Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 65

CHƯƠNG 65 – BÓNG RỒNG TRÊN SÔNG TẾ

Phùng Gia Ấu tức đến nghẹn, suýt chút nữa cúi xuống cắn tay hắn một phát cho hả giận. Nhưng nghĩ đến việc không biết tay hắn có sạch không, nàng đành cố nén, chỉ lườm hắn một cái sắc lẹm: “Đúng vậy, ta trúng tà rồi, nếu không làm sao lại gả cho chàng?”

Tạ Lãm vội vàng đáp: “Để ta đi mượn bình nước ấm của dân làng cho nàng.”

Nhưng Phùng Gia Ấu giữ chặt tay hắn, không cho đi: “Ta nghĩ mãi không thông.” Nàng nhớ lại khoảng thời gian nửa năm trước, “Lúc mới thành hôn, miệng chàng ngọt xớt, nào là che ô cho ta, nào là làm khiên chắn cho ta, ngày ngày như rót mật…”

Giờ thì chẳng còn nghe được mấy lời êm tai ấy nữa, chỉ toàn thấy hắn chọc tức nàng.

“Khi đó ta chưa…” Tạ Lãm định nói “chưa thích nàng”, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống, bèn chữa lại: “Chưa hiểu nàng nhiều, chỉ đơn giản là dỗ vợ thôi.”

Đàn ông có vợ trong trại dỗ thế nào, Tạ Lãm học theo thế ấy, nói ra cũng chẳng ngại ngùng: “Lúc đó, trong mắt ta, nàng là một đại mỹ nhân thông minh tuyệt đỉnh, chỉ cần khen là đủ.”

Phùng Gia Ấu nhướng mày: “Thế bây giờ ta không đẹp nữa à?”

Tạ Lãm nói: “Giờ nàng là người sống sờ sờ trước mặt.”

Phùng Gia Ấu bật cười: “Chẳng lẽ trước đây ta là người chết?”

Tạ Lãm: “…”

Hắn phát cáu: “Ta không biết phải nói thế nào, nhưng nàng hiểu ý ta mà.”

Phùng Gia Ấu cười khúc khích. Thấy tay hắn đã ấm lên, nàng kéo tay hắn vào trong chăn, áp lên bụng mình.

Tạ Lãm chỉ hơi giật mình, rồi cũng hiểu ý, ngồi xuống mép giường, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng.

Phùng Gia Ấu trở mình, gối đầu lên đùi hắn, có lẽ do cơ thể khó chịu mà trong lòng cũng trống trải, càng muốn gần hắn thêm: “Ta thích nghe những lời ngọt ngào ấy, chàng nói thêm vài câu nữa đi.”

“Nói gì?”

Nàng ngoắc ngoắc ngón tay, Tạ Lãm liền cúi xuống, áp tai nghe nàng nói. Nghe xong, hắn như bị sét đánh, tê buốt đến tận răng: “Nói vậy sến lắm, ta nói không nổi đâu.”

Phùng Gia Ấu nghiến răng cấu vào tay hắn: “Nói không nổi thì học theo Lý Tự Tu đi, ta sẽ thêu lên vạt áo cho chàng.”

Tạ Lãm hãi hùng cúi xuống nhìn, muốn xem nàng nói thật chăng.

Nhìn thấy gương mặt trắng trẻo của hắn vì bị dọa mà tái mét, Phùng Gia Ấu cười nghiêng ngả trên đùi hắn, vai rung lên từng hồi. Cười quá đà, bụng càng đau thêm, thế là cau mày than ôi một tiếng.

“Thôi đừng đùa nữa.” Tạ Lãm thấy nàng ôm bụng, liền vận khí tụ vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa bụng nàng.

Phùng Gia Ấu thấy nhột, hơi uốn éo người, nhân tiện liếc mắt nhìn qua cửa sổ cũ kỹ đóng chặt, ánh sáng bên ngoài dần âm u: “Lại sắp mưa nữa sao?”

“Vậy à?” Tạ Lãm cũng đưa mắt nhìn ra, tâm trí như lạc đi đâu đó.

Chỉ trong chốc lát, Phùng Gia Ấu đã ngủ thiếp đi. Tạ Lãm không dám nhúc nhích, đợi nàng ngủ say mới cẩn thận nhấc đầu nàng ra khỏi đùi, vì nếu  nằm thế, khi tỉnh dậy chắc chắn sẽ đau cổ.

Đắp chăn cẩn thận cho nàng, Tạ Lãm ra ngoài hỏi mượn bình nước ấm của dân làng, nhưng không có, đành sai Lạc Thanh Lưu vào thành đi mua.

*

Ở lại trong thôn ba ngày, mưa cũng rả rích ba ngày.

Nguyệt sự của Phùng Gia Ấu vẫn chưa dứt, nhưng nàng đã có thể di chuyển mà không thấy phiền. Họ còn phải đến huyện Tu Trúc thuộc phủ Tế Nam để tìm lang trung bốc thuốc, nếu chậm trễ e khó mà gặp Phùng Hiếu An ở ngoại ô kinh thành. Vậy nên họ quyết định lên đường vào sáng ngày thứ tư.

Lạc Thanh Lưu thực là người dẫn đường cừ khôi, từ Yên Châu lên phía Bắc rồi vào phủ Tế Nam, hắn chọn toàn đường nhỏ ít người qua lại nhưng không quá gập ghềnh.

Mỗi khi nghỉ lại tại làng mạc, hắn đều đi trước thăm dò đường.

Sáng hôm sau, vừa khởi hành, Lạc Thanh Lưu báo trước với Tạ Lãm: “Đại nhân, nếu hai người nhất định phải tới huyện Tu Trúc, hôm nay e là phải cẩn thận hơn, có thể có mai phục.”

Hai người vừa ngồi ổn định trong xe, Phùng Gia Ấu ôm bình sưởi bọc vải bông, tò mò hỏi hắn nguyên do.

“Làng mạc mười tám dặm phía trước đều đã bị quan phủ phong tỏa.” Lạc Thanh Lưu chỉ tay về phía trước, “Mấy ngôi làng đó nằm ven sông Tế. Năm nay thời tiết bất thường, mưa lớn suốt, nước sông Tế dâng cao, đã có người chết đuối. Mấy làng ấy đều đồn rằng trong dòng Tế Hà thấp thoáng bóng rồng, dân làng cho rằng đó là Long Vương nổi giận, đang chuẩn bị hợp sức cử thiếu nữ làm vật hiến tế.”

Huyện nha khuyên can không được, cũng chẳng thể bắt hết cả ngàn hộ dân, mà nhân lực không đủ để áp chế, đành báo lên phủ nha Tế Nam.

“Phủ sai nha dịch tới, vệ binh Tế Châu cũng đóng quân gần đó. Hai bên người thì nhìn nhau không thuận mắt, người thì lại xô xát với dân làng, tình hình hỗn loạn, e rằng tiềm tàng nhiều nguy cơ. Nhưng nếu đi vòng, thì đường sẽ xa hơn hẳn.”

Phùng Gia Ấu nhíu mày, tựa vào lòng Tạ Lãm, cùng xem bản đồ trong tay hắn.

Tạ Lãm quay sang nhìn nàng: “Có khi nào do Hội Đồng Minh làm ra không? Phủ nha Tế Nam và vệ binh Tế Châu chẳng lẽ cũng là người của bọn chúng?”

Phùng Gia Ấu cũng không rõ, hiện tại chỉ biết phò mã gia nắm trong tay vài tài nguyên còn sót lại của Hội Đồng Minh, và liên kết với tổng binh Thủy Vận.

Ngoài ra chẳng biết gì hơn.

Phùng Gia Ấu chăm chú nhìn bản đồ hồi lâu, nảy ra một ý, ngẩng đầu thì thầm bên tai Tạ Lãm: “Chưa chắc, biết đâu lại là phe của Thái hậu làm. Người đứng sau có thể là Từ Tông Hiến hoặc Tề Phong.”

Tạ Lãm ngạc nhiên: “Thái hậu?”

Phùng Gia Ấu đưa tay chỉ về hạ lưu sông Tế: “Kia, chính là đất phong của Hành Vương.”

Tạ Lãm nhìn theo ngón tay nàng, biết rằng Hành Vương Minh Hi là con trai thứ hai của tiên đế, vốn là người mà Nội Các muốn đưa lên ngai vàng.

“Hành Vương không chỉ tài hoa xuất chúng, mà còn từng lập chiến công trên chiến trường. Các mặt đều vô cùng xuất sắc, tuổi tác cũng thích hợp. Khi tiên đế còn sống không lập thái tử, nếu lúc băng hà không để di chiếu, ngai vàng tất đã thuộc về ngài ấy.”

Phùng Gia Ấu thở dài tiếc nuối: “Đêm đó náo loạn, Tề Phong điều cấm quân và Kinh Kỳ Vệ phong tỏa tin tức, bên cạnh tiên đế chỉ còn lại mỗi Từ Tông Hiến. Ông ta nói tiên đế trước khi chết đã truyền ngôi cho tiểu hoàng tử  vài tháng tuổi và phong nhị hoàng tử làm Hành Vương, rồi trục xuất khỏi kinh thành. Mấy năm qua, đảng Thái hậu không ít lần gây khó dễ cho Hành Vương. Nghe đâu đất phong của ngài ấy lúc nào cũng có mật thám của Thập Nhị Giám rình mò.”

Tạ Lãm lập tức hiểu ra lý do đất phong của Hành Vương bỗng xuất hiện “bóng rồng,” lại còn rầm rộ gây náo loạn. Nếu không giải quyết ổn thỏa, Hành Vương sẽ bị vu cáo là cố ý tạo thế, ngụ ý rằng mình là chân long thiên tử, mang lòng mưu phản.

“Nếu nói vậy, chẳng biết phủ Tế Nam với vệ binh Tế Châu đang hỗ trợ trấn áp hay chỉ chực làm rối thêm.” Mấy chuyện quyền lực phức tạp này khiến Tạ Lãm đau đầu.

Hắn mãi không hiểu nổi vì sao người ta cứ sợ hắn tạo phản.

Làm hoàng đế có gì hay? Chẳng có chút tự do, suốt ngày phải nhìn bọn chính khách trăm mưu ngàn kế đấu đá lẫn nhau, nghĩ thôi đã phiền chết.

Hắn nói: “Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta, không vòng vèo nữa, cứ thẳng đường mà đi thôi.”

Phùng Gia Ấu ngồi thẳng dậy: “Không, chúng ta nên rẽ qua đất phong Hành Vương, xem tình hình thế nào.”

Tạ Lãm nhíu mày: “Nàng định giúp Hành Vương sao?”

Trước đây chẳng nghe nàng nhắc đến Hành Vương mấy lần, lẽ nào nhị thúc và Thẩm Khâu muốn đỡ Hành Vương lên ngôi?

Không thể nào. Hoàng vị thay đổi tất sẽ đổ máu, đó không phải phong cách của nhị thúc.

Hơn nữa, việc đầu tiên nhị thúc muốn làm khi hồi kinh phải là diệt trừ Phò mã gia.

Vì cả nhị thúc và Thẩm Khâu đều căm hận kẻ phản bội Hội Đồng Minh đến tận xương tủy, chẳng có gì quan trọng hơn chuyện dọn sạch kẻ phản bội, tạm thời sẽ không muốn gây sự với phe Thái hậu.

Phùng Gia Ấu đoán được ý hắn: “Ta không biết Phùng Hiếu An định làm gì, nhưng đây là ý của ta, chỉ muốn giúp Hành Vương vì lòng riêng.”

Nghe vậy, Tạ Lãm bất giác dấy lên dự cảm chẳng lành: “Ấu Nương, đừng nói nàng và Hành Vương cũng có dính dáng gì đó nhé?”

Phùng Gia Ấu cười khẽ: “Chàng nghĩ thế nào? Ta với ngài ấy mà không có gì, cớ sao lại dám liều mình giúp ngài ấy?”

Giỏi cho Phùng Gia Ấu nàng! Tạ Lãm giận sôi máu, vừa tiễn được một Lý Tự Tu, giờ lại lòi thêm một Hành Vương!

“Không đi!” Tạ Lãm thô bạo gấp bản đồ lại, khoanh tay ngồi, bày ra dáng vẻ không thương lượng.

Nghĩ hắn dễ tính vậy sao? Lần này dù nàng có nói hươu nói vượn thế nào hắn cũng quyết không đi.

Phùng Gia Ấu: “Thật ra…”

Tạ Lãm xị mặt ngắt lời: “Đủ rồi, nàng không cần nói nữa, ta không muốn biết gì cả.”

Thấy mình đùa hơi quá, hắn thật sự giận rồi, Phùng Gia Ấu vội giải thích: “Ta với Hành Vương dính dáng ở chỗ Tùy Anh mà. Tùy Anh và Hành Vương phi là biểu tỷ muội, mẫu thân của hai người là tỷ muội ruột. Phủ Trấn Quốc Công dần sa sút mấy năm nay cũng vì chuyện này.”

Tạ Lãm vốn không biết chuyện này, sắc mặt lập tức dịu lại, thoáng ngại ngùng. Nàng còn chưa nói rõ, sao hắn đã vội nổi nóng.

Hơn nữa, nhìn nét mặt nàng, chẳng phải rõ là đang trêu hắn sao, nhìn thấy rành rành vậy mà vẫn dễ dàng mắc mưu.

Nhắc đến Tùy Anh, Phùng Gia Ấu đầy lo lắng thở dài: “Mẫu thân A Anh mất sớm, dì nàng ấy thương yêu nàng lắm, tình cảm với biểu tỷ cũng cực kỳ thân thiết, như chị em ruột vậy. Mấy năm nay A Anh thường rời kinh đến ở đây một thời gian.”

Tùy Anh có nguồn tin nhanh nhạy, biết được chuyện này, nhất định đã phi ngựa suốt đêm từ kinh thành đến phủ Hành Vương rồi.

“Ta một lo nàng gây ra chuyện, hai là sợ nếu việc này giải quyết không tốt, Hành Vương bị buộc tội thì nàng cũng bị liên lụy. Chỉ là…”

“Vậy còn đợi gì nữa?” Tạ Lãm hiểu dù có nguy hiểm Phùng Gia Ấu cũng không bỏ mặc Tùy Anh.

Đây cũng là điểm hắn thích ở Phùng Gia Ấu, một khi đã coi ai là bạn, nàng sẽ hết lòng giúp đỡ mà không tính toán lợi hại.

Tạ Lãm vén màn xe, gọi lớn với Lạc Thanh Lưu đang ngồi xổm bên vệ đường chơi đấu chó: “Này, đi phủ Hành Vương.”

“Phủ Hành Vương?” Lạc Thanh Lưu kinh ngạc đứng dậy, “Đại nhân, không phải hai người định giấu thân phận vào kinh sao? Kinh thành gần ngay trước mắt rồi…”

Hắn nhìn bình thuốc giải bên hông Tạ Lãm: “Ý ta là chuyến này có nguy hiểm, đại nhân nên cất giải dược vào hộp binh khí, đừng mang bên mình, lỡ động tay động chân mà rơi mất thì sao?”

“Cất trong hộp cho ngươi trộm à?” Tạ Lãm giục hắn đừng rề rà, “Rơi mất rồi thì ngươi thành thây khô, còn làm được gì?”

Lạc Thanh Lưu lầm bầm gì đó như chửi rủa, rồi nhảy lên vị trí đánh xe.

Tạ Lãm hạ màn xe ngồi lại, họ vốn chẳng tin Lạc Thanh Lưu bao nhiêu, cũng chẳng cần biết hắn thật giả ra sao, tạm thời dùng được là đủ.

*

Như Phùng Gia Ấu đoán, lúc này Tùy Anh đang ở trong phủ Hành Vương.

Nàng còn đang kể với Vương phi Diệp Chỉ Quân về Phùng Gia Ấu: “Đáng tiếc Tiểu Gia đã đi Kim Lăng, không thì muội nhất định sẽ dẫn nàng cùng đến. Tiểu Gia giỏi nhất xử lý mấy chuyện khó khăn thế này.”

Vừa dứt lời, thị nữ của Diệp Chỉ Quân đã bước vào báo: “Tùy tiểu thư, ngoài phủ có người cầu kiến, nói họ Phùng.”

“Sao cơ?” Tùy Anh không ngờ vừa nhắc thì người đã đến, hồ nghi bước ra cửa phủ.

Xe ngựa đỗ bên đường, Lạc Thanh Lưu ngồi trên xe, Tạ Lãm và Phùng Gia Ấu đứng dưới cổng đợi.

Mưa nhỏ vẫn rơi tí tách.

Từ xa, Tùy Anh trông thấy Tạ Lãm khí thế đĩnh đạc trong bộ áo đen gọn gàng. Xác nhận Phùng Gia Ấu tới thật, Tùy Anh vui mừng chạy nhanh qua.

Bất chấp Phùng Gia Ấu đang trong trang phục nam nhi, lại có bao người dõi mắt, nàng cứ thế níu lấy cánh tay Phùng Gia Ấu: “Hai chúng ta tâm linh tương thông ghê đó! Ta vừa nhắc đến ngươi, ngươi đã xuất hiện ngay trước mắt rồi!”

Phùng Gia Ấu thấy Tùy Anh còn trong phủ Hành Vương, mới thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may ngươi không chạy ra mấy làng ven sông Tế, rồi mắng dân làng ngu muội.”

Trừ việc chọc giận bọn họ, gây thêm hỗn loạn, chẳng có tác dụng gì cả.

“Ta cũng muốn đi, nhưng vương gia không cho.” Tùy Anh nhăn mặt đầy khó hiểu, “Thật không ngờ, ngày thường thôn dân hiền lành chất phác, thế mà vì ba tin đồn vớ vẩn, ai nấy đều thành hung hãn, vô lý đến đáng sợ.”

Nghe nàng nói thế, Phùng Gia Ấu hiểu ngay Tùy Anh đã từng đi qua thôn đó.

Đúng lúc này, quản gia trong vương phủ đi ra, nói: “Tạ thiên hộ, Tạ phu nhân, vương gia mời hai vị vào phủ.”

“Đi thôi, vào trong rồi nói tiếp.” Tùy Anh kéo Phùng Gia Ấu đi vào, biết bạn vì mình mà đến nên phấn khởi đến quên cả lời cảm tạ.

Phùng Gia Ấu vừa bị kéo vào dọc hành lang vừa hỏi: “Ngươi đến đây đã lâu chưa?”

“Đêm qua.”

“Trên đường rời kinh, có nghe tin đồn nào không? Không phải về cái bóng rồng ở sông Tế, mà về Lý đế sư.”

Tùy Anh bèn hỏi ngay: “Nghe nói các ngươi đi chung thuyền với Lý đại nhân, đến Hoài An lại bị ám sát. May mà phu quân của ngươi từ trên trời giáng xuống chém một đao cứu mạng Lý đại nhân …”

Lúc này nàng mới nhớ ra mình chưa chào hỏi Tạ Lãm, bèn quay sang nói: “Tạ thiên hộ, mọi người đồn huynh giết người cơ bản chỉ cần một đao, nhiều lắm là ba, có đúng vậy không?”

Lời đồn đãi đúng là khoa trương quá. Tạ Lãm cười nhạt: “Làm sao có thể? Đâu phải chém rau chặt dưa. Kẻ hành thích Lý đế sư, ta chém đến hơn hai mươi đao mới nát một chân hắn, lại còn để hắn trốn mất.”

Dù rằng khi ấy bị Giang Phó cản bước, nhưng Tạ Lãm cảm thấy bản thân vẫn cần phải luyện tập thêm.

“Ta cũng nghĩ vậy!” Tùy Anh quay lại tiếp tục chuyện trò cùng Phùng Gia Ấu, “Lý đại nhân giờ đang trên đường về kinh. Chẳng thấy tin tức gì của hai ngươi, ta cứ tưởng các ngươi lại tiếp tục đi Kim Lăng rồi.”

Phùng Gia Ấu nghe vậy hiểu rằng tin tức vẫn chưa truyền ra.

Nói chuyện một hồi, cả nhóm đến đại sảnh.

Hành Vương Minh Hi đang ngồi ở vị trí chủ tọa, thấy mọi người đến liền đứng dậy: “Tạ thiên hộ, Tạ phu nhân.”

Phùng Gia Ấu từng gặp Hành Vương đôi lần. Tuy chưa từng trò chuyện nhưng từ khí sắc của Hành Vương năm ấy, nàng cũng thấy được một phần sự phấn chấn, hào sảng của y.

Năm năm trôi qua, hào khí thuở trước đã bị bào mòn quá nửa, giờ chỉ còn lại sự dè dặt, thận trọng.

Đường đường là vương gia, nay lại phải kính cẩn với một chức thiên hộ của Huyền Ảnh Ti từ kinh thành, thật buồn thay.

Trong phòng có một võ tướng cũng tỏ vẻ bất mãn, ngó Tạ Lãm từ trên xuống.

Gặp người kính trọng mình, Tạ Lãm cũng ôm quyền hành lễ: “Huyền Ảnh Ti Tạ Lãm bái kiến vương gia.”

Phùng Gia Ấu theo đó hành lễ: “Vương gia.”

Minh Hi gật đầu, ra hiệu ngồi xuống: “Vị này chính là Thôi Tử Kiêu, Thôi tướng quân của Tế Châu Vệ.”

Thôi tướng quân, người nãy giờ tỏ vẻ bất mãn khi thấy vương gia đứng dậy đón chào, hời hợt chắp tay với Tạ Lãm: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Quả nhiên Tạ thiên hộ vừa nhìn liền biết là xuất thân quan văn.”

Ý tứ này chẳng phải là chê Tạ Lãm văn nhược sao? Phùng Gia Ấu liếc gã một cái, nhưng rồi cảm thấy lời ấy cũng không phải là nhạo báng. Quả thực Tạ Lãm có vẻ ngoài nhã nhặn của một văn nhân. Vậy nên trước kia hắn mới trà trộn vào Đại Lý Tự dễ dàng đến vậy.

Tạ Lãm chẳng để tâm đến lời khích bác của người khác.

Minh Hi lên tiếng hóa giải bầu không khí ngượng ngùng, đã biết rõ mà vẫn hỏi: “Bản vương nghe nói Tạ thiên hộ đang tra xét vụ hành thích Lý đại nhân, hôm nay đến phủ ta là có việc chi?”

Tùy Anh không muốn nghe họ dong dài: “Tiểu Gia, Thôi tướng quân là người nhà của vương gia, ngươi cứ nói thẳng, không cần ngại.”

Lời nàng vừa dứt, ánh mắt Minh Hi và Thôi Tử Kiêu từ Tạ Lãm liền chuyển sang Phùng Gia Ấu.

Phùng Gia Ấu tuy đến vì giúp đỡ Tùy Anh, nhưng chuyện này cũng không phải là sinh tử đại sự gì, nên nàng chỉ thong thả dò hỏi Thôi Tử Kiêu: “Thôi tướng quân, có thể cho biết sự tình ‘bóng rồng trên sông Tế’ rốt cuộc là thế nào không?”

Rõ ràng Thôi Tử Kiêu không muốn nói nhiều với một nữ tử, nhưng chắc chắn trước khi hai vợ chồng họ vào phòng khách, vương gia đã nhắc nhở y vài lời.

Thôi Tử Kiêu đành miễn cưỡng kể lại: “Chuyện này xảy ra cách đây ba ngày. Sông Tế có mưa lớn, vài thôn dân thấy bóng dáng lờ mờ của một con rồng ở giữa sông. Ngày hôm sau, một thợ đá ở thôn Triệu gia chết đuối bên bờ, mặt úp xuống nước, trên mặt có dấu răng nhọn như bị gặm, thế là dân làng đồn thổi rằng Long Vương nổi giận…”

Lời kể không khác gì nhiều với tin Lạc Thanh Lưu thu thập, tiếp theo là chuyện các thôn hùa nhau lập đàn hiến tế.

Phùng Gia Ấu hỏi: “Vậy nguyên nhân thực sự khiến người thợ đá kia chết là gì?”

Tùy Anh đã từng xem qua thi thể: “Kết quả khám nghiệm cho thấy là chết ngạt, bị người ta bóp cổ rồi ném ra bờ sông.” Nàng nghiến răng căm phẫn, “Thiếu nữ bị chọn hiến tế lần này chính là con gái thợ đá ấy, vừa tròn mười lăm. Dân làng cho rằng thợ đá đắc tội với Long Vương, nên phải dùng con gái ông ta để xoa dịu. Dù quan phủ đã giải thích rất nhiều rằng thợ đá bị giết hại, họ cũng không chịu nghe.”

Phùng Gia Ấu cân nhắc: “Giữa ‘bóng rồng sông Tế’ và vụ án giết người này liệu có…”

“Vương gia, ta vẫn cho rằng ‘bóng rồng’ là có thật. Người thợ đá chết sau khi ‘bóng rồng’ xuất hiện, có kẻ lợi dụng cơ hội để hành hung.” Thôi Tử Kiêu chắp tay nói với Minh Hi, “Những thôn dân đó thuộc các thôn khác nhau, mỗi người thấy ‘bóng rồng’ vào thời gian khác nhau, khúc sông khác nhau. Nếu là giả…”

Minh Hi day giữa trán, giơ tay ngăn lại: “Đến ngươi cũng nói vậy, bản vương chẳng phải là khó tránh khỏi tai ương sao? Không tra ra ai giả thần giả quỷ, cũng chẳng biết bằng cách nào giả thần giả quỷ, cuối cùng cái mũ ‘tạo thế tạo phản’ lại bị chụp lên đầu bản vương.”

Thôi Tử Kiêu nuốt khan, nhưng vẫn muốn nói: “Tuy là vậy…”

“Phu quân?” Phùng Gia Ấu nhích lại gần Tạ Lãm, hỏi nhỏ, “Có thể là thuật ảo giác không? Trước đây chàng chẳng thấy một con mãng xà rồi sao?”

“Không giống thuật ảo giác.” Dù im lặng, Tạ Lãm lại nghe rất chăm chú, “Ta cũng có cảm giác dưới sông có thể thực sự có sinh vật ăn thịt khá lớn, vì nước dâng cao hoặc nguyên nhân nào khác mà trồi lên, khiến dân làng tưởng nhầm là rồng. Cụ thể là gì, chắc phải xuống sông mới rõ.”

“Có nguy hiểm không?” Phùng Gia Ấu nghe xong hơi hoảng.

“Cứ đến sông tìm hiểu mới biết được.” Tạ Lãm đang phấn khích, ban đầu vốn chỉ theo đến xem náo nhiệt, giờ lại cực kỳ hào hứng, thanh đao trong tay đổi từ trái sang phải, hận không thể lập tức lên đường.

Phùng Gia Ấu gật đầu: “Vậy chúng ta qua bờ sông một chuyến.”

Nghe họ nói chuyện, Thôi Tử Kiêu thấy Tạ Lãm đồng tình với nhận định của mình, ánh mắt rõ ràng hòa nhã hơn nhiều.

Y lại chắp tay nói với Tạ Lãm, khuyên hắn chớ quá lạc quan: “Tạ thiên hộ, sông Tế không nhỏ. Về phần ‘bóng rồng’, ta đã phái hàng trăm người lùng suốt hai ngày, mà vẫn chẳng thấy tung tích gì.”

Tạ Lãm định nói là vì đám này toàn ăn hại, vừa mở miệng thì bị ánh mắt của Phùng Gia Ấu kịp thời ngăn lại.

Thôi Tử Kiêu tiếp: “Việc cấp bách là ổn định dân làng. Họ muốn hiến tế trong mưa, mà nay trời gần tạnh, thành thử càng thêm sốt ruột. Chúng ta dùng vũ lực trấn áp mà không dám thật sự tổn thương họ, nếu không loạn lên sẽ khó lòng kiểm soát, trong kinh lại càng có người mượn cớ để làm khó vương gia.”

“Tạm thời ổn định dân làng cũng không phải việc khó.” Phùng Gia Ấu từ lúc đến đây đã có sẵn chủ ý, “Ai là người đề xuất hiến tế? Và ai là người chủ trương thúc đẩy việc này?”

“Là trưởng thôn thôn Triệu gia và các tộc lão ở vài thôn khác.” Thôi Tử Kiêu thuận tay đưa nàng một danh sách, “Các thôn đó toàn là đại tông tộc, nên cũng khó giải quyết.”

Phùng Gia Ấu đưa cây dù trong tay cho Tạ Lãm, nhận lấy danh sách xem qua: “Thôi tướng quân, phiền ngài mau chóng triệu tập những thầy pháp nổi tiếng quanh vùng.”

Thôi Tử Kiêu nghe thế đầy nghi hoặc: “Thầy pháp?”

Phùng Gia Ấu nghĩ đến câu nói của Lạc Thanh Lưu, “nghề nào có qui tắc của nghề đó”, bèn giải thích: “Đúng vậy, mời các thầy pháp đến buổi hiến tế diễn trò, cứ nói rằng Long Vương ở sông Tế thật ra là một vị long nữ, không thích nữ nhân, nên không cần hiến tế các cô gái. Nàng thích những thanh niên tuấn tú, con trai của trưởng thôn Triệu chẳng hạn, mang ra tế đi.”

Cả phòng khách im lặng, nàng nói tiếp: “Chưa đủ, mấy tộc lão kia người nào hăng hái nhất, bảo họ mang con cháu ra, chọn lấy vài người anh tuấn hiến tế cùng.”


Share truyện lên:

Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Đừng ngại chia sẻ cảm nhận của bạn nha!x