CHƯƠNG 39
“Tiên lượng chấn động não của cô khá tốt. Các xét nghiệm không cho thấy dấu hiệu sốc nào khác. Chỉ cần tránh viêm nhiễm trước khi rút dây truyền, có thể xuất viện vào tuần sau…”
Không…!
Thời gian quý báu của mình!
Ánh mắt lo lắng của cô lướt nhanh khắp phòng. Nếu tính toán sơ qua, chỉ còn khoảng mười ngày nữa là đến thời điểm cô có thể ly hôn. Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã gần 10 giờ tối.
Theo bản năng…
Điện thoại đàm phán đâu?
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.
“Ah…”
Mặt cô tái đi, vội vàng bật dậy khỏi giường trong hoảng loạn. Sau khi tiễn bác sĩ trực đêm, cô khóa cửa lại. May thay, cô trông thấy chiếc balo leo núi đặt trên bàn.
Hee-joo thở phào nhẹ nhõm, lục lọi bên trong và tìm thấy điện thoại đàm phán.
Hy vọng không ai nhìn thấy nó…
Khoảng ký ức trống rỗng lúc bất tỉnh khiến cô bất an. Cô nhanh chóng cắm chiếc điện thoại hết pin của mình vào bộ sạc nhanh và chờ đợi.
Nếu có gì không ổn, tên bắt cóc chắc chắn sẽ gọi cho cô.
Với tính cách của hắn, liều lĩnh như một chiếc xe mất phanh, khả năng đó lại càng cao.
…Không có gì cả.
Ngón tay cô lướt nhanh trên màn hình. Không có cuộc gọi nào cho cô từ số lạ, chỉ có một danh sách dài những cuộc gọi nhỡ từ Baek Sa-eon.
“Vậy sao? Nhưng tôi đang sợ đến phát điên đây.”
Giọng nói bất chợt vang lên trong ký ức khiến lồng ngực cô nhói lên.
Hee-joo vội lắc đầu thật mạnh, cố xua đi phản ứng kỳ lạ của bản thân. Dù cơn chóng mặt làm cô loạng choạng, nhưng có lẽ như vậy lại tốt hơn. Cô không được xúc động vào lúc này.
Lời uy hiếp vẫn còn hiệu quả, đúng không nhỉ?
Đúng 10 giờ, gần như theo phản xạ, Hee-joo cầm điện thoại đàm phán lên.
Reng reng reng…
Cô mím chặt môi lo lắng, cảm giác này vô thức gợi nhớ đến ký ức dường như đã bị quên lãng. Bàn tay mát lạnh, đôi môi nóng ấm áp vào da, sự mãnh liệt đó vẫn hằn sâu trong ký ức, không chịu phai nhạt…
— “…Alo?”
“…!”
Từng sợi lông trên cơ thể cô dựng đứng. Cô xoa nhẹ cổ mình, cố trấn tĩnh, rồi mở miệng.
“…Là tôi đây.”
Người ở đầu dây bên kia khẽ cười.
— “Phải rồi. Tôi biết. Là em, 406.”
” Anh còn có tâm trạng nghe điện thoại, xem ra Hong Hee-joo vẫn chưa chết nhỉ.”
— “Lúc nào em cũng nói năng cay nghiệt thế sao?”
“Cái gì?”
— “Đừng nói những lời như thế.”
Giọng của anh bỗng trở nên nghiêm túc, mang theo một sự thay đổi khó nhận ra.
“Ý anh là gì?”
— “Cô ấy gặp nguy hiểm đến tính mạng. Đừng dùng từ ngữ nặng nề như vậy.”
Giọng anh nghe như đang lùi một bước.
“Tôi vốn dĩ là người xấu, anh làm gì được tôi nào?”
Tim Hee-joo đập rộn lên kỳ lạ, nhưng cô càng đáp trả cứng rắn hơn.
― “À, giờ em tự thừa nhận mình là người xấu rồi sao?”
Tiếng cười bất lực vang lên từ đầu dây bên kia. Hee-joo thấy tai mình nhột nhạt liền chuyển điện thoại sang tai kia.
“Oppa, sao lại nói chuyện kiểu đó vậy?”
— “…A, oppa, thật là…”
Nghe như anh vừa lấy tay che micro, giọng nói bị ém lại, không rõ ràng.
“Có chuyện gì vậy?” Hee-joo bực bội hỏi.
— “…À, xin lỗi. 406 đáng sợ quá.”
“Cái gì?”
— “Tôi căng thẳng quá thôi.”
Một cơn bồn chồn không rõ nguồn cơn dâng trào.
Vì cơ thể cô đang bị thương sao? Nhưng bất kể lý do gì, phản ứng khác thường này của anh lại càng làm cô khó chịu.
Sự lạnh lùng thường thấy biến mất. Giọng điệu vốn khinh miệt cũng chẳng còn.
Quan trọng nhất, thái độ sắc bén của anh với 406 bỗng mềm đi, điều đó làm cô bất an.
“Anh nghĩ tôi buồn cười lắm sao?”
— “Không phải vậy. Tôi hoảng sợ thật đấy.”
“Hoảng sợ?”
— “Tôi đã nghe lại toàn bộ các cuộc gọi trước đây, nhớ lại từng khoảnh khắc đó.”
“…”
— “Và tôi nhận ra 406 ăn nói giỏi hơn tôi tưởng rất nhiều.”
Lời khen đột ngột ấy khiến Hee-joo lặng người. Cô chưa bao giờ mong đợi sự công nhận này, thậm chí còn không nghĩ đến nó. Theo phản xạ, cô mím chặt môi.
— “Tôi tò mò không biết ai đã dạy em.”
“…Thật sự nói tốt lắm à?” Cô cất giọng, cố che đi vẻ lúng túng.
— “Đó là nhận xét của người phát ngôn Nhà Xanh. Vậy đã đủ đáng tin chưa?”
“T-Tất nhiên rồi…”
Dù anh không hề tâng bốc, nhưng những lời này lại khiến Hee-joo lập tức cảnh giác. Cô cau mày, cố gắng đoán ý đồ của anh, nhưng vết thương sau đầu âm ỉ đau, khiến tầm nhìn dần trở nên mơ hồ.
— “406, em đang choáng sao?”
“…!”
Baek Sa-eon nhận ra ngay lập tức.
— “Nhịp thở của em không ổn định.”
“Không có gì đâu, tôi…”
— “406, có lẽ em cũng mệt mỏi như tôi, đúng không? Hôm qua cứ phải theo dõi Hong Hee-joo suốt cả ngày, chắc cũng kiệt sức rồi. Nằm xuống đi, cứ nói chuyện trong lúc đó cũng được.”
“Gì chứ?”
— “Chúng ta tin tưởng nhau đến mức này rồi mà, đúng không?”
Tin tưởng? Tin tưởng ư?
Lời nói của anh, khéo léo nhưng mang theo chút bông đùa, tựa như một cái bẫy vô hình. Cô cảm thấy mình dần bị cuốn vào dòng chảy ấy mà không tài nào cưỡng lại được.
Những cảm xúc phức tạp dâng trào khi cô nghĩ đến việc chồng mình đang dần gần gũi với tên bắt cóc, kẻ đã uy hiếp vợ anh. Cô vừa cảm thấy bất an, vừa khó chịu với sự quen thuộc ngày càng lớn giữa anh và 406.
Hất mớ tóc phủ trán ra sau, cô ép bản thân phải tập trung.
— “Được rồi, hãy nói về thứ mà 406 thích đi.”
“Tôi chỉ thích trêu chọc anh thôi.”
— “Tôi cũng thích việc đó. Nhưng chúng ta còn có một thỏa thuận, đúng không?”
“…Gì cơ?”
— “Sao em vẫn chưa gửi ảnh?”
“…!”
— “Ảnh của Hee-joo.”
Cô giật bắn người.
“Cái đó… Tôi đổi ý rồi.”
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Chỉ vừa thốt ra câu đó thôi, Hee-joo đã cảm thấy sợ hãi. Nhưng giờ đây, không còn đường lui.
“Tôi đã tính toán lại. 2 tỷ không đủ. Tình cờ, tôi phát hiện ra một bí mật khác về người phát ngôn của Nhà Xanh.”
— “Oh, vậy sao? Thế thì tốt quá.”
“…Cái gì?”
— “Tôi cũng vừa phát hiện ra một bí mật của 406.”
Cơ thể cô cứng đờ, cổ tay như tê dại vì căng thẳng. Nhưng dù vậy, cô không muốn bị đẩy vào thế yếu. Lấy hết dũng khí, cô cao giọng:
“Nếu tôi phơi bày chuyện này ra, anh chắc chắn sẽ vào tù!”
— “Vậy thì đi cùng nhau nhé?”
“…Đi đâu?”
— “Nếu đã thế, sao chúng ta không cùng vào tù luôn? Biết đâu còn được sắp xếp ở chung một buồng.”
“…!”
Baek Sa-eon đáp lại bằng giọng điệu thoải mái, khiến Hee-joo vừa bối rối vừa tức giận.
— “Nhưng,” anh đột nhiên hạ giọng, mang theo chút trêu chọc, “Có vẻ sẽ hơi khó đấy.”
“Ý anh là gì?”
— “406 không có cái đó, đúng chứ?”
Cô sững người, đầu óc trống rỗng.
“Không… Tôi có!”
— “Đó chỉ là ấn tượng mà 406 đã cố tạo ra với tôi thôi. Nếu em không phục, sao không gửi tôi một đoạn video tự quay đi, khi đó tôi sẽ tin. Nhưng em đâu làm thế được, đúng không? Vì em không có.”
“…“
Hee-joo nuốt khan, nỗi tức giận và cảm giác thất thế khiến cô không thể thốt nên lời.
— “Nếu quả quyết như vậy thì bỏ ra đi. Chế độ biến đổi giọng nói ấy.”
…Cái gì?
— “Cho tôi nghe giọng thật của em.” Anh nói, lời lẽ sắc bén như xuyên thủng lớp phòng bị cuối cùng của cô.
Cô cảm thấy như bị đè nặng đến mức không thể phản bác lại.
— “Được rồi, vào thẳng vấn đề nhé.” Baek Sa-eon đột ngột lạnh giọng.
Một cảm giác bất an lại dâng lên.
— “Từ giờ đừng gọi cho tôi nữa.”
“Cái gì?”
— “Nếu em phớt lờ lời cảnh báo này và gọi lại, em sẽ hối hận.”
“Anh đang nói——”
— “Tôi bảo rồi mà, tôi rất thích mấy chuyện kiểu này.”
“…!”
— “Nếu nghĩ mình chịu được, thì cứ thử đi.”
Trong phút chốc, thế trận giữa họ hoàn toàn đảo lộn. Ai mới là kẻ uy hiếp đây?
Tiêu rồi…
Suốt đêm hôm đó, Hee-joo co ro trong góc phòng, đầu óc rối bời.
Cô tin chắc giọng nói chế độ biến đổi vẫn hiệu quả, giọng thật của cô không bị phát hiện. Chắc chắn không đâu!
Cô cắn cắn đầu ngón cái, lo lắng nghĩ:
Nhưng… Hình như anh ấy vẫn chưa nhận ra mình là ai, đúng không?
Dù thái độ của anh có chút khác lạ, nhưng sự châm chọc và địch ý vẫn không thay đổi. Thậm chí, dường như họ còn như quay lại điểm xuất phát, mỗi người đều nắm trong tay bí mật của người kia.
Đặc biệt, lời cảnh báo trước khi anh cúp máy vẫn còn vang vọng trong đầu cô.
Vết khâu trên đầu đau nhức âm ỉ, nhưng thứ khiến cô bận tâm hơn là cơn đau nhức trong tâm trí.
Rạng sáng, khi trời vẫn còn tờ mờ, cửa phòng đột ngột mở ra.
“…!”
Hee-joo theo phản xạ kéo chăn trùm kín đầu.
Người đàn ông đã khiến cô mất ngủ cả đêm bước vào, vẫn trong bộ vest phẳng phiu như thường lệ.
“Có cần tôi ép em mở miệng lần nữa để nghe em kêu một tiếng không?”
Giọng điệu bực bội của anh khiến cô bất giác co rúm lại.
Anh dễ dàng kéo ra tấm chăn đang phồng lên, để lộ gương mặt Hee-joo.
Cô né tránh ánh mắt anh, siết chặt mép chăn trong tay. Nhưng rồi, khuôn mặt anh lại tiến sát hơn, giống như ngày hôm qua.
Ánh nhìn bỏng rát của anh dừng lại trên đôi môi cô.
“Đây không phải do tôi làm.”
Theo phản xạ, Hee-joo liếm nhẹ đôi môi khô nứt, khiến chân mày anh khẽ nhíu lại khó chịu.
“Tại sao em lại cắn môi?”
Cô chỉ đảo mắt, lảng tránh ánh nhìn của anh.
“Em cắn nó suốt cả đêm qua à?”
“…!”
Cô vẫn chưa quen nói chuyện với anh.
Ánh mắt anh giống hệt những đôi mắt cô từng đối diện mỗi đầu năm học. Cảm giác khi cô đứng trước lớp, lắp bắp giới thiệu bản thân, đối diện với những ánh nhìn dò xét đầy mong đợi.
Rồi sau đó, những mong đợi ấy dần biến thành chán chường.
Một vòng lặp vô tận kéo dài từ thời thiếu niên đến khi trưởng thành.
Giờ đây, cô lại cảm nhận được sự lạnh lẽo ấy lần nữa. Tay chân cô dần trở nên tê cứng.
May mắn thay, Baek Sa-eon không hỏi thêm.
Giữa họ là một khoảng lặng, nhưng sự im lặng đó lại mang cảm giác quen thuộc hơn bất cứ lời nói nào.
Buồn cười thay, cả hai người đều tỏ ra rất bình tĩnh.
“Tôi đã thông báo với phòng truyền thông rằng em đang nghỉ bệnh. Sau khi xuất viện, em sẽ đi làm lại ngay.”
“…!”
Thật ra, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc bị hủy bỏ tư cách ứng tuyển.
Baek Sa-eon nhẹ nhàng búng vào chóp mũi nhợt nhạt của cô.
“Sao trông em ngạc nhiên vậy?”
“…“
“Chẳng phải em nói, nếu tôi tuyển em, em sẽ cho tôi biết cách em nghiên cứu về tôi sao?”
Anh thành thục điều chỉnh lại chai truyền dịch.
“Chừng nào tôi chưa nghe được chuyện đó, tôi sẽ không để em đi đâu hết.”
Ánh sáng từ cửa sổ phía sau anh hắt qua bờ vai, đổ xuống khuôn mặt tái nhợt của Hee-joo.
—
https://vymiu.com/khi-dien-thoai-do-chuong-edit-du-va-ro-rang/
Share truyện lên:
Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad
Có thể bạn sẽ thích:
Khi điện thoại đổ chuông – BẢN EDIT RÕ RÀNG & ĐẦY ĐỦ
Cá voi cô đơn (Hàm Yên) – Review & nghe audio
Một màu xuân (Trầm Tiêu Chi)
“Người sống cả đời nên không thẹn với lòng, nên tận hưởng lạc thú trước…