Toàn thân Tạ Lãm bị mưa xối ướt sũng, đuôi tóc buộc cao rũ xuống dán vào trước ngực bên trái, nhìn chật vật vô cùng. Cách đó không xa thi thể đám sát thủ nằm ngang dọc đầy đất.

Cảnh tượng kỳ dị ấy khiến nỗi sợ hãi trong lòng Phùng Gia Ấu thế nhưng dần chuyển hóa thành thứ cảm xúc khó tả.

Tạ Lãm thúc ngựa quay lại, buộc nó vào xe, rồi nhặt cây cung dài dưới đất cất luôn vào thùng xe. Không quên mục đích ban đầu là lấy áo choàng cho nàng, hắn rút chiếc áo mang đến khoác lên cho nàng.

Tạ Lãm nghĩ mà rùng mình: “May mà nàng tinh ý, vạn nhất rơi vào tay chúng, ta thật không biết tính sao cho thõa.”

“Ồ? Chàng có nhiều kinh nghiệm cứu con tin lắm cơ mà? Trước kia chẳng phải đã cứu Tùng Yên đến mấy chục lần, còn chê biểu ca ta bụng dạ hẹp hòi sao?” Phùng Gia Ấu vừa nói vừa nhìn hắn không chớp mắt.

Áo quần ướt đẫm dán sát vào người, phác họa rõ ràng từng đường nét trên cơ thể hắn.

Bỗng dưng, nàng thấy mặt mình hơi nóng lên, đưa tay sờ thử, đúng là đang nóng thật.  Ý thức được điều ấy, tim nàng cũng đập nhanh hơn mấy nhịp.

Phùng Gia Ấu chê cười bản thân nông cạn quá, vừa không ưa võ phu, vừa lại ngầm hưởng thụ cảm giác an toàn mà võ phu mang lại. Rồi lại tự biện bạch, không thể trách nàng được, phu quân nàng nào phải võ phu tầm thường.

“Con tin là nàng, ta nào dám đánh cược.” Tạ Lãm biết mình trông lôi thôi, quay ra xe lấy quần áo khô.

Hắn cởi bỏ áo dài, đặt cuốn sổ được bọc kín bằng vải dầu sang bên, lau nước mưa trên người, thay áo khô.

Thấy hắn tháo dây buộc tóc chuẩn bị lau đầu, Phùng Gia Ấu ngạc nhiên hỏi: “Quần chàng cũng ướt mà, không thay sao?”

Tạ Lãm thở dài: “Nàng cũng biết hả? Thế mà cứ nhìn ta chằm chằm, làm sao ta thay được?”

Phùng Gia Ấu nghe hắn nói mới nhận ra, lập tức thấy xấu hổ, nhưng không để lộ ra, còn nhướn mày: “Chàng là đại nam nhân còn sợ bị ta nhìn?”

Tạ Lãm thật rất ngại, đôi lúc hắn cũng không biết giữa hai người ai là nam ai là nữ. Hắn chưa từng gặp nữ nhân nào không e lệ như nàng.

Phùng Gia Ấu đoán được suy nghĩ của hắn qua cái nhếch môi rất khẽ, nàng trừng mắt rồi quay lưng: “Ta không biết e lệ khi nào, tại chàng quá e lệ thì có.”

Ngày thường ở nhà, mỗi khi thay áo ngủ, nàng chẳng bao giờ phải tránh mặt hắn, vì biết chắc hắn sẽ tự quay đi.

Song hắn thì khác, cởi áo trên rất tự nhiên, nhưng khi thay quần thì lén lút như kẻ trộm. Mà không, đúng hơn là đề phòng kẻ trộm.

Tạ Lãm không muốn tranh cãi, gấp rút cởi chiếc quần ướt ra. Hắn cứ có cảm giác Phùng Gia Ấu sẽ đột ngột quay lại trêu ghẹo, nên càng luống cuống tay chân.

Phùng Gia Ấu lấy làm lạ sao tai mình lúc này lại thính đến thế. Trong tiếng mưa lớn đập lên mái chuồng ngựa, âm thanh ầm ĩ không dứt, nàng vẫn nghe rõ từng tiếng xột xoạt của y phục phía sau.

Bất chợt trong đầu nàng hiện lên cảnh tượng đêm ấy, cả “thanh đao” suýt “chém giết” nàng kia nữa, càng nghĩ, hai má càng đỏ bừng.

Cố gạt bỏ tâm tư rối loạn, nàng trở về chuyện chính để bình tĩnh lại: “Chẳng biết Phùng Hiếu An và Nam Cương Vương bên kia có gặp trắc trở gì không.”

“Nàng không cần lo cho nhị thúc. Thúc ấy có đến tám trăm kế giữ mạng.” Tạ Lãm vỗ nhẹ lên vai nàng, ra hiệu mặc xong.

Phùng Gia Ấu không quay đầu lại, mắt vẫn hướng về màn mưa xối xả bên rìa chuồng ngựa: “Ta chẳng lo dọc đường đi. Chỉ nghĩ khi ông ấy về đến kinh thành, Bùi Nghiên Chiêu chắc chắn sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho ông ấy.”

Nghe nàng nhắc đến Bùi Nghiên Chiêu, Tạ Lãm thoáng ngẩn ra. Hắn gần như đã quên mất tên này. Bùi Nghiên Chiêu ôm hận với nhị thúc, vì cho rằng ông đã chết nên mới tạm gác lại.

Nay nhị thúc quay về kinh, lại còn được bổ nhiệm làm Đại Lý Tự khanh, thật không biết Bùi Nghiên Chiêu sẽ nổi cơn điên thế nào.

Tạ Lãm bước đến bên cạnh nàng: “Thẩm Khâu hẳn là quản được y chứ? Nếu không cũng chẳng dám để dành chức Đại Lý Tự khanh cho nhị thúc.”

“Ta không rõ.” Phùng Gia Ấu lắc đầu.

Nàng thường nhìn người chuẩn xác, chỉ duy nhìn không chuẩn Bùi Nghiêm Chiêu. Bởi vừa nhớ tới tên khốn này, nàng liền bực đến ngứa răng, khó tránh thiếu sáng suốt.

“Nói ra mới nhớ, việc Phùng Hiếu An sống sờ sờ ra đó, Thẩm Khâu đã biết từ lâu mà vẫn gạt Bùi Nghiên Chiêu, không rõ lúc y biết sẽ làm loạn thế nào đây.”

Tạ Lãm lại đang nghĩ đến cách Bùi Nghiên Chiêu sẽ đối xử với Phùng Gia Ấu.

Nỗi căm hận y dành cho nàng vốn bắt nguồn từ việc y cho rằng kẻ thù đã chết, nên dồn hết lên nàng. Giờ biết nhị thúc còn sống, Bùi Nghiên Chiêu hẳn sẽ chỉ nhằm vào nhị thúc, sẽ “không giận chó đánh mèo” Phùng Gia Ấu nữa.

Không biết liệu y có hối hận vì những gì đã làm với nàng chăng?

Nghĩ tới đây, Tạ Lãm chợt nhớ ra một chuyện khác: “Sao đột nhiên lại nhắc đến y?”

Phùng Gia Ấu quấn chặt tấm áo choàng: “Thì chỉ là chợt nhớ ra thôi.”

Tạ Lãm “A” một tiếng, giọng đầy hàm ý: “Biết nhị thúc về kinh đã bao lâu, bây giờ mới nhớ?”

Chắc chắn phải có duyên cớ.

Thực ra, Tạ Lãm cũng phần nào đoán ra. Vừa rồi khi bị đám sát thủ bao vây, nàng có thể giữ vững thân mình, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Vì nàng biết trong hoàn cảnh bị vây công, hắn lấy nàng làm tâm điểm, nàng mà loạn động sẽ khiến thân pháp hắn rối loạn.

Hắn chưa từng dạy nàng điều này, nhất định là nàng từng trải qua tình huống bị vây cùng Bùi Nghiên Chiêu, rồi được y chỉ dạy. Trong lòng Tạ Lãm không thoải mái, nhưng lại không muốn lộ ra, bởi hắn biết nàng không cố ý nghĩ đến. Song càng như thế, hắn lại càng thấy lòng chua xót.

Sự tình quả đúng như hắn đoán, khi ấy Phùng Gia Ấu nhớ đến cảnh tượng nàng cùng Bùi Nghiên Chiêu bị sơn tặc vây công ngày xưa.

Tạ Lãm khoanh tay lại, nhướn mày: “Ấu Nương, lần sau nếu ta và nàng lại bị vây công, nàng sợ thì không cần nhẫn nhịn, cứ nhào đến ôm ta cũng được. Ta chẳng lo loạn thân pháp gì đâu, chỉ những kẻ chưa luyện đến nơi đến chốn mới sợ rối.”

Nàng khoác tay lên cánh tay hắn, tựa vào hắn, nói thật lòng: “Khi ấy còn bé lắm, Bùi Nghiên Chiêu cũng mới mười ba tuổi thôi mà.”

“Mười ba tuổi thì sao? Ta mười ba đã không tìm nổi đối thủ ở Tây Bắc rồi.” Tạ Lãm tự hào hất cằm.

Do tóc vẫn còn ướt, nước mưa đọng thành giọt dưới cằm hắn.

Phùng Gia Ấu kiễng chân, cắn nhẹ một cái vào cằm hắn, để lại vài dấu răng nho nhỏ.

Tạ Lãm không ngờ nàng đột ngột xuất chiêu, cảm giác tê dại lan khắp da đầu. Hắn theo phản xạ cúi xuống, nàng vẫn hơi ngẩng mặt, vừa khéo môi hắn kề sát môi nàng, nhịp thở của hắn chựng lại.

Phùng Gia Ấu cười rạng rỡ xinh đẹp, đôi mắt sáng lấp lánh, hiện lên nét tinh quái như thể đang muốn nói: Phu quân lợi hại như vậy sao? Vậy ta hỏi này, giờ lòng chàng có loạn không?

Nếu là trước đây, bản năng sẽ kéo Tạ Lãm tránh xa nàng, nhưng giờ đây bản năng lại giữ chặt hắn lại. Vô địch Tây Bắc ai ai cũng sợ mà giờ hiện lên như tên ngốc đần thộn.

Tạ Lãm chợt ngộ ra vì sao Phùng Gia Ấu cứ thích trêu hắn. Hóa ra lúc bị nàng trêu, hắn trông ngốc đến vậy.


Share truyện lên:

Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Vy rất vui được nghe suy nghĩ của bạn!x