Skip to content

Lãm Phương Hoa – Chương 64

CHƯƠNG 64 – GIỜ LÀM THẾ NÀO MỚI TỐT?

Nếu nhớ ra sớm, Tạ Lãm đã có thể giả vờ như không biết, để tên trộm mang đi rồi tự phát hiện không đúng mà vứt bỏ. Nhưng giờ cục diện thành thế này, mất mặt quá.

Phùng Gia Ấu thấy hắn càng lúc càng lạ, hai má thoáng hồng lên bất thường.

Tên trộm xác quan sát động thái của hai người, dường như cũng nhận ra có gì đó không ổn. Hắn đưa tay vào bên trong áo tơi, từ thắt lưng rút ra một cuốn sách được gói ghém cẩn thận, toan mở ra xem thử.

Tạ Lãm thật sự muốn lấy tay che mặt.

“Khoan đã!” Phùng Gia Ấu gọi hắn lại, “Ngươi nói thử xem, muốn nhờ chúng ta giúp việc gì?”

Tên trộm xác thu cuốn sách về: “Với Tạ thiên hộ thì chỉ là chuyện nhỏ. Trưởng bối của ta mất tích nhiều năm trước, ta nghi người bị giam trong Hắc Ngục của Huyền Ảnh Ti, muốn nhờ Tạ thiên hộ xác nhận giùm.”

Phùng Gia Ấu nhíu mày: “Chỉ là xác nhận thôi? Không cần cứu người à?”

Tên trộm xác gật đầu: “Biết được tung tích là đủ, để khỏi canh cánh trong lòng, không cần hai người cứu, ta cũng chẳng định cứu ông ấy.”

Phùng Gia Ấu nhìn hắn kỹ hơn: “Bị giam trong Hắc Ngục của Huyền Ảnh Ti đều là tội phạm không tầm thường.”

Tên trộm xác khoanh tay, đầy vẻ ngạo nghễ: “Tất nhiên rồi, ta cũng đâu phải trộm vặt thông thường.”

Phùng Gia Ấu quay sang bàn bạc với Tạ Lãm: “Nếu chỉ là vào nhà lao kiểm tra tù nhân thì đúng là chuyện cỏn con. Chi bằng đồng ý với hắn? Người này biết chỗ nào có mai phục, có thể chỉ đường cho chúng ta.”

Tạ Lãm hiểu ý nàng, nàng nhìn ra quẫn bách của hắn, cố tình tạo cho hắn một lối thoát. Với tính cẩn trọng của nàng, hẳn là không dễ gì tin tưởng tên trộm này.

Tính tình Tạ Lãm nào chịu để người áp chế, cho dù đối phương chỉ yêu cầu điều nhỏ nhặt, hắn cũng không muốn thõa hiệp.

Tạ Lãm cười lạnh với tên trộm: “Ta không giúp ngươi, cứ cầm thứ ngươi trộm được đến kinh thành tìm phò mã đi.” Rồi hắn bước ra khỏi chuồng ngựa, nâng cung lên, “Với điều kiện ngươi phải thoát khỏi tay ta trước đã!”

Tên trộm thấy tình thế không ổn, lại lôi cuốn sổ ra, vội vàng xé bỏ lớp gói.

Tạ Lãm nhìn tên trộm, giờ mà bắn một phát thì có thể đánh rơi cuốn sổ và bắt gã tại chỗ. Nhưng Tạ Lãm không ra tay, đành chấp nhận mất mặt trước Phùng Gia Ấu. Hắn muốn nhìn xem tên trộm này mất mặt thế nào.

Quả nhiên, khi tên trộm xác mở cuốn sổ, vừa lật hai trang, chân hắn run rẩy, suýt ngã nhào từ trên mái xuống.

Tạ Lãm châm biếm: “Ngu xuẩn! Đồ thật ở ngay trên nóc xe ngựa ấy! Lúc ngươi loay hoay lục lọi hộp binh khí, có biết đã phí bao nhiêu công sức vô ích? Đúng là không phải trộm vặt thông thường thật.”

“Ngươi cũng đâu bình thường!” Tên trộm tức đến muốn ngất, ném cuốn sách xuống đất, “Thứ quan trọng như sổ sách lại để hớ hênh thế, còn thứ này thì giấu trong ngăn bí mật?!”

Tạ Lãm bực bội: “Ta thích vậy, ngươi quản được hả?”

Phùng Gia Ấu là người đã tự tay chọn mấy cuốn sách ấy cho Tạ Lãm, chỉ nhìn bìa nàng đã biết ngay nội dung là gì. Sự căng thẳng ban nãy giờ tan biến, nàng thậm chí còn thấy buồn cười. Cả Tạ Lãm lẫn tên trộm tưởng mình khôn ngoan này đều buồn cười quá.

Nàng tựa vào cây cột, liếc nhìn Tạ Lãm đầy ý tứ, hạ giọng chỉ để hắn nghe thấy qua tiếng mưa: “Chẳng phải chàng nói thứ này vô bổ, chưa thấy ai học võ mà đọc thành, kiên quyết không thèm xem sao?”

Tạ Lãm: “…” Cứ cười đi, hắn sớm chẳng còn mặt mũi nào rồi.

Phát giác tên trộm định bỏ chạy, Tạ Lãm nhảy vọt lên mái, y phục vừa thay lại bị mưa dội ướt sũng.

Hắn chỉ lấy ra ba mũi tên từ bao đựng, nhanh như chớp đã bắn ra hai mũi.

Mũi đầu tiên hất bay chiếc nón của tên trộm xác, mũi thứ hai sượt qua cổ, cắt một vệt máu.

Tạ Lãm kéo căng dây cung, lớn tiếng quát: “Ta đã cảnh cáo ngươi hai lần, theo luật Đại Ngu, nếu còn dám chạy, mũi tên sau sẽ lấy mạng ngươi!”

Tạ Lãm vừa học câu này từ Phùng Gia Ấu xong.

Phùng Gia Ấu đứng dưới mái, ngẩng đầu nhìn lên, nhoẻn miệng cười.

Tên trộm quả nhiên dừng lại, không dám chạy nữa. Nhưng mặt vẫn không phục, ngoái đầu lại nói với Tạ Lãm: “Họ Tạ kia, vùng đồng trống thế này làm ta gặp bất lợi thôi. Đổi lại trong thành nhiều nhà cửa xem, ngươi chẳng dễ bắt được ta đâu!”

“Thua thì nhận thua, viện cớ làm gì!” Tạ Lãm vẫn giương cung nhắm vào tên trộm, ra hiệu bảo hắn tự đi lại đây.

Khi hắn từng bước đến gần, Phùng Gia Ấu mới nhìn rõ dung mạo. Một thanh niên khoảng hai mươi, mặt mày tuấn tú, chỉ có điều trông như kẻ quen sống trong bóng tối, da mặt tái nhợt thiếu huyết sắc.

Tạ Lãm dùng dây buộc xác từ thắt lưng tên trộm, trói hai tay lại.

Tên trộm ngạc nhiên hỏi: ” Không phải trong hộp binh khí của ngươi có cả xiềng xích sao? Lại dùng dây thừng trói ta?”

“Khác gì nhau?” Tạ Lãm nhướng mày, ý rằng kẻ như hắn, dùng dây hay xích cũng như nhau. Bởi thứ trói buộc hắn thực sự chính là bản thân Tạ Lãm.

“Tất nhiên là có khác!” Tên trộm như mất hết tự tôn, khẩn thiết cầu xin, ” Thiên hộ đại nhân, dùng xiềng xích trói ta đi! Nếu truyền ra ta bị dùng dây trói thế này, đồng đạo nghe được ta sẽ mất mặt lắm!”

“Ta biết chứ.” Tạ Lãm cười nhạt, từng trải giang hồ nên dĩ nhiên hiểu rõ, “Nhưng chuyện đó liên quan gì đến ta?”

Tên trộm á khẩu.

Tạ Lãm cố tình để dây thừng thừa một đoạn, trói hắn vào cột, hệt như cột một con chó.

Vì lo có biến bất ngờ, hắn không định thay y phục khô, nhưng bị ướt đẫm thế này thì làm sao ôm Phùng Gia Ấu được, đành trở vào xe lấy thêm bộ quần áo.

Phùng Gia Ấu ghé lại, thấp giọng hỏi: “Hắn rình bao lâu rồi? Có khi nào đã nghe hết những gì chúng ta vừa nói không?”

Bọn họ vừa thảo luận nhiều bí mật, nào là Tây Bắc, nào là chuyện quy thuận triều đình. Nếu hắn nghe được, e sẽ gây phiền phức sau này.

“Chắc không đâu.” Tạ Lãm đoán, chuồng ngựa rộng, mà hắn lại ở góc xa. Tiếng mưa rào cản trở, cả hai cũng nói rất nhỏ nhẹ.

“Vậy thì tốt.” Phùng Gia Ấu nhẹ nhõm.

Tạ Lãm lại chuẩn bị thay quần, chần chừ chốc lát rồi nhanh chóng cởi ra, nhưng vẫn không dám đối diện thẳng với nàng, hơi nghiêng người đi.

Phùng Gia Ấu đang mải suy nghĩ, thấy vậy bất giác mở to mắt. Sợ hắn trêu nàng chỉ mạnh miệng, nên gắng giữ vẻ bình thản, không quay đi, nhưng đôi má nàng lại dần nóng ran. Chẳng biết đêm nay đã đỏ lên bao lần rồi.

“Mưa nhỏ dần rồi.” Tạ Lãm vừa thay đồ vừa tránh nhìn nàng nên không phát hiện nàng ngượng ngùng, “Đợi lát nữa chúng ta có thể đi.”

“Đợi tạnh hẳn rồi đi.” Phùng Gia Ấu ngồi trong xe không sao, hắn ngồi ngoài lại dầm mưa, “Bằng không phí công chàng thay bộ đồ này rồi.”

“Ta đâu cần đánh xe,” Tạ Lãm khoát tay, chỉ về phía bên kia chuồng ngựa chỗ tên trộm vẫn bị trói, “Chẳng phải có sẵn người sai vặt đây sao?”

“Ta?” Tên trộm xác trợn mắt, rồi cười lạnh, “Không sợ ta đưa cả hai thẳng vào ổ sát thủ để tiện đường đào thoát à?”

Tạ Lãm phớt lờ, nói với Phùng Gia Ấu: “Trộm là kẻ biết đường nhất, nhạy cảm với động tĩnh, huống hồ hắn còn là cao thủ trộm.”

Có thể trộm đồ ngay dưới mí mắt Tạ Lãm, Phùng Gia Ấu biết tay này không phải hạng xoàng.

Nàng hiểu ý Tạ Lãm, người này quanh quẩn vùng lân cận gây án, ắt rất quen thuộc địa hình. Hắn còn từng nghe trộm được kế hoạch của đám sát thủ Hội Đồng Minh, để hắn dẫn đường về kinh sẽ bớt được nhiều rắc rối.

Trước đó nàng cũng nghi ngờ liệu tên trộm xác này có phải cũng thuộc Hội Đồng Minh, có thể nào là một màn liên hoàn kế.

Cuối cùng nàng phủ định khả năng này.

Hội Đồng Minh ra tay chỉ nhắm vào quyển sổ, thế nhưng hắn lại không cướp thứ đặt trên nóc xe, mà lục lọi trong ngăn bí mật, chứng tỏ trong suy nghĩ của hắn, thứ nằm trong ngăn bí mật mới là đồ thật.

Nếu đã tin đó là thật, sao lại trộm xong mà không bỏ chạy? Chuyện này thật không hợp lý.

Phùng Gia Ấu nói: “Nhưng hắn cũng chẳng phải dạng vừa, không thể không đề phòng.”

Tạ Lãm cười khẩy: “Không thành vấn đề.”

Phùng Gia Ấu gật đầu: “Vậy được.”

Canh chừng một kẻ lộ mặt vẫn dễ hơn đề phòng nguy cơ tiềm ẩn từ tứ phía.

“Này!” Tên trộm gọi với, “Phu thê hai vị bàn bạc kỹ nhỉ, có hỏi xem ta đồng ý hay không chưa?”

Phùng Gia Ấu quay đầu nhìn hắn cười: ” Chẳng phải ngươi muốn nhờ phu quân ta giúp sao?”

Chưa để hắn kịp đáp, nàng nói tiếp: “Đến dây thừng hay xiềng xích ngươi cũng so đo, chẳng lẽ bằng lòng để chúng ta áp giải đến huyện nha chịu tra khảo à? Chúng ta cần giấu tung tích, đồng bọn ngươi chắc chắn không biết được ngươi bị Tạ thiên hộ Huyền Ảnh Ti bắt, mà tưởng rằng ngươi bị huyện nha bắt. Lúc đó chẳng phải còn mất mặt hơn sao? Chi bằng theo chúng ta về kinh, ngươi tùy ý chọn Đại Lý Tự hay Huyền Ảnh Ti, được chứ?”

Tên trộm nghe nàng nói đến sững người, ánh mắt dao động, có vẻ hơi lung lay.

Phùng Gia Ấu định tiếp tục thì Tạ Lãm ngắt lời: “Ấu Nương, nàng không cần phí lời với hắn.”

Tạ Lãm tiến đến, bóp cằm tên trộm, buộc hắn há miệng rồi nhét vào một viên thuốc nâu: “Cho hắn uống thuốc độc là xong.”

Buông tay, tên trộm cuống quýt cúi người muốn khạc ra.

Tạ Lãm tháo dây trói: “Độc tan ngay khi vào miệng, ngươi có ói ra cũng vô dụng. Mỗi ngày đều phải tìm ta lấy thuốc giải, uống đủ mười lăm ngày, thiếu một viên là mất nước mà chết, khô kiệt như xác khô.”

Hắn lắc lắc lọ giải dược trước mặt tên trộm, rồi thong thả cài lên thắt lưng.

Tên trộm ôm cổ, mặt không tin nổi: “Ngươi… ngươi võ công cao thâm, sao lại dùng cách hạ lưu này?”

“Từng có người nói ta đạo đức cao thượng à?” Tạ Lãm xưa nay việc gì gọn gàng thì làm. Huống chi Diêu cô cô và Tùng Yên cũng thích dùng độc, hắn chả thấy dùng độc là hạ lưu!

Hắn nhìn qua hộp binh khí đang mở, cười khẩy: “Khi lục lọi đồ của ta, chẳng lẽ ngươi không thấy ta mang theo không ít độc?”

Tên trộm hiểu ra: “Không chỉ hạ lưu mà còn nhỏ mọn!”

Không đợi Tạ Lãm đáp, hắn chạy ào ra mưa, vừa chạy vừa nói: “Ta đi nhặt cái nón, không thể để mình dầm mưa suốt chặng đường.”

Nhặt nón xong, hắn còn tiện tay nhặt cả cuốn xuân cung đã bị nước mưa thấm ướt, lắc lắc cho ráo rồi chìa về phía Tạ Lãm: ” Đây, vật hoàn cho chủ. Hôm nào trời nắng phơi khô chắc vẫn còn đọc được!”

Đã từng gặp người mặt dày nhưng chưa từng thấy ai trơ trẽn đến mức này. Tạ Lãm tức đến nghiến răng, trước kia kẻ nào dám khích hắn thế này đều đã bị đánh cho tàn phế.

Rốt cuộc không kìm được, hắn chộp lấy cổ tay tên kia, nghe một tiếng”rắc”! Tên trộm kêu gào: “Tha mạng, tha mạng! Gãy tay rồi thì sao đánh xe được!”

*

Mưa quả nhiên dần ngớt như Tạ Lãm nói, xe ngựa lăn bánh rời khỏi nghĩa trang.

Phùng Gia Ấu thử bắt chuyện với tên trộm xác: “Ngươi tên gì?”

Hắn không thèm đáp, nhưng bờ vai bất ngờ cảm nhận lưỡi đao đặt lên, dù chưa rút vỏ, sát khí ngút trời khiến gáy hắn lạnh toát, vội vàng nói: “Ta tên Lạc Thanh Lưu.”

“Sao ngươi lại trộm xác?”

“Có người thuê, ta chỉ lấy tiền làm việc thôi.”

“Chủ thuê là ai?”

“Ngươi tưởng ta là phạm nhân để ngươi tra hỏi sao?” Lạc Thanh Lưu vừa nói xong, thanh đao trên vai liền chọc một nhát vào lưng khiến hắn đau đến nhe răng, than vãn: “Tạ phu nhân, làm nghề nào có quy tắc của nghề đó, danh tính của chủ thuê là điều ta không thể tiết lộ, có chết cũng không nói.”

Phùng Gia Ấu không ép thêm: “Vậy vì sao nhất thiết phải trộm xác vào đêm mưa? Cũng là ý của chủ thuê?”

Mưa đêm khó theo dõi, nhưng cũng chẳng dễ cho kẻ trộm. Đội nón, khoác áo tơi, lại phải vác thêm một cái xác ướt đẫm nước mưa, nặng vô cùng.

“Không, đó là ý riêng của ta, vậy mới có phong cách riêng.” Lạc Thanh Lưu giải thích, “Trộm xác thôi thì ai cũng trộm được, nhưng chuyên chọn đêm mưa mà trộm xác, nghe qua chẳng phải bí ẩn và có khí phách hơn nhiều à?”

Phùng Gia Ấu nghĩ ngợi: “Chỉ vì tạo phong cách mà ngươi không ngại phiền sao?”

“Vì kiếm cơm, phiền mấy cũng chịu.” Lạc Thanh Lưu than thở, “Thời buổi này kiếm miếng ăn khó khăn, có nét riêng mới dễ được người ta nhớ tới. Danh tiếng càng lớn, việc tìm tới càng nhiều, ta chẳng tin cái câu ‘hữu xạ tự nhiên hương’.”

Phùng Gia Ấu không ngờ làm kẻ trộm cũng cần đầu óc thương nhân: “Nghe như ngươi có không ít đồng nghiệp?”

Thường thì các vụ trộm không gây án mạng ít khi đưa lên Đại Lý Tự, Phùng Gia Ấu không bận tâm nghiên cứu nên chẳng rõ mấy.

“Do ta xui, sinh nhầm thời.” Lạc Thanh Lưu than thở, “Gia tộc ta bao đời theo nghề này, nhưng khi ta còn nhỏ lại gặp đúng lúc loạn Nam Cương, nhiều trẻ con thành mồ côi, bọn chúng từ nhỏ đã theo nghề. So với cha ta ngày trước, ta thật sự khó khăn hơn nhiều.”

Phùng Gia Ấu ngạc nhiên: “Dựa vào bản lĩnh của ngươi, đến mấy nhà phú quý trộm bảo vật cũng đủ ăn rồi? Vì cớ gì phải nhận làm việc thuê?”

Lạc Thanh Lưu nhún vai: “Đã nói rồi, gia tộc bao đời làm nghề này.”

Phùng Gia Ấu có chút nghi hoặc nhìn Tạ Lãm, ngầm hỏi hắn chuyện này có hợp lý không.

Tạ Lãm gật đầu: “Có lý, nghề nào cũng có quy tắc riêng, đối với một số ‘nghệ nhân’ mà nói, quy tắc ngành đôi khi còn trọng hơn cả pháp luật.” Tạ Lãm từ nhỏ đã gặp không ít loại người kỳ quái, “Nhưng có thật hắn là người trong nghề hay không thì ta không dám chắc.”

Có Lạc Thanh Lưu cảnh giới bên ngoài, Tạ Lãm cũng thảnh thơi hơn, khoanh tay tựa vào thành xe, chân gác lên ghế đối diện: “Xem cách hắn mở hộp binh khí, không phải luyện tập mười năm thì không làm được đâu.”

Tạ Lãm trước kia cũng từng học cách tháo gỡ cơ quan, kiên nhẫn học suốt nửa năm trời nhưng vẫn chẳng hiểu được mấy, bực mình nện một quyền bung luôn cái hộp rồi bỏ cuộc.

Nghe Tạ Lãm nói vậy, nghi ngờ trong lòng Phùng Gia Ấu cũng vơi bớt đôi phần.

Đến ngã ba đường, Lạc Thanh Lưu kéo dây cương dừng lại: “Đi hướng nào? Ta khuyên các vị không nên qua thành, trong ngoài thành đều có phục kích. Ta biết có một con đường nhỏ ít người biết, có thể tránh được mai phục, nhưng đêm nay phải tạm trú ở một làng ven đường.”

Tạ Lãm nói: “Đã để ngươi dẫn đường, cứ tự quyết định.”

Lạc Thanh Lưu nghe vậy, đáp “Được!”, rồi thúc ngựa tiến về phía trước.

Tạ Lãm vén rèm xe quan sát hồi lâu, so với bản đồ trong tay, trong lòng đã nắm được đại khái.

Hắn vỗ vai mình: “Từ đây đến nơi tá túc ít nhất phải một canh giờ, nàng có mệt không, chợp mắt một lát?”

Phùng Gia Ấu quả thực hơi mệt, liền không khách sáo tựa đầu vào vai hắn, khẽ cười, giọng êm ái: “Phu quân, chàng xem chúng ta lúc này có giống đôi uyên ương mệnh khổ đang chạy trốn không?”

Tạ Lãm không cho là vậy, này sao tính là chạy trốn? Nghĩ ngợi một chút, hắn nói: “Nếu nàng cảm thấy tránh bọn chúng là quá hèn, vậy chúng ta cứ chém giết đi qua nhé?”

Phùng Gia Ấu vốn định nói trọng tâm không phải ở “chạy trốn”, nhưng nàng biết thể nào hắn cũng sẽ hỏi thế chẳng lẽ là “mệnh khổ”?

Nói chuyện với hắn không thể ẩn ý được, tốt nhất cứ huỵch toẹt ra là “uyên ương” cho xong. Rồi nàng chợt nghĩ, có khi hắn sẽ hỏi lại rằng: “Nàng chưa thấy uyên ương sao? Con mái đâu có đẹp, toàn con trống đẹp thôi. Sao ta với nàng lại giống được?”

Nghĩ đến đây Phùng Gia Ấu chợt nổi giận, ngồi thẳng người dậy, còn quay sang lườm hắn.

Tạ Lãm ngạc nhiên: “?” Hắn lại nói gì sai sao?

*

Tối đó họ tá túc tại một gia đình nông dân. Phùng Gia Ấu không quen nằm giường cứng, may mà trên xe có mang theo đệm dày. Đến khi nàng rửa mặt xong, Tạ Lãm đã trải giường đâu vào đó.

Nhà nông đơn sơ, trong phòng lạnh lẽo, chăn đệm cũng lạnh. Hắn nằm xuống trước để làm ấm, sau đó mới gọi nàng lại ngủ.

Phùng Gia Ấu cởi giày, dưới ánh đèn, thấy trên mũi giày có vết máu. Nàng không nhịn được nhíu mày, bình thường đôi giày này chắc chắn sẽ bị vứt đi. Nhưng đây là giày nam, mua tạm ở Hoài An, cỡ nhỏ rất khó mua, lại vội rời đi nên nàng chỉ có mỗi đôi này.

“Ngủ trước đi, để đó ta sẽ giặt vết máu cho nàng, mai mang tạm, vào thành rồi mua đôi mới.” Tạ Lãm đưa ngón trỏ ấn vào trán nàng, ép nàng nằm xuống, đắp chăn lại, “Đã qua giờ tý (11h đêm – 01h sáng), mau ngủ đi.”

Phùng Gia Ấu nằm trong chăn ấm đượm hơi hắn, nghiêng người chỉ để lộ đôi mắt nhìn hắn chăm chú.

“Sao vậy?” Tạ Lãm nhìn không hiểu ánh mắt nàng, hôm nay nàng cứ nhìn hắn như vậy, đặc biệt sau trận tập kích ở nghĩa trang, ánh mắt càng khác thường.

Phùng Gia Ấu lắc đầu: “Chàng đi đi, sớm về nghỉ ngơi.”

“Ừ.”

Phùng Gia Ấu nhìn theo bóng hắn cúi người xách đôi giày của nàng rồi bước ra ngoài. Đợi đến khi bóng hắn khuất, nàng khẽ chạm lên trán mình, bật cười.

Tạ Lãm thu xếp xong quay lại, nàng đã ngủ say.

Hắn cần cảnh giác nên không lên giường, chỉ ngồi nghỉ trên ghế.

Sáng hôm sau, Phùng Gia Ấu dậy muộn, vừa thấy Tạ Lãm liền nói: “Hôm nay e là không đi được, bụng ta đau.”

Tạ Lãm đứng dậy khỏi ghế: “Có phải tối qua ăn gì không hợp?”

Phùng Gia Ấu vẫy tay gọi hắn sát lại: “Chắc nguyệt sự tới sớm.”

Hắn vừa bước đến cạnh nàng, nghe vậy thì khựng lại, rồi tiếp tục ngồi xuống bên giường: “Chẳng phải còn vài hôm nữa sao?”

Hắn nhớ rõ nguyệt sự của nàng vào ngày nào, khi ấy nàng cứ ôm rịt bình nước nóng áp bụng, cho dù là mùa hè. Có hôm đau nhiều, nàng nằm cả ngày không rên tiếng nào. Tạ Lãm hỏi thăm, liền bị nàng gắt lại, từ đó không dám hé lời.

“Hôm qua gió lạnh, chắc là đến sớm.” Phùng Gia Ấu từ trong chăn đưa tay ra, nắm lấy tay hắn, vốn muốn nhờ hắn sưởi ấm, lại thấy tay hắn còn lạnh hơn, bèn khẽ hà hơi vào lòng bàn tay hắn.

Một hơi thổi ra khiến Tạ Lãm nổi hết gai ốc, hắn buột miệng: “Ta thấy nàng không giống nhiễm lạnh, mà là bị trúng tà.”


Share truyện lên:

Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Đừng ngại chia sẻ cảm nhận của bạn nha!x