CHƯƠNG 2
Hee Joo buộc phải chấp nhận bản hợp đồng hôn nhân đầy sỉ nhục này.
Không váy cưới, không hoa tươi, chỉ có luật sư và chữ ký.
Cô dâu không được phép chủ động yêu cầu ly hôn.
Đặc biệt là trong thời gian tranh cử, chuyện ly hôn tuyệt đối không thể xảy ra. Mức phạt vi phạm hợp đồng lên tới hai tỷ won.
Đúng như Baek Sa Eon đã nói, cô chỉ là một “người thay thế”.
Để lấp đầy khoảng trống chị gái bỏ lại, cô bị đẩy vào như một món đồ thay thế, như một chiếc bông tăm—dùng xong rồi vứt, mãi mãi chẳng thể ngang hàng.
“Con chỉ cần làm một việc, đó là đi theo phát ngôn viên nhà họ Baek, phát huy sở trường của con.”
“…”
“Chúng ta dự định sẽ công khai thân phận phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu của con vào thời điểm thích hợp.”
Ngón tay Hee Joo khẽ run lên.
“Làm vậy, địa vị gia tộc chúng ta sẽ nâng cao hơn nữa. Những khoảng cách khó thu hẹp kia cũng sẽ dần biến mất. Lượng phiếu bầu tự nhiên sẽ tăng.”
Cô thấy nghẹt thở. Nhưng sự phẫn nộ trong lòng đã sớm bị mài mòn đến mức không còn sức để phản kháng.
“Hơn nữa, con à, từ nhỏ con đã lớn lên trong căn hầm của câu lạc bộ, lại không thể nói được.”
Bàn tay cầm tách trà của mẹ cô khựng lại.
“Thế này chẳng phải là quá tốt sao?”
“……”
“Đối với một chính trị gia, có một khuyết điểm dễ khơi gợi lòng thương cảm lại là một lợi thế đáng kể.”
Hee Joo không dao động.
Sự bất lực đã ăn sâu vào cô từ lâu. Từ năm chín tuổi, là con gái thứ hai của tờ Nhật báo Chungwoon, cảm xúc của cô đã bị bào mòn đến cạn kiệt.
Chỉ thấy nực cười khi bất hạnh của mình lại trở thành công cụ để kẻ khác mang ra khoe khoang.
“Nghe nói chứng mất tiếng của con đã tốt hơn nhiều so với lúc nhỏ.”
Cô muốn trả lời “đúng vậy”, nhưng âm thanh lại kẹt cứng trong cổ họng.
Mẹ chồng nhìn cô bằng ánh mắt hài lòng, nở nụ cười mỉm.
“Vẫn không nói được có khi lại tốt hơn, phải không?”
“……!”
Hee Joo liếc nhìn mẹ mình, nhưng Kim Yeon-hee chỉ lặng lẽ nhấp trà, không nói một lời.
Bà vẫn nhớ những ngày cô mắc chứng mất tiếng. Nhưng bà chọn cách phớt lờ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Còn một tháng nữa, chuẩn bị thật tốt đi.”
Một tháng.
Giờ đây, chỉ còn lại một tháng ngắn ngủi.
Cô bỗng thấy lồng ngực nặng trĩu. Mẹ chồng đã rời đi, nhưng tim cô vẫn đập loạn nhịp không ngừng.
Tay bủn rủn, chân cũng bắt đầu đau nhức. Lúc này, Hee Joo mới sực nhớ—cô quên uống thuốc.
“……!”
Cảm giác như bị nhấn chìm dưới làn nước, ngột ngạt đến mức không thở nổi. Nhưng cô nhắm mắt, cố gắng chịu đựng cơn đau ngắn ngủi này.
Chỉ là một chuyện nhỏ. Chỉ cần coi nó như một hơi thở.
Dẫu sao thì, để hít thở dưới nước cũng cần rất nhiều sức lực.
Vượt qua nó, cứ xem như chẳng có gì xảy ra. Không nghĩ đến nó, nó sẽ không trở thành vấn đề.
“Con…!”
Đột nhiên, một bàn tay mạnh mẽ siết chặt cánh tay cô.
“Chuyện gì xảy ra trong chương trình hôm nay vậy?!”
“……”
“Thật mất mặt! Không phải mẹ đã dặn con đừng để nhà chồng nắm được thóp rồi sao?!”
Cô chỉ muốn uống thuốc rồi đi ngủ.
Hee Joo liếc nhìn đồng hồ, gương mặt hiện lên vẻ mệt mỏi.
Bác sĩ tâm lý từng nói, cảm giác bất lực mãn tính và chứng rối loạn ngôn ngữ của cô đều bắt nguồn từ trầm cảm.
Khó tiêu, đau ngực cũng là hậu quả của nó. Nhưng Hee Joo chẳng còn cảm giác gì nữa.
Từ nhỏ, cô đã sống chung với những triệu chứng này, đến mức chúng trở thành một phần của cuộc sống.
“Con chỉ cần sống yên lặng là được rồi. Chuyện đó khó đến vậy sao? Chỉ vài tháng nữa con sẽ trở thành con dâu của tổng thống…”
“……”
“Ngẩn ngơ như người mất hồn! Rốt cuộc con có vấn đề gì vậy?!”
Cánh tay cô bị nắm chặt, bị lắc mạnh.
“Con đã cướp đi vị trí của người khác, cướp lấy người đàn ông của người ta, ít nhất cũng phải làm tốt hơn chứ…! Đến giờ mà ngay cả Baek Sa Eon cũng không xử lý xong…”
Hee Joo—người luôn im lặng như một cục bông gòn ướt—đột ngột hất tay bà ra.
Sự phản kháng ấy khiến Kim Yeon-hee càng trở nên dữ dội hơn.
Khóe môi bà ta lạnh lùng nhếch lên.
“Có lẽ con chỉ thừa hưởng một nửa số phận của mẹ con mà thôi.”
Ngón tay cô lạnh dần.
Dù có thể nhẫn nhịn mọi thứ, nhưng khi nỗi đau sâu thẳm trong tim bị lôi ra giày xéo, thật khó mà chịu đựng nổi.
Hee Joo cảm thấy mình như một quả bom sắp nổ, gắng sức kìm nén.
Số phận giống mẹ, nhưng khác ở chỗ—cô không nhận được tình yêu của chồng.
Câu nói nào khiến cô đau đớn hơn?
Thật bi thảm, hình bóng của Baek Sa Eon lại hiện lên trong tâm trí.
Câu trả lời đã rõ ràng, và trái tim cô vỡ vụn.
Nỗi đau nơi cổ họng nhức nhối đến mức không thể thốt thành lời.
“Hãy mau chóng nghỉ việc, đi theo cha mẹ chồng con. Mẹ sẽ cố gắng thuyết phục họ xóa đoạn video hôm nay. Vì vậy…”
Đừng chạm vào tôi.
Cô đứng trên bờ vực sụp đổ, nhưng vẫn cố kìm nén.
Dù tinh thần có vỡ vụn, cô vẫn phải sống lặng lẽ.
Nhấn chìm chính mình, như thể cố tình trôi vào vực sâu của cảm xúc.
Không nói gì.
Không làm gì cả.
Bỗng nhiên, Kim Yeon-hee dừng lời, ánh mắt thoáng vẻ kỳ lạ khi nhìn cô.
“Con… đó là biểu cảm gì vậy?”
Hee Joo nhìn bóng mình phản chiếu trên bức tường đá cẩm thạch nhẵn bóng. Gương mặt cô cứng đờ, nụ cười méo mó như một phản xạ vô thức. Đôi mắt cay xè, tựa như ánh sáng bên trong đang dần lụi tắt.
Vừa lên xe, một cơn lạnh lẽo kỳ lạ lập tức bao trùm cô.
Nghe nói sắp có trận mưa lớn kỷ lục. Không biết từ khi nào, những giọt nước đã bắt đầu trút xuống ào ạt.
Cô mở hộp đựng đồ, tìm lọ thuốc. Không có nước, cô đành nhai khô viên thuốc rồi bật hệ thống dẫn đường.
“Bắt đầu dẫn đường tới điểm đến.”
Giọng nói máy móc đơn điệu vang lên, khiến cô bật cười khẽ. Điểm đến ư?
Một căn nhà lạnh lẽo, không chút hơi ấm, chẳng khác nào một cỗ quan tài. Thế nghĩa là, hệ thống này thực chất đang đưa cô đến quan tài của chính mình phải không?
Gương mặt tối sầm, Hee Joo lặng lẽ xoay vô lăng, bật đài phát thanh. Nhưng――
“……Không được sao?”
Không có bất kỳ phản ứng nào.
Ngay cả máy móc giờ cũng bắt đầu phớt lờ cô.
“Haizz……”
Cô chẳng buồn phàn nàn, chỉ im lặng lái xe.
Từ bỏ và chấp nhận, đó là điều cô giỏi nhất, cũng là điều mọi người mong cô làm.
Bởi vì cô không phải con ruột của chủ tịch Nhật báo ChungWoon.
Bởi vì cô là đứa trẻ mẹ kế mang theo.
Bởi vì cô chỉ là người thay thế cho người chị đã mất tích.
Bởi vì cô nhỏ hơn chồng mình đến sáu tuổi.
Những lý do ấy như những tảng đá nặng nề chặn lối, khiến cô luôn trông yếu đuối và đáng thương.
Đúng lúc đó――
“Từ bây giờ, JBS phát thanh… but now I’m stuck inside… đồng hành cùng các bạn một ngày tuyệt vời…”
Giọng nói phát thanh viên, nhạc hiệu của đài, bài hát, quảng cáo… tất cả tần số phát thanh chồng chéo vào nhau, rối loạn như bị mắc kẹt.
Hoảng hốt, Hee Joo vỗ mạnh lên bảng điều khiển, nhưng vô ích.
“Tiếp theo, xin lắng nghe tôi… Chào các bạn, tôi là DJ Shin. Hôm nay, phát ngôn viên văn phòng chính phủ… bắt cóc giết người… giết người… giết người……”
Không thể nào. Nhưng âm lượng dường như mỗi lúc một lớn hơn.
Những tần số rời rạc ấy, tựa như đang truyền tải một thông điệp thống nhất.
Cô thử tắt đài phát thanh một lần nữa, nhưng vẫn vô dụng.
Rốt cuộc hôm nay là chuyện gì thế này…!
Ngày hôm nay dài đằng đẵng, đến mức khó lòng chịu đựng.
Từ lúc rời đài phát thanh đến giờ, chẳng có việc gì suôn sẻ.
Hee Joo đập mạnh bảng điều khiển, cuối cùng kiệt sức mà ngồi sụp xuống ghế.
“Baek Sa Eon, phát ngôn viên văn phòng tổng thống… hôm nay, Endless Falling của Jack Kays, mời các bạn cùng nghe… bắt cóc giết người… giết người……”
Bồn chồn, cô vỗ mạnh lên bảng điều khiển lần nữa. Lần này, cần gạt nước mưa bỗng hoạt động loạn xạ.
Đùa cợt sao? Thật sự đang đùa với mình sao…!
“Đã lệch khỏi lộ trình.”
Đúng lúc đó, hệ thống dẫn đường tự động thiết lập lại, cảnh báo đỏ nhấp nháy liên hồi.
“Đã lệch khỏi lộ trình.”
“Đã lệch khỏi lộ trình.”
“Đã lệch khỏi lộ trình.”
Tiếng lặp đi lặp lại lạnh lẽo đến rợn người. Sắc mặt Hee Joo cũng dần trở nên cứng ngắc.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy…!
Cô cố đánh lái dừng xe bên lề, nhưng vô ích, chiếc xe không còn nằm trong tầm kiểm soát.
Tồi tệ hơn, cơn mưa như trút khiến tầm nhìn phía trước gần như bị xóa nhòa. Cần gạt nước hoạt động liên tục, nhưng chẳng thể đuổi kịp dòng nước đang ào ạt trên kính chắn gió.
Xe lao vào một con đường xa lạ, rồi đột ngột, một tiếng rít chói tai vang lên.
Đường trơn khiến xe xoay nửa vòng trước khi dừng hẳn.
Bịch!
Hee Joo đập mạnh người vào vô lăng.
“A…!”
Cô ôm ngực, nhăn mặt vì đau.
Cạch… Cạch.
Chốt cửa xe phát ra âm thanh――khóa, mở, rồi lại khóa.
“…!”
Mình… đâu có chạm vào.
Cổ cứng đờ, cả người lạnh toát.
Chẳng lẽ… mình bị nhốt? Giờ phải làm sao…
Bất chợt, mưa trút xuống mạnh hơn, tựa như những hạt mưa đá đang dội ầm ầm lên xe.
Tiếng động ấy như một tín hiệu kích hoạt cơn hoảng loạn trong cô.
Hee Joo điên cuồng kéo tay nắm cửa. Vô dụng.
Tất cả nút bấm, bộ phận trong xe đều bất động.
Cửa không mở, cô đập mạnh vào kính, đập đến nỗi bàn tay đỏ ửng. Không được.
Cô lấy đà, dùng cả thân hình gầy yếu lao vào cửa xe.
“A…!”
Vai đau nhói, như thể có gì đó sắp vỡ ra.
Cảm giác bị nhốt này khiến cô hoảng loạn tột độ.
Dù căn nhà tân hôn có lạnh lẽo đến đâu cũng không đáng sợ bằng lúc này――hiện tại, cô chỉ mong được trở về nơi đó.
“A…!”
Đột nhiên, Hee Joo mở to mắt, dừng việc đập cửa, theo phản xạ nắm chặt vô lăng.
Một bản thảo phiên dịch thủ ngữ cô từng làm cho chương trình truyền hình bỗng lóe lên trong tâm trí.
—
https://vymiu.com/khi-dien-thoai-do-chuong-edit-du-va-ro-rang/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích: