CHƯƠNG 36
“Nếu mọi chuyện đổ bể, người chết đầu tiên sẽ là chị. Vì chị là chướng ngại lớn nhất.”
“Tôi không đùa đâu.”
“…!”
Đôi mắt Hee-joo tối sầm vì kinh hoàng. Lời đe dọa của tên bắt cóc vang vọng trong tâm trí ngay khoảnh khắc cô rơi xuống vách núi.
Cô vung tay hoảng loạn, cố gắng bám víu vào thứ gì đó, nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá đột ngột.
“…!”
Một cú va đập dữ dội ập đến sau lưng, như thể cô vừa bị một quả bom đánh trúng. Cơ thể cô đập mạnh vào những cành cây, rồi tiếp tục rơi xuống. Theo bản năng, Hee-joo vươn tay cố nắm lấy thứ gì đó, nhưng lòng bàn tay trơn trượt, chẳng thể bám được.
“Ư… ư…”
Đầu cô đập vào những tảng đá lởm chởm, cả người bị hút vào một khe đá rồi rơi phịch xuống đất. Cơn đau lan khắp cơ thể, từng nhịp thở đều trở nên khó khăn.
“Ha… ư…”
Giữa cơn choáng váng, có tiếng hét thô ráp vang vọng trong không trung. Nhưng giờ đây, dù đó là ảo giác hay thực tế cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Mình đang ở đâu vậy…
Cô nghiến chặt răng, cố gắng giơ tay ra. Nhưng trước mắt chỉ là một màu đen kịt, dày đặc và lạnh lẽo.
“Ư…”
Toàn thân cô lạnh buốt, như thể hơi ấm đang dần rời bỏ cơ thể. Cảm giác đầu tiên cô lấy lại được là ở đầu ngón tay, chạm vào mặt đá thô ráp.
Khi xúc giác trở lại, những giác quan khác cũng ồ ạt đổ về. Gió lạnh như dao sắc cắt qua bộ quần áo rách tả tơi của cô, khiến cô rùng mình.
Tầm nhìn mờ đi, đầu cô nóng ran. Những chỗ bị thương sưng tấy, rát buốt, máu vẫn chảy. Cơ thể đầy vết bầm tím, chỉ một cử động nhẹ cũng khiến mồ hôi lạnh túa ra.
Khi cô mở mắt ra lần nữa, màn đêm đã buông xuống.
Mình bất tỉnh bao lâu rồi?
Qua tán lá, cô thấy bầu trời đêm đen như mực, không một ánh sao.
Đây là đâu?
Có lẽ cô đã rơi xuống một hang động sau khi xuyên qua những tán cây mọc bên vách núi. Nhưng đến giờ vẫn chưa được giải cứu, dường như việc định vị vị trí của cô gặp khó khăn.
“Hức…”
Chẳng phải lỗi của ai cả, nhưng cô cảm thấy vô cùng tuyệt vọng và tủi thân.
—— Hú… hú… hú…
Xa xa vang lên tiếng tru của loài thú nào đó. Đêm trong rừng, từng âm thanh nhỏ bé đều bị phóng đại, khiến màn đêm càng trở nên đáng sợ.
Mình sợ quá… Mình muốn về nhà…
Cô biết mình không thể cứ nằm đây mãi, nhưng đôi chân như đông cứng, chẳng thể nhúc nhích nổi.
Thử từ từ nâng nửa người lên trước đã.
Cô rên lên một tiếng, nhấc người rồi gỡ chiếc ba lô khỏi vai.
Điện thoại… Mình sẽ dùng điện thoại để báo vị trí!
Hee-joo lục tìm trong ba lô, cuối cùng cũng chạm đến chiếc điện thoại. Một tia hy vọng lóe lên nhưng ngay lập tức vụt tắt. Pin đã cạn hoàn toàn.
Vì ít khi dùng điện thoại, cô chẳng mấy khi để ý đến chuyện sạc pin. Và giờ, sự bất cẩn đó đã đẩy cô vào tình thế nguy hiểm.
Sao lại hết pin vào lúc này chứ…!
Cô suýt bật khóc, nhưng rồi, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
Hee-joo quên cả đau đớn, đầu óc trống rỗng khi chạm vào chiếc điện thoại thứ hai.
Không… không thể nào…
Một cảm giác lạnh buốt như dao cứa xuyên qua tâm trí cô.
Nhưng giờ đây, thứ duy nhất cô có thể dựa vào lại chính là chiếc điện thoại đàm phán kia.
Chiếc điện thoại này, chính là công cụ của quỷ dữ.
Tim cô đập điên cuồng.
Chiếc điện thoại này chỉ có thể gọi cho một người duy nhất. Và người đó tuyệt đối không phải là người cô có thể cầu cứu.
Bởi đó là người cô phải gọi để uy hiếp chứ không phải cầu cứu — Baek Sa-eon.
Mình điên rồi sao? Sao có thể nghĩ đến chuyện này…
Cô không khóc mà thầm mắng bản thân.
Đột nhiên, cô cảm thấy sức lực đang dần rời bỏ cơ thể. Lưỡi khô khốc, đầu óc quay cuồng, tầm nhìn mờ dần. Triệu chứng mất nước đã bắt đầu xuất hiện.
Không được… Nếu ngất ở đây, sẽ nguy hiểm lắm…
Cuối cùng, như níu lấy sợi dây sinh mạng, Hee-joo cầm lấy chiếc điện thoại đàm phán.
***
Lực lượng cứu hộ và đội cứu hỏa đã tìm kiếm suốt bốn tiếng đồng hồ.
Họ huy động 17 thiết bị và hơn 50 người, rà soát kỹ càng khu vực từ vách đá đến phạm vi 50m phía dưới dòng suối, nhưng không tìm thấy bất cứ dấu vết nào của Hee-joo.
“Lần trước cũng có một giáo sư bị mất tích, mãi hai ngày sau mới tìm thấy thi thể. Rơi từ vách núi xuống… hóa ra là tự sát.”
“Này, đừng nói mấy chuyện xui xẻo lúc này chứ!”
Đám người đứng xem bàn tán.
Baek Sa-eon từ đầu đã cùng đội cứu hộ tham gia tìm kiếm.
Anh từng là phóng viên chiến trường, sở hữu chứng chỉ bắn súng của Hiệp hội Súng Quốc gia, từng lang bạt qua vô số vùng chiến sự. Việc tìm kiếm trên núi đối với anh chẳng phải chuyện quá khó.
“Phát ngôn viên, đã liên hệ với gia đình nạn nhân chưa?”
“Rồi.”
“Dãy núi này nổi tiếng hay xảy ra tai nạn trượt ngã. Có lẽ… chúng ta nên chuẩn bị tâm lý tìm thấy thi thể.”
“Thi thể?”
Baek Sa-eon nhắc lại bằng giọng đều đều, không một chút dao động.
“À, ý tôi là…” Nhân viên cứu hỏa vội giải thích, nhưng Baek Sa-eon chỉ nhắm mắt trầm mặc vài giây, rồi cất giọng vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Đội chó nghiệp vụ có thể xuất phát ngay không?”
“Được, nhưng chúng tôi chưa nhận được quần áo hay đồ dùng cá nhân của người mất tích.”
“Vậy thì có thể bắt đầu ngay đi.”
“Hả?”
“Áo của tôi vẫn đang buộc trên người cô ấy.”
Baek Sa-eon nói với giọng điệu bình tĩnh.
“Cho chúng ngửi mùi tôi. Không chỉ quần áo, mà cả mùi hương trên người. Tôi đã ôm cô ấy suốt quãng đường đi xe buýt. Ngay cả mùi sữa tắm của chúng tôi cũng giống nhau.”
“Nhưng… chúng ta có nên liên hệ với gia đình trước không?”
“Tôi là chồng cô ấy.”
“…!”
Người lính cứu hỏa sững người, miệng há ra nhưng không thốt nên lời, chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Vậy mà nét mặt Baek Sa-eon vẫn không hề thay đổi. Khuôn mặt anh cứng đờ như một bức tượng thạch cao đã bị tẩy mọi sắc thái cảm xúc.
Đúng lúc đó, điện thoại anh reo lên. Trên màn hình hiện hai chữ: Nhà Xanh.
“…”
Thứ khiến anh khó chịu nhất không phải là những cuộc gọi liên tục, mà là việc ngay cả trong tình huống này, anh vẫn phải xử lý truyền thông và tiếp tục vai trò phát ngôn viên của Nhà Xanh.
Không biết bằng cách nào, điện thoại và tin nhắn từ các phóng viên bắt đầu đổ đến dồn dập.
Ánh mắt anh thoáng dao động.
“Phát ngôn viên, điện thoại anh cứ reo mãi kìa…”
Giữa khu rừng tĩnh mịch, tiếng chuông điện thoại vang lên như tiếng ong vo ve, thu hút sự chú ý của đội cứu hộ.
“Anh không định nghe sao?”
“Không.”
Nhưng Baek Sa-eon không chỉ đơn giản từ chối những cuộc gọi tới. Anh lặng lẽ liếc nhìn đồng hồ.
“Tôi đang chờ một cuộc gọi.”
***
“Cuộc gọi không thành công hoặc đã bị hạn chế. Xin vui lòng kiểm tra lại…”
112 không thông, 119 cũng không gọi được.
Chiếc điện thoại đàm phán này hoàn toàn không có chức năng gọi khẩn cấp.
Cô đã thử cả số của Trung tâm Phiên dịch Ngôn ngữ Ký hiệu mà mình nhớ, nhưng không có phản hồi.
“Ha…”
Khi đứng giữa lằn ranh sinh tử, chỉ một cuộc gọi cũng có thể quyết định số phận. Nó vừa là sợi dây siết chặt cổ cô, vừa là chiếc phao cứu sinh duy nhất.
Chỉ còn một số duy nhất có thể gọi…
Nhưng làm sao cô có thể cầu cứu người đàn ông mà mình đang giả danh để uy hiếp được chứ?
Cảm giác bất lực siết chặt lấy cô, sống mũi cay xè, Hee-joo cố nuốt nghẹn, kiềm chế tiếng nức nở.
“Ưm…”
Trong tình trạng này, cô còn tâm trạng nào mà gọi điện uy hiếp anh?
Hee-joo lắc mạnh đầu, cố gắng xốc lại tinh thần. Nhưng cử động quá nhanh khiến cơn buồn nôn ập đến, cô vội siết chặt tay, cố gắng kìm lại.
Mình không thể gục ngã ở đây.
Dù là chuyện sống chết hay ly hôn, cô cũng không thể bỏ cuộc ngay lúc này.
Reng reng reng reng…
Âm thanh đổ chuông kéo dài.
Cuối cùng, Hee-joo quyết định trở thành “Kẻ uy hiếp 406”.
Ngay lúc này, cô không còn là Hee-joo nữa. Cô là 406.
“A…”
Tay cô run lên khi nắm chặt điện thoại.
Xin đừng bắt máy…
Không… hãy nghe máy đi…
Giữa sự giằng xé dữ dội, âm báo gọi đi đột ngột dừng lại.
— “…!”
Một tiếng thở khẽ vang lên từ bên kia đầu dây, truyền đến trước cả lời nói.
Nước mắt cô lập tức trào ra.
Khoảnh khắc giọng nói ấy vọng đến, thế giới như chỉ còn lại hai người họ.
Tất cả những âm thanh hỗn loạn xung quanh bỗng trở nên xa vời, thậm chí cơn đau cũng tạm thời bị đẩy lùi.
— “Em…”
Một giọng nói nghèn nghẹn truyền đến, khiến Hee-joo nhất thời nín thở.
Có gì đó không ổn… Giọng anh nghe rất lạ, nhưng cô không thể xác định được đó là gì.
— “Không, 406.”
Giọng anh cứng rắn, nhưng xen lẫn sự run rẩy mơ hồ.
Dẫu đang chìm trong bóng tối và tuyệt vọng, chỉ cần nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cô vẫn cảm thấy như có một tia sáng len lỏi vào.
“Anh từng nói, nếu vứt xác thì gọi cho anh, đúng không?”
Cô cố kìm tiếng khóc, nhưng hơi thở đã bắt đầu rối loạn.
“Nên bây giờ tôi gọi đây. Đến mà nhận đi.”
— “Tình hình thế nào? Hee-joo có an toàn không?”
Có vẻ anh cũng đang cố giữ bình tĩnh, nhưng hơi thở khe khẽ gấp gáp đã vô tình tố cáo cảm xúc của anh.
“Anh không thấy lạ sao? Không tò mò tại sao tôi biết chuyện này à?”
— “406 lúc nào cũng có cách của mình. Không có gì bất ngờ cả. Chẳng phải anh luôn nắm rõ tình hình của Hee-joo như lòng bàn tay sao? Nhưng quan trọng hơn…”
“Cô ấy có bị thương không? Bây giờ cô ấy đang ở đâu? Đã xác định được vị trí chưa?”
Anh dồn dập hỏi, giọng điệu căng thẳng như đang truy vấn.
…Có điều gì đó rất quan trọng dường như đã bị anh cố tình lướt qua.
Hay chỉ là do cô đang tưởng tượng?
Hee-joo khẽ cau mày, rồi nhấn mạnh:
“Anh biết tôi giỏi lần theo dấu vết mà. Lần trước, tôi đã gửi tin nhắn giả đến điện thoại của Hee-joo và cài phần mềm gián điệp vào đó.”
Tầm nhìn của cô bắt đầu mờ đi, những hình ảnh trước mắt chồng chéo lên nhau như những lớp kính vỡ.
Cơn buồn nôn dâng lên, đầu óc cô quay cuồng như thể đang say rượu. Ngay cả lời nói cũng dần trở nên rời rạc.
“Ưm… Phần mềm đó theo dõi rất tốt… nên tôi biết cô ta đã nhận tin nhắn về buổi workshop… nhưng vị trí của cô ta đã đứng yên hơn năm tiếng trong rừng.”
— “Bây giờ không phải lúc để nói mấy chuyện đó…!”
“Chắc chắn là cô ta đã bất tỉnh rồi.”
— “…!”
—
https://vymiu.com/khi-dien-thoai-do-chuong-edit-du-va-ro-rang/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha
Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích:
Cá voi cô đơn (Hàm Yên) – Review & nghe audio
Một màu xuân (Trầm Tiêu Chi)
“Người sống cả đời nên không thẹn với lòng, nên tận hưởng lạc thú trước…