Skip to content

Khi điện thoại đổ chuông – Chương 01

  • by
Khi điện thoại đổ chuông – Mở đầuKhi điện thoại đổ chuông – Chương 01Khi điện thoại đổ chuông – Chương 02Khi điện thoại đổ chuông – Chương 03Khi điện thoại đổ chuông – Chương 04Khi điện thoại đổ chuông – Chương 05Khi điện thoại đổ chuông – Chương 06Khi điện thoại đổ chuông – Chương 07Khi điện thoại đổ chuông – Chương 08Khi điện thoại đổ chuông – Chương 09Khi điện thoại đổ chuông – Chương 10Khi điện thoại đổ chuông – Chương 11Khi điện thoại đổ chuông – Chương 12Khi điện thoại đổ chuông – Chương 13Khi điện thoại đổ chuông – Chương 14Khi điện thoại đổ chuông – Chương 15Khi điện thoại đổ chuông – Chương 16Khi điện thoại đổ chuông – Chương 17Khi điện thoại đổ chuông – Chương 18Khi điện thoại đổ chuông – Chương 19Khi điện thoại đổ chuông – Chương 20Khi điện thoại đổ chuông – Chương 21Khi điện thoại đổ chuông – Chương 22Khi điện thoại đổ chuông – Chương 23Khi điện thoại đổ chuông – Chương 24Khi điện thoại đổ chuông – Chương 25Khi điện thoại đổ chuông – Chương 26Khi điện thoại đổ chuông – Chương 27Khi điện thoại đổ chuông – Chương 28Khi điện thoại đổ chuông – Chương 29Khi điện thoại đổ chuông – Chương 30Khi điện thoại đổ chuông – Chương 31Khi điện thoại đổ chuông – Chương 32Khi điện thoại đổ chuông – Chương 33Khi điện thoại đổ chuông – Chương 34Khi điện thoại đổ chuông – Chương 35Khi điện thoại đổ chuông – Chương 36Khi điện thoại đổ chuông – Chương 37Khi điện thoại đổ chuông – Chương 38Khi điện thoại đổ chuông – Chương 39Khi điện thoại đổ chuông – Chương 40Khi điện thoại đổ chuông – Chương 41Khi điện thoại đổ chuông – Chương 42Khi điện thoại đổ chuông – Chương 43Khi điện thoại đổ chuông – Chương 44Khi điện thoại đổ chuông – Chương 45Khi điện thoại đổ chuông – Chương 46Khi điện thoại đổ chuông – Chương 47Khi điện thoại đổ chuông – Chương 48Khi điện thoại đổ chuông – Chương 49Khi điện thoại đổ chuông – Chương 50Khi điện thoại đổ chuông – Chương 51Khi điện thoại đổ chuông – Chương 52Khi điện thoại đổ chuông – Chương 53Khi điện thoại đổ chuông – Chương 54Khi điện thoại đổ chuông – Chương 55Khi điện thoại đổ chuông – Chương 56Khi điện thoại đổ chuông – Chương 57Khi điện thoại đổ chuông – Chương 58Khi điện thoại đổ chuông – Chương 59Khi điện thoại đổ chuông – Chương 60Khi điện thoại đổ chuông – Chương 61Khi điện thoại đổ chuông – Chương 62Khi điện thoại đổ chuông – Chương 63Khi điện thoại đổ chuông – Chương 64Khi điện thoại đổ chuông – Chương 65Khi điện thoại đổ chuông – Chương 66Khi điện thoại đổ chuông – Chương 67Khi điện thoại đổ chuông – Chương 68Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 1Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 2Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 3Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 4Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 5Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 6Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 7Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 8Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 9Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 10

CHƯƠNG 1

Truyền hình trực tiếp – bản tin thời sự khẩn cấp về trận mưa lũ lịch sử.

Hee-joo, phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu, tập trung cao độ vào công việc của mình.

[Đây thực sự là trận mưa lớn chưa từng có trong lịch sử. Lượng mưa kéo dài gây sạt lở đất, khiến khoảng 500 cư dân trong làng phải sơ tán đến nơi trú ẩn tạm thời…]

Một sự cố bất ngờ xảy ra.

Chỉ là một lỗi nhỏ, nhưng đủ khiến cả phòng điều khiển sững sờ.

Ở góc dưới màn hình, trong một khung hình nhỏ chiếm 1/6 diện tích, Hee-joo đang giơ… ngón giữa.

Và nó đứng yên như thế.

Cái gì thế kia…?

Cơn hoảng loạn tràn đến, đầu óc cô trống rỗng.

Bên ngoài set quay, đạo diễn gầm lên giận dữ, giọng ông ta vang vọng ngay cả khi cách một bức tường dày.

“Sự cố gì thế này?! Sao lại thành ra như vậy hả?!”

Hee-joo chớp mắt liên tục, nhưng rất nhanh, cô lấy lại bình tĩnh. Không biểu lộ cảm xúc, cô tiếp tục phiên dịch, tập trung vào màn hình nhắc chữ, chờ đợi khung hình được khôi phục.

Nhưng 1 giây, 2 giây, 3 giây… Hình ảnh ấy vẫn đứng im.

10 giây trôi qua.

Mồ hôi rịn ra trên trán.

Chết thật…

Bề ngoài vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong, cô hoảng loạn cực độ.

Trên màn hình, động tác ký hiệu chữ “núi” của cô bị dừng giữa chừng, biến thành một cử chỉ khó coi. Hậu trường đã rơi vào hỗn loạn. Biên kịch vò đầu bứt tai, trợ lý đạo diễn liên tục nhận điện thoại rồi cúi đầu xin lỗi không ngớt.

May mắn thay, lúc này màn hình chuyển sang cảnh phóng viên đưa tin trực tiếp tại hiện trường.

Chỉ đến khi đó, Hee-joo mới dám thở phào, lặng lẽ lau đi gương mặt đã đỏ bừng.

“Phiên dịch viên, cô vẫn ổn chứ?”

Biên tập viên tiến lại gần hỏi han. Hee-joo ngẩn người một lúc, rồi gật đầu.

Mình cần uống thuốc. Nhất định phải uống thuốc.

Đạo diễn đang nói chuyện với lãnh đạo, vừa gật gật như gà mổ thóc, vừa vò đầu đến mức tóc rối tung.

Thực ra, trong ký hiệu ngôn ngữ, khi ngón giữa và ngón cái đồng thời mở ra, nó biểu thị chữ “núi”. Nhưng đúng lúc đó, màn hình bị lag, khiến ngón tay cô mắc kẹt ở tư thế giơ ngón giữa.

Chỉ cần mọi người hiểu đây là sự cố ngoài ý muốn là được. Nhưng quyền kiểm soát dư luận thuộc về bên có tiếng nói mạnh hơn.

Quả nhiên, không lâu sau, ánh mắt đạo diễn tối sầm lại.

“Hee-joo, xin lỗi… Thật lòng xin lỗi cô…” Ông ấy thở dài, cáu kỉnh vuốt lại mái tóc rối.

“Có tin tức đột xuất!”

Bất chợt, RẦM! — cánh cửa phòng điều khiển bật mở. Phó đạo diễn lao vào với vẻ hốt hoảng.

“Là tin về vụ bắt cóc! Phát ngôn viên Nhà Xanh sắp tổ chức họp báo khẩn!”

“Cái gì?!”

“Văn phòng Tổng thống yêu cầu tất cả đài truyền hình tiếp sóng trực tiếp!”

Sắc mặt đạo diễn tái xanh. Ông ta lập tức đeo lại tai nghe.

“Nhanh! Thêm phụ đề ‘Tin nóng’! Chuyển cảnh đến phát ngôn viên một cách mượt mà nhất có thể!”

Màn hình đổi sang nền xanh đậm, bục phát biểu mang biểu tượng Nhà Xanh hiện lên ngay giữa khung hình.

Một người đàn ông bước ra.

Khí chất uy nghiêm của anh quét sạch bầu không khí hỗn loạn ban nãy.

Bộ vest đen được chỉnh trang tỉ mỉ, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào ống kính.

Hee-joo nín thở.

Cô không thể rời mắt khỏi hình ảnh anh trên màn hình.

“Hee-joo, cô có thể phiên dịch trực tiếp…”

Đạo diễn vừa lên tiếng, nhưng câu nói bị ngắt ngang giữa chừng.

“À… Xin lỗi, tôi… Tôi sẽ liên lạc lại với cô sau.”

Ông ta lúng túng giải thích.

“Họp báo của Nhà Xanh không cần phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu.”

Hee-joo sững lại.

Mình bị thay thế rồi sao?

Miệng đắng ngắt.

Cô đứng dậy, cầm lấy chiếc túi đặt trên bàn làm việc.

Từ nhỏ, chứng mất ngôn ngữ đã đẩy cô vào sự im lặng. Thế giới bên ngoài xa xôi đến mức tưởng như cô bị nhốt trong một chiếc bể cá. Dù có cố mở miệng thế nào, lời nói cũng chỉ là những bọt nước vỡ tan dưới đáy bể.

Cô buộc phải học ngôn ngữ ký hiệu để giao tiếp.

Tưởng rằng mình đã thích nghi, nhưng cuối cùng… vẫn chẳng thể nào thoát khỏi cảm giác bị gạt ra ngoài.

Sự bất lực siết chặt lấy cô. Khiến mỗi hơi thở cũng trở nên nặng nề.


“Chào mọi người, tôi là Baek Sa-eon, phát ngôn viên của Nhà Xanh.”

Một giọng nói trầm thấp, vững vàng cất lên, níu chặt bước chân Hee Joo ngay trước khi cô rời khỏi trường quay. Giọng nói ấy hiếm có—trầm, dày, sắc bén, như một lưỡi dao cắt thẳng vào lòng người. Trái tim cô khẽ run lên, bất giác đập rộn ràng.

“Đã một ngày trôi qua kể từ khi 16 công dân nước ta bị bắt cóc tại Cộng hòa Argan, phía Tây Nam. Cuộc đàm phán chính thức sẽ bắt đầu từ trưa nay.”

Trước màn hình lớn, các nhân viên đồng loạt đứng lại. Không chỉ vì nội dung thông báo, mà còn bởi khí chất toát ra từ người phát ngôn kia. Hee Joo cũng không phải ngoại lệ.

“Chính phủ đã cử đội đàm phán đến hiện trường, tiến hành hai lần đối thoại trực tiếp. Tuy nhiên, hai con tin đã bị sát hại. Lực lượng vũ trang yêu cầu quân đội lập tức rút lui và chi trả tiền chuộc…”

Giọng điệu của anh sắc bén, không hề mang theo chút cảm xúc nào.

“Nếu không đáp ứng yêu cầu, tất cả con tin còn lại sẽ bị giết.”

Người đàn ông nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt vẫn lạnh lùng, sắc nét như trước. Mái tóc đen, đôi đồng tử thẫm màu càng làm nổi bật làn da trắng như băng tuyết. Anh không chỉ là người truyền đạt mệnh lệnh tối cao mà còn là hiện thân của một điều gì đó mà cô không có—sự cứng rắn, sự nhạy bén của một tinh anh chính trị.

Baek Sa-eon là cái miệng thép của Nhà Xanh, sắc sảo đến mức không kiêng nể ai. Câu nói “Đừng nương tay với chính phủ” từng được anh thẳng thừng ném về phía cánh nhà báo, trở thành lời đồn vang dội trong giới truyền thông. Tổng thống cần một người phát ngôn có thể chiến đấu, và mỗi phút mỗi giây đối mặt với báo chí đều là một cuộc đấu trí căng thẳng.

Từ khi bước chân vào Nhà Xanh với tư cách phát ngôn viên trẻ nhất trong lịch sử, Baek Sa-eon chưa từng vướng vào bất kỳ tranh cãi nào, dù là về công việc hay đời tư. Trong khi những người tiền nhiệm lần lượt bị thay thế vì bê bối—quấy rối tình dục, áp lực chính trị, phát ngôn sai lầm—hồ sơ của anh vẫn sạch sẽ đến mức đáng kinh ngạc.

“Tiếp theo, tôi xin trình bày lập trường của chính phủ.”

Anh nắm chặt hai bên bục phát biểu, nghiêng người về phía micro, ánh mắt vẫn vững vàng nhìn thẳng vào ống kính.

Dù chỉ là một cử động nhỏ hay sự im lặng thoáng qua, anh vẫn toát lên vẻ lão luyện và khôn ngoan. Ở tuổi ba mươi lăm, giữa chiến trường chính trị khốc liệt, việc một người đàn ông trẻ như anh có thể kiểm soát dư luận đã là điều hiếm thấy. Nhưng xét đến gia thế của Baek Sa-eon—từ ông nội đến cha, cùng hàng loạt họ hàng đều là chính trị gia quan trọng—thì điều đó cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Anh sinh ra để trở thành kẻ thống trị.

Chính bản thân Baek Sa-eon đã là một thông điệp.

“Sẽ không có chuyện thương lượng tiền chuộc với bọn bắt cóc.”

Ánh mắt sắc lạnh xuyên qua màn hình khiến Hee Joo bất giác run rẩy.

“Chúng ta không phải vợ chồng.”

Một giọng nói tàn nhẫn, xen lẫn cả sự khinh thường, bất ngờ vang lên trong ký ức, khiến Hee Joo thoáng thất thần.

“Em được gửi đến để làm con tin bên cạnh tôi.”

Ba năm trước, vào ngày đầu tiên sau hôn lễ, Baek Sa-eon đã lạnh lùng nhìn cô và nói như vậy.

Đó cũng là lần duy nhất họ trò chuyện.

Ba năm kết hôn, nhưng chẳng có lấy một lần giao tiếp. Họ sống như hai người xa lạ, chỉ truyền lời qua người khác, chưa từng trực tiếp nói với nhau câu nào. Cô vốn không nói chuyện, còn anh coi cô như kẻ vô hình. Trong căn hộ rộng lớn của hai vợ chồng, ngày nào Hee Joo cũng chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo. Số lần cô thấy chồng mình trên tivi còn nhiều hơn gặp anh ở nhà.

Liệu cuộc hôn nhân này có thể gọi là bất hạnh không?

“Nguyên tắc bắt buộc phải tuân thủ, tuyệt đối không thỏa hiệp.”

Baek Sa-eon tuyên bố trên màn hình. Hee Joo theo thói quen nghịch ngón tay trống trơn, nơi lẽ ra phải có một chiếc nhẫn cưới.

Dù có thế nào, cô vẫn không thể rời mắt khỏi người đàn ông vô tình ấy.

Ngay từ lần đầu tiên gặp anh, cô đã ngây ngốc nhìn anh như thế.

***

“Con à, đã đến lúc nghỉ việc rồi.”

Cuối cùng cũng đến.

Hee Joo đang nhấc tách trà nóng lên thì bàn tay chợt khựng lại giữa không trung.

Rời khỏi đài truyền hình, cô đã cố phớt lờ tất cả cuộc gọi từ mẹ. Nhưng bà vẫn có cách ép cô phải gặp mặt—thông qua mẹ chồng.

Hee Joo lặng lẽ quan sát hai người phụ nữ trước mặt. Họ vốn không hợp nhau.

Mẹ chồng cô xuất thân từ gia đình tri thức, hiện là giáo sư tại Đại học Hàn Quốc. Còn mẹ cô, từng là ca sĩ nổi tiếng trong hộp đêm, giờ là vợ chủ tịch. Hai con người đến từ hai thế giới khác biệt, vậy mà lúc này lại cùng chung chiến tuyến, hợp lực gây áp lực lên cô.

“Một tháng nữa, tổ bầu cử sẽ được thành lập. Con nên từ chức và tham gia vào tổ vận động tranh cử của bố chồng con.”

Giọng mẹ chồng nhẹ nhàng, nhưng từng lời như một nhát búa giáng xuống đầu Hee Joo.

Cô đã sớm dự liệu được ngày này.

“Sa-eon đang làm việc tại Văn phòng Tổng thống, không thể trực tiếp tham gia tranh cử. Nhưng nếu con giúp đỡ, đó sẽ là sự trợ lực lớn nhất cho chúng ta.”

Hee Joo lặng lẽ siết chặt bàn tay rồi lại từ từ buông ra.

Cuộc hôn nhân này vốn chẳng liên quan gì đến tình yêu.

Nó chỉ là một nước cờ trong ván cờ chính trị.

Bố chồng cô là ứng cử viên cho vị trí Tổng thống tiếp theo, còn cô—chỉ là quân cờ được sắp đặt đúng lúc để củng cố liên minh quyền lực.

Baek Sa-eon sinh ra trong một gia tộc chính trị, nơi từng sản sinh ra phó tổng thống, thủ tướng, thẩm phán, nghị sĩ, giám đốc kiểm toán, chủ tịch ủy ban bầu cử trung ương, chủ tịch đảng… Trừ vị trí Tổng thống, họ đã có tất cả.

Và lần này, mục tiêu của họ chính là chiếc ghế tối cao ấy.

Mà Hee Joo—là con tốt được đưa lên bàn cờ vào thời khắc thích hợp nhất. Bởi vì, ngay trước ngày diễn ra hôn lễ, vị hôn thê thật sự của Baek Sa-eon—chị gái cô—đã biến mất.

Editor muốn nói:

Truyện có rất nhiều kiểu thoại khác nhau, mình chú thích ở đây để các bạn dễ theo dõi.

Thoại nội tâm nhân vật được in nghiêng: Chẳng lẽ mình bị nhốt? Giờ mình phải…

Thoại bằng thủ ngữ nằm trong ngoặc vuông: [Chỉ là luyện tập thôi.]

Thoại ở đầu kia điện thoại có dấu gạch ngang ở đầu: — “Alo, tôi là Baek Sa-eon.

Thoại bình thường nằm trong dấu nháy kép: “Cô ấy khỏe là tốt rồi ạ.”

Những câu thoại được hồi tưởng nằm trong dấu nháy kép và in nghiêng: “Làm ơn cho tôi xuống xe.”

Nếu gặp bất tiện nào trong việc đọc như: mở chương mới, tìm kiếm mục lục… thì cho mình biết nha. Cảm ơn bạn.


Khi điện thoại đổ chuông – Mở đầuKhi điện thoại đổ chuông – Chương 01Khi điện thoại đổ chuông – Chương 02Khi điện thoại đổ chuông – Chương 03Khi điện thoại đổ chuông – Chương 04Khi điện thoại đổ chuông – Chương 05Khi điện thoại đổ chuông – Chương 06Khi điện thoại đổ chuông – Chương 07Khi điện thoại đổ chuông – Chương 08Khi điện thoại đổ chuông – Chương 09Khi điện thoại đổ chuông – Chương 10Khi điện thoại đổ chuông – Chương 11Khi điện thoại đổ chuông – Chương 12Khi điện thoại đổ chuông – Chương 13Khi điện thoại đổ chuông – Chương 14Khi điện thoại đổ chuông – Chương 15Khi điện thoại đổ chuông – Chương 16Khi điện thoại đổ chuông – Chương 17Khi điện thoại đổ chuông – Chương 18Khi điện thoại đổ chuông – Chương 19Khi điện thoại đổ chuông – Chương 20Khi điện thoại đổ chuông – Chương 21Khi điện thoại đổ chuông – Chương 22Khi điện thoại đổ chuông – Chương 23Khi điện thoại đổ chuông – Chương 24Khi điện thoại đổ chuông – Chương 25Khi điện thoại đổ chuông – Chương 26Khi điện thoại đổ chuông – Chương 27Khi điện thoại đổ chuông – Chương 28Khi điện thoại đổ chuông – Chương 29Khi điện thoại đổ chuông – Chương 30Khi điện thoại đổ chuông – Chương 31Khi điện thoại đổ chuông – Chương 32Khi điện thoại đổ chuông – Chương 33Khi điện thoại đổ chuông – Chương 34Khi điện thoại đổ chuông – Chương 35Khi điện thoại đổ chuông – Chương 36Khi điện thoại đổ chuông – Chương 37Khi điện thoại đổ chuông – Chương 38Khi điện thoại đổ chuông – Chương 39Khi điện thoại đổ chuông – Chương 40Khi điện thoại đổ chuông – Chương 41Khi điện thoại đổ chuông – Chương 42Khi điện thoại đổ chuông – Chương 43Khi điện thoại đổ chuông – Chương 44Khi điện thoại đổ chuông – Chương 45Khi điện thoại đổ chuông – Chương 46Khi điện thoại đổ chuông – Chương 47Khi điện thoại đổ chuông – Chương 48Khi điện thoại đổ chuông – Chương 49Khi điện thoại đổ chuông – Chương 50Khi điện thoại đổ chuông – Chương 51Khi điện thoại đổ chuông – Chương 52Khi điện thoại đổ chuông – Chương 53Khi điện thoại đổ chuông – Chương 54Khi điện thoại đổ chuông – Chương 55Khi điện thoại đổ chuông – Chương 56Khi điện thoại đổ chuông – Chương 57Khi điện thoại đổ chuông – Chương 58Khi điện thoại đổ chuông – Chương 59Khi điện thoại đổ chuông – Chương 60Khi điện thoại đổ chuông – Chương 61Khi điện thoại đổ chuông – Chương 62Khi điện thoại đổ chuông – Chương 63Khi điện thoại đổ chuông – Chương 64Khi điện thoại đổ chuông – Chương 65Khi điện thoại đổ chuông – Chương 66Khi điện thoại đổ chuông – Chương 67Khi điện thoại đổ chuông – Chương 68Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 1Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 2Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 3Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 4Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 5Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 6Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 7Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 8Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 9Khi điện thoại đổ chuông – Ngoại truyện 10

Kết nối với mình để cùng khám phá thêm nhiều bộ truyện tuyệt vời nha 🎧📚💕 Facebook, Youtube, Wattpad

Có thể bạn sẽ thích:

0 0 votes
Đánh giá
Đăng ký
Thông báo
guest
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Được bình chọn nhiều nhất
Inline Feedbacks
Xem tất cả bình luận

You cannot copy content of this page

0
Bạn viết gì đi...x