Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 66

CHƯƠNG 66 – BÁO ÂN

Phùng Gia Ấu nói xong, Hành Vương cùng Thôi Tử Kiêu đều thoáng ngẩn người, nét mặt như khắc rõ dòng chữ: “Vậy cũng được sao?”

Tùy Anh đã quen với cách suy luận của nàng cũng phải sững sờ một chốc, rồi mới bật cười nói: “Diệu kế, diệu kế! Đám dân làng kia chỉ thấy bóng rồng, đâu phân biệt được đực cái.”

Thôi Tử Kiêu lúc này tỉnh ngộ, vỗ tay khen: “Thực là diệu kế! Nếu nói rồng ở sông Tế là rồng cái thì vấn đề ‘tạo thế’ của vương gia cũng theo đó mà giải được rồi. Ta lập tức đi sắp xếp!” Nói đoạn, y sải bước rời đi.

Phùng Gia Ấu lại nói: “Không cần vội! Vương gia, kế này quả có thể ngăn dân làng hiến tế, tránh cho sự việc thêm phần nghiêm trọng. Nhưng cũng không phải không có khuyết điểm.”

Minh Hi chau mày hỏi: “Phu nhân, xin cứ nói rõ.”

Phùng Gia Ấu đáp: “Nếu về sau không thể giải quyết hoàn mỹ vấn đề ‘bóng rồng’, ngài vẫn sẽ bị dâng tấu hặc tội. Từ ‘tạo thế mưu phản’ sẽ hóa thành ‘ngầm mỉa mai thái hậu có ý đồ chuyên quyền’…”

Thôi Tử Kiêu bỗng khựng bước, chợt nhận ra mình chỉ mừng rỡ vì giải được nguy nan trước mắt, mà chưa kịp nghĩ đến hậu quả lâu dài.

Sắc mặt Minh Hi cũng trở nên u ám.

Thời gian chầm chậm trôi qua, Phùng Gia Ấu thấy Minh Hi vẫn đắn đo, chần chừ chưa quyết, lòng thầm nghĩ: nếu đây không phải do ngài cố ý che giấu, vậy thì ngôi vị hoàng đế này mất đi cũng chẳng có gì đáng tiếc; bởi lẽ trong cốt cách thiếu đi phong thái quyết đoán của bậc quân vương.

Nàng khuyên: “Nhưng lời ngầm mỉa mai dù sao vẫn nhẹ hơn tội danh mưu phản. Chỉ cần chứng minh ‘bóng rồng’ thực sự tồn tại, ngài có thể bình an vượt qua. Nếu có thể bắt giữ hoặc trừ khử nó, thì còn là đại công bảo vệ dân chúng.”

Hành Vương lo âu hay không thì chẳng rõ, nhưng Phùng Gia Ấu lại phấn khởi trong bụng. Lúc đầu cứ ngỡ đây là mưu mẹo của phe Thái hậu, nếu ‘bóng rồng’ quả thật hiện hữu, thì công lao của Tạ Lãm tất nhiên chiếm phần lớn.

Nàng nháy mắt ra hiệu cho Tạ Lãm, hắn làm sao không hiểu ý, đáp lại bằng ánh mắt: Ta biết rồi.

Chuyến đi này hắn đã kiếm được ba công trạng lớn: cứu đế sư, lấy được sổ sách, giúp bắt Nam Cương Vương.

Nào ngờ trên đường hồi kinh, lại gặp thêm chuyện tốt thế này, chẳng khác nào cơ hội trời ban.

Lần này, muốn không thăng quan cũng khó!

“Vương gia, Tạ phu nhân nói chí phải.” Thôi Tử Kiêu cũng lên tiếng khuyên Minh Hi mau chóng quyết định.

Minh Hi rốt cuộc gật đầu: “Tốt, Thôi tướng quân, cứ làm vậy đi!”

“Tuân lệnh!” Thôi Tử Kiêu liếc nhìn Phùng Gia Ấu một lần nữa, thầm khen không hổ danh cháu gái của Phùng các lão. Trước đây vương gia từng dặn y đối đãi với nàng thật lễ độ, nói nàng là người thông tuệ hơn người, vì nể mặt Tùy Anh mà đến đây trợ giúp.

Lúc đó y còn cười khẩy, nghĩ rằng một nữ nhân chưa quá hai mươi thì biết được bao nhiêu? Giờ đây mới nhận ra bản thân chẳng khác nào đám dân làng ngu muội kia.

Ánh mắt Thôi Tử Kiêu lại đảo qua Tạ Lãm. Người này tay cầm đao, đứng bên cạnh Phùng Gia Ấu, lặng lẽ nghe nàng bày mưu tính kế cho vương gia. Không giống một vị quan, cũng chẳng ra dáng phu quân, mà trông như thị vệ.

Gần đây nghe đồn không ít về Tạ Lãm, rằng hắn ở phủ Hoài An anh dũng thế nào. Ban đầu y nghĩ Tạ Lãm quả là có tài. Nay xem ra người thực sự tài giỏi lại chính là phu nhân của hắn, nhờ nàng mà hắn mới được nâng đỡ thành danh.

*

Rời khỏi vương phủ, Tạ Lãm thấy Tùy Anh vẫn khoác tay Phùng Gia Ấu, che dù đưa nàng đến chỗ xe ngựa.

Hắn dừng bước, nói với Thôi Tử Kiêu: “Thôi tướng quân, phiền ngài chuẩn bị giúp ta một con ngựa.”

Nguyên do là xe ngựa của họ chở đầy vật dụng, không đủ chỗ cho ba người cùng ngồi.

Trời vẫn mưa rả rích.

Thôi Tử Kiêu vội truyền lệnh cho thuộc hạ: “Mau chuẩn bị ngựa cho Tạ thiên hộ, thêm một bộ áo mưa nữa.”

Phùng Gia Ấu nghe thấy Tạ Lãm cần ngựa, trong lòng hiểu rõ, cũng không ngoái lại hỏi han.

Ven đường Lạc Thanh Lưu co chân ngồi ở ghế đánh xe, thấy các nàng bước tới liền vội nhảy xuống, đứng nép sang một bên.

Phùng Gia Ấu nhìn qua đã thấy lạ, vành rộng của chiếc nón lá cúi thấp hơn thường ngày, gần như che khuất toàn bộ gương mặt nhợt nhạt, chỉ lộ chút cằm nhọn.

Là trộm đương nhiên ưa ẩn thân, nhưng từ ngày nàng quen hắn, chưa bao giờ thấy hắn che giấu kỹ lưỡng như hôm nay, ngay cả động tác cũng đầy vẻ cẩn trọng.

Đến trước xe ngựa, Phùng Gia Ấu không vội lên ngay, mà chỉ vào Lạc Thanh Lưu rồi bảo Tùy Anh: “A Anh, đây là kẻ trộm ta gặp trên đường. Định khi về kinh sẽ giao cho Đại Lý tự. Nghe nói hắn thường lởn vởn quanh phủ Tế Nam và Yên Châu. Ngọc bội của ngươi chẳng phải mất ở vùng giao giới ấy sao, ngươi từng gặp hắn chưa?”

Nàng vừa nói vừa chăm chú nhìn Lạc Thanh Lưu. Quả nhiên, thấy hắn hơi cúi cằm, tựa như nghiến chặt môi lại.

Tùy Anh quét ánh mắt sắc bén sang, đưa tay toan giật chiếc nón lá. Hắn nghiêng người tránh, nhưng Tùy Anh nhanh nhẹn chộp lại, lật phắt chiếc nón rơi xuống đất.

Lạc Thanh Lưu vừa định quay mặt đi thì bị Tùy Anh giữ chặt cằm, đau đến nỗi nhăn nhó kêu: “Nhẹ thôi, nhẹ thôi!”

Tùy Anh nhìn kỹ khuôn mặt hắn, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng: “Quả nhiên có chút quen mắt. Ngọc bội của ta là ngươi trộm?”

“Ta…” Lạc Thanh Lưu liếc nhìn Phùng Gia Ấu, khẽ thở dài, “Đúng là oan gia ngõ hẹp.”

“Thì ra đúng là ngươi!” Tùy Anh buông tay, giận dữ quát: “Ngọc bội của ta đâu?”

Lạc Thanh Lưu cười gượng: “Ngọc bội của Tùy cô nương quý giá như thế, đương nhiên đã bán đi rồi.”

“Bán cho ai?” Tùy Anh mất ngọc bội đã lâu, từng cho người tìm kiếm suốt nửa năm nơi chợ đen nhưng không kết quả, giờ lại nghe thế, giận dữ thốt, “Ngươi có biết món đồ ấy quan trọng với ta thế nào không?”

“Không biết.” Lạc Thanh Lưu lắc đầu, ngạo nghễ đáp, “Chỉ biết rằng, thứ thực sự quan trọng không nên đem khoe khoang. Tùy tiểu thư nghĩ mình may mắn, không gặp đạo tặc, hay là giống Tạ thiên hộ, tự tin vào võ công của mình?”

“Ngươi…” Tùy Anh bị chọc tức đến mức suýt ngất.

Phùng Gia Ấu lạnh lùng: “Ngọc bội vốn là đồ trang trí, chẳng có lý nào không được mang ra ngoài. Nếu có lỗi, thì đó là lỗi của kẻ trộm, chứ không phải người sở hữu. Ngọc bội ấy là vật mẫu thân quá cố để lại, Tùy Anh từ nhỏ luôn giữ bên mình. Nếu ngươi tìm cách lấy lại được, coi như lập công chuộc tội.”

Lạc Thanh Lưu trầm ngâm một hồi, rồi kéo vành nón xuống thấp hơn, đáp:
“Ta sẽ thử, nhưng phải nói trước, không chắc tìm lại được.”

Đã hai, ba năm trôi qua, Phùng Gia Ấu cũng hiểu chuyện này không dễ dàng. Huống hồ, Tùy Anh gần như đã quên mất việc này rồi. Chứ nếu là nửa năm đầu sau khi mất ngọc, gặp được tên trộm này, nàng chắc chắn sẽ chẳng nói lời nào, rút kiếm đâm hắn trước.

Tùy Anh hậm hực bước lên xe, ánh mắt lại bị đống đồ chất đầy trong xe thu hút: “Hai người ra ngoài thôi mà như dọn nhà vậy?”

Đệm chăn đầy ắp, bên dưới còn cả hộp đựng binh khí và một cây trường cung tinh xảo. Nàng cúi xuống nhấc thử, một tay lại chẳng đủ sức nâng lên.

Phùng Gia Ấu cũng ngượng ngùng: “Lúc đầu đi thuyền, nên mang hơi nhiều đồ.”

Lời vừa dứt, bên ngoài đột nhiên có tiếng roi quất mạnh. Chiếc xe lao đi vùn vụt, cả hai người trong xe bị quăng nghiêng ngả.

*

Đoàn người đi dọc theo bờ sông Tế, từ thượng nguồn xuống hạ lưu. Thôi Tử Kiêu và Tạ Lãm cưỡi ngựa, lần lượt dừng lại từng nơi mà “bóng rồng” từng xuất hiện.

Cuối cùng họ đến thôn Triệu Gia, nơi bóng rồng được thấy lần cuối.

Trời khi ấy vừa tạnh mưa.

Từ xa, Phùng Gia Ấu đã nghe thấy tiếng ồn ào, vén rèm xe nhìn, thấy bờ sông đông nghịt dân làng cầm gậy gộc, đối diện là quan binh Giang Châu mặc giáp, mang đao.

Có mấy thầy pháp đã đến trước, thành thử đôi bên tranh cãi không ngớt. Nay từ dân làng đối đầu quan binh, thành trưởng thôn đấu khẩu với mấy thầy pháp.

Trưởng thôn Triệu: “Ngươi chắc chắn là nhận tiền của quan phủ mà nói bậy. Bóng rồng làm sao có thể là rồng cái?”

Một vị thầy pháp râu dê cao giọng: “Tại sao nhất định là Long Vương mà không thể là Long Nữ? Há chẳng phải rồng cũng có giống đực và cái?”

Đám dân làng ngơ ngác: “Cũng có lý đấy nhỉ.”

Trưởng thôn Triệu: “Đừng nghe hắn nói nhảm. Chúng ta bao đời nay hiến tế toàn thiếu nữ, khi nào hiến tế trai tráng bao giờ?”

Thầy pháp tóc bạc: “Các ngươi bao đời hiến tế thiếu nữ, đến giờ vẫn chỉ quanh quẩn làm dân làng, chẳng thấy ai được làm quan lớn. Điều đó chẳng chứng minh rằng các ngươi hiến tế sai từ đầu à?”

Trưởng thôn Triệu: “…”

Dân làng: “Mấy đạo trưởng đều nói thế, chẳng lẽ là thật?”

Xe ngựa dừng bên đường. Phùng Gia Ấu bước xuống. Theo ý nàng, quan phủ đã gọi ngỗ tác kiểm tra thi thể người thợ đá đến.

Vị ngỗ tác nói: “Không có ẩn tình gì khác, đích thực là bị bóp cổ đến ngạt thở mà chết. Dấu tay trên cổ rất rõ. Nếu hung thủ là người trong thôn, chỉ cần so dấu tay là có thể tìm ra kẻ phạm tội. Khó ở chỗ…”

Phùng Gia Ấu nhìn về phía đám đông hỗn loạn, rồi lại nhìn vị ngỗ tác trẻ trung trước mặt.

Vị này tuổi chưa đến hai mươi, dáng vẻ yếu đuối, lạnh lùng, không giống người lão luyện.

Buổi sáng Tùy Anh cũng từng đến đây, thấy vị này cũng có phản ứng tương tự, nàng đã dò hỏi nên biết rõ, nói: “Anh ta là ngỗ tác giỏi nhất không chỉ ở phủ Tế Nam, mà còn vài huyện lân cận. Trước đây phủ Yên Châu có vụ án nghiêm trọng, cũng phải mời anh ta qua.”

Ngỗ tác cúi đầu, khom người: “Tùy tiểu thư quá khen.”

Phùng Gia Ấu vốn không nghi ngờ gì, bởi nghề nào cũng có nhân tài trẻ tuổi. Nàng chỉ cảm thán mà thôi.

Nàng hỏi tiếp: “Trên mặt người thợ đá có dấu vết bị răng sắc nhọn cắn xé đúng không?”

Ngỗ tác suy nghĩ rồi đáp: “Thực ra không phải cắn xé, mà là ‘bóng rồng’ nuốt đầu ông ta vào miệng, rồi nhả ra. Răng sắc nhọn cào nát mặt ông ta, khiến diện mạo không còn nguyên vẹn. Có thể thấy rõ nó có cả hàm răng đầy nanh nhọn.”

Nàng khẽ gật đầu, dõi ánh mắt nghiêm nghị hướng về bờ sông mịt mờ.

“Nuốt trọn vào bụng ư?” Phùng Gia Ấu mãi lúc này mới nhận ra vì sao dân làng lại cho đó là rồng. Thứ này có kích thước không nhỏ, chẳng giống sinh vật sông ngòi, mà tựa loài dưới biển khơi.

Nàng lo lắng ngoái nhìn Tạ Lãm, thấy hắn đang đứng trò chuyện cùng Thôi Tử Kiêu bên bờ sông. Khoảng cách không xa, nhưng tiếng cãi cọ từ phía dân làng ồn ào quá mức, chẳng thể nghe rõ hai người họ đang nói gì.

“Chúng ta cũng ra bờ sông thôi.” Phùng Gia Ấu kéo Tùy Anh đi tới gần hơn để nghe cho rõ.

Thôi Tử Kiêu nói: “Chúng ta như câu cá, dùng móc câu xiên đầy thịt sống ném xuống, suốt cả khúc sông gần như rải khắp. Đồng thời phái binh canh giữ, vậy mà tuyệt nhiên chẳng thấy động tĩnh nào. Sông Tế chẳng thông ra biển, lẽ nào vật ấy lại biến mất vào hư không?”

Tạ Lãm đưa mắt nhìn mặt sông, thỉnh thoảng mưa nhỏ rơi xuống, gợn nước lăn tăn thành từng vòng sóng nhỏ: “Các người thả loại thịt nào xuống?”

Thôi Tử Kiêu đáp: “Gà vịt vừa giết.”

Tạ Lãm lắc đầu: “Gà vịt vừa giết e rằng không được. Ta nghi ngờ vật đó giống kền kền, chỉ thích ăn thịt đã thối rữa.”

Hắn từng nuôi một con kền kền nên biết rõ tập tính, thịt tươi sống không ăn, chỉ ăn thịt chết. Vừa chết thì đôi khi ăn, nhưng thích nhất vẫn là thịt đã thối rữa lâu ngày.

Thôi Tử Kiêu hỏi: “Tạ thiên hộ phỏng đoán vậy sao?”

Tạ Lãm chỉ tay về phía bờ sông: “Đi dọc sông Tế, hai bên bờ chẳng có vật gì che chắn, hàng ngày lại đầy phụ nữ giặt giũ, trẻ con vui chơi, người bơi lội chẳng ít, vậy mà xưa nay không hề có sự cố nào liên quan đến ‘bóng rồng’. Vật ấy chỉ để lại dấu vết trên thi thể người thợ đá, chứng tỏ nó chỉ ăn vật đã chết. Nhưng lại nhả ra, cho thấy thi thể chưa đủ mục rữa, nó không thích ăn.”

Thôi Tử Kiêu ngẫm nghĩ lời hắn, khẽ gật đầu: “Cũng có lý lắm.”

‘Cũng có lý’ là thế nào? Rõ ràng là rất có lý! Tạ Lãm thầm nghĩ, những con mồi ta từng săn được còn nhiều hơn số thịt ngươi từng ăn. Hắn nói tiếp: “Vật đó có bốn móng, biết lặn, hình dáng giống rồng. Nếu không phải kỳ đà thì ắt là kỳ giông. Kỳ đà quen thuộc, dân làng chắc chắn không nhận nhầm. Ta đoán khả năng lớn là kỳ giông.”

Thôi Tử Kiêu kinh ngạc: “Ở đâu ra loài kỳ giông lớn đến vậy?”

“Hạ cổ, nuôi bằng thuốc lâu dài, muốn biến nó thành hình dạng gì cũng được.” Tạ Lãm thấy Phùng Gia Ấu bước tới, bèn hỏi Tùy Anh: “Trấn Quốc Công đóng quân ở biên giới Nam Cương, Tùy tiểu thư hay lui tới đó, chắc đã nghe qua thuật nuôi cổ?”

Tạ Lãm tình cờ quen Nam Cương vương, nhưng chưa từng đặt chân tới Nam Cương. Dẫu vậy, Tạ Triều Ninh từng ở Đô Ti Điền Nam vài năm, còn Diêu Tam Nương vốn là người Điền Nam, nên hắn cũng hiểu sơ về cổ thuật.

Tùy Anh như bừng tỉnh: “Ý huynh là vật đó do người cố ý nuôi dưỡng?”

Ánh mắt Tạ Lãm và Phùng Gia Ấu giao nhau: “Nuôi lớn như vậy không dễ, cần hao tổn nhiều tâm huyết, cùng cực kỳ nhiều tài lực vật lực…”

Phùng Gia Ấu hiểu ngay ý hắn. Kẻ nuôi dưỡng không nuôi thứ khác, lại nuôi loài vật giống rồng, còn đặt ngay tại đất phong của Hành Vương. Xem ra đây không phải ngẫu nhiên mà vẫn có liên quan đến Hành Vương.

Nhưng nếu phe Thái hậu muốn dùng ‘bóng rồng trên sông Tế’ để vu tội Hành Vương, cớ sao lại chọn lúc này?

Vì để chặn đường họ mang sổ sách về kinh?

Hôm Lý Tự Tu lên thuyền rời đi, Tạ Lãm cố tình ép người quá đáng đã bị sư huynh của Khương Bình – tâm phúc bên cạnh Từ Tông Hiến – phát hiện được. Có phải vì thế mà Từ Tông Hiến cũng muốn họ không về được kinh thành?

Nhưng con kỳ giông khổng lồ chỉ ăn xác chết, ngoài việc vu tội cho Hành Vương, dường như chẳng có mấy sát thương đối với người sống? Vậy làm sao cản nổi Tạ Lãm?

Phùng Gia Ấu nghĩ mãi, chẳng tìm ra lý do thỏa đáng.

Đột nhiên, ánh mắt nàng thoáng lướt qua Lạc Thanh Lưu đang ngồi xếp bằng trên vị trí phu xe.

“Lại đây.” Phùng Gia Ấu gọi Tạ Lãm rồi bước nhanh tới chỗ Lạc Thanh Lưu, đồng thời bảo Tùy Anh và Thôi Tử Kiêu ở lại bờ sông.

Phùng Gia Ấu đi tới bên xe ngựa, xung quanh trống trải, không người nghe lén: “Lạc Thanh Lưu, ngươi là mật thám Từ đốc công phái đến theo dõi Hành Vương đúng không? Con kỳ giông ăn thịt thối trong sông kia là do ngươi nuôi?”

Lạc Thanh Lưu ngoảnh đầu lại, mặt kinh ngạc hết sức: “Tạ phu nhân nói gì kỳ vậy?”

Phùng Gia Ấu dò xét hắn: “Ngươi lén lút lấy xác từ nghĩa trang, chẳng phải để nuôi con kỳ giông lớn sao? Nhưng ngươi bị chúng ta bắt giữ, ta mệt mỏi nên phải ở lại làng nghỉ ngơi ba ngày, ngươi không thể ra sông Tế cho nó ăn, con kỳ giông đó đói bụng, mới từ đáy nước ngoi lên, bị dân làng bắt gặp. Chúng ta khởi hành, ba đêm liền ngươi rời đoàn dò đường, chẳng phải để tìm nó, rồi dỗ dành cho yên ổn?”

Nàng vừa dứt lời, miêu đao của Tạ Lãm đã rời vỏ, kề sát cổ Lạc Thanh Lưu.

Tuy nhiên, nếu Lạc Thanh Lưu hiểu cổ thuật nuôi kỳ giông lớn, độc dược Tạ Lãm hạ trên người hắn e là đã bị hắn hóa giải rồi.

“Ta lấy làm lạ, vì sao chuyện kỳ quái này lại xảy ra đúng trên lộ trình chúng ta về kinh.” Phùng Gia Ấu hồi tưởng, nói tiếp, “Con đường này không nằm trong kế hoạch ban đầu, là ngươi dẫn đường. Dẫu không phải ngươi nuôi, ngươi cũng nhất định biết rõ, mới cố tình dẫn chúng ta tới đây.”

Lạc Thanh Lưu vừa kêu “oan uổng”, đao của Tạ Lãm đã cứa một đường. Cổ hắn lập tức tứa máu.

Tạ Lãm chọn chỗ ra tay rất chuẩn, không làm tổn thương huyết quản quan trọng, nhưng nếu máu cứ chảy không ngừng trong hơn một khắc (15 phút), hắn chắc chắn sẽ chết. Tạ Lãm nói: “Ngươi chỉ có một khắc để cân nhắc xem có nói thật hay không.”

Lạc Thanh Lưu cúi đầu nhìn vết máu, mắt tối sầm: “Tạ thiên hộ, ta biết ngươi nhẫn tâm, nhưng không ngờ nhẫn tâm đến mức này. Ta còn chưa nói gì, ngươi đã ra tay. Nhỡ ta vô tội, chẳng phải ngươi giết oan người vô tội?”

Tạ Lãm cười khẩy: “Bởi vì ngươi quá gian trá, không mạnh tay, ngươi quyết không nói thật.”

“Được thôi, ta thừa nhận, ta biết rõ chuyện này.” Gương mặt Lạc Thanh Lưu vốn đã nhợt nhạt nay lại càng thêm tái xanh vì mất máu, ánh mắt vẫn mang nét không cam tâm, “Ta đúng là người của Từ đốc công, nhưng kỳ giông trong sông Tế không phải do ta nuôi. Ta chỉ học cách dùng xác chết để dụ nó. Ê, khoan đã, ta thề, xác chết đều là đại gian đại ác, được Thập Nhị Giám phê chuẩn mới trộm đi!”

Hắn hít sâu một hơi: “Phải kể từ đầu. Ba năm trước, mật thám của chúng ta vô tình phát hiện chuyện này, đốc công mới phái ta đến phủ Tế Nam điều tra. Hai năm tìm hiểu mới có chút manh mối, quả thật có một thế lực muốn dùng con kỳ giông này, vào thời điểm thích hợp ép Hành Vương đoạt quyền, tạo thế cho Hành Vương. Nay xem ra, rất có thể chính là Hội Đồng Minh. Đốc công lệnh ta án binh bất động, tiếp tục giám sát, muốn xem phản ứng của Hành Vương. Mấy ngày trước, ta nhận được lệnh tiếp cận các người, chờ chỉ thị của đốc công. Sau đó, đốc công bảo ta ngầm dụ con kỳ giông từ đáy sông lên. Ban đêm ta rời đi dò đường, chính là để dụ nó…”

Phùng Gia Ấu chau mày, trầm tư.

Tạ Lãm hỏi: “Từ đốc công lệnh ngươi dụ kỳ giông lên, rốt cuộc là có ý gì?”

Lạc Thanh Lưu vì mất máu quá nhiều, đầu óc choáng váng, gần như muốn ngất: “Đại ca, người nuôi kỳ giông là nghịch đảng, ở ngay chốn này. Chẳng mấy chốc sẽ động thủ thôi. Chẳng phải các vị đã biết Lý đại nhân là người của Từ đốc công rồi hay sao? Đốc công nhà ta trước nay ân oán phân minh, vì cảm tạ các vị cứu tính mạng của Lý đại nhân, mới đem việc này giao các vị xử lý, coi như tặng một công trạng. Chứ không lẽ dụ kỳ giông lên để… hầm canh à?”


Share truyện lên:

Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Đừng ngại chia sẻ cảm nhận của bạn nha!x