CHƯƠNG 42 – Y GẦN NHƯ KHÔNG NHẬN RA NÀNG
Tạ Lãm nghe xong lời này, đột nhiên quay sang nhìn Vân Phi.
Vân Phi cũng sững sờ, hoàn toàn không biết bản thân đã bị phát hiện từ lúc nào.
“Vậy trả lời hắn ta sẽ đến đúng giờ.” Đã nói đến mức này rồi, nếu Tạ Lãm không đến thì chẳng khác nào tỏ ra mình sợ y.
“Vâng.” Quản gia vội vã rời đi.
Tạ Lãm bước vào gian trong thay quần áo.
Phùng Gia Ấu đi theo, lặng lẽ giúp hắn buộc đai lưng.
Tạ Lãm giơ tay lên, chỉ cảm thấy ngượng ngùng. Vốn muốn gọi nàng đến để nghe khuyết điểm của Lý Tự Tu, không ngờ lại tự vác đá đập chân mình.
Phùng Gia Ấu cười: “Phu quân, từ chuyện này có thể nhìn ra điều gì? Ngoài chàng ra, có biết bao nhiêu người âm thầm theo dõi hắn, làm sao hắn có thể để lộ bất kỳ sai lầm nào cho các người thấy chứ?”
Tạ Lãm khẽ “Ồ” một tiếng: “Ý nàng là hắn giả vờ?”
“Không cần giả vờ, cũng không thể giả vờ được.” Phùng Gia Ấu giúp hắn thắt dây lưng, rồi lấy phụ kiện, “Phẩm chất và tính cách thật sự của hắn không thể hiện qua những điều này. Tất cả đều giấu trong những cuốn sách hắn đọc mỗi đêm và những công văn hắn xem vào mỗi sáng.”
Tạ Lãm nhíu mày, chưa hoàn toàn hiểu.
“Khi chàng chính thức tiếp nhận chức vụ ở Huyền Ảnh Ti, dấn thân sâu hơn vào vòng xoáy quyền lực, chàng sẽ từ từ hiểu ra thôi.”
Sau khi giúp hắn chỉnh trang xong, Phùng Gia Ấu đặt tay lên ngực hắn, dặn dò: “Gặp hắn thì đừng chỉ mải ghen tuông. Chàng phải hiểu rõ, hắn có thể là kẻ thù sinh tử của chúng ta.”
“Ý nàng là hắn sẽ phát hiện ra thân phận của ta?” Tạ Lãm vốn dĩ lo lắng, nhưng nhờ Tạ Lâm Khê sắp xếp chu đáo, giờ cũng không còn sợ, “Nhưng chẳng phải hắn có tình cảm với nàng sao? Chắc hắn sẽ không hại nàng chứ?”
Phùng Gia Ấu không lạc quan như hắn. Khi Tạ Lãm rời khỏi nhà, nàng cũng chuẩn bị đi đến Đại Lý Tự.
Hôm nay là ngày mùng một, Đại Lý Tự có buổi họp tối, Thôi thiếu khanh thường bận rộn đến tận nửa đêm mới về.
Nàng đã rời kinh thành lâu như vậy, chắc chắn Thôi thiếu khanh đã tích lũy không ít hồ sơ vụ án. Nàng mạo hiểm đi trong mưa để lấy hồ sơ, cũng vì muốn dò hỏi xem Lý Tự Tu đã bàn chuyện gì với Thôi thiếu khanh.
*
Tạ Lãm ngồi xe ngựa đến Vọng Tiên Lâu, suốt đường đi đều suy nghĩ về những lời dặn dò của Phùng Gia Ấu.
Hắn nhận ra rằng suy nghĩ của hắn và Phùng Gia Ấu không giống nhau. Trong khi hắn còn đang bận ghen tuông, Phùng Gia Ấu đã bắt đầu tính toán cách đối phó với Lý Tự Tu.
Xe ngựa lắc lư, người đánh xe ở phía trước nói: “Cô gia, đằng trước trên con đường này hình như xảy ra chuyện gì đó, người xem náo nhiệt đông quá. Chúng ta phải đổi đường, có thể sẽ đến trễ.”
Tạ Lãm từng nói hắn sẽ đến đúng giờ. Vén màn xe lên nhìn, phía trước là biển người chen chúc, dù che mưa rợp trời, chật kín không lối đi.
Dân kinh thành thật rảnh rỗi, trời mưa mà vẫn cầm dù chen nhau xem náo nhiệt.
“Vậy đổi đường đi.”
“Vâng.”
Khi Tạ Lãm đến Vọng Tiên Lâu, đã trễ khoảng một khắc.
Vừa vén màn xe bước ra, đã có người che dù cho hắn, còn có người cúi mình đặt ghế để hắn bước xuống.
Làm hắn cảm giác mình như kẻ vô dụng.
Nhưng đây chính là cách sống của quan lại quý tộc kinh thành, Tạ Lãm đã quyết định ở lại thì phải thích nghi.
Mặc bộ y phục bằng gấm lộng lẫy mà Phùng Gia Ấu cố ý chọn, hắn dẫm lên ghế bước xuống xe ngựa. Phong thái ung dung đứng ở cửa Vọng Tiên Lâu, lập tức thu hút đông đảo ánh mắt trên dưới lầu ngó tới, phỏng đoán thân phận của hắn.
“Tạ thiên hộ?” Chưởng quầy vội vàng bước tới, “Lý đại nhân đã đặt nhã gian ở tầng hai, nhưng ngài ấy vẫn chưa đến.”
“Hắn chưa đến?” Tạ Lãm thầm ghi trong lòng, người này không giữ đúng giờ.
Vừa nghĩ xong, có người gọi từ phía sau: “Tạ thiên hộ?”
Một thiếu niên bước lên trước mặt, cúi mình chào: “Tạ thiên hộ, đại nhân nhà tôi trên đường gặp phải chút sự cố, tạm thời không thể đến. Ngài ấy phái tiểu nhân đến tạ lỗi, thật sự hối lỗi đã để ngài đi một chuyến uổng công, ngày khác sẽ đích thân đến tạ lỗi.”
“Lý đại nhân gặp phải sự cố gì?” Tạ Lãm nhớ đến chuyện đường phố bị tắc nghẽn, chẳng lẽ có liên quan đến Lý Tự Tu?
Thiếu niên này vẫn còn chút sợ hãi khi nhắc lại: “Đại nhân nhà tôi bị ám sát.”
Tạ Lãm ngạc nhiên, một tân đế sư chưa nhậm chức đã bị ám sát giữa đường, chuyện này nghe thật khó tin: “Lý đại nhân có bị thương không?”
Thiếu niên lắc đầu: “Không nghiêm trọng, chỉ bị thương nhẹ ở cánh tay. Tiếc là trời mưa to, khó mà lần theo dấu vết, hung thủ đã chạy thoát.”
Thật sự đáng tiếc, Tạ Lãm lắc đầu tiếc nuối.
Tên thích khách vô dụng này không biết là do ai thuê. Tại sao không đến thuê hắn, giá rẻ mà lại hiệu quả, chỉ đâu chém đó, chém sai đảm bảo sẽ đền bù.
“Vậy ngươi nhắn lại dùm, nói đại nhân của ngươi dưỡng thương cho tốt. Chúng ta hẹn lại ngày khác.” Tạ Lãm cũng không muốn nói nhiều, liền quay người ra khỏi Vọng Tiên Lâu.
Bước lên ghế ngồi lại vào xe ngựa: “Về nhà thôi.”
*
Phùng Gia Ấu thay nam trang, từ cửa sau đi vào Đại Lý Tự, biết Thôi thiếu khanh đang họp trong phòng nghị sự, nàng đi dạo quanh phòng hồ sơ trước.
Không lâu sau, Thôi thiếu khanh phái người gọi nàng đến nhị đường.
Nàng ôm lấy vài hồ sơ vụ án mà nàng quan tâm, che dù đi đến nhị đường.
Bước đi trên hành lang, từ xa nàng thấy Thôi thiếu khanh cùng một người bước ra khỏi nhị đường, đứng dưới mái hiên.
Người ấy đi sau Thôi thiếu khanh nửa bước, lại thêm tấm màn mưa dày đặc, Phùng Gia Ấu không nhìn rõ mặt.
Người có thể khiến Thôi thiếu khanh đích thân tiễn về, hẳn là phẩm cấp không thấp. Nhưng y phục của người này không phải quan phục, dường như là áo tay dài rộng thêu hoa văn thủy mặc, cầm dù giấy dầu mang đậm phong vị Giang Nam, vô cùng hài hòa với ngày mưa này.
Phùng Gia Ấu dừng bước, nép sau cột để tránh họ.
Chờ đến khi Thôi thiếu khanh tiễn y đi, nàng mới bước ra.
Sau khi Thôi Thiếu Khanh quay lại, sắc mặt ông nặng nề đến mức dường như có thể chảy ra nước, gọi nàng vào nhị đường: “Triều đình lại sắp không yên rồi, tân đế sư bị ám sát ngay giữa phố, con nói xem…”
Phùng Gia Ấu sững sờ: “Lý đại nhân bị ám sát?”
Thôi thiếu khanh trầm giọng: “Hung thủ này điều tra thế nào đây? Hắn là đế sư thứ ba do Nội Các đề cử, người bất mãn nhất với việc này là ai?”
Phùng Gia Ấu thầm nghĩ, đó chính là đảng thái hậu. Đừng tưởng đảng thái hậu không dám lộ liễu như vậy, hành vi này rất giống phong cách của hoạn tặc. Nhưng cũng không loại trừ khả năng các đại thần phụ chính lợi dụng cơ hội để gây chuyện.
Phùng Gia Ấu ngẫm lại: “Vừa rồi người mà thúc thúc tiễn ra chính là Lý đại nhân?”
Vụ án này e là liên quan đến tranh đấu phe phái. Hiện nay Đại Lý Tự vẫn chưa có chính khanh, chính vì Đại Lý Tự chưa đứng về phe nào, xử lý ở đây là tốt nhất.
“Đúng vậy.” Thôi thiếu khanh nhức đầu không thôi, năm nay thế nào mà mấy vụ án vụ sau rắc rối hơn vụ trước, “Lý đại nhân đích thân đến báo án, ta không nhận cũng không được.”
Phùng Gia Ấu trầm ngâm: “Cũng thật là quá trùng hợp.”
Thôi thiếu khanh không hiểu: “Trùng hợp gì?”
Phùng Gia Ấu hỏi: “Thúc thúc, nghe nói trước đó Lý đại nhân đã mời thúc hai lần, thúc có tiện nói cho con biết hắn đã nói gì không?”
“Hắn về kinh không mời ai cả, chỉ mời ta hai lần, khiến hoạn tặc tưởng rằng hắn đang lôi kéo ta.” Thôi thiếu khanh nhắc đến chuyện này lại càng đau đầu, “Nhưng hắn không phải lôi kéo ta, mà là đang uy hiếp ta.”
Phùng Gia Ấu nhíu mày: “Sao lại thế?”
Thôi thiếu khanh nhìn vào đống hồ sơ trong tay nàng: “Hắn mang một đống bản sao hồ sơ đặt trước mặt ta. Nói rằng hắn đã nghiên cứu phong cách xử án của tất cả quan viên trong Đại Lý Tự, không khớp với bất kỳ ai, hỏi ta có phải có một quân sư đứng sau, và theo lối tư duy chặt chẽ ấy thì đó rất có thể là một nữ nhân.”
Nếu không phải là uy hiếp thì là gì? Đem vụ án vốn thuộc quyền xử lý của mình giao cho một nữ tử làm, đủ để bị ngôn quan hặc tội một trận.
Phùng Gia Ấu cụp mắt xuống, không chỉ Thôi thiếu khanh bị chỉ trích, mà về sau nàng cũng không thể tự do ra vào Đại Lý Tự để làm những việc mình yêu thích nữa.
“Thúc thúc đã tiết lộ về con rồi?”
“Không nói thì sao được?” Thôi thiếu khanh an ủi nàng, “Hắn hỏi riêng, chứng tỏ hắn không muốn làm lớn chuyện. Hắn nhằm vào ta thì để ta đối phó là được, dù sao cũng chỉ là đứng vào đội của đại thần phụ chính thôi. Hơn nữa, ta đã nói với hắn về việc con đang soạn thảo bộ luật mới, kể ra một số ý tưởng của con, hắn rất tán thưởng đấy. Ta nghĩ đây có lẽ là một cơ hội cho con.”
Phùng Gia Ấu im lặng hồi lâu rồi nói: “Thúc thúc, con về trước đây.”
Nàng ôm hồ sơ trong một tay, tay kia cầm dù, rời khỏi nhị đường, đi dọc theo hành lang sang bên kia.
Như nàng dự đoán, Lý Tự Tu đứng ở cuối hành lang, dường như đang tránh mưa. Có vẻ như sợ cơn mưa lớn làm bẩn bộ y phục quá đỗi tinh tế và thanh tao của mình.
Phùng Gia Ấu nhìn bóng lưng y mà cảm thấy vô cùng xa lạ, bởi vì trước đây nàng chỉ gặp y có vài lần.
Nàng thậm chí còn không biết rốt cuộc y đã gặp mình khi nào và ở đâu, để rồi sau đó nhất quyết đòi cưới nàng.
“Lý đại nhân.” Trong tiếng mưa rơi, Phùng Gia Ấu từ một khoảng cách rất xa gọi y.
Lý Tự Tu khép dù lại rồi xoay người.
Khi nhìn thấy gương mặt chính diện của y, Phùng Gia Ấu cuối cùng cũng nhớ ra.
Dung mạo của Lý Tự Tu đương nhiên không thay đổi gì so với vài năm trước. Khi nàng gặp y lần đầu, nàng đã ghi nhớ đôi mắt chứa chan tình cảm ấy, khiến cho y có vẻ như hơi phóng túng.
Nhưng khí chất thì đã khác xưa, năm đó y có chút nhàn tản, thong dong, bây giờ lại toát lên vẻ thanh cao và quý phái.
Nói về việc giấu tài, thì vị này mới thật sự là bậc thầy, nếu không, làm sao y có thể bất ngờ giành lấy vị trí đế sư?
Lý Tự Tu chừng như không quen biết, quan sát nàng từ đầu đến chân: “Các hạ cầm hồ sơ của Đại Lý Tự, trông không giống quan viên, không biết các hạ là ai?”
Lại còn làm bộ làm tịch! Nhưng Phùng Gia Ấu thật sự không thể vạch trần y. Thân phận của y không tiện gặp mặt thê thiếp của quan viên, nàng cũng không thể nói thẳng mình là phụ tá của Đại Lý Tự.
Phùng Gia Ấu biết chắc bên cạnh y có ám vệ: “Lý đại nhân, giờ ngài có tiện nói chuyện không?”
Y gật đầu: “Các hạ có gì cứ nói thẳng.”
“Nghe nói ngài đến để báo án?” Những lời cần nói có phần bí mật, Phùng Gia Ấu tiến lên vài bước, nhìn vào vết chém ngay ngắn trên cánh tay phải của y, chỉ thấm một chút máu.
Nhưng chính chỉ một chút máu đó, với thân phận nhạy cảm hiện tại của y, đã đủ để khuấy lên mưa gió trong triều.
“Đúng vậy.” Lý Tự Tu khẽ gật đầu, “Tối nay ta hẹn Tạ thiên hộ của Huyền Ảnh Ti, sau khi bị ám sát đã phái người hầu đi báo tin cho anh ta. Người hầu chưa quay về, nên ta đợi ở đây một lát.”
Phùng Gia Ấu giữ nét mặt căng thẳng: “Lý đại nhân hẹn gặp người trong cơn mưa to, quả là một thú vui tao nhã.”
Lý Tự Tu cười: “Chỉ vì Tạ thiên hộ đã đi xa nhiều ngày, hôm nay mới về. Ta đã ngưỡng mộ từ lâu nên không thể đợi thêm.”
“Chẳng phải vì đêm nay trời mưa lớn, càng thuận lợi hơn cho thích khách trốn thoát sao?”
Phùng Gia Ấu ôm chặt hồ sơ trong tay, giọng nói trầm xuống: “Chiêu dương đông kích tây này của ngài thật cao tay. Hẹn Tạ thiên hộ ra ngoài, tính toán chuẩn xác rằng phu nhân của anh ta sẽ nhân cơ hội này mà đến Đại Lý Tự. Ngài lại sắp xếp thích khách ám sát mình ngay trên phố, rồi lấy cớ báo án để đến Đại Lý Tự gặp phu nhân của Tạ thiên hộ. Dù có ai nói gì cũng không thể bắt bẻ hành động của ngài.”
Lý Tự Tu bình tĩnh nhìn nàng.
Phùng Gia Ấu tiếp tục: “Tất nhiên, vụ ám sát lần này không phải ngẫu hứng nhất thời, mà cũng chẳng phải chỉ để gặp phu nhân của Tạ thiên hộ. Nếu không thì cũng quá mức chuyện bé xé to, chắc hẳn còn có mục đích cao thâm hơn.”
Lý Tự Tu hờ hững nói: “Các hạ có biết vu khống đế sư là tội lớn như thế nào không?”
Phùng Gia Ấu không nhún nhường: “Lý đại nhân đã đến Đại Lý Tự báo án, Đại Lý Tự đương nhiên có quyền thẩm vấn, có quyền suy đoán mọi khả năng liên quan đến vụ án. Sao có thể gọi là vu khống?”
Lý Tự Tu mỉm cười nhạt: “Vậy ta chỉ hỏi, tại sao ta phải tốn công sức chỉ để gặp Tạ phu nhân?”
Phùng Gia Ấu hỏi ngược lại: “Ngài nói thử xem?”
Lý Tự Tu né tránh câu trả lời: “Các hạ suy đoán chỉ đúng một nửa. Tối nay ta thực sự muốn gặp Tạ thiên hộ, xem hắn là thần thánh phương nào. Không ngờ trên đường lại gặp phải thích khách. Sau khi bị ám sát, ta mới nghĩ đến việc trước tiên tới Đại Lý Tự gặp Tạ phu nhân. Suy cho cùng, cơ hội như thế này không có nhiều.”
Phùng Gia Ấu bán tín bán nghi: “Rốt cuộc vì sao Lý đại nhân cứ phải gặp Tạ phu nhân?”
Lý Tự Tu không lay chuyển được nàng: “Vì ta đoán Tạ thiên hộ không phải người tầm thường. Tạ phu nhân chắc hẳn đã bị ép buộc mà thành thân, không được như ý khi ở bên cạnh anh ta.”
Nói xong, y chờ đợi phản ứng của Phùng Gia Ấu, thái độ nhìn như cổ vũ nàng tìm kiếm sự giúp đỡ.
Nhưng Phùng Gia Ấu chỉ lạnh lùng chất vấn: “Vậy thì liên quan gì đến Lý đại nhân?”
Lý Tự Tu khẽ cau mày.
Thái độ của Phùng Gia Ấu vẫn rất lạnh nhạt: “Ta khuyên Lý đại nhân một câu. Trong kinh thành chỉ cần làm tốt việc của mình, chuyện phu thê người khác không cần ngài bận tâm.”
Một tiếng sấm chợt nổ vang, tia chớp xé toạc bầu trời đêm.
Lý Tự Tu khẽ chỉnh lại tay áo dài bị gió từ hành lang thổi phồng lên, thầm nghĩ, chính vì lý do đó mà mình đã phá vỡ kế hoạch ban đầu, trở về kinh thành sớm hai năm. Sao có thể nói đó không phải việc của mình?
Phùng Gia Ấu khẽ cúi người: “Cho dù lý do là gì, Tạ thiên hộ và Tạ phu nhân hiện giờ ân ái mặn nồng, mong Lý đại nhân nể tình đừng gây thêm rắc rối.”
“Ân ái mặn nồng?” Nghe được bốn chữ này từ miệng nàng, Lý Tự Tu không kìm được mà bật cười.
Lần đầu y gặp nàng là ở bên ngoài võ trường của Huyền Ảnh Ti. Hôm đó, một thanh niên tên Bùi Nghiên Chiêu đã một trận thành danh.
Ngày hôm đó cũng là khoảnh khắc tối tăm nhất cuộc đời Lý Tự Tu. Trong trạng thái chán chường tột độ, y nương theo dòng người lang thang đến võ trường. Ở đó, y thấy một tiểu cô nương xinh đẹp ngồi xổm dưới gốc cây khóc nức nở.
Y đứng từ xa nhìn nàng khóc suốt nửa canh giờ. Nàng khóc như thể trời sập, khiến y nghĩ rằng có lẽ hôm nay mình không phải là người thảm nhất, cảm giác đồng bệnh tương lân trào dâng.
Cuối cùng, y lấy hết can đảm tiến lại, cúi xuống đưa cho nàng một chiếc khăn tay. Nàng liền vung tay đẩy đi, mắng một tiếng “đồ dê xồm”, rồi đứng lên nhấc váy chạy mất.
Muốn biết nàng là tiểu thư nhà nào không khó, nhưng Lý Tự Tu đã tốn không ít công sức mới tìm ra được hôm đó nàng vì ai mà khóc.
Lý Tự Tu đã tìm cách gặp nàng thêm vài lần, dù giữa lông mày nàng luôn đọng lại nét u sầu, ánh mắt nàng vẫn sáng ngời.
Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của nàng, y gần như không nhận ra.
Y vẫn im lặng, Phùng Gia Ấu không biết y biết được bao nhiêu, trong lòng lo lắng.
Nàng thực sự không thể đoán được con người này. Giờ nàng chỉ có thể nhận ra y là một chính khách tâm tư tinh tế và lòng dạ thâm sâu. Người như vậy thường chỉ đặt lợi ích cá nhân lên hàng đầu, rất hiếm khi bị tình cảm cá nhân chi phối.
Thuận y thì gà chó lên trời, nghịch y tắc chết không có chỗ chôn.
Năm xưa, nàng thật sự bị Bùi Nghiên Chiêu hớp hồn nên chỉ nghĩ đến việc đuổi Lý Tự Tu đi. Bằng không, dù y giỏi che giấu đến thế nào, nàng cũng sẽ nhận ra y không phải người tầm thường, dựa vào bản năng muốn thể hiện bản thân khi y cầu hôn nàng.
Những năm qua, y ở tít tận Kim Lăng, nàng có nghe nói y thăng tiến rất nhanh nhưng không có gì nổi bật, nên nàng cũng không để ý nhiều. Nếu y về kinh sớm hơn, trước khi nàng bị Phùng Hiếu An lợi dụng, có lẽ nàng đã cân nhắc đến y.
Nhưng bây giờ, đối với nàng, y là một kẻ địch cực kỳ nguy hiểm, cần phải cẩn trọng đối phó.
—
Share truyện lên: